Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 302
Chương 302: Người ta là hoa đã có chậu
Thời gian trôi qua rất lâu, tiếng nước bên trong vẫn chưa có ý định dừng lại.
Sở Minh Nguyệt sợ Trần Thanh Minh xảy ra chuyện gì nên đứng dậy đi tới phòng tắm, cô ấy đang chuẩn bị gõ cửa hỏi thử thì nghe thấy tiếng thở dốc xen lẫn giữa tiếng nước chảy.
Cô ấy lập tức rút tay về như phải bỏng, mặt ửng hồng.
Dường như cô ấy nhận ra được điều gì đó nên vội vã chạy ra ngoài phòng khách ngồi, hai tay xoa má mới miễn cưỡng sắc mặt bình thường lại.
Châu Hữu Thiên và cô ấy ở bên nhau cũng được một hai tháng rồi, mặc dù hai người đã chuyển vào ở cùng nhau nhưng Tuy rằng Châu Hữu Thiên đã từng ám chỉ hai lần nhưng đều bị cô ấy từ chối.
Nguyên nhân chính là do cô ấy lo lắng, cuộc hôn nhân thất bại của bố mẹ để lại nỗi ám ảnh trong lòng cô ấy, từ lúc cô ấy còn rất nhỏ, vừa về đến nhà đã nghe thấy tiếng bọn họ cãi nhau, đập phá đồ đạc, bố thì gào thét giận giữ, mẹ thì dị nghị than phiền, khiến cô ấy vô cùng thất vọng với tình yêu và hôn nhân.
Sau khi gặp được Châu Hữu Thiên, đây là lần đầu tiên cô ấy lấy hết can đảm của mình ra, vẻ phóng khoáng cởi mở của anh ta là thứ mà cô ấy muốn mà không có được nên cô ấy muốn theo đuổi nó theo bản năng.
Trong hai tuần đầu tiên, hai người dính với nhau như keo sơn, cô ấy cũng tận hưởng sự ngọt ngào của tình yêu.
Nhưng sau hai tuần, thói quen chơi bời và tính cách không trưởng thành của Châu Hữu Thiên khiến cô ấy lo lắng, cách sống của hai người có khác biệt rất lớn.
Cô ấy thích vẽ vời, thích sự yên tĩnh, hay đắm mình trong phòng vẽ, bước vào là ở đó suốt cả một ngày.
Nhưng Châu Hữu Thiên thích náo nhiệt, thích đến quán bar, thích vui chơi, hoàn toàn không ở lại được.
Sở Minh Nguyệt cũng định đi theo Châu Hữu Thiên mấy lần, nhưng kết quả có phần không như ý muốn. Cô ấy không thích qua lại với đám người kia, cũng không hòa nhập được vào vòng vui chơi của bọn họ, cũng chẳng có chủ đề gì có thể nói với mấy cô bạn gái mà đám người kia đưa theo.
Cô ấy theo Châu Hữu Thiên tới mấy chỗ đó không tới năm lần, thì đã có ba, bốn lần nghe thấy mấy cô gái kia nói cô ấy giả bộ thanh cao này nọ.
Sở Minh Nguyệt nghĩ tới đây thì khẽ thở dài một hơi, cô ấy không giả thanh cao, chỉ không biết cách nói chuyện với mọi người thế nào.
Vẫn là Hoài An tốt nhất.
Ví dụ như vừa nãy, Châu Hữu Thiên hoàn toàn không khiến cô ấy có chút cảm giác an toàn gì hết, anh ta cũng không nhận ra và hiểu nỗi bất an của cô ấy.
Mặc dù Sở Minh Nguyệt biết với nhân phẩm của anh ta thì anh ta sẽ không ngoại tình, căm sừng gì đó, nhưng nếu hết yêu, có tình yêu mới thì sao…
Ai có thể bảo đảm đây?
Lúc cô ấy còn đang suy nghĩ lung tung thì cửa phòng tắm mở ra, Trần Thanh Minh quấn một chiếc khăn tắm bước ra.
Anh ta có làn da màu lúa mì, mang màu sắc khỏe khoăn của ánh mặt trời, sáu múi cơ nằm ngay ngắn ở phần bụng, những giọt nước chưa lau khô hết chảy xuống, trông rất đẹp.
Trần Thanh Minh cúi đầu lau tóc, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Sở Minh Nguyệt ngồi ở ghế sofa.
Đột nhiên anh ta lùi lại phía sau mấy bước, vội vã dùng khăn mặt che nửa người trên của mình: “Cô, cô chưa đi sao?
Xin lỗi, tôi cứ tưởng cô đi rồi”
Sở Minh Nguyệt ngẩng đầu lên, thấy anh ta lúng túng khó xử như thế thì không biết làm sao, đột nhiên cô ấy cảm thấy tâm trạng thả lỏng hơn rất nhiều, phì một tiếng bật cười.
Cái dáng vẻ này của anh ta cứ như cô ấy là kẻ ác bá cường hào ức hiếp con trai nhà lành vậy.
“Tôi sợ anh xảy ra chuyện gì nên ở lại một lúc, chắc hẳn anh đã không sao rồi”
Gương mặt đẹp trai của Trần Thanh Minh hơi ửng đỏ, anh ta gật đầu, nghĩ đến những gì mình làm trong nhà tắm thì tai nóng rực lên.
Vừa nãy anh ta nhớ đến cô ấy mới…
“Tôi, tôi không sao”
Anh ta thực sự ngoan quá đi.
Đây là phản ứng đầu tiên của Sở Minh Nguyệt, ở tuổi tác này của Trần Thanh Minh, anh ta có thể giữ được tính cách này thực sự hiếm thấy.
Trong công việc thì anh ta rất đáng tin cậy, tự mình gây dựng sự nghiệp, còn làm rất tốt. Sở Minh Nguyệt từng gặp anh ta ở công ty, trông anh ta rất dễ gần, cũng rất có phong thái.
Còn cuộc sống bên ngoài thì rất năng động, anh ta có thể điều tiết bầu không khí, có thể làm một người bạn dễ nói chuyện, cả người đều toát ra hơi thở của một cậu thiếu niên trẻ trung.
“Anh không sao rồi thì tôi đi đây, tốt nhất là anh nên đến bệnh viện kiểm tra lại, tránh để lại di chứng” Sở Minh Nguyệt liếc mắt cười nhìn anh ta, nhắc nhở anh ta một câu, nói xong thì cầm lấy túi của mình định rời đi.
Bởi vì cô ấy vẫn nghĩ về chuyện của Châu Hữu Thiên nên sự ám muội xấu hổ lúc họ mới bước vào căn nhà này đã không còn chút nào nữa, Sở Minh Nguyệt vô cùng tự nhiên, trong lòng cô ấy cũng chẳng có gợn sóng nào.
Trần Thanh Minh thấy cô ấy đi thì đuổi theo hai bước theo.
bản năng: “Này, à, cái đó, cô chờ tôi một lát, tôi đưa cô về, sau đó tôi tiện đường, tiện đường đến bệnh viện luôn”
“Không sao đâu, không cần thiết, tôi lái xe tới, hơn nữa, hình như xe của anh vẫn đỗ ở quán bar thì phải.”
Sở Minh Nguyệt giơ chùm chìa khóa trên tay lên, khẽ cười một tiếng rồi quay người rời đi.
Trần Thanh Minh đứng sững lại tại chỗ, bỗng nhiên anh ta nhớ lại hành vi của Phương Ly, sắc mặt tối sầm xuống.
Anh ta thấy Sở Minh Nguyệt đã mở cửa, chuẩn bị bước ra ngoài thì vội vã nói với theo: “À, Sở Minh Nguyệt, cảm ơn cô, may có cô tới cứu tôi đúng lúc.”
Lúc ấy, trong mắt Trần Thanh Minh, cô ấy giống như một siêu nhân, một nữ anh hùng, tới cứu anh ta trong lúc dầu sôi lửa bỏng.
Sở Minh Nguyệt nghe vậy thì sửng sốt, mắt cong cong, cười rất tươi: “Không cần cảm ơn, chuyện nhỏ ấy mà”
Cô ấy nói xong thì đóng cửa đi luôn.
Trần Thanh Minh nhìn cánh cửa đóng chặt đó, trong đầu anh ta vẫn còn sót lại nụ cười vừa nãy của Sở Minh Nguyệt, cô ấy như nàng tiên hạ phàm, còn có mấy phần đáng yêu, khiến trái tim người khác đập thình thịch vì rung động.
Một lúc lâu sau anh ta với lắc đầu, võ lên mặt mình: “Đừng nghĩ linh tinh, người ta có bạn trai rồi!”
Ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng anh ta lại thấy hơi mất mát, chua chát, vô cùng khó chịu, dường như trái tim anh ta bị một bàn tay to lớn của ai đó bóp chặt, khó chịu đến mức không thở nổi.
Trần Thanh Minh chưa từng có cảm giác này, vì vậy anh ta rất để ý tới nó.
Mãi đến tận khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại trong nhà tắm, Trần Thanh Minh mới phản ứng lại, anh ta nhìn quần áo mình cởi ra, vội vàng chạy vào lấy điện thoại trong túi ra.
Trợ lý của anh ta gọi, hơn nữa, đã có mấy cuộc gọi nhỡ, chắc là gọi đến khi anh ta đang tắm nên anh ta không nhận được.
Trần Thanh Minh ấn nút nghe, giọng nói sốt ruột của trợ lý truyền tới: “Tổng giám đốc Trần, anh đang ở đâu vậy? Tôi đi khắp nơi mà chẳng tìm thấy anh đâu, tôi còn thấy xe của anh đỗ ở đây..”
“Tôi về rồi” Trần Thanh Minh trả lời, anh ta nghĩ đến Phương Ly, ánh mắt lạnh lùng: “Anh giúp tôi một việc…
Lúc anh ta cúp điện thoại, trên người mới giảm bớt mấy phần lạnh lẽo, bàn tay siết chặt điện thoại, vẻ mặt nghiêm túc.
Phương Ly dám làm mấy chuyện đó với anh ta, lần này, anh ta tuyệt đối không nương tay!
Sở Minh Nguyệt đi ra khỏi nhà Trần Thanh Minh, ngồi trên xe, nhất thời cô ấy không biết đi đâu, nhìn ánh trăng sáng ngoài kia, vẻ mặt có chút mù mịt.
Bây giờ cô ấy đang ở cùng Châu Hữu Thiên.
Châu Hữu Thiên chưa về, nơi đó lạnh ngắt văng lặng, hơn nữa, cuộc điện thoại vừa nãy khiến cô ấy không muốn trở về nơi đó nữa.
Đầu óc còn đang suy nghĩ miên man, đến lúc cô ấy khôi phục tinh thần thì phát hiện cô ấy đã gọi điện thoại cho Bạch Hoài An theo bản năng.
Ở thành phố này, cô ấy chỉ có một người bạn là Hoài An.
Nhưng bây giờ đã khuya, chắc Hoài An đã ngủ rồi.
Cô và Sở Minh Nguyệt quen biết nhau nhiều năm vậy rồi, hai người rất hiểu nhau.
Sở Minh Nguyệt là một cô gái vô cùng chu đáo và tinh tế.
Bởi vì cô ấy có một tuổi thơ bất hạnh nên cô ấy rất để ý tới tâm trạng của người khác, điều đó hình thành nên tính cách của cô ấy, cho dù quan hệ của hai người rất tốt nhưng bình thường Sở Minh Nguyệt rất ít khi gây phiền phức cho cô ấy.
Giờ này cô ấy gọi điện cho cô, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi.
“Bây giờ cậu đang ở đâu, tớ lập tức qua đó”
Thời gian trôi qua rất lâu, tiếng nước bên trong vẫn chưa có ý định dừng lại.
Sở Minh Nguyệt sợ Trần Thanh Minh xảy ra chuyện gì nên đứng dậy đi tới phòng tắm, cô ấy đang chuẩn bị gõ cửa hỏi thử thì nghe thấy tiếng thở dốc xen lẫn giữa tiếng nước chảy.
Cô ấy lập tức rút tay về như phải bỏng, mặt ửng hồng.
Dường như cô ấy nhận ra được điều gì đó nên vội vã chạy ra ngoài phòng khách ngồi, hai tay xoa má mới miễn cưỡng sắc mặt bình thường lại.
Châu Hữu Thiên và cô ấy ở bên nhau cũng được một hai tháng rồi, mặc dù hai người đã chuyển vào ở cùng nhau nhưng Tuy rằng Châu Hữu Thiên đã từng ám chỉ hai lần nhưng đều bị cô ấy từ chối.
Nguyên nhân chính là do cô ấy lo lắng, cuộc hôn nhân thất bại của bố mẹ để lại nỗi ám ảnh trong lòng cô ấy, từ lúc cô ấy còn rất nhỏ, vừa về đến nhà đã nghe thấy tiếng bọn họ cãi nhau, đập phá đồ đạc, bố thì gào thét giận giữ, mẹ thì dị nghị than phiền, khiến cô ấy vô cùng thất vọng với tình yêu và hôn nhân.
Sau khi gặp được Châu Hữu Thiên, đây là lần đầu tiên cô ấy lấy hết can đảm của mình ra, vẻ phóng khoáng cởi mở của anh ta là thứ mà cô ấy muốn mà không có được nên cô ấy muốn theo đuổi nó theo bản năng.
Trong hai tuần đầu tiên, hai người dính với nhau như keo sơn, cô ấy cũng tận hưởng sự ngọt ngào của tình yêu.
Nhưng sau hai tuần, thói quen chơi bời và tính cách không trưởng thành của Châu Hữu Thiên khiến cô ấy lo lắng, cách sống của hai người có khác biệt rất lớn.
Cô ấy thích vẽ vời, thích sự yên tĩnh, hay đắm mình trong phòng vẽ, bước vào là ở đó suốt cả một ngày.
Nhưng Châu Hữu Thiên thích náo nhiệt, thích đến quán bar, thích vui chơi, hoàn toàn không ở lại được.
Sở Minh Nguyệt cũng định đi theo Châu Hữu Thiên mấy lần, nhưng kết quả có phần không như ý muốn. Cô ấy không thích qua lại với đám người kia, cũng không hòa nhập được vào vòng vui chơi của bọn họ, cũng chẳng có chủ đề gì có thể nói với mấy cô bạn gái mà đám người kia đưa theo.
Cô ấy theo Châu Hữu Thiên tới mấy chỗ đó không tới năm lần, thì đã có ba, bốn lần nghe thấy mấy cô gái kia nói cô ấy giả bộ thanh cao này nọ.
Sở Minh Nguyệt nghĩ tới đây thì khẽ thở dài một hơi, cô ấy không giả thanh cao, chỉ không biết cách nói chuyện với mọi người thế nào.
Vẫn là Hoài An tốt nhất.
Ví dụ như vừa nãy, Châu Hữu Thiên hoàn toàn không khiến cô ấy có chút cảm giác an toàn gì hết, anh ta cũng không nhận ra và hiểu nỗi bất an của cô ấy.
Mặc dù Sở Minh Nguyệt biết với nhân phẩm của anh ta thì anh ta sẽ không ngoại tình, căm sừng gì đó, nhưng nếu hết yêu, có tình yêu mới thì sao…
Ai có thể bảo đảm đây?
Lúc cô ấy còn đang suy nghĩ lung tung thì cửa phòng tắm mở ra, Trần Thanh Minh quấn một chiếc khăn tắm bước ra.
Anh ta có làn da màu lúa mì, mang màu sắc khỏe khoăn của ánh mặt trời, sáu múi cơ nằm ngay ngắn ở phần bụng, những giọt nước chưa lau khô hết chảy xuống, trông rất đẹp.
Trần Thanh Minh cúi đầu lau tóc, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Sở Minh Nguyệt ngồi ở ghế sofa.
Đột nhiên anh ta lùi lại phía sau mấy bước, vội vã dùng khăn mặt che nửa người trên của mình: “Cô, cô chưa đi sao?
Xin lỗi, tôi cứ tưởng cô đi rồi”
Sở Minh Nguyệt ngẩng đầu lên, thấy anh ta lúng túng khó xử như thế thì không biết làm sao, đột nhiên cô ấy cảm thấy tâm trạng thả lỏng hơn rất nhiều, phì một tiếng bật cười.
Cái dáng vẻ này của anh ta cứ như cô ấy là kẻ ác bá cường hào ức hiếp con trai nhà lành vậy.
“Tôi sợ anh xảy ra chuyện gì nên ở lại một lúc, chắc hẳn anh đã không sao rồi”
Gương mặt đẹp trai của Trần Thanh Minh hơi ửng đỏ, anh ta gật đầu, nghĩ đến những gì mình làm trong nhà tắm thì tai nóng rực lên.
Vừa nãy anh ta nhớ đến cô ấy mới…
“Tôi, tôi không sao”
Anh ta thực sự ngoan quá đi.
Đây là phản ứng đầu tiên của Sở Minh Nguyệt, ở tuổi tác này của Trần Thanh Minh, anh ta có thể giữ được tính cách này thực sự hiếm thấy.
Trong công việc thì anh ta rất đáng tin cậy, tự mình gây dựng sự nghiệp, còn làm rất tốt. Sở Minh Nguyệt từng gặp anh ta ở công ty, trông anh ta rất dễ gần, cũng rất có phong thái.
Còn cuộc sống bên ngoài thì rất năng động, anh ta có thể điều tiết bầu không khí, có thể làm một người bạn dễ nói chuyện, cả người đều toát ra hơi thở của một cậu thiếu niên trẻ trung.
“Anh không sao rồi thì tôi đi đây, tốt nhất là anh nên đến bệnh viện kiểm tra lại, tránh để lại di chứng” Sở Minh Nguyệt liếc mắt cười nhìn anh ta, nhắc nhở anh ta một câu, nói xong thì cầm lấy túi của mình định rời đi.
Bởi vì cô ấy vẫn nghĩ về chuyện của Châu Hữu Thiên nên sự ám muội xấu hổ lúc họ mới bước vào căn nhà này đã không còn chút nào nữa, Sở Minh Nguyệt vô cùng tự nhiên, trong lòng cô ấy cũng chẳng có gợn sóng nào.
Trần Thanh Minh thấy cô ấy đi thì đuổi theo hai bước theo.
bản năng: “Này, à, cái đó, cô chờ tôi một lát, tôi đưa cô về, sau đó tôi tiện đường, tiện đường đến bệnh viện luôn”
“Không sao đâu, không cần thiết, tôi lái xe tới, hơn nữa, hình như xe của anh vẫn đỗ ở quán bar thì phải.”
Sở Minh Nguyệt giơ chùm chìa khóa trên tay lên, khẽ cười một tiếng rồi quay người rời đi.
Trần Thanh Minh đứng sững lại tại chỗ, bỗng nhiên anh ta nhớ lại hành vi của Phương Ly, sắc mặt tối sầm xuống.
Anh ta thấy Sở Minh Nguyệt đã mở cửa, chuẩn bị bước ra ngoài thì vội vã nói với theo: “À, Sở Minh Nguyệt, cảm ơn cô, may có cô tới cứu tôi đúng lúc.”
Lúc ấy, trong mắt Trần Thanh Minh, cô ấy giống như một siêu nhân, một nữ anh hùng, tới cứu anh ta trong lúc dầu sôi lửa bỏng.
Sở Minh Nguyệt nghe vậy thì sửng sốt, mắt cong cong, cười rất tươi: “Không cần cảm ơn, chuyện nhỏ ấy mà”
Cô ấy nói xong thì đóng cửa đi luôn.
Trần Thanh Minh nhìn cánh cửa đóng chặt đó, trong đầu anh ta vẫn còn sót lại nụ cười vừa nãy của Sở Minh Nguyệt, cô ấy như nàng tiên hạ phàm, còn có mấy phần đáng yêu, khiến trái tim người khác đập thình thịch vì rung động.
Một lúc lâu sau anh ta với lắc đầu, võ lên mặt mình: “Đừng nghĩ linh tinh, người ta có bạn trai rồi!”
Ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng anh ta lại thấy hơi mất mát, chua chát, vô cùng khó chịu, dường như trái tim anh ta bị một bàn tay to lớn của ai đó bóp chặt, khó chịu đến mức không thở nổi.
Trần Thanh Minh chưa từng có cảm giác này, vì vậy anh ta rất để ý tới nó.
Mãi đến tận khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại trong nhà tắm, Trần Thanh Minh mới phản ứng lại, anh ta nhìn quần áo mình cởi ra, vội vàng chạy vào lấy điện thoại trong túi ra.
Trợ lý của anh ta gọi, hơn nữa, đã có mấy cuộc gọi nhỡ, chắc là gọi đến khi anh ta đang tắm nên anh ta không nhận được.
Trần Thanh Minh ấn nút nghe, giọng nói sốt ruột của trợ lý truyền tới: “Tổng giám đốc Trần, anh đang ở đâu vậy? Tôi đi khắp nơi mà chẳng tìm thấy anh đâu, tôi còn thấy xe của anh đỗ ở đây..”
“Tôi về rồi” Trần Thanh Minh trả lời, anh ta nghĩ đến Phương Ly, ánh mắt lạnh lùng: “Anh giúp tôi một việc…
Lúc anh ta cúp điện thoại, trên người mới giảm bớt mấy phần lạnh lẽo, bàn tay siết chặt điện thoại, vẻ mặt nghiêm túc.
Phương Ly dám làm mấy chuyện đó với anh ta, lần này, anh ta tuyệt đối không nương tay!
Sở Minh Nguyệt đi ra khỏi nhà Trần Thanh Minh, ngồi trên xe, nhất thời cô ấy không biết đi đâu, nhìn ánh trăng sáng ngoài kia, vẻ mặt có chút mù mịt.
Bây giờ cô ấy đang ở cùng Châu Hữu Thiên.
Châu Hữu Thiên chưa về, nơi đó lạnh ngắt văng lặng, hơn nữa, cuộc điện thoại vừa nãy khiến cô ấy không muốn trở về nơi đó nữa.
Đầu óc còn đang suy nghĩ miên man, đến lúc cô ấy khôi phục tinh thần thì phát hiện cô ấy đã gọi điện thoại cho Bạch Hoài An theo bản năng.
Ở thành phố này, cô ấy chỉ có một người bạn là Hoài An.
Nhưng bây giờ đã khuya, chắc Hoài An đã ngủ rồi.
Cô và Sở Minh Nguyệt quen biết nhau nhiều năm vậy rồi, hai người rất hiểu nhau.
Sở Minh Nguyệt là một cô gái vô cùng chu đáo và tinh tế.
Bởi vì cô ấy có một tuổi thơ bất hạnh nên cô ấy rất để ý tới tâm trạng của người khác, điều đó hình thành nên tính cách của cô ấy, cho dù quan hệ của hai người rất tốt nhưng bình thường Sở Minh Nguyệt rất ít khi gây phiền phức cho cô ấy.
Giờ này cô ấy gọi điện cho cô, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi.
“Bây giờ cậu đang ở đâu, tớ lập tức qua đó”