Ngọc Ly lồng ngón tay của mình vào tay Duy Hoàng khẽ nói: “Giữa hai chúng ta chính là sợi dây gắn kết bằng linh hồn, cho dù nghìn băng vạn núi cũng chẳng thể chia cắt nổi. Bất cứ chuyện gì xảy ra, chỉ cần anh nói em sẽ tin. Cho dù có đớn đau cũng sẽ tin… Vậy nên, anh nhất định không được để em thấy niềm tin của mình bị đặt sai chỗ, biết chưa?”
“Cảm ơn em!” Anh gật đầu nhìn cô, trong mắt là biết bao nhiêu điều to lớn nhưng cũng chẳng cần thiết phải nói ra. Chỉ cần ở bên nhau, thế là đủ.