Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 281-290
Chương 281: Trang nhất.
Người đàn ông đứng ở cửa mặc áo sơ mi đen và quần tây.
Hơi thở âm u, tối tăm im lặng.
Trong đôi mắt híp lại là một màu đen sâu thẳm, không có lấy một tia sáng.
Một khuôn mặt điển trai với các đường cong sắc nét và khuôn hàm lăng lệ ác liệt.
Anh chỉ lặng lẽ đứng đó, cho dù không làm gì nhưng khí tức u ám toát ra từ trên người đủ làm cho người ta sợ hãi.
Diệp Nhiễm núp sau Đường Tâm Nhan, dùng tay nhỏ nắm lấy quần áo của cô, vẻ mặt vô cùng sợ hãi: “Tâm Nhan, tớ…”
Đường Tâm Nhan không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào đôi mắt lạnh lùng không có nhiệt độ của anh.
Không khí tràn ngập một hơi thở u uất và áp lực nặng nề.
Thân hình cao lớn của Mặc Trì Uý nhúc nhích, nhếch môi mỏng, không nói lời nào, vượt qua Đường Tâm Nhan và Diệp Nhiễm đi vào phòng tắm.
Lấy chiếc đồng hồ bên trong ra, anh không liếc nhìn họ, bước ra ngoài.
Khi đến gần cửa, giọng nói có chút ngớ người của Đường Tâm Nhan từ phía sau truyền đến: “Mặc Trì Uý, anh không có gì muốn nói sao?”
Mặc Trì Uý nhếch môi cười nhạo một cái.
Cô muốn anh nói gì? Cô đã lựa chọn tin tưởng Diệp Nhiễm mà không cần hỏi anh cơ mà.
Dù anh có nói bao nhiêu thì trong mắt cô đó cũng là một cái cớ không phải sao?
Mặc Trì Uý quay đầu lại, hờ hững liếc cô một cái “Anh không đụng vào cô ta!”
Diệp Nhiễm nắm lấy tay Đường Tâm Nhan, run giọng nói: “Tâm Nhan, tớ sớm biết anh ấy khi tỉnh lại sẽ không thừa nhận…”
Đường Tâm Nhan nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay của Diệp Nhiễm “Tớ tin cậu.”
Mặc Trì Uý “A…” một tiếng, không nói lời nào nữa, quay người thờ ơ rời đi.
Đường Tâm Nhan nhìn theo bóng lưng của anh, trái tim co rút không kiểm soát được.
Cho đến khi Diệp Nhiễm ôm cô và nói trong nước mắt: “Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu đã tin tưởng tớ.”
…
Quán bar X
Đó là cũng hộp đêm hôm qua.
Trì Chi Hành nhìn Mặc Trì Uý vừa mới tới đã không ngừng rót rượu uống, bối rối nói: “Tứ ca, em còn đang ngủ sao anh mới sáng sớm đã gọi em đến đây? Đúng rồi, ngày hôm qua cùng Đường Tâm Nhan có vui vẻ không?”
Mặc Trì Uý lắc lắc chất lỏng cay nồng trong cốc uống một hớp, liếc mắt nhìn Trì Chi Hành: “Tối hôm qua cậu gọi điện cho cô ấy phải không?”
“Vâng!” Trì Chi Hành kể lại cuộc điện thoại đêm qua.
Nhìn thấy Mặc Trì Uý im lặng không nói lời nào, Trì Chi Hành liền nhận ra có gì đó không đúng “Tứ ca, sắc mặt của anh có chút tái nhợt, tối hôm qua anh tắm nhiều quá?”
“Tối hôm qua là bạn thân của cô ấy đến.”
“Hả?” Chí Chí Thành sửng sốt “Ngọa tào, bạn thân cô ấy tự xưng là vợ anh qua điện thoại, thật là quá trơ trẽn vô sỉ!” Sau vài giây, anh ta nhìn Mặc Trì Uý đầy do dự “Anh sẽ không nhầm cô ta với Đường Tâm Nhan chứ?”
Mặc Trì Uý dựa lưng vào sô pha “Không có, nhưng là cô ấy lựa chọn tin tưởng bạn thân của mình.”
Trì Chi Hành nhướng mày “Thật là thú vị! Bây giờ anh định làm gì?”
Mặc Trì Uý mím chặt đôi môi mỏng như lưỡi dao sắc bén, không nói gì, vẻ mặt lãnh đạm vô cùng, ngay cả Trì Chi Hành cũng không đoán được anh đang suy nghĩ gì.
…
Khi Đường Tâm Nhan chở Diệp Nhiễm trở về, cô nhận được cuộc gọi từ Quý Tịnh..
“Tâm Nhan, cô đã xem những bức ảnh vừa lộ ra trên mạng chưa?”
Đường Tâm Nhan nhíu mày “Ảnh gì?”
Quý Tịnh bên kia nói sơ qua, Đường Tâm Nhan trong nội tâm lộp bộp một tiếng “Tôi sẽ xem trước.”
Đường Tâm Nhan lấy điện thoại di động ra, bấm xem tin tức đứng đầu.
Thứ đầu tiên đập vào mắt là dòng tiêu đề màu đen: Phú hào thần bí của An thành, tại khách sạn muốn bạn thân của nữ diễn viên Đường Tâm Nhan.
Chương 282: Kế hoạch của cô ta đã thành công.
Đường Tâm Nhan lấy điện thoại di động ra, bấm xem tin tức đứng đầu.
Thứ đầu tiên đập vào mắt là dòng tiêu đề màu đen: Phú hào thần bí của An thành, tại khách sạn muốn bạn thân của nữ diễn viên Đường Tâm Nhan.
Cô cuộn trang web xuống.
Ảnh có vẻ được chụp bí mật từ bên ngoài cửa sổ. Nhìn ra được pixel rất cao, nhưng khoảng cách quá xa nên ảnh chụp không phải đặc biệt rõ ràng.
Nhưng chỉ cần nhìn người đàn ông và phụ nữ trong ảnh, cô có thể nhận ra họ là ai.
Một người là bạn thân nhất của Đường Tâm Nhan, và người kia là chồng cô.
Chồng cô thân trên trống không, ép người bạn thân của cô dưới thân.
Từ góc độ của bức ảnh, hai người có lẽ đang hôn môi.
Ngoài ba chiếc ảnh trên giường còn có bức ảnh là Diệp Nhiễm không mảnh vải che thân nằm trên giường khóc, có tô đen các bộ phận quan trọng.
Trong bức ảnh, mơ hồ có thể thấy rõ sự lộn xộn của căn phòng, như thể vừa trải qua một trận chiến khốc liệt.
Ngoài đoạn tin tức này, một số cư dân mạng còn đào lên lịch sử tình yêu của Đường Tâm Nhan và Phó Tư Thần.
Không cần đọc các bình luận, Đường Tâm Nhan trực tiếp thoát khỏi trang web.
Diệp Nhiễm đang ngồi ở ghế phụ, nhìn thấy vẻ mặt của cô có chút không đúng, nghẹn ngào hỏi: “Tâm Nhan, Quý Tịnh gọi cậu có chuyện gì vậy?”
Đường Tâm Nhan nhìn đôi mắt sưng đỏ và khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm nước mắt của Diệp Nhiễm, lòng cô cứng lại “Chuyện tối qua của cậu và Mặc Trì Uý đã lên trang nhất rồi.”
Diệp Nhiễm hai tay run rẩy nhanh chóng lấy điện thoại ra xem.
Nhìn thấy tiêu đề, những giọt nước mắt vất vả lắm mới ngừng được lại chảy xuống một lần nữa.
Đường Tâm Nhan nhìn Diệp Nhiễm đang khóc, thái dương chợt đau.
Cô mím chặt môi không nói gì, tiếp tục tập trung lái xe.
Diệp Nhiễm vừa khóc vừa lén lút quan sát biểu tình của Đường Tâm Nhan.
Cô ta thấy rằng mặc dù cô ấy giả vờ bình tĩnh, nhưng đôi môi mím chặt vẫn hơi run rẩy.
Diệp Nhiễm tự nghĩ, không có người phụ nữ nào sau khi nhìn thấy chồng và bạn thân mình lên giường có thể điềm nhiên như không có việc gì xảy ra.
…
Sau khi Đường Tâm Nhan đưa Diệp Nhiễm về nhà, cô cũng không rời đi.
Diệp Nhiễm cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Tâm Nhan, sau này cậu định làm thế nào?”
Đường Tân Nhan cười buồn, nhìn về phía Diệp Nhiễm đáy mắt hiện lên một tầng hơi nước “Tớ có thể làm thế nào? Tớ đã nghĩ rằng Mặc Trì Uý là người có thể tin tưởng cả đời lại phản bội tớ. Cậu nghĩ tớ có thể làm thế nào?”
Đường Tâm Nhan nắm lấy cánh tay Diệp Nhiễm, nước mắt không ngừng rơi trên mặt nóng như muốn thiêu đốt da thịt “Nhiễm Nhiễm, cậu nói xem sao lòng người lại đáng sợ như vậy? Người ở bên cạnh cậu mỗi ngày lại là kẻ khẩu Phật tâm xà, luôn tính toán sau lưng cậu. Như vậy cậu còn có thể tin tưởng ai khác trong tương lai?”
Diệp Nhiễm nhìn khuôn mặt xinh đẹp đến mức khóc dù khóc sướt mướt vẫn khiến người ta yêu thương của Đường Tâm Nhan, cầm tay cô lắc đầu “Tâm Nhan, cậu quá bốc đồng. Cậu không nên cưới anh Mặc nhanh như vậy. Cậu còn chưa biết rõ anh ta là người như thế nào mà đã phó thác của cuộc đời mình vào tay anh ta. Thật sự quá vội vàng!”
Đường Tâm Nhan trong nước mắt mơ hồ nhìn Diệp Nhiễm, biểu tình không rõ ràng ừ một tiếng
Diệp Nhiễm tiếp tục nói: “Tâm Nhan, cậu vẫn còn trẻ và mới bắt đầu sự nghiệp, không nên đặt tâm trí lên người của đàn ông quá nhiều. Cậu xinh đẹp như vậy, nổi bật như vậy. Trong tương lai, sẽ không thiếu những người đàn ông yêu cậu thật lòng!”
Đầu ngón tay mảnh khảnh của Đường Tâm Nhan ấn mạnh vào lòng bàn tay, gần như làm đứt da thịt cô “Tớ biết, anh ta đã làm tổn thương cậu và cũng phản bội tớ, tớ sẽ không tha thứ cho anh ta!”
Diệp Nhiễm nhìn đỉnh đầu Đường Tâm Nhan, khóe miệng gợi lên một tia đắc ý.
Kế hoạch của cô ta đã thành công.
Mặc dù khiến cho Mặc Trì Uý thích mình là điều không thể, nhưng ít nhất cô ta đã chia cắt thành công anh và Đường Tâm Nhan.
Chương 283: Bọn họ sắp ly hôn!
Đường Tâm Nhan không quay về Cẩm Tú Viên, cũng không đến đoàn phim.
Cô ở lại nơi ở của Diệp Nhiễm.
Cũng đã ngồi trên ban công khóc thầm rất lâu.
Diệp Nhiễm nhìn cô nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, hơi bất ngờ, cô ta không nghĩ đến tình cảm của Đường Tâm Nhan dành cho Mặc Trì Uý đã sâu đậm đến mức này.
Hai cô gái đang ở nhà, nên tự nhiên có một người muốn nấu ăn.
Thấy Đường Tâm Nhan đang suy sụp, Diệp Nhiễm tự giác vào bếp nấu ăn.
Đường Tâm Nhan đã kín đáo quan sát Diệp Nhiễm từ lâu, thấy cô ta không hề có chút sa sút nào mà vẫn còn tâm trạng nấu nướng, ánh mắt càng thêm phức tạp.
Trái tim cô đang rất đau, như có một bàn tay bóp nghẹt lại vậy.
Tâm cô như bị ai đó cầm dao cứa vào.
Cô đứng dậy lặng lẽ đi vào phòng ngủ của Diệp Nhiễm.
…
Khi màn đêm buông xuống, đèn trên đường đều bật sáng.
Sau khi ăn một vài miếng cơm, Đường Tâm Nhan nhìn Diệp Nhiễm nói: “Tối nay cùng tớ bar đi, tâm trạng không tốt lắm, muốn uống chút rượu.”
Diệp Nhiễm gật đầu: “Được.”
Lợi dụng lúc cô ta không để ý, Đường Tâm Nhan gửi một tin nhắn.
…
Quán bar X.
Đường Tâm Nhan và Diệp Nhiễm đi đến quầy bar gọi mỗi người một ly cocktail.
Cô tối nay mặc một chiếc váy dài hở eo và một bên vai màu đen, có viền bằng chất liệu Oshagen, phần váy bồng bềnh khiến vòng eo thon không đầy một năm tay trông càng mềm mại hơn.
Ngay khi vừa bước vào quán bar, cô đã thu hút rất nhiều sự chú ý.
Diệp Nhiễm nhìn bốn phía đều là những ánh mắt ái mộ dành cho Đường Tâm Nhan, cô ta ghen ghét không thôi, trong lòng thấy rất không công bằng.
Mỗi lần đi bên bên cạnh Đường Tâm Nhan, cô ta dường như mãi chỉ là một tờ giấy không đáng chú ý.
“Ồ, đây không phải là người đẹp xuất hiện trên các trang nhất hôm nay sao?” Một người đàn ông dáng vẻ lưu manh ầm một ly rượu đi về phía Đường Tâm Nhan.
Người đàn ông trước đây từng cùng Phó Tư Thần giao thiệp, khi cô ở còn chưa ly hôn với Phó Tư Thần có nghe qua anh ta gọi mình là chị dâu.
Đường Tâm Nhan phớt lờ người đàn ông, yêu cầu bartender cho mình một ly rượu.
Cô vừa định đưa lên uống uống, người đàn ông đột nhiên cầm lấy chiếc cốc trong tay cô “Đường đại mỹ nữ, có muốn cùng anh uống một ly không?”
“Tên lưu manh này từ đâu tới? Đừng nghĩ đến có thể chiếm tiện nghi của Tâm Nhan, cút mau!” Diệp Nhiễm đứng dậy bảo vệ Đường Tâm Nhan.
Người đàn ông liếc mắt nhìn Diệp Nhiễm, dường như đã nhận ra cô ta, cười xấu xa “Cô là chính là người bạn thân đã giật chồng của Đường Tâm Nhan trên bản tin hôm nay sao? Chậc chậc, phụ nữ các cô tình bạn tình bạn thật thắm thiết, tốt đến mức có thể dùng chung một người đàn ông!”
Ly rượu trong tay Đường Tâm Nhan trực tiếp hất lên mặt người đàn ông, hắn ta đang chuẩn bị nổi giận thì đột nhiên có một bàn tay to lớn siết chặt cổ tay hắn ta.
Nhìn thấy Mặc Trì Uý đột nhiên xuất hiện, tim Diệp Nhiễm đập thình thịch.
Mặc Trì Uý ném người đàn ông đi, vẻ mặt âm trầm nói: “Cút!”
Thấy Mặc Trì Uý có vẻ là người không dễ trêu vào, hắn không dám nói thêm cái gì, chật vật bỏ đi.
Mặc Trì Uý không nhìn Diệp Nhiễm, anh bước đến gần Đường Tâm Nhan, nắm tay cô trực tiếp kéo vào một phòng trống trong quán bar.
Diệp Nhiễm bí mật đi theo.
Cô ta ở ngoài cửa nghe thấy tiếng cãi vã kịch liệt của hai người.
Đường Tâm Nhan nói muốn đệ đơn ly hôn, Mặc Trì Uý không phản đối.
Cô ta cực kỳ vui mừng
Trước khi Đường Tâm Nhan bước ra, Diệp Nhiễm đã trở lại quầy bar.
Cô ấy đi tới gục trên quầy rượu, bắt đầu khóc không thành tiếng.
Sau đó, cô uống hết ly này đến ly khác.
Thấy như vậy, Diệp Nhiễm giả mù mưa sa an ủi cô cô: “Tâm Nhan, cậu đừng uống nữa…”
“Để tớ uống đi, tâm trạng tớ thực sự rất tệ, có lẽ nếu say rồi sẽ không cảm thấy khó chịu nữa.”
Không lâu sau, Đường Tâm Nhan say rượu gục đầu trên quầy bar.
Diệp Nhiễm lấy di động ra, nhanh chóng gửi một tin nhắn.
Chương 284: Cuối cùng cô ta cũng có được Mặc Trì Uý như mong muốn.
Một lúc sau, người đàn ông nhận được tin nhắn của Diệp nhiễm bước vào quán bar.
Diệp Nhiễm liếc mắt ra hiệu, anh ta lập tức đỡ Đường Tâm Nhan đang say rượu rời đi.
Sau khi xác định bọn họ đã đi ra ngoài, Diệp Nhiễm đi về phía căn phòng nơi Mặc Trì Uý đang ở.
Trong ánh đèn mờ ảo, người đàn ông nằm dài trên ghế sô pha, đúng như dự đoán, anh đã uống quá nhiều.
Cô ta đã không thành công ngủ được với anh đêm qua, đêm nay là một cơ hội tuyệt vời.
Diệp Nhiễm ngồi xổm ở mép ghế sô pha, nhìn về mái tóc ngắn phía sau đầu người đàn ông, ánh mắt si mê “Trì Uý, tại sao anh lại không muốn em? Rốt cuộc em so với Đường Tâm Nhan có gì không bằng? Cô ta tốt như vậy sao? Đáng để anh yêu thương như vậy?”
“Anh có biết cô ta chỉ là một bạch liên hoa không biết xấu hổ không, gả cho Phó Tư Thần rồi vậy mà vẫn còn mặt mũi gả cho anh! Em thừa nhận nhan sắc không bằng cô ta, nhưng cũng không tệ. Đừng từ chối em, được không?”
“Cô ta hoàn toàn không có chút tín nhiệm nào với anh, em nói cái gì cô ta đều tin. Một người phụ nữ như vậy có gì tốt để anh phải lưu luyến? Nếu như sau này chúng ta ở cùng một chỗ, em nhất định sẽ toàn tâm toàn ý tin tưởng anh.”
Diệp Nhiễm hôn lên gáy anh, nhanh chóng cởi bỏ quần áo, tâm tình kích động ôm lấy bờ vai rộng lớn của người đàn ông.
“Trì Uý…”
Trước khi cô ta nói xong, người đàn ông vốn đang say đột ngột lật người đè cô xuống dưới thật mạnh.
Diệp Nhiễm mở to đôi mắt đầy sương mù, mờ mịt nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt, chủ động hôn lên đôi môi mỏng của anh.
“Trì Uý, em thật sự yêu anh. Em biết đêm qua đổ oan cho anh trước mặt Đường Tâm Nhan là không đúng. Em sai rồi. Anh đừng trách em, được không?”
Người đàn ông từ đầu đến cuối không nói câu nào, nhưng thân thể của anh không còn lãnh đạm với cô nữa.
Anh đáp lại.
Diệp Nhiễm vui mừng như điên.
Đôi tay nhỏ bé của cô ta vội cởi cúc áo sơ mi của anh, rồi từ ngực dần hướng về phía bụng dưới anh.
Hưng phấn, kích động, hồi hộp, đủ mọi cung bậc cảm xúc ùa về trong tim.
Cuối cùng cô ta cũng đạt được điều hằng mong ước.
Trong căn phòng, âm thanh yêu kiều của người phụ nữ và tiếng thở dốc của người đàn ông dần vang lên.
…
Đường Tâm Nhan là bị tên thiếu gia nhà giàu Trình Tử Thanh mang đi, hắn cũng là người lần trước muốn chiếm tiện nghi của Kiều Phi Nhi trên du thuyền.
Ôm Đường Tâm Nhan đi ra từ quán bar, ngửi thấy mùi thơm từ tóc cô vẻ mặt hắn lộ ra vẻ say mê.
Đã uống rượu mà hương thơm còn mê người như thế, đúng là nữ nhân mà Mặc Trì Uý nhìn trúng.
Lần trước khi ở trên du thuyền, Mặc Trì Uý đã suýt đánh chết anh ta vì Kiều Phi Nhi, mối nhục này anh ta không thể nào quên được.
Có thể chơi đùa người phụ nữ của Mặc Trì Uý nghĩ thấy thực sự rất thoải mái.
Bước đến chiếc xe thể thao của mình, Trình Tử Thanh đang định nhét Đường Tâm Nhan vào, đột nhiên một nắm đấm sắc bén vung đến trước mặt hắn.
Chu Tử Thanh không phòng bị bất ngờ ngã xuống đất.
Hắn lau vết máu khóe miệng, ngẩng đầu rốt cuộc là ai dám đánh mình.
Đồng tử co rút một hồi.
Tại sao lại là Mặc Trì Uý?
Anh ta không phải đang ở cùng Diệp Nhiễm sao?
Mặc Trì Uý mặc một bộ quần áo màu đen, đôi mắt sắc lạnh thấu xương, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, giống như vương giả của bóng đêm.
Trình Tử Thanh không khỏi nhớ lại cảnh tượng tàn bạo lần trước mình muốn lợi dụng Kiều Phi Nhi và bị anh ta đánh cho tơi tả.
Trình Tử Thanh nghiến răng, chống tay xuống đất, vừa định đứng dậy đánh trả lại bị đá một cước vào bụng.
Đôi giày da sáng màu đen của Mặc Trì Uý giẫm lên mặt hắn ta, giọng nói lạnh lùng: “Muốn động vào người phụ nữ của tao?”
Trình Tử Thanh sợ hãi rùng mình một cái: “Không, tôi… Tôi…” Sau khi lắp bắp hồi lâu, anh ta mới nói được một câu trong run rẩy: “Diệp Nhiễm! Là cô ta gửi tin nhắn cho tôi đến đây, cô ta muốn tôi lợi dụng Đường Tâm Nhan. Cô ta muốn hai người không bao giờ được ở bên nhau.”
“Ảnh của Kiều Phi Nhi trong tay mày đúng không?” Mặc Trì Uý lạnh lùng hỏi.
Chương 285: Nhìn thấu bộ mặt thật của Diệp Nhiễm.
“Nếu mày còn dám nói dối, tao sẽ cho mày đi gặp Diêm Vương ngay!” Giữa hai hàng lông mày của Mặc Trì Uý đều là sự hung ác.
Trình Tử Thanh không dám che giấu, tái mặt nói: “Đúng vậy, ở trong tay tôi. Sau khi anh đánh tôi trên du thuyền, tôi vẫn luôn ôm mối hận trả thù…”
“Tôi muốn trả thù anh, nhưng lại không có cơ hội tiếp cận. Sau đó phát hiện được anh cùng Đường Tâm Nhan có quan hệ thân mật nên mới đánh chủ ý lên người cô ấy. Hôm đó, tôi tới Quan trấn nhưng không ngờ anh cũng đến. Tôi không thể đến gần Đường Tâm Nhan nên đã lợi dụng bạn thân của cô ấy.”
Dần thanh tỉnh sau khi uống nhiều rượu, Đường Tâm Nhan đang nằm trên xe thể thao đầu óc choáng váng, nghe thấy lời nói của Chu Tử Thanh, cô mở mắt ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn “Đêm đó là anh xâm phạm Diệp Nhiễm?”
“Đúng vậy, là tôi, cô ta ban đầu kháng cự nhưng sau đó thỏa thuận cấu kết với tôi. Chỉ cần tôi không ép buộc cô ta, cô ta sẽ giúp tôi có được ảnh của Kiều Phi Nhi, còn hứa rằng sẽ tìm cơ hội đưa Đường Tâm Nhan lên giường tôi! Tôi căn bản không có quá nhiều hứng thú với cô ta. Nhưng nếu tôi có một bức ảnh của Kiều Phi Nhi, tôi có thể đe dọa ép buộc cô ấy cùng tôi. Còn cô, Đường Tâm Nhan, cô vừa xinh đẹp lại còn là phụ nữ của Mặc Trì Uý, có thể có được cô cũng là tôi cầu còn không được…”
Chu Tử Thanh chưa kịp nói xong thì đã bị nhấc lên khỏi mặt đất.
Hắn ta lại nhận thêm một cú đấm mạnh vào mặt.
Nhưng lần này, không phải Mặc Trì Uý đánh hắn, mà là Lục Tử Thâm.
Anh ta kéo Trình Tử Thanh vào con hẻm cạnh quán bả, một đấm lại một đấm hung hăng nện xuống trên người hắn.
Nghe thấy tiếng gào thét thảm thiết của Trình Tử Thanh, Đường Tâm Nhan không có đồng tình.
Loại đàn ông tồi tệ này nên nhận một bài học xứng đáng!
Cô cắn môi nhìn người đàn ông chỉ cách cô vài bước.
Anh một tay đút túi quần, tay kia cầm điếu thuốc, đôi mắt đen láy nhìn bầu trời đen kịt phía xa mà không nhìn cô.
Tim cô nhanh chóng thắt lại.
Anh có lẽ vẫn còn giận cô.
Những lời lúc sáng nói với anh đều là vì cô muốn thử lòng Diệp Nhiễm.
Dù sao Diệp Nhiễm cũng là ân nhân đã cứu cô khi còn nhỏ, đồng thời là người đã cùng cô lớn lên.
Cô thực sự không thể tin rằng người bạn mà cô đối xử bằng cả trái tim lại phản bội mình.
Nhưng…
Đường Tâm Nhan cắn chặt môi, trong mắt hiện lên một tầng hơi nước
Cô lấy mu bàn tay lau đi mấy giọt nước mắt, nhìn người đàn ông vẫn không thèm liếc nhìn mình một cái.
Khi anh thở ra khói thuốc, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng, ngước đầu nhìn trời đêm, cao cao tại thượng.
Toàn thân tràn ngập hơi thở lạnh lẽo không cho người khác đến gần.
Đường Tâm Nhan đứng tại chỗ, do dự một hồi, không dám tiến lên.
Sau khi hít thở sâu vài hơi, cô thu hết can đảm lảo chạy về phía anh.
Hai bàn tay nhỏ nhẹ nhàng kéo ống tay áo anh “Mặc Trì Uý…”
Mặc Trì Uý phun ra một làn khói, mím môi mỏng, không nói gì kéo cô vào trong xe.
Bật máy tính xách tay lên, ngón tay mảnh khảnh của anh nhanh chóng ấn vài lần trên bàn phím.
Một đoạn video ngay lập tức xuất hiện trên màn hình.
Đó là video Diệp Nhiễm bước vào phòng của quán bar lúc nãy.
“Trì Uý, tại sao anh lại không muốn em? Rốt cuộc em so với Đường Tâm Nhan có gì không bằng? Cô ta tốt như vậy sao? Đáng để anh yêu thương như vậy?”
“Anh có biết cô ta chỉ là một bạch liên hoa không biết xấu hổ không, gả cho Phó Tư Thần rồi vậy mà vẫn còn mặt mũi gả cho anh! Em thừa nhận nhan sắc không bằng cô ta, nhưng cũng không tệ. Đừng từ chối em, được không?”
“Cô ta hoàn toàn không có chút tín nhiệm nào với anh, em nói cái gì cô ta đều tin. Một người phụ nữ như vậy có gì tốt để anh phải lưu luyến? Nếu như sau này chúng ta ở cùng một chỗ, em nhất định sẽ toàn tâm toàn ý tin tưởng anh.”
“Trì Uý, em thật sự yêu anh. Em biết đêm qua đổ oan cho anh trước mặt Đường Tâm Nhan là không đúng. Em sai rồi. Anh đừng trách em, được không?”
Chương 286: Cô ta ngủ với Mặc Trì Úy sao?
Trong video, lúc Diệp Nhiễm ngồi xổm xuống bên cạnh ngắm nhìn rồi vuốt ve gương mặt của “Mặc Trì Úy”.
Yêu thích và nhu tình là người yêu ba đời ba kiếp của chính bản thân mình.
Vậy có gì giống với việc Mặc Trì Úy là người cưỡng ép chiếm tiện nghi không?
Thực ra Đường Tâm Nhan đã đoán ra được Diệp Nhiễm có tình ý với Mặc Trì Úy rồi, nhưng tai nghe mắt thấy rồi mới thấy dường như là phải chịu sự đả kích vô cùng lớn.
Cô toàn tâm toàn ý xem Diệp Nhiễm là người bạn thân thiết nhất của mình, đối xử với cô ta vô cùng chân thành.
Nhưng đổi lại cô nhận được gì đâu chứ?
Đường Tâm Nhan cắn chặt bờ môi không còn chút huyết sắc nào, cơ thể cũng run lên bần bật.
Cô luôn nghĩ rằng cô gái đã từng cứu mình năm đó sẽ không bao giờ thay đổi…
Mặc Trì Úy ngồi bên cạnh, anh không ôm Đường Tâm Nhan đang khóc thầm vào lòng mà an ủi vỗ về.
Có một số chuyện cần chính bản thân cô phải mạnh mẽ và dũng cảm đối diện.
Nhưng biểu hiện của cô lại nằm ngoài dự liệu của anh. Anh cứ tưởng rằng cô thật sự tin tưởng Diệp Nhiễm rồi từ đó muốn vạch ra ranh giới rõ ràng với chồng cô là anh đây chứ.
Sau khi thấy mấy tin tức kia vào sáng nay anh đã nghĩ kế hoạch rất kỹ làm sao để Diệp Nhiễm lộ rõ bản chất thật.
Từ trước đến nay anh cũng không phải là một kẻ quá cố chấp, ai dám tính toán với anh thì anh sẽ tính lại gấp đôi mà chẳng cần quan tâm xem đó là nam hay nữ.
Sau khi Đường Tâm Nhan khóc thầm một lúc lâu, cô mới nhìn thấy một số phóng viên vội vội vàng vàng tiến vào quán bar.
Cô nhìn về hướng người đàn ông đang hút thuốc bên cạnh với đôi mắt đỏ hoe: “Là anh tìm phóng viên đến sao?”
Đôi mắt sâu thẳm đen láy của Mặc Trì Úy hơi hơi nheo lại: “Làm sao, em vẫn còn muốn cảm thông với cô ta?”
Đường Tâm Nhan cắn môi lắc lắc đầu.
Những chuyện Diệp Nhiễm đã làm đều là tự làm tự chịu cả thôi.
Cô không cảm thông với cô ta mà chỉ là thấy rùng mình mà thôi.
Diệp Nhiễm không ngờ rằng “Mặc Trì Úy” sẽ thật sự muốn cô ta, anh mạnh mẽ đến nỗi khiến cảm xúc cô ta cuộn trào mãnh liệt, tình đến không thể tả như vậy được.
Chẳng trách Đường Tâm Nhan lại sinh lòng yêu thương với anh nhanh như vậy, anh ở trên giường thật sự rất mạnh mẽ.
Đổi đủ các kiểu thể loại tư thế để muốn cô ta, hai chân cô ta đau chết đi được.
Cả người cô ta mềm oặt nằm nhoài người trên sô pha, khuôn mặt đỏ bừng nhìn người đàn ông đang ngồi dậy mặc quần áo, cô ta không nhịn được mà vòng tay qua cổ anh.
“Mặc thiếu, sau này em chính là người phụ nữ của rồi, anh yên tâm, em sẽ không nói với Tâm Nhan đâu, em cũng không cần danh phận gì cả cứ xem như em là tiểu tam của anh đi, tất cả đều là em cam tâm tình nguyện…”
Vừa nói cô ta vừa nhắm mắt chủ động hôn lên gương mặt tuấn tú của người đàn ông.
Đúng lúc này bên ngoài phòng bao rộng lớn truyền đến một trận xôn xao náo động.
Diệp Nhiễm còn chưa kịp phản ứng lại thì một đám người cầm máy ảnh tiến vào với khí thế ào ào rồi.
Truyền thông nhận được tin tức rằng Diệp Nhiễm người đã lên đầu đề tin tức sáng nay sẽ cùng với vị đại gia bí ẩn hẹn hò ở quán bar.
Đèn flash liên tục nhấp nháy. Diệp Nhiễm sợ tới mức phải nhanh chóng mặc lại quần áo, hai tay che mặt lại: “Ai cho các người vào đây, cút ra ngoài!”
Các phóng viên đưa micro cho Diệp Nhiễm, hỏi hết câu này đến câu khác như những lần thủy triều lên xuống vậy.
“Cô Diệp, nghe nói cô với Đường Tâm Nhan là bạn thân, vậy xin hỏi quan hệ của các cô tốt tới mức có thể sử dụng chung một vị kim chủ luôn sao?”
“Cô Diệp, cô lén lút có tình cảm với người đàn ông của bạn thân mình, vậy là cô bị nghiện ăn cướp của người khác sao?”
Diệp Nhiễm nhìn những bài viết tràn lan của các phóng viên đăng lên, cô vô cùng khó chịu: “Đây là chuyện riêng tư của tôi, nếu các người không ra ngoài, tôi sẽ gọi cảnh sát đấy!”
Các phóng viên không hề sợ Diệp Nhiễm gọi báo cảnh sát chút nào, các thể loại vấn đề nóng hổi vẫn kéo tới từng cái từng cái một.
Người đàn ông luôn cúi đầu không nói gì bỗng nhiên đứng bật dậy khỏi sô pha, cạch một tiếng, tất cả đèn trong phòng bao rộng lớn đều được mở lên hết.
Cả căn phòng bao rộng lớn tối tăm trong phút chốc bừng sáng như ban ngày.
Đối diện với đèn flash nhấp nháy liên tục và đám phóng viên đầy hung hãn, người đàn ông vẫn bình tĩnh nói: “Tôi căn bản chẳng phải vị đại gia thần bí nào như các người đã đưa tin cả, tôi chỉ đơn giản là một người bình thường thôi. Về phần cô gái này, cô ấy cũng chỉ là người trên đầu sóng ngọn gió thôi. Cả tối hôm qua và tối nay đều là cô ấy chủ động muốn tôi ngủ chung.”
Chương 287: Trong sạch bị mất, là do cô gieo gió gặp bão
Người đàn ông vừa nói xong, Diệp Nhiễm là người khiếp sợ nhất. Cô ta buông hai tay đang che khuôn mặt nhỏ nhắn, ngẩng đầu, nhìn về phía người đàn ông đang đứng bên cạnh. Lúc trước đèn trong phòng lờ mờ, hơn nữa dáng người, quần áo của người này rất giống Mặc Trì Uý. Cô ta hoàn toàn không nghĩ tới người này không phải Mặc Trì Úy.
Lúc này đèn trong phòng được mở hết lên, dưới ánh đèn chói mắt, cô ta đã nhìn rõ, người này không phải Mặc Trì Úy, chỉ giống anh sáu bảy phần thôi. Các đường nét trên khuôn mặt không được tinh tế, đẹp trai như Mặc Trì Úy, ánh mắt cũng không sắc bén bằng.
Các phóng viên chưa gặp qua Mặc Trì Úy, ảnh chụp trong tin tức buổi sáng cũng không rõ lắm, cho nên người đàn ông này nói tối qua anh ta ở cùng Diệp Nhiễm các phóng viên cũng không nghi ngờ gì.
“Hóa ra là một người bình thường, làm chúng ta đi một chuyến vô ích rồi.”
“Chúng ta phải nhanh trở về làm rõ tin tức buổi sáng bằng không lại đắp tội với người không được đắp tội thì không xong đâu.”
“Đúng vậy, nhanh đi thôi.”
Diệp Nhiễm thấy đám phóng viên vội đến rồi lại vội đi, cô ta muốn gọi họ lại nói với bọn họ người tối hôm qua thực sự là Mặc Trì Uý. Nhưng cô ta vừa mới chạy ra đến cửa đã nhìn thấy Đường Tâm Nhan. Đồng tử Diệp Nhiễm mở to, cơ thể không ngừng lùi về phía sau giống như là nhìn thấy thú dữ vậy.
Đường Tâm Nhan dùng mắt ra hiệu, thế thân mà Mặc Trì Úy tìm đến lập tức đứng dậy khỏi ghế rời đi.
Diệp Nhiễm lùi về phía ghế sô pha, cơ thể loạng choạng ngã ngồi xuống đó. Nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén của Đường Tâm Nhan, Diệp Nhiễm không nhịn được run rẩy cùng sợ hãi.
Đường Tâm Nhan không say sao? Cô ấy không phải bị Trình Tử Thanh mang đi rồi sao?
Đầu óc Diệp Nhiễm quay cuồng, cô ta suy nghĩ cẩn thận, tất cả việc này đều là kế hoạch của Mặc Trì Úy và Đường Tâm Nhan. Nước mắt trào ra, nhưng cô ta không giả bộ đáng thương nữa, mà dùng ánh mắt sắc bén nhìn Đường Tâm Nhan: “Quả nhiên là diễn trò, diễn xuất rất tốt, hôm nay cô lại giả vờ đau lòng cho tôi, không nghĩ tới đều là diễn cho tôi xem.”
“Chính là tôi vẫn không hiểu, nếu đã sớm nhìn thấu bộ mặt của tôi, cần gì phải diễn một màn như vậy, cô không thấy mệt sao.”
Đường Tâm Nhan nhìn thấy người trước mặt mềm yếu nhưng trong mắt lại mang theo sự tuyệt tình, quyết liệt, trái tim của cô như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, khó chịu khiến cô không thở nổi. Cô không chỉ xem Diệp Nhiễm là ân nhân cứu mạng, là bạn bè mà còn xem cô ta như người thân của mình. Cô không bao giờ nghĩ cô ta cũng giống như Đường Vũ Nhu tổn thương, phản bội cô. Nhưng vì cái gì cô ta lại tàn nhẫn khiến cô tổn thương như thế.
Đôi mắt Đường Tâm Nhan mờ đi vì nước mắt, cô không thấy rõ biểu cảm của Diệp Nhiễm, nhưng vẫn cố gắng mở to hai mắt, muốn nhìn xem trên mặt Diệp Nhiễm có chút hối hận nào không. Nhưng cô ta không có. Vẫn chỉ là cô một mình tình nguyện, tự cho là đúng xem Diệp Nhiễm là bạn bè. Là cô đã quên, từ khi nhà họ Diệp phá sản, cô không gặp lại Diệp Nhiễm nữa. Trái tim của con người sẽ dần thay đổi theo thời gian.
“Vì cái gì phải diễn một màn này ư? A, đại khái là bởi vì mới bắt đầu trong lòng tôi vẫn còn hoài nghi, vẫn không chắc chắn, vẫn hy vọng cô còn chút lương tâm, tự thừa nhận sai lầm của mình, nhưng khi tôi nghĩ tới chuyện Kiều Phỉ bị chụp ảnh nên tôi phải cho cô một bài học.”
“Cho nên, cô liền liên hệ với Mặc Trì Uý nhờ anh ta dùng một thế thân hủy đi trong sạch của tôi?”
Đường Tâm Nhan cười châm biếm, mang theo vài phần giễu cợt cùng thê lương: “Trong sạch của cô ư? Trong sạch của cô bị hủy, hoàn toàn là do cô gieo gió gặt bão.”
Chương 288: Ân đoạn nghĩa tuyệt
“Nếu cô không có nghĩ cách đoạt lấy chồng tôi, làm những chuyện xấu xa, bẩn thỉu này, thì người thế thân đó làm sao có cơ hội tiếp cận cô?”
“Cô che dấu ý đồ, vu oan cho chồng tôi, châm ngòi ly gián quan hệ của tôi với anh ấy, cô có nghĩ đến cảm nhận của tôi không. Cô chụp ảnh Kiều Phi Nhi, hãm hại cô ấy, lúc đó cô ấy bị chảy máu nhiều có thể dẫn tới chết người, cô có nghĩ tới cảm giác của cô ấy không. Cô hóa trang thành bộ dạng của tôi đi hại Kiều Phi Nhi, lúc Lục Tử Thâm suýt nữa thì bóp chết tôi, cô có coi tôi là bạn bè không.”
Đôi mắt Đường Tâm Nhan chứa đầy nước mắt, hơi nước làm tầm mắt cô trở nên mơ hồ, đôi môi không ngừng run rẩy, nếu không để ý tình bạn này cô sẽ không đau khổ như vậy.
Dường như Diệp Nhiễm không nhìn thấy sự đau khổ của Đường Tâm Nhan, cô ta nở nụ cười, châm chọc nói: “Còn tôi thì sao? Tôi tìm ai để bù đắp những tổn thương tôi phải chịu. Nếu Mặc Trì Úy không đánh Trình Tử Thanh, Trình Tử Thanh làm sao lại tìm cơ hội trả thù. Anh ta không trả thù được các người thì lại quay ra làm hại tôi, buổi tối hôm đó thiếu chút nữa tôi đã bị anh ta giết hại.”
“Nếu tôi không chụp ảnh Kiều Phi Nhi cho anh ta, anh ta sẽ tiếp tục làm phiền tôi. Tôi không có bối cảnh, không có chồng làm chỗ dựa, tôi cũng sợ hãi chứ.”
“Đúng vậy, tôi muốn đoạt chồng cô là không đúng, nhưng thích một người thì có gì là sai. Lúc trước tôi hỏi cô, cô nói sẽ không thích Mặc Trì Úy, chỉ có quan hệ hợp tác với anh ấy. Nếu ngay từ đầu cô nói cô yêu anh ấy, làm sao tôi lại nghĩ đến việc làm sai trái đó.”
“Tôi không có vận mệnh tốt như cô, tôi chỉ muốn lấy người mình thích, cho dù là một đêm, một đêm cũng không được sao.”
Đường Tâm Nhan lạnh lùng ngắt lời cô ta: “Không được.”
Cô cầm lấy ly rượu chưa uống hết ở bàn trà lên, thẳng tay hất lên mặt Diệp Nhiễm: “Tới bây giờ mà cô còn có thể nói những lời như thế, đúng là mơ mộng hão huyền. Nếu anh ấy còn độc thân, cô muốn theo đuổi kiểu gì, tôi cũng không quan tâm, nhưng bây giờ anh ấy là chồng tôi, cho dù lúc đầu tôi không yêu anh ấy, không muốn phát triển tình cảm với anh ấy, thì cô cũng không nên có suy nghĩ xấu xa, bẩn thỉu như thế.”
“Tôi cũng anh ấy đã đăng ký kết hôn, chúng tôi là vợ chồng được pháp luật bảo vệ. Cô có tư cách gì mà mơ tưởng đến anh ấy.”
Diệp Nhiễm lau sạch rượu trên mặt, trong lòng tràn ngập mùi vị cay đắng, không cam lòng: “Bây giờ nói những cái này để làm gì. Nói đi, cô bắt đầu nghi ngờ tôi từ khi nào. Tôi và cô làm bạn nhiều năm như thế, lại là ân nhân cứu mạng cô, cô với Mặc Trì Úy mới biết nhau hơn một tháng, làm sao cô có thể khẳng định anh ta không xâm phạm tôi sau khi uống thuốc chứ.”
Đường Tâm Nhan lau sạch nước mắt trên mặt, cô đưa tay vuốt ve đầu Diệp Nhiễm. Diệp Nhiễm nghĩ cô muốn đánh cô ta, cơ thể vội lùi về phía sau. Đường Tâm Nhan chỉ là sờ đầu tóc lộn xộn của Diệp Nhiễm, cũng không làm cái gì khác: “Buổi sáng hôm trước nhìn thấy cô cả người đầy dấu hôn, quả thật lúc đó tôi rất hận Mặc Trì Úy, cũng tin lời cô nói.”
“Nhưng tôi cũng không phải kẻ ngu ngốc đâu Diệp Nhiễm, tôi cũng biết nhìn, biết suy nghĩ. Nếu tối hôm qua Mặc Trì Úy uống phải thuốc rồi muốn cô, ở trên giường nhất định sẽ làm rất mạnh mẽ. Mặc dù trên giường rất lộn xộn, nhưng tôi cũng đã nhìn kĩ, trên đó không có một sợi tóc nào của cô cả. Nếu hai người đã làm kịch liệt như thế, trên gối đầu, trên giường sao lại không có sợi tóc nào của cô chứ. Huống chi, tôi cũng quan sát thấy, mặc dù quần áo của cô bị làm rách, cơ thể toàn dấu hôn, nhưng tóc cô lại không bị rối chút nào.”
Cô có còn nhớ đêm ở trấn Quan không, tối hôm đó suýt nữa cô đã bị Trình Tử Thanh xâm phạm, bộ dạng lúc đó của cô thế nào. Từ đầu đến chân của cô chỉ thiếu điều viết lên đó rằng tôi bị xâm hại thôi. Nhưng sáng nay cô chuẩn bị tất cả, lại quên làm cho tóc mình rối rồi.”
Chương 289: Vĩnh viễn không tha thứ
Diệp Nhiễm không thể tin nổi mà nhìn Đường Tâm Nhan. Không nghĩ tới Đường Tâm Nhan lại quan sát tỉ mỉ như thế. Đường Tâm Nhan cũng không phải là một người không có đầu óc như trong tưởng tượng của cô ta.
“Thật ra tôi đã sớm nhìn ra cô có chút không bình thường, lúc trước ở trường quay trấn Quan, cô dám trực tiếp đối mặt với Mặc Trì Úy, còn kéo tay anh ấy. Mặc dù cô ra mặt vì tôi, nhưng diễn xuất của cô cũng quá lố rồi.
“Giang Na Nhi cũng từng nói qua, cô có ý đồ với chồng tôi.”
“Trước kia tôi không nói không có nghĩa là tôi không nghi ngờ. Nhưng tất cả nghi ngờ đều được gạt đi bởi tôi tin tưởng cô.”
“Tôi không muốn nghi ngờ cô bởi trước đây tôi đã chịu quá nhiều tổn thương, không muốn nghi thần nghi quỷ để lại đi nghi ngờ ngay cả người bạn tốt nhất của mình. Tôi không có nhiều bạn bè, người thân cũng không có nhiều, tôi quý trọng từng người bên cạnh đối xử tốt với tôi.”
Đường Tâm Nhan úp mặt vào hai tay, chất lỏng lạnh lẽo theo kẽ hở chảy ra.
Diệp Nhiễm nhìn Đường Tâm Nhan đau lòng, trong lòng cũng có chút dao động, nhưng cô ta hiểu được tình bạn giữa cô ta và Đường Tâm Nhan không thể trở lại như trước được. Trong lòng hai người đều có những nút thắt không thể tháo gỡ được. Cách tốt nhất là chấm dứt quan hệ.
“Không phải các người cũng biết ảnh của Kiều Phi ở trong tay Trình Tử Thanh sao.”
Đường Tâm Nhan gật đầu, trong mắt đầy vẻ giễu cợt: “Đúng, hôm nay tôi còn mở máy tính cô, phát hiện rất nhiều ảnh chụp sinh hoạt hằng ngày của tôi trong đó, vì để bắt chước theo tôi, cô thật sự tốn không ít công sức đó.”
Diệp Nhiễm cụp mắt xuống, cắn cắn môi, cảm xúc suy sụp nói: “Cô đã biết cả rồi thì tôi cũng không biện minh gì nữa.”
“Tôi cũng không cầu xin cô có thể tha thứ cho tôi, nhưng tôi phải nhắc nhở cô một câu, người đàn ông mà đã trúng thuốc vẫn duy trì được lý trí như Mặc Trì Úy là người vô cùng đáng sợ, anh ta không thích hợp với cô, sớm muộn gì cô với anh ta cũng ly hôn.”
Bốp.
Diệp Nhiễm còn chưa nói dứt lời, trên mặt liền hứng chịu một cái tát thật mạnh.
Đau đớn trên mặt không làm cho Diệp Nhiễm im lặng, ngược lại cô ta lại nở nụ cười u ám: “Cô cho rằng đánh tôi có thể thay đổi kết cục của cô và Mặc Trì Úy ư. Cô và anh ta mới kết hôn hơn một tháng, cô có hiểu anh ta không, có biết thái độ của anh ta với cô không. Cái gì cô cũng không biết, đến lúc nào đó anh ta cũng sẽ khiến cô thương tích đầy mình như tôi thôi.”
“Diệp Nhiễm, cô câm miệng lại cho tôi!”
Diệp Nhiễm nở nụ cười vui vẻ, vừa cười vừa khóc, bộ dạng kia làm cho người ta cảm thấy vừa đáng giận lại vừa đáng thương: “Đường Tâm Nhan, cô vẫn ngu ngốc như thế, ngu ngốc đến mức người ta đối tốt với cô ba phần cô sẽ trả lại bảy phần. Từ Đường Vũ Nhu đến Phó Tư Thần, rồi đến tôi, cô vẫn không rút ra được bài học cho mình sao.”
“Đủ rồi Diệp Nhiễm, cho dù tương lai tôi cùng Mặc Trì Úy phải ly hôn, cũng không phải bởi vì cô.” Không còn gì để nói nữa, Đường Tâm Nhan đứng lên, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng mang theo sự tuyệt tình nhìn Diệp Nhiễm: “Từ giờ trở đi, cô và tôi không còn là bạn bè nữa, từ nay về sau, đường tôi tôi đi, đường cô cô đi, chúng ta không bao giờ gặp lại nữa.”
Lấy ra một sấp tiền mặt từ trong túi, Đường Tâm Nhan nói: “Đây là tiền lương tháng này của cô, vì cô đã cứu mạng tôi nên tôi sẽ không truy cứu những tổn thương cô gây cho tôi, nhưng tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cô, vĩnh viễn sẽ không.”
Khi Đường Tâm Nhan nói ra bốn chữ kia, trái tim Diệp Nhiễm liền cảm thấy đau nhói. Cơ thể không có sức lực ngã trên ghế sô pha, hai mắt Diệp Nhiễm đẫm lệ, mơ hồ nhìn bóng hình Đường Tâm Nhan càng lúc càng xa. Cô ta biết chính cô ta đã hoàn toàn đánh mất đi người bạn luôn đối xử chân thành với mình. Cô ta biết chính cô ta đã phá hủy đi tình bạn có thể tồn tại mãi mãi. Cô ta biết mình không thể ở lại An Thành được nữa, Đường Tâm Nhan có thể bỏ qua cho cô ta, nhưng chồng cô ấy không có khả năng để cho cô ta sống yên ổn ở đây.
Cô ta thật sự mất hết rồi!
Đường Tâm Nhan bước ra khỏi hộp đêm, đầu càng ngày càng đau, dạ dày đau quặn lên như dời sông lấp biển.
Chương 290: Mặc tiên sinh khiến phụ nữ say mê
Đường Tâm Nhan ngồi xổm bên vệ đường, nôn hết số rượu trong bụng ra. Hôm nay cô mới chỉ ăn một chút, Diệp Nhiễm có làm cơm nhưng cô không muốn ăn nên cũng chỉ ăn có vài miếng. Cho nên trong dạ dày ngoại trừ rượu ra thì cũng không có gì. Dạ dày không thoải mái, đôi mắt cô ửng đỏ, cơ thể như muốn ngã xuống.
Đột nhiên một chai nước khoáng xuất hiện trước mặt cô, Đường Tâm Nhan chậm rãi ngước nhìn từ bàn tay đang cầm chai nước lên trên. Người đàn ông đẹp trai và lãnh đảm đứng dưới ánh đèn đường mờ ảo, ánh sáng và bóng tối đan vào nhau càng làm nổi bật vẻ đẹp trai, hấp dẫn của anh. Khó trách Diệp Nhiễm lại động lòng với anh, anh quả thật là có khí chất khiến phụ nữ say mê.
Đường Tâm Nhan nhận lấy chai nước đã mở nắp, cô súc miệng xong, nói cảm ơn với anh với giọng nói khàn khàn. Một lúc sau dạ dày đỡ hơn một chút, cô liền đứng dậy. Ngồi xổm một lúc lâu, bắp chân bị tê cứng, cơ thể không vững ngã về phía sau. Lúc cô nghĩ mình sẽ ngã sấp xuống thì một cánh tay thon dài, mạnh mẽ đã kịp thời vươn ra đỡ lấy eo cô. Không đợi cô phản ứng, anh đã ôm cô lên, bước chân mạnh mẽ, ôm cô về phía xe của anh.
Đường Tâm Nhan đặt một bàn tay lên ngực anh, cách một lớp quần áo cảm nhận nhịp tim đều đặn, mạnh nhẹ của anh. Cô nhẹ nhàng tựa đầu vào vai anh, theo tầm mắt của cô chỉ nhìn thấy yết hầu gợi cảm và đường cong khuôn mặt hoàn hảo của anh. Một người đàn ông như anh, có cô gái nào không yêu thích chứ. Cô mới ở chung cùng anh chưa được bao lâu mà trái tim cũng bị anh nắm giữ mất rồi.
Mặc Trì Úy đem Đường Tâm Nhan đặt ở ghế lái phụ, giúp cô thắt dây an toàn, nhìn thấy cảm xúc của cô suy sụp, anh khẽ mím môi: “Tất cả đều qua rồi.”
Mũi Đường Tâm Nhan ửng hồng phập phồng lên xuống, cắn chặt môi không lên tiếng.
Dọc đường đi, bầu không khí trong xe yên lặng chỉ có hơi thở của hai người.
Đường Tâm Nhan không thể nhanh như vậy đã quên đi tổn thương mà Diệp Nhiễm gây ra cho cô, dù sao cô cũng để ý tình bạn đó. Cô thật sự rất đau lòng!
Mặc Trì Úy thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía bả vai run rẩy của cô, đôi mắt cô phủ một tầng hơi nước, hàm răng trắng mịn cắn chặt môi, trên người tràn ngập hơi thở bi thương, cô đơn. Mặc Trì Úy có thể hiểu được tâm trạng của cô lúc này. Nhìn thấy cô buồn bã, thất vọng, đau khổ như thế lồng ngực của anh cũng cảm thấy ngột ngạt, nặng nề.
Cô đã bị tổn thương quá nhiều rồi. Cô chỉ là một người phụ nữ yếu đuối nhưng phải gánh vác trên vai trách nhiệm nặng nề hơn nhiều so với những cô gái cùng trang lứa. Một Diệp Nhiễm cũng đã khiến cô đau lòng đến thế, nếu tương lai anh lại… Đối với cô mà nói, tất cả đều quá mức tàn nhẫn. Ý định ban đầu của anh là làm cho cô tự nguyện. Nhưng chính bởi ý định này khiến cô có cảm tình với anh, mà anh cũng lưu luyến cô.
Tuy rằng trái tim của cô bị tổn thương, vỡ nát nhưng cô vẫn sẽ kiên cường đối mặt với mọi chuyện. Bị tổn thương, có thêm hiểu biết cô sẽ cẩn thận phân biệt mỗi người trong tương lai.
Lau sạch nước mắt trên mặt, cô nhìn qua cửa kính ngắm phong cảnh bên ngoài. Nhưng vừa nhìn đã khiến cho cô hồn xiêu phách lạc: “Trì Úy, mau dừng xe!”
Ở đoạn đường phía trước có một bác trai đi xe đạp điện bất ngờ xông ra. Nhìn vẻ mặt của bác hình như là say rượu. Bác đó hình như không nhìn đèn xanh đèn đỏ, cứ vậy xông ra giữa đường. Mà người bên cạnh cô không biết là đang suy nghĩ cái gì, cứ như không nhìn thấy bác đó, xe vẫn lao về phía trước.
“Mặc Trì Úy, mau dừng xe đi!”
Con ngươi Đường Tâm Nhan mở to, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, ngay lúc đó cô nghĩ Mặc Trì Úy không dừng xe mà cứ thế đâm thẳng vào bác trai đó thì anh như người mộng du được đánh thức, nhanh chóng đạp phanh xe.
Người đàn ông đứng ở cửa mặc áo sơ mi đen và quần tây.
Hơi thở âm u, tối tăm im lặng.
Trong đôi mắt híp lại là một màu đen sâu thẳm, không có lấy một tia sáng.
Một khuôn mặt điển trai với các đường cong sắc nét và khuôn hàm lăng lệ ác liệt.
Anh chỉ lặng lẽ đứng đó, cho dù không làm gì nhưng khí tức u ám toát ra từ trên người đủ làm cho người ta sợ hãi.
Diệp Nhiễm núp sau Đường Tâm Nhan, dùng tay nhỏ nắm lấy quần áo của cô, vẻ mặt vô cùng sợ hãi: “Tâm Nhan, tớ…”
Đường Tâm Nhan không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào đôi mắt lạnh lùng không có nhiệt độ của anh.
Không khí tràn ngập một hơi thở u uất và áp lực nặng nề.
Thân hình cao lớn của Mặc Trì Uý nhúc nhích, nhếch môi mỏng, không nói lời nào, vượt qua Đường Tâm Nhan và Diệp Nhiễm đi vào phòng tắm.
Lấy chiếc đồng hồ bên trong ra, anh không liếc nhìn họ, bước ra ngoài.
Khi đến gần cửa, giọng nói có chút ngớ người của Đường Tâm Nhan từ phía sau truyền đến: “Mặc Trì Uý, anh không có gì muốn nói sao?”
Mặc Trì Uý nhếch môi cười nhạo một cái.
Cô muốn anh nói gì? Cô đã lựa chọn tin tưởng Diệp Nhiễm mà không cần hỏi anh cơ mà.
Dù anh có nói bao nhiêu thì trong mắt cô đó cũng là một cái cớ không phải sao?
Mặc Trì Uý quay đầu lại, hờ hững liếc cô một cái “Anh không đụng vào cô ta!”
Diệp Nhiễm nắm lấy tay Đường Tâm Nhan, run giọng nói: “Tâm Nhan, tớ sớm biết anh ấy khi tỉnh lại sẽ không thừa nhận…”
Đường Tâm Nhan nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay của Diệp Nhiễm “Tớ tin cậu.”
Mặc Trì Uý “A…” một tiếng, không nói lời nào nữa, quay người thờ ơ rời đi.
Đường Tâm Nhan nhìn theo bóng lưng của anh, trái tim co rút không kiểm soát được.
Cho đến khi Diệp Nhiễm ôm cô và nói trong nước mắt: “Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu đã tin tưởng tớ.”
…
Quán bar X
Đó là cũng hộp đêm hôm qua.
Trì Chi Hành nhìn Mặc Trì Uý vừa mới tới đã không ngừng rót rượu uống, bối rối nói: “Tứ ca, em còn đang ngủ sao anh mới sáng sớm đã gọi em đến đây? Đúng rồi, ngày hôm qua cùng Đường Tâm Nhan có vui vẻ không?”
Mặc Trì Uý lắc lắc chất lỏng cay nồng trong cốc uống một hớp, liếc mắt nhìn Trì Chi Hành: “Tối hôm qua cậu gọi điện cho cô ấy phải không?”
“Vâng!” Trì Chi Hành kể lại cuộc điện thoại đêm qua.
Nhìn thấy Mặc Trì Uý im lặng không nói lời nào, Trì Chi Hành liền nhận ra có gì đó không đúng “Tứ ca, sắc mặt của anh có chút tái nhợt, tối hôm qua anh tắm nhiều quá?”
“Tối hôm qua là bạn thân của cô ấy đến.”
“Hả?” Chí Chí Thành sửng sốt “Ngọa tào, bạn thân cô ấy tự xưng là vợ anh qua điện thoại, thật là quá trơ trẽn vô sỉ!” Sau vài giây, anh ta nhìn Mặc Trì Uý đầy do dự “Anh sẽ không nhầm cô ta với Đường Tâm Nhan chứ?”
Mặc Trì Uý dựa lưng vào sô pha “Không có, nhưng là cô ấy lựa chọn tin tưởng bạn thân của mình.”
Trì Chi Hành nhướng mày “Thật là thú vị! Bây giờ anh định làm gì?”
Mặc Trì Uý mím chặt đôi môi mỏng như lưỡi dao sắc bén, không nói gì, vẻ mặt lãnh đạm vô cùng, ngay cả Trì Chi Hành cũng không đoán được anh đang suy nghĩ gì.
…
Khi Đường Tâm Nhan chở Diệp Nhiễm trở về, cô nhận được cuộc gọi từ Quý Tịnh..
“Tâm Nhan, cô đã xem những bức ảnh vừa lộ ra trên mạng chưa?”
Đường Tâm Nhan nhíu mày “Ảnh gì?”
Quý Tịnh bên kia nói sơ qua, Đường Tâm Nhan trong nội tâm lộp bộp một tiếng “Tôi sẽ xem trước.”
Đường Tâm Nhan lấy điện thoại di động ra, bấm xem tin tức đứng đầu.
Thứ đầu tiên đập vào mắt là dòng tiêu đề màu đen: Phú hào thần bí của An thành, tại khách sạn muốn bạn thân của nữ diễn viên Đường Tâm Nhan.
Chương 282: Kế hoạch của cô ta đã thành công.
Đường Tâm Nhan lấy điện thoại di động ra, bấm xem tin tức đứng đầu.
Thứ đầu tiên đập vào mắt là dòng tiêu đề màu đen: Phú hào thần bí của An thành, tại khách sạn muốn bạn thân của nữ diễn viên Đường Tâm Nhan.
Cô cuộn trang web xuống.
Ảnh có vẻ được chụp bí mật từ bên ngoài cửa sổ. Nhìn ra được pixel rất cao, nhưng khoảng cách quá xa nên ảnh chụp không phải đặc biệt rõ ràng.
Nhưng chỉ cần nhìn người đàn ông và phụ nữ trong ảnh, cô có thể nhận ra họ là ai.
Một người là bạn thân nhất của Đường Tâm Nhan, và người kia là chồng cô.
Chồng cô thân trên trống không, ép người bạn thân của cô dưới thân.
Từ góc độ của bức ảnh, hai người có lẽ đang hôn môi.
Ngoài ba chiếc ảnh trên giường còn có bức ảnh là Diệp Nhiễm không mảnh vải che thân nằm trên giường khóc, có tô đen các bộ phận quan trọng.
Trong bức ảnh, mơ hồ có thể thấy rõ sự lộn xộn của căn phòng, như thể vừa trải qua một trận chiến khốc liệt.
Ngoài đoạn tin tức này, một số cư dân mạng còn đào lên lịch sử tình yêu của Đường Tâm Nhan và Phó Tư Thần.
Không cần đọc các bình luận, Đường Tâm Nhan trực tiếp thoát khỏi trang web.
Diệp Nhiễm đang ngồi ở ghế phụ, nhìn thấy vẻ mặt của cô có chút không đúng, nghẹn ngào hỏi: “Tâm Nhan, Quý Tịnh gọi cậu có chuyện gì vậy?”
Đường Tâm Nhan nhìn đôi mắt sưng đỏ và khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm nước mắt của Diệp Nhiễm, lòng cô cứng lại “Chuyện tối qua của cậu và Mặc Trì Uý đã lên trang nhất rồi.”
Diệp Nhiễm hai tay run rẩy nhanh chóng lấy điện thoại ra xem.
Nhìn thấy tiêu đề, những giọt nước mắt vất vả lắm mới ngừng được lại chảy xuống một lần nữa.
Đường Tâm Nhan nhìn Diệp Nhiễm đang khóc, thái dương chợt đau.
Cô mím chặt môi không nói gì, tiếp tục tập trung lái xe.
Diệp Nhiễm vừa khóc vừa lén lút quan sát biểu tình của Đường Tâm Nhan.
Cô ta thấy rằng mặc dù cô ấy giả vờ bình tĩnh, nhưng đôi môi mím chặt vẫn hơi run rẩy.
Diệp Nhiễm tự nghĩ, không có người phụ nữ nào sau khi nhìn thấy chồng và bạn thân mình lên giường có thể điềm nhiên như không có việc gì xảy ra.
…
Sau khi Đường Tâm Nhan đưa Diệp Nhiễm về nhà, cô cũng không rời đi.
Diệp Nhiễm cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Tâm Nhan, sau này cậu định làm thế nào?”
Đường Tân Nhan cười buồn, nhìn về phía Diệp Nhiễm đáy mắt hiện lên một tầng hơi nước “Tớ có thể làm thế nào? Tớ đã nghĩ rằng Mặc Trì Uý là người có thể tin tưởng cả đời lại phản bội tớ. Cậu nghĩ tớ có thể làm thế nào?”
Đường Tâm Nhan nắm lấy cánh tay Diệp Nhiễm, nước mắt không ngừng rơi trên mặt nóng như muốn thiêu đốt da thịt “Nhiễm Nhiễm, cậu nói xem sao lòng người lại đáng sợ như vậy? Người ở bên cạnh cậu mỗi ngày lại là kẻ khẩu Phật tâm xà, luôn tính toán sau lưng cậu. Như vậy cậu còn có thể tin tưởng ai khác trong tương lai?”
Diệp Nhiễm nhìn khuôn mặt xinh đẹp đến mức khóc dù khóc sướt mướt vẫn khiến người ta yêu thương của Đường Tâm Nhan, cầm tay cô lắc đầu “Tâm Nhan, cậu quá bốc đồng. Cậu không nên cưới anh Mặc nhanh như vậy. Cậu còn chưa biết rõ anh ta là người như thế nào mà đã phó thác của cuộc đời mình vào tay anh ta. Thật sự quá vội vàng!”
Đường Tâm Nhan trong nước mắt mơ hồ nhìn Diệp Nhiễm, biểu tình không rõ ràng ừ một tiếng
Diệp Nhiễm tiếp tục nói: “Tâm Nhan, cậu vẫn còn trẻ và mới bắt đầu sự nghiệp, không nên đặt tâm trí lên người của đàn ông quá nhiều. Cậu xinh đẹp như vậy, nổi bật như vậy. Trong tương lai, sẽ không thiếu những người đàn ông yêu cậu thật lòng!”
Đầu ngón tay mảnh khảnh của Đường Tâm Nhan ấn mạnh vào lòng bàn tay, gần như làm đứt da thịt cô “Tớ biết, anh ta đã làm tổn thương cậu và cũng phản bội tớ, tớ sẽ không tha thứ cho anh ta!”
Diệp Nhiễm nhìn đỉnh đầu Đường Tâm Nhan, khóe miệng gợi lên một tia đắc ý.
Kế hoạch của cô ta đã thành công.
Mặc dù khiến cho Mặc Trì Uý thích mình là điều không thể, nhưng ít nhất cô ta đã chia cắt thành công anh và Đường Tâm Nhan.
Chương 283: Bọn họ sắp ly hôn!
Đường Tâm Nhan không quay về Cẩm Tú Viên, cũng không đến đoàn phim.
Cô ở lại nơi ở của Diệp Nhiễm.
Cũng đã ngồi trên ban công khóc thầm rất lâu.
Diệp Nhiễm nhìn cô nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, hơi bất ngờ, cô ta không nghĩ đến tình cảm của Đường Tâm Nhan dành cho Mặc Trì Uý đã sâu đậm đến mức này.
Hai cô gái đang ở nhà, nên tự nhiên có một người muốn nấu ăn.
Thấy Đường Tâm Nhan đang suy sụp, Diệp Nhiễm tự giác vào bếp nấu ăn.
Đường Tâm Nhan đã kín đáo quan sát Diệp Nhiễm từ lâu, thấy cô ta không hề có chút sa sút nào mà vẫn còn tâm trạng nấu nướng, ánh mắt càng thêm phức tạp.
Trái tim cô đang rất đau, như có một bàn tay bóp nghẹt lại vậy.
Tâm cô như bị ai đó cầm dao cứa vào.
Cô đứng dậy lặng lẽ đi vào phòng ngủ của Diệp Nhiễm.
…
Khi màn đêm buông xuống, đèn trên đường đều bật sáng.
Sau khi ăn một vài miếng cơm, Đường Tâm Nhan nhìn Diệp Nhiễm nói: “Tối nay cùng tớ bar đi, tâm trạng không tốt lắm, muốn uống chút rượu.”
Diệp Nhiễm gật đầu: “Được.”
Lợi dụng lúc cô ta không để ý, Đường Tâm Nhan gửi một tin nhắn.
…
Quán bar X.
Đường Tâm Nhan và Diệp Nhiễm đi đến quầy bar gọi mỗi người một ly cocktail.
Cô tối nay mặc một chiếc váy dài hở eo và một bên vai màu đen, có viền bằng chất liệu Oshagen, phần váy bồng bềnh khiến vòng eo thon không đầy một năm tay trông càng mềm mại hơn.
Ngay khi vừa bước vào quán bar, cô đã thu hút rất nhiều sự chú ý.
Diệp Nhiễm nhìn bốn phía đều là những ánh mắt ái mộ dành cho Đường Tâm Nhan, cô ta ghen ghét không thôi, trong lòng thấy rất không công bằng.
Mỗi lần đi bên bên cạnh Đường Tâm Nhan, cô ta dường như mãi chỉ là một tờ giấy không đáng chú ý.
“Ồ, đây không phải là người đẹp xuất hiện trên các trang nhất hôm nay sao?” Một người đàn ông dáng vẻ lưu manh ầm một ly rượu đi về phía Đường Tâm Nhan.
Người đàn ông trước đây từng cùng Phó Tư Thần giao thiệp, khi cô ở còn chưa ly hôn với Phó Tư Thần có nghe qua anh ta gọi mình là chị dâu.
Đường Tâm Nhan phớt lờ người đàn ông, yêu cầu bartender cho mình một ly rượu.
Cô vừa định đưa lên uống uống, người đàn ông đột nhiên cầm lấy chiếc cốc trong tay cô “Đường đại mỹ nữ, có muốn cùng anh uống một ly không?”
“Tên lưu manh này từ đâu tới? Đừng nghĩ đến có thể chiếm tiện nghi của Tâm Nhan, cút mau!” Diệp Nhiễm đứng dậy bảo vệ Đường Tâm Nhan.
Người đàn ông liếc mắt nhìn Diệp Nhiễm, dường như đã nhận ra cô ta, cười xấu xa “Cô là chính là người bạn thân đã giật chồng của Đường Tâm Nhan trên bản tin hôm nay sao? Chậc chậc, phụ nữ các cô tình bạn tình bạn thật thắm thiết, tốt đến mức có thể dùng chung một người đàn ông!”
Ly rượu trong tay Đường Tâm Nhan trực tiếp hất lên mặt người đàn ông, hắn ta đang chuẩn bị nổi giận thì đột nhiên có một bàn tay to lớn siết chặt cổ tay hắn ta.
Nhìn thấy Mặc Trì Uý đột nhiên xuất hiện, tim Diệp Nhiễm đập thình thịch.
Mặc Trì Uý ném người đàn ông đi, vẻ mặt âm trầm nói: “Cút!”
Thấy Mặc Trì Uý có vẻ là người không dễ trêu vào, hắn không dám nói thêm cái gì, chật vật bỏ đi.
Mặc Trì Uý không nhìn Diệp Nhiễm, anh bước đến gần Đường Tâm Nhan, nắm tay cô trực tiếp kéo vào một phòng trống trong quán bar.
Diệp Nhiễm bí mật đi theo.
Cô ta ở ngoài cửa nghe thấy tiếng cãi vã kịch liệt của hai người.
Đường Tâm Nhan nói muốn đệ đơn ly hôn, Mặc Trì Uý không phản đối.
Cô ta cực kỳ vui mừng
Trước khi Đường Tâm Nhan bước ra, Diệp Nhiễm đã trở lại quầy bar.
Cô ấy đi tới gục trên quầy rượu, bắt đầu khóc không thành tiếng.
Sau đó, cô uống hết ly này đến ly khác.
Thấy như vậy, Diệp Nhiễm giả mù mưa sa an ủi cô cô: “Tâm Nhan, cậu đừng uống nữa…”
“Để tớ uống đi, tâm trạng tớ thực sự rất tệ, có lẽ nếu say rồi sẽ không cảm thấy khó chịu nữa.”
Không lâu sau, Đường Tâm Nhan say rượu gục đầu trên quầy bar.
Diệp Nhiễm lấy di động ra, nhanh chóng gửi một tin nhắn.
Chương 284: Cuối cùng cô ta cũng có được Mặc Trì Uý như mong muốn.
Một lúc sau, người đàn ông nhận được tin nhắn của Diệp nhiễm bước vào quán bar.
Diệp Nhiễm liếc mắt ra hiệu, anh ta lập tức đỡ Đường Tâm Nhan đang say rượu rời đi.
Sau khi xác định bọn họ đã đi ra ngoài, Diệp Nhiễm đi về phía căn phòng nơi Mặc Trì Uý đang ở.
Trong ánh đèn mờ ảo, người đàn ông nằm dài trên ghế sô pha, đúng như dự đoán, anh đã uống quá nhiều.
Cô ta đã không thành công ngủ được với anh đêm qua, đêm nay là một cơ hội tuyệt vời.
Diệp Nhiễm ngồi xổm ở mép ghế sô pha, nhìn về mái tóc ngắn phía sau đầu người đàn ông, ánh mắt si mê “Trì Uý, tại sao anh lại không muốn em? Rốt cuộc em so với Đường Tâm Nhan có gì không bằng? Cô ta tốt như vậy sao? Đáng để anh yêu thương như vậy?”
“Anh có biết cô ta chỉ là một bạch liên hoa không biết xấu hổ không, gả cho Phó Tư Thần rồi vậy mà vẫn còn mặt mũi gả cho anh! Em thừa nhận nhan sắc không bằng cô ta, nhưng cũng không tệ. Đừng từ chối em, được không?”
“Cô ta hoàn toàn không có chút tín nhiệm nào với anh, em nói cái gì cô ta đều tin. Một người phụ nữ như vậy có gì tốt để anh phải lưu luyến? Nếu như sau này chúng ta ở cùng một chỗ, em nhất định sẽ toàn tâm toàn ý tin tưởng anh.”
Diệp Nhiễm hôn lên gáy anh, nhanh chóng cởi bỏ quần áo, tâm tình kích động ôm lấy bờ vai rộng lớn của người đàn ông.
“Trì Uý…”
Trước khi cô ta nói xong, người đàn ông vốn đang say đột ngột lật người đè cô xuống dưới thật mạnh.
Diệp Nhiễm mở to đôi mắt đầy sương mù, mờ mịt nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt, chủ động hôn lên đôi môi mỏng của anh.
“Trì Uý, em thật sự yêu anh. Em biết đêm qua đổ oan cho anh trước mặt Đường Tâm Nhan là không đúng. Em sai rồi. Anh đừng trách em, được không?”
Người đàn ông từ đầu đến cuối không nói câu nào, nhưng thân thể của anh không còn lãnh đạm với cô nữa.
Anh đáp lại.
Diệp Nhiễm vui mừng như điên.
Đôi tay nhỏ bé của cô ta vội cởi cúc áo sơ mi của anh, rồi từ ngực dần hướng về phía bụng dưới anh.
Hưng phấn, kích động, hồi hộp, đủ mọi cung bậc cảm xúc ùa về trong tim.
Cuối cùng cô ta cũng đạt được điều hằng mong ước.
Trong căn phòng, âm thanh yêu kiều của người phụ nữ và tiếng thở dốc của người đàn ông dần vang lên.
…
Đường Tâm Nhan là bị tên thiếu gia nhà giàu Trình Tử Thanh mang đi, hắn cũng là người lần trước muốn chiếm tiện nghi của Kiều Phi Nhi trên du thuyền.
Ôm Đường Tâm Nhan đi ra từ quán bar, ngửi thấy mùi thơm từ tóc cô vẻ mặt hắn lộ ra vẻ say mê.
Đã uống rượu mà hương thơm còn mê người như thế, đúng là nữ nhân mà Mặc Trì Uý nhìn trúng.
Lần trước khi ở trên du thuyền, Mặc Trì Uý đã suýt đánh chết anh ta vì Kiều Phi Nhi, mối nhục này anh ta không thể nào quên được.
Có thể chơi đùa người phụ nữ của Mặc Trì Uý nghĩ thấy thực sự rất thoải mái.
Bước đến chiếc xe thể thao của mình, Trình Tử Thanh đang định nhét Đường Tâm Nhan vào, đột nhiên một nắm đấm sắc bén vung đến trước mặt hắn.
Chu Tử Thanh không phòng bị bất ngờ ngã xuống đất.
Hắn lau vết máu khóe miệng, ngẩng đầu rốt cuộc là ai dám đánh mình.
Đồng tử co rút một hồi.
Tại sao lại là Mặc Trì Uý?
Anh ta không phải đang ở cùng Diệp Nhiễm sao?
Mặc Trì Uý mặc một bộ quần áo màu đen, đôi mắt sắc lạnh thấu xương, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, giống như vương giả của bóng đêm.
Trình Tử Thanh không khỏi nhớ lại cảnh tượng tàn bạo lần trước mình muốn lợi dụng Kiều Phi Nhi và bị anh ta đánh cho tơi tả.
Trình Tử Thanh nghiến răng, chống tay xuống đất, vừa định đứng dậy đánh trả lại bị đá một cước vào bụng.
Đôi giày da sáng màu đen của Mặc Trì Uý giẫm lên mặt hắn ta, giọng nói lạnh lùng: “Muốn động vào người phụ nữ của tao?”
Trình Tử Thanh sợ hãi rùng mình một cái: “Không, tôi… Tôi…” Sau khi lắp bắp hồi lâu, anh ta mới nói được một câu trong run rẩy: “Diệp Nhiễm! Là cô ta gửi tin nhắn cho tôi đến đây, cô ta muốn tôi lợi dụng Đường Tâm Nhan. Cô ta muốn hai người không bao giờ được ở bên nhau.”
“Ảnh của Kiều Phi Nhi trong tay mày đúng không?” Mặc Trì Uý lạnh lùng hỏi.
Chương 285: Nhìn thấu bộ mặt thật của Diệp Nhiễm.
“Nếu mày còn dám nói dối, tao sẽ cho mày đi gặp Diêm Vương ngay!” Giữa hai hàng lông mày của Mặc Trì Uý đều là sự hung ác.
Trình Tử Thanh không dám che giấu, tái mặt nói: “Đúng vậy, ở trong tay tôi. Sau khi anh đánh tôi trên du thuyền, tôi vẫn luôn ôm mối hận trả thù…”
“Tôi muốn trả thù anh, nhưng lại không có cơ hội tiếp cận. Sau đó phát hiện được anh cùng Đường Tâm Nhan có quan hệ thân mật nên mới đánh chủ ý lên người cô ấy. Hôm đó, tôi tới Quan trấn nhưng không ngờ anh cũng đến. Tôi không thể đến gần Đường Tâm Nhan nên đã lợi dụng bạn thân của cô ấy.”
Dần thanh tỉnh sau khi uống nhiều rượu, Đường Tâm Nhan đang nằm trên xe thể thao đầu óc choáng váng, nghe thấy lời nói của Chu Tử Thanh, cô mở mắt ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn “Đêm đó là anh xâm phạm Diệp Nhiễm?”
“Đúng vậy, là tôi, cô ta ban đầu kháng cự nhưng sau đó thỏa thuận cấu kết với tôi. Chỉ cần tôi không ép buộc cô ta, cô ta sẽ giúp tôi có được ảnh của Kiều Phi Nhi, còn hứa rằng sẽ tìm cơ hội đưa Đường Tâm Nhan lên giường tôi! Tôi căn bản không có quá nhiều hứng thú với cô ta. Nhưng nếu tôi có một bức ảnh của Kiều Phi Nhi, tôi có thể đe dọa ép buộc cô ấy cùng tôi. Còn cô, Đường Tâm Nhan, cô vừa xinh đẹp lại còn là phụ nữ của Mặc Trì Uý, có thể có được cô cũng là tôi cầu còn không được…”
Chu Tử Thanh chưa kịp nói xong thì đã bị nhấc lên khỏi mặt đất.
Hắn ta lại nhận thêm một cú đấm mạnh vào mặt.
Nhưng lần này, không phải Mặc Trì Uý đánh hắn, mà là Lục Tử Thâm.
Anh ta kéo Trình Tử Thanh vào con hẻm cạnh quán bả, một đấm lại một đấm hung hăng nện xuống trên người hắn.
Nghe thấy tiếng gào thét thảm thiết của Trình Tử Thanh, Đường Tâm Nhan không có đồng tình.
Loại đàn ông tồi tệ này nên nhận một bài học xứng đáng!
Cô cắn môi nhìn người đàn ông chỉ cách cô vài bước.
Anh một tay đút túi quần, tay kia cầm điếu thuốc, đôi mắt đen láy nhìn bầu trời đen kịt phía xa mà không nhìn cô.
Tim cô nhanh chóng thắt lại.
Anh có lẽ vẫn còn giận cô.
Những lời lúc sáng nói với anh đều là vì cô muốn thử lòng Diệp Nhiễm.
Dù sao Diệp Nhiễm cũng là ân nhân đã cứu cô khi còn nhỏ, đồng thời là người đã cùng cô lớn lên.
Cô thực sự không thể tin rằng người bạn mà cô đối xử bằng cả trái tim lại phản bội mình.
Nhưng…
Đường Tâm Nhan cắn chặt môi, trong mắt hiện lên một tầng hơi nước
Cô lấy mu bàn tay lau đi mấy giọt nước mắt, nhìn người đàn ông vẫn không thèm liếc nhìn mình một cái.
Khi anh thở ra khói thuốc, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng, ngước đầu nhìn trời đêm, cao cao tại thượng.
Toàn thân tràn ngập hơi thở lạnh lẽo không cho người khác đến gần.
Đường Tâm Nhan đứng tại chỗ, do dự một hồi, không dám tiến lên.
Sau khi hít thở sâu vài hơi, cô thu hết can đảm lảo chạy về phía anh.
Hai bàn tay nhỏ nhẹ nhàng kéo ống tay áo anh “Mặc Trì Uý…”
Mặc Trì Uý phun ra một làn khói, mím môi mỏng, không nói gì kéo cô vào trong xe.
Bật máy tính xách tay lên, ngón tay mảnh khảnh của anh nhanh chóng ấn vài lần trên bàn phím.
Một đoạn video ngay lập tức xuất hiện trên màn hình.
Đó là video Diệp Nhiễm bước vào phòng của quán bar lúc nãy.
“Trì Uý, tại sao anh lại không muốn em? Rốt cuộc em so với Đường Tâm Nhan có gì không bằng? Cô ta tốt như vậy sao? Đáng để anh yêu thương như vậy?”
“Anh có biết cô ta chỉ là một bạch liên hoa không biết xấu hổ không, gả cho Phó Tư Thần rồi vậy mà vẫn còn mặt mũi gả cho anh! Em thừa nhận nhan sắc không bằng cô ta, nhưng cũng không tệ. Đừng từ chối em, được không?”
“Cô ta hoàn toàn không có chút tín nhiệm nào với anh, em nói cái gì cô ta đều tin. Một người phụ nữ như vậy có gì tốt để anh phải lưu luyến? Nếu như sau này chúng ta ở cùng một chỗ, em nhất định sẽ toàn tâm toàn ý tin tưởng anh.”
“Trì Uý, em thật sự yêu anh. Em biết đêm qua đổ oan cho anh trước mặt Đường Tâm Nhan là không đúng. Em sai rồi. Anh đừng trách em, được không?”
Chương 286: Cô ta ngủ với Mặc Trì Úy sao?
Trong video, lúc Diệp Nhiễm ngồi xổm xuống bên cạnh ngắm nhìn rồi vuốt ve gương mặt của “Mặc Trì Úy”.
Yêu thích và nhu tình là người yêu ba đời ba kiếp của chính bản thân mình.
Vậy có gì giống với việc Mặc Trì Úy là người cưỡng ép chiếm tiện nghi không?
Thực ra Đường Tâm Nhan đã đoán ra được Diệp Nhiễm có tình ý với Mặc Trì Úy rồi, nhưng tai nghe mắt thấy rồi mới thấy dường như là phải chịu sự đả kích vô cùng lớn.
Cô toàn tâm toàn ý xem Diệp Nhiễm là người bạn thân thiết nhất của mình, đối xử với cô ta vô cùng chân thành.
Nhưng đổi lại cô nhận được gì đâu chứ?
Đường Tâm Nhan cắn chặt bờ môi không còn chút huyết sắc nào, cơ thể cũng run lên bần bật.
Cô luôn nghĩ rằng cô gái đã từng cứu mình năm đó sẽ không bao giờ thay đổi…
Mặc Trì Úy ngồi bên cạnh, anh không ôm Đường Tâm Nhan đang khóc thầm vào lòng mà an ủi vỗ về.
Có một số chuyện cần chính bản thân cô phải mạnh mẽ và dũng cảm đối diện.
Nhưng biểu hiện của cô lại nằm ngoài dự liệu của anh. Anh cứ tưởng rằng cô thật sự tin tưởng Diệp Nhiễm rồi từ đó muốn vạch ra ranh giới rõ ràng với chồng cô là anh đây chứ.
Sau khi thấy mấy tin tức kia vào sáng nay anh đã nghĩ kế hoạch rất kỹ làm sao để Diệp Nhiễm lộ rõ bản chất thật.
Từ trước đến nay anh cũng không phải là một kẻ quá cố chấp, ai dám tính toán với anh thì anh sẽ tính lại gấp đôi mà chẳng cần quan tâm xem đó là nam hay nữ.
Sau khi Đường Tâm Nhan khóc thầm một lúc lâu, cô mới nhìn thấy một số phóng viên vội vội vàng vàng tiến vào quán bar.
Cô nhìn về hướng người đàn ông đang hút thuốc bên cạnh với đôi mắt đỏ hoe: “Là anh tìm phóng viên đến sao?”
Đôi mắt sâu thẳm đen láy của Mặc Trì Úy hơi hơi nheo lại: “Làm sao, em vẫn còn muốn cảm thông với cô ta?”
Đường Tâm Nhan cắn môi lắc lắc đầu.
Những chuyện Diệp Nhiễm đã làm đều là tự làm tự chịu cả thôi.
Cô không cảm thông với cô ta mà chỉ là thấy rùng mình mà thôi.
Diệp Nhiễm không ngờ rằng “Mặc Trì Úy” sẽ thật sự muốn cô ta, anh mạnh mẽ đến nỗi khiến cảm xúc cô ta cuộn trào mãnh liệt, tình đến không thể tả như vậy được.
Chẳng trách Đường Tâm Nhan lại sinh lòng yêu thương với anh nhanh như vậy, anh ở trên giường thật sự rất mạnh mẽ.
Đổi đủ các kiểu thể loại tư thế để muốn cô ta, hai chân cô ta đau chết đi được.
Cả người cô ta mềm oặt nằm nhoài người trên sô pha, khuôn mặt đỏ bừng nhìn người đàn ông đang ngồi dậy mặc quần áo, cô ta không nhịn được mà vòng tay qua cổ anh.
“Mặc thiếu, sau này em chính là người phụ nữ của rồi, anh yên tâm, em sẽ không nói với Tâm Nhan đâu, em cũng không cần danh phận gì cả cứ xem như em là tiểu tam của anh đi, tất cả đều là em cam tâm tình nguyện…”
Vừa nói cô ta vừa nhắm mắt chủ động hôn lên gương mặt tuấn tú của người đàn ông.
Đúng lúc này bên ngoài phòng bao rộng lớn truyền đến một trận xôn xao náo động.
Diệp Nhiễm còn chưa kịp phản ứng lại thì một đám người cầm máy ảnh tiến vào với khí thế ào ào rồi.
Truyền thông nhận được tin tức rằng Diệp Nhiễm người đã lên đầu đề tin tức sáng nay sẽ cùng với vị đại gia bí ẩn hẹn hò ở quán bar.
Đèn flash liên tục nhấp nháy. Diệp Nhiễm sợ tới mức phải nhanh chóng mặc lại quần áo, hai tay che mặt lại: “Ai cho các người vào đây, cút ra ngoài!”
Các phóng viên đưa micro cho Diệp Nhiễm, hỏi hết câu này đến câu khác như những lần thủy triều lên xuống vậy.
“Cô Diệp, nghe nói cô với Đường Tâm Nhan là bạn thân, vậy xin hỏi quan hệ của các cô tốt tới mức có thể sử dụng chung một vị kim chủ luôn sao?”
“Cô Diệp, cô lén lút có tình cảm với người đàn ông của bạn thân mình, vậy là cô bị nghiện ăn cướp của người khác sao?”
Diệp Nhiễm nhìn những bài viết tràn lan của các phóng viên đăng lên, cô vô cùng khó chịu: “Đây là chuyện riêng tư của tôi, nếu các người không ra ngoài, tôi sẽ gọi cảnh sát đấy!”
Các phóng viên không hề sợ Diệp Nhiễm gọi báo cảnh sát chút nào, các thể loại vấn đề nóng hổi vẫn kéo tới từng cái từng cái một.
Người đàn ông luôn cúi đầu không nói gì bỗng nhiên đứng bật dậy khỏi sô pha, cạch một tiếng, tất cả đèn trong phòng bao rộng lớn đều được mở lên hết.
Cả căn phòng bao rộng lớn tối tăm trong phút chốc bừng sáng như ban ngày.
Đối diện với đèn flash nhấp nháy liên tục và đám phóng viên đầy hung hãn, người đàn ông vẫn bình tĩnh nói: “Tôi căn bản chẳng phải vị đại gia thần bí nào như các người đã đưa tin cả, tôi chỉ đơn giản là một người bình thường thôi. Về phần cô gái này, cô ấy cũng chỉ là người trên đầu sóng ngọn gió thôi. Cả tối hôm qua và tối nay đều là cô ấy chủ động muốn tôi ngủ chung.”
Chương 287: Trong sạch bị mất, là do cô gieo gió gặp bão
Người đàn ông vừa nói xong, Diệp Nhiễm là người khiếp sợ nhất. Cô ta buông hai tay đang che khuôn mặt nhỏ nhắn, ngẩng đầu, nhìn về phía người đàn ông đang đứng bên cạnh. Lúc trước đèn trong phòng lờ mờ, hơn nữa dáng người, quần áo của người này rất giống Mặc Trì Uý. Cô ta hoàn toàn không nghĩ tới người này không phải Mặc Trì Úy.
Lúc này đèn trong phòng được mở hết lên, dưới ánh đèn chói mắt, cô ta đã nhìn rõ, người này không phải Mặc Trì Úy, chỉ giống anh sáu bảy phần thôi. Các đường nét trên khuôn mặt không được tinh tế, đẹp trai như Mặc Trì Úy, ánh mắt cũng không sắc bén bằng.
Các phóng viên chưa gặp qua Mặc Trì Úy, ảnh chụp trong tin tức buổi sáng cũng không rõ lắm, cho nên người đàn ông này nói tối qua anh ta ở cùng Diệp Nhiễm các phóng viên cũng không nghi ngờ gì.
“Hóa ra là một người bình thường, làm chúng ta đi một chuyến vô ích rồi.”
“Chúng ta phải nhanh trở về làm rõ tin tức buổi sáng bằng không lại đắp tội với người không được đắp tội thì không xong đâu.”
“Đúng vậy, nhanh đi thôi.”
Diệp Nhiễm thấy đám phóng viên vội đến rồi lại vội đi, cô ta muốn gọi họ lại nói với bọn họ người tối hôm qua thực sự là Mặc Trì Uý. Nhưng cô ta vừa mới chạy ra đến cửa đã nhìn thấy Đường Tâm Nhan. Đồng tử Diệp Nhiễm mở to, cơ thể không ngừng lùi về phía sau giống như là nhìn thấy thú dữ vậy.
Đường Tâm Nhan dùng mắt ra hiệu, thế thân mà Mặc Trì Úy tìm đến lập tức đứng dậy khỏi ghế rời đi.
Diệp Nhiễm lùi về phía ghế sô pha, cơ thể loạng choạng ngã ngồi xuống đó. Nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén của Đường Tâm Nhan, Diệp Nhiễm không nhịn được run rẩy cùng sợ hãi.
Đường Tâm Nhan không say sao? Cô ấy không phải bị Trình Tử Thanh mang đi rồi sao?
Đầu óc Diệp Nhiễm quay cuồng, cô ta suy nghĩ cẩn thận, tất cả việc này đều là kế hoạch của Mặc Trì Úy và Đường Tâm Nhan. Nước mắt trào ra, nhưng cô ta không giả bộ đáng thương nữa, mà dùng ánh mắt sắc bén nhìn Đường Tâm Nhan: “Quả nhiên là diễn trò, diễn xuất rất tốt, hôm nay cô lại giả vờ đau lòng cho tôi, không nghĩ tới đều là diễn cho tôi xem.”
“Chính là tôi vẫn không hiểu, nếu đã sớm nhìn thấu bộ mặt của tôi, cần gì phải diễn một màn như vậy, cô không thấy mệt sao.”
Đường Tâm Nhan nhìn thấy người trước mặt mềm yếu nhưng trong mắt lại mang theo sự tuyệt tình, quyết liệt, trái tim của cô như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, khó chịu khiến cô không thở nổi. Cô không chỉ xem Diệp Nhiễm là ân nhân cứu mạng, là bạn bè mà còn xem cô ta như người thân của mình. Cô không bao giờ nghĩ cô ta cũng giống như Đường Vũ Nhu tổn thương, phản bội cô. Nhưng vì cái gì cô ta lại tàn nhẫn khiến cô tổn thương như thế.
Đôi mắt Đường Tâm Nhan mờ đi vì nước mắt, cô không thấy rõ biểu cảm của Diệp Nhiễm, nhưng vẫn cố gắng mở to hai mắt, muốn nhìn xem trên mặt Diệp Nhiễm có chút hối hận nào không. Nhưng cô ta không có. Vẫn chỉ là cô một mình tình nguyện, tự cho là đúng xem Diệp Nhiễm là bạn bè. Là cô đã quên, từ khi nhà họ Diệp phá sản, cô không gặp lại Diệp Nhiễm nữa. Trái tim của con người sẽ dần thay đổi theo thời gian.
“Vì cái gì phải diễn một màn này ư? A, đại khái là bởi vì mới bắt đầu trong lòng tôi vẫn còn hoài nghi, vẫn không chắc chắn, vẫn hy vọng cô còn chút lương tâm, tự thừa nhận sai lầm của mình, nhưng khi tôi nghĩ tới chuyện Kiều Phỉ bị chụp ảnh nên tôi phải cho cô một bài học.”
“Cho nên, cô liền liên hệ với Mặc Trì Uý nhờ anh ta dùng một thế thân hủy đi trong sạch của tôi?”
Đường Tâm Nhan cười châm biếm, mang theo vài phần giễu cợt cùng thê lương: “Trong sạch của cô ư? Trong sạch của cô bị hủy, hoàn toàn là do cô gieo gió gặt bão.”
Chương 288: Ân đoạn nghĩa tuyệt
“Nếu cô không có nghĩ cách đoạt lấy chồng tôi, làm những chuyện xấu xa, bẩn thỉu này, thì người thế thân đó làm sao có cơ hội tiếp cận cô?”
“Cô che dấu ý đồ, vu oan cho chồng tôi, châm ngòi ly gián quan hệ của tôi với anh ấy, cô có nghĩ đến cảm nhận của tôi không. Cô chụp ảnh Kiều Phi Nhi, hãm hại cô ấy, lúc đó cô ấy bị chảy máu nhiều có thể dẫn tới chết người, cô có nghĩ tới cảm giác của cô ấy không. Cô hóa trang thành bộ dạng của tôi đi hại Kiều Phi Nhi, lúc Lục Tử Thâm suýt nữa thì bóp chết tôi, cô có coi tôi là bạn bè không.”
Đôi mắt Đường Tâm Nhan chứa đầy nước mắt, hơi nước làm tầm mắt cô trở nên mơ hồ, đôi môi không ngừng run rẩy, nếu không để ý tình bạn này cô sẽ không đau khổ như vậy.
Dường như Diệp Nhiễm không nhìn thấy sự đau khổ của Đường Tâm Nhan, cô ta nở nụ cười, châm chọc nói: “Còn tôi thì sao? Tôi tìm ai để bù đắp những tổn thương tôi phải chịu. Nếu Mặc Trì Úy không đánh Trình Tử Thanh, Trình Tử Thanh làm sao lại tìm cơ hội trả thù. Anh ta không trả thù được các người thì lại quay ra làm hại tôi, buổi tối hôm đó thiếu chút nữa tôi đã bị anh ta giết hại.”
“Nếu tôi không chụp ảnh Kiều Phi Nhi cho anh ta, anh ta sẽ tiếp tục làm phiền tôi. Tôi không có bối cảnh, không có chồng làm chỗ dựa, tôi cũng sợ hãi chứ.”
“Đúng vậy, tôi muốn đoạt chồng cô là không đúng, nhưng thích một người thì có gì là sai. Lúc trước tôi hỏi cô, cô nói sẽ không thích Mặc Trì Úy, chỉ có quan hệ hợp tác với anh ấy. Nếu ngay từ đầu cô nói cô yêu anh ấy, làm sao tôi lại nghĩ đến việc làm sai trái đó.”
“Tôi không có vận mệnh tốt như cô, tôi chỉ muốn lấy người mình thích, cho dù là một đêm, một đêm cũng không được sao.”
Đường Tâm Nhan lạnh lùng ngắt lời cô ta: “Không được.”
Cô cầm lấy ly rượu chưa uống hết ở bàn trà lên, thẳng tay hất lên mặt Diệp Nhiễm: “Tới bây giờ mà cô còn có thể nói những lời như thế, đúng là mơ mộng hão huyền. Nếu anh ấy còn độc thân, cô muốn theo đuổi kiểu gì, tôi cũng không quan tâm, nhưng bây giờ anh ấy là chồng tôi, cho dù lúc đầu tôi không yêu anh ấy, không muốn phát triển tình cảm với anh ấy, thì cô cũng không nên có suy nghĩ xấu xa, bẩn thỉu như thế.”
“Tôi cũng anh ấy đã đăng ký kết hôn, chúng tôi là vợ chồng được pháp luật bảo vệ. Cô có tư cách gì mà mơ tưởng đến anh ấy.”
Diệp Nhiễm lau sạch rượu trên mặt, trong lòng tràn ngập mùi vị cay đắng, không cam lòng: “Bây giờ nói những cái này để làm gì. Nói đi, cô bắt đầu nghi ngờ tôi từ khi nào. Tôi và cô làm bạn nhiều năm như thế, lại là ân nhân cứu mạng cô, cô với Mặc Trì Úy mới biết nhau hơn một tháng, làm sao cô có thể khẳng định anh ta không xâm phạm tôi sau khi uống thuốc chứ.”
Đường Tâm Nhan lau sạch nước mắt trên mặt, cô đưa tay vuốt ve đầu Diệp Nhiễm. Diệp Nhiễm nghĩ cô muốn đánh cô ta, cơ thể vội lùi về phía sau. Đường Tâm Nhan chỉ là sờ đầu tóc lộn xộn của Diệp Nhiễm, cũng không làm cái gì khác: “Buổi sáng hôm trước nhìn thấy cô cả người đầy dấu hôn, quả thật lúc đó tôi rất hận Mặc Trì Úy, cũng tin lời cô nói.”
“Nhưng tôi cũng không phải kẻ ngu ngốc đâu Diệp Nhiễm, tôi cũng biết nhìn, biết suy nghĩ. Nếu tối hôm qua Mặc Trì Úy uống phải thuốc rồi muốn cô, ở trên giường nhất định sẽ làm rất mạnh mẽ. Mặc dù trên giường rất lộn xộn, nhưng tôi cũng đã nhìn kĩ, trên đó không có một sợi tóc nào của cô cả. Nếu hai người đã làm kịch liệt như thế, trên gối đầu, trên giường sao lại không có sợi tóc nào của cô chứ. Huống chi, tôi cũng quan sát thấy, mặc dù quần áo của cô bị làm rách, cơ thể toàn dấu hôn, nhưng tóc cô lại không bị rối chút nào.”
Cô có còn nhớ đêm ở trấn Quan không, tối hôm đó suýt nữa cô đã bị Trình Tử Thanh xâm phạm, bộ dạng lúc đó của cô thế nào. Từ đầu đến chân của cô chỉ thiếu điều viết lên đó rằng tôi bị xâm hại thôi. Nhưng sáng nay cô chuẩn bị tất cả, lại quên làm cho tóc mình rối rồi.”
Chương 289: Vĩnh viễn không tha thứ
Diệp Nhiễm không thể tin nổi mà nhìn Đường Tâm Nhan. Không nghĩ tới Đường Tâm Nhan lại quan sát tỉ mỉ như thế. Đường Tâm Nhan cũng không phải là một người không có đầu óc như trong tưởng tượng của cô ta.
“Thật ra tôi đã sớm nhìn ra cô có chút không bình thường, lúc trước ở trường quay trấn Quan, cô dám trực tiếp đối mặt với Mặc Trì Úy, còn kéo tay anh ấy. Mặc dù cô ra mặt vì tôi, nhưng diễn xuất của cô cũng quá lố rồi.
“Giang Na Nhi cũng từng nói qua, cô có ý đồ với chồng tôi.”
“Trước kia tôi không nói không có nghĩa là tôi không nghi ngờ. Nhưng tất cả nghi ngờ đều được gạt đi bởi tôi tin tưởng cô.”
“Tôi không muốn nghi ngờ cô bởi trước đây tôi đã chịu quá nhiều tổn thương, không muốn nghi thần nghi quỷ để lại đi nghi ngờ ngay cả người bạn tốt nhất của mình. Tôi không có nhiều bạn bè, người thân cũng không có nhiều, tôi quý trọng từng người bên cạnh đối xử tốt với tôi.”
Đường Tâm Nhan úp mặt vào hai tay, chất lỏng lạnh lẽo theo kẽ hở chảy ra.
Diệp Nhiễm nhìn Đường Tâm Nhan đau lòng, trong lòng cũng có chút dao động, nhưng cô ta hiểu được tình bạn giữa cô ta và Đường Tâm Nhan không thể trở lại như trước được. Trong lòng hai người đều có những nút thắt không thể tháo gỡ được. Cách tốt nhất là chấm dứt quan hệ.
“Không phải các người cũng biết ảnh của Kiều Phi ở trong tay Trình Tử Thanh sao.”
Đường Tâm Nhan gật đầu, trong mắt đầy vẻ giễu cợt: “Đúng, hôm nay tôi còn mở máy tính cô, phát hiện rất nhiều ảnh chụp sinh hoạt hằng ngày của tôi trong đó, vì để bắt chước theo tôi, cô thật sự tốn không ít công sức đó.”
Diệp Nhiễm cụp mắt xuống, cắn cắn môi, cảm xúc suy sụp nói: “Cô đã biết cả rồi thì tôi cũng không biện minh gì nữa.”
“Tôi cũng không cầu xin cô có thể tha thứ cho tôi, nhưng tôi phải nhắc nhở cô một câu, người đàn ông mà đã trúng thuốc vẫn duy trì được lý trí như Mặc Trì Úy là người vô cùng đáng sợ, anh ta không thích hợp với cô, sớm muộn gì cô với anh ta cũng ly hôn.”
Bốp.
Diệp Nhiễm còn chưa nói dứt lời, trên mặt liền hứng chịu một cái tát thật mạnh.
Đau đớn trên mặt không làm cho Diệp Nhiễm im lặng, ngược lại cô ta lại nở nụ cười u ám: “Cô cho rằng đánh tôi có thể thay đổi kết cục của cô và Mặc Trì Úy ư. Cô và anh ta mới kết hôn hơn một tháng, cô có hiểu anh ta không, có biết thái độ của anh ta với cô không. Cái gì cô cũng không biết, đến lúc nào đó anh ta cũng sẽ khiến cô thương tích đầy mình như tôi thôi.”
“Diệp Nhiễm, cô câm miệng lại cho tôi!”
Diệp Nhiễm nở nụ cười vui vẻ, vừa cười vừa khóc, bộ dạng kia làm cho người ta cảm thấy vừa đáng giận lại vừa đáng thương: “Đường Tâm Nhan, cô vẫn ngu ngốc như thế, ngu ngốc đến mức người ta đối tốt với cô ba phần cô sẽ trả lại bảy phần. Từ Đường Vũ Nhu đến Phó Tư Thần, rồi đến tôi, cô vẫn không rút ra được bài học cho mình sao.”
“Đủ rồi Diệp Nhiễm, cho dù tương lai tôi cùng Mặc Trì Úy phải ly hôn, cũng không phải bởi vì cô.” Không còn gì để nói nữa, Đường Tâm Nhan đứng lên, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng mang theo sự tuyệt tình nhìn Diệp Nhiễm: “Từ giờ trở đi, cô và tôi không còn là bạn bè nữa, từ nay về sau, đường tôi tôi đi, đường cô cô đi, chúng ta không bao giờ gặp lại nữa.”
Lấy ra một sấp tiền mặt từ trong túi, Đường Tâm Nhan nói: “Đây là tiền lương tháng này của cô, vì cô đã cứu mạng tôi nên tôi sẽ không truy cứu những tổn thương cô gây cho tôi, nhưng tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cô, vĩnh viễn sẽ không.”
Khi Đường Tâm Nhan nói ra bốn chữ kia, trái tim Diệp Nhiễm liền cảm thấy đau nhói. Cơ thể không có sức lực ngã trên ghế sô pha, hai mắt Diệp Nhiễm đẫm lệ, mơ hồ nhìn bóng hình Đường Tâm Nhan càng lúc càng xa. Cô ta biết chính cô ta đã hoàn toàn đánh mất đi người bạn luôn đối xử chân thành với mình. Cô ta biết chính cô ta đã phá hủy đi tình bạn có thể tồn tại mãi mãi. Cô ta biết mình không thể ở lại An Thành được nữa, Đường Tâm Nhan có thể bỏ qua cho cô ta, nhưng chồng cô ấy không có khả năng để cho cô ta sống yên ổn ở đây.
Cô ta thật sự mất hết rồi!
Đường Tâm Nhan bước ra khỏi hộp đêm, đầu càng ngày càng đau, dạ dày đau quặn lên như dời sông lấp biển.
Chương 290: Mặc tiên sinh khiến phụ nữ say mê
Đường Tâm Nhan ngồi xổm bên vệ đường, nôn hết số rượu trong bụng ra. Hôm nay cô mới chỉ ăn một chút, Diệp Nhiễm có làm cơm nhưng cô không muốn ăn nên cũng chỉ ăn có vài miếng. Cho nên trong dạ dày ngoại trừ rượu ra thì cũng không có gì. Dạ dày không thoải mái, đôi mắt cô ửng đỏ, cơ thể như muốn ngã xuống.
Đột nhiên một chai nước khoáng xuất hiện trước mặt cô, Đường Tâm Nhan chậm rãi ngước nhìn từ bàn tay đang cầm chai nước lên trên. Người đàn ông đẹp trai và lãnh đảm đứng dưới ánh đèn đường mờ ảo, ánh sáng và bóng tối đan vào nhau càng làm nổi bật vẻ đẹp trai, hấp dẫn của anh. Khó trách Diệp Nhiễm lại động lòng với anh, anh quả thật là có khí chất khiến phụ nữ say mê.
Đường Tâm Nhan nhận lấy chai nước đã mở nắp, cô súc miệng xong, nói cảm ơn với anh với giọng nói khàn khàn. Một lúc sau dạ dày đỡ hơn một chút, cô liền đứng dậy. Ngồi xổm một lúc lâu, bắp chân bị tê cứng, cơ thể không vững ngã về phía sau. Lúc cô nghĩ mình sẽ ngã sấp xuống thì một cánh tay thon dài, mạnh mẽ đã kịp thời vươn ra đỡ lấy eo cô. Không đợi cô phản ứng, anh đã ôm cô lên, bước chân mạnh mẽ, ôm cô về phía xe của anh.
Đường Tâm Nhan đặt một bàn tay lên ngực anh, cách một lớp quần áo cảm nhận nhịp tim đều đặn, mạnh nhẹ của anh. Cô nhẹ nhàng tựa đầu vào vai anh, theo tầm mắt của cô chỉ nhìn thấy yết hầu gợi cảm và đường cong khuôn mặt hoàn hảo của anh. Một người đàn ông như anh, có cô gái nào không yêu thích chứ. Cô mới ở chung cùng anh chưa được bao lâu mà trái tim cũng bị anh nắm giữ mất rồi.
Mặc Trì Úy đem Đường Tâm Nhan đặt ở ghế lái phụ, giúp cô thắt dây an toàn, nhìn thấy cảm xúc của cô suy sụp, anh khẽ mím môi: “Tất cả đều qua rồi.”
Mũi Đường Tâm Nhan ửng hồng phập phồng lên xuống, cắn chặt môi không lên tiếng.
Dọc đường đi, bầu không khí trong xe yên lặng chỉ có hơi thở của hai người.
Đường Tâm Nhan không thể nhanh như vậy đã quên đi tổn thương mà Diệp Nhiễm gây ra cho cô, dù sao cô cũng để ý tình bạn đó. Cô thật sự rất đau lòng!
Mặc Trì Úy thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía bả vai run rẩy của cô, đôi mắt cô phủ một tầng hơi nước, hàm răng trắng mịn cắn chặt môi, trên người tràn ngập hơi thở bi thương, cô đơn. Mặc Trì Úy có thể hiểu được tâm trạng của cô lúc này. Nhìn thấy cô buồn bã, thất vọng, đau khổ như thế lồng ngực của anh cũng cảm thấy ngột ngạt, nặng nề.
Cô đã bị tổn thương quá nhiều rồi. Cô chỉ là một người phụ nữ yếu đuối nhưng phải gánh vác trên vai trách nhiệm nặng nề hơn nhiều so với những cô gái cùng trang lứa. Một Diệp Nhiễm cũng đã khiến cô đau lòng đến thế, nếu tương lai anh lại… Đối với cô mà nói, tất cả đều quá mức tàn nhẫn. Ý định ban đầu của anh là làm cho cô tự nguyện. Nhưng chính bởi ý định này khiến cô có cảm tình với anh, mà anh cũng lưu luyến cô.
Tuy rằng trái tim của cô bị tổn thương, vỡ nát nhưng cô vẫn sẽ kiên cường đối mặt với mọi chuyện. Bị tổn thương, có thêm hiểu biết cô sẽ cẩn thận phân biệt mỗi người trong tương lai.
Lau sạch nước mắt trên mặt, cô nhìn qua cửa kính ngắm phong cảnh bên ngoài. Nhưng vừa nhìn đã khiến cho cô hồn xiêu phách lạc: “Trì Úy, mau dừng xe!”
Ở đoạn đường phía trước có một bác trai đi xe đạp điện bất ngờ xông ra. Nhìn vẻ mặt của bác hình như là say rượu. Bác đó hình như không nhìn đèn xanh đèn đỏ, cứ vậy xông ra giữa đường. Mà người bên cạnh cô không biết là đang suy nghĩ cái gì, cứ như không nhìn thấy bác đó, xe vẫn lao về phía trước.
“Mặc Trì Úy, mau dừng xe đi!”
Con ngươi Đường Tâm Nhan mở to, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, ngay lúc đó cô nghĩ Mặc Trì Úy không dừng xe mà cứ thế đâm thẳng vào bác trai đó thì anh như người mộng du được đánh thức, nhanh chóng đạp phanh xe.