Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 105
Tràn Hạo nhìn Doãn Kỳ, Doãn Kỳ lập tức cúi xuống, một tay anh giữ chặt cánh tay trái không bị thương của Thomas Franco Jr bẻ quặp về phía sau, tay còn lại anh vịn vào gáy của hắn, ép hắn phải đối mặt với Tràn Hạo.
Thomas Franco Jr cố chịu đựng nỗi đau ở bụng của mình, hắn không muốn thuộc hạ của hắn, biết hắn đã bị nội thương.
Chỉ có Tràn Hạo mới biết, vết thương của Thomas Franco Jr nghiêm trọng đến cỡ nào, vì cú đá vừa rồi anh đã dùng hết sức lực của mình.
Với người bình thường nếu bị trúng cú đá này, chắc người đó sẽ bị tổn thương đến ngũ tạng lục phủ mà ngất đi, nhưng vì Thomas Franco Jr đã được huấn luyện từ nhỏ, nên hắn có thể chịu đựng cú đá chí mạng này của Tràn Hạo.
"
Người Tây Phương tụi bay có một câu nói, " don"t judge a book by it"s cover, đừng đánh giá một người với vẻ bề ngoài".
Mày thấy vỡ kịch tao đ
ó
ng suốt 9 năm qua, như thế nào?."
Tràn Hạo cười nói một cách thâm trầm, không phải Mark nói cho anh biết về kế hoạch của Thomas Franco Jr.
Anh tin chắc anh đã không còn mạng sống đến ngày hôm nay.
Tòan thân của Sở Hương và Tiểu Hồng toát mồ hôi lạnh, hai người rùng mình vì kinh hãi.
Họ thật không ngờ Tràn Hạo lại đáng sợ đến như vậy.
Tiểu Hồng nhìn Tràn Hạo bằng ánh mắt kinh hoàng, trong lòng cô thầm nghĩ, tâm tư của Tràn Hạo còn sâu xa hơn cả Thomas Franco Jr.
Anh có thể "ngậm đắng nuốt cay" sống với vẻ bề ngoài lêu lỏng suốt 9 năm, sự nhẫn nại của anh làm cô vừa khậm phục vừa khiếp sợ trong lòng.
Thomas Franco Jr nhìn Tràn Hạo đến thất thần, hắn không thể nào ngờ nổi nội tâm gian trá của Tràn Hạo.
Tràn Hạo có thể nhịn nhục "bày mưi tính kế", chờ hắn bước từng bước một vào.
Trong lòng Thomas Franco Jr thầm nghĩ, Tràn Hạo còn độc ác hơn hắn nhiều.
Tràn Hạo đích thực là con cháu của giọng dõi Thomas.
"
Mày giỏi lắm, đã qua mặt của tao bấy lâu nay.
Nhưng mày đừng quên nếu mày giết tao, mày đừng hòng gặp mặt ông nội.
Tao đã căn dặn thuộc hạ, nếu hai ngày sau tao không trở về Italy, họ sẽ giết chết ông nội ngay lập tức.
Ha ha ha ha....... Tràn Hạo mày giết tao đi..... Giết tao đi...... Mày không dám có phải không?
Ha ha ha.............."
Thomas Franco Jr cười một cách thỏa thích, hắn tin rằng ngày nào ông nội còn ở trong tay của hắn, thì Tràn Hạo tuyệt đối không dám động đến một sợ tóc của hắn.
Tràn Hạo nâng khẩu súng lục trong tay của mình lên, nhắm vài đùi bên trái của Thomas Franco Jr.
Khuôn mặt anh tuấn của Tràn Hạo chợt hiện lên một nụ cười nguy hiểm, anh nheo cặp mắt thâm sâu của mình lại, không nghĩ ngợi gì liền bóp cò súng.
"
Pằng........"
"Ahhhhh.........."
Thomas Franco Jr kêu lên một tiếng, hắn dùng tay đẹ lại vết thương.
Cặp mắt căm thù phát ra tia lửa, nhìn thẳng vào khuôn mặt lộ ra vẻ đắc thắng của Tràn Hạo.
Tiểu Hồng nhìn thấy vậy, liền vùng vẩy ra khỏi sự kiềm chế của thuộc hạ của Tràn Hạo.
Minh Nguyệt nhìn thấy vậy liền phóng một con dao nhỏ, được giấu trong tay áo của cô, thẳng vào chân phải của Tiểu Hồng.
Tiểu Hồng đột nhiên bị tập kích, chân cô bị thương té quỵ xuống mặt đất.
Tiểu Hồng là cái gai trong mắt của
Minh Nguyệt, cô ghét nhất là ai làm hại đến người Tràn Hạo yêu.
Không biết từ lúc nào Tràn Hạo đã cầm súng đứng trước mặt của Thomas Franco Jr, anh đặt nòng súng ngay mi tâm của hắn, nói với giọng âm lãnh làm Thomas Franco Jr kinh hãi trong lòng.
"
Tao quên nói với mày, ông nội hiện tại đang được Tần gia bảo vệ.
Mày đã không còn gì, để uy hiếp được tao."
Toàn thân Thomas Franco Jr không còn sức lực, nét mặt tự tin đầy vẻ đắc ý vừa rồi của hắn, đột nhiên trở nên ảm đạm hẳn lên.
Trong lòng Thomas Franco Jr đã hết hy vọng, hiện tại chỉ còn một người có thể cứu được hắn.
Thomas Franco nghe Tràn Hạo nói vậy, ông thở phào nhẹ nhỏm.
Cuối cùng ba cũng đã an toàn không còn nguy hiểm, nhưng lúc này trong ánh mắt của ông lại hiện lên nỗi lo âu khắc khoải, ông sợ Tràn Hạo sẽ giết chết Thomas Franco Jr để trả thù cho ba anh.
Ngón tay của Tràn Hạo ấn nhẹ vào cò súng, đột nhiên cây súng trên tay của anh bị một con dao nhỏ màu Vàng Kim từ đau phóng tới, va chạm mạnh vâng sang một bên.
Tất cải mọi người đều kinh ngạc, xoay qua nhìn theo hướng nơi con dao được phóng ra.
Hàn Mạc hai tay đặt vào túi quần tây của mình, cô hiên ngang bước từ cửa lớn vào trong phòng khách.
Trên người Hàn Mạc là bộ âu phục nữ màu đen, chân mang đôi giày cao gót, mái tóc dài màu đen được cô búi lên cao, càng tôn lên sự kiêu ngạo trên khuôn mặt kiều diễm của cô.
Sở Hương và Tiểu Hồng ngây người trong giây lát, khi họ nhìn thấy sự uy nghiêm của Hàn Mạc.
Từ trước tới giờ hai người chưa từng thấy qua, một người phụ nữ với khí thế khiếp người như Hàn Mạc, chỉ cần nhìn vào khuôn mặt tuyệt mỹ của Hàn Mạc, họ có thể cảm giác được cơn lạnh từ tận xương tuỷ lạnh ra, vì sát khí tỏa ra từ người của cô.
Hàn Mạc oai nghiêm đi trước, Lãnh Dương, Lãnh Tuấn, Lưu Bằng và Lưu Xuyên cung kính đi bên cạnh cô.
Tràn Hạo cau mày tỏ ra bực bội, anh nghi ngờ nhìn Hàn Mạc bằng ánh mắt khó hiểu.
"
Hàn gia, đây là ý gì?."
Tràn Hạo biết Hàn Mạc không phải là người hay lo chuyện bao đồng, nhất định Thomas Franco Jr và cô có quan hệ gì mà anh không biết.
"
Tràn Hạo, tôi không muốn làm khó anh.
Nhưng hôm nay bằng mọi giá, tôi cũng phải đưa Thomas Franco Jr an tòan rời khỏi đây."
Hàn Mạc nhìn Tràn Hạo bằng ánh mắt khó xử nói, cô biết giữa Tràn Hạo và Thomas Franco Jr có mối thù không đội trời chung.
Nhưng cô đã thiếu Thomas Franco Jr một cái mạng, lần này Thomas Franco Jr đã lên tiếng cô phải trả món nợ ân tình này cho hắn.
"
Hàn gia, ở đây là Thành Phố S không phải là Đông Nam Á.
Nơi mà cô có thể làm hùm làm hổ, không xem ai ra gì."
Tràn Hạo tức giận trong lòng, Hàn Mạc là vợ của Nam Liệt với giao tình giữa họ, Hàn Mạc phải đứng về phía của anh.
Nếu cô không muốn giúp cũng không sao, nhưng ít nhất cô cũng nên đứng ngoài cuộc không nhúng tay vào.
"
Tràn Thiếu, Hàn Gia không muốn làm khó ngài.
Chỉ cần ngài tha mạng cho Thomas Franco Jr, sau này ngài muốn làm gì hắn Hàn gia sẽ không quan tâm."
Lãnh Dương nhìn Tràn Hạo nói với giọng bất đắc dĩ, Hàn Mạc vì Nam Liệt nên trước khi vào đây, cô đã ra lệnh dù có xảy ra chuyện gì, họ cũng không được ra tay làm tổn thương Tràn Hạo.
Lãnh Dương chỉ sợ, lần này Hàn Mạc vì Nam Liệt mà đưa mình vào tình cảnh nguy hiểm.
"
Hôm nay không ai có thể đưa Thomas Franco Jr rời khỏi đây!."
Tràn Hạo gằn giọng nói một cách đầy nguy hiểm, anh tuyệt đối sẽ không vì Hàn Mạc mà nhượng bộ.
Thomas Franco Jr cố chịu đựng nỗi đau ở bụng của mình, hắn không muốn thuộc hạ của hắn, biết hắn đã bị nội thương.
Chỉ có Tràn Hạo mới biết, vết thương của Thomas Franco Jr nghiêm trọng đến cỡ nào, vì cú đá vừa rồi anh đã dùng hết sức lực của mình.
Với người bình thường nếu bị trúng cú đá này, chắc người đó sẽ bị tổn thương đến ngũ tạng lục phủ mà ngất đi, nhưng vì Thomas Franco Jr đã được huấn luyện từ nhỏ, nên hắn có thể chịu đựng cú đá chí mạng này của Tràn Hạo.
"
Người Tây Phương tụi bay có một câu nói, " don"t judge a book by it"s cover, đừng đánh giá một người với vẻ bề ngoài".
Mày thấy vỡ kịch tao đ
ó
ng suốt 9 năm qua, như thế nào?."
Tràn Hạo cười nói một cách thâm trầm, không phải Mark nói cho anh biết về kế hoạch của Thomas Franco Jr.
Anh tin chắc anh đã không còn mạng sống đến ngày hôm nay.
Tòan thân của Sở Hương và Tiểu Hồng toát mồ hôi lạnh, hai người rùng mình vì kinh hãi.
Họ thật không ngờ Tràn Hạo lại đáng sợ đến như vậy.
Tiểu Hồng nhìn Tràn Hạo bằng ánh mắt kinh hoàng, trong lòng cô thầm nghĩ, tâm tư của Tràn Hạo còn sâu xa hơn cả Thomas Franco Jr.
Anh có thể "ngậm đắng nuốt cay" sống với vẻ bề ngoài lêu lỏng suốt 9 năm, sự nhẫn nại của anh làm cô vừa khậm phục vừa khiếp sợ trong lòng.
Thomas Franco Jr nhìn Tràn Hạo đến thất thần, hắn không thể nào ngờ nổi nội tâm gian trá của Tràn Hạo.
Tràn Hạo có thể nhịn nhục "bày mưi tính kế", chờ hắn bước từng bước một vào.
Trong lòng Thomas Franco Jr thầm nghĩ, Tràn Hạo còn độc ác hơn hắn nhiều.
Tràn Hạo đích thực là con cháu của giọng dõi Thomas.
"
Mày giỏi lắm, đã qua mặt của tao bấy lâu nay.
Nhưng mày đừng quên nếu mày giết tao, mày đừng hòng gặp mặt ông nội.
Tao đã căn dặn thuộc hạ, nếu hai ngày sau tao không trở về Italy, họ sẽ giết chết ông nội ngay lập tức.
Ha ha ha ha....... Tràn Hạo mày giết tao đi..... Giết tao đi...... Mày không dám có phải không?
Ha ha ha.............."
Thomas Franco Jr cười một cách thỏa thích, hắn tin rằng ngày nào ông nội còn ở trong tay của hắn, thì Tràn Hạo tuyệt đối không dám động đến một sợ tóc của hắn.
Tràn Hạo nâng khẩu súng lục trong tay của mình lên, nhắm vài đùi bên trái của Thomas Franco Jr.
Khuôn mặt anh tuấn của Tràn Hạo chợt hiện lên một nụ cười nguy hiểm, anh nheo cặp mắt thâm sâu của mình lại, không nghĩ ngợi gì liền bóp cò súng.
"
Pằng........"
"Ahhhhh.........."
Thomas Franco Jr kêu lên một tiếng, hắn dùng tay đẹ lại vết thương.
Cặp mắt căm thù phát ra tia lửa, nhìn thẳng vào khuôn mặt lộ ra vẻ đắc thắng của Tràn Hạo.
Tiểu Hồng nhìn thấy vậy, liền vùng vẩy ra khỏi sự kiềm chế của thuộc hạ của Tràn Hạo.
Minh Nguyệt nhìn thấy vậy liền phóng một con dao nhỏ, được giấu trong tay áo của cô, thẳng vào chân phải của Tiểu Hồng.
Tiểu Hồng đột nhiên bị tập kích, chân cô bị thương té quỵ xuống mặt đất.
Tiểu Hồng là cái gai trong mắt của
Minh Nguyệt, cô ghét nhất là ai làm hại đến người Tràn Hạo yêu.
Không biết từ lúc nào Tràn Hạo đã cầm súng đứng trước mặt của Thomas Franco Jr, anh đặt nòng súng ngay mi tâm của hắn, nói với giọng âm lãnh làm Thomas Franco Jr kinh hãi trong lòng.
"
Tao quên nói với mày, ông nội hiện tại đang được Tần gia bảo vệ.
Mày đã không còn gì, để uy hiếp được tao."
Toàn thân Thomas Franco Jr không còn sức lực, nét mặt tự tin đầy vẻ đắc ý vừa rồi của hắn, đột nhiên trở nên ảm đạm hẳn lên.
Trong lòng Thomas Franco Jr đã hết hy vọng, hiện tại chỉ còn một người có thể cứu được hắn.
Thomas Franco nghe Tràn Hạo nói vậy, ông thở phào nhẹ nhỏm.
Cuối cùng ba cũng đã an toàn không còn nguy hiểm, nhưng lúc này trong ánh mắt của ông lại hiện lên nỗi lo âu khắc khoải, ông sợ Tràn Hạo sẽ giết chết Thomas Franco Jr để trả thù cho ba anh.
Ngón tay của Tràn Hạo ấn nhẹ vào cò súng, đột nhiên cây súng trên tay của anh bị một con dao nhỏ màu Vàng Kim từ đau phóng tới, va chạm mạnh vâng sang một bên.
Tất cải mọi người đều kinh ngạc, xoay qua nhìn theo hướng nơi con dao được phóng ra.
Hàn Mạc hai tay đặt vào túi quần tây của mình, cô hiên ngang bước từ cửa lớn vào trong phòng khách.
Trên người Hàn Mạc là bộ âu phục nữ màu đen, chân mang đôi giày cao gót, mái tóc dài màu đen được cô búi lên cao, càng tôn lên sự kiêu ngạo trên khuôn mặt kiều diễm của cô.
Sở Hương và Tiểu Hồng ngây người trong giây lát, khi họ nhìn thấy sự uy nghiêm của Hàn Mạc.
Từ trước tới giờ hai người chưa từng thấy qua, một người phụ nữ với khí thế khiếp người như Hàn Mạc, chỉ cần nhìn vào khuôn mặt tuyệt mỹ của Hàn Mạc, họ có thể cảm giác được cơn lạnh từ tận xương tuỷ lạnh ra, vì sát khí tỏa ra từ người của cô.
Hàn Mạc oai nghiêm đi trước, Lãnh Dương, Lãnh Tuấn, Lưu Bằng và Lưu Xuyên cung kính đi bên cạnh cô.
Tràn Hạo cau mày tỏ ra bực bội, anh nghi ngờ nhìn Hàn Mạc bằng ánh mắt khó hiểu.
"
Hàn gia, đây là ý gì?."
Tràn Hạo biết Hàn Mạc không phải là người hay lo chuyện bao đồng, nhất định Thomas Franco Jr và cô có quan hệ gì mà anh không biết.
"
Tràn Hạo, tôi không muốn làm khó anh.
Nhưng hôm nay bằng mọi giá, tôi cũng phải đưa Thomas Franco Jr an tòan rời khỏi đây."
Hàn Mạc nhìn Tràn Hạo bằng ánh mắt khó xử nói, cô biết giữa Tràn Hạo và Thomas Franco Jr có mối thù không đội trời chung.
Nhưng cô đã thiếu Thomas Franco Jr một cái mạng, lần này Thomas Franco Jr đã lên tiếng cô phải trả món nợ ân tình này cho hắn.
"
Hàn gia, ở đây là Thành Phố S không phải là Đông Nam Á.
Nơi mà cô có thể làm hùm làm hổ, không xem ai ra gì."
Tràn Hạo tức giận trong lòng, Hàn Mạc là vợ của Nam Liệt với giao tình giữa họ, Hàn Mạc phải đứng về phía của anh.
Nếu cô không muốn giúp cũng không sao, nhưng ít nhất cô cũng nên đứng ngoài cuộc không nhúng tay vào.
"
Tràn Thiếu, Hàn Gia không muốn làm khó ngài.
Chỉ cần ngài tha mạng cho Thomas Franco Jr, sau này ngài muốn làm gì hắn Hàn gia sẽ không quan tâm."
Lãnh Dương nhìn Tràn Hạo nói với giọng bất đắc dĩ, Hàn Mạc vì Nam Liệt nên trước khi vào đây, cô đã ra lệnh dù có xảy ra chuyện gì, họ cũng không được ra tay làm tổn thương Tràn Hạo.
Lãnh Dương chỉ sợ, lần này Hàn Mạc vì Nam Liệt mà đưa mình vào tình cảnh nguy hiểm.
"
Hôm nay không ai có thể đưa Thomas Franco Jr rời khỏi đây!."
Tràn Hạo gằn giọng nói một cách đầy nguy hiểm, anh tuyệt đối sẽ không vì Hàn Mạc mà nhượng bộ.