Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1923
CHƯƠNG 1923
“Ba mẹ cậu tới đây rồi, cậu đoán xem bao giờ họ mới tìm được tới đây?” Đường Bách Khiêm nói, khi nói anh ta hơi nghiến răng lại. Đường Minh Hạo biết Đường Bách Khiêm vẫn luôn không cam tâm, có lẽ lúc này trong lòng anh ta chỉ còn suy nghĩ muốn trả thù.
Đường Minh Hạo giả vờ ngạc nhiên nhưng nhanh chóng lại trở nên thất vọng, cậu nhìn Đường Bách Khiêm bằng ánh mắt tủi thân, ấm ức.
Đường Bách Khiêm cảm thấy tâm lý của mình được thỏa mãn rất nhiều, con trai của Dương Tầm Chiêu sợ hãi anh ta, lép vế trước mặt anh ta, đây là việc khiến anh ta cảm thấy mình hơn hẳn người khác. Một lát nữa, Dương Tầm Chiêu cũng sẽ như vậy.
“Nếu tới buổi trưa ba mẹ cậu vẫn chưa tìm đến thì tôi sẽ ném cậu xuống biển cho cá ăn.” Đường Bách Khiêm nói, trong ánh mắt chỉ còn lại sự điên cuồng, Đường Minh Hạo biết anh ta không hề nói đùa.
“Vậy nên ngay từ đầu chú đã muốn tôi chết ở đây rồi sao?” Đường Minh Hạo hỏi, có lẽ việc Đường Bách Khiêm dẫn cậu đi không phải là chủ ý ban đầu của anh ta, mà chỉ vì cậu đã không chết ở đảo Xích Lê, về sau cậu cũng sẽ không dễ chết nên anh ta mới đưa cậu đi? Tiện thể uy hiếp ba mẹ cậu.
“Đúng vậy, tôi không có ý định để cậu sống. Trước đây những người đến đảo Xích Lê không có mấy người được sống sót cả. Vậy nên khi tôi đưa cậu đến đây, tôi chỉ hy vọng rằng cậu sẽ chết trên đảo Xích Lê, như vậy cậu không chết trong tay tôi, Nhã Thanh cũng không có cách nào oán hận tôi.” Đường Bách Khiêm phá lên cười, đáng tiếc là cậu chưa chết, bây giờ Dương Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh đã đến rồi, anh ta không thể không đích thân xử lý.
“Chú cho rằng không phải chú tự mình động thủ thì mẹ tôi sẽ tha thứ cho chú chắc? Chú nằm mơ đi, chỉ cần có chuyện xảy ra với tôi thì mẹ tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho chú.” Đường Minh Hạo lạnh lùng nói, khí thế trên người cậu lập tức làm cho mọi người xung quanh phải khiếp sợ. Cậu không uy hiếp, chỉ nói rất bình tĩnh mà thôi, nhưng bên dưới sự bình tĩnh đó là sự uy nghiêm tuyệt đối.
Đường Bách Khiêm không thèm để ý, Đường Minh Hạo chỉ là một đứa trẻ, anh ta không hề quan tâm: “Cậu cảm thấy tôi có cần sự tha thứ của mẹ cậu à? Đối với tôi thì nó hoàn toàn vô nghĩa, thứ tôi muốn có được chính là mẹ cậu. Cho dù đến bây giờ tôi không lấy được nhưng thứ tôi đang suy nghĩ chính là hủy diệt mẹ cậu.”
Đường Bách Khiêm nói không chút cảm xúc nào, Hàn Nhã Thanh đã ở bên cạnh anh ta lâu như vậy nhưng đáng tiếc trong lòng cô đều nhớ về, nghĩ về một người đàn ông khác. Hiện giờ còn ở bên cạnh người đàn ông khác, làm sao anh ta có thể tha thứ được?
Đó là phản bội, một sự phản bội trần trụi! Đường Bách Khiêm nghĩ như vậy, ánh mắt dần dần trở nên điên cuồng.
Đường Minh Hạo nhìn Đường Bách Khiêm, anh ta không hề nói đùa. Bây giờ có lẽ là mười giờ sáng, chỉ còn hai tiếng nữa là tới trưa, ba mẹ có thể tìm đến đây không? Điều Đường Minh Hạo nghi ngờ là ba mẹ đã thực sự đến đảo Xích Lê rồi sao? Liệu bọn họ có gặp những kẻ biến thái trên đảo Xích Lê này không?
Đường Minh Hạo đang nghĩ thì tự nhiên nhìn thấy hình như có hai bóng người từ xa đi tới, nhìn kỹ lại thì thấy đó chính là ba mẹ cậu!
Đường Minh Hạo bỗng chốc vui mừng khôn tả, nhưng cậu từ từ kiềm chế lại. Mẹ thực sự đã thấy những chữ cậu để lại nhưng…. hiện giờ họ tới đây không phải chính là những gì mà Đường Bách Khiêm mong muốn sao. Những gì mà anh ta muốn làm đều là nhắm vào mẹ cậu.
Đường Bách Khiêm kéo Đường Minh Hạo đến bên cạnh mình. Xung quanh có không ít người bao vây. Hàn Nhã Thanh nhìn lướt qua, tổng cộng có lẽ cũng có gần năm mươi người, Đường Bách Khiêm thật sự mang theo không ít người.
“Nhã Thanh, đã lâu không gặp.” Ánh mắt Đường Bách Khiêm nhìn Hàn Nhã Thanh vô cùng tham lam, quả đúng là người anh ta đã từng thích, cho dù thế nào cũng không nỡ từ bỏ.
Hàn Nhã Thanh cau mày, cô không thích ánh mắt này. Cô không quan tâm đến Đường Bách Khiêm mà nhìn sang Đường Minh Hạo, cũng may mà trông Minh Hạo vẫn rất ổn, có lẽ không bị đánh đập gì.
Nhìn thấy Hàn Nhã Thanh lướt qua mình, đột nhiên Đường Bách Khiêm cảm thấy khó chịu, anh ta kéo cổ áo của Đường Minh Hạo tới trước mặt mình, Hàn Nhã Thanh vô thức trừng mắt nhìn Đường Bách Khiêm, anh ta cố tình làm như vậy!
“Nhã Thanh, nếu em không nhìn thấy anh, vậy thì em nhìn rõ thật kỹ con trai mình đi, hiện giờ nó đang ở trong tay anh.” Đường Bách Khiêm đố kỵ đến phát điên, Dương Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh ở bên nhau, hai người họ nhìn có vẻ càng ngày càng xứng đôi, đúng là ngứa mắt.
Lúc này Dương Tầm Chiêu còn đang nắm tay Hàn Nhã Thanh, không hề có ý định buông ra, định chọc tức anh ta sao?
“Anh muốn làm gì?” Hàn Nhã Thanh thẳng thừng hỏi, cô đã đến đây rồi, có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi.
“Ba mẹ cậu tới đây rồi, cậu đoán xem bao giờ họ mới tìm được tới đây?” Đường Bách Khiêm nói, khi nói anh ta hơi nghiến răng lại. Đường Minh Hạo biết Đường Bách Khiêm vẫn luôn không cam tâm, có lẽ lúc này trong lòng anh ta chỉ còn suy nghĩ muốn trả thù.
Đường Minh Hạo giả vờ ngạc nhiên nhưng nhanh chóng lại trở nên thất vọng, cậu nhìn Đường Bách Khiêm bằng ánh mắt tủi thân, ấm ức.
Đường Bách Khiêm cảm thấy tâm lý của mình được thỏa mãn rất nhiều, con trai của Dương Tầm Chiêu sợ hãi anh ta, lép vế trước mặt anh ta, đây là việc khiến anh ta cảm thấy mình hơn hẳn người khác. Một lát nữa, Dương Tầm Chiêu cũng sẽ như vậy.
“Nếu tới buổi trưa ba mẹ cậu vẫn chưa tìm đến thì tôi sẽ ném cậu xuống biển cho cá ăn.” Đường Bách Khiêm nói, trong ánh mắt chỉ còn lại sự điên cuồng, Đường Minh Hạo biết anh ta không hề nói đùa.
“Vậy nên ngay từ đầu chú đã muốn tôi chết ở đây rồi sao?” Đường Minh Hạo hỏi, có lẽ việc Đường Bách Khiêm dẫn cậu đi không phải là chủ ý ban đầu của anh ta, mà chỉ vì cậu đã không chết ở đảo Xích Lê, về sau cậu cũng sẽ không dễ chết nên anh ta mới đưa cậu đi? Tiện thể uy hiếp ba mẹ cậu.
“Đúng vậy, tôi không có ý định để cậu sống. Trước đây những người đến đảo Xích Lê không có mấy người được sống sót cả. Vậy nên khi tôi đưa cậu đến đây, tôi chỉ hy vọng rằng cậu sẽ chết trên đảo Xích Lê, như vậy cậu không chết trong tay tôi, Nhã Thanh cũng không có cách nào oán hận tôi.” Đường Bách Khiêm phá lên cười, đáng tiếc là cậu chưa chết, bây giờ Dương Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh đã đến rồi, anh ta không thể không đích thân xử lý.
“Chú cho rằng không phải chú tự mình động thủ thì mẹ tôi sẽ tha thứ cho chú chắc? Chú nằm mơ đi, chỉ cần có chuyện xảy ra với tôi thì mẹ tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho chú.” Đường Minh Hạo lạnh lùng nói, khí thế trên người cậu lập tức làm cho mọi người xung quanh phải khiếp sợ. Cậu không uy hiếp, chỉ nói rất bình tĩnh mà thôi, nhưng bên dưới sự bình tĩnh đó là sự uy nghiêm tuyệt đối.
Đường Bách Khiêm không thèm để ý, Đường Minh Hạo chỉ là một đứa trẻ, anh ta không hề quan tâm: “Cậu cảm thấy tôi có cần sự tha thứ của mẹ cậu à? Đối với tôi thì nó hoàn toàn vô nghĩa, thứ tôi muốn có được chính là mẹ cậu. Cho dù đến bây giờ tôi không lấy được nhưng thứ tôi đang suy nghĩ chính là hủy diệt mẹ cậu.”
Đường Bách Khiêm nói không chút cảm xúc nào, Hàn Nhã Thanh đã ở bên cạnh anh ta lâu như vậy nhưng đáng tiếc trong lòng cô đều nhớ về, nghĩ về một người đàn ông khác. Hiện giờ còn ở bên cạnh người đàn ông khác, làm sao anh ta có thể tha thứ được?
Đó là phản bội, một sự phản bội trần trụi! Đường Bách Khiêm nghĩ như vậy, ánh mắt dần dần trở nên điên cuồng.
Đường Minh Hạo nhìn Đường Bách Khiêm, anh ta không hề nói đùa. Bây giờ có lẽ là mười giờ sáng, chỉ còn hai tiếng nữa là tới trưa, ba mẹ có thể tìm đến đây không? Điều Đường Minh Hạo nghi ngờ là ba mẹ đã thực sự đến đảo Xích Lê rồi sao? Liệu bọn họ có gặp những kẻ biến thái trên đảo Xích Lê này không?
Đường Minh Hạo đang nghĩ thì tự nhiên nhìn thấy hình như có hai bóng người từ xa đi tới, nhìn kỹ lại thì thấy đó chính là ba mẹ cậu!
Đường Minh Hạo bỗng chốc vui mừng khôn tả, nhưng cậu từ từ kiềm chế lại. Mẹ thực sự đã thấy những chữ cậu để lại nhưng…. hiện giờ họ tới đây không phải chính là những gì mà Đường Bách Khiêm mong muốn sao. Những gì mà anh ta muốn làm đều là nhắm vào mẹ cậu.
Đường Bách Khiêm kéo Đường Minh Hạo đến bên cạnh mình. Xung quanh có không ít người bao vây. Hàn Nhã Thanh nhìn lướt qua, tổng cộng có lẽ cũng có gần năm mươi người, Đường Bách Khiêm thật sự mang theo không ít người.
“Nhã Thanh, đã lâu không gặp.” Ánh mắt Đường Bách Khiêm nhìn Hàn Nhã Thanh vô cùng tham lam, quả đúng là người anh ta đã từng thích, cho dù thế nào cũng không nỡ từ bỏ.
Hàn Nhã Thanh cau mày, cô không thích ánh mắt này. Cô không quan tâm đến Đường Bách Khiêm mà nhìn sang Đường Minh Hạo, cũng may mà trông Minh Hạo vẫn rất ổn, có lẽ không bị đánh đập gì.
Nhìn thấy Hàn Nhã Thanh lướt qua mình, đột nhiên Đường Bách Khiêm cảm thấy khó chịu, anh ta kéo cổ áo của Đường Minh Hạo tới trước mặt mình, Hàn Nhã Thanh vô thức trừng mắt nhìn Đường Bách Khiêm, anh ta cố tình làm như vậy!
“Nhã Thanh, nếu em không nhìn thấy anh, vậy thì em nhìn rõ thật kỹ con trai mình đi, hiện giờ nó đang ở trong tay anh.” Đường Bách Khiêm đố kỵ đến phát điên, Dương Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh ở bên nhau, hai người họ nhìn có vẻ càng ngày càng xứng đôi, đúng là ngứa mắt.
Lúc này Dương Tầm Chiêu còn đang nắm tay Hàn Nhã Thanh, không hề có ý định buông ra, định chọc tức anh ta sao?
“Anh muốn làm gì?” Hàn Nhã Thanh thẳng thừng hỏi, cô đã đến đây rồi, có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi.