Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1924
CHƯƠNG 1924
“Anh muốn điều gì, đáng lẽ em phải biết mới đúng chứ.” Đường Bách Khiêm nhìn chằm chằm vào Dương Tầm Chiêu, hai tình địch gặp nhau, không khí thù hận lan tràn xung quanh, đáng tiếc là Hàn Nhã Thanh lại đứng về phía của Dương Tầm Chiêu, tuyên bố rõ ràng sự thất bại của Đường Bách Khiêm.
“Trước đây tôi đã nói rồi, giữa chúng ta không có khả năng.” Hàn Nhã Thanh cau mày, anh ta cứ quấn lấy cô như vậy không cảm thấy mệt sao? Hơn nữa cô cũng sắp sửa lấy chồng rồi.
“Bây giờ em nhìn Đường Minh Hạo đi, rồi nói không thể một lần nữa với tôi.” Đường Bách Khiêm ấn vào vai Đường Minh Hạo, nhìn thẳng về phía Hàn Nhã Thanh.
“Anh đến mức phải dùng Đường Minh Hạo ra để uy hiếp tôi sao? Xem ra anh biết rõ là tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ yêu anh.” Hàn Nhã Thanh nhìn Đường Bách Khiêm đầy châm chọc. Con người này đã khác hoàn toàn với thời điểm họ mới quen biết. Hàn Nhã Thanh không biết ai đã khiến anh ta trở nên như bây giờ, nguy hiểm, điên cuồng, là vì cô sao? Hay là vì không có được thứ mà mình muốn?
“Chỉ cần có ích là được.” Trước đây những thủ đoạn mà anh ta dùng không phải những này, có hữu dụng chút nào không? Vì sao không thẳng thừng luôn đi?
Hàn Nhã Thanh nhìn Đường Bách Khiêm chằm chằm rồi lại nhìn Minh Hạo, hỏi: “Vậy anh muốn cái gì?”
“Em biết mà.” Đường Bách Khiêm nói, Hàn Nhã Thanh cau mày, Đường Bách Khiêm chợt bật cười: “Bây giờ anh nghĩ có thể thay đổi một chút đấy, ví dụ như giữa Dương Tầm Chiêu và Đường Minh Hạo, em chỉ có thể chọn một người thôi.”
Hàn Nhã Thanh bình tĩnh nhìn Đường Bách Khiêm, anh ta đang mộng tưởng điên cuồng, cho dù là Dương Tầm Chiêu hay Đường Minh Hạo thì cô cùng đều không từ bỏ.
Sự im lặng của Hàn Nhã Thanh khiến Đường Bách Khiêm phát điên, cô vẫn không hiểu được tình hình bây giờ sao? Hiện tại anh ta là người đang khống chế tình hình, chỉ cần một câu nói của anh ta thì cho dù là Dương Tầm Chiêu, Hàn Nhã Thanh hay Đường Minh Hạo thì tất cả cũng đều sẽ chết ở đây!
“Em không muốn lựa chọn sao? Vậy thì anh có thể chọn giúp em?” Đường Bách Khiêm tức giận nói.
“Tại sao anh lại đến đây?” Hàn Nhã Thanh hỏi, đôi mắt cô sáng như thủy tinh, mỗi lần cô nhìn Đường Bách Khiêm, anh ta luôn cảm thấy cô có thể nhìn thấu hết toàn bộ nội tâm của anh ta. Sự thối nát và đê hèn của mình cũng khiến chính Đường Bách Khiêm cảm thấy không thoải mái, khó thể chấp nhận được.
“Bởi vì ở đây ít người, nếu mấy người chết ở đây thì cũng không có ai biết cả.” Đường Bách Khiêm cười khẩy, nếu ở bên đó thì anh ta muốn làm gì cũng sẽ bị hạn chế bởi người khác, chi bằng đến luôn nơi này.
Tình cờ anh ta nghe được rằng người dân trên đảo này chọn những thứ mà mình muốn, không một ai thẳng thừng từ chối.
“Vậy ngay từ đầu là anh không đã định để chúng tôi sống sót trở về?” Hàn Nhã Thanh hỏi ngược lại, Dương Tầm Chiêu hay cô hay những người khác đến đảo Xích Lê, Đường Bách Khiêm đều không định để họ sống sót quay về sao? Anh ta lấy đâu ra sự tự tin đó thế?
“Đúng vậy, nếu không có được thứ mình muốn thì chúng ta cùng chết ở đây đi!” Vẻ mặt Đường Bách Khiêm trở nên điên cuồng, anh ta không có được Hàn Nhã Thanh thì cũng không muốn ai có được, bất cứ ai cũng vậy!
Hàn Nhã Thanh cười khinh bỉ, từ trước đến nay cô đã đánh giá thấp dục vọng muốn kiểm soát của Đường Bách Khiêm, hơn nữa kiểu kiểm soát này là kiểu kiểm soát tuyệt đối, không cho phép bất cứ sự phản kháng nào. Cho dù Đường Bách Khiêm có thích cô thì cũng không chịu nhượng bộ vì cô. Những gì anh ta muốn giống như một tấm lưới, cuốn hết người khác vào trong đó, càng siết càng chặt, khiến người khác ngạt thở.
“Anh cho rằng chúng tôi không chuẩn bị gì sao?” Dương Tầm Chiêu nhìn Đường Bách Khiêm, lúc trước anh cho rằng Đường Bách Khiêm yêu và bảo vệ Hàn Nhã Thanh, nhưng bây giờ mới biết không phải như vậy. Tình yêu của Đường Bách Khiêm dành cho cô quá biến thái, là một tình yêu hủy diệt.
Dương Tầm Chiêu có thể hiểu được cảm giác này, nhưng hai người hoàn toàn khác nhau.
Điều khác biệt là giữa việc làm tổn thương Hàn Nhã Thanh và bản thân mình, Dương Tầm Chiêu sẽ chọn cách làm tổn thương chính mình, nhưng Đường Bách Khiêm lại chọn cách làm tổn thương Hàn Nhã Thanh, sau đó lại đợi cô về để an ủi mình. Nếu Hàn Nhã Thanh không muốn quay lại thì Đường Bách Khiêm sẽ cảm thấy mình mất quyền kiểm soát với cô, muốn khống chế cô lần nữa.
“Có chuẩn bị thì đã làm sao. Từ lúc đến đây, tôi đã không có ý định sống sót trở về rồi.” Đường Bách Khiêm khinh bỉ, anh ta đến đây được mấy ngày, làm sao có thể không có chút chuẩn bị nào? Huống hồ lần này anh ta định được ăn cả ngã về không, nếu không có được Hàn Nhã Thanh thì anh ta sẽ hủy diệt cô hoàn toàn.
“Anh không định quay về, không có nghĩa là chúng tôi không định quay về.” Giọng nói uể oải của Tào Du từ xa vọng lại, tiếp sau đó là tiếng chân bước đến của những quân nhân được huấn luyện bài bản, rồi cả những tiếng máy móc.
Đường Bách Khiêm đoán được họ sẽ đến, nhưng anh ta không ngờ rằng lại sớm như vậy, ánh mắt anh ta thoáng hiện vẻ hoảng sợ.
Hàn Nhã Thanh tinh mắt nhìn thấy, cô còn cho rằng Đường Bách Khiêm thật sự không tiếc tất cả, muốn chết cùng họ, nhưng bây giờ nhìn lại mới thấy anh ta vẫn chưa hoàn toàn chuẩn bị xong.
“Anh muốn điều gì, đáng lẽ em phải biết mới đúng chứ.” Đường Bách Khiêm nhìn chằm chằm vào Dương Tầm Chiêu, hai tình địch gặp nhau, không khí thù hận lan tràn xung quanh, đáng tiếc là Hàn Nhã Thanh lại đứng về phía của Dương Tầm Chiêu, tuyên bố rõ ràng sự thất bại của Đường Bách Khiêm.
“Trước đây tôi đã nói rồi, giữa chúng ta không có khả năng.” Hàn Nhã Thanh cau mày, anh ta cứ quấn lấy cô như vậy không cảm thấy mệt sao? Hơn nữa cô cũng sắp sửa lấy chồng rồi.
“Bây giờ em nhìn Đường Minh Hạo đi, rồi nói không thể một lần nữa với tôi.” Đường Bách Khiêm ấn vào vai Đường Minh Hạo, nhìn thẳng về phía Hàn Nhã Thanh.
“Anh đến mức phải dùng Đường Minh Hạo ra để uy hiếp tôi sao? Xem ra anh biết rõ là tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ yêu anh.” Hàn Nhã Thanh nhìn Đường Bách Khiêm đầy châm chọc. Con người này đã khác hoàn toàn với thời điểm họ mới quen biết. Hàn Nhã Thanh không biết ai đã khiến anh ta trở nên như bây giờ, nguy hiểm, điên cuồng, là vì cô sao? Hay là vì không có được thứ mà mình muốn?
“Chỉ cần có ích là được.” Trước đây những thủ đoạn mà anh ta dùng không phải những này, có hữu dụng chút nào không? Vì sao không thẳng thừng luôn đi?
Hàn Nhã Thanh nhìn Đường Bách Khiêm chằm chằm rồi lại nhìn Minh Hạo, hỏi: “Vậy anh muốn cái gì?”
“Em biết mà.” Đường Bách Khiêm nói, Hàn Nhã Thanh cau mày, Đường Bách Khiêm chợt bật cười: “Bây giờ anh nghĩ có thể thay đổi một chút đấy, ví dụ như giữa Dương Tầm Chiêu và Đường Minh Hạo, em chỉ có thể chọn một người thôi.”
Hàn Nhã Thanh bình tĩnh nhìn Đường Bách Khiêm, anh ta đang mộng tưởng điên cuồng, cho dù là Dương Tầm Chiêu hay Đường Minh Hạo thì cô cùng đều không từ bỏ.
Sự im lặng của Hàn Nhã Thanh khiến Đường Bách Khiêm phát điên, cô vẫn không hiểu được tình hình bây giờ sao? Hiện tại anh ta là người đang khống chế tình hình, chỉ cần một câu nói của anh ta thì cho dù là Dương Tầm Chiêu, Hàn Nhã Thanh hay Đường Minh Hạo thì tất cả cũng đều sẽ chết ở đây!
“Em không muốn lựa chọn sao? Vậy thì anh có thể chọn giúp em?” Đường Bách Khiêm tức giận nói.
“Tại sao anh lại đến đây?” Hàn Nhã Thanh hỏi, đôi mắt cô sáng như thủy tinh, mỗi lần cô nhìn Đường Bách Khiêm, anh ta luôn cảm thấy cô có thể nhìn thấu hết toàn bộ nội tâm của anh ta. Sự thối nát và đê hèn của mình cũng khiến chính Đường Bách Khiêm cảm thấy không thoải mái, khó thể chấp nhận được.
“Bởi vì ở đây ít người, nếu mấy người chết ở đây thì cũng không có ai biết cả.” Đường Bách Khiêm cười khẩy, nếu ở bên đó thì anh ta muốn làm gì cũng sẽ bị hạn chế bởi người khác, chi bằng đến luôn nơi này.
Tình cờ anh ta nghe được rằng người dân trên đảo này chọn những thứ mà mình muốn, không một ai thẳng thừng từ chối.
“Vậy ngay từ đầu là anh không đã định để chúng tôi sống sót trở về?” Hàn Nhã Thanh hỏi ngược lại, Dương Tầm Chiêu hay cô hay những người khác đến đảo Xích Lê, Đường Bách Khiêm đều không định để họ sống sót quay về sao? Anh ta lấy đâu ra sự tự tin đó thế?
“Đúng vậy, nếu không có được thứ mình muốn thì chúng ta cùng chết ở đây đi!” Vẻ mặt Đường Bách Khiêm trở nên điên cuồng, anh ta không có được Hàn Nhã Thanh thì cũng không muốn ai có được, bất cứ ai cũng vậy!
Hàn Nhã Thanh cười khinh bỉ, từ trước đến nay cô đã đánh giá thấp dục vọng muốn kiểm soát của Đường Bách Khiêm, hơn nữa kiểu kiểm soát này là kiểu kiểm soát tuyệt đối, không cho phép bất cứ sự phản kháng nào. Cho dù Đường Bách Khiêm có thích cô thì cũng không chịu nhượng bộ vì cô. Những gì anh ta muốn giống như một tấm lưới, cuốn hết người khác vào trong đó, càng siết càng chặt, khiến người khác ngạt thở.
“Anh cho rằng chúng tôi không chuẩn bị gì sao?” Dương Tầm Chiêu nhìn Đường Bách Khiêm, lúc trước anh cho rằng Đường Bách Khiêm yêu và bảo vệ Hàn Nhã Thanh, nhưng bây giờ mới biết không phải như vậy. Tình yêu của Đường Bách Khiêm dành cho cô quá biến thái, là một tình yêu hủy diệt.
Dương Tầm Chiêu có thể hiểu được cảm giác này, nhưng hai người hoàn toàn khác nhau.
Điều khác biệt là giữa việc làm tổn thương Hàn Nhã Thanh và bản thân mình, Dương Tầm Chiêu sẽ chọn cách làm tổn thương chính mình, nhưng Đường Bách Khiêm lại chọn cách làm tổn thương Hàn Nhã Thanh, sau đó lại đợi cô về để an ủi mình. Nếu Hàn Nhã Thanh không muốn quay lại thì Đường Bách Khiêm sẽ cảm thấy mình mất quyền kiểm soát với cô, muốn khống chế cô lần nữa.
“Có chuẩn bị thì đã làm sao. Từ lúc đến đây, tôi đã không có ý định sống sót trở về rồi.” Đường Bách Khiêm khinh bỉ, anh ta đến đây được mấy ngày, làm sao có thể không có chút chuẩn bị nào? Huống hồ lần này anh ta định được ăn cả ngã về không, nếu không có được Hàn Nhã Thanh thì anh ta sẽ hủy diệt cô hoàn toàn.
“Anh không định quay về, không có nghĩa là chúng tôi không định quay về.” Giọng nói uể oải của Tào Du từ xa vọng lại, tiếp sau đó là tiếng chân bước đến của những quân nhân được huấn luyện bài bản, rồi cả những tiếng máy móc.
Đường Bách Khiêm đoán được họ sẽ đến, nhưng anh ta không ngờ rằng lại sớm như vậy, ánh mắt anh ta thoáng hiện vẻ hoảng sợ.
Hàn Nhã Thanh tinh mắt nhìn thấy, cô còn cho rằng Đường Bách Khiêm thật sự không tiếc tất cả, muốn chết cùng họ, nhưng bây giờ nhìn lại mới thấy anh ta vẫn chưa hoàn toàn chuẩn bị xong.