Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1926
CHƯƠNG 1926
Trong phút chốc, Hàn Nhã Thanh đã bị Đường Bách Khiêm khống chế!
Đường Bách Khiêm dùng một tay túm chặt cổ tay của Hàn Nhã Thanh rồi vặn ngược lại khiến cô thét lên đau đớn, quỳ trên mặt đất.
“Nhã Thanh, có phải em quên rằng anh hiểu rất rõ về em không?” Đường Bách Khiêm kề sát bên tai Hàn Nhã Thanh, nói đầy ẩn ý.
Đáng tiếc giọng nói của anh ta nhanh chóng bị gió thổi bạt đi! Không nghe thấy tiếng súng, nhưng cơ thể của Đường Bách Khiêm từ từ ngã xuống.
Hàn Nhã Thanh đứng lên, xoa cổ tay. Khi đến đây, họ đã suy tính kỹ mọi tình huống rồi. Lúc người xung quanh còn chưa kịp phản ứng thì đã bị họng súng đen như mực chĩa vào. Những người này đã được huấn luyện nghiêm ngặt, trong nháy mắt khi biến cố xảy ra, họ đã chuẩn bị kỹ càng.
“Xem ra, có người đã hoàn toàn đánh giá thấp anh rồi.” Tào Du nhướng mày. Dương Tầm Chiêu đã lâu không chạm vào súng nhưng vẫn có thể một phát chí mạng. Rất khá đấy.
“Người đánh giá thấp tôi thì sớm muộn cũng ăn hành.” Dương Tầm Chiêu xoay cây súng ngắn. Đường Bách Khiêm này, giữ lại thì kiểu gì cũng thành tai họa, nếu ở bên kia chẳng có cách diệt trừ anh ta thì đảo Xích Lê này chính là một lựa chọn tốt. Huống chi, nơi đây còn là “mộ địa” mà Đường Bách Khiêm tự chọn.
“Nhã Thanh, tới đây.” Dương Tầm Chiêu đi tới, trước tiên xem thương thế của Hàn Nhã Thanh, sau đó mới nhíu mày nhìn Đường Minh Hạo.
Đường Minh Hạo mím môi, dù cậu không sao nhưng Dương Tầm Chiêu có thể đừng thể hiện rõ sự bất công như vậy được không.
“Mấy người…” Có cấp dưới của Đường Bách Khiêm đang định nói gì đó thì bị Tào Du ngắt lời: “Sao nào, tụi bay có ý kiến à?”
Người kia nghẹn họng, họ vẫn còn rất nhiều chuyện chưa làm mà ông chủ cứ thế mà chết ư? Đáng tiếc là vẫn còn họ, họ sẽ không dễ dàng từ bỏ đâu!
“Có ý giữ lại thì còn mạng, không đồng ý giữ thì giết. Dù sao, ở chỗ này, trời cao hoàng đế xa thì ai biết, đúng không?” Tào Du nhìn bầu trời, mặt trời lớn quá, nóng gần chết! Còn tưởng hải đảo kiểu này sẽ mát mẻ lắm cơ.
“Giữ lại à, nhưng mà tụi tao không giữ lại.” Có một người hét to lên, tay nhấn kíp nổ.
Dương Tầm Chiêu khiếp sợ, anh nắm tay Hàn Nhã Thanh, dắt Đường Minh Hạo chạy ra bờ biển!
Nơi đây gần chỗ của Đường Bách Khiêm nhất, nếu anh ta muốn đồng quy vu tận với họ thì nơi đây chính là trung tâm.
Tiếng nổ liên tiếp vang lên, lúc Hàn Nhã Thanh phản ứng lại thì cô cảm thấy cơ thể mình hơi nặng, có người che sau lưng cô.
“Ba ơi!” Tiếng gọi của Đường Minh Hạo khiến trái tim của Hàn Nhã Thanh run lên, cô dùng sức đẩy người phía trên ra, người xung quanh hét to.
“Tầm Chiêu! Tầm Chiêu!” Tào Du chạy tới, giúp Hàn Nhã Thanh đỡ Dương Tầm Chiêu ra. Trên lưng anh toàn là máu, trong khoảnh khắc vừa rồi, anh đã che chở cô và Đường Minh Hạo dưới thân, vụ oanh tạc nổ trực tiếp phía sau anh.
“Tầm Chiêu! Dương Tầm Chiêu…” Hàn Nhã Thanh cảm giác giọng nói của mình đã run rẩy, cô chưa bao giờ có cảm giác này, cảm giác như thể sắp mất anh! Trong lòng cô, anh là người yêu của cô, là người cùng nhịp thở, là người sẽ không bao giờ chủ động rời xa cô. Mà bây giờ, anh đang bên cạnh cô nhưng lại làm cô cảm thấy bản thân sắp mất đi anh… “Đừng hoảng sợ!” Tào Du lên tiếng, người thân thuộc với người bị thương luôn dễ dàng đánh mất lý trí, cho dù thông minh như Hàn Nhã Thanh cũng như thế.
Tào Du dò hơi thở của Dương Tầm Chiêu, nghe nhịp đập trong lồng ngực anh: “Còn sống, bị thương nặng, phải nhanh chóng chữa trị!” Tào Du tỉnh táo nói.
Hàn Nhã Thanh cũng lập tức phản ứng lại: “Nhưng nơi đây làm gì có bác sĩ!”
“Không sao, bọn tôi có dẫn theo quân y, họ đang ở trên thuyền.” Tào Du trấn an cô. Lúc họ đến nơi cũng đã cho người âm thầm loại bỏ. Đường Bách Khiêm là kẻ ác độc, phần lớn khu vực trên đảo đều có chôn bom. Cúng may là những nơi khác đều đã được xử lý, chỉ còn xung quanh nơi này thôi, họ đã chuẩn bị từ lâu nên chỉ bị thương nhẹ.
Người của Đường Bách Khiêm lại chẳng ngờ tới, chỉ có vài tiếng bom thế thôi sao? Chuyện họ chuẩn bị đâu rồi? Chỉ trong phút chốc đã bị người ta loại bỏ.
Trong phút chốc, Hàn Nhã Thanh đã bị Đường Bách Khiêm khống chế!
Đường Bách Khiêm dùng một tay túm chặt cổ tay của Hàn Nhã Thanh rồi vặn ngược lại khiến cô thét lên đau đớn, quỳ trên mặt đất.
“Nhã Thanh, có phải em quên rằng anh hiểu rất rõ về em không?” Đường Bách Khiêm kề sát bên tai Hàn Nhã Thanh, nói đầy ẩn ý.
Đáng tiếc giọng nói của anh ta nhanh chóng bị gió thổi bạt đi! Không nghe thấy tiếng súng, nhưng cơ thể của Đường Bách Khiêm từ từ ngã xuống.
Hàn Nhã Thanh đứng lên, xoa cổ tay. Khi đến đây, họ đã suy tính kỹ mọi tình huống rồi. Lúc người xung quanh còn chưa kịp phản ứng thì đã bị họng súng đen như mực chĩa vào. Những người này đã được huấn luyện nghiêm ngặt, trong nháy mắt khi biến cố xảy ra, họ đã chuẩn bị kỹ càng.
“Xem ra, có người đã hoàn toàn đánh giá thấp anh rồi.” Tào Du nhướng mày. Dương Tầm Chiêu đã lâu không chạm vào súng nhưng vẫn có thể một phát chí mạng. Rất khá đấy.
“Người đánh giá thấp tôi thì sớm muộn cũng ăn hành.” Dương Tầm Chiêu xoay cây súng ngắn. Đường Bách Khiêm này, giữ lại thì kiểu gì cũng thành tai họa, nếu ở bên kia chẳng có cách diệt trừ anh ta thì đảo Xích Lê này chính là một lựa chọn tốt. Huống chi, nơi đây còn là “mộ địa” mà Đường Bách Khiêm tự chọn.
“Nhã Thanh, tới đây.” Dương Tầm Chiêu đi tới, trước tiên xem thương thế của Hàn Nhã Thanh, sau đó mới nhíu mày nhìn Đường Minh Hạo.
Đường Minh Hạo mím môi, dù cậu không sao nhưng Dương Tầm Chiêu có thể đừng thể hiện rõ sự bất công như vậy được không.
“Mấy người…” Có cấp dưới của Đường Bách Khiêm đang định nói gì đó thì bị Tào Du ngắt lời: “Sao nào, tụi bay có ý kiến à?”
Người kia nghẹn họng, họ vẫn còn rất nhiều chuyện chưa làm mà ông chủ cứ thế mà chết ư? Đáng tiếc là vẫn còn họ, họ sẽ không dễ dàng từ bỏ đâu!
“Có ý giữ lại thì còn mạng, không đồng ý giữ thì giết. Dù sao, ở chỗ này, trời cao hoàng đế xa thì ai biết, đúng không?” Tào Du nhìn bầu trời, mặt trời lớn quá, nóng gần chết! Còn tưởng hải đảo kiểu này sẽ mát mẻ lắm cơ.
“Giữ lại à, nhưng mà tụi tao không giữ lại.” Có một người hét to lên, tay nhấn kíp nổ.
Dương Tầm Chiêu khiếp sợ, anh nắm tay Hàn Nhã Thanh, dắt Đường Minh Hạo chạy ra bờ biển!
Nơi đây gần chỗ của Đường Bách Khiêm nhất, nếu anh ta muốn đồng quy vu tận với họ thì nơi đây chính là trung tâm.
Tiếng nổ liên tiếp vang lên, lúc Hàn Nhã Thanh phản ứng lại thì cô cảm thấy cơ thể mình hơi nặng, có người che sau lưng cô.
“Ba ơi!” Tiếng gọi của Đường Minh Hạo khiến trái tim của Hàn Nhã Thanh run lên, cô dùng sức đẩy người phía trên ra, người xung quanh hét to.
“Tầm Chiêu! Tầm Chiêu!” Tào Du chạy tới, giúp Hàn Nhã Thanh đỡ Dương Tầm Chiêu ra. Trên lưng anh toàn là máu, trong khoảnh khắc vừa rồi, anh đã che chở cô và Đường Minh Hạo dưới thân, vụ oanh tạc nổ trực tiếp phía sau anh.
“Tầm Chiêu! Dương Tầm Chiêu…” Hàn Nhã Thanh cảm giác giọng nói của mình đã run rẩy, cô chưa bao giờ có cảm giác này, cảm giác như thể sắp mất anh! Trong lòng cô, anh là người yêu của cô, là người cùng nhịp thở, là người sẽ không bao giờ chủ động rời xa cô. Mà bây giờ, anh đang bên cạnh cô nhưng lại làm cô cảm thấy bản thân sắp mất đi anh… “Đừng hoảng sợ!” Tào Du lên tiếng, người thân thuộc với người bị thương luôn dễ dàng đánh mất lý trí, cho dù thông minh như Hàn Nhã Thanh cũng như thế.
Tào Du dò hơi thở của Dương Tầm Chiêu, nghe nhịp đập trong lồng ngực anh: “Còn sống, bị thương nặng, phải nhanh chóng chữa trị!” Tào Du tỉnh táo nói.
Hàn Nhã Thanh cũng lập tức phản ứng lại: “Nhưng nơi đây làm gì có bác sĩ!”
“Không sao, bọn tôi có dẫn theo quân y, họ đang ở trên thuyền.” Tào Du trấn an cô. Lúc họ đến nơi cũng đã cho người âm thầm loại bỏ. Đường Bách Khiêm là kẻ ác độc, phần lớn khu vực trên đảo đều có chôn bom. Cúng may là những nơi khác đều đã được xử lý, chỉ còn xung quanh nơi này thôi, họ đã chuẩn bị từ lâu nên chỉ bị thương nhẹ.
Người của Đường Bách Khiêm lại chẳng ngờ tới, chỉ có vài tiếng bom thế thôi sao? Chuyện họ chuẩn bị đâu rồi? Chỉ trong phút chốc đã bị người ta loại bỏ.