Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1927
CHƯƠNG 1927
“Rượu mời không uống mà thích uống rượu phạt à?” Tào Du quay đầu, lạnh lùng liếc nhìn qua, một số người thì dựa vào chỗ hiểm yếu để chống đỡ, vài người khác thì sợ hãi ôm đầu.
“Khục khục!”
“Tầm Chiêu?” Hàn Nhã Thanh ngạc nhiên gọi, vừa rồi cô đã xem vết thương của anh, may mắn là không nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng những lời tự an ủi bản thân làm sao bằng Dương Tầm Chiêu tự mình nói rõ với cô rằng anh còn sống được?
Dương Tầm Chiêu gượng mở mắt, anh trông thấy Hàn Nhã Thanh đang lo lắng nhìn mình bèn miễn cưỡng cười, vuốt mũi cô: “Ngốc, khóc cái gì, tai họa sống ngàn năm, anh không dễ chết như vậy đâu!”
Vốn dĩ Hàn Nhã Thanh đã gần như bình tĩnh lại rồi, nhưng vì câu nói này mà cô không thể kiềm nén được nữa, nước mắt chảy dọc xuống, cô giơ tay lên lau nước mắt, Dương Tầm Chiêu đưa tay xoa mặt cô: “Ngốc, đừng khóc, anh ở đây.”
“Ừm, chúng ta đi gặp bác sĩ đã.” Hàn Nhã Thanh nén nước mắt. Tào Du trông thấy tình trạng của anh như vậy thì yên tâm hơn hẳn.
“Mẹ ơi, mẹ đưa ba lên thuyền đi, con muốn đi tìm một người.” Đường Minh Hạo nói. Hiện tại, ba đã không sao rồi nên cậu bé muốn đi tìm Linh. Nếu có cách mang Linh rời khỏi đây thì cậu bé sẽ dẫn cô đi ngay.
Hàn Nhã Thanh nhìn Đường Minh Hạo, thằng bé muốn làm gì thế? Thế nhưng Hàn Nhã Thanh ủng hộ con mình: “Được, cho dù con làm gì thì nhất định phải chăm sóc bản thân cho tốt.” Hàn Nhã Thanh nói rồi nhìn Tào Du. Anh ta gật đầu: “Đi thôi, muốn làm gì, chú đi theo cháu.”
“Vâng ạ.” Đường Minh Hạo gật đầu. Những người khác đã mang Dương Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh đi khỏi, Tào Du nhìn Đường Minh Hạo, bây giờ đi đâu đây?
“Chúng ta đi về phía đông của đảo.” Đường Minh Hạo nói, Tào Du nhìn cậu bé, hả? Qua đó thế nào? Đường Minh Hạo dẫn Tào Du đi bằng đường khác, bên kia có thuyền.
Khi họ đến nơi thì trời cũng đã tối, Đường Minh Hạo đi thẳng đến chỗ ở của Linh, không có ai cả!
Đường Minh Hạo hơi hoảng sợ, đi đâu rồi? Lịch!
Trong đầu cậu bé xuất hiện cái tên này, trước đó, lúc trước Linh đi theo Lịch. Vậy có lẽ hiện giờ cũng đi theo Lịch phải không?
Nhưng mà Lịch ở đâu?
Tiếng súng, từ đằng xa vang lên tiếng súng!
Hai mắt của Đường Minh Hạo bỗng sáng lên, xem ra, còn có những người khác ở đây. Trong khoảng thời gian đến đây, cậu phát hiện hình như đám người này đã ở đây rất lâu, họ hoàn toàn không hiểu biết gì về máy móc hiện đại hóa nên tất nhiên tiếng súng này là của những người khác.
“Còn có những người khác tới đây sao?” Đường Minh Hạo hỏi Tào Du, nếu có thì họ là ai.
“Mặc Thành và Lâm Từ, hai người họ cũng ở trên đảo.” Tào Du trả lời. Xem ra, nơi đây cũng xảy ra chuyện rồi.
Trong đầu Đường Minh Hạo bỗng xuất hiện một suy nghĩ, Lâm Từ ở trên đảo, Lâm Từ… Mặc Từ, nhà họ Mặc… Chẳng lẽ… Tào Du dẫn theo Đường Minh Hạo vội vã chạy đến. Đó là chỗ của Kỳ, nơi Đường Minh Hạo từng bị giam giữ. Khi tới nơi, họ chỉ thấy hai người Mặc Thành và Lâm Từ đang đối đầu với năm sáu người xung quanh, trong tay Mặc Thành là súng, anh ta chĩa vào đám người đó.
“Mấy người không có ý định thả chúng tôi đi sao?” Mặc Thành nhìn họ, vẻ mặt tràn ngập sự độc ác, nham hiểm. Đường Minh Hạo chưa từng trông thấy Mặc Thành như thế này bao giờ, cậu bé chỉ đoán nơi đây đã xảy ra chuyện rất nghiêm trọng.
“Đi à? Nếu không có sự đồng ý của Xích Lê thì không ai được rời khỏi hòn đảo này.” Đại trưởng lão ngoài mạnh trong yếu nói, nỗi sợ ban ngày đã biến mất, hiện tại, bà ta chỉ muốn giết chết kẻ kia thôi.
“Mấy người giữ được chúng tôi sao?” Mặc Thành cười khẩy một tiếng, súng trong tay anh chẳng nhận người, sao đám người kia có thể chống chịu được.
“Đương nhiên giữ được.” Giọng nói của Lịch rất bình thản lại mang theo sự trào phúng. Bấy giờ, Đường Minh Hạo mới nhận ra Linh ở phía sau lưng Lịch, cô vẫn mặc bộ đồ màu đen nhưng cô lại rất yên lặng, như thể muốn hoàn toàn ẩn mình.
Tầm mắt của cậu bị hạt châu trên cổ tay cô thu hút, chuỗi hạt châu kia đang phát sáng, là ánh sáng màu đỏ.
Linh đứng ở đó, cô sắp không đứng vững nữa rồi, cổ tay truyền đến cảm giác nóng bỏng. Hơn nữa, cô cảm giác chuỗi hạt châu này đang từng chút tới gần người phụ nữ trước mặt.
“Rượu mời không uống mà thích uống rượu phạt à?” Tào Du quay đầu, lạnh lùng liếc nhìn qua, một số người thì dựa vào chỗ hiểm yếu để chống đỡ, vài người khác thì sợ hãi ôm đầu.
“Khục khục!”
“Tầm Chiêu?” Hàn Nhã Thanh ngạc nhiên gọi, vừa rồi cô đã xem vết thương của anh, may mắn là không nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng những lời tự an ủi bản thân làm sao bằng Dương Tầm Chiêu tự mình nói rõ với cô rằng anh còn sống được?
Dương Tầm Chiêu gượng mở mắt, anh trông thấy Hàn Nhã Thanh đang lo lắng nhìn mình bèn miễn cưỡng cười, vuốt mũi cô: “Ngốc, khóc cái gì, tai họa sống ngàn năm, anh không dễ chết như vậy đâu!”
Vốn dĩ Hàn Nhã Thanh đã gần như bình tĩnh lại rồi, nhưng vì câu nói này mà cô không thể kiềm nén được nữa, nước mắt chảy dọc xuống, cô giơ tay lên lau nước mắt, Dương Tầm Chiêu đưa tay xoa mặt cô: “Ngốc, đừng khóc, anh ở đây.”
“Ừm, chúng ta đi gặp bác sĩ đã.” Hàn Nhã Thanh nén nước mắt. Tào Du trông thấy tình trạng của anh như vậy thì yên tâm hơn hẳn.
“Mẹ ơi, mẹ đưa ba lên thuyền đi, con muốn đi tìm một người.” Đường Minh Hạo nói. Hiện tại, ba đã không sao rồi nên cậu bé muốn đi tìm Linh. Nếu có cách mang Linh rời khỏi đây thì cậu bé sẽ dẫn cô đi ngay.
Hàn Nhã Thanh nhìn Đường Minh Hạo, thằng bé muốn làm gì thế? Thế nhưng Hàn Nhã Thanh ủng hộ con mình: “Được, cho dù con làm gì thì nhất định phải chăm sóc bản thân cho tốt.” Hàn Nhã Thanh nói rồi nhìn Tào Du. Anh ta gật đầu: “Đi thôi, muốn làm gì, chú đi theo cháu.”
“Vâng ạ.” Đường Minh Hạo gật đầu. Những người khác đã mang Dương Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh đi khỏi, Tào Du nhìn Đường Minh Hạo, bây giờ đi đâu đây?
“Chúng ta đi về phía đông của đảo.” Đường Minh Hạo nói, Tào Du nhìn cậu bé, hả? Qua đó thế nào? Đường Minh Hạo dẫn Tào Du đi bằng đường khác, bên kia có thuyền.
Khi họ đến nơi thì trời cũng đã tối, Đường Minh Hạo đi thẳng đến chỗ ở của Linh, không có ai cả!
Đường Minh Hạo hơi hoảng sợ, đi đâu rồi? Lịch!
Trong đầu cậu bé xuất hiện cái tên này, trước đó, lúc trước Linh đi theo Lịch. Vậy có lẽ hiện giờ cũng đi theo Lịch phải không?
Nhưng mà Lịch ở đâu?
Tiếng súng, từ đằng xa vang lên tiếng súng!
Hai mắt của Đường Minh Hạo bỗng sáng lên, xem ra, còn có những người khác ở đây. Trong khoảng thời gian đến đây, cậu phát hiện hình như đám người này đã ở đây rất lâu, họ hoàn toàn không hiểu biết gì về máy móc hiện đại hóa nên tất nhiên tiếng súng này là của những người khác.
“Còn có những người khác tới đây sao?” Đường Minh Hạo hỏi Tào Du, nếu có thì họ là ai.
“Mặc Thành và Lâm Từ, hai người họ cũng ở trên đảo.” Tào Du trả lời. Xem ra, nơi đây cũng xảy ra chuyện rồi.
Trong đầu Đường Minh Hạo bỗng xuất hiện một suy nghĩ, Lâm Từ ở trên đảo, Lâm Từ… Mặc Từ, nhà họ Mặc… Chẳng lẽ… Tào Du dẫn theo Đường Minh Hạo vội vã chạy đến. Đó là chỗ của Kỳ, nơi Đường Minh Hạo từng bị giam giữ. Khi tới nơi, họ chỉ thấy hai người Mặc Thành và Lâm Từ đang đối đầu với năm sáu người xung quanh, trong tay Mặc Thành là súng, anh ta chĩa vào đám người đó.
“Mấy người không có ý định thả chúng tôi đi sao?” Mặc Thành nhìn họ, vẻ mặt tràn ngập sự độc ác, nham hiểm. Đường Minh Hạo chưa từng trông thấy Mặc Thành như thế này bao giờ, cậu bé chỉ đoán nơi đây đã xảy ra chuyện rất nghiêm trọng.
“Đi à? Nếu không có sự đồng ý của Xích Lê thì không ai được rời khỏi hòn đảo này.” Đại trưởng lão ngoài mạnh trong yếu nói, nỗi sợ ban ngày đã biến mất, hiện tại, bà ta chỉ muốn giết chết kẻ kia thôi.
“Mấy người giữ được chúng tôi sao?” Mặc Thành cười khẩy một tiếng, súng trong tay anh chẳng nhận người, sao đám người kia có thể chống chịu được.
“Đương nhiên giữ được.” Giọng nói của Lịch rất bình thản lại mang theo sự trào phúng. Bấy giờ, Đường Minh Hạo mới nhận ra Linh ở phía sau lưng Lịch, cô vẫn mặc bộ đồ màu đen nhưng cô lại rất yên lặng, như thể muốn hoàn toàn ẩn mình.
Tầm mắt của cậu bị hạt châu trên cổ tay cô thu hút, chuỗi hạt châu kia đang phát sáng, là ánh sáng màu đỏ.
Linh đứng ở đó, cô sắp không đứng vững nữa rồi, cổ tay truyền đến cảm giác nóng bỏng. Hơn nữa, cô cảm giác chuỗi hạt châu này đang từng chút tới gần người phụ nữ trước mặt.