Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1928
CHƯƠNG 1928
Thêm vào đó, khó hiểu là Linh lại có cảm giác người phụ nữ trước mặt cho cô bé một cảm giác thân quen, cứ như hai người đã quen biết từ lâu.
Lâm Từ đứng đó có cảm giác rất, rất thân thuộc. Có nhiều thứ đang đến gần, cũng như dẫn dắt cô bước tới.
“Màu đỏ? Tôi thấy được màu đỏ.” Lâm Từ chợt lên tiếng, cô ấy tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng thấy được Linh đứng trong góc tối…
Ánh mắt của Lâm Từ bị hạt châu trên tay Linh thu hút, hình như đúng là chuỗi hạt châu này, màu đỏ, cô ấy có thể cảm nhận từ chỗ rất xa.
Lâm Từ nhìn thẳng vào Linh, ánh mắt xuyên qua Lịch khiến Lịch hơi khó chịu: “Sao nào, mấy người tưởng rằng có thể rời khỏi đây ư?”
Khi đại trưởng lão triệu tập họ thì chỉ nói có người ngoại lai muốn tiến vào tế đàn, ngụ ý chính là muốn mạng của họ. Nếu như nói lúc ấy, Lịch không nắm bắt được ý của đại trưởng lão thì hiện giờ, anh ta hoàn toàn có thể chắc chắn ý đó chính là để hai người trước mặt chết.
Đường Minh Hạo có thể cảm nhận âm thanh sột soạt quen thuộc xung quanh, là động vật bò trên đất mà Kỳ từng nuôi. Tại sao… lại xuất hiện?
Đường Minh Hạo lo lắng nhìn Linh, những con vật kia lướt qua bên cạnh cô, muốn bao vây Mặc Thành và Lâm Từ. Đường Minh Hạo lập tức hiểu rõ, đêm hôm đó, Linh hợp tác với Lịch. Đúng vậy, nếu không trước đó, vì sao Lịch lại giúp mình chứ?
“Em… lại đây với chị.” Lâm Từ nhìn Linh, bình tĩnh nói. Hạt châu kia không nên xuất hiện trên cổ tay cô bé. Gương mặt của cô bé, sự lạnh lùng nơi ấn đường khiến cô ấy có cảm giác quen thuộc lạ kỳ, như thể là… người quen cũ.
Linh nhìn Lịch, cô bé muốn đi vì ở đây cũng không quá an toàn. Nhưng hiện tại, cô bé buộc phải xem ý kiến của Lịch.
“Cô muốn lấy Linh để uy hiếp chúng tôi sao?” Lịch cười giễu, chẳng lẽ người đàn bà này còn chưa hiểu tình hình trước mặt à, quan hệ giữa họ là quan hệ thù địch thì tại sao chỉ vì một câu nói lại bắt đầu giao lưu rồi.
“Em hãy nghe theo suy nghĩ của mình, xem thử muốn qua đây hay vẫn đứng ở đó.” Lâm Từ không thèm nói chuyện với Lịch. Nếu như cảm giác của cô ấy là chính xác, nếu như cô ấy tới đây là do “nhiệm vụ” thì cô bé trước mặt chắc chắn có thể nói cho cô ấy nghe.
Linh siết chặt tay, cổ tay nóng rực, thời thời khắc khắc nhắc nhở cô bé hãy đến bên cạnh người phụ nữ kia, hãy đến nơi đó. Nhưng khi thật sự phải để bản thân lựa chọn, Linh không khỏi liếc nhìn đại trưởng lão. Đại trưởng lão, bà ngoại của cô, trên gương mặt tràn đầy vẻ tàn nhẫn, còn pha chút e sợ, hoàn toàn chẳng chú ý tới cô bé, tựa như lời của người nọ không phải đang nói với Linh.
Ánh mắt Linh lóe lên, hóa ra ở nơi đây thật sự không có ai quan tâm tới cô bé.
Linh thở dài rồi đi đến bên cạnh Lâm Từ, bộ đồ màu đen lộ ra vẻ âm u trong bóng đêm nhưng vẻ mặt của cô bé vừa bình tĩnh vừa mang theo chút mong chờ mơ hồ.
Đường Minh Hạo ở đằng xa nhìn Linh đi đến bên Lâm Từ, cậu cảm thấy tình hình hiện tại ngày càng tốt hơn, ở bên cạnh Lâm Từ an toàn hơn so với ở bên Lịch.
“Năm nay em mấy tuổi?” Lâm Từ quan sát Linh, cô giơ tay xoa đầu cô bé, vuốt ve gương mặt Linh. Lúc nhìn gần, cô bé này càng giống một người trong ký ức.
“Bảy tuổi, em bảy tuổi rồi.” Linh bình tĩnh trả lời, cô bé trước mặt không có ác ý, ánh mắt cô ấy nhìn cô bé như xuyên qua tháng năm để nhìn người quen cũ.
“Em có biết Mặc Địch không? Anh ấy đã từng đến đảo Xích Lê rồi hoàn toàn mất tích.” Bảy năm, anh của cô bỏ nhà đi vào mười năm trước, nếu tính thời gian thì vừa hợp.
“Ông ấy là ba của em.” Linh bình thản đáp, lúc nói ra, cô bé đã có thể giữ bình tĩnh. Như thế rất tốt.
“Nếu vậy, em nên gọi chị là cô mới phải.” Lâm Từ nhìn cô bé trước mặt, tuổi còn nhỏ nhưng thật xinh đẹp, nếu dẫn con bé về thì có lẽ người trong nhà sẽ vui lắm.
Linh khó hiểu nhìn Lâm Từ, cô ấy khẽ cười: “Cô là Mặc Từ, Mặc Địch là anh họ bên ngoại của cô.”
“Vậy tức là, người có thể hủy diệt người đảo Xích Lê là cô sao?” Linh nhìn người trước mặt, nhiều năm qua, người nhà họ Mặc chưa từng xuất hiện trở lại nên đã chờ ở đây ư? Vốn dĩ người nhà họ Mặc không bị dẫn tới mà chính họ muốn đến đây sao?
“Hủy diệt đảo Xích Lê?” Lâm Từ chẳng hề khiếp sợ. Lần đến này, từ khi vừa bắt đầu, cô ấy đã có cảm giác lần này sẽ mang theo sự hủy diệt cũng như kết thúc.
Thêm vào đó, khó hiểu là Linh lại có cảm giác người phụ nữ trước mặt cho cô bé một cảm giác thân quen, cứ như hai người đã quen biết từ lâu.
Lâm Từ đứng đó có cảm giác rất, rất thân thuộc. Có nhiều thứ đang đến gần, cũng như dẫn dắt cô bước tới.
“Màu đỏ? Tôi thấy được màu đỏ.” Lâm Từ chợt lên tiếng, cô ấy tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng thấy được Linh đứng trong góc tối…
Ánh mắt của Lâm Từ bị hạt châu trên tay Linh thu hút, hình như đúng là chuỗi hạt châu này, màu đỏ, cô ấy có thể cảm nhận từ chỗ rất xa.
Lâm Từ nhìn thẳng vào Linh, ánh mắt xuyên qua Lịch khiến Lịch hơi khó chịu: “Sao nào, mấy người tưởng rằng có thể rời khỏi đây ư?”
Khi đại trưởng lão triệu tập họ thì chỉ nói có người ngoại lai muốn tiến vào tế đàn, ngụ ý chính là muốn mạng của họ. Nếu như nói lúc ấy, Lịch không nắm bắt được ý của đại trưởng lão thì hiện giờ, anh ta hoàn toàn có thể chắc chắn ý đó chính là để hai người trước mặt chết.
Đường Minh Hạo có thể cảm nhận âm thanh sột soạt quen thuộc xung quanh, là động vật bò trên đất mà Kỳ từng nuôi. Tại sao… lại xuất hiện?
Đường Minh Hạo lo lắng nhìn Linh, những con vật kia lướt qua bên cạnh cô, muốn bao vây Mặc Thành và Lâm Từ. Đường Minh Hạo lập tức hiểu rõ, đêm hôm đó, Linh hợp tác với Lịch. Đúng vậy, nếu không trước đó, vì sao Lịch lại giúp mình chứ?
“Em… lại đây với chị.” Lâm Từ nhìn Linh, bình tĩnh nói. Hạt châu kia không nên xuất hiện trên cổ tay cô bé. Gương mặt của cô bé, sự lạnh lùng nơi ấn đường khiến cô ấy có cảm giác quen thuộc lạ kỳ, như thể là… người quen cũ.
Linh nhìn Lịch, cô bé muốn đi vì ở đây cũng không quá an toàn. Nhưng hiện tại, cô bé buộc phải xem ý kiến của Lịch.
“Cô muốn lấy Linh để uy hiếp chúng tôi sao?” Lịch cười giễu, chẳng lẽ người đàn bà này còn chưa hiểu tình hình trước mặt à, quan hệ giữa họ là quan hệ thù địch thì tại sao chỉ vì một câu nói lại bắt đầu giao lưu rồi.
“Em hãy nghe theo suy nghĩ của mình, xem thử muốn qua đây hay vẫn đứng ở đó.” Lâm Từ không thèm nói chuyện với Lịch. Nếu như cảm giác của cô ấy là chính xác, nếu như cô ấy tới đây là do “nhiệm vụ” thì cô bé trước mặt chắc chắn có thể nói cho cô ấy nghe.
Linh siết chặt tay, cổ tay nóng rực, thời thời khắc khắc nhắc nhở cô bé hãy đến bên cạnh người phụ nữ kia, hãy đến nơi đó. Nhưng khi thật sự phải để bản thân lựa chọn, Linh không khỏi liếc nhìn đại trưởng lão. Đại trưởng lão, bà ngoại của cô, trên gương mặt tràn đầy vẻ tàn nhẫn, còn pha chút e sợ, hoàn toàn chẳng chú ý tới cô bé, tựa như lời của người nọ không phải đang nói với Linh.
Ánh mắt Linh lóe lên, hóa ra ở nơi đây thật sự không có ai quan tâm tới cô bé.
Linh thở dài rồi đi đến bên cạnh Lâm Từ, bộ đồ màu đen lộ ra vẻ âm u trong bóng đêm nhưng vẻ mặt của cô bé vừa bình tĩnh vừa mang theo chút mong chờ mơ hồ.
Đường Minh Hạo ở đằng xa nhìn Linh đi đến bên Lâm Từ, cậu cảm thấy tình hình hiện tại ngày càng tốt hơn, ở bên cạnh Lâm Từ an toàn hơn so với ở bên Lịch.
“Năm nay em mấy tuổi?” Lâm Từ quan sát Linh, cô giơ tay xoa đầu cô bé, vuốt ve gương mặt Linh. Lúc nhìn gần, cô bé này càng giống một người trong ký ức.
“Bảy tuổi, em bảy tuổi rồi.” Linh bình tĩnh trả lời, cô bé trước mặt không có ác ý, ánh mắt cô ấy nhìn cô bé như xuyên qua tháng năm để nhìn người quen cũ.
“Em có biết Mặc Địch không? Anh ấy đã từng đến đảo Xích Lê rồi hoàn toàn mất tích.” Bảy năm, anh của cô bỏ nhà đi vào mười năm trước, nếu tính thời gian thì vừa hợp.
“Ông ấy là ba của em.” Linh bình thản đáp, lúc nói ra, cô bé đã có thể giữ bình tĩnh. Như thế rất tốt.
“Nếu vậy, em nên gọi chị là cô mới phải.” Lâm Từ nhìn cô bé trước mặt, tuổi còn nhỏ nhưng thật xinh đẹp, nếu dẫn con bé về thì có lẽ người trong nhà sẽ vui lắm.
Linh khó hiểu nhìn Lâm Từ, cô ấy khẽ cười: “Cô là Mặc Từ, Mặc Địch là anh họ bên ngoại của cô.”
“Vậy tức là, người có thể hủy diệt người đảo Xích Lê là cô sao?” Linh nhìn người trước mặt, nhiều năm qua, người nhà họ Mặc chưa từng xuất hiện trở lại nên đã chờ ở đây ư? Vốn dĩ người nhà họ Mặc không bị dẫn tới mà chính họ muốn đến đây sao?
“Hủy diệt đảo Xích Lê?” Lâm Từ chẳng hề khiếp sợ. Lần đến này, từ khi vừa bắt đầu, cô ấy đã có cảm giác lần này sẽ mang theo sự hủy diệt cũng như kết thúc.