Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1958
CHƯƠNG 1958
“Thành chủ, cháu muốn cưới Nhã Thanh, hy vọng chú có thể đồng ý gả Nhã Thanh cho cháu.” Dương Tầm Chiêu thẳng thừng nói. Anh tâm niệm chuyện này đã lâu lắm rồi, nhất định phải cưới được Hàn Nhã Thanh. Lúc trước Nhã Thanh chỉ là Nhã Thanh, không phải công chúa của Quỷ Vực Chi Thành, không cần lo lắng nhiều lắm. Nhưng bây giờ thì lại không thể không lo.
Trương Minh Hoàng giật mình sững sờ. Trong khoảnh khắc nghe những lời vừa rồi, ông có hơi thẫn thờ, còn thoáng cảm thấy khó chịu nữa. Như thể người ông mà quan tâm bị người khác cướp đi vậy. Trương Minh Hoàng cố để mình bình tĩnh lại một lúc rồi mới không nhanh không chậm nói: “Hai đứa vừa quyết định à?”
Hàn Nhã Thanh không nói gì. Cô muốn cưới Dương Tầm Chiêu, không ai ngăn cản được. Cho dù người đó có là ba của cô cũng vậy.
Dương Tầm Chiêu lắc đầu: “Không ạ. Chúng cháu quyết định muốn làm đám cưới từ lâu rồi, chỉ là vẫn luôn có vài nguyên nhân nên chưa kịp đăng ký. Giờ chúng cháu thật sự muốn kết hôn. Nếu có thể thì cháu hy vọng càng nhanh càng tốt. Cháu muốn cưới Nhã Thanh, dù ai cũng không thể ngăn được.”
Đường Vũ Kỳ ngoan ngoãn dựa vào lòng Trương Minh Hoàng, không nói gì cả. Cô bé cũng rất mong đợi được thấy ba mẹ làm đám cưới. Cuối cùng cả nhà họ cũng có thể ở bên nhau rồi sao?
Ánh mắt Trương Minh Hoàng thoáng ảm đạm. Ông đã biết Nhã Thanh muốn gả cho Dương Tầm Chiêu từ lâu rồi. Trước đây, khi chưa biết Nhã Thanh là con gái của mình, ông không có cảm giác gì đặc biệt cả, nhưng bây giờ nghe xong lại cảm thấy luyến tiếc, không nỡ để con gái lập gia đình sớm như vậy.
“Tôi tôn trọng quyết định của Nhã Thanh. Nếu con bé muốn lấy cậu thì tôi đồng ý, còn nếu con bé không muốn thì không ai có thể ép buộc con bé được.” Trương Minh Hoàng bình tĩnh nói. Bao nhiêu năm nay, ông không thể làm tròn trách nhiệm của một người cha. Điều ông có thể làm bây giờ chỉ là chịu trách nhiệm cho cuộc sống sau này của Nhã Thanh mà thôi. Ông cũng nghe nói rất nhiều về chuyện giữa Hàn Nhã Thanh và Dương Tầm Chiêu, còn cho người đi điều tra nữa. Nhiều năm qua, hai người đã sớm tâm ý tương thông rồi. Dù không kết hôn thì cả hai cũng sẽ không rời xa nhau. Huống chi hai người còn có hai thiên sứ nhỏ là Đường Minh Hạo và Đường Vũ Kỳ, không ai chia rẽ được hai người nữa.
Hàn Nhã Thanh cảm thấy lòng mình ấm áp hẳn lên. Cô biết việc ba thừa nhận thân phận Dương Tầm Chiêu là một chuyện, còn bảo ông đồng ý để cô cưới Dương Tầm Chiêu lại là một chuyện khác. Vậy nên lúc này việc Trương Minh Hoàng tôn trọng ý kiến của cô mới càng quan trọng.
“Ba, con và Tầm Chiêu đã sớm tuy hai mà một rồi. Con muốn cưới anh ấy, trở thành vợ của anh ấy, vĩnh viễn không bao giờ rời xa. Con mong ba đồng ý và chúc phúc cho chúng con.” Hàn Nhã Thanh lên tiếng, gương mặt rạng rỡ ý cười, hai mắt long lanh như chứa đầy ánh sao, xinh đẹp như bầu trời đêm vậy.
Trương Minh Hoàng nhìn Hàn Nhã Thanh, đây là con gái của ông. Đáng tiếc, ông không thể gặp con suốt hai mươi lăm năm qua, không thể cho con bé chút ấm áp nào, không thể chăm sóc con bé. May là con bé trưởng thành rất tốt, giờ còn tìm được người yêu nó cả đời nữa. Ngoại trừ chúc phúc thì ông còn có thể làm gì đây?
“Con yên tâm, chỉ cần con bằng lòng thì ba sẽ không ngăn cản.” Trương Minh Hoàng nói. Cho dù con gái làm gì ông cũng đều ủng hộ.
“Cảm ơn ba!” Hàn Nhã Thanh nói xong, Dương Tầm Chiêu cũng lập tức nói câu tương tự. Mặt Trương Minh Hoàng hơi cứng ngắc, Dương Tầm Chiêu gọi thuận miệng quá rồi đấy. Nhưng thế cũng tốt, chứng tỏ Dương Tầm Chiêu đang vội vàng lắm rồi.
“Dù hai đứa đã suy nghĩ kỹ càng rồi nhưng chuyện cưới xin không vội được, phải tổ chức cẩn thận, từ từ rồi đến.” Trương Minh Hoàng nói. Ông chỉ có một đứa con này thôi, đám cưới của con bé phải thật long trọng, để tất cả mọi người đều biết.
Hàn Nhã Thanh buồn cười, Dương Tầm Chiêu cũng tươi cười xán lạn: “Ba yên tâm đi ạ, con sẽ bố trí thật tốt, Nhã Thanh chắc chắn là cô dâu đẹp nhất trên thế giới.” Người phụ nữ của anh chắc chắn phải có được những gì tốt nhất.
Trương Minh Hoàng không nói thêm gì, Dương Tầm Chiêu chuẩn bị, ông cũng sẽ chuẩn bị thật tốt. Ông muốn toàn bộ mọi người đều biết Hàn Nhã Thanh là con gái của Trương Minh Hoàng, là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành. Ông không cho phép bất cứ kẻ nào bắt nạt Nhã Thanh.
“Trương Minh Thanh.” Trương Minh Hoàng chợt lên tiếng.
Dương Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh bỗng chốc không kịp phản ứng, Trương Minh Hoàng mím chặt môi, lặp lại một lần nữa: “Trương Minh Thanh.”
“Thành chủ, cháu muốn cưới Nhã Thanh, hy vọng chú có thể đồng ý gả Nhã Thanh cho cháu.” Dương Tầm Chiêu thẳng thừng nói. Anh tâm niệm chuyện này đã lâu lắm rồi, nhất định phải cưới được Hàn Nhã Thanh. Lúc trước Nhã Thanh chỉ là Nhã Thanh, không phải công chúa của Quỷ Vực Chi Thành, không cần lo lắng nhiều lắm. Nhưng bây giờ thì lại không thể không lo.
Trương Minh Hoàng giật mình sững sờ. Trong khoảnh khắc nghe những lời vừa rồi, ông có hơi thẫn thờ, còn thoáng cảm thấy khó chịu nữa. Như thể người ông mà quan tâm bị người khác cướp đi vậy. Trương Minh Hoàng cố để mình bình tĩnh lại một lúc rồi mới không nhanh không chậm nói: “Hai đứa vừa quyết định à?”
Hàn Nhã Thanh không nói gì. Cô muốn cưới Dương Tầm Chiêu, không ai ngăn cản được. Cho dù người đó có là ba của cô cũng vậy.
Dương Tầm Chiêu lắc đầu: “Không ạ. Chúng cháu quyết định muốn làm đám cưới từ lâu rồi, chỉ là vẫn luôn có vài nguyên nhân nên chưa kịp đăng ký. Giờ chúng cháu thật sự muốn kết hôn. Nếu có thể thì cháu hy vọng càng nhanh càng tốt. Cháu muốn cưới Nhã Thanh, dù ai cũng không thể ngăn được.”
Đường Vũ Kỳ ngoan ngoãn dựa vào lòng Trương Minh Hoàng, không nói gì cả. Cô bé cũng rất mong đợi được thấy ba mẹ làm đám cưới. Cuối cùng cả nhà họ cũng có thể ở bên nhau rồi sao?
Ánh mắt Trương Minh Hoàng thoáng ảm đạm. Ông đã biết Nhã Thanh muốn gả cho Dương Tầm Chiêu từ lâu rồi. Trước đây, khi chưa biết Nhã Thanh là con gái của mình, ông không có cảm giác gì đặc biệt cả, nhưng bây giờ nghe xong lại cảm thấy luyến tiếc, không nỡ để con gái lập gia đình sớm như vậy.
“Tôi tôn trọng quyết định của Nhã Thanh. Nếu con bé muốn lấy cậu thì tôi đồng ý, còn nếu con bé không muốn thì không ai có thể ép buộc con bé được.” Trương Minh Hoàng bình tĩnh nói. Bao nhiêu năm nay, ông không thể làm tròn trách nhiệm của một người cha. Điều ông có thể làm bây giờ chỉ là chịu trách nhiệm cho cuộc sống sau này của Nhã Thanh mà thôi. Ông cũng nghe nói rất nhiều về chuyện giữa Hàn Nhã Thanh và Dương Tầm Chiêu, còn cho người đi điều tra nữa. Nhiều năm qua, hai người đã sớm tâm ý tương thông rồi. Dù không kết hôn thì cả hai cũng sẽ không rời xa nhau. Huống chi hai người còn có hai thiên sứ nhỏ là Đường Minh Hạo và Đường Vũ Kỳ, không ai chia rẽ được hai người nữa.
Hàn Nhã Thanh cảm thấy lòng mình ấm áp hẳn lên. Cô biết việc ba thừa nhận thân phận Dương Tầm Chiêu là một chuyện, còn bảo ông đồng ý để cô cưới Dương Tầm Chiêu lại là một chuyện khác. Vậy nên lúc này việc Trương Minh Hoàng tôn trọng ý kiến của cô mới càng quan trọng.
“Ba, con và Tầm Chiêu đã sớm tuy hai mà một rồi. Con muốn cưới anh ấy, trở thành vợ của anh ấy, vĩnh viễn không bao giờ rời xa. Con mong ba đồng ý và chúc phúc cho chúng con.” Hàn Nhã Thanh lên tiếng, gương mặt rạng rỡ ý cười, hai mắt long lanh như chứa đầy ánh sao, xinh đẹp như bầu trời đêm vậy.
Trương Minh Hoàng nhìn Hàn Nhã Thanh, đây là con gái của ông. Đáng tiếc, ông không thể gặp con suốt hai mươi lăm năm qua, không thể cho con bé chút ấm áp nào, không thể chăm sóc con bé. May là con bé trưởng thành rất tốt, giờ còn tìm được người yêu nó cả đời nữa. Ngoại trừ chúc phúc thì ông còn có thể làm gì đây?
“Con yên tâm, chỉ cần con bằng lòng thì ba sẽ không ngăn cản.” Trương Minh Hoàng nói. Cho dù con gái làm gì ông cũng đều ủng hộ.
“Cảm ơn ba!” Hàn Nhã Thanh nói xong, Dương Tầm Chiêu cũng lập tức nói câu tương tự. Mặt Trương Minh Hoàng hơi cứng ngắc, Dương Tầm Chiêu gọi thuận miệng quá rồi đấy. Nhưng thế cũng tốt, chứng tỏ Dương Tầm Chiêu đang vội vàng lắm rồi.
“Dù hai đứa đã suy nghĩ kỹ càng rồi nhưng chuyện cưới xin không vội được, phải tổ chức cẩn thận, từ từ rồi đến.” Trương Minh Hoàng nói. Ông chỉ có một đứa con này thôi, đám cưới của con bé phải thật long trọng, để tất cả mọi người đều biết.
Hàn Nhã Thanh buồn cười, Dương Tầm Chiêu cũng tươi cười xán lạn: “Ba yên tâm đi ạ, con sẽ bố trí thật tốt, Nhã Thanh chắc chắn là cô dâu đẹp nhất trên thế giới.” Người phụ nữ của anh chắc chắn phải có được những gì tốt nhất.
Trương Minh Hoàng không nói thêm gì, Dương Tầm Chiêu chuẩn bị, ông cũng sẽ chuẩn bị thật tốt. Ông muốn toàn bộ mọi người đều biết Hàn Nhã Thanh là con gái của Trương Minh Hoàng, là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành. Ông không cho phép bất cứ kẻ nào bắt nạt Nhã Thanh.
“Trương Minh Thanh.” Trương Minh Hoàng chợt lên tiếng.
Dương Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh bỗng chốc không kịp phản ứng, Trương Minh Hoàng mím chặt môi, lặp lại một lần nữa: “Trương Minh Thanh.”