Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1975
CHƯƠNG 1975
Đường Lăng ôm Lâm Bối không muốn buông tay. Nhưng anh cũng biết bây giờ không phải thời gian ngọt ngào với cô, đành phải bất mãn kêu lên: “Anh ở ngoài mong nhớ em khôn nguôi, em ở trong này thì sống rõ sung sướng nhỉ. Sờ còn cảm thấy hơi béo ra đây này.”
Đường Lăng bĩu môi nói, Lâm Bối sợ tới mức suýt thì nhảy dựng lên khỏi đùi anh. Đường Lăng đang ôm eo cô, còn cố ý vuốt ve mấy cái nữa, động tác mờ ám này dọa Lâm Bối sợ chết khiếp. Mà vấn đề là Đường Lăng cứ như không cảm giác được vậy, ôm eo cô không nỡ buông tay, còn nhéo nhéo.
Đáy lòng Lâm Bối giận dữ gào thét, vươn tay đánh bay bàn tay kia của Đường Lăng ra, lườm anh một cái. Không phải cô béo, mà là mang thai! Chẳng lẽ bị phát hiện rồi sao? Cô buộc bản thân tỉnh táo lại, ra vẻ khó chịu hỏi ngược lại Đường Lăng: “Làm sao, em béo lên anh sẽ không thích nữa à?”
Đường Lăng không nhịn được mà bật cười. Lâm Bối lúc nào cũng đáng yêu như vậy: “Nói linh tinh gì thế! Anh còn cảm thấy em gầy quá đấy, béo lên càng tốt, ôm thoải mái.”
Lâm Bối nghe vậy mới chậm chạp đứng lên, ra vẻ bất mãn nhìn Đường Lăng. Đường Lăng lắc đầu, chẳng trách nghe người ta nói không được nhắc đến cân nặng của bạn gái, thì ra là thật à. Nhưng anh thích Lâm Bối tức giận, thích cô làm nũng, thích cô làm bất cứ chuyện gì.
“Đi thôi.” Lâm Bối nhướng mày nhìn Đường Lăng, nếu còn không ra ngoài thì chắc những người đó sốt ruột phát điên mất.
“Đi cũng được, nhưng em phải đồng ý với anh một chuyện.” Đường Lăng đứng lên, nắm lấy cổ tay Lâm Bối, không để cô quay đi.
Lâm Bối nhìn anh, còn vấn đề gì nữa à?
“Không được trốn anh nữa, khi nào anh muốn gặp em thì nhất định phải thấy được em.” Đường Lăng đến gần nói, anh đương nhiên có cách gặp được Lâm Bối, nhưng anh muốn Lâm Bối cũng tình nguyện gặp mình. Anh hy vọng tâm tư của hai người là giống nhau.
Lâm Bối gật đầu. Sao cô có thể tránh nổi Đường Lăng chứ? Chẳng qua là muốn trốn tránh trái tim của mình thôi, không có ý gì khác. Nhưng bây giờ cô phát hiện, những chuyện làm trước đây đều vô dụng, vì vừa thấy Đường Lăng là cô đã không nỡ rời xa anh rồi.
Lúc hai người về đến nơi thì đồ ăn đã được bày lên bàn, nhưng vì Đường Lăng không ở đây nên mọi người đều đang chờ. Khi Đường Lăng và Lâm Bối đi tới, quốc vương nhìn qua nhìn lại giữa Đường Lăng và Lâm Bối một hồi, cười tủm tỉm đón hai người vào bàn.
“Nào, đây đều là đặc sản nước R đấy, cậu nếm thử xem có hợp khẩu vị không?” Quốc vương xởi lởi cười nói. Đại vương tử bất đắc dĩ, có cần rõ ràng như vậy không chứ? Lúc Đường Lăng đến nước R cũng đâu thấy niềm nở như vậy. Nhưng nhớ tới những việc Đường Lăng đã làm, anh ta lại cảm thấy người này xứng đáng được tôn trọng.
“Không biết cậu Đường và con út của tôi nói chuyện gì vậy?” Quốc vương muốn lén thăm dò tìm hiểu xem. Đường Lăng ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lâm Bối, cô gái này cứ như không nghe thấy quốc vương nói gì vậy, chăm chú ăn cơm phần mình. Tâm trạng Đường Lăng cũng tốt hơn nhiều, bình tĩnh đáp: “Chuyện riêng giữa tôi và tiểu vương tử cũng không cần nói với quốc vương đâu nhỉ?”
Lâm Bối coi như không nghe thấy Đường Lăng cố ý nhấn mạnh hai chữ “chuyện riêng”, tiếp tục chiến đấu với đồ ăn trước mặt. Ánh mắt đại vương tử thì luôn chuyển qua chuyển lại giữa Đường Lăng và Lâm Bối. Chẳng lẽ hai người này thật sự có gian tình à? Chuyện này…
Đại vương tử cảm thấy không tài nào chấp nhận được. Nhưng người trước mặt chính là Đường Lăng, anh ta không dám nói thêm điều gì cả. Hơn nữa nhìn qua thì hình như Lâm Bối cũng không từ chối. Nếu đã là anh tình tôi nguyện thì người ngoài như anh ta cũng không thể nói xen vào được.
“Không biết tôi có thể thường xuyên đến đây không?” Đường Lăng chợt lên tiếng hỏi, không lý do gì cả, cứ như đang trần thuật sự thật mà thôi.
Quốc vương vui vẻ cười: “Cầu còn không được, cầu còn không được!” Ông ta còn ước gì Đường Lăng thường xuyên đến, mặc kệ anh qua lại yêu đương với ai, dù sao ông ta cũng có con gái, chỉ cần Đường Lăng nhìn trúng là được.
Đường Lăng ôm Lâm Bối không muốn buông tay. Nhưng anh cũng biết bây giờ không phải thời gian ngọt ngào với cô, đành phải bất mãn kêu lên: “Anh ở ngoài mong nhớ em khôn nguôi, em ở trong này thì sống rõ sung sướng nhỉ. Sờ còn cảm thấy hơi béo ra đây này.”
Đường Lăng bĩu môi nói, Lâm Bối sợ tới mức suýt thì nhảy dựng lên khỏi đùi anh. Đường Lăng đang ôm eo cô, còn cố ý vuốt ve mấy cái nữa, động tác mờ ám này dọa Lâm Bối sợ chết khiếp. Mà vấn đề là Đường Lăng cứ như không cảm giác được vậy, ôm eo cô không nỡ buông tay, còn nhéo nhéo.
Đáy lòng Lâm Bối giận dữ gào thét, vươn tay đánh bay bàn tay kia của Đường Lăng ra, lườm anh một cái. Không phải cô béo, mà là mang thai! Chẳng lẽ bị phát hiện rồi sao? Cô buộc bản thân tỉnh táo lại, ra vẻ khó chịu hỏi ngược lại Đường Lăng: “Làm sao, em béo lên anh sẽ không thích nữa à?”
Đường Lăng không nhịn được mà bật cười. Lâm Bối lúc nào cũng đáng yêu như vậy: “Nói linh tinh gì thế! Anh còn cảm thấy em gầy quá đấy, béo lên càng tốt, ôm thoải mái.”
Lâm Bối nghe vậy mới chậm chạp đứng lên, ra vẻ bất mãn nhìn Đường Lăng. Đường Lăng lắc đầu, chẳng trách nghe người ta nói không được nhắc đến cân nặng của bạn gái, thì ra là thật à. Nhưng anh thích Lâm Bối tức giận, thích cô làm nũng, thích cô làm bất cứ chuyện gì.
“Đi thôi.” Lâm Bối nhướng mày nhìn Đường Lăng, nếu còn không ra ngoài thì chắc những người đó sốt ruột phát điên mất.
“Đi cũng được, nhưng em phải đồng ý với anh một chuyện.” Đường Lăng đứng lên, nắm lấy cổ tay Lâm Bối, không để cô quay đi.
Lâm Bối nhìn anh, còn vấn đề gì nữa à?
“Không được trốn anh nữa, khi nào anh muốn gặp em thì nhất định phải thấy được em.” Đường Lăng đến gần nói, anh đương nhiên có cách gặp được Lâm Bối, nhưng anh muốn Lâm Bối cũng tình nguyện gặp mình. Anh hy vọng tâm tư của hai người là giống nhau.
Lâm Bối gật đầu. Sao cô có thể tránh nổi Đường Lăng chứ? Chẳng qua là muốn trốn tránh trái tim của mình thôi, không có ý gì khác. Nhưng bây giờ cô phát hiện, những chuyện làm trước đây đều vô dụng, vì vừa thấy Đường Lăng là cô đã không nỡ rời xa anh rồi.
Lúc hai người về đến nơi thì đồ ăn đã được bày lên bàn, nhưng vì Đường Lăng không ở đây nên mọi người đều đang chờ. Khi Đường Lăng và Lâm Bối đi tới, quốc vương nhìn qua nhìn lại giữa Đường Lăng và Lâm Bối một hồi, cười tủm tỉm đón hai người vào bàn.
“Nào, đây đều là đặc sản nước R đấy, cậu nếm thử xem có hợp khẩu vị không?” Quốc vương xởi lởi cười nói. Đại vương tử bất đắc dĩ, có cần rõ ràng như vậy không chứ? Lúc Đường Lăng đến nước R cũng đâu thấy niềm nở như vậy. Nhưng nhớ tới những việc Đường Lăng đã làm, anh ta lại cảm thấy người này xứng đáng được tôn trọng.
“Không biết cậu Đường và con út của tôi nói chuyện gì vậy?” Quốc vương muốn lén thăm dò tìm hiểu xem. Đường Lăng ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lâm Bối, cô gái này cứ như không nghe thấy quốc vương nói gì vậy, chăm chú ăn cơm phần mình. Tâm trạng Đường Lăng cũng tốt hơn nhiều, bình tĩnh đáp: “Chuyện riêng giữa tôi và tiểu vương tử cũng không cần nói với quốc vương đâu nhỉ?”
Lâm Bối coi như không nghe thấy Đường Lăng cố ý nhấn mạnh hai chữ “chuyện riêng”, tiếp tục chiến đấu với đồ ăn trước mặt. Ánh mắt đại vương tử thì luôn chuyển qua chuyển lại giữa Đường Lăng và Lâm Bối. Chẳng lẽ hai người này thật sự có gian tình à? Chuyện này…
Đại vương tử cảm thấy không tài nào chấp nhận được. Nhưng người trước mặt chính là Đường Lăng, anh ta không dám nói thêm điều gì cả. Hơn nữa nhìn qua thì hình như Lâm Bối cũng không từ chối. Nếu đã là anh tình tôi nguyện thì người ngoài như anh ta cũng không thể nói xen vào được.
“Không biết tôi có thể thường xuyên đến đây không?” Đường Lăng chợt lên tiếng hỏi, không lý do gì cả, cứ như đang trần thuật sự thật mà thôi.
Quốc vương vui vẻ cười: “Cầu còn không được, cầu còn không được!” Ông ta còn ước gì Đường Lăng thường xuyên đến, mặc kệ anh qua lại yêu đương với ai, dù sao ông ta cũng có con gái, chỉ cần Đường Lăng nhìn trúng là được.