Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1982
CHƯƠNG 1982
Lâm Bối biết rõ, đây chắc chắn không phải là mục đích của Đường Lăng. Có lẽ mục đích của Đường Lăng chỉ là Dụ Đạt thôi, Đường Lăng hoàn toàn không định để Dụ Đạt sống sót. Mà đây cũng là ý của Lâm Bối. Cô không thích Dụ Đạt, giữ lại một người như vậy, sớm hay muộn cũng là tai họa.
“Vậy là anh muốn em quay lại làm chứng sao?” Lâm Bối đột nhiên hỏi. Hiện giờ mẹ con cô không có ở đó, vừa rồi cũng không có ai khác ở đó cả, nếu Dụ Đạt không chịu thừa nhận thì bọn họ cũng chẳng thể làm gì.
“…” Đường Lăng nhìn Lâm Bối. Làm chứng sao? Có cần thiết không? Có bao giờ anh làm việc mà để lại tai họa ngầm đâu? Nếu đã có thể khiến Dụ Đạt đi vào tròng thì đương nhiên anh cũng nắm được đầy đủ nhược điểm của anh ta. Tại sao lại cần Lâm Bối phải tự mình làm chứng làm gì?
“Không cần đâu, quay trở lại để xem trò vui thôi. Nhưng cũng có khả năng là chúng ta đã về trễ mất rồi.” Đường Lăng nói với vẻ bất đắc dĩ. Đúng là khó giải thích mà, thật sự rất muốn nói thẳng với Lâm Bối rằng lần này anh vì đưa cô theo nên anh mới muốn tới hoàng cung đấy.
Mẹ Lâm vẫn luôn nhìn Đường Lăng. Người này rõ ràng là có kế hoạch khác, nhưng cũng không có ý định tính toán với Lâm Bối, nên bà không lo lắng.
“Vậy thì đi thẳng tới đó đi.” Lâm Bối cũng muốn biết kết cục của Dụ Đạt, để cho anh ta sống sẽ như một mầm tai họa. Mà cô cũng không cần nghỉ ngơi nữa, chỉ là… Lâm Bối nhìn về phía mẹ mình.
Mẹ Lâm cau mày, nhưng vẫn thuận theo lời Lâm Bối: “Không sao đâu. Nếu con muốn tới hoàng cung thì chúng ta đi luôn.” Bà vẫn luôn cảm thấy có lỗi với Lâm Bối. Lâm Bối là con gái nhưng lại chưa bao giờ được hưởng thụ niềm vui và sự nuông chiều của một cô gái. Cô trưởng thành với thân phận của một cậu con trai, về sau lại trở thành tiểu vương tử, không thể để lộ ra bất kỳ sơ hở nào, không thể mềm yếu. Nhưng chỉ có làm như vậy cô mới có thể sống sót.
Cục diện trong hoàng cung không tốt, Dụ Đạt bị giam giữ nhưng trong mắt lại không có quá nhiều vẻ sợ hãi, ngược lại còn rất bình tĩnh, anh ta luôn tin rằng quốc vương sẽ không thẳng tay giết mình. Dù sao trong tay anh ta vẫn còn có thế lực của Quỷ Vực Chi Thành, sao Quốc vương dám đắc tội Quỷ Vực Chi Thành được chứ? Hơn nữa, cảm giác trấn áp của Karoo đối với ông ta lúc này chắc hẳn là chưa hoàn toàn phai nhạt hết, nên ông ta cũng sẽ không dám quá quyết liệt với anh ta đâu.
Nhưng đại vương tử thì lại kiên quyết muốn giết Dụ Đạt. Người này làm ra quá nhiều việc ác, không cần phải giữ lại, đúng lúc có thể làm chuyện giết gà dọa khỉ luôn, để mọi người cùng nhìn thấy bây giờ nước R đã không còn do đám Karoo làm chủ nữa. Karoo đã chết, Dụ Đạt cũng chết, vừa hay có thể thu lại quyền lực, nhưng không biết Quốc vương còn đang do dự điều gì. Đại vương tử không dám làm căng thẳng nên chỉ có thể tiếp tục giằng co.
“Dụ Đạt, anh uy hiếp tôi, muốn giết tôi. Vậy mà lại muốn chuyện này được giải quyết đơn giản rồi xong sao?” Lâm Bối bước vào, nhìn tình hình xung quanh rồi lạnh lùng nói. Bây giờ có người muốn bảo vệ Dụ Đạt sao? Dạng người thế này mà còn cần phải giữ lại chắc? Lâm Bối nhìn người trên ngai vàng, ông ta đang nhìn xuống dưới làm bộ như không nhìn thấy gì. Ông ta thân là quốc vương nhưng trong nhiều trường hợp đều là do người khác ra quyết định, ông ta chỉ bị ép phải làm mà thôi.
Tuy nhiên, rất ít người nhìn về phía Lâm Bối, sự chú ý của họ đều tập trung vào Đường Lăng đang đi phía sau Lâm Bối.
Giữa Đường Lăng và Lâm Bối thì nhìn thế nào cũng phải là Đường Lăng đi phía trước, Lâm Bối đi phía sau mới phải, nhưng tại sao đột nhiên lại thay đổi vị trí. Đường Lăng không hề khó chịu chút nào, chỉ đi theo Lâm Bối, trên mặt nở nụ cười nhạt, hai chữ “cưng chiều” gần như đã viết rõ cả lên mặt luôn rồi. Người xung quanh mỗi người mang một vẻ mặt khác nhau, anh đến đây là để làm chỗ dựa cho tiểu vương tử sao?
Lúc Dụ Đạt nhìn thấy Đường Lăng, anh ta liền cảm thấy không ổn rồi. Dù anh ta bị đại vương tử đưa vào nhưng vẫn còn có cách xoay chuyển. Mà bây giờ Đường Lăng lại xuất hiện ở đây, gần như đã không còn cách nào để thay đổi nữa. Vậy thì… anh ta phải làm sao?
Quả nhiên, vừa bước vào Đường Lăng đã đưa mắt nhìn chằm chặp Dụ Đạt. Quả nhiên nhiều năm thành tính, lúc này đối phương không hề sợ hãi, nhưng không biết đến bây giờ có còn tự tin như vậy nữa không?
“Tôi nghĩ không phải quốc vương kiêng kỵ Dụ Đạt mà là Quỷ Vực Chi Thành phải không? Vậy thì quốc vương đừng lo lắng, tạm thời Quỷ Vực Chi Thành sẽ không quản chuyện ở đây đâu, ông hoàn toàn có thể tự mình xử lý Dụ Đạt, Quỷ Vực Chi Thành sẽ không truy cứu trách nhiệm.” Đường Lăng nhìn Quốc vương giải thích, còn mang theo ý uy hiếp. Nếu Quỷ Vực Chi Thành đã không truy cứu thì nước R sẽ phải phán quyết Dụ Đạt.
Lâm Bối biết rõ, đây chắc chắn không phải là mục đích của Đường Lăng. Có lẽ mục đích của Đường Lăng chỉ là Dụ Đạt thôi, Đường Lăng hoàn toàn không định để Dụ Đạt sống sót. Mà đây cũng là ý của Lâm Bối. Cô không thích Dụ Đạt, giữ lại một người như vậy, sớm hay muộn cũng là tai họa.
“Vậy là anh muốn em quay lại làm chứng sao?” Lâm Bối đột nhiên hỏi. Hiện giờ mẹ con cô không có ở đó, vừa rồi cũng không có ai khác ở đó cả, nếu Dụ Đạt không chịu thừa nhận thì bọn họ cũng chẳng thể làm gì.
“…” Đường Lăng nhìn Lâm Bối. Làm chứng sao? Có cần thiết không? Có bao giờ anh làm việc mà để lại tai họa ngầm đâu? Nếu đã có thể khiến Dụ Đạt đi vào tròng thì đương nhiên anh cũng nắm được đầy đủ nhược điểm của anh ta. Tại sao lại cần Lâm Bối phải tự mình làm chứng làm gì?
“Không cần đâu, quay trở lại để xem trò vui thôi. Nhưng cũng có khả năng là chúng ta đã về trễ mất rồi.” Đường Lăng nói với vẻ bất đắc dĩ. Đúng là khó giải thích mà, thật sự rất muốn nói thẳng với Lâm Bối rằng lần này anh vì đưa cô theo nên anh mới muốn tới hoàng cung đấy.
Mẹ Lâm vẫn luôn nhìn Đường Lăng. Người này rõ ràng là có kế hoạch khác, nhưng cũng không có ý định tính toán với Lâm Bối, nên bà không lo lắng.
“Vậy thì đi thẳng tới đó đi.” Lâm Bối cũng muốn biết kết cục của Dụ Đạt, để cho anh ta sống sẽ như một mầm tai họa. Mà cô cũng không cần nghỉ ngơi nữa, chỉ là… Lâm Bối nhìn về phía mẹ mình.
Mẹ Lâm cau mày, nhưng vẫn thuận theo lời Lâm Bối: “Không sao đâu. Nếu con muốn tới hoàng cung thì chúng ta đi luôn.” Bà vẫn luôn cảm thấy có lỗi với Lâm Bối. Lâm Bối là con gái nhưng lại chưa bao giờ được hưởng thụ niềm vui và sự nuông chiều của một cô gái. Cô trưởng thành với thân phận của một cậu con trai, về sau lại trở thành tiểu vương tử, không thể để lộ ra bất kỳ sơ hở nào, không thể mềm yếu. Nhưng chỉ có làm như vậy cô mới có thể sống sót.
Cục diện trong hoàng cung không tốt, Dụ Đạt bị giam giữ nhưng trong mắt lại không có quá nhiều vẻ sợ hãi, ngược lại còn rất bình tĩnh, anh ta luôn tin rằng quốc vương sẽ không thẳng tay giết mình. Dù sao trong tay anh ta vẫn còn có thế lực của Quỷ Vực Chi Thành, sao Quốc vương dám đắc tội Quỷ Vực Chi Thành được chứ? Hơn nữa, cảm giác trấn áp của Karoo đối với ông ta lúc này chắc hẳn là chưa hoàn toàn phai nhạt hết, nên ông ta cũng sẽ không dám quá quyết liệt với anh ta đâu.
Nhưng đại vương tử thì lại kiên quyết muốn giết Dụ Đạt. Người này làm ra quá nhiều việc ác, không cần phải giữ lại, đúng lúc có thể làm chuyện giết gà dọa khỉ luôn, để mọi người cùng nhìn thấy bây giờ nước R đã không còn do đám Karoo làm chủ nữa. Karoo đã chết, Dụ Đạt cũng chết, vừa hay có thể thu lại quyền lực, nhưng không biết Quốc vương còn đang do dự điều gì. Đại vương tử không dám làm căng thẳng nên chỉ có thể tiếp tục giằng co.
“Dụ Đạt, anh uy hiếp tôi, muốn giết tôi. Vậy mà lại muốn chuyện này được giải quyết đơn giản rồi xong sao?” Lâm Bối bước vào, nhìn tình hình xung quanh rồi lạnh lùng nói. Bây giờ có người muốn bảo vệ Dụ Đạt sao? Dạng người thế này mà còn cần phải giữ lại chắc? Lâm Bối nhìn người trên ngai vàng, ông ta đang nhìn xuống dưới làm bộ như không nhìn thấy gì. Ông ta thân là quốc vương nhưng trong nhiều trường hợp đều là do người khác ra quyết định, ông ta chỉ bị ép phải làm mà thôi.
Tuy nhiên, rất ít người nhìn về phía Lâm Bối, sự chú ý của họ đều tập trung vào Đường Lăng đang đi phía sau Lâm Bối.
Giữa Đường Lăng và Lâm Bối thì nhìn thế nào cũng phải là Đường Lăng đi phía trước, Lâm Bối đi phía sau mới phải, nhưng tại sao đột nhiên lại thay đổi vị trí. Đường Lăng không hề khó chịu chút nào, chỉ đi theo Lâm Bối, trên mặt nở nụ cười nhạt, hai chữ “cưng chiều” gần như đã viết rõ cả lên mặt luôn rồi. Người xung quanh mỗi người mang một vẻ mặt khác nhau, anh đến đây là để làm chỗ dựa cho tiểu vương tử sao?
Lúc Dụ Đạt nhìn thấy Đường Lăng, anh ta liền cảm thấy không ổn rồi. Dù anh ta bị đại vương tử đưa vào nhưng vẫn còn có cách xoay chuyển. Mà bây giờ Đường Lăng lại xuất hiện ở đây, gần như đã không còn cách nào để thay đổi nữa. Vậy thì… anh ta phải làm sao?
Quả nhiên, vừa bước vào Đường Lăng đã đưa mắt nhìn chằm chặp Dụ Đạt. Quả nhiên nhiều năm thành tính, lúc này đối phương không hề sợ hãi, nhưng không biết đến bây giờ có còn tự tin như vậy nữa không?
“Tôi nghĩ không phải quốc vương kiêng kỵ Dụ Đạt mà là Quỷ Vực Chi Thành phải không? Vậy thì quốc vương đừng lo lắng, tạm thời Quỷ Vực Chi Thành sẽ không quản chuyện ở đây đâu, ông hoàn toàn có thể tự mình xử lý Dụ Đạt, Quỷ Vực Chi Thành sẽ không truy cứu trách nhiệm.” Đường Lăng nhìn Quốc vương giải thích, còn mang theo ý uy hiếp. Nếu Quỷ Vực Chi Thành đã không truy cứu thì nước R sẽ phải phán quyết Dụ Đạt.