Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1986
CHƯƠNG 1986
Vừa xuống máy bay là Đường Lăng đã muốn đưa Lâm Bối và mẹ Lâm về nhà họ Đường luôn, nhưng lại bị Lâm Bối kiên quyết từ chối. Cô ở nhà họ Đường làm gì, bây giờ cô còn có chuyện quan trọng hơn.
“Anh xa nhà lâu như vậy rồi, nhất định người trong nhà rất nhớ anh. Anh về nhà trước đi.” Lâm Bối kiên nhẫn nói với Đường Lăng. Bây giờ Đường Lăng vừa mới trở về, chắc hẳn sẽ có rất nhiều việc, không phải lúc nào cũng có thể quan tâm đến cô. Vì vậy, cô cũng có thể tranh thủ khoảng thời gian này để làm vài việc.
Thấy Lâm Bối chủ động quan tâm tới mình, Đường Lăng rất vui: “Được rồi, anh sẽ về thu xếp trước rồi tới đón hai người về.” Anh cũng muốn về sớm để nói với gia đình về chuyện này. Anh đã nhận định Lâm Bối rồi, trước đó cũng đã nói với Nhã Thanh là muốn dẫn Lâm Bối về, tất nhiên không thể nuốt lời được.
Lâm Bối định nói là không cần đâu, nhưng nghĩ lại thì vẫn nên thuận theo Đường Lăng thì hơn. Hơn nữa mẹ cô cũng đang ở đây, nếu thấy cô có mâu thuẫn với anh thì không biết bà sẽ lại lo lắng đến mức nào nữa.
Trong mấy ngày vừa qua mẹ Lâm cũng đã dần chấp nhận sự thật này. Hơn nữa Đường Lăng đối xử với Lâm Bối rất tốt, luôn quan tâm chăm sóc cô, mà cảm giác mập mờ không rõ giữa hai người lại ngày càng rõ. Mẹ Lâm có thể khẳng định là Đường Lăng thích Lâm Bối, nhưng bà vẫn còn xoắn xuýt một điều, Đường Lăng có biết Lâm Bối là nữ không? Đường Lăng thích con trai sao? Cho nên anh mới thích Lâm Bối? Nếu như vậy thì sau này hai người phải làm sao đây? Mẹ Lâm rầu rĩ đi theo Lâm Bối.
Khi Đường Lăng đi về thì Lâm Bối đã dọn dẹp xong phòng ở, nói với mẹ Lâm là mình cần đi ra ngoài một lát. Mẹ Lâm hỏi Lâm Bối đi làm gì nhưng cô không nói nhiều, chỉ trực tiếp rời đi.
Đường Lăng trở về nhà liền thấy rất nhiều người đang ngồi chờ mình trở về, hầu như tất cả mọi người trong nhà đều có mặt. Thấy Đường Lăng đi vào, họ còn nhìn ra phía sau nhưng không thấy ai, vậy là liền quay sang nhìn Đường Lăng với vẻ thắc mắc, rõ ràng là muốn hỏi người anh đưa về đâu rồi?
Đường Lăng cố gắng ổn định lại tâm trạng, bước tới uống một cốc nước, chưa kịp uống xong đã nghe thấy mẹ mình hỏi: “Người con mang về đâu rồi?”
Đường Lăng còn tưởng mình đi tới thì chuyện này sẽ được bỏ qua, dù sao bây giờ anh cũng không dẫn người về. Nhưng bây giờ mẹ anh lại nhắc tới, vậy là anh thở dài nói: “Hôm nay cô ấy còn chưa tới. Ngày mai, ngày mai con sẽ đưa cô ấy về gặp mọi người ạ.”
Ông cụ Đường và bà cụ Đường ngồi bên cạnh không nói câu gì. Gần đây hai người đã suy nghĩ rất nhiều, ban đầu thì khó chịu nhưng đến giờ cũng đã bình tĩnh lại rồi. Chuyện của Đường Lăng thì cứ theo ý anh đi, anh thích là được.
Hôm nay thấy Đường Lăng không đưa người về, họ còn thấy khấp khởi mừng thầm. Nói không chừng, anh đã chia tay với người kia rồi cũng nên đấy? Hai người đàn ông ở bên nhau khó khăn cỡ nào, họ cũng có thể đoán ra được. Nhưng bây giờ Đường Lăng lại nói là ngày mai sẽ đưa người về, nếu vậy thì chuyện của hai người đã định chắc rồi, không ai có thể chia rẽ. Chuyện này khiến hai ông bà rất bối rối, muốn nói gì đó nhưng lại không nỡ nói ra, chỉ có thể tiếp tục im lặng.
Sau khi Đường Lăng bình tĩnh lại, anh quay qua nhìn ông cụ Đường và bà cụ Đường, thấy hai người họ đều có vẻ nghiêm túc, anh thầm giật mình một cái. Lẽ nào vì anh không đưa Lâm Bối về nên hai người không vui sao? Cũng phải, hai người luôn trông ngóng anh kết hôn đã mấy năm nay, khó khăn lắm mới thấy có hy vọng mà anh lại chậm chạp như vậy, chắc là hai người cũng sốt ruột không chờ nổi rồi nhỉ?
Đường Lăng bước tới, ngồi xổm trước mặt hai ông bà, cười nói: “Ông nội, bà nội, hai người đừng lo lắng. Thực ra cô ấy đã đồng ý rồi, nhưng hôm nay vừa mới tới đây nên cô ấy còn cần phải thích ứng.” Đường Lăng sợ hai ông bà không thấy Lâm Bối tới nên suy nghĩ nhiều, vậy là liền mở lời giải thích.
Hai ông bà hít một hơi thật sâu. Quả nhiên, người mà Đường Lăng đã nhận định thì sẽ không dễ dàng thay đổi. Bây giờ chỉ sợ là hai người họ đã tự quyết định chuyện kết hôn luôn rồi. Họ làm sao có thể phản đối được đây? Nhìn xem, còn chưa gặp được mà anh đã bảo vệ người ta như thế rồi, không biết sau này sẽ bảo vệ đến thế nào đây? Mà hai người họ làm sao phản đối được chứ? Hơn nữa, với tính cách của Đường Lăng, hai ông bà có phản đối cũng không có tác dụng gì.
“Lăng này, cháu thực sự rất thích người đó sao? Không phải người đó thì không được à?” Bà cụ Đường thử dò hỏi. Có thể, có thể chỉ là có một ít khả năng thôi? Nếu Đường Lăng thích đàn ông thì sao mà họ có chắt trai được? Không phải là nhà họ Đường sẽ tuyệt hậu sao
Vừa xuống máy bay là Đường Lăng đã muốn đưa Lâm Bối và mẹ Lâm về nhà họ Đường luôn, nhưng lại bị Lâm Bối kiên quyết từ chối. Cô ở nhà họ Đường làm gì, bây giờ cô còn có chuyện quan trọng hơn.
“Anh xa nhà lâu như vậy rồi, nhất định người trong nhà rất nhớ anh. Anh về nhà trước đi.” Lâm Bối kiên nhẫn nói với Đường Lăng. Bây giờ Đường Lăng vừa mới trở về, chắc hẳn sẽ có rất nhiều việc, không phải lúc nào cũng có thể quan tâm đến cô. Vì vậy, cô cũng có thể tranh thủ khoảng thời gian này để làm vài việc.
Thấy Lâm Bối chủ động quan tâm tới mình, Đường Lăng rất vui: “Được rồi, anh sẽ về thu xếp trước rồi tới đón hai người về.” Anh cũng muốn về sớm để nói với gia đình về chuyện này. Anh đã nhận định Lâm Bối rồi, trước đó cũng đã nói với Nhã Thanh là muốn dẫn Lâm Bối về, tất nhiên không thể nuốt lời được.
Lâm Bối định nói là không cần đâu, nhưng nghĩ lại thì vẫn nên thuận theo Đường Lăng thì hơn. Hơn nữa mẹ cô cũng đang ở đây, nếu thấy cô có mâu thuẫn với anh thì không biết bà sẽ lại lo lắng đến mức nào nữa.
Trong mấy ngày vừa qua mẹ Lâm cũng đã dần chấp nhận sự thật này. Hơn nữa Đường Lăng đối xử với Lâm Bối rất tốt, luôn quan tâm chăm sóc cô, mà cảm giác mập mờ không rõ giữa hai người lại ngày càng rõ. Mẹ Lâm có thể khẳng định là Đường Lăng thích Lâm Bối, nhưng bà vẫn còn xoắn xuýt một điều, Đường Lăng có biết Lâm Bối là nữ không? Đường Lăng thích con trai sao? Cho nên anh mới thích Lâm Bối? Nếu như vậy thì sau này hai người phải làm sao đây? Mẹ Lâm rầu rĩ đi theo Lâm Bối.
Khi Đường Lăng đi về thì Lâm Bối đã dọn dẹp xong phòng ở, nói với mẹ Lâm là mình cần đi ra ngoài một lát. Mẹ Lâm hỏi Lâm Bối đi làm gì nhưng cô không nói nhiều, chỉ trực tiếp rời đi.
Đường Lăng trở về nhà liền thấy rất nhiều người đang ngồi chờ mình trở về, hầu như tất cả mọi người trong nhà đều có mặt. Thấy Đường Lăng đi vào, họ còn nhìn ra phía sau nhưng không thấy ai, vậy là liền quay sang nhìn Đường Lăng với vẻ thắc mắc, rõ ràng là muốn hỏi người anh đưa về đâu rồi?
Đường Lăng cố gắng ổn định lại tâm trạng, bước tới uống một cốc nước, chưa kịp uống xong đã nghe thấy mẹ mình hỏi: “Người con mang về đâu rồi?”
Đường Lăng còn tưởng mình đi tới thì chuyện này sẽ được bỏ qua, dù sao bây giờ anh cũng không dẫn người về. Nhưng bây giờ mẹ anh lại nhắc tới, vậy là anh thở dài nói: “Hôm nay cô ấy còn chưa tới. Ngày mai, ngày mai con sẽ đưa cô ấy về gặp mọi người ạ.”
Ông cụ Đường và bà cụ Đường ngồi bên cạnh không nói câu gì. Gần đây hai người đã suy nghĩ rất nhiều, ban đầu thì khó chịu nhưng đến giờ cũng đã bình tĩnh lại rồi. Chuyện của Đường Lăng thì cứ theo ý anh đi, anh thích là được.
Hôm nay thấy Đường Lăng không đưa người về, họ còn thấy khấp khởi mừng thầm. Nói không chừng, anh đã chia tay với người kia rồi cũng nên đấy? Hai người đàn ông ở bên nhau khó khăn cỡ nào, họ cũng có thể đoán ra được. Nhưng bây giờ Đường Lăng lại nói là ngày mai sẽ đưa người về, nếu vậy thì chuyện của hai người đã định chắc rồi, không ai có thể chia rẽ. Chuyện này khiến hai ông bà rất bối rối, muốn nói gì đó nhưng lại không nỡ nói ra, chỉ có thể tiếp tục im lặng.
Sau khi Đường Lăng bình tĩnh lại, anh quay qua nhìn ông cụ Đường và bà cụ Đường, thấy hai người họ đều có vẻ nghiêm túc, anh thầm giật mình một cái. Lẽ nào vì anh không đưa Lâm Bối về nên hai người không vui sao? Cũng phải, hai người luôn trông ngóng anh kết hôn đã mấy năm nay, khó khăn lắm mới thấy có hy vọng mà anh lại chậm chạp như vậy, chắc là hai người cũng sốt ruột không chờ nổi rồi nhỉ?
Đường Lăng bước tới, ngồi xổm trước mặt hai ông bà, cười nói: “Ông nội, bà nội, hai người đừng lo lắng. Thực ra cô ấy đã đồng ý rồi, nhưng hôm nay vừa mới tới đây nên cô ấy còn cần phải thích ứng.” Đường Lăng sợ hai ông bà không thấy Lâm Bối tới nên suy nghĩ nhiều, vậy là liền mở lời giải thích.
Hai ông bà hít một hơi thật sâu. Quả nhiên, người mà Đường Lăng đã nhận định thì sẽ không dễ dàng thay đổi. Bây giờ chỉ sợ là hai người họ đã tự quyết định chuyện kết hôn luôn rồi. Họ làm sao có thể phản đối được đây? Nhìn xem, còn chưa gặp được mà anh đã bảo vệ người ta như thế rồi, không biết sau này sẽ bảo vệ đến thế nào đây? Mà hai người họ làm sao phản đối được chứ? Hơn nữa, với tính cách của Đường Lăng, hai ông bà có phản đối cũng không có tác dụng gì.
“Lăng này, cháu thực sự rất thích người đó sao? Không phải người đó thì không được à?” Bà cụ Đường thử dò hỏi. Có thể, có thể chỉ là có một ít khả năng thôi? Nếu Đường Lăng thích đàn ông thì sao mà họ có chắt trai được? Không phải là nhà họ Đường sẽ tuyệt hậu sao