Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1989
CHƯƠNG 1989
“Có việc gì thì cứ giải quyết đi, nói nhiều gì chứ.” Ông cụ Đường đáp. Đường Lăng gật đầu chào, rồi vội vã rời đi.
Trên đường lái xe tới chỗ Lâm Bối, anh lại nghĩ tới cuộc điện thoại khi nãy với Mạnh Lâm. Anh ta nói, Lâm Bối vừa đến nơi đã đi thẳng tới khoa phụ sản của bệnh viện, muốn bác sĩ tư vấn phá thai. Nói như vậy, có nghĩa là Lâm Bối mang thai rồi sao?
Đường Lăng chợt nhớ tới loạt biểu hiện bất thường lúc trước của Lâm Bối. Cả khi anh nói cô béo lên, cô liền phản ứng rất gay gắt. Hóa ra, không phải vì câu nói của anh không thích hợp, mà là quá thích hợp, dễ khiến người ta liên tưởng đến những thứ khác.
Đến khách sạn, Đường Lăng lại đột nhiên do dự, không biết có nên đi thẳng vào trong không? Lỡ như Lâm Bối không chịu thừa nhận thì sao? Lỡ như cô thực sự không muốn có đứa con này thì sao? Hoặc là, từ trước tới nay, cô chưa từng có suy nghĩ sẽ ở bên anh, thì anh phải làm sao?
Đường Lăng phát hiện bản thân bỗng nhiên suy nghĩ quá nhiều. Bởi vì yêu nên mới luôn thấp thỏm sao?
Không, anh tin vào cảm giác của bản thân mình. Lâm Bối chắc chắn có tình cảm với anh. Hơn nữa, bây giờ cô đang ở nước Z thì cần gì phải lo cô sẽ chạy mất? Vậy thì, những lời anh trở về nói với ông bà hôm nay, chẳng phải vô ích rồi sao? Đường Lăng chuẩn bị tâm lý vững vàng, gõ cửa phòng Lâm Bối.
Lâm Bối mới trở về vừa tắm rửa xong, cô lau qua tóc, ra mở cửa. Lúc nhìn thấy Đường Lăng thì không khỏi sửng sốt. Không phải anh trở về nhà họ Đường sao? Sao nhanh như vậy đã qua đây rồi?
Cô mở cửa, Đường Lăng tự nhiên bước vào. Anh nhìn bóng lưng của Lâm Bối, có nhìn thế nào cũng không thấy giống đang mang thai. Nhưng bây giờ, cô quả thực là đã mang thai đứa con của anh, anh lên chức ba rồi.
“Anh có chút chuyện muốn bàn với em.” Đường Lăng lấy hết dũng khí rồi nói. Anh không nên nghĩ đến trường hợp Lâm Bối sẽ từ chối. Bởi vì cho dù cô có từ chối thật, thì anh cũng sẽ nghĩ bằng được cách để cô đồng ý.
“Chuyện gì thế?” Lâm Bối vô thức hỏi.
“Chúng ta kết hôn đi.” Đường Lăng nhìn bóng lưng của cô, ma xui quỷ khiến thế nào, anh chưa nghĩ ngợi gì đã chợt thốt lên.
Lâm Bối sửng sốt, Đường Lăng vừa nói gì cơ? Trước đây anh cũng từng nói muốn cưới cô về, nhưng cảm giác khi ấy không giống như bây giờ. Mặc dù trước đây anh cũng nói rất nghiêm túc, chỉ là khi ấy cô cảm nhận được dường như anh chỉ nói cho một mình cô nghe, muốn hỏi ý cô thôi. Còn bây giờ lại giống như đang thông báo cho cô biết quyết định của mình, rằng anh muốn cưới cô.
Lâm Bối quay đầu lại nhìn Đường Lăng. Ánh mắt anh như lửa đốt, chăm chú nhìn cô không rời, giống như đang chờ câu trả lời. Cô hoàn toàn bị ánh mắt này hạ gục, miễn cưỡng di chuyển tầm nhìn.
Đường Lăng vẫn không chịu buông tha, anh đi đến trước mặt Lâm Bối, cúi đầu nhìn cô: “Lâm Bối, anh nói là, chúng ta kết hôn đi.”
Lâm Bối thở dài nhìn Đường Lăng, cô bất lực mở miệng: “Đường Lăng, anh phải biết rằng em là tiểu vương tử của nước R, không thể dễ dàng gả cho anh được.”
“Chỉ cần em đồng ý, anh sẽ có cách để em cưới anh.” Đường Lăng nghiêm túc khẳng định. Tất cả mọi thứ đều không thành vấn đề. Đối với người dân nước R, một khi Lâm Bối trở về thân phận con gái, đồng nghĩa với việc cô không còn quá nhiều giá trị với họ nữa. Nhưng nếu cô gả cho anh thì lại là chuyện tất cả người nước R đều mong muốn. Thế nên việc này không hề khó.
“Đường Lăng, anh đang ép em.” Lâm Bối không thích cảm giác này chút nào. Nếu như bây giờ cô đồng ý lấy anh thì làm sao có thể bỏ đứa con này được nữa? Cô không thể để lộ thân phận của mình, càng không thể bỏ mặc mẹ cô mà không lo được.
“Phải, anh đang ép em, anh muốn lấy em làm vợ, muốn em giữ lại đứa bé này.” Đường Lăng nói hết ra. Anh còn chưa kịp hưởng thụ niềm vui khi biết tin Lâm Bối mang thai thì đã phải đón nhận sự thật rằng cô không hề muốn giữ lại đứa con của họ. Điều này khiến anh khó lòng chấp nhận nổi.
“Có việc gì thì cứ giải quyết đi, nói nhiều gì chứ.” Ông cụ Đường đáp. Đường Lăng gật đầu chào, rồi vội vã rời đi.
Trên đường lái xe tới chỗ Lâm Bối, anh lại nghĩ tới cuộc điện thoại khi nãy với Mạnh Lâm. Anh ta nói, Lâm Bối vừa đến nơi đã đi thẳng tới khoa phụ sản của bệnh viện, muốn bác sĩ tư vấn phá thai. Nói như vậy, có nghĩa là Lâm Bối mang thai rồi sao?
Đường Lăng chợt nhớ tới loạt biểu hiện bất thường lúc trước của Lâm Bối. Cả khi anh nói cô béo lên, cô liền phản ứng rất gay gắt. Hóa ra, không phải vì câu nói của anh không thích hợp, mà là quá thích hợp, dễ khiến người ta liên tưởng đến những thứ khác.
Đến khách sạn, Đường Lăng lại đột nhiên do dự, không biết có nên đi thẳng vào trong không? Lỡ như Lâm Bối không chịu thừa nhận thì sao? Lỡ như cô thực sự không muốn có đứa con này thì sao? Hoặc là, từ trước tới nay, cô chưa từng có suy nghĩ sẽ ở bên anh, thì anh phải làm sao?
Đường Lăng phát hiện bản thân bỗng nhiên suy nghĩ quá nhiều. Bởi vì yêu nên mới luôn thấp thỏm sao?
Không, anh tin vào cảm giác của bản thân mình. Lâm Bối chắc chắn có tình cảm với anh. Hơn nữa, bây giờ cô đang ở nước Z thì cần gì phải lo cô sẽ chạy mất? Vậy thì, những lời anh trở về nói với ông bà hôm nay, chẳng phải vô ích rồi sao? Đường Lăng chuẩn bị tâm lý vững vàng, gõ cửa phòng Lâm Bối.
Lâm Bối mới trở về vừa tắm rửa xong, cô lau qua tóc, ra mở cửa. Lúc nhìn thấy Đường Lăng thì không khỏi sửng sốt. Không phải anh trở về nhà họ Đường sao? Sao nhanh như vậy đã qua đây rồi?
Cô mở cửa, Đường Lăng tự nhiên bước vào. Anh nhìn bóng lưng của Lâm Bối, có nhìn thế nào cũng không thấy giống đang mang thai. Nhưng bây giờ, cô quả thực là đã mang thai đứa con của anh, anh lên chức ba rồi.
“Anh có chút chuyện muốn bàn với em.” Đường Lăng lấy hết dũng khí rồi nói. Anh không nên nghĩ đến trường hợp Lâm Bối sẽ từ chối. Bởi vì cho dù cô có từ chối thật, thì anh cũng sẽ nghĩ bằng được cách để cô đồng ý.
“Chuyện gì thế?” Lâm Bối vô thức hỏi.
“Chúng ta kết hôn đi.” Đường Lăng nhìn bóng lưng của cô, ma xui quỷ khiến thế nào, anh chưa nghĩ ngợi gì đã chợt thốt lên.
Lâm Bối sửng sốt, Đường Lăng vừa nói gì cơ? Trước đây anh cũng từng nói muốn cưới cô về, nhưng cảm giác khi ấy không giống như bây giờ. Mặc dù trước đây anh cũng nói rất nghiêm túc, chỉ là khi ấy cô cảm nhận được dường như anh chỉ nói cho một mình cô nghe, muốn hỏi ý cô thôi. Còn bây giờ lại giống như đang thông báo cho cô biết quyết định của mình, rằng anh muốn cưới cô.
Lâm Bối quay đầu lại nhìn Đường Lăng. Ánh mắt anh như lửa đốt, chăm chú nhìn cô không rời, giống như đang chờ câu trả lời. Cô hoàn toàn bị ánh mắt này hạ gục, miễn cưỡng di chuyển tầm nhìn.
Đường Lăng vẫn không chịu buông tha, anh đi đến trước mặt Lâm Bối, cúi đầu nhìn cô: “Lâm Bối, anh nói là, chúng ta kết hôn đi.”
Lâm Bối thở dài nhìn Đường Lăng, cô bất lực mở miệng: “Đường Lăng, anh phải biết rằng em là tiểu vương tử của nước R, không thể dễ dàng gả cho anh được.”
“Chỉ cần em đồng ý, anh sẽ có cách để em cưới anh.” Đường Lăng nghiêm túc khẳng định. Tất cả mọi thứ đều không thành vấn đề. Đối với người dân nước R, một khi Lâm Bối trở về thân phận con gái, đồng nghĩa với việc cô không còn quá nhiều giá trị với họ nữa. Nhưng nếu cô gả cho anh thì lại là chuyện tất cả người nước R đều mong muốn. Thế nên việc này không hề khó.
“Đường Lăng, anh đang ép em.” Lâm Bối không thích cảm giác này chút nào. Nếu như bây giờ cô đồng ý lấy anh thì làm sao có thể bỏ đứa con này được nữa? Cô không thể để lộ thân phận của mình, càng không thể bỏ mặc mẹ cô mà không lo được.
“Phải, anh đang ép em, anh muốn lấy em làm vợ, muốn em giữ lại đứa bé này.” Đường Lăng nói hết ra. Anh còn chưa kịp hưởng thụ niềm vui khi biết tin Lâm Bối mang thai thì đã phải đón nhận sự thật rằng cô không hề muốn giữ lại đứa con của họ. Điều này khiến anh khó lòng chấp nhận nổi.