Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1994
CHƯƠNG 1994
Đường Lăng ở một bên thở dài bất lực, mọi người trong nhà cũng không cần thay đổi nhanh như vậy chứ? Lúc trước anh là người được chiều chuộng nhất, nhưng Lâm Bối vừa đến anh lại thất sủng luôn rồi à?
“Nào, món đồ này bà chuẩn bị mãi mà chưa tặng đi được, cũng may là có cháu cần thằng Lăng đấy, nó không phải cô đơn một mình nữa rồi.” Bà cụ Đường lấy ra một chiếc hộp, mở ra bên trong là một chiếc vòng đeo tay màu xanh ngọc bích, vừa nhìn đã biết là có giá không Đường Lăng mím môi, việc anh bị ghét bỏ có cần thể hiện rõ ràng như vậy không? Nhưng khi nhìn thấy chiếc vòng kia, nụ cười của anh càng trở nên rạng rỡ hơn.
Chiếc vòng đó là chiếc vòng mà bà đeo khi kết hôn, bà tặng nó cho Lâm Bối nghĩa là đã công nhận thân phận của cô rồi. Đây là điều mà Đường Lăng rất muốn nhìn thấy.
Lâm Bối nhìn chiếc vòng, không biết có nên nhận hay không. Chiếc vòng này cô vừa nhìn đã biết là có ý nghĩa rất đặc biệt, hơn nữa còn được bà nội của Đường Lăng tặng nữa, cô thật sự có thể nhận sao?
Đường Lăng nhìn Lâm Bối, anh không thúc giục, Lâm Bối nhận món quà này nghĩa là đã chấp nhận anh, chấp nhận nhà họ Đường.
Lâm Bối nhìn chiếc vòng kia rồi ngẩng đầu nhìn ông cụ Đường và bà cụ Đường đang ở trước mặt. Hai người nhìn cô vô cùng dịu dàng, thân thiết, ánh mắt có sự mong chờ và có cả sự cổ vũ.
Lâm Bối nhận lấy chiếc vòng tay, nói một lời cảm ơn từ tận đáy lòng. Từ trước đến giờ cô chưa từng được người khác coi trọng như vậy, chỉ ở bên cạnh Đường Lăng cô mới cảm nhận được tình yêu sâu đậm.
Ông cụ Đường tươi cười vui vẻ, bà cụ Đường nắm tay Lâm Bối, khẽ vỗ nhẹ vài cái: “Nào, để bà đeo cho cháu.”
Lâm Bối gật đầu, bà cụ Đường cầm chiếc vòng lên, đeo vào cho Lâm Bối, vô cùng phù hợp, bà cụ Đường lại càng hài lòng hơn.
“Lăng à, cháu vẫn chưa nói làm sao mà cháu quen biết được với Lâm Bối đấy?” Bà cụ Đường càng ngày càng thích Lâm Bối nên càng muốn biết nhiều chuyện hơn, bà hỏi ẩn ý Đường Lăng.
Đường Lăng bất đắc gì, mọi chuyện như bây giờ khiến anh rất hài lòng, nhưng nếu nói thật quá trình quen biết Lâm Bối ra, chỉ sợ mọi người sẽ không tin, hoặc có lẽ sẽ không dễ dàng chấp nhận được đâu?
Đường Lăng suy nghĩ một lát rồi nghiêm túc nói: “Lúc cháu gặp Lâm Bối là cháu đã biết cô ấy là con gái rồi, từ đó về sau cháu cứ theo đuổi cô ấy nhưng cô ấy một mực không thừa nhận, chỉ nói mình là tiểu vương tử của nước R. Không còn cách nào khác, khó khăn lắm cháu mới thích được một người nên đương nhiên là vẫn theo đuổi, theo đuổi tới tận nước R.” Đường Lăng nói rất nhẹ nhàng, Lâm Bối ở bên cạnh liếc mắt nhìn anh, có cần nói tốt đẹp như vậy không? Giữa bọn họ đâu phải như vậy.
Ở bên dưới Đường Lăng lén nắm tay của Lâm Bối, xoa tay cô và cả chiếc vòng. Bây giờ thì tốt rồi, Lâm Bối đã là của anh, người nhà cũng đã đồng ý, đồng ý một cách dễ dàng như vậy, đây là điều mà bao nhiêu người cầu còn không được.
Trong lòng ông cụ Đường hiểu rõ mọi chuyện nhất định không như những gì Đường Lăng nói. Nhưng việc Đường Lăng theo đuổi nhất định là không sai, vậy nên ông cũng không vạch trần, chỉ liếc mắt qua nhìn anh một cái. Bà cụ Đường lại không nghĩ nhiều như vậy, bà chỉ tiện miệng nhắc đến để biết về Lâm Bối nhiều hơn thôi. Nhưng hiện giờ nhìn thấy hai người bọn họ hòa hợp đẹp đôi như vậy, cảm thấy vô cùng hài lòng.
“Cháu đúng là, cháu theo đuổi con gái nhà người ta là đúng rồi, không lẽ để cho người ta theo đuổi cháu chắc?” Bà cụ Đường cười híp mắt nói, bà biết có bao nhiêu cô gái theo đuổi Đường Lăng nhưng Đường Lăng không thích, cho nên cũng chẳng thể làm gì. Khó khăn lắm mới có một người trị được anh, mà người này cũng không tệ chút nào.
“Đúng, đúng.” Ông cụ Đường phụ họa, mặc dù ông rất cởi mở trong chuyện tình cảm nhưng Đường Lăng không chủ động, cũng không thể để cho con gái nhà người ta phải chủ động được. Hơn nữa trước đây cô còn cải trang thành nam thì càng không thể chủ động được.
Đường Lăng rất muốn hỏi một câu, thái độ của bọn họ đối với anh có cần thay đổi nhiều đến như vậy không? Anh không phải là đứa cháu được bọn họ cưng chiều nhất sao? À không đúng, anh không phải là người được cưng chiều nhất, người được yêu thương cưng chiều nhất là Đường Minh Hạo và Đường Vũ Kỳ, nhưng tốt xấu gì trước đây anh cũng đã rất được cưng chiều, vì sao bây giờ lại bị ghét bỏ như vậy chứ?
Đường Lăng ở một bên thở dài bất lực, mọi người trong nhà cũng không cần thay đổi nhanh như vậy chứ? Lúc trước anh là người được chiều chuộng nhất, nhưng Lâm Bối vừa đến anh lại thất sủng luôn rồi à?
“Nào, món đồ này bà chuẩn bị mãi mà chưa tặng đi được, cũng may là có cháu cần thằng Lăng đấy, nó không phải cô đơn một mình nữa rồi.” Bà cụ Đường lấy ra một chiếc hộp, mở ra bên trong là một chiếc vòng đeo tay màu xanh ngọc bích, vừa nhìn đã biết là có giá không Đường Lăng mím môi, việc anh bị ghét bỏ có cần thể hiện rõ ràng như vậy không? Nhưng khi nhìn thấy chiếc vòng kia, nụ cười của anh càng trở nên rạng rỡ hơn.
Chiếc vòng đó là chiếc vòng mà bà đeo khi kết hôn, bà tặng nó cho Lâm Bối nghĩa là đã công nhận thân phận của cô rồi. Đây là điều mà Đường Lăng rất muốn nhìn thấy.
Lâm Bối nhìn chiếc vòng, không biết có nên nhận hay không. Chiếc vòng này cô vừa nhìn đã biết là có ý nghĩa rất đặc biệt, hơn nữa còn được bà nội của Đường Lăng tặng nữa, cô thật sự có thể nhận sao?
Đường Lăng nhìn Lâm Bối, anh không thúc giục, Lâm Bối nhận món quà này nghĩa là đã chấp nhận anh, chấp nhận nhà họ Đường.
Lâm Bối nhìn chiếc vòng kia rồi ngẩng đầu nhìn ông cụ Đường và bà cụ Đường đang ở trước mặt. Hai người nhìn cô vô cùng dịu dàng, thân thiết, ánh mắt có sự mong chờ và có cả sự cổ vũ.
Lâm Bối nhận lấy chiếc vòng tay, nói một lời cảm ơn từ tận đáy lòng. Từ trước đến giờ cô chưa từng được người khác coi trọng như vậy, chỉ ở bên cạnh Đường Lăng cô mới cảm nhận được tình yêu sâu đậm.
Ông cụ Đường tươi cười vui vẻ, bà cụ Đường nắm tay Lâm Bối, khẽ vỗ nhẹ vài cái: “Nào, để bà đeo cho cháu.”
Lâm Bối gật đầu, bà cụ Đường cầm chiếc vòng lên, đeo vào cho Lâm Bối, vô cùng phù hợp, bà cụ Đường lại càng hài lòng hơn.
“Lăng à, cháu vẫn chưa nói làm sao mà cháu quen biết được với Lâm Bối đấy?” Bà cụ Đường càng ngày càng thích Lâm Bối nên càng muốn biết nhiều chuyện hơn, bà hỏi ẩn ý Đường Lăng.
Đường Lăng bất đắc gì, mọi chuyện như bây giờ khiến anh rất hài lòng, nhưng nếu nói thật quá trình quen biết Lâm Bối ra, chỉ sợ mọi người sẽ không tin, hoặc có lẽ sẽ không dễ dàng chấp nhận được đâu?
Đường Lăng suy nghĩ một lát rồi nghiêm túc nói: “Lúc cháu gặp Lâm Bối là cháu đã biết cô ấy là con gái rồi, từ đó về sau cháu cứ theo đuổi cô ấy nhưng cô ấy một mực không thừa nhận, chỉ nói mình là tiểu vương tử của nước R. Không còn cách nào khác, khó khăn lắm cháu mới thích được một người nên đương nhiên là vẫn theo đuổi, theo đuổi tới tận nước R.” Đường Lăng nói rất nhẹ nhàng, Lâm Bối ở bên cạnh liếc mắt nhìn anh, có cần nói tốt đẹp như vậy không? Giữa bọn họ đâu phải như vậy.
Ở bên dưới Đường Lăng lén nắm tay của Lâm Bối, xoa tay cô và cả chiếc vòng. Bây giờ thì tốt rồi, Lâm Bối đã là của anh, người nhà cũng đã đồng ý, đồng ý một cách dễ dàng như vậy, đây là điều mà bao nhiêu người cầu còn không được.
Trong lòng ông cụ Đường hiểu rõ mọi chuyện nhất định không như những gì Đường Lăng nói. Nhưng việc Đường Lăng theo đuổi nhất định là không sai, vậy nên ông cũng không vạch trần, chỉ liếc mắt qua nhìn anh một cái. Bà cụ Đường lại không nghĩ nhiều như vậy, bà chỉ tiện miệng nhắc đến để biết về Lâm Bối nhiều hơn thôi. Nhưng hiện giờ nhìn thấy hai người bọn họ hòa hợp đẹp đôi như vậy, cảm thấy vô cùng hài lòng.
“Cháu đúng là, cháu theo đuổi con gái nhà người ta là đúng rồi, không lẽ để cho người ta theo đuổi cháu chắc?” Bà cụ Đường cười híp mắt nói, bà biết có bao nhiêu cô gái theo đuổi Đường Lăng nhưng Đường Lăng không thích, cho nên cũng chẳng thể làm gì. Khó khăn lắm mới có một người trị được anh, mà người này cũng không tệ chút nào.
“Đúng, đúng.” Ông cụ Đường phụ họa, mặc dù ông rất cởi mở trong chuyện tình cảm nhưng Đường Lăng không chủ động, cũng không thể để cho con gái nhà người ta phải chủ động được. Hơn nữa trước đây cô còn cải trang thành nam thì càng không thể chủ động được.
Đường Lăng rất muốn hỏi một câu, thái độ của bọn họ đối với anh có cần thay đổi nhiều đến như vậy không? Anh không phải là đứa cháu được bọn họ cưng chiều nhất sao? À không đúng, anh không phải là người được cưng chiều nhất, người được yêu thương cưng chiều nhất là Đường Minh Hạo và Đường Vũ Kỳ, nhưng tốt xấu gì trước đây anh cũng đã rất được cưng chiều, vì sao bây giờ lại bị ghét bỏ như vậy chứ?