Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2001
CHƯƠNG 2001
Đám cưới này không tổ chức ngoài trời như các đám cưới khác mà tổ chức ở khách sạn lớn nhất thành phố A. Dương Tầm Chiêu bao toàn bộ khách sạn để tiến hành thiết kế và bố trí lại từ đầu. Tất cả những gì mọi người nhìn thấy hiện giờ là khung cảnh sau khi đã hoàn thành mọi việc.
Tông màu chủ yếu của đám cưới là màu xanh tím, tạo cảm giác cao quý, cổ điển, tao nhã. Hoa tươi để trang trí đều dùng hoa hồng đỏ, vô cùng rực rỡ, ánh sáng chiếu xung quanh tạo nên cảm giác như đang chuyển động, giống như đang được bước đi dưới đáy biển vậy.
Thiết kế đặc biệt này khiến tất cả mọi người đều cảm thấy bất ngờ, quan trọng hơn hết là cảm nhận được sự độc đáo, riêng có ở đây.
Từ sáng sớm Hàn Nhã Thanh đã dậy để trang điểm, vốn dĩ cô đã thuê một thợ trang điểm riêng nhưng Lâm Từ ở đó quan sát, không kìm được mà tự trang điểm giúp cho Hàn Nhã Thanh. Bộ váy cưới lần này là do cô thiết kế, vậy nên cô là người hiểu rõ nên trang điểm kiểu gì, làm kiểu tóc thế nào thì càng hợp với váy cưới hơn.
Vì đám cưới là thời khắc vô cùng quan trọng, Lâm Từ muốn đạt hiệu quả tốt nhất nên đã dùng tốc độ nhanh nhất để thử qua cho Hàn Nhã Thanh hai kiểu tóc và trang điểm khác nhau, để cho Hàn Nhã Thanh lựa chọn.
Hàn Nhã Thanh chọn kiểu mà mình thích hơn, Lâm Từ chăm chút cho cô vô cùng kỹ càng, đến phần đuôi tóc cũng được chăm từng chút một. Hàn Nhã Thanh ngồi im cũng có thể cảm nhận được sự tận tâm của Lâm Từ.
Sau khi làm xong, Lâm Từ nhìn Hàn Nhã Thanh trong gương, không khỏi cảm thán, Hàn Nhã Thanh là kiểu người chỉ nhìn qua cũng biết đây là một người rất đẹp, nhưng không ngờ cô lại đẹp như vậy! Hơn nữa cô chưa từng trang điểm cầu kỳ, vậy nên sau khi trang điểm xong, so với bình thường chênh lệch khá nhiều. Ngoại trừ sự kinh diễm ra thì còn là cảm giác cao không thể với tới.
“Đẹp quá! Lần đầu tiên tôi trang điểm cho cô dâu mà đạt được hiệu quả như vậy, đúng là một sự hưởng thụ. Nhã Thanh, xin hỏi cô là tiên nữ, vì tình yêu nên mới hạ phàm đúng không?” Lâm Từ ở bên hết lời khen ngợi.
Lâm Bối cũng ở bên cạnh phụ họa: “Bình thường Nhã Thanh nên trang điểm nhiều hơn một chút, đeo đồ trang sức nhẹ nhàng là có thể làm người khác chết mê chết mệt đấy.” Sau hơn một năm, tóc của Lâm Bối đã dài hơn, bình thường được thả buông phía sau, trông cô vô cùng dịu dàng, nhưng ánh mắt sắc bén càng khiến cô càng trở nên mê người hơn. Gần đây cô đã uốn sóng nước, nhuộm màu vải lanh, trông càng trưởng thành hơn, không còn cảm giác ngoan ngoãn như trước nữa, nhưng trước mặt những người quen, cô vẫn đáng yêu như vậy.
“Chị dâu, chị cũng nên trang điểm nhiều hơn một chút, làm anh trai em chết mê chết mệt.” Hàn Nhã Thanh nhìn Lâm Bối rồi nói đùa một câu. Lâm Bối để tóc dài, không ai đoán ra được tuổi của cô, trông chỉ như cô gái mới hơn 20 thôi, ai mà ngờ được cô đã là mẹ một con rồi chứ?
Lâm Bối liếc cô một cái: “Chị không cần trang điểm cũng khiến anh ấy chết mê chết mệt được.”
Lâm Từ và Hàn Nhã Thanh cùng cười, một câu nói thẳng đáng yêu hết sức.
Sau khi trang điểm cho cô dâu xong, Lâm Từ trang điểm phù dâu cho Lâm Bối trước, Lâm Bối nhìn mình trong gương rồi thở dài: “Biết thế tôi không nhuộm tóc nữa, trước đây đẹp biết bao nhiêu, cũng dễ làm các kiểu tóc nữa.”
Lâm Từ khẽ cười: “Làm rồi cũng không sao, bây giờ cô cũng rất đẹp, cô phải tin tưởng vào kỹ thuật của tôi chứ.”
Lâm Bối gật đầu: “Được, tôi biết rồi!”
Lâm Từ mỉm cười, bọn họ đều là những người rất đẹp nhưng mỗi người lại có một cảm giác khác nhau. Khi Hàn Nhã Thanh im lặng, cô có một kiểu cảm giác như thần tiên, người khác không tiếp cận được. Còn Lâm Bối thì lại có cảm giác đời thường và thiếu nữ hơn.
Kỹ thuật thành thạo của Lâm Từ khiến cô nhanh chóng trang điểm xong cho mọi người, ba người cùng chụp chung một bức hình thật xinh đẹp.
Sau khi chụp ảnh xong, Hàn Nhã Thanh mới nghiêm túc nhìn mình trong gương, váy cưới của cô không phải là váy cưới trắng bình thường. Lúc đầu khi Lâm Từ thiết kế, cô đã đưa cho Hàn Nhã Thanh ba phương án, một là váy cưới trắng, hai là lễ phục cưới truyền thống, thứ ba chính là chiếc váy cưới màu xanh này.
Đám cưới này không tổ chức ngoài trời như các đám cưới khác mà tổ chức ở khách sạn lớn nhất thành phố A. Dương Tầm Chiêu bao toàn bộ khách sạn để tiến hành thiết kế và bố trí lại từ đầu. Tất cả những gì mọi người nhìn thấy hiện giờ là khung cảnh sau khi đã hoàn thành mọi việc.
Tông màu chủ yếu của đám cưới là màu xanh tím, tạo cảm giác cao quý, cổ điển, tao nhã. Hoa tươi để trang trí đều dùng hoa hồng đỏ, vô cùng rực rỡ, ánh sáng chiếu xung quanh tạo nên cảm giác như đang chuyển động, giống như đang được bước đi dưới đáy biển vậy.
Thiết kế đặc biệt này khiến tất cả mọi người đều cảm thấy bất ngờ, quan trọng hơn hết là cảm nhận được sự độc đáo, riêng có ở đây.
Từ sáng sớm Hàn Nhã Thanh đã dậy để trang điểm, vốn dĩ cô đã thuê một thợ trang điểm riêng nhưng Lâm Từ ở đó quan sát, không kìm được mà tự trang điểm giúp cho Hàn Nhã Thanh. Bộ váy cưới lần này là do cô thiết kế, vậy nên cô là người hiểu rõ nên trang điểm kiểu gì, làm kiểu tóc thế nào thì càng hợp với váy cưới hơn.
Vì đám cưới là thời khắc vô cùng quan trọng, Lâm Từ muốn đạt hiệu quả tốt nhất nên đã dùng tốc độ nhanh nhất để thử qua cho Hàn Nhã Thanh hai kiểu tóc và trang điểm khác nhau, để cho Hàn Nhã Thanh lựa chọn.
Hàn Nhã Thanh chọn kiểu mà mình thích hơn, Lâm Từ chăm chút cho cô vô cùng kỹ càng, đến phần đuôi tóc cũng được chăm từng chút một. Hàn Nhã Thanh ngồi im cũng có thể cảm nhận được sự tận tâm của Lâm Từ.
Sau khi làm xong, Lâm Từ nhìn Hàn Nhã Thanh trong gương, không khỏi cảm thán, Hàn Nhã Thanh là kiểu người chỉ nhìn qua cũng biết đây là một người rất đẹp, nhưng không ngờ cô lại đẹp như vậy! Hơn nữa cô chưa từng trang điểm cầu kỳ, vậy nên sau khi trang điểm xong, so với bình thường chênh lệch khá nhiều. Ngoại trừ sự kinh diễm ra thì còn là cảm giác cao không thể với tới.
“Đẹp quá! Lần đầu tiên tôi trang điểm cho cô dâu mà đạt được hiệu quả như vậy, đúng là một sự hưởng thụ. Nhã Thanh, xin hỏi cô là tiên nữ, vì tình yêu nên mới hạ phàm đúng không?” Lâm Từ ở bên hết lời khen ngợi.
Lâm Bối cũng ở bên cạnh phụ họa: “Bình thường Nhã Thanh nên trang điểm nhiều hơn một chút, đeo đồ trang sức nhẹ nhàng là có thể làm người khác chết mê chết mệt đấy.” Sau hơn một năm, tóc của Lâm Bối đã dài hơn, bình thường được thả buông phía sau, trông cô vô cùng dịu dàng, nhưng ánh mắt sắc bén càng khiến cô càng trở nên mê người hơn. Gần đây cô đã uốn sóng nước, nhuộm màu vải lanh, trông càng trưởng thành hơn, không còn cảm giác ngoan ngoãn như trước nữa, nhưng trước mặt những người quen, cô vẫn đáng yêu như vậy.
“Chị dâu, chị cũng nên trang điểm nhiều hơn một chút, làm anh trai em chết mê chết mệt.” Hàn Nhã Thanh nhìn Lâm Bối rồi nói đùa một câu. Lâm Bối để tóc dài, không ai đoán ra được tuổi của cô, trông chỉ như cô gái mới hơn 20 thôi, ai mà ngờ được cô đã là mẹ một con rồi chứ?
Lâm Bối liếc cô một cái: “Chị không cần trang điểm cũng khiến anh ấy chết mê chết mệt được.”
Lâm Từ và Hàn Nhã Thanh cùng cười, một câu nói thẳng đáng yêu hết sức.
Sau khi trang điểm cho cô dâu xong, Lâm Từ trang điểm phù dâu cho Lâm Bối trước, Lâm Bối nhìn mình trong gương rồi thở dài: “Biết thế tôi không nhuộm tóc nữa, trước đây đẹp biết bao nhiêu, cũng dễ làm các kiểu tóc nữa.”
Lâm Từ khẽ cười: “Làm rồi cũng không sao, bây giờ cô cũng rất đẹp, cô phải tin tưởng vào kỹ thuật của tôi chứ.”
Lâm Bối gật đầu: “Được, tôi biết rồi!”
Lâm Từ mỉm cười, bọn họ đều là những người rất đẹp nhưng mỗi người lại có một cảm giác khác nhau. Khi Hàn Nhã Thanh im lặng, cô có một kiểu cảm giác như thần tiên, người khác không tiếp cận được. Còn Lâm Bối thì lại có cảm giác đời thường và thiếu nữ hơn.
Kỹ thuật thành thạo của Lâm Từ khiến cô nhanh chóng trang điểm xong cho mọi người, ba người cùng chụp chung một bức hình thật xinh đẹp.
Sau khi chụp ảnh xong, Hàn Nhã Thanh mới nghiêm túc nhìn mình trong gương, váy cưới của cô không phải là váy cưới trắng bình thường. Lúc đầu khi Lâm Từ thiết kế, cô đã đưa cho Hàn Nhã Thanh ba phương án, một là váy cưới trắng, hai là lễ phục cưới truyền thống, thứ ba chính là chiếc váy cưới màu xanh này.