Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 49
CHƯƠNG 49: THỎA THUẬN HÔN NHÂN
Khi thấy Chủ tịch nhà mình vẫn không có ý định xuống xe, thư kí Lưu âm thầm tự hỏi, Chủ tịch đã đến Ủy ban vào sáng sớm, bây giờ lại không xuống xe, việc này nghĩa là sao?
Thời gian trôi qua từng giây. Trên xe, Dương Tầm Chiêu nhìn tài liệu, nhưng thỉnh thoảng anh vẫn ngẩng lên nhìn ra ngoài cửa sổ. Với tần suất ngẩng đầu của anh sẽ hoàn toàn không bỏ lỡ Hàn Nhã Thanh. Chỉ cần cô Hàn Nhã Thanh xuất hiện, anh sẽ nhìn thấy ngay.
Chín giờ năm mươi phút, Hàn Nhã Thanh không xuất hiện, chín giờ năm mươi lăm phút, Hàn Nhã Thanh chưa xuất hiện, năm mươi sáu, năm mươi bảy phút, cô vẫn không xuất hiện, sắc mặt của Dương Tầm Chiêu hơi u ám.
Thư kí Lưu cảm giác được sự thay đổi của Chủ tịch nhà mình, cũng cảm giác được bầu không khí trong xe đột nhiên thay đổi không được đúng lắm. Thư kí Lưu thầm kinh hãi trong lòng, Chủ tịch giống như đang chờ người khác, nhưng người này vẫn chưa xuất hiện!
Từ trước đến nay luôn là người khác đợi Chủ tịch, rất ít người để Chủ tịch phải chờ.
Dám để Chủ tịch chờ đợi như thế này, không biết đó là ai?
Hơn nữa, sắc mặt của Chủ tịch lúc này đã hơi lạnh, rõ ràng là mất đi chút kiên nhẫn rồi, nhưng điều làm anh ngạc nhiên là Chủ tịch dường như không có ý định rời đi!
Có vẻ như người này rất đặc biệt đối với Chủ tịch.
Chín giờ năm mươi tám phút, Dương Tầm Chiêu lại nhìn lên nhưng vẫn không thấy Hàn Nhã Thanh .
Lông mày của anh hơi nhíu lại. Anh tưởng rằng với cuộc đối thoại của cô với Ông cụ Hàn ngày hôm qua, cô nên biết phải làm gì.
Dù sao, cả hai kết quả cô đều phải nhất định kết hôn…
Chỉ là, Dương Tầm Chiêu chợt nghĩ đến một khả năng, liệu cô có chạy trốn không?
Nghĩ tới khả năng này, hai mắt của Dương Tầm Chiêu nheo lại và anh định gọi điện thoại, nhưng khi anh ngẩng đầu lên lần nữa thì thấy Hàn Nhã Thanh đang đứng bên ngoài cổng của Ủy ban .
Dương Tầm Chiêu liếc nhìn đồng hồ, vừa đúng mười giờ…
Thời gian của người phụ nữ này đúng là không sai một phút.
Dương Tầm Chiêu cong môi cười khẽ, rồi đẩy cửa ra và xuống xe.
Thư kí Lưu ngây người, Chủ tịch vừa mới cười phải không? Anh đã theo Chủ tịch hai năm, và hiếm khi thấy Chủ tịch cười.
Nhưng hình như vừa nãy anh nhìn thấy Chủ tịch đang cười, do anh hoa mắt nên nhìn lầm ư?
Ơ? Tại sao Chủ tịch lại đột nhiên xuống xe?
Khi Dương Tầm Chiêu bước xuống xe, vừa khéo Hàn Nhã Thanh xoay người nhìn thấy anh. Ngay sau đó, trên mặt của Hàn Nhã Thanh nở một nụ cười rạng rỡ: “Ngài Dương, anh tới rồi à.”
Dương Tầm Chiêu nhìn thấy nụ cười trên mặt cô, mắt anh chợt lay động. Trong khoảnh này, anh bỗng nhiên cảm thấy mình có chút mất hồn, không phải vì đẹp cỡ nào, mà vì nụ cười của cô lúc này làm anh ngạc nhiên.
Anh tưởng rằng ngay cả khi hôm nay cô có đến, cô chắc chắn sẽ không có tâm trạng tốt, nhưng bây giờ, có vẻ như…
Anh phát hiện, cô cười trông rất đẹp. Anh đang nghĩ, nếu tháo đôi mắt kính quê mùa của cô ra, rồi xóa tàn nhang trên mặt, không biết cô sẽ trông như thế nào?
Khi Dương Tầm Chiêu đang ngây người, Hàn Nhã Thanh đã tới trước mặt anh, nụ cười trên mặt cô rạng rỡ hơn đôi chút: “Tôi đã nghe ông nội nói hôm qua và biết lý do tại sao ngài Dương vội vàng kết hôn, vì vậy, tôi sẵn sàng hợp tác với Ngài Dương .”
“Hửm?” Dương Tầm Chiêu khẽ nhướng mày, sẵn sàng hợp tác với anh?
Anh cũng muốn biết, cô định hợp tác với anh như thế nào?
“Ngài Dương, nếu chúng ta không phải kết hôn thật thì giữa hai bên nên cần một thỏa thuận. Đây là giấy thỏa thuận do tôi viết, anh xem thử có vấn đề gì không?” Hàn Nhã Thanh đưa một phần tài liệu tới trước mặt anh, còn tận lực tỏ ra uất ức bổ sung thêm một câu: “Tôi tra cả đêm qua mới viết được nó đấy.”
Thư kí Lưu, người vừa mới xuống xe, đã bị sốc khi nghe thấy lời của Hàn Nhã Thanh.
Đây là tình huống gì vậy? Kết hôn gì? Ai kết hôn với ai? Thỏa thuận gì?
Dương Tầm Chiêu không nhận lấy tập tài liệu trong tay cô và cũng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào cô.
Thư kí Lưu nhìn thấy dáng vẻ lúc này của Chủ tịch nhà mình thì hơi sợ hãi trong lòng, vì vậy anh ta đứng tại chỗ không dám di chuyển, chỉ hơi khó hiểu nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, đây không phải cô cả Hàn ư?
Chẳng lẽ Chủ tịch muốn kết hôn với cô cả Hàn ?
“Ngài Dương?” Hàn Nhã Thanh thấy anh không nhận bèn chớp mắt, biểu tình của cô dường như có thêm chút hoang mang.
Không phải anh đã nói, chỉ cần cô chủ động đến thì cô sẽ được quyết định mọi chuyện sao?
Đừng nói ngay cả một phần thỏa thuận mà anh cũng không đồng ý đấy nhé?
Nếu đúng là vậy, cô sẽ không thể không nghi ngờ thành ý của anh!
“Nghĩ cũng chu đáo lắm.” Trong ánh mắt nhìn cô của Dương Tầm Chiêu dường như có thêm một chút lạnh, và như có thêm những thứ khác phức tạp hơn.
Người phụ nữ này suy nghĩ thật chu đáo, ngay cả thỏa thuận hôn nhân cũng đã viết xong rồi.
“Có vẻ như cô cũng không ngu ngốc.” Dương Tầm Chiêu có hơi nghiêng người về phía cô, câu nói đó hàm chứa đôi chút thăm dò lẫn ám chỉ.
Lúc này đây, anh thực sự hi vọng cô có thể giả bộ ngu hơn chút, không cần phải thông minh như vậy.
Hàn Nhã Thanh cố tình vờ như không hiểu ý nghĩa sâu xa trong câu nói của anh và gật đầu nghiêm túc: “Ừm, ừm, thực ra tôi vẫn rất thông minh, nếu không ngài Dương hãy suy nghĩ kỹ hơn chút đi.”
Hôm qua anh nói, sở dĩ anh cưới cô là vì cô không đủ thông mình. Nếu anh cảm thấy cô không ngu chút nào, liệu anh có thay đổi ý định hay không?
Tối hôm qua, Hàn Nhã Thanh đã suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề này. Cô cảm thấy Dương Tầm Chiêu cưới cô thực sự có thể là vì cô không đủ thông minh. Suy cho cùng, bây giờ Dương Tầm Chiêu kết hôn cũng vì ông cụ Dương bức bách quá gấp, chứ không phải vì muốn kết hôn thực sự. Nếu tìm một người quá thông minh, có lẽ đến lúc đó sẽ ngấm ngầm mưu tính lấy tài sản của nhà họ Dương, trong nhà quyền thế sợ nhất là việc này.
Mặc dù cô cũng biết với sự khôn khéo của Dương Tầm Chiêu, khả năng bị người mưu hại không lớn, nhưng chắc cũng phải đề phòng bất trắc.
“…” Dương Tầm Chiêu đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu, lúc này anh bỗng không muốn nói chuyện với cô.
Trái ngược với sự buồn rầu của Dương Tầm Chiêu lúc này, tâm trạng của Hàn Nhã Thanh dường như rất tốt, khóe môi của cô cứ nhếch lên, nụ cười ấy vẫn rạng ngời và như còn chứa đôi chút mừng rỡ tươi sáng.
Hàn Nhã Thanh nghĩ nếu không thể thỏa thuận, có lẽ cô cũng không cần đăng kí kết hôn với Dương Tầm Chiêu .
Dù sao trên thế giới có nhiều phụ nữ như thế, anh có thể tìm thấy một người phù hợp hơn, với điều kiện của anh thì loại phụ nữ nào mà không có? Hoàn toàn không phải chỉ có một mình cô.
Tuy nhiên, những lời như vậy không thể do cô nói, mà phải được nói bởi Dương Tầm Chiêu .
Lúc này, Dương Tầm Chiêu đột nhiên cảm thấy nụ cười rạng rỡ trên mặt cô hơi chói mắt. Được, được lắm, anh muốn xem thử cô có thể giả bộ cho tới khi nào?
Dương Tầm Chiêu thình lình giơ tay cầm lấy tờ thỏa thuận trong tay cô và từ từ lật ra, nhưng khi thấy một đống nội dung lít nhít trên giấy, sắc mặt của Dương Tầm Chiêu dần xấu đi.
Khi thấy Chủ tịch nhà mình vẫn không có ý định xuống xe, thư kí Lưu âm thầm tự hỏi, Chủ tịch đã đến Ủy ban vào sáng sớm, bây giờ lại không xuống xe, việc này nghĩa là sao?
Thời gian trôi qua từng giây. Trên xe, Dương Tầm Chiêu nhìn tài liệu, nhưng thỉnh thoảng anh vẫn ngẩng lên nhìn ra ngoài cửa sổ. Với tần suất ngẩng đầu của anh sẽ hoàn toàn không bỏ lỡ Hàn Nhã Thanh. Chỉ cần cô Hàn Nhã Thanh xuất hiện, anh sẽ nhìn thấy ngay.
Chín giờ năm mươi phút, Hàn Nhã Thanh không xuất hiện, chín giờ năm mươi lăm phút, Hàn Nhã Thanh chưa xuất hiện, năm mươi sáu, năm mươi bảy phút, cô vẫn không xuất hiện, sắc mặt của Dương Tầm Chiêu hơi u ám.
Thư kí Lưu cảm giác được sự thay đổi của Chủ tịch nhà mình, cũng cảm giác được bầu không khí trong xe đột nhiên thay đổi không được đúng lắm. Thư kí Lưu thầm kinh hãi trong lòng, Chủ tịch giống như đang chờ người khác, nhưng người này vẫn chưa xuất hiện!
Từ trước đến nay luôn là người khác đợi Chủ tịch, rất ít người để Chủ tịch phải chờ.
Dám để Chủ tịch chờ đợi như thế này, không biết đó là ai?
Hơn nữa, sắc mặt của Chủ tịch lúc này đã hơi lạnh, rõ ràng là mất đi chút kiên nhẫn rồi, nhưng điều làm anh ngạc nhiên là Chủ tịch dường như không có ý định rời đi!
Có vẻ như người này rất đặc biệt đối với Chủ tịch.
Chín giờ năm mươi tám phút, Dương Tầm Chiêu lại nhìn lên nhưng vẫn không thấy Hàn Nhã Thanh .
Lông mày của anh hơi nhíu lại. Anh tưởng rằng với cuộc đối thoại của cô với Ông cụ Hàn ngày hôm qua, cô nên biết phải làm gì.
Dù sao, cả hai kết quả cô đều phải nhất định kết hôn…
Chỉ là, Dương Tầm Chiêu chợt nghĩ đến một khả năng, liệu cô có chạy trốn không?
Nghĩ tới khả năng này, hai mắt của Dương Tầm Chiêu nheo lại và anh định gọi điện thoại, nhưng khi anh ngẩng đầu lên lần nữa thì thấy Hàn Nhã Thanh đang đứng bên ngoài cổng của Ủy ban .
Dương Tầm Chiêu liếc nhìn đồng hồ, vừa đúng mười giờ…
Thời gian của người phụ nữ này đúng là không sai một phút.
Dương Tầm Chiêu cong môi cười khẽ, rồi đẩy cửa ra và xuống xe.
Thư kí Lưu ngây người, Chủ tịch vừa mới cười phải không? Anh đã theo Chủ tịch hai năm, và hiếm khi thấy Chủ tịch cười.
Nhưng hình như vừa nãy anh nhìn thấy Chủ tịch đang cười, do anh hoa mắt nên nhìn lầm ư?
Ơ? Tại sao Chủ tịch lại đột nhiên xuống xe?
Khi Dương Tầm Chiêu bước xuống xe, vừa khéo Hàn Nhã Thanh xoay người nhìn thấy anh. Ngay sau đó, trên mặt của Hàn Nhã Thanh nở một nụ cười rạng rỡ: “Ngài Dương, anh tới rồi à.”
Dương Tầm Chiêu nhìn thấy nụ cười trên mặt cô, mắt anh chợt lay động. Trong khoảnh này, anh bỗng nhiên cảm thấy mình có chút mất hồn, không phải vì đẹp cỡ nào, mà vì nụ cười của cô lúc này làm anh ngạc nhiên.
Anh tưởng rằng ngay cả khi hôm nay cô có đến, cô chắc chắn sẽ không có tâm trạng tốt, nhưng bây giờ, có vẻ như…
Anh phát hiện, cô cười trông rất đẹp. Anh đang nghĩ, nếu tháo đôi mắt kính quê mùa của cô ra, rồi xóa tàn nhang trên mặt, không biết cô sẽ trông như thế nào?
Khi Dương Tầm Chiêu đang ngây người, Hàn Nhã Thanh đã tới trước mặt anh, nụ cười trên mặt cô rạng rỡ hơn đôi chút: “Tôi đã nghe ông nội nói hôm qua và biết lý do tại sao ngài Dương vội vàng kết hôn, vì vậy, tôi sẵn sàng hợp tác với Ngài Dương .”
“Hửm?” Dương Tầm Chiêu khẽ nhướng mày, sẵn sàng hợp tác với anh?
Anh cũng muốn biết, cô định hợp tác với anh như thế nào?
“Ngài Dương, nếu chúng ta không phải kết hôn thật thì giữa hai bên nên cần một thỏa thuận. Đây là giấy thỏa thuận do tôi viết, anh xem thử có vấn đề gì không?” Hàn Nhã Thanh đưa một phần tài liệu tới trước mặt anh, còn tận lực tỏ ra uất ức bổ sung thêm một câu: “Tôi tra cả đêm qua mới viết được nó đấy.”
Thư kí Lưu, người vừa mới xuống xe, đã bị sốc khi nghe thấy lời của Hàn Nhã Thanh.
Đây là tình huống gì vậy? Kết hôn gì? Ai kết hôn với ai? Thỏa thuận gì?
Dương Tầm Chiêu không nhận lấy tập tài liệu trong tay cô và cũng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào cô.
Thư kí Lưu nhìn thấy dáng vẻ lúc này của Chủ tịch nhà mình thì hơi sợ hãi trong lòng, vì vậy anh ta đứng tại chỗ không dám di chuyển, chỉ hơi khó hiểu nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, đây không phải cô cả Hàn ư?
Chẳng lẽ Chủ tịch muốn kết hôn với cô cả Hàn ?
“Ngài Dương?” Hàn Nhã Thanh thấy anh không nhận bèn chớp mắt, biểu tình của cô dường như có thêm chút hoang mang.
Không phải anh đã nói, chỉ cần cô chủ động đến thì cô sẽ được quyết định mọi chuyện sao?
Đừng nói ngay cả một phần thỏa thuận mà anh cũng không đồng ý đấy nhé?
Nếu đúng là vậy, cô sẽ không thể không nghi ngờ thành ý của anh!
“Nghĩ cũng chu đáo lắm.” Trong ánh mắt nhìn cô của Dương Tầm Chiêu dường như có thêm một chút lạnh, và như có thêm những thứ khác phức tạp hơn.
Người phụ nữ này suy nghĩ thật chu đáo, ngay cả thỏa thuận hôn nhân cũng đã viết xong rồi.
“Có vẻ như cô cũng không ngu ngốc.” Dương Tầm Chiêu có hơi nghiêng người về phía cô, câu nói đó hàm chứa đôi chút thăm dò lẫn ám chỉ.
Lúc này đây, anh thực sự hi vọng cô có thể giả bộ ngu hơn chút, không cần phải thông minh như vậy.
Hàn Nhã Thanh cố tình vờ như không hiểu ý nghĩa sâu xa trong câu nói của anh và gật đầu nghiêm túc: “Ừm, ừm, thực ra tôi vẫn rất thông minh, nếu không ngài Dương hãy suy nghĩ kỹ hơn chút đi.”
Hôm qua anh nói, sở dĩ anh cưới cô là vì cô không đủ thông mình. Nếu anh cảm thấy cô không ngu chút nào, liệu anh có thay đổi ý định hay không?
Tối hôm qua, Hàn Nhã Thanh đã suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề này. Cô cảm thấy Dương Tầm Chiêu cưới cô thực sự có thể là vì cô không đủ thông minh. Suy cho cùng, bây giờ Dương Tầm Chiêu kết hôn cũng vì ông cụ Dương bức bách quá gấp, chứ không phải vì muốn kết hôn thực sự. Nếu tìm một người quá thông minh, có lẽ đến lúc đó sẽ ngấm ngầm mưu tính lấy tài sản của nhà họ Dương, trong nhà quyền thế sợ nhất là việc này.
Mặc dù cô cũng biết với sự khôn khéo của Dương Tầm Chiêu, khả năng bị người mưu hại không lớn, nhưng chắc cũng phải đề phòng bất trắc.
“…” Dương Tầm Chiêu đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu, lúc này anh bỗng không muốn nói chuyện với cô.
Trái ngược với sự buồn rầu của Dương Tầm Chiêu lúc này, tâm trạng của Hàn Nhã Thanh dường như rất tốt, khóe môi của cô cứ nhếch lên, nụ cười ấy vẫn rạng ngời và như còn chứa đôi chút mừng rỡ tươi sáng.
Hàn Nhã Thanh nghĩ nếu không thể thỏa thuận, có lẽ cô cũng không cần đăng kí kết hôn với Dương Tầm Chiêu .
Dù sao trên thế giới có nhiều phụ nữ như thế, anh có thể tìm thấy một người phù hợp hơn, với điều kiện của anh thì loại phụ nữ nào mà không có? Hoàn toàn không phải chỉ có một mình cô.
Tuy nhiên, những lời như vậy không thể do cô nói, mà phải được nói bởi Dương Tầm Chiêu .
Lúc này, Dương Tầm Chiêu đột nhiên cảm thấy nụ cười rạng rỡ trên mặt cô hơi chói mắt. Được, được lắm, anh muốn xem thử cô có thể giả bộ cho tới khi nào?
Dương Tầm Chiêu thình lình giơ tay cầm lấy tờ thỏa thuận trong tay cô và từ từ lật ra, nhưng khi thấy một đống nội dung lít nhít trên giấy, sắc mặt của Dương Tầm Chiêu dần xấu đi.