-
Chương 35
Trên đường trở về Long Cảnh Uyển, Dương Thần định nói với Lâm Nhược Khê vài câu, nhưng Lâm Nhược Khê chỉ lạnh lùng lái xe, có vẻ như không hề để tâm xem Dương Thần đang nói điều gì, dường như không nghĩ có Dương Thần đang tồn tại.
Lại phải đối mặt với Lâm Nhược Khê giờ đã trở lại với dáng vẻ của nữ thần băng giá, Dương Thần bất đắc dĩ nhắm mắt ngủ suốt quãng đường còn lại, thật ra Dương Thần hiểu, những lời nói vừa mới đây ở quán rượu Island Resort đã làm tổn thương cô vợ nhạy cảm của mình, mặc dù khi đó để loại bỏ Hứa Trí Hoành cô không nói gì, nhưng giờ thì màn kịch đã diễn xong, sự bất mãn lòng về mình giờ mới bộc lộ rõ ràng.
Mãi đến khi tới trước cửa biệt thự, Lâm Nhược Khê mới lạnh lùng nói:
- Xuống xe.
- Cô không về sao?
Dương Thần ngạc nhiên hỏi.
- Tôi còn có việc, anh xuống xe về trước đi.
- Ồ...
Dương Thần nhìn Lâm Nhược Khê đầy ẩn ý, cười nói:
- Hóa ra Giám đốc Lâm thì cũng cần cuộc sống về đêm, đã nói trước rồi mà, ha ha, chồng của em rất rộng lượng, sẽ không ghen đâu.
Mặc dù thấy chẳng cần giải thích với tên lưu manh này, nhưng Lâm Nhược Khê cảm thấy nếu cứ bị hắn ta nghĩ linh tinh thì thật là oan uổng, thế nên cô cau mày đáp:
- Tôi có việc, không phải là việc như anh nghĩ đâu.
Dương Thần à một tiếng:
- Lòng tôi hiểu rõ mà.
Chầm chậm xuống xe vẫy vẫy tay với Lâm Nhược Khê nói:
- Chơi vui vẻ nhé!
Lâm Nhược Khê chẳng buồn để ý đến hắn nữa, quay đầu xe rời khỏi biệt thự.
Nhìn về phía cái đuôi xe cứ dần biến mất, Dương Thần có đôi chút suy tư, hắn tất nhiên không cho rằng một cô gái như Lâm Nhược Khê lại dễ dàng đi chơi ở hộp đêm, lần đầu khi mình gặp cô ấy trong quán rượu, có vẻ như cô ấy mới chỉ có một vài lần đi đến bar uống rượu, nhưng đã muộn như thế này rồi, cô ấy còn đi đâu được chứ?
Sau khi Dương Thần về đến phòng mình, vú Vương tận tâm mang cả một đĩa dưa hấu đã bổ sẵn tới, bà quan tâm rất chu đáo đến “cậu chủ hờ” này, có vẻ như đúng là yêu nhau yêu cả đường đi thật.
Tắm nước lạnh xong, Dương Thần định sẽ ngủ một giấc thật ngon, nhưng chẳng ngờ đúng lúc đó tiếng chuông điện thoại lại vang lên.
Dương Thần vốn chẳng quen biết ai, sau khi được Lâm Nhược Khê tặng cho chiếc điện thoại này, người biết số này, ngoại trừ Lâm Nhược Khê và vú Vương thì chỉ có Sắc Vi và gia đình nhà họ Lý được Dương Thần đặc biệt cho số.
Quả nhiên khi nhìn số điện thoại thì người gọi là Lý Tinh Tinh.
Vừa nghĩ tới cô bé tính cách dịu hiền như nước, ít nói và hay xấu hổ, lòng Dương Thần đã cảm thấy ấm áp, nghe điện thoại, hắn nghe điện thoại bằng giọng dịu dàng:
- Tinh Tinh hả em?
- Dương đại ca...
Giọng Tinh Tinh ở đầu điện thoại bên kia hơi run rẩy, dường như có chút khó mở lời.
- Anh đây, có chuyện gì thế?
- Em... Em làm phiền giấc ngủ của anh sao?
Lý Tinh Tinh lo lắng hỏi.
Dương Thần phì cười:
- Đúng đấy, anh vừa mới nằm mơ gặp em, thì em gọi điện đến.
Đầu kia điện thoại im lặng một lúc, rồi Lý Tinh Tinh mới cười hi hi nói:
- Dương đại ca thật biết nói đùa, cẩn thận kẻo bị chị dâu nghe thấy đấy.
Nghe được những tiếng cười thành thật của Lý Tinh Tinh, Dương Thần cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, hắn lại sợ Tinh Tinh không chịu nổi đả kích nên lòng buồn bực không vui, xem ra cô bé mặc dù không vui nhưng vẫn rất kiên cường.
- Ha ha, chẳng có gì đáng sợ. Đúng là em, muộn thế này còn gọi điện thoại, chắc là có chuyện gì quan trọng phải không.
Lý Tinh Tinh lại im lặng hồi lâu, rồi mới lại nói nhỏ:
- Dương đại ca... Em...em sợ....
- Sợ? Em sợ điều gì?
Dương Thần nghi ngờ hỏi.
- Là Trần Phong, hôm nay anh ta đến nhà em, nói là muốn em trở thành bạn gái của anh ta, nếu không thì sẽ dỡ sạp hàng của bố em.
Lý Tinh Tinh nói đến cuối câu, đột nhiên lại sụt sịt, có lẽ đã khóc từ lúc trước, nên giọng nói mới run rẩy như thế.
Mắt Dương Thần khép lại, giọng hơi trầm xuống:
- Tinh Tinh, em nói rõ hơn đi, đầu cuối là như thế nào?
Lý Tinh Tinh dường như cảm nhận được sự thay đổi của Dương Thần, dần dần điềm tĩnh lại, tiếp tục kể lại toàn bộ sự việc.
Nguyên nhân của sự việc xảy ra từ sáng sớm ngày hôm trước, Lý Tinh Tinh đi chợ cùng ông Lý, cha thì bày sạp hàng, con thì đi mua rau; trước đây, Lý Tinh Tinh không học trong trường đại học mà đi học ở nơi khác, bây giờ mới chính thức quay về Trung Hải. Vậy nên, khi Lý Tinh Tinh xuất hiện ở chợ, ông chủ đã giới thiệu cho mọi người, không ít người mới nhìn thấy Lý Tinh Tinh lần đầu tiên.
Đúng lúc đấy tên Trần Phong vô công rỗi nghề dắt theo mấy tên côn đồ đi gây sự, nhìn thấy Lý Tinh Tinh xinh đẹp trong sáng thì chỉ liếc nhìn đã quyết định cô ấy phải trở thành bạn gái của mình. Với bản chất giảo hoạt, Trần Phong không trực tiếp tấn công với Lý Tinh Tinh, nói thẳng, nếu cô ta không đồng ý thì sạp hàng cũng không cần phải mở nữa, gia đình nhà Lý đừng mong sống yên ổn ở khu Tây này nữa.
Nhà họ Lý chỉ thuộc tầng lớp bình dân, nào dám trêu chọc Trần Phong, dù sao thì cha của Trần Phong là Trần Đức Hải, người này làm ăn mập mờ, chính là một nhân vật quan trọng trong tổ chức liên minh khu vực phía Tây.
Thế là hai ngày hôm nay sạp hàng của ông Lý chẳng thể mở, Lý Tinh Tinh mỗi lần đến trường dạy học đều có người theo dõi, về đến nhà thì bị Trần Phong thúc giục, bắt Lý Tinh Tinh nhanh chóng quyết định.
Gia đình họ Lý đều sợ hãi, đem bảo bối duy nhất dâng đến hang cọp nhà họ Trần kia là điều không thể, nhưng bạn bè nghe nói người mà họ đắc tội là Trần gia thuộc liên minh khu vực phía Tây thì đều không dám giúp, cho dù có báo cảnh sát thì họ cũng sắp xếp để Trần gia là người đúng mà thôi.
Nghe hết câu chuyện của Lý Tinh Tinh, trong lòng Dương Thần đã ngùn ngụt tức giận không thể kìm nén, vốn định sẽ để mấy ngày rồi mới ra tay xử lý đường dây mật của khu vực phía Tây, tiện thể sẽ giải quyết cha con Trần Đức Hải, nhưng xem ra, hôm nay phải làm ngược lại những điều đã nói, phải khai đao với Trần gia rồi.
- Tinh Tinh, bây giờ em đừng khóc nữa, mọi việc rồi sẽ được giải quyết, tin Dương đại ca đi mà.
Dương Thần an ủi cô.
Lý Tinh Tinh vẫn sụt sịt vài tiếng, cô gái nhỏ bé con một gia đình bình thường, gặp phải chuyện như thế này, ngoài chuyện khóc thì gần như chẳng biết phải làm thế nào, có lẽ nếu không lâm vào đường cùng thì Lý Tinh Tinh cũng sẽ không gọi điện thoại cầu cứu Dương Thần, vì dù biết thân thủ của Dương Thần rất giỏi, nhưng cũng không dám chắc rằng Dương Thần có thể giúp cô giải quyết vấn đề được hay không.
- Dương đại ca, anh nhất định không được làm chuyện ngốc nghếch đâu, em còn nghe nói trong nhà ông Trần còn có rất nhiều súng đấy!
Lý Tinh Tinh đột nhiên nhớ ra vội vàng nhắc nhở.
- Ha ha, em yên tâm, vài ngày nữa anh còn đến xem em dạy học nữa mà, đến lúc đó em xem anh không bị thiếu chân thiếu tay là được rồi.
Dương Thần cười bảo.
- Muộn rồi, Tinh Tinh, anh sẽ giúp em giải quyết việc này, em cũng đừng nói gì với bố mẹ, sau ngày mai mọi chuyện đều sẽ được giải quyết xong.
- Thật vậy sao?
Lý Tinh Tinh cảm thấy vừa vui mừng vừa ngạc nhiên.
- Dương đại ca này lừa em bao giờ chưa?
- Vậy Dương đại ca phải cẩn thận đấy!
Dù biết Dương Thần biết phải làm thế nào nhưng cô vẫn nhẹ nhàng nhắc nhở.
Sau khi tắt máy, Dương Thần ngồi trầm tư một lúc, rồi lại gọi điện cho một số điện thoại khác.
Có tiếng nữ ngọt ngào ở đầu dây bên kia vọng lại:
- Ông xã à... Sao tự nhiên đã muộn rồi lại nhớ ra gọi điện cho em thế?
Người biết dùng hai tiếng ông xã ngọt ngào làm mê mẩn người khác tất nhiên là Sắc Vi quyến rũ.
Dương Thần thở mạnh, nghĩ đến cái thân thể mềm mại lại tròn trịa của Sắc Vi, chỉ muốn chạy ngay đến bên giường cô ấy rồi mới làm chuyện khác, nhưng nghĩ đến giọng nói yếu ớt của Lý Tinh Tinh, hắn liền từ bỏ những suy nghĩ ấy, nói luôn:
- Anh...