-
Chương 41
Sau khi dùng chút thủ đoạn đáng khinh thoát khỏi cô cảnh sát xinh đẹp Thái Nghiên, Dương Thần thuận lợi đến được chỗ để xe, hắn khởi động xe, nhìn đồng hồ, đã gần một giờ sáng, sợ không đủ thời gian gần gũi với Sắc Vi, Dương Thần nhấn mạnh chân ga, chiếc xe M3 lao về hướng trung tâm thành phố như một quả tên lửa.
Cùng lúc đó, ba đội xe cảnh sát do Thái Nghiên đích thân dẫn dắt và mấy cảnh sát hình sự khác lại cảm thấy sự việc có gì đó không đúng.
Một gã cảnh sát hình sự sau khi nghe điện thoại, chạy như bay đến chỗ Thái Nghiên còn đang suy nghĩ, báo cáo:
- Cục trưởng, có chuyện lớn rồi!
Thái Nghiên đang buồn bực không phát hiện ra kẻ gây án, tức giận quay đầu lại:
- Có chuyện gì?
Gã cảnh sát hình sự nói rất nhanh:
- Vừa mới nhận được tin tình báo, đêm nay có một kẻ bí ẩn một mình đột nhập vào biệt thự nhà họ Trần, giết chết Trần Đức Hải và phần lớn thuộc hạ quan trọng, hiện giờ biệt thự nhà họ Trần đã đổi chủ, là Trương Hổ, một trong những trợ thủ của Trần Đức Hải, kẻ bí ẩn kia không rõ tung tích.
Thái Nghiên nhíu cặp mày thanh mảnh như trăng lưỡi liềm, trong lòng kinh ngạc:
- Thảo nào Trần Đức Hải mãi không xuất hiện, tham gia vụ giao dịch thuốc phiện, không ngờ ông ta đã chết…
Vài gã cảnh sát hình sự khác có phần vui mừng nói:
- Cục trưởng, đây là chuyện tốt, tên Trần Đức Hải kia cũng nên gặp báo ứng.
Thái Nghiên thất vọng mắng:
- Các anh thì biết cái gì? Các anh thử nghĩ lại xem, có thể đơn thương độc mã xông vào biệt thự nhà họ Trần giết chết Trần Đức Hải rồi một mình rút đi, đó phải là người như thế nào mới có thể làm được?! Người như vậy xuất hiện ở Trung Hải, các anh một chút cũng không lo lắng sao?
Mấy gã cảnh sát hình sự ngơ ngác nhìn nhau, người như vậy, so với Trần Đức Hải chắc chắn càng đáng sợ!
Thái Nghiên suy nghĩ một lát, nói:
- Giữ vững liên lạc với đường dây tình báo, tận dụng hết khả năng điều tra rõ ràng việc này, tốt nhất là phải biết được nhân vật thần bí kia là ai, nếu không ít nhất phải có đặc điểm nhận dạng của gã. Còn nữa, không được vì Trần Đức Hải vừa chết đã nới lỏng sự giám sát với bọn chúng, tên Trương Hổ mới lên chắc chắn sẽ thanh tẩy một số người cũ cứng đầu, ta phải đảm bảo dân chúng không có thương vong gì!
- Vâng! Thưa cục trưởng!
Sau khi ra hàng loạt chỉ thị, Thái Nghiên mắt nhìn về hướng Dương Thần rời khỏi, khuôn mặt lạnh lùng lộ ra vẻ quật cường, lẩm bẩm:
- Dương Thần, thông tin chi tiết về anh, tôi nhất định sẽ điều tra ra…
Lúc vào quán rượu ROSE, bên trong vẫn có tiếng người ồn ào uống rượu mua vui thâu đêm, suốt cả con phố, các quán rượu đều như vậy.
Thấy Tiểu Triệu gương mặt cợt nhả, Dương Thần chào hỏi một tiếng rồi vội vã chạy vào hành lang phía sau quán rượu, dọc theo đường đi, mấy gã vệ sĩ đều tôn kính chào hỏi, tuy Dương Thần không nói nhưng bọn họ cũng sớm biết, người đàn ông xem ra có vẻ tầm thường này đã cứu mạng hội trưởng của họ.
Khi đẩy cánh cửa phòng đẹp đẽ của Sắc Vi, Dương Thần lại không thấy cô trong phòng, trong căn phòng rộng rãi, thoải mái, chỉ bật mỗi chiếc đèn đầu giường, ánh sáng mờ tối.
Quay đầu lại mới phát hiện, cái bóng dáng đáng yêu kia đang ngồi cạnh bể bơi ngoài phòng.
Bể bơi của Sắc Vi dùng những hòn đá cuội lớn xếp thành, lúc này cô đang mặc chiếc áo ngủ voan mỏng màu trắng, ngồi trên hòn đá cuội bên bể bơi, đôi chân mịn màng, trắng nõn không tì vết đang gảy gảy bóng những ngôi sao hắt xuống bể.
Trong vườn yên tĩnh, vài cành ngọc lan đón gió lay động nhẹ nhàng, mang đến cảm giác mát mẻ dịu nhẹ và hương thơm tự nhiên.
Trong đám mây lộ ra vầng trăng lưỡi liềm như khuôn mặt mỉm cười ngượng ngùng, đem ánh trăng nhẹ nhàng chiếu sáng khuôn mặt xinh đẹp, quyến rũ lại có phần lạnh lùng của Sắc Vi, thêm vào đó vẻ thánh thiện, giống như Hằng Nga trên cung trăng giáng trần, lại giống như nữ thần áo trắng trong thần thoại Hy Lạp.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Sắc Vi chậm rãi quay đầu lại, không nói gì, chỉ nhìn Dương Thần mỉm cười.
Thơ xưa có câu: “Một cười trăm kẻ si mê, sáu cung nhan sắc thua hờn phấn son”, miêu tả yêu phi Đát Kỷ, Dương Thần lại không cảm thấy Sắc Vi có thể là Đát Kỷ, bởi lúc này nụ cười của cô rất thuần khiết, như thể người phụ nữ đang đợi chồng, thấy chồng bình an trở về, mỉm cười vui vẻ.
Người phụ nữ này luôn có thể làm cho mình cảm thấy ấm áp, được an ủi, cho đến giờ, Dương Thần vui mừng phát hiện ra mình thật sự không thể rời xa cô.
Cởi giầy và quần dài, Dương Thần bước chậm đến bên Sắc Vi, ngồi lên hòn đá cuội cạnh cô, thả chân xuống làn nước lạnh, thở dài một cái, cảm giác cả người thoải mái, trầm tĩnh lại.
Sắc Vi lúc này mới mở miệng, có phần nghịch ngợm cười nói:
- Anh mà chưa đến, chắc em đã ngủ gật rồi.
- Ngủ rồi anh sẽ đánh thức em, bảo em chờ anh em lại ngủ, vậy phải đánh đòn.
Dương Thần giơ tay choàng qua bờ vai mềm mại của Sắc Vi, khiến cô thoải mãi ngã vào ngực mình, lại thuận tay xoa nắn hai khối thịt trắng hồng mềm mại trước ngực Sắc Vi, làm cho cô hờn dỗi một trận.
Sắc Vi chớp mắt nói:
- Anh thật ngang ngược, để tin hội trưởng hội Hồng Kinh bị đàn ông đánh đòn truyền ra ngoài, anh bảo em làm sao thống lĩnh được bao nhiêu anh chị em dưới tay?
- Vậy thì phải xem là bị ai đánh đòn…
Dương Thần hôn lên mái tóc thơm tho của Sắc Vi, rất dễ chịu, hắn cười hỏi:
- Em đổi nước hoa?
- Ai lại xịt nước hoa lên tóc? Là mùi thơm của cơ thể lẫn với mùi dầu gội đầu của bản cô nương, thích không?
Dương Thần mờ ám cười nói:
- Thích thì thích, nhưng em cũng nói sai rồi, em không phải là một cô nương nữa rồi.
Sắc Vi đỏ mặt.
- Vậy thì là gì?
- Coi như là thiếu phụ rồi.
- Thiếu phụ chưa kết hôn ư?
Sắc Vi nghiền ngẫm nháy mắt một cái.
Dương Thần lập tức nghẹn lời, việc này thật áy náy với Sắc Vi, hắn không tiện mở miệng, ngượng ngùng cười cười nói:
- Này… bảo bối Sắc Vi, chúng ta có thể đổi đề tài không?
- Nhìn mặt anh kìa, đùa anh thôi, ai bảo anh bắt em đợi lâu như vậy, sắp bốn giờ rồi.
Sắc Vi cười khanh khách nói.
Dương Thần buồn bực nói:
- Bảo bối Sắc Vi, anh từ nhà đi đến chỗ Trần Đức Hải, làm xong việc mới đến được, tuy lộ trình đơn giản, nhưng trên đường không phải chơi trò chơi, anh đã đi rất nhanh rồi.
- Kết quả công việc thế nào?
Sắc Vi thoải mái hỏi, dường như việc tàn sát một bang hội của một gã bang chủ xã hội đen chỉ là chuyện nhỏ.
Dương Thần cũng không nói nhiều, đem sự tình kể tóm tắt lại, cuối cùng nói:
- Tóm lại, giờ thế lực của Trần Đức Hải đã bị Trương Hổ thâu tóm, em liên lạc với Trương Hổ, khiến anh ta nghe lời em là được.
Sắc Vi không ngạc nhiên gật gật đầu:
- Thật không ngờ tên Trương Hổ kia cũng có chút đầu óc, trước kia thấy anh ta ngốc nghếch đi theo Trần Đức Hải kè kè, không ngờ nhìn nhầm rồi.
- Vì anh ta ngốc nghếch nên mới để Trần Đức Hải làm Lão đại.
Dương Thần không thể phủ nhận.
Sắc Vi đột nhiên hối hận, thở dài:
- Có ngốc cũng không khờ bằng em, can tâm tình nguyện làm nhân tình của người ta, lại còn đêm hôm đợi người ta đến mức gần ngủ gật…
Thấy Sắc Vi trước mặt mình lộ ra vẻ đáng thương, Dương Thần chỉ cảm thấy ứ nghẹn ở cổ, từ trong lòng có một ngọn lửa bùng lên mãnh liệt, một tay ôm lấy cơ thể mềm mại của Sắc Vi, cúi đầu hôn lên gương mặt mịn màng, cười nói:
- Bảo bối Sắc Vi, em thật biết cách làm tăng hứng thú, vẻ mặt này của em không sợ làm anh nổi điên sao?