-
Chương 91
Tình cảnh này, do đã biết được nguyên do, Dương Thần có thể đại khái đoán được người mà An Tâm nói đến là ai.
Vài người đàn ông mặc âu phục đen bước xuống từ hai chiếc xe Mercedes Benz, theo sau là hai người đàn ông một già một trẻ.
Thoạt nhìn thì khoảng ngoài năm mươi, những sợi tóc đen trắng đan xen nhau được chải chỉnh tề vuốt ra sau đầu, một khuôn mặt dẻo dai không một nếp nhăn, xem ra bình thường rất chú ý bảo dưỡng, nhìn không ra vết tích của sự già yếu.
Người thanh niên mặc một bộ âu phục màu trắng, thắt cà vạt màu đỏ, tinh thần sáng láng, khuôn mặt tuấn tú, mang theo nụ cười như ánh mặt trời, vừa xuống xe một cái liền đi bên cạnh người đàn ông lớn tuổi, thoạt nhìn có vẻ vừa thân cận lại vừa có vẻ tôn trọng người lớn tuổi.
- Đó là ba của cô? Bảo dưỡng cũng không tệ nhỉ, lúc còn trẻ chắc còn đẹp trai phong độ hơn tôi, xem ra gen của cô cũng rất khá đấy chứ, Dương Thần chỉ chỉ vào người đàn ông trung niên có sắc mặt tái nhợt.
An Tâm từ mặt của Dương Thần, không thấy chút kinh hoàng nào, kì lạ hỏi lại:
- Anh không đi sao?ba tôi bây giờ nhất định là rất muốn xé xác anh ra.
- Đương nhiên là phải đi rồi, nhưng bố của cô đã đến trước mặt tôi, không chào một tiếng mà đã đi, thì tôi lại thành bỏ chạy mất rồi, tôi đây không thích chữ bỏ chạy này.
Dương Thần cười cười nói.
Không đợi An Tâm khuyên nhiều, cha của cô đã chạy tới trước mặt của An Tâm lên tiếng:
- Ngươi muốn chạy cũng chạy không thoát.
- Ba, chuyện này coi như con làm, không liên quan gì đến anh ta.
An Tâm bước một bước đi đến trước Dương Thần, chắn giữa cha và Dương Thần, thản nhiên nói:
- Là con dụ dỗ anh ta, con gái An Tâm của ba bây giờ đích thị là một người đàn bà hư hỏng rồi, hơn nữa cũng chẳng mất bao nhiêu thời gian để lên trang bìa của một vài tờ báo lá cải, mọi người sẽ biết, con gái Chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn An Thị đâu còn trong trắng nữa.Trước khi kết hôn đã qua đêm với trai lạ ở quán ăn đêm, hơn nữa lại là ở khách sạn của gia tộc nhà vị hôn phu nữa chứ.
“Bốp”
Một cái bạt tai như trời giáng lập tức giáng xuống, khuôn mặt trắng nõn nà của An Tâm hiện ra một dấu bàn tay đỏ ửng.
- Cái thứ nghiệp chướng như mày..., mày... muốn tao tức chết...
Hai con ngươi trừng lên nhìn, mắt hằn lên tia máu đỏ, giọng điệu run rẩy, bàn tay phải vừa giơ lên giữa không trung, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể hạ xuống một lần nữa.
An Tâm cũng không tránh đi, tiếng cười nhẹ bẫng không vui không buồn, vuốt lại mái tóc dài bị rối một cách nho nhã:
- Nếu vẫn chưa đủ, có thể đánh thêm vài cái, dù sao cũng là ba đưa con đến thế giới này, ba có quyền đánh con, con không sao cả.
- Con không nên làm như vậy, từ nhỏ đến lớn, con chưa từng làm ba thất vọng, con đều rất nghe lời...tại sao...
Nhìn vào đứa con gái danh gía duy nhất, đau khổ hỏi.
An Tâm nhìn thẳng vào ba, rồi lại liếc mắt sang nhìn người đàn ông mặc bộ âu phục trắng mặt không chút biểu cảm, cuời đau khổ:
- Không sai, từ nhỏ đến lớn đều rất nghe lời ba, bởi vì ba nói con là niềm hi vọng mà người mẹ đã mất của con để lại ở thế giới này.7 tuổi ba nói con phải học piano, không mất đến một năm con đã đạt giải nhất giải nhi đồng toàn quốc, năm 9 tuổi ba để con theo học thầy dạy ba lê, 13 tuổi con đến Vienna tham gia biểu diễn cùng đoàn nghệ thuật của Nga, học vẽ, học xếp hoa, học tất cả những thứ mà con cái nhà quý tộc học, chỉ cần ba muốn con làm, con đều sẽ làm được, hơn nữa còn nỗ lực để đạt được thứ tốt nhất. Ba nói không biết nên chọn Oxford hay Cambridge con đã học đến quên ăn quên ngủ để lấy được tấm bằng thạc sĩ của cả hai trường đó. Từ nhỏ đến lớn chỉ cần ba nhắc đến người mẹ đã mất của con, không muốn con phụ sự kì vọng của bà ấy, con đều dốc toàn lực đi làm...
- Nhưng...
Trong mắt An Tâm ánh lên vài tia màu hồng đỏ, trong suốt, khóe miệng cười lên những tiếng cười chua xót:
- Nhưng người mẹ đã mất của con sẽ không ép con lấy người mà con không muốn lấy, là ba muốn con lấy anh ta.
An Tâm chỉ tay vào người đàn ông mặc bộ âu phục trắng đứng bên cạnh đang lặng yên không nói câu nào, cười nhạt nói:
- Người này chi là kẻ thân thích của tình nhân của ba thôi, ba nghe lời tình nhân, hoàn toàn không nghĩ đến cảm nhận của con, muốn con lấy một người hoàn toàn xa lạ, hơn nữa lại là người đàn ông mà con không thích. Con là con gái ruột của ba, còn người đàn bà đó mới ở bên cạnh ba hai năm thôi mà cái gì ba cũng nghe ả, hoàn toàn coi thường những việc con làm, đây lẽ nào cũng là vì người mẹ đã chết của con?
- Đủ rồi!
An Tại Huân quát lên một tiếng rất to, rồi ngay lập tức ho một trận kịch liệt, không nói tiếp được đến nửa câu.
Người đàn ông mặc bộ âu phục trắng đứng bên cạnh tỏ vẻ lo lắng, nhíu mày nói:
- Bác An đừng kích động, An Tâm chỉ là nhất thời nghĩ không thông, cô ấy tuổi trẻ bồng bột dễ phạm sai lầm, để cháu đi nói chuyện với cô ấy.
An Tại Huân nghe thấy lời của người đàn ông đó, lộ vẻ vui mừng, khổ sở gật gật đầu:
- Liễu Vân, là nhà họ An chúng ta có lỗi với cháu, là An Tâm đứa con gái bất hiếu này có lỗi với cháu.
- Con không có lỗi gì với anh ta, từ trước đến giờ con chưa từng hứa hẹn gì với anh ta, con muốn ngủ với người đàn ông nào đấy là quyền tự do của con!
An Tâm lạnh lùng nói.
Liễu Vân cũng chẳng thèm để ý, trấn an An Tại Huân xong rồi mới quay ra cười với An Tâm nói:
- An Tâm đừng bướng bỉnh nữa, em xảy ra chuyện này, bác và dì đều rất lo lắng cho em, mau đi về cùng chúng ta đi.
- Đây là chuyện nhà chúng tôi, liên quan gì đến anh?
An Tâm quay đầu bỏ đi, không thèm để ý đến Liễu Vân.
Liễu Vân vẫn không hề tức giận, nở một nụ cười ấp áp khuyên nhủ:
- Được được, đây là chuyện nhà em, nhưng là một người bạn, anh cũng muốn để cha con em có thể cùng ngồi xuống nói chuyện, anh biết em không vừa ý khi được gả cho anh, chúng ta quen nhau chưa lâu, nhưng anh đối với em là thật lòng thật dạ, từ lần đầu tiên nhìn thấy anh đã không thể nào quên được em rồi, hãy cho anh thêm thời gian, đợi sau khi chúng ta kết hôn, anh sẽ cho em thấy lựa chọn anh là một điều đúng đắn.
- Anh điên rồi sao?
Anh còn muốn lấy tôi?
An Tâm không thể tin nổi, nhìn vào Liễu Vân:
- Anh còn muốn lấy một người phụ nữ hư hỏng, một người phụ nữ mà trong mắt người khác là một người đàn bà dâm đãng về làm vợ anh,
Liễu thiếu gia của tập đoàn Bích Liễu, não của anh có vấn đề rồi à?
Dương Thần đứng ở bên cạnh nghe đến đây không khỏi có chút kinh ngạc, không ngờ Liễu Vân trẻ tuổi này lại phải lấy An Tâm yêu quái, đúng là xui xẻo, không những hủy hoại danh tiếng của bản thân mà còn ác ý hủy hoại danh tiếng của bên nhà vị hôn phu hẳn là đã có kế hoạch ở trong sản nghiệp nhà đối phương làm chuyện như vậy, tối hôm qua không phải mình đưa cô ta đến khách sạch Bích Vân thì An Tâm cũng sẽ tự nhắc đến.
Lúc này, Liễu Vân lắc lắc đầu:
- Anh nói với em những đều này đều là thật lòng.
An Tại Huân có chút cảm động, vốn tưởng chuyện này hỏng đến nơi rồi, không ngờ Liễu Vân lại khoan dung độ lượng như vậy, lập tức nói:
- Liễu Vân à, con đúng là đứa con ngoan, con bé An Tâm này không biết tốt xấu, gây ra chuyện ô nhục cà đời như thế này, con không tính toán gì mà vẫn muốn lấy nó, ta đúng là không nhìn nhầm người, An Tâm mau xin lỗi Liễu Vân đi.
An Tâm hừ một tiếng, quay đầu bỏ đi.
- Con...
An Tại Huân lập tức muốn nổi đóa lên:
- Có phải con muốn làm ta tức chết mới cam tâm không hả?
Đúng lúc này,
Thấy vẫn không ai để ý tới mình, Dương Thần chịu không nổi, mở mồm ra nói:
- Vậy...không có chuyện của tôi, tôi đi trước đây, hôm nay tôi muộn làm rồi, không thể lại muộn tiếp được.
Mấy người lúc này mới nhớ ra nhân vật nam chính vẫn còn đang đứng ở bên cạnh.
An Tại Huân đối với Dương Thần xa lạ đã là quan hệ “ác tặc”với con gái ông, tất nhiên không mấy hòa nhã, cười giận dữ nói:
- Muốn chạy sao? Cậu dụ dỗ con gái ta, để nó phạm phải lỗi lầm lớn như vậy, cậu có thể toàn mạng mà rút lui sao?
- Chú à, vậy chú muốn như thế nào?
Dương Thần cười khổ sở:
- Chuyện cũng đã xảy ra rồi, cháu cũng chẳng biến con gái chú lại thành trinh nữ được.
- Cậu...tên súc sinh này..
An Tại Huân không ngờ Dương Thần không những không sợ, còn ngang nhiên trưng ra bộ mặt hồn nhiên không sợ sệt gì.
Liễu Vân xốc lại tinh thần, sắc mặt ôn hòa hỏi Dương Thần:
- Vị tiên sinh đây họ gì vậy.
- Tôi tên Dương Thần, Liễu tiên sinh cảm thấy khó chịu trước việc tôi cướp đi vị hôn phu của anh, thì anh cứ to tiếng chửi tôi mấy câu, uhm...tôi biết mà, đàn ông đương nhiên là không thích có người cướp đi người phụ nữ của mình rồi, mặc dù vẫn chưa trở thành người của anh.
Dương Thần sờ sờ đầu, có những chuyện chẳng biết phải làm thế nào, chuyện này mà cứ đè nén thì sẽ trở nên lung tung, lộn xộn mất thôi.
Liễu Vân cười nói:
- Dương tiên sinh là người hiểu chuyện, tôi không có ý định báo thù Dương tiên sinh tôi hi vọng chuyện này có thể bình tĩnh giải quyết để An Tâm vợ chưa cưới của tôi chịu ảnh hưởng ít nhất, lần này là ngoài ý muốn của cô ấy, là do tôi chăm sóc cô ấy chưa đủ tốt, khó chối được sai lầm này, Dương tiên sinh nếu không ngại, mọi người giải quyết chuyện này trong hòa bình, chỉ cần Dương tiên sinh miệng kín như bưng, có người hỏi đến chuyện này thì cũng xin một mực phủ nhận.
- Phủ nhận? Nhà báo đều đến rồi, phủ nhận thì có ích gì chứ?
Dương Thần hỏi.
Liễu Vân cười tự tin:
- Dương tiên sinh hình như không biết sản nghiệp truyền thông của tập đoàn Bích Vân cũng rất có thành tích, sáng sớm hôm nay những thông tin kia đều đã được thu hồi lại rồi, cơ bản đều đã được khống chế, vì vây Dương tiên sinh có thể yên tâm, sẽ không ảnh hưởng đến hình tượng của Dương tiên sinh, những bức ảnh truyền ra ngoài chúng tôi sẽ giải quyết, một mực phủ nhận tất cả, không cần biết là An Tâm hay Dương tiên sinh, đều sẽ không gặp bất cứ phiền phức nào.
Dương Thần xem như đã hiểu ra rồi, vị chủ tịch trẻ của tập đoàn Bích Vân quả nhiên cũng có chút tài năng, không ngờ đến truyền thông Trung Hải cũng có thể khống chế được.
An Tại Huân vui mừng vỗ tay:
- Liễu Vân giỏi thật, vẫn là cháu có cách, Liễu gia quả nhiên không phải là gia tộc tầm thường, cứ như vậy ta có thể yên tâm được rồi, ta nói cái con bé này, làm chuyện ngốc nghếch như vậy, hỏng mất danh tiếng, không sợ sau này được gả vào Liễu gia rồi sẽ bị người ta ghét bỏ sao?
- Bác yên tâm, người khác dám nói xấu gì An Tâm Liễu Vân cháu sẽ cố hết sức bảo vệ An Tâm không bị tổn thương. Liễu Vân nói xong lại nhìn An Tâm bằng đôi mắt đắm say.
An Tâm rốt cuộc cũng thay đổi sắc mặt, nhưng không phải vì đôi mắt nồng cháy tình yêu của Liễu Vân mà là vì thủ đoạn của Liễu Vân khiến cô không kịp phòng bị, kế hoạch phá hỏng danh tiếng của cô coi như thất bại, vậy là chắc chắn vẫn bị gả vào nhà họ Liễu rồi, không còn lựa chọn nào nữa.
Hiện giờ, vẫn còn một tia hi vọng đó là Dương Thần không phủ nhận gì, đem tất cả chuyện ngày hôm qua nói ra hết, vậy thì những thông tin bị phong tỏa kia cũng coi như vô dụng rồi, bởi lời mà đương sự nói mới có sức thuyết phục nhất.
Nhưng nếu Dương Thần nói sự thật ra thì anh ta cũng phải mang cái tiếng gian phu dâm phụ, ảnh hưởng tới danh tiếng của anh ta.
Khi còn có sự lựa chọn khác, ai sẽ vô vị đến mức mà nhận các tiếng bị người ta phỉ nhổ chứ.
Mặt An Tâm trở nên trắng bệch, quay đầu lại nhìn Dương Thần trầm mặc không nói, người mới quen biết không đến một ngày, lại cướp đi cái mà mình trân trọng còn hơn bản thân suốt hai mươi năm qua, đích thị là một người đàn ông, anh ta vẫn như đêm hôm qua, hóa thành một chàng kị sĩ dũng cảm, mang chính mình lao ra phía trước bụi gai sao?
Không biết từ lúc nào Dương Thần đã rút từ trong túi ra một điếu thuốc châm lửa nhả ra những vòng khói trông giống bộ dạng của một lão nông dân, so với người đã thành đạt như Liễu Vân quả là một trời một vực.
Liễu Vân tràn đầy tự tin, kiêu ngạo nhưng vẫn không mất đi sự ôn hòa, dường như sự anh tuấn trẻ tuổi vốn như nó phải thế, nhìn Dương Thần chậm chạp không nói lời nào, có vẻ như đang suy nghĩ, anh ta cũng không vội vàng:
- Dương tiên sinh có phải cảm thấy chuyện này có chỗ oan ức, nếu Dương tiên sinh không ngại Liễu mỗ nhiều chuyện, Liễu mỗ sẽ bù đắp cho Dương tiên sinh chỉ cần Dương tiên sinh miệng kín như bưng là được, giữ gìn danh dự cho vợ chưa cưới của tôi và Dương tiên sinh.
- Không cần.
Dương thần khoát tay phả khói, cau mày nhìn An Tâm đang thấp thỏm không yên, lại nhìn Liễu Vân dường như đã nắm chắc mọi thứ trong tay cười cười nói:
- Người như tôi chẳng dám nói đến chuyện vĩ đại gì, cũng chẳng nói được mấy chuyện nhưng...nói đến chuyện phụ nữ, chuyện đã rồi mà còn ép nói là không có chuyện đó, chuyện này, tôi không làm được.