Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 231
Lần đó cô hỏi vay tiền của anh, bị anh làm cho nhục nhã bởi vì anh hiểu lầm cô là người tham tiền. Nhưng bây giờ anh đã biết sự thật nên rất hối hận. Anh không nhắc tới cô cũng cho phép mình quên lãng chuyện này, nhưng hôm nay anh lại nhắc tới như vậy làm lòng của cô lần nữa quặn đau.
Lúc cô khó khăn nhất người cô nghĩ tới đầu tiên là anh. Cô cho là anh cũng thích cô. Cô hỏi anh vay tiền là để chữa bệnh cho cha nhưng lại đổi lấy những lời nói nhục nhã của anh. Cô cùng đường mới đi tới làm phiền tới Lăng Bắc Hàn.
“Đúng vậy!” Cô ngẩng đầu lên nhìn anh. Không khóc cũng không cười. Cô bình tĩnh nói.
“Tôi cho là......”
“Lệ tiên sinh. Việc này đã không còn ý nghĩa gì rồi! Sự việc kia tôi đã không còn oán giận anh. Mà anh cũng không có nghĩa vụ phải giúp tôi...”. Thôi Nhã Lan nhìn Lệ Mộ Phàm nói. Không oán không hờn đứng lên. Cô cũng là một người hiểu chuyện, cô biết anh cũng không có nghĩa vụ phải cho cô mượn tiền.
Tất cả đều do cô chỉ nghe theo ý mình mà thôi.
Cô biết bây giờ bọn họ đã không còn bất cứ quan hệ gì. Trước đó giữa hai người đã xảy ra mối quan hệ không nên có. Nhưng hiện tại mối liên hệ duy nhất của hai người là đứa bé cũng đã mất. Cho nên giờ đây họ lại càng không có quan hệ.
Buồn bã, đau đớn dâng lên trong lồng ngực anh, kích động. “Cô không yêu tôi nên độc ác phá bỏ đứa bé sao?”. Anh vô lực hỏi, nhưng trong lòng cũng rõ ràng cô có quyền không cần đứa bé này. Nhưng anh chỉ oán cô tại sao lại có thể ác tâm như vậy?
Không yêu?
Trong lòng Thôi Nhã Lan phát khổ, nhưng có khổ mấy cũng phải chịu đựng. Cô không biết rốt cuộc yêu là như thế nào, cô chỉ biết, cô thích nhìn anh say sưa ăn ngon lành những thức ăn mà cô nấu, thích anh thỉnh thoảng cười dịu dàng với cô, cũng thích anh ôm đàn ghi-ta ca hát…
Cô cũng đau lòng khi nhìn thấy anh buồn buồn không vui uống rượu giải sầu…
Nhìn anh cô lắc đầu một cái. Khóe miệng nở nụ cười. “Tôi mới mười chín tuổi. Không thể để ột đứa bé làm liên lụy tới mình…”.
Liên lụy?
Lệ Mộ Phàm chết tâm nhìn cô. Cảm giác có vẻ như mình rất buồn cười, chạy từ nước Mĩ xa xôi tới nơi này.
Anh chậm rãi móc ra một tấm chi phiếu từ trong bộ âu phục màu đen của mình, cầm bút máy viết chữ như vẽ tranh, xé ra đưa cho cô.
“Coi như là tôi bồi thường cho cô!” Có lẽ là anh không đành lòng thấy cô ở một nơi nghèo túng như vậy... thế nhưng anh lại đối xử như vậy với một cô gái đã lừa gạt anh. Giết chết đứa bé của anh! Lệ Mộ Phàm cảm giác mình gần giống thánh nhân.
Cũng có lẽ anh đã trở nên thành thục, phân rõ thị phi.
Cô cùng anh vốn cũng không có bất kỳ quan hệ gì, cho nên cô cũng không có nghĩa vụ sinh con cho anh. Nhưng vì cái gì trong lòng anh lại rất hận cô, hận muốn bóp chết cô. Anh kìm chế nỗi hận trong lòng, đôi tay hơi có vẻ run rẩy đem tấm chi phiếu để lại một bên trên bàn.
“Tôi không cần!” Lấy tiền đó để đuổi cô đi sao? Thật đúng là hào phóng đấy…
Cô kích động đứng dậy. Đem tấm chi phiếu ném lại cho anh. Trái tim run rẩy kịch liệt đau đớn.
Lệ Mộ Phàm nhìn ánh mắt kiên định của cô làm tim anh đau nhói, không thể nhịn được anh đưa tay ra ôm lấy thân thể cô thật chặt. Thật ra thì chính cô đã cho anh rất nhiều vui vẻ, đi cùng với cô rất thú vị. Anh vẫn hay lấy việc trêu chọc cô, khi dễ cô làm thú vui. Mà cô cũng ngốc ngếch mặc anh khi dễ cũng không phản kháng.
Thôi Nhã Lan không ngờ anh sẽ đột nhiên ôm mình. Lòng tràn đầy uất ức hóa thành nước mắt mãnh liệt rơi xuống.
Thật ra thì anh ấy cũng không xấu. Chỉ là không thích cô. Cái ôm này của anh coi như là thương hại cô sao?
Dùng sức chớp chớp đôi mắt, cô cố gắng không để cho nước mắt rơi xuống.
Lệ Mộ Phàm ôm cô một lúc lâu mới buông cô ra. Rũ con mắt xuống nhìn vẻ mặt tái nhợt của cô, còn đôi mắt thì sưng đỏ. “Tiền này không phải tôi có ý vũ nhục cô, cô hãy cầm đi, hãy sống một cuộc sống thật tốt. Cám ơn cô đã từng mang đến cho tôi sự vui vẻ......”
Giọng nói của Lệ Mộ Phàm bị ép tới mức rất thấp. Hơi có vẻ khàn khàn. Anh nhìn cô, thật bình tĩnh nói.
Anh nói cám ơn cô? Thôi Nhã Lan thật bất ngờ, một người đàn ông luôn luôn cao ngạo như anh trong miệng lại dám nói ra từ này. Cô còn tưởng rằng anh thật sự muốn nhục nhã cô một lần nữa.
“Thật sự tôi không cần.” Những thứ kia là cô cam tâm tình nguyện bỏ ra. Là vô giá. Không cần dùng tiền bạc tới hồi báo. Thôi Nhã Lan cũng hiểu bản thân cô không hối hận vì đã yêu anh. Những thứ kia đều là do cô tự nguyện.
Cho nên cô không cảm thấy anh thiếu cô.
Lệ Mộ Phàm vẫn thò tay cầm lấy tấm chi phiếu. Nhếch miệng lên. Nhìn cô. “Vậy gặp lại sau...”. Cứ như vậy hòa nhau, yên lặng mà chia tay.
Giống như lần này anh tới tìm cô, chính là nói với cô hai chữ này. Lúc trước là không tiện chia tay.......Thôi Nhã Lan nhịn được nước mắt. Nhìn gương mặt tuấn tú của anh cũng cười cười. “Hẹn gặp lại!”. Như vậy tốt vô cùng. Thật rất tốt.
Anh không có hủy diệt những hình ảnh của mình trong lòng cô. Phần tình cảm tốt đẹp này chính là tình yêu say đắm.
Lệ Mộ Phàm xoay người. Cất bước đi tới cửa. Trong lòng anh mơ hồ đau như bị thứ gì đó xé rách. Anh sẽ nhớ những lời cô đã nói. Cố gắng trở thành một con người không phải là bởi vì bề ngoài, gia thế hấp dẫn mà thu hút ánh mắt của phụ nữ.
Nếu như điều duy nhất anh không thấy hối hận là khi anh bước ra khỏi ngưỡng cửa này trong nháy mắt cô nói cho anh biết: Cô thích anh không phải là vì tiền của anh ......
Nói thì có ích lợi gì?
Cô núp ở sau cửa sổ nhìn anh bước lên một xe cao cấp rời đi. Hoàng hôn buông xuống. Một chiếc xe lay động rời đi khỏi cái khu dân nghèo…
Trong không khí còn lưu lại mùi vị bạc hà khoan khoái trên người anh. Dưới thân thể của cô vẫn còn chảy máu. Đứa bé của bọn họ và anh cũng đã cùng nhau rời khỏi cô...
Nhìn gian phòng đơn sơ trống vắng. Một loại cảm giác cô độc cắn nuốt cô. Nhưng cô không hề khóc. Cô phải mỉm cười hạnh phúc. Giống như tất cả những chua xót trong lòng đều bị cái ôm vừa nãy của Lệ Mộ Phàm hòa tan.
Âu Lăng Hân thấy con trai đi tới phi trường. Vẻ mặt bình tĩnh giống như không có chuyện gì xảy ra.
“Cái đó Thôi Nhã Lan......”
“Mẹ, đừng lo lắng cho con nữa. Giữa con và cô ấy đã chấm đứt” Lệ Mộ Phàm cũng mới biết mẹ anh đã đi tìm Thôi Nhã Lan. Sợ mẹ lại vì chuyện của anh mà lo lắng, anh hiểu chuyện nói với bà.
Nhìn dáng vẻ bình tĩnh của con trai, Âu Lăng Hân vui mừng. Nhìn con trai như vậy bà nghĩ con trai cùng với Thôi Nhã Lan thật sự đã không có tình cảm gì nữa rồi.
“Như vậy thì con hãy an tâm mà học tập. Về sau công ty phải giao cho con quản lý rồi!” Âu Lăng Hân nhìn anh, gương mặt hòa ái cười nói. “Con cũng nên buông Duyệt Duyệt thôi…”
“Mẹ, hiện tại con và Duyệt Duyệt chỉ là bạn bè bình thường!” Anh kiên quyết cắt đứt rõ ràng mối quan hệ này. Đối với Úc Tử Duyệt anh đã sớm không còn cố chấp nữa rồi.
“Như vậy cũng tốt...... hôn sự của con mẹ sẽ với bàn bạc với chú của con một chút. Xem nhà cô gái nào thích hợp, sau đó con cố gắng bồi dưỡng tình cảm với cô ấy, chờ sau khi con hoàn thành xong việc học......”
“Gấp như vậy làm cái gì? Con mới hai mươi mốt tuổi...”. Nhìn mẹ của mình Lệ Mộ Phàm cười khổ nói.
“Được rồi, vậy mẹ không ép con! Nhưng con cũng không được có quan hệ nam nữ tùy tiện ở bên ngoài.” “. Âu Lăng Hân dạy dỗ anh. Lệ Mộ Phàm nhìn bà cười cười. Chỉ chốc lát sau lên máy bay đi. Anh muốn đi suốt đêm về nước Mỹ.
**
Lăng Bắc Hàn rời đi ba ngày rồi. Chỉ có ngày đó đến đơn vị trước khi xuất phát cô đã gọi điện thoại tới cho anh. Rồi sau đó không thấy bóng dáng nữa. Bởi vì Úc Tử Duyệt nghe thấy ở đó bọn họ đã bắt đầu diễn tập quân sự.
Theo quan sát của cô hai ngày nay sức khỏe mẹ chồng Tiếu Dĩnh hình như không tốt. Thường hay không xuống dưới lầu ăn cơm, đều là do Lăng Chí Tiêu bưng lên. Cô muốn đi an ủi bà nhưng gõ cửa mấy lần cũng không có phản ứng.
Cô nghĩ là chắc mẹ sinh bệnh nặng. Nhưng cô nhớ trước khi Lăng Bắc Hàn đi có nói mẹ chồng không có sinh bệnh gì, chỉ là cảm vặt.
Nhan Tịch giống như là biến mất khỏi thế gian vậy. Sau khi chị ấy rời đi, chưa bao giờ gọi cho cô một cú điện thoại. Gửi tin nhắn vào số điện thoại trước của chị ấy cũng không được.
Chat Messenger. Microblogging. Chị ấy cũng không hề sử dụng đến. Nhưng mà cô rất thông minh. Biết để lại tin nhắn cho chị ấy trên diễn đàn tiểu thuyết. Úc Tử Duyệt phải lè lưỡi hít hà, thật bội phục Nhan Tịch thế nhưng chưa từng ngừng việc viết tiểu thuyết mới......
Chị ấy thật là kiên cường......
Cô rất yêu thương và lo lắng cho chị ấy. Nhưng nhìn chị ấy kiên trì cập nhật như vậy cảm thấy chị ấy đã khá hơn rồi. Một quyển mới nhất là “Trao quyền”. Viết chuyện xưa của cô cùng Lăng Bắc Hàn.
Có rất nhiều chuyện là sự thật phát sinh giữa cô cùng Lăng Bắc Hàn, cũng có rất nhiều chi tiết là Nhan Tịch tự mình tưởng tượng, thêm thắt một chút… Thỉnh thoảng cười đến ôm cả bụng. Thỉnh thoảng khóc đến thảm. Cô đã tốn hết một buổi chiều một xem xong, sau đó cô nhắn lại.
Chỉ hy vọng chị ấy có thể sống thật tốt. Nhất định phải thật tốt.
“Người này rõ là đang che giấu.” Úc Tử Duyệt nhìn có một người gọi là “Tai đánh”. Có vẻ như có rất nhiều người nhắn lại. Tức giận mắng.
“Lão Lục không lợi dụng Nhan Tịch.”
Cứ như vậy nhắn lại. Liên tiếp hơn mười tin.
“Đọc tiểu thuyết mà thôi, làm gì kích động như thế...”. Úc Tử Duyệt tức giận nói. Không phải lão Lục đang lợi dụng Nhan Tịch sao? Ở trong tiểu thuyết Nhan Tịch không viết rõ ràng. Úc Tử Duyệt cau mày. “Mặc kệ có hay không, dù sao lão Lục cũng là người xấu...”. Úc Tử Duyệt thầm nói.
Trên thực tế lão Lục có thể là nằm vùng sao? Úc Tử Duyệt âm thầm nghĩ ngợi. Không dám tưởng tượng. Cô cảm thấy Nhan Tịch ảo tưởng lão Lục thành người nằm vùng để tự an ủi mình. Cô cũng mặc kệ có phải nằm vùng hay không, lão Lục thật sự đã làm tổn thương Nhan Tịch thật nhiều…
Nếu là Lăng Bắc Hàn đối xử với cô như vậy, chắc chắn cô sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.
**
“Tiếu Dĩnh có chuyện gì vậy? Sao lại không chịu xuống ăn cơm?”. Liên tiếp chừng mấy ngày Tiếu Dĩnh cũng không xuống ăn cơm, mà cũng không thấy đi làm. Lúc Bà cụ ăn cơm bất mãn nói.
“Bà nội! Chắc thân thể mẹ không thoải mái!” Lúc này Úc Tử Duyệt giúp hoà giải. Chỉ thấy ba chồng bưng khay thức ăn từ phòng bếp ra ngoài, đi lên lầu.
“Thân thể không thoải mái cũng không xuống dưới lầu ăn cơm à? Người mang thai bị nôn ngén lợi hại cũng không yếu ớt như vậy......”
“Bà nội!” Bà cụ bất mãn nói bị Úc Tử Duyệt cắt đứt. Nghĩ thầm bà nội còn rất nghiêm khắc đối với mẹ chồng. So với việc Tiếu Dĩnh đối xử với cô còn hơn rất nhiều.
Bà cụ cũng là tức giận Lăng Chí Tiêu cùng Tiếu Dĩnh có chuyện gạt bà.
“Em ăn không vô...”. Tiếu Dĩnh thấy Lăng Chí Tiêu bưng thức ăn đi vào, hơi có vẻ suy yếu mà nói. Bà muốn đi phá đứa bé này nhưng hai ngày nay huyết áp hơi cao không thể làm giải phẫu.
“Ăn không vô cũng cố chịu một chút! Những thứ này đều là thức ăn giúp hạ huyết áp.” Lăng Chí Tiêu trầm giọng nói.
“Lăng Chí Tiêu anh cũng ước gì em nhanh chóng phá bỏ đứa bé này có phải không?” Tiếu Dĩnh mất trí ngồi dậy trên giường gầm nhẹ. Rõ ràng chính bà cũng không muốn có đứa bé này nhưng lại muốn đổ thừa Lăng Chí Tiêu.
Cũng đều do bọn họ sai lầm, cứ nghĩ lớn tuổi như vậy rồi, sẽ không thể nào có thai được. Nào biết…
Sinh ra không thực tế mà phá bỏ cũng không nỡ!
“Bùm......”. Nghe lời của Tiếu Dính nói Lăng Chí Tiêu nặng nề để khay thức ăn xuống trên bàn, đi tới mép giường, vẻ mặt tức giận nhìn Tiếu Dĩnh chằm chằm. “Tiếu Dĩnh. Em đây là đang nói cái gì?”
Tiếu Dĩnh ngẩng mặt, lòng tràn đầy khổ sở. Không biết nên nói gì.
“Khỏi phải nói em không thể sinh cái thai này. Em cũng hơn năm mươi rồi. Sinh đứa bé này quá nguy hiểm, anh cũng là suy nghĩ vì an toàn của em.” Lăng Chí Tiêu kích động nói, trong giọng nói lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
Tiếu Dĩnh không nói chuyện nữa. Xuống giường, bắt đầu ăn cơm.
“Huyết áp hạ có thể đi giải quyết… em đi nói với Bắc Hàn.” Tiếu Dĩnh tỉnh táo lại nói với Lăng Chí Tiêu. Mới vừa cũng là do trong lòng quá khổ sở, quá mâu thuẫn mới có thể mất hết lý trí như vậy. Lớn tuổi rồi không thể sinh được nữa.
Lăng Chí Tiêu hút thuốc, gật đầu. Mọi việc vẫn là đặt an toàn của bà lên trên hết. Sinh mạng vô thường.
“Bà nội......”. Úc Tử Duyệt cùng bà cụ trộm nghe ở ngoài cửa nên câu nói mới vừa rồi của Tiếu Dĩnh, hai người họ đều nghe được rõ ràng.
“Là sao ta?”. Úc Tử Duyệt vẫn còn rất kinh ngạc, vừa đỡ bà cụ xuống lầu vừa hỏi. Lúc đó cô chỉ nghe mẹ chồng nói cái gì mà phá bỏ đứa bé, còn chưa có nghĩ tới phương diện kia.
“Có ý gì? Tai nạn chết người.” Bà cụ tức giận nói.
“Á? Cái gì? Cái gì xảy ra án mạng?” “. Úc Tử Duyệt kinh ngạc hỏi.
“Lớn tuổi như vậy rồi ......”. Bà cụ lại thầm nói. Một bên Úc Tử Duyệt vẫn còn suy nghĩ ý tứ trong lời nói của bà cụ, nửa cẩn thận hồi tưởng lại câu nói mới vừa rồi của mẹ chồng. Khuôn mặt cô trở nên khiếp sợ.
“Mẹ chồng mang thai?”
“Trời ạ!”
Thật là một tin tức quá thú vị nha! Hơn năm mươi tuổi rồi vẫn có thể mang thai? OMG!
Úc Tử Duyệt âm thầm kêu lên ở trong lòng.
“Bà nội, mẹ thật sự có thai rồi hả?”. Đỡ bà cụ vào gian phòng, Úc Tử Duyệt nhỏ giọng lại hỏi.
“Nha đầu ngốc!” Bà cụ gõ một cú vào cái đầu nhỏ của cô. “Duyệt Duyệt, mở ngăn kéo ra...”. Bà cụ chỉ vào một cái rương giống một cái bàn đã lỗi thời, nói với Úc Tử Duyệt.
Úc Tử Duyệt còn kinh ngạc lắm, sửng sốt một chút mới mở ngăn kéo này ra. Dưới sự chỉ thị của bà cụ, cô lấy ra một hộp gỗ có khắc hoa văn.
Chỉ thấy bàn tay già nua của bà cụ run rẩy mở cái hộp kia ra. Bên trong có một tấm vải đỏ. Bà cụ từ từ mở ra từng lớp vải vóc một, bên trong lộ ra một vòng tròn sáng bóng mà mượt mà không hề tỳ vết, đó là vòng tay Phỉ Thúy.
Đây không phải là chiếc vòng tay mà bà cụ rất yêu quý hay sao?
“Bà nội, muộn rồi bà còn lấy vòng tay ra làm gì vậy?”. Úc Tử Duyệt nghi hoặc hỏi. Chỉ thấy bà cụ đeo vòng tay lên sau đó vuốt ve, rồi lại gỡ xuống. Úc Tử Duyệt kinh ngạc. Chiếc vòng được đeo vào tay cô.
“Bà cho cháu chiếc vòng tay này!” Bà cụ rất phóng khoáng nói.
Chỉ thấy Úc Tử Duyệt kinh ngạc trợn mắt há mồm, đớ lưỡi nhìn bà cụ. “Mau trở về ngủ đi. Bảo dì Vương tới đây giúp bà tắm.” Bà cụ không có cho cô mở miệng liền đuổi cô đi rồi.
“Không. Không phải. Bà nội cái vòng tay này......”
“Bà tặng cho cháu. Cháu không thích à?” Bà cụ căn cứ vào nét mặt của cô mà nói.
“Không. Không phải.Bà nội. Đây là bảo bối của bà mà? Bà đưa cho cháu…” Úc Tử Duyệt nhìn bà cụ nói. Hình như ý thức được cái gì.
“Để cho cháu cầm thì cứ cầm. Giúp bà bảo quản cho tốt. Gia truyền”. Bà cụ lại nói. Trong lòng Úc Tử Duyệt như có dòng nước ấm chảy qua rồi sau đó đi về gian phòng của mình.
Mới vừa cầm điện thoại di động lên, cô rất vui mừng vì Lăng Bắc Hàn đang gọi điện thoại tới cho cô.