Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 262
"A.... anh đừng đụng, rất đau!” căng đau, hơi nóng một chút, cảm giác giống như có một tảng đá bị nhét vào bên trong, anh đụng vào, làm cô khổ sở kêu thành tiếng, thật rất đau a.
Lăng Bắc Hàn nhìn một bên ngực của cô lớn hơn nhiều, vừa đỏ vừa sưng, cô kêu đau anh lại không dám đụng, ngẩng đầu lên nhìn cô cau mày, thoạt nhìn rất khổ sở. Trong lòng trầm xuống, anh cài nút lại cho cô, nói "Anh đi gọi bác sĩ!” Lăng Bắc Hàn nói xong, nhanh chóng đi tìm bác sĩ.
Sau khi bác sĩ kiểm tra xong, đưa cho hai người dụng cụ hút sữa, bác sĩ dạy cho anh cách dùng để hút sữa ra cho Úc Tử Duyệt. Lúc bác sĩ đang làm mẫu, thì Úc Tử Duyệt chỉ cảm thấy giống như bị kim đâm đau nhói, lại căng đau .
Nhưng lại không thể hét ra ngoài, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
"Cứ như vậy, học xong chưa? Tự hai người làm đi.... giữ nguyên đầu vú. Tuyến sữa sẽ thông!” bác sĩ nữ nói xong, đem dụng cụ hút sữa đưa cho Lăng Bắc Hàn, Lăng Bắc Hàn càng không ngừng gật đầu.
"Hô.... Đau chết em rồi!” cửa phòng bệnh mới đóng lại, liền nghe Úc Tử Duyệt thở dài một hơi nói.
Lăng Bắc Hàn không lên tiếng, chỉ đem dụng cụ để lên ngực cô, động tác vô cùng dịu dàng, "Bác sĩ nói sữa này bị chua rồi, không thể uống nữa....” anh vừa hút vừa nói.
"Anh nhẹ một chút! Đau chết em!” mỗi lần hút ra, ngực liền căng đau, Úc Tử Duyệt khổ sở, phiền não nói, thiếu chút là khóc lên.
"Đã rất nhẹ rồi, dụng cụ này không tốt?” Lăng Bắc Hàn buông tay, lấy dụng cụ hút sữa ra, cẩn thận quan sát cấu tạo của nó, nghi ngờ mà hỏi.
"Không biết, dù sao cũng rất đau....đúng là hạn hạ người mà....” Úc Tử Duyệt bĩu môi, than oán nói, chỉ là nhìn con trai một bên, vẻ này uất ức lại thoáng bình phục. Vì con trai, uất ức này có tính là cái gì, lúc sinh con đau nhói tim cũng cắn răng gắng gượng qua, đúng không?
"Vậy anh… !” Lăng Bắc Hàn đem dụng cụ vứt bỏ ở một bên, nửa người trên cúi xuống trước ngực của cô, sau đó....hoạt động.
"Hô.... Anh.... Lăng Bắc Hàn anh....” anh, anh ấy . . . . . Úc Tử Duyệt cúi đầu nhắm mắt lại, dường như Lăng Bắc Hàn nằm trọn trong lòng ngực cô, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, xấu hổ, thẹn thùng, hơn nữa, cô có cảm giác thân thể của mình giống như vì hành động của anh mà có phản ứng....
Lăng Bắc Hàn buông cô ra, đem sữa trong miệng nhổ vào trong thùng rác, "Mới vừa rồi có đau không?” anh dịu dàng hỏi, cũng không cảm thấy ngượng ngùng chút nào, Úc Tử Duyệt cúi mặt xuống, lắc đầu một cái, "So với cái kia thì dễ chịu hơn, a....” còn chưa nói hết, anh lại cúi đầu....
Đem sữa bị ngẹn hút sạch xong, rốt cuộc Úc Tử Duyệt cũng cảm giác thư thái rất nhiều, Lăng Bắc Hàn đỡ cô nằm xuống, "Em ngủ đi, chờ tiểu tử thúi tỉnh dậy, anh gọi em....” Lăng Bắc Hàn đắp kín chăn mỏng cho cô, dịu dàng nói, sau đó nhẹ nhàng hôn một cái trên gương mặt của cô, "Cực khổ cho em rồi...."
Úc Tử Duyệt nghe anh nói dịu dàng như vậy, làm lòng cô cảm thấy thật ấm áp, "Anh cũng không được gọi con là tiểu tử thúi á..., tránh cho về sau con không thích anh đó.... đúng rồi, lúc nào đặt tên cho con trai? Để bà nội đặt, còn ba mẹ, hay là chúng ta ?” Úc Tử Duyệt nhìn gương mặt tuấn tú của anh, dịu dàng hỏi.
"Bà nội nói theo chúng ta, dựa theo gia phả của nhà họ Lăng, tiểu tử thúi lấy chữ lót là Kiêu!” Lăng Bắc Hàn nói xong, đứng lên, đi tới một bên nôi, nhìn con trai giống như heo con ngủ bên trong, trong lòng mềm mại.
"Ừ, lúc trước em nghe bà nội có nói, chũ Kiêu, nghe rất dũng mãnh!” Úc Tử Duyệt xoay người lại, nhìn Lăng Bắc Hàn đang đứng bên nôi, khóe miệng treo nụ cười hạnh phúc. Giờ phút này Lăng Bắc Hàn thoạt nhìn như một người đàn ông ở nhà rất bình thường....
"Gọi Kiêu Đằng được không?” Lăng Bắc Hàn ngẩng đầu lên nhìn về phía Úc Tử Duyệt, dò hỏi.
"Kiêu Đằng? Lăng Kiêu Đằng?" Úc Tử Duyệt lẩm bẩm trong miệng, "Cái tên này em có cảm giác rất kỳ quái, chẳng lẽ anh tìm trong thơ ca cổ hay sao?” Úc Tử Duyệt hỏi.
"Kiêu Đằng, có nghĩa là tung hoành vạn dặm. Lấy từ bài thơ của Đỗ Phủ “Phòng Binh Tào Hồ Mã”, Kiêu Đằng là chỉ phi nhanh như tuấn mã!” Lăng Bắc Hàn đứng dậy, ngâm một câu thơ, lại trở về bên cạnh giường Úc Tử Duyệt nói với cô.
Úc Tử Duyệt như có điều suy nghĩ, một lúc lâu, mới nhớ tới bài thơ này, "Anh đang nghĩ tới cũng cho con trai làm quân nhân có đúng không?” Úc Tử Duyệt cất giọng hỏi.
"Anh đang nghĩ tới trong tương lai trong lòng con trai có chí lớn, có hào khí! Nói đi thì phải nói lại, làm lính thì thế nào? Em chê à?” Lăng Bắc Hàn ngồi ở đầu giường, cúi người xuống khóa chặt cô bằng ánh mắt sâu thẳm.
Úc Tử Duyệt lườm anh nói, "Tương lai con muốn làm gì, em sẽ theo con, em không hy vọng con trai từ nhỏ đã bị truyền vào đầu cái tư tưởng trưởng thành sớm! Nếu như chính con trai muốn làm lính, cũng được, nếu như không muốn, chúng ta cũng không được miễn cưỡng! Chỉ cần con trai có thể làm chuyện nó thích là tốt rồi!” Úc Tử Duyệt nói với Lăng Bắc Hàn.
"Dĩ nhiên, anh đâu có chuyên chế độc tài vậy chứ!” anh cười nhạt mà nói.
"Anh có chuyên chế độc tài không, em còn không biết sao?” liếc mắt nhìn anh một cái nói.
"Cô bé, em nói cho rõ ràng, anh mà chuyên chế độc tài hả?" Lăng Bắc Hàn cúi người xuống đè cô, phà hơi ở bên tai cô nói.
Hơi thở nóng bỏng phả vào tai khiến toàn thân Úc Tử Duyệt run lên, "Không được....Nhột.... tránh ra....” Khắp người nổi da gà, Úc Tử Duyệt nói.
Lăng Bắc Hàn ung dung đứng dậy, nhích người cô ra, liếc một cái, "Nói đi.... cho em cơ hội quở trách anh...."
"Anh rất bá đạo, rất chuyên chế ! Chỉ cho em được nhớ một mình anh! Lúc mới vừa kết hôn, thường phạt em đứng tư thế hành quân! Không cho phép ăn đồ ăn vặt, không cho phép xem Anime, còn không được xem tiểu thuyết, AV đợi chút....” Úc Tử Duyệt vừa nghĩ vừa nói.
Lăng Bắc Hàn mím môi cười cười, "Đó là giúp anh có chính xác tư tưởng trong sáng!” Véo mũi cô, anh cười nói, lật người nằm lên giường.
"Này! Anh tính ngủ ở đây à? !"
"Lâu lắm rồi không được ôm em ngủ!” thân thể của cô rơi vào trong ngực của anh, cái ót bị anh giữ lấy, Úc Tử Duyệt cũng đưa tay ôm hông của anh, rất lâu rồi cô cũng không có ôm anh ngủ....
"Lâu như vậy, cũng khổ cực cho anh nữa....” tay nhỏ bé của Úc Tử Duyệt vuốt ve lồng ngực của anh, lượn vòng vòng, dịu dàng nói. Người đàn ông này, nín hơn nửa năm rồi....
Tay nhỏ bé săn sóc chậm rãi dời xuống....
Thân thể Lăng Bắc Hàn bởi vì động tác của cô mà cứng ngắc, sau đó, dây lưng bị tháo ra, sau đó nữa, chính là cảm giác tuyệt vời cắn nuốt lấy anh....
Quá lâu không được hưởng thụ sự phục vụ, cô lại chủ động giúp anh, điểm này, làm anh rất cảm động!
"không cần cảm động vì em! Em làm như vậy, là phòng ngừa anh đi ăn vụng!” Úc Tử Duyệt cười xấu xa nói.
Ăn vụng? Mặt Lăng Bắc Hàn xuất hiện ba vạch đen, "Có cọp mẹ ở đây, anh nào dám....á...."
Lời anh còn chưa nói hết, Úc Tử Duyệt đã dùng sức, phụt một cái, anh phóng ra ngoài!
Anh ôm chặt cô, co giật từng cơn, đã lâu không được hưởng thụ, anh đắm chìm trong khuây khoả, còn Úc Tử Duyệt thì ảo não nhìn tay dính nhớp nháp, thật hối hận vì đã giúp an !
Chỉ là, anh ấy thỏa mãn, cô cũng rất vui vẻ.
"Úc Tử Duyệt, em...em làm anh phóng ra sớm rồi!” khôi phục từ trong cao triều, Lăng Bắc Hàn buồn bực nói, thời gian nghỉ phép rất dài không đi làm, cho nên anh mới nhạy cảm như vậy, vừa rồi cô chỉ mới dùng chút sức, anh đã không kiềm được....
"Xì... sao lại tại em.... nói không chừng chính anh có vấn đề nha.... Có phải do kìm nén quá lâu, nên mắc lỗi kỹ thuật rồi chăng?” Úc Tử Duyệt trêu ghẹo nói, nhìn anh xuống giường lấy khăn lông ra lau tay cho cô.
"Em.... anh mong nó bị hỏng thiệt đi, xem em còn cười được không? Đó là phúc lợi cả đời của em đó!” Lăng Bắc Hàn nhìn cô chằm chằm, ảo não nói.
Úc Tử Duyệt liếc anh một cái, "Dù sao em cũng không sao cả....” Úc Tử Duyệt lầu bầu nói, phương diện này, cảm giác của phụ nữ so với đàn ông yếu hơn rất nhiều chứ?
Lăng Bắc Hàn cười nhìn cô, "Phụ nữ 30 như hổ như sói bốn mươi, em còn chưa tới thời điểm đó, vì phúc lợi sau này của em, phải đối xử tốt với anh đó?” hôn môi cô một cái, anh cười quỷ nói.
"Vậy lúc em ba mươi tuổi, anh đã bốn mươi rồi, lúc em bốn mươi, anh đã năm mươi! Lăng Bắc Hàn! Em hối hận vì bị gả cho ông già rồi !” Úc Tử Duyệt đỏ mặt quát anh.
Lúc này mới ý thức được, anh già trước cô rồi....
Nếu sau khi hai người già rồi, cô bảy mươi tuổi, anh đã tám mươi tuổi, anh rời đi trước cô mười năm, thì làm thế nào? Nghĩ như vậy, trong lòng Úc Tử Duyệt ê ẩm, rất khổ sở....
Lăng Bắc Hàn xoay mình lên giường, ôm cô vào trong ngực, "Lại dám chê anh già sao? !” liếc cô một cái, anh chất vấn, chỉ là lúc này, Úc Tử Duyệt cũng ngẩng mặt lên, gương mặt lộ vẻ cô đơn.
"Sao vậy?"
"Lăng Bắc Hàn, anh phải đồng ý với em, cho dù anh lớn hơn em mười tuổi, nhưng lúc chúng ta già rồi, nhất định anh phải chết sau em...."
"Úc Tử Duyệt! Sao lại nói gì chuyện hoang đường vậy? !"
"Đồng ý với em!"
"Suy nghĩ nhiều như vậy làm gì? Ở bên nhau được ngày nào thì hãy quý trong ngày đó, phải biết quý trọng hiện tại....” hiểu ý của cô, Lăng Bắc Hàn ôm cô, dịu dàng nói.
"Nửa đời trước, anh dâng hiến cho quốc gia nhân dân, nhưng nửa đời sau nhất định anh phải dùng để theo em đến già....” Úc Tử Duyệt nằm ở trong ngực của anh, khàn giọng nói.
"Nhất định!” Lăng Bắc Hàn cười nói, chờ lúc anh không thể bay nhảy được nữa, không thể làm chuyện có ý nghĩa, anh sẽ trở lại theo cô....
Có cam đoan của anh, Úc Tử Duyệt mỉm cười hạnh phúc , thõa mãn hơi thở trên người, mệt mỏi ngủ....
***
Ba ngày sau, Úc Tử Duyệt và con trai xuất viện, cả hai không về nhà cũ ở cữ, Lăng Bắc Hàn quý trọng những ngày nghỉ còn dư lại, một ngày một đêm cố gắng chăm sóc hai mẹ con .... Vụ án buôn lậu quân hỏa mở phiên toà xét xử, Tư Đồ Ngạn, Hạ Tĩnh Sơ đều phải chịu hình phạt.
Hạ Tĩnh Sơ bị kết án mười năm, tội danh của Hạ Kiệt rất nhẹ, đại khái hai ba năm. Ngày ấy, Úc Tử Duyệt cùng Lăng Bắc Hàn xem tin tức mới biết, Lăng Bắc Hàn, lục khải Chính cùng với những người phụ trách vụ án này gồm có quân nhân, cảnh sát, còn có rất nhiều liệt sĩ, cũng được khen ngợi.
Những quan chức tham ô kia cũng nhận được quả báo trừng phạt, "thật tốt!Hả lòng hả dạ!” Úc Tử Duyệt kích động nói, Lăng Bắc Hàn cười, "Oa oa oa...."
"Oa....Đằng Đằng có phải muốn đi tiểu hay không? Hay là đói bụng?"
"Ị rồi !” Thấy Lăng Bắc Hàn cau mày nói, Úc Tử Duyệt nhìn tới đống kia mà cười trộm, tiểu tổ tông này, hành hạ ba con đủ thảm mà!