Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 266
Nửa đêm khuya khoắt, chạy ra ngoài đến tiệm thuốc mua hộp bao cao su, Lăng Bắc Hàn nhanh chóng chạy về nhà. Nhất thời xúc động chạy tới phòng sách, mới phát hiện tình cảnh hỗn loạn mới nãy đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Ảo não nhíu mày, anh tức giận thế nhưng mình gấp đến độ quên mất cô ấy có thể đã sớm rời khỏi phòng sách! Trung tá Lăng bị nhu cầu làm mất đi sức phán đoán....
Không nghe thấy tiếng nước chảy, Lăng Bắc Hàn đi tới phòng trẻ, bên trong cũng không có bóng dáng của cô, sau đó mới trở lại phòng ngủ....
Mới vừa đẩy cửa phòng ngủ ra, một mùi hương nồng nặc mang theo thúc giục. Hương thơm hoa hồng xông vào hơi thở, trong phòng ánh sáng rất tối, chỉ có hai ngọn đèn trên đầu giường và trên bàn sáng.
Ánh sáng mập mờ chiếu sáng cô gái nhỏ đang ngồi ở cuối giường....
Thời khắc mấu chốt, anh không quên đeo TT lên, nhìn anh vì cô mà mê muội, vì cô mà trầm luân, cô cảm thấy lúc trước mình chịu khổ giảm cân đều là đáng giá.
Giống như Lăng Bắc Hàn muốn cô bao nhiêu cũng không đủ, anh làm không biết bao nhiêu lần, mỗi một lần, cô đều làm anh càng thêm say mê!Cô mang đến cho anh vui vẻ, sung sướng, chưa từng vì thời gian dài ngắn mà biến mất chút nào, ngược lại theo thời gian trôi qua, càng ngày càng lún sâu!
"Hô....” anh rút người ra, toàn thân cô lần nữa run rẩy, thở một hơi, toàn thân mệt lả nằm bệp ở trên giường
"Ông xã...."
"Hả?” Lăng Bắc Hàn lấy TT xuống, bắt đầu dọn dẹp, Úc Tử Duyệt lại đột nhiên phát ra âm thanh mị hoặc. Trên người cô còn dính một ít mảnh vải vụn mỏng manh màu đen.... dáng vẻ càng thêm mị hoặc động lòng người....
"Em có lỏng hơn so với trước kia hay không ?” cô ấp a ấp úng, có chút không tự tin hỏi ra một tiếng, mặc dù làm thủ thuật co lại âm đạo, nhưng cô vẫn có chút không tin.
Lăng Bắc Hàn nhếch môi cười, cúi xuống cắn dái tai của cô, "Hình như so với trước kia còn chặt hơn, dễ làm hơn!” anh ca ngợi nói, Úc Tử Duyệt cười duyên ra tiếng, lại nhào vào trong ngực của anh.
So với anh, cô giống như là một qảu đào mật, ngọt ngào mà mê người, thưởng thức bao nhiêu cũng không đủ.
Đêm khá dài, hai người vẫn tâm tình liên tục. Đang lúc Lăng Bắc Hàn muốn ngủ thì tiểu tử sát vách lại kêu lên, "Em cứ ngủ đi, để anh đi dỗ con....” sắp sửa rời giường Úc Tử Duyệt bị anh đè lại, anh săn sóc nói.
Không khỏi nghĩ tới hai tháng này, có thể cô ấy cũng thường thức giấc lúc nửa đêm tự mình chăm sóc con, làm anh đau lòng không dứt.
Tiểu Đằng Đằng, động tác của Lăng Bắc Hàn lưu loát thay tả cho con, sau đó lại dụ dỗ nó ngủ, tiểu tử này cũng rất mau ngủ, anh nằm lại bên cạnh giường trẻ nít nhìn hồi lâu mới trở về phòng....
Nhìn cô gái ngủ trên giường hết sức trầm, trong đôi mắt anh toát ra sự cưng chiều, giống như khi anh nhìn tiểu Đằng Đằng. Anh biết anh và cô đã yêu nhau hơn hai năm rồi, còn lúc trước quen biết nhau chưa tới hơn mười ngày là bọn họ đã kết hôn....
Trong hai năm, có không ít chuyện đã xảy ra, có yêu, có đau, có chia ly, nhưng lại quay về với nhau, trong đó, đã trải qua chuyện của Lệ Mộ Phàm, Hạ Tĩnh Sơ, Tư Đồ Ngạn....anh và cô đã vượt qua biết bao trở ngại, gập ghềnh....
Nhìn cô gái ngủ say trong ngực mình, Lăng Bắc Hàn nghĩ, nếu như không phải là cô, có lẽ, anh vẫn giữ cái cuộc sống đơn điệu ấy, một lòng chỉ đâm vào trong quân doanh làm lính. Nhưng cô đã mang lại cho anh các loại cảm giác hỉ nộ ái ố, hơn nữa là hạnh phúc....
Cưng chiều hôn một cái ở trên trán cô, anh mới ôm lấy cô ngủ thật say....
***
Ngày hôm sau, trong khách sạn rất náo nhiệt, nhà họ Lăng, nhà họ Úc, nhà họ Tiếu, cùng với bạn bè của Lăng Bắc Hàn, dường như mọi người đều đến đông đủ. Cũng làm chừng mười bàn. Hôm nay tiểu Đằng Đằng mặc toàn thân một màu đỏ chót, trên cổ còn đeo vòng, bị mọi người thích thú ôm tới ôm lui, cũng cùng chơi đàu với con của anh hai Úc Tử Mặc, y y nha nha.....
Nhìn tiểu Đằng Đằng, nhưng bác hai, bác ba của Lăng Bắc Hàn lại bắt đầu đỏ mắt rồi.
"Khải Lâm, rốt cuộc con có tin hay chưa....” trên bàn ăn, Lục Khải Lâm bị bà cụ không kềm chế được hỏi, sắc mặt Lục Khải Lâm ửng đỏ, "Cũng sắp có....” Lăng Bắc Diệp có vụ án, còn chưa chạy tới kịp, Lục Khải Lâm không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt đáp với bà.
"Đúng rồi, hôn sự của Bắc Triệt như thế nào?” lúc này, có người lại hỏi hôn sự của Lăng Bắc Triệt.
"Chắc chắn sẽ tổ chức vào cuối măn!” có người trả lời như vậy, sau đó là một hồi ồn ào.
Lăng Bắc Sam ngồi ở bàn phụ nữ của nhà họ Lăng, vẫn cúi đầu, yên lặng ăn cơm, Lục Khải Chính thì ngồi ở bàn bạn bè của Lăng Bắc Hàn, hình như là náo nhiệt nhất , hơn nữa lúc này họ đang bắt hai vợ chồng Lăng Bắc Hàn uống rượu.
"Rượu giao bôi! Rượu giao bôi! Phải uống rượu giao bôi!” một bàn toàn những đàn ông trẻ tuổi ồn ào nói.
"Hôm nay lễ 100 ngày của con trai tôi, chứ đâu phải là tân hôn, uống rượu giao bôi cái gì chứ?” Úc Tử Duyệt mặc chiếc váy nền trắng có thêu hoa nhỏ, bưng thức uống, nói với bạn bè đang làm ồn lên của Lăng Bắc Hàn.
"Chị dâu nhỏ, tôi giúp hai người nhớ lại, năm ngoái hai người kết hôn không uống rượu giao bôi!” lúc này Tôn Đại dụ dỗ nói.
"Đúng, tôi cũng nhớ!” Cố Diệc Thần cũng nói giúp vào.
"Tôi cũng nhớ!” Lục Khải Chính cũng lên tiếng.
"Lão Lục, cậu nhớ lại đi, lúc mình kết hôn hình như cậu không có đến !” Lăng Bắc Hàn không vui chỉ trích Lục Khải Chính nói, Lục Khải Chính bưng ly rượu ghé vào khóe miệng, cười cười. Ngày ấy Lăng Bắc Hàn kết hôn, anh còn có "Giao dịch" rồi, sao có thể đi được.
"Tôi nhận phạt, hai người cứ uống của mình, rượu giao bôi 3 chén, các anh em khỏi phải khách khí với bọn họ! Đồ uống lại càng không cần tiết kiệm!” lục khải Chính uống cạn một ly rượu trắng, nói với mọi người ngồi trên bàn.
"Rượu giao bôi 3 chén! 3 chén!” mọi người trên bàn dưới sự dụ dỗ của lục khải chính, lại ồn ào lên nói.
Úc Tử Duyệt hung hăng trừng mắt với bộ mặt vô lại của Lục Khải Chính, nghĩ thầm, lúc này mà Nhan Tịch ở đây, xem thử anh ta còn dám đắc chí. Nhưng không hề thấy Nhan Tịch đâ cả, mấy ngày trước cô đã mời chị ấy đến, nhưng chị ấy lại quật cường, không chịu tới.
Đồ uống trong tay của Úc Tử Duyệt cũng bị người khác đổi thành rượu trắng, "Tôi uống thay cô ấy..., sáu ly, được không?" .
"Không được! Rượu giao bôi phải hai người uống chung!"
Sau đó, chỉ thấy Úc Tử Duyệt sảng khoái bưng ly rượu lên, cong lên cùi chỏ, Lăng Bắc Hàn vòng tay qua, hai người uống xong một ly, sau đó những người khác lại ồn ào lên , lại uống ly thứ hai.... người bàn này đổ bọn họ sáu ly mới bằng lòng bỏ qua cho.
Trên đường, Úc Tử Duyệt nhận được một cú điện thoại đi ra ngoài, ra khỏi khách sạn, phát hiện là Lệ Mộ Phàm.
"Sao lai không vào? ! Cậu với chị Nhan thiệt là, lễ trăm ngày của con mình mà hai người cũng không tới, làm hại mình ngay cả một người bạn cũng không có!” Úc Tử Duyệt thấy cậu ta mặc đồ Tây mang giày da, hôm nay nhìn cực kỳ đẹp trai, tức giận nói.
Lệ Mộ Phàm cười cười, "Mình đến cũng hơi ngại, dầu gì mình cũng từng đuổi theo cậu....” đèn trên tường khách sạn chiếu vào mặt của Lệ Mộ Phàm, làm tôn lên ngũ quan sắc sảo của cậu ta.
Nghe lời của cậu ta, Úc Tử Duyệt cười cười, "Bây giờ mình hoàn toàn xem cậu như bạn bè rồi, cậu cũng xem mình là bạn, sợ cái gì....” Úc Tử Duyệt liếc mắt nói.
Lệ Mộ Phàm nhìn cô gái trước mặt, mặc toàn thân bộ sườn xám thanh lịch, tóc vén lên thật cao, cảm thấy cô gái nhỏ này đã không còn là một tiểu nha đầu hoạt bát như trước kia?
"Tối nay cậu rất đẹp....” tự đáy lòng khen ngợi, anh đưa cho cô cái hộp, "Tìm mô hình Đại Hoàng Phong này rất lâu vì nó không sản xuất nữa, mình tặng cho Kiêu Đằng!" .
Úc Tử Duyệt cười nhận lấy, "Thanks!" .
"Không quấy rầy cậu nữa, vào đi thôi.... mình lên máy bay về nước Mỹ....” Lệ Mộ Phàm nhỏ giọng mà nói, sau đó bước nhanh rời đi, lúc này, Lăng Bắc Hàn đi ra ngoài, hai tay bá đạo giữ chặt hông của cô.
Lệ Mộ Phàm đã lên xe nghênh ngang rời đi.
"Lén lút hẹn hò sau lưng chồng à?” Lăng Bắc Hàn đùa giỡn nói.
"Đúng vậy, nhưng lại bị anh bắt được rồi, làm thế nào đây?” Úc Tử Duyệt nghe anh nói, đáp lại, cô biết anh cũng không phải thật sự ghen ghét.
"Làm thế nào.... tối nay tiếp tục phục vụ anh cho tốt....” Lăng Bắc Hàn nhéo một cái ở ngang hông của nàng cô, tà ác nói ở bên tai cô.
"Anh xấu lắm!” Úc Tử Duyệt cau mày ảo não mà nói, "Uống rượu cũng nên giải tán đi....” tính toán thời gian cũng không xê xích gì nhiều, Úc Tử Duyệt lại lầu bầu nói.
"Là....” Lăng Bắc Hàn lạnh nhạt nói, lúc này, điện thoại của Úc Tử Duyệt lại vang lên.
Là Nhan Tịch điện tới, Úc Tử Duyệt mừng rỡ vội vàng bắt máy.
"Duyệt Duyệt, chị đang ở bên ngoài khách sạn, sau đài phun nước....” trong điện thoại, giọng nói của Nhan Tịch vang lên. Úc Tử Duyệt vội vàng xoay người, tránh khỏi ngực của Lăng Bắc Hàn, bước nhanh đến đài phun nước.
Lăng Bắc Hàn đang kinh ngạc, chỉ thấy Úc Tử Duyệt đã rời đi....
Úc Tử Duyệt đi đến đằng sau suối phun, xa xa, nhìn thấy một bóng dáng mảnh khảnh cao gầy đứng ở đó, nhìn thấy cô, chị ấy đã ngắt điện thoại di động, cô cũng để điện thoại xuống.
"Chị xấu lắm đó....!” Úc Tử Duyệt tiến lên ôm cổ Nhan Tịch mắng.
Nhan Tịch cười cười, trong mắt ngấn nước, "Hôm nay có việc ở Nhà Xuất Bản ở kinh thành để tổ chức hội sách, cũng vừa tới khách sạn này ăn cơm....” Nhan Tịch vỗ lưng Úc Tử Duyệt, dịu dàng nói.
Úc Tử Duyệt buông người ra, nhìn chị ấy từ đầu tới đuôi đánh giá một lần. Vẫn là tóc ngắn, áo sơ mi trắng, bên ngoài có một cái móc treo, quần rộng rãi, giày da màu trắng, thoạt nhìn rất đẹp trai, rất tài trí.
Nhan Tịch cũng quan sát Úc Tử Duyệt, "Vóc người còn tốt hơn so với lúc trước!” nói xong, Nhan Tịch nhìn đồng hồ trên cổ tay một cái, nói : "Duyệt Duyệt, chị phải lên máy bay...."
"Không thể nán lại một đêm sao? ! Nhan Tịch, chị thật xấu!” thấy chị ấy đã vẫy xe taxi, Úc Tử Duyệt tức giận nói.
"Chị thật sự rất vội, em biết, công việc của chị mà.... không nói nữa…”, quay đầu “ Liên lạc với em sau!” khóe mắt liếc về đoàn người ra khỏi khách sạn, Nhan Tịch vội vàng nói, may mắn thay xe taxi đã dừng lại trước mặt.
Cô nhanh chóng nói, sau đó mở cửa xe, đi lên, bảo tài xế lái xe đi.
Vẫy tay từ biệt với Úc Tử Duyệt xong thì thấy trong đoàn người đi ra khỏi tiệm rượu, có một bóng người cao lớn, mà cô không thể quen thuộc hơn được, hơn nữa cô gái dựa bên cạnh anh…. giờ phút này, đột nhiên Lăng Bắc Sam ôm lấy anh ấy, hôn....
Một màn này, cô chỉ nhìn liếc qua một chút, sau đó quay đầu, mặc cho tâm tình kích động, dần dần lạnh lại, sau đó, khóe miệng nhếch lên một nụ cười giễu cợt....
"Lăng Bắc Sam! Em....” Lục Khải Chính không ngờ, thế nhưng Lăng Bắc Sam lại cường hôn anh trước mặt nhiều người như vậy! Anh tức giân buông cô ta ra, nhìn chằm chằm, quát.
"Lục khải Chính! Em hôn anh thì sao, mọi người đều biết quan hệ của chúng ta....” trên người lăng Bắc sam có mùi rượu rất nặng, nhìn Lục Khải Chính, say mê nói. Giờ phút này, Hàn Diệc Thàn đang đứng một bên, nghe thấy lời nói của Lăng Bắc Sam, lòng anh như dao cắt! Hận không thể xông lên trước, kéo cô lại, chiếm thành của mình!
"Chúng ta không có!” Lục Khải Chính cũng không chịu được nữa, quát lên ở trước mặt rất nhiều người!
Lăng Bắc Sam khẽ ngớ ngẩn, chỉ thấy Lục Khải Chính đang muốn đi, cô ta vội vã đuổi lên trước, bắt tay anh lại, "Anh đừng đi....em là vị hôn thê của anh mà!" .
"Bắc Sam!” Lăng Bắc Diệp không nhịn nổi vọt ra, bắt được Lăng Bắc Sam, tức giận quát, một cô gái ngay trước mặt nhiều bạn bè thân thích như vậy, quấn quýt níu kéo với một người đàn ông, còn nói như vậy? !
Lăng Bắc Diệp cũng làm khó nhìn Lục Khải Chính, ý bảo anh chừa chút mặt mũi, Lục Khải Chính ảo não, lúc này, chỉ thấy một bóng dáng cao lớn vọt tới, Cố Diệc Thần bắt được Lăng Bắc Sam, đẩy Lục Khải Chính ra, lôi cô ta đến bãi đậu xe.
"Cố Diệc Thần, cậu buông tôi ra....” Lăng Bắc Sam tức giận kêu lên.
Cố Diệc Thần căn bản không nghe, đè nén lòng tràn đầy tức giận cùng thương cảm, sải bước rời đi....
"Này....!"
"Yên tâm đi, A Thần sẽ không khi dễ Bắc Sam ....” Lăng Bắc Diệp giải thích với người đối diện, ở bên ngoài khách sạn , bọn họ cũng không nói thêm cái gì, người nhà, cùng với bạn bè thân thích, rất nhanh tản ra....
Lục Khải Chính thở phào nhẹ nhõm, lúc này, Úc Tử Duyệt đi tới bên cạnh anh, nhỏ giọng mở miệng: "Mới nãy Nhan Tịch có tới đây, bây giờ đang trên đường đến sân bay...." .
Lục Khải Chính nghe câu nói xong liền sững sờ, sau đó, nổi điên chạy đến bãi đậu xe.
Úc Tử Duyệt bất đắc dĩ cười cười, Lăng Bắc Hàn ôm tiểu Đằng Đằng đang ngủ ra ngoài, kéo cô, cũng đi đến bãi đậu xe....
"Ông xã.... anh nói xem lão Lục sẽ đuổi theo chị Nhan sao?” cô hạnh phúc rúc vào khuỷu tay Lăng Bắc Hàn, hỏi, tiểu Đằng Đằng đã sớm ngủ trong lòng anh. Úc Tử Duyệt nắm lấy bàn tay nhỏ bé ấm áp của tiểu Đằng Đằng, bộ dạng như say rượu.
"Tùy đi...." Lăng Bắc Hàn cau mày, trong lòng anh còn đang nghĩ đến sự dây dưa của Lăng Bắc Sam với Lục Khải Chính mới vừa rồi, cũng thầm than trong lòng tại sao Lăng Bắc Sam lại không thể thông suốt?
Con bé đó, luôn là khăng khăng một mực.
"A...."Úc Tử Duyệt lầu bầu một tiếng, sau đó nhắm mắt lại. Khi cô ngủ thật say trong khuỷu tay anh, Lăng Bắc Hàn nhìn con trai trong ngực, lại nhìn cô, khóe miệng không tự chủ nâng lên, nụ cười xuất phát từ nội tâm....
Cảm kích nhất là anh còn có cô bên cạnh, cô đã cho anh một ngôi nhà ấm áp, mang lại cho anh vui vẻ cùng hạnh phúc. Không nhịn được hôn một cái ở trên trán cô.... Ở trong lòng đọc lại một câu: Úc Tử Duyệt, anh yêu em!