Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 294
Tầm mắt hai người giao nhau, đến khi nhìn rõ từng đường nét trên khuôn mặt tuấn tú kia, Lăng Bắc Sam chợt thấy căng thẳng, quên cả chuyển tầm mắt, ngược lại, Cố Diệc Thần lại chỉ dừng lại một giây liền nhìn sang phía Lục Khải Chính, khóe mắt liếc nhìn chiếc vòng thạch anh màu tím quen thuộc trên cổ tay Lăng Bắc Sam.
Thấy Cố Diệc Thần chuyển tầm mắt, Lăng Bắc Sam chợt hoàn hồn, luống cuống đặt dao nĩa xuống, hai tay lặng lẽ buông xuống, giấu dưới bàn, tay phải đưa sang tháo chiếc vòng bên phía tay trái ra, tiện tay đặt xuống ghế ngồi.
Sau khi làm xong một loạt động tác này, cô mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ sợ Cố Diệc Thần nhìn thấy cô đang đeo chiếc vòng tay anh đã rặng cho cô trước đây, có điều thời gian cũng qua lâu rồi, hẳn là anh đã không còn nhớ nữa.
"Lão Lục!"
Lúc này, Cố Diệc Thần toàn thân mặc bộ Âu phục màu đen dắt theo một người phụ nữ mặc váy dài trắng, dáng người cao gầy, khuôn mặt xinh đẹp đến gần, hai người mang đến cho người ta cảm giác đúng là một cặp trai tài gái sắc.
Cố Diệc Thần Trùng đi tới chỗ Lục Khải Chính chào hỏi, không nhìn đến Lăng Bắc Sam đang ngồi bên cạnh Lục Khải Chính lấy một cái, cô gái xinh đẹp đi cùng với anh cùng nhìn ba người cười nhã nhặn. Lúc này Nhan Tịch mới chú ý đến cô gái kia, mới thoạt nhìn còn tưởng được nhìn thấy nữ minh tinh Lâm Chí Linh rồi chứ, hai mắt cô tỏa sáng, mà người đàn ông bên cạnh cô cũng là một người đàn ông nho nhã tuấn tú.
Lục Khải Chính thấy Cố Diệc Thần lại gần, cũng không kịp lên tiếng chào hỏi, con ngươi sâu sắc đánh giá cô gái đi cùng cậu ta, cô gái này, anh chưa từng gặp.
Lục Khải Chính chậm rãi đứng dậy, liếc nhìn Nhan Tịch, Nhan Tịch cũng đứng lên, nhìn đôi trai tài gái sắc kia cười cười, "Chị dâu của cậu, Nhan Tịch!" Lục Khải Chính cười không đứng đắn giới thiệu Nhan Tịch với Cố Diệc Thần, Nhan Tịch cười cười, rồi trừng mắt nhìn Lục Khải Chính, đồ già đầu còn không đứng đắn!
"Anh em với anh, Cô Diệc Thần! Gọi Tiểu Cố là được!" Lục Khải Chính giới thiệu Cố Diệc Thần với Nhan Tịch, giọng nói vẫn hiền hoà mang theo chút không đứng đắn như trước.
"Chào chị dâu!"
"Chào cậu!"
Cố Diệc Thần cười cười, nhìn Nhan Tịch gật đầu một cái, nói, lộ ra hàm răng ngay ngắn trắng bóng, Lăng Bắc Sam vẫn ngồi yên tại chỗ, trong lòng chợt dâng lên cảm giác ghen tuông, cô không biết người phụ nữ kia là ai, có quan hệ gì với Cố Diệc Thần. . . . . . Đây cũng là lần đầu tiên trong đời cô nhìn thấy Cố Diệc Thần đi cùng một người phụ nữ khác.
"Cô gái này nhìn rất lạ mặt..." Hai mắt Lục Khải Chính cũng đang nhìn cô gái bên cạnh Cố Diệc Thần, nói.
Cố Diệc Thần cười cười, "Ôn Uyển, là bạn của em!" Cậu sảng khoái nói, rồi giới thiệu Lục Khải Chính và Nhan Tịch với Ôn Uyển.
"Xin chào mọi người." Người cũng như tên, cô dịu dàng cười nói, giọng nói cũng vô cùng êm tai. Lăng Bắc Sam vẫn yên lặng ngồi đó, da đầu có chút tê tê.
"Chị Sam cũng ở đây ạ?" Lúc này Cố Diệc Thần mới nhìn đến Lăng Bắc Sam đang yên lặng ngồi, nhàn nhạt nói, chiếc vòng trên tay cô đã không thấy đâu nữa rồi.
Lăng Bắc Sam nghe thấy lời nói của Cố Diệc Thần cảm thấy vô cùng chói tai, cũng thấy đau lòng, sao anh lại gọi cô như vậy? Có ý gì chứ? Bây giờ nếu không đứng lên thì cô chính là người hẹp hòi, Lăng Bắc Sam sảng khoái đứng dậy, "Tôi tới đây dự tiệc." Lăng Bắc Sam nhìn Cố Diệc Thần tự nhiên nói, cũng nhìn sang người phụ nữ bên cạnh anh gật đầu một cái, cũng không cười.
"Lão Lục, chị dâu, chị Sam, mọi người từ từ ăn nhé, bọn em ăn cơm trước rồi." Cố Diệc Thần cũng chỉ nhàn nhạt gật đầu với cô một cái, sau đó ôm cô gái bên cạnh đi đến một góc yên tĩnh ngồi xuống. Nhìn cánh tay trái của Cố Diệc Thần đang đặt bên hông cô gái kia, lòng Lăng Bắc Sam chua xót, ngồi xuống liền bưng ly nước trái cây lên, uống từng ngụm lớn.
"Bắc Sam, không phải em và Cố Diệc Thần đã bàn đến chuyện đính hôn rồi sao? Giờ sao thế?" Lục Khải Chính nhận ra Lăng Bắc Sam có gì đó khác thường, nhỏ giọng hỏi.
Nhan Tịch nghe thấy Lục Khải Chính nói liền kinh ngạc, cũng chợt nhớ tới bài báo này nọ, thì ra đây chính là Cố Diệc Thần đó, vừa rồi cô còn định khen cậu ta với cô gái kia thật xứng một cặp trai tài gái sắc, thật may là cô không nói....
"Lão Lục..." Lăng Bắc Sam quay đầu hung dữ trợn mắt nhìn Lục Khải Chính, "Anh còn nói em nữa, em sẽ tiết lộ hết chuyện tốt anh làm trước kia ra đó!" Lăng Bắc Sam nhìn sang Nhan Tịch, lại nhìn Lục Khải Chính đắc ý cười nói.
Nhan Tịch cũng cười cười, cảm thấy giữa Lục Khải Chính và Lăng Bắc Sam dường như không có vấn đề gì nữa cả, "Chuyện tốt gì thế?" Nhan Tịch phối hợp với Lăng Bắc Sam nhìn sang Lục Khải Chính hỏi.
Cố Diệc Thần bên kia cũng đang nhìn cảnh ba người bọn họ cười đùa, nhìn thấy nụ cười vui vẻ của Lăng Bắc Sam, trái tim như thắt lại, quay đầu lại liền nhìn thấy ánh mắt tràn đầy tình cảm của Ôn Uyển, rốt cuộc nên chọn một người yêu mình, hay nên chọn người mình yêu nhưng chẳng thèm để tâm tới mình?
Nghĩ tới vấn đề này, trong lòng anh lại phiền não, anh cười dịu dàng đáp lại Ôn Uyển. Ôn Uyển thấy vậy không khỏi sợ hãi, không ngờ anh lại cười với cô như vậy.
Lăng Bắc Sam vô tình nhìn sang chợt bắt gặp nụ cười kia của Cố Diệc Thần, trong lòng đau nhói, từ trước đến nay, nụ cười của anh chỉ giành cho riêng cô, trong mắt của anh, trong lòng của anh đều chỉ có cô.
Vậy mà bây giờ anh lại cười dịu dàng như vậy với người phụ nữ khác. . . . . .
Lăng Bắc Sam, không phải mày không cần cậu ta sao?
Ba người bọn họ rời đi, lúc đến cửa Lăng Bắc sam không tự chủ quay đầu nhìn về phía góc yên tĩnh kia, liền thấy Cố Diệc Thần đang cầm khăn lau miệng cho cô gái tên Ôn Uyển kia. Ngực giống như bị thứ gì đó đè nèn, không sao thở nổi, trái tim co rút đau đớn.
Cô chợt kích động muốn chạy tới chất vấn Cố Diệc Thần, không phải anh ta là chống chưa cưới của cô sao? Không phải anh vẫn còn thích cô sao? Tại sao lại ở cùng với người phụ nữ khác? Tại sao lại đối xử tốt với người phụ nữ khác?
"Đợi sóng gió lần này qua đi, chúng ta sẽ huy hôn, trong thời gian này, chúng ta không ai can thiệp vào chuyện của nhau." Nhưng cô cũng chợt nhớ tới lời Cố Diệc Thần đã nói với cô vào buổi tối đó, quan hệ hôn ước của hai người bọn họ chỉ là để che mắt người đời thôi.
Lục Khải Chính quay đầu thấy Lăng Bắc Sam đang đứng thất thần, khóe miệng khẽ cong lên, nghĩ thầm Lăng Bắc Sam quả nhiên đã để tâm đến Cố Diệc Thần rồi.
"Bắc Sam, em đi đâu?" Lục Khải Chính ôm Nhan Tịch lên tiếng gọi Lăng Bắc Sam đang đứng ngẩn người ở trước cửa, Lăng Bắc Sam vội hoàn hồn, "Em... Em đi dạo loanh quanh thôi, hai người cứ đi trước đi!" Cô nói với Lục Khải Chính, sắc mặt có chút tái nhợt.
Nhan Tịch gật đầu một cái với cô, ngay sau đó đi theo Lục Khải Chính tới bãi đậu xe.
Một mình Lăng Bắc Sam tùy ý bước đi đầu óc mù mờ, còn mải suy nghĩ đến quan hệ của Cố Diệc Thần với người phụ nữ kia, chẳng lẽ Cô Diệc Thần thật sự không còn yêu cô nữa sao?
Tay phải không tự chủ cầm cổ tay trái, sờ sờ, không thấy gì cả, lòng cô chợt run lên, cổ tay trái trống không khiến cô hoảng hốt, "Chiếc vòng trên tay mình đâu rồi?" Cô không nhịn được bật ra thành tiếng, nhìn cổ tay trống rỗng của mình, trong lòng sợ hãi, sau đó, cô vội vã xoay người, không để ý hình tượng mà chạy nhanh trở lại khách sạn.
Cô chạy thẳng lên phòng ăn trên tầng hai, lúc chạy đến cửa liền đụng ngay vào một người đàn ông, mà người kia không phải ai khác chính là Cố Diệc Thần đang từ phòng ăn đi ra!
"A" Lăng Bắc Sam hốt hoảng kêu lên, nhìn thấy là Cố Diệc Thần trong lòng chợt co rút, muốn nói với anh, Cố Diệc Thần, cái vòng tay kia bị mất rồi, anh mau vào tìm giúp em với! Nhưng khi vừa nhìn thấy người phụ nữ phía sau anh, cô lại vội vàng chuyển tầm mắt.
Sao cô lại vội vội vàng vàng như thế? Cố Diệc Thần thầm nghĩ, ngay sau đó, ôm Ôn Uyển tránh sang một bên. Lăng Bắc Sam không nói gì, vội vàng chạy vào trong, tới chỗ mình vừa ngồi ăn cơm.
"Các người có nhặt được một chiếc vòng tay thạch anh màu tím không? Vừa nãy tôi để quên trên ghế!" Lăng Bắc Sam không để ý đến hình tượng, vội kéo một người phục vụ lại hỏi, vẻ mặt hoảng hốt, còn kéo ghế ra, nhấc khăn trải bàn lên, ngồi xổm người xuống tìm dưới gầm bàn.
Cảnh này đều rơi vào mắt Cố Diệc Thần cả, vẻ mặt anh không chút thay đổi , ôm Ôn Uyển rời đi.
"Tiểu thư, chúng tôi đã hỏi mọi người, không ai nhặt được chiếc vòng tay nào cả!" Nhân viên phục vụ nói với Lăng Bắc Sam đang cúi rạp người xuống định chui vào trong gầm bàn.
"Không thể nào! Tôi đặt ngay trên ghế ngồi mà!" Lăng Bắc Sam đứng lên, vì nóng lòng mà rống lớn, đó là chiếc vòng mà Cố Diệc Thần tặng cho cô nhiều năm về trước, là món quà sinh nhật đầu tiên đã lấy đi hết cảm giác buồn bã trong lòng cô.
Lăng Bắc Sam giống như đứa trẻ bị mất đi thứ mình vô cùng yêu thích, cùng quản lý phòng ăn tìm khắp nói, nhưng gần như toàn bộ phòng ăn đều bị lật tung lên rồi vẫn không tìm được chiếc vòng tay thạch anh màu tím mà cô nói. Lăng Bắc Sam cũng tìm trong túi xách của mình, tìm cả trong túi trên trang phục nhưng đều không có. . . . . .
Mất rồi, thật sự là mất rồi. Quản lý phòng ăn muốn đưa lễ vật làm quà an ủi cho cô, nhưng cô không lấy, mất hồn mất vía thẫn thờ đi ra khỏi phòng ăn. . . . . .
Có phải chỉ đến khi mất đi người ta mới biết quý trọng hay không, giống như chiếc vòng tay kia, bình thường cô đặt giữa một đống trang sức vàng ngọc, chẳng có chút thu hút nào, nhưng bao năm nay cô chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ vứt bỏ nó, ngược lại gần đây cô lại thường hay đeo nó. Cô vẫn còn nhớ, thạch anh màu tím kia là chính tay anh chọn, từng viên thạch anh là tự tay anh xuyên vào, độc nhất vô nhị, trên đời này chỉ có một cái.
***
Lục Khải Chính đưa Nhan Tịch đi dạo cả một ngày, tìm hiểu được mười một tuần hoàng kim, không có đi đến những địa danh du lịch nỏi tiếng, không có đi vào dòng người chen chúc như thủy triều, Lục Khải Chính lái xe chở cô đi ra vùng ngoại ô vắng vẻ hóng gió, hai người ngồi bên bờ sông cả một buổi chiều, nhẹ nhàng hôn, ôm ôm ấp ấp, trò chuyện giống như đôi tình nhân mới yêu.
"Tránh ra! Trời chiều rồi, về nhà thôi!" Thấy bàn tay to dày của anh từ phía sau luồn tới, dò vào trong cổ áo cô, Nhan Tịch tức giận nói. Mặc dù xung quanh không ai, nhưng cũng không thể để con sói dê này làm bậy được.
Lục khải Chính đâu có dễ dàng bỏ qua cô như thế, chặn tay cô lại, rồi lại dò vào trong cổ áo nàng, chiếm lấy vật mềm mại nào đó, suồng sã xoa nắn vân vê.
"A. Ưmh" Nhan Tịch bị kích thích cong người tựa vào ngực anh, Lục Khải Chính cúi đầu hôn lên miệng cô. . . . . . Sắc trời dần tối, bên bờ sông, anh ngồi ở bậc thang phía trên, cô ngồi ở bậc thang phía dưới, cô ngước đầu hôn đáp lại anh, bàn tay của anh suồng sã làm loạn phía trong quần áo cô. . . . . .
Nụ hôn chấm dứt, sắc trời đã tối hắn, anh ôm nàng đi trong xe, sau khi hai người thỏa mãn xong, mới bằng lòng rời đi.
Sau khi ăn cơm bên ngoài xong, hai người mới trở về chung cư, vốn dĩ Lục Khải Chính muốn mang cô tới khách sạn, nhưng lại bị Nhan Tịch cự tuyệt, nói muốn về nhà viết văn, Lục Khải Chính cũng không miễn cưỡng cô nữa.
"Mệt chết đi được, đều tại anh cả đó!" Vừa đi lên tầng, Nhan Tịch vừa kéo ống tay áo của Lục Khải Chính, oán giận nói, cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi, ngày mai nhất định phải ở nhà nghỉ ngơi mới được.
"A" Đèn ngoài hiên chợt được bật lên, Nhan Tịch liền nhìn thấy một người phụ nữ rất quen đang đứng trước cửa nhà mình, nháy mắt sau, cô kinh ngạc kêu lên thành tiếng, cũng không khỏi nắm chặt cánh tay Lục Khải Chính.