-
Chương: 139 Kim Tái An tìm đến cửa gây sự
Đêm khuya!
Tại Giang Châu, trong sảnh trước biệt thự.
"Anh cả, anh luyện chế đan dược gì vậy?"
Nhìn 3 viên đan dược màu đen trên bàn, anh em nhà họ Ngô tò mò hỏi Giang Vũ.
“Đây là Phá Linh Đan mà tôi dùng cây Thái Tuế trăm năm, cây nhân sâm tám mươi năm cùng hai cây nhân sâm bảy mươi năm của hai người mang tới phối hợp với các loại dược liệu khác để luyện chế ra!”
Giang Vũ nghiêm túc giới thiệu: "Một viên Phá Linh Đan cũng đủ để giúp tông sư cường giả nâng cao tu vi lên một cảnh giới nhỏ, đồng thời cũng có thể hỗ trợ cho tôi đột phá từ nội kình đại sư lên tông sư".
"Phá Linh Đan này thật sự thần kỳ như vậy sao?"
Sau khi nghe Giang Vũ nói, anh em nhà họ Ngô lập tức kích động không thôi, đồng thời cũng có chút nghi hoặc.
Phái Tuyên Đức tuy là võ đạo tông môn nhưng cũng không tinh thông trong việc luyện chế đan dược.
Vì vậy anh em nhà họ Ngô chỉ biết lấy dược liệu được phân phát từ những năm trước để có thể nâng cao tu vi, chứ thực tế họ chưa bao giờ uống đan dược.
"Tu vi của tôi đã bị mắc kẹt ở cảnh giới tông sư trung kỳ mấy năm nay rồi, liệu dùng Phá Linh Đan thì có thể đột phá đến tông sư hậu kỳ không?"
Ngô Khai Thiên hỏi Giang Vũ, nét mặt đầy kỳ vọng.
"Theo lý thuyết thì sẽ là như vậy!"
Giang Vũ mỉm cười gật đầu và đưa hai viên Phá Linh Đan cho anh em nhà họ Ngô.
“Đan dược này quá quý giá, chúng tôi không thể nhận được”.
Anh em nhà họ Ngô vội vàng xua tay nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào lọ đan dược, rõ ràng là vô cùng khao khát.
“Đã trở thành anh em kết nghĩa thì nên có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia".
Giang Vũ nghiêm túc bày tỏ thái độ: "Hơn nữa nếu không có hai cây nhân sâm của hai người thì tôi cũng sẽ không thể luyện chế ra được Phá Linh Đan, đây chỉ là quà đáp lễ của tôi thôi".
"Chúng tôi xin nhận tâm ý của anh cả, nhưng loại đan dược này thật sự quá quý giá".
Ngô Khai Thiên nuốt nước bọt, lắc đầu nói: “Hai cây nhân sâm kia là do cô Kỷ đưa cho anh, không liên quan gì đến chúng tôi cả, tôi".
"Nếu giờ hai người từ chối thì chuyện anh em kết nghĩa xem như hủy bỏ".
Giang Vũ không hài lòng ngắt lời Ngô Khai Thiên.
"Vậy thì chúng tôi xin nhận!"
Ngô Khai Sơn lập tức nhận lấy đan dược: “Dù sao thì từ nay về sau, chúng tôi cũng đều sẽ làm theo sự chỉ đạo của anh Giang, cho nên nâng cao thực lực thì làm việc sẽ tốt hơn”.
"Nói cũng đúng, vậy thì xin cảm ơn anh Giang!"
Ngô Khai Thiên cũng không tiếp tục dây dưa nữa, vừa nhận đan dược liền nóng lòng chạy đến phòng khách: "Anh cả, bây giờ tôi phải đi dùng đan dược, chúng ta ngày mai gặp lại".
"Anh hai, đúng là xấu tính, chờ em!"
Ngô Khai Sơn phàn nàn một tiếng rồi cũng nhanh chóng chạy đến phòng khách.
"Bị hai người lớn tuổi gọi là anh thật sự không thoải mái".
Giang Vũ nhìn bóng lưng anh em họ Ngô mà không nói nên lời, tự hỏi tại sao bọn họ lại nhất quyết muốn anh làm anh cả.
“Cậu Giang, bây giờ cậu đang gấp gáp muốn tăng cường thực lực, nếu như không đưa cho bọn họ Phá Linh Đan thì có thể đột phá đến tông sư hậu kỳ rồi”.
Sau khi anh em họ Ngô rời đi, Hoàng Long khó hiểu hỏi Giang Vũ.
"Không đơn giản như ông nghĩ đâu, Phá Linh Đan chỉ phát huy công hiệu một lần đối với tu sĩ, dùng nhiều cũng lãng phí thôi".
Giang Vũ nghịch viên đan dược cuối cùng trong tay, giải thích: "Nếu không có hai cây nhân sâm họ cung cấp thì tôi cũng sẽ không thể luyện chế được Phá Linh Đan".
"Như vậy thì cho dù tôi dùng hết tất cả các loại dược liệu mà mình có. Nhưng hiện tại tôi vẫn tin rằng mình có thể đột phá đến cảnh giới tông sư".
"Tôi hiểu rồi, là do tôi đã lo lắng quá mức!", Hoàng Long giật mình gật đầu.
"Haiz! Tôi chỉ không nghĩ bọn họ lại gấp gáp như thế, nóng lòng muốn chạy đi tu luyện".
Giang Vũ buồn bực thở dài: "Vậy thì tiếp theo cũng chỉ còn có ông có thể bảo vệ cho tôi để tôi bế quan dùng đan dược. Cho đến khi tôi đột phá thành công, đừng để ai quấy rầy tôi".
"Cậu Giang cứ yên tâm, cho dù thuộc hạ có chết thì cũng sẽ không để ai quấy rầy cậu", Hoàng Long kiên định nói.
"Vậy thì làm phiền ông rồi!"
Giang Vũ dặn dò một tiếng, sau đó quay trở lại phòng, lấy Phá Linh Đan bắt đầu đánh sâu vào luyện khí cấp bảy.
Chỉ cần đột phá được đến luyện khí cấp bảy thì cũng chẳng khác nào đã bước vào cảnh giới tông sư, như vậy thì anh mới có năng lực tự bảo vệ mình.
Hoàng Long đóng cửa biệt thự, vẻ mặt nghiêm túc tuần tra trong sân, bảo vệ Giang Vũ và anh em họ Ngô.
Một đêm không nói chuyện!
Sáng sớm hôm sau, một chiếc Mercedes mang biển số thành phố Ngô đã đậu trước cổng biệt thự.
Kim Tái An và tài xế bước ra khỏi xe, vẻ mặt dữ tợn.
"Đây là thiên cũng Vân Đỉnh, biệt thự xa hoa bậc nhất Giang Châu đây sao, nhìn qua thực sự rất đẹp".
Kim Tái An chắp tay sau lưng, hứng thú nhìn biệt thự trước mặt: "Tên khốn nạn Giang Vũ đó thật biết hưởng thụ, nhưng hắn không xứng ở trong một căn nhà tốt như vậy".
"Nghe nói cô Kỷ đã giao thiên cung Vân Đỉnh cho Giang Vũ, điều này chứng tỏ Kỷ tiểu thư rất coi trọng Giang Vũ".
Tài xế lo lắng nhắc nhở: "Chúng ta có nên suy nghĩ lại không? Nếu Kỷ Tuyết Tình nhớ tới tình cũ và báo thù cho Giang Vũ thì cậu và nhà họ Kim sẽ gặp rắc rối lớn!"
"Yên tâm, tôi đã nghĩ ra biện pháp đối phó, chỉ cần tôi..."
"Không được đậu xe trước cửa!"
Kim Tái An còn chưa kịp nói xong thì Hoàng Long đã đi ra ngoài sân, cảnh cáo: "Đây là tư gia, không chào đón những người không mời mà đến".
"Tôi tới đây tìm Giang Vũ, bảo hắn ra đây gặp tôi".
Kim Tái An đứng chắp tay sau lưng, nghênh ngang đáp.
"Xin lỗi, cậu chủ nhà tôi bây giờ không tiếp khách, mời trở về!", Hoàng Long lễ phép đáp lại.
"Hừ! Chó gác cửa không xứng nói chuyện với tôi".
Kim Tái An hừ lạnh, kiêu ngạo nói: "Nếu Giang Vũ không chịu ra ngoài gặp tôi thì tôi sẽ tự mình đi vào tìm hắn".
"Các người đừng hòng làm càn ở đây!"
Dù sao Hoàng Long cũng là bá chủ thế giới ngầm của Giang Châu, khi Kim Tái An mắng anh ta là chó gác cổng, ông ta liền tức giận nói: "Các người tốt nhất là nên lập tức rời đi, đừng tự đâm đầu vào chỗ chết".
"Sao ông nói chuyện với cậu chủ của tôi như vậy, ông mới là tự mình tìm chết".
Tài xế của Kim Tái An tức giận quát lên, lạnh lùng nhìn Hoàng Long: "Chó ngoan không cản đường, tốt nhất ông nên rời khỏi đây ngay, nếu không tôi sẽ giết ông!"
"Đúng là đám người đến gây sự".
Hoàng Long lập tức thay đổi tư thế, lạnh lùng nói: "Tôi đã nói rồi, cậu chủ nhà tôi hôm nay không tiếp khách. Nếu như các người không chịu đi thì đừng trách tôi không khách khí".
"Châu chấu đá xe, không biết lượng sức! Hôm nay tôi sẽ cho các người biết thế nào là thực lực của nội kình đại sư!"
Nhìn thấy Hoàng Long chuẩn bị ra tay, tài xế nhếch môi khinh thường, bước đến trước mặt Hoàng Long rồi đá thật mạnh vào ngực Hoàng Long.
"Nhanh quá!"
Hoàng Long còn chưa kịp phản ứng thì thân thể đã bị đá văng ra ngoài, sau khi đánh vỡ cửa sân thì nặng nề ngã xuống trong sân.
"Chỉ là một võ giả nội kình mà cũng dám ngăn cản chúng tôi, đúng là tự chuốc lấy khổ".
Tài xế khinh thường liếc nhìn Hoàng Long rồi đá tung cánh cửa còn lại, cung kính ra hiệu cho Kim Tái An đi vào: "Cậu chủ, mời!"
"Khốn kiếp, các người đám đột nhập trái phép vào nhà người khác!"
Lúc này, Hoàng Long phun ra một ngụm máu, nghiến răng nghiến lợi đứng dậy: "Chỉ cần tôi còn sống thì sẽ không để các người quấy rầy cậu chủ".
"Ha ha! Không ngờ Giang Vũ lại có một con chó trung thành như vậy ở bên cạnh".
Kim Tái An cười, giễu cợt nói: "Kim Dũng, chơi với ông ta chút đi, để xem ông ta trung thành đến mức nào".
"Tuân lệnh!"
Người lái xe tên Kim Dũng khát máu liếm môi rồi sải bước về phía Hoàng Long.
"Tôi liều mạng với cậu!"
Đối mặt với kẻ thù của cậu chủ, Hoàng Long tuy chỉ có thực lực nội kình đại sư vẫn không hề bỏ cuộc mà chủ động vũng quyền lao về phía Kim Dũng.
"Thật sự muốn chết!"
Kim Dũng cười lạnh, giơ tay lên nắm lấy cánh tay của Hoàng Long, bẻ gãy nó một cách thô bạo.
"Răng rắc!"
Cùng với tiếng xương gãy, cánh tay phải của Hoàng Long đã bị bẻ gãy.
"Hít!"
Cánh tay đã bị gãy, Hoàng Long đau đớn thở dốc nhưng vẫn cố kìm nén thanh âm, ông ta không muốn tiếng kêu của mình ảnh hưởng đến việc tu luyện của Giang Vũ.
"Không ngờ xương của ông lại cứng như vậy, đúng là thú vị!"
Nhìn thấy Hoàng Long có thể kìm lại tiếng hét của mình, đôi mắt Kim Dũng lóe lên dữ tợn, hắn ta dùng một tay nắm lấy cụt tay của Hoàng Long, tay kia thì liên tục đấm vào ngực Hoàng Long...
Tại Giang Châu, trong sảnh trước biệt thự.
"Anh cả, anh luyện chế đan dược gì vậy?"
Nhìn 3 viên đan dược màu đen trên bàn, anh em nhà họ Ngô tò mò hỏi Giang Vũ.
“Đây là Phá Linh Đan mà tôi dùng cây Thái Tuế trăm năm, cây nhân sâm tám mươi năm cùng hai cây nhân sâm bảy mươi năm của hai người mang tới phối hợp với các loại dược liệu khác để luyện chế ra!”
Giang Vũ nghiêm túc giới thiệu: "Một viên Phá Linh Đan cũng đủ để giúp tông sư cường giả nâng cao tu vi lên một cảnh giới nhỏ, đồng thời cũng có thể hỗ trợ cho tôi đột phá từ nội kình đại sư lên tông sư".
"Phá Linh Đan này thật sự thần kỳ như vậy sao?"
Sau khi nghe Giang Vũ nói, anh em nhà họ Ngô lập tức kích động không thôi, đồng thời cũng có chút nghi hoặc.
Phái Tuyên Đức tuy là võ đạo tông môn nhưng cũng không tinh thông trong việc luyện chế đan dược.
Vì vậy anh em nhà họ Ngô chỉ biết lấy dược liệu được phân phát từ những năm trước để có thể nâng cao tu vi, chứ thực tế họ chưa bao giờ uống đan dược.
"Tu vi của tôi đã bị mắc kẹt ở cảnh giới tông sư trung kỳ mấy năm nay rồi, liệu dùng Phá Linh Đan thì có thể đột phá đến tông sư hậu kỳ không?"
Ngô Khai Thiên hỏi Giang Vũ, nét mặt đầy kỳ vọng.
"Theo lý thuyết thì sẽ là như vậy!"
Giang Vũ mỉm cười gật đầu và đưa hai viên Phá Linh Đan cho anh em nhà họ Ngô.
“Đan dược này quá quý giá, chúng tôi không thể nhận được”.
Anh em nhà họ Ngô vội vàng xua tay nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào lọ đan dược, rõ ràng là vô cùng khao khát.
“Đã trở thành anh em kết nghĩa thì nên có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia".
Giang Vũ nghiêm túc bày tỏ thái độ: "Hơn nữa nếu không có hai cây nhân sâm của hai người thì tôi cũng sẽ không thể luyện chế ra được Phá Linh Đan, đây chỉ là quà đáp lễ của tôi thôi".
"Chúng tôi xin nhận tâm ý của anh cả, nhưng loại đan dược này thật sự quá quý giá".
Ngô Khai Thiên nuốt nước bọt, lắc đầu nói: “Hai cây nhân sâm kia là do cô Kỷ đưa cho anh, không liên quan gì đến chúng tôi cả, tôi".
"Nếu giờ hai người từ chối thì chuyện anh em kết nghĩa xem như hủy bỏ".
Giang Vũ không hài lòng ngắt lời Ngô Khai Thiên.
"Vậy thì chúng tôi xin nhận!"
Ngô Khai Sơn lập tức nhận lấy đan dược: “Dù sao thì từ nay về sau, chúng tôi cũng đều sẽ làm theo sự chỉ đạo của anh Giang, cho nên nâng cao thực lực thì làm việc sẽ tốt hơn”.
"Nói cũng đúng, vậy thì xin cảm ơn anh Giang!"
Ngô Khai Thiên cũng không tiếp tục dây dưa nữa, vừa nhận đan dược liền nóng lòng chạy đến phòng khách: "Anh cả, bây giờ tôi phải đi dùng đan dược, chúng ta ngày mai gặp lại".
"Anh hai, đúng là xấu tính, chờ em!"
Ngô Khai Sơn phàn nàn một tiếng rồi cũng nhanh chóng chạy đến phòng khách.
"Bị hai người lớn tuổi gọi là anh thật sự không thoải mái".
Giang Vũ nhìn bóng lưng anh em họ Ngô mà không nói nên lời, tự hỏi tại sao bọn họ lại nhất quyết muốn anh làm anh cả.
“Cậu Giang, bây giờ cậu đang gấp gáp muốn tăng cường thực lực, nếu như không đưa cho bọn họ Phá Linh Đan thì có thể đột phá đến tông sư hậu kỳ rồi”.
Sau khi anh em họ Ngô rời đi, Hoàng Long khó hiểu hỏi Giang Vũ.
"Không đơn giản như ông nghĩ đâu, Phá Linh Đan chỉ phát huy công hiệu một lần đối với tu sĩ, dùng nhiều cũng lãng phí thôi".
Giang Vũ nghịch viên đan dược cuối cùng trong tay, giải thích: "Nếu không có hai cây nhân sâm họ cung cấp thì tôi cũng sẽ không thể luyện chế được Phá Linh Đan".
"Như vậy thì cho dù tôi dùng hết tất cả các loại dược liệu mà mình có. Nhưng hiện tại tôi vẫn tin rằng mình có thể đột phá đến cảnh giới tông sư".
"Tôi hiểu rồi, là do tôi đã lo lắng quá mức!", Hoàng Long giật mình gật đầu.
"Haiz! Tôi chỉ không nghĩ bọn họ lại gấp gáp như thế, nóng lòng muốn chạy đi tu luyện".
Giang Vũ buồn bực thở dài: "Vậy thì tiếp theo cũng chỉ còn có ông có thể bảo vệ cho tôi để tôi bế quan dùng đan dược. Cho đến khi tôi đột phá thành công, đừng để ai quấy rầy tôi".
"Cậu Giang cứ yên tâm, cho dù thuộc hạ có chết thì cũng sẽ không để ai quấy rầy cậu", Hoàng Long kiên định nói.
"Vậy thì làm phiền ông rồi!"
Giang Vũ dặn dò một tiếng, sau đó quay trở lại phòng, lấy Phá Linh Đan bắt đầu đánh sâu vào luyện khí cấp bảy.
Chỉ cần đột phá được đến luyện khí cấp bảy thì cũng chẳng khác nào đã bước vào cảnh giới tông sư, như vậy thì anh mới có năng lực tự bảo vệ mình.
Hoàng Long đóng cửa biệt thự, vẻ mặt nghiêm túc tuần tra trong sân, bảo vệ Giang Vũ và anh em họ Ngô.
Một đêm không nói chuyện!
Sáng sớm hôm sau, một chiếc Mercedes mang biển số thành phố Ngô đã đậu trước cổng biệt thự.
Kim Tái An và tài xế bước ra khỏi xe, vẻ mặt dữ tợn.
"Đây là thiên cũng Vân Đỉnh, biệt thự xa hoa bậc nhất Giang Châu đây sao, nhìn qua thực sự rất đẹp".
Kim Tái An chắp tay sau lưng, hứng thú nhìn biệt thự trước mặt: "Tên khốn nạn Giang Vũ đó thật biết hưởng thụ, nhưng hắn không xứng ở trong một căn nhà tốt như vậy".
"Nghe nói cô Kỷ đã giao thiên cung Vân Đỉnh cho Giang Vũ, điều này chứng tỏ Kỷ tiểu thư rất coi trọng Giang Vũ".
Tài xế lo lắng nhắc nhở: "Chúng ta có nên suy nghĩ lại không? Nếu Kỷ Tuyết Tình nhớ tới tình cũ và báo thù cho Giang Vũ thì cậu và nhà họ Kim sẽ gặp rắc rối lớn!"
"Yên tâm, tôi đã nghĩ ra biện pháp đối phó, chỉ cần tôi..."
"Không được đậu xe trước cửa!"
Kim Tái An còn chưa kịp nói xong thì Hoàng Long đã đi ra ngoài sân, cảnh cáo: "Đây là tư gia, không chào đón những người không mời mà đến".
"Tôi tới đây tìm Giang Vũ, bảo hắn ra đây gặp tôi".
Kim Tái An đứng chắp tay sau lưng, nghênh ngang đáp.
"Xin lỗi, cậu chủ nhà tôi bây giờ không tiếp khách, mời trở về!", Hoàng Long lễ phép đáp lại.
"Hừ! Chó gác cửa không xứng nói chuyện với tôi".
Kim Tái An hừ lạnh, kiêu ngạo nói: "Nếu Giang Vũ không chịu ra ngoài gặp tôi thì tôi sẽ tự mình đi vào tìm hắn".
"Các người đừng hòng làm càn ở đây!"
Dù sao Hoàng Long cũng là bá chủ thế giới ngầm của Giang Châu, khi Kim Tái An mắng anh ta là chó gác cổng, ông ta liền tức giận nói: "Các người tốt nhất là nên lập tức rời đi, đừng tự đâm đầu vào chỗ chết".
"Sao ông nói chuyện với cậu chủ của tôi như vậy, ông mới là tự mình tìm chết".
Tài xế của Kim Tái An tức giận quát lên, lạnh lùng nhìn Hoàng Long: "Chó ngoan không cản đường, tốt nhất ông nên rời khỏi đây ngay, nếu không tôi sẽ giết ông!"
"Đúng là đám người đến gây sự".
Hoàng Long lập tức thay đổi tư thế, lạnh lùng nói: "Tôi đã nói rồi, cậu chủ nhà tôi hôm nay không tiếp khách. Nếu như các người không chịu đi thì đừng trách tôi không khách khí".
"Châu chấu đá xe, không biết lượng sức! Hôm nay tôi sẽ cho các người biết thế nào là thực lực của nội kình đại sư!"
Nhìn thấy Hoàng Long chuẩn bị ra tay, tài xế nhếch môi khinh thường, bước đến trước mặt Hoàng Long rồi đá thật mạnh vào ngực Hoàng Long.
"Nhanh quá!"
Hoàng Long còn chưa kịp phản ứng thì thân thể đã bị đá văng ra ngoài, sau khi đánh vỡ cửa sân thì nặng nề ngã xuống trong sân.
"Chỉ là một võ giả nội kình mà cũng dám ngăn cản chúng tôi, đúng là tự chuốc lấy khổ".
Tài xế khinh thường liếc nhìn Hoàng Long rồi đá tung cánh cửa còn lại, cung kính ra hiệu cho Kim Tái An đi vào: "Cậu chủ, mời!"
"Khốn kiếp, các người đám đột nhập trái phép vào nhà người khác!"
Lúc này, Hoàng Long phun ra một ngụm máu, nghiến răng nghiến lợi đứng dậy: "Chỉ cần tôi còn sống thì sẽ không để các người quấy rầy cậu chủ".
"Ha ha! Không ngờ Giang Vũ lại có một con chó trung thành như vậy ở bên cạnh".
Kim Tái An cười, giễu cợt nói: "Kim Dũng, chơi với ông ta chút đi, để xem ông ta trung thành đến mức nào".
"Tuân lệnh!"
Người lái xe tên Kim Dũng khát máu liếm môi rồi sải bước về phía Hoàng Long.
"Tôi liều mạng với cậu!"
Đối mặt với kẻ thù của cậu chủ, Hoàng Long tuy chỉ có thực lực nội kình đại sư vẫn không hề bỏ cuộc mà chủ động vũng quyền lao về phía Kim Dũng.
"Thật sự muốn chết!"
Kim Dũng cười lạnh, giơ tay lên nắm lấy cánh tay của Hoàng Long, bẻ gãy nó một cách thô bạo.
"Răng rắc!"
Cùng với tiếng xương gãy, cánh tay phải của Hoàng Long đã bị bẻ gãy.
"Hít!"
Cánh tay đã bị gãy, Hoàng Long đau đớn thở dốc nhưng vẫn cố kìm nén thanh âm, ông ta không muốn tiếng kêu của mình ảnh hưởng đến việc tu luyện của Giang Vũ.
"Không ngờ xương của ông lại cứng như vậy, đúng là thú vị!"
Nhìn thấy Hoàng Long có thể kìm lại tiếng hét của mình, đôi mắt Kim Dũng lóe lên dữ tợn, hắn ta dùng một tay nắm lấy cụt tay của Hoàng Long, tay kia thì liên tục đấm vào ngực Hoàng Long...