-
Chương 1
- Tác giả
- Zern
- Thể loại
- Ngôn tình
- Sủng
- HE
- Đô Thị
- Tình trạng
- Hoàn thành
- Số chương
- 6C
- Nguồn
- Thiên Ý
- Lượt đọc
- 1,055
- Cập nhật
Nam thần tôi thầm mến mười năm hôm nay kết hôn với nữ thần rồi.
Hôn lễ của bọn họ, tôi không nhịn được mà lệ rơi đầy mặt; nhìn sang bên cạnh một chút, là một chàng trai trẻ, mắt cũng đang rưng rưng.
Có lẽ chúng tôi đây chính là đồng bệnh tương liên, chó nhà có tang, cần phải liếm láp nỗi đau cho nhau, giúp nhau qua cơn hoạn nạn này thôi.
Thừa dịp đang chuếnh choáng, hai mắt đẫm lệ, tôi vỗ lung tung lên bả vai hắn.
“Người anh em, ra là người cùng khổ nha!”
“Gì chứ?”
“Thôi quên cô nàng đi. Nếu khó chịu quá thì chúng ta hẹn hò!”
Sau khi hẹn hò, hắn vậy mà luôn ấm ức chuyện tôi từng khóc lóc đau khổ vì nam thần:
“Vậy còn anh thì sao? Rốt cuộc lúc đó em có thích anh không? Hay chỉ là đúng lúc gặp anh, mà em thì có thể nói vậy với bất cứ thằng nào?”
Lúc đó, tôi và hắn anh nhìn tôi tôi nhìn anh, như những kẻ xa lạ chưa từng quen biết, biểu cảm không thể tin nổi. Hắn lật bàn:
“Lúc ấy em còn đang khóc trong hôn lễ của người ta kìa! Đừng tưởng anh quên!”
Tôi cười lạnh: “Không phải anh cũng khóc sao?”
Người kia chỉ vào tôi, ngón tay run rẩy: “Có cái r.ắ.m!”
“Lúc đó ông đây ăn phải mù tạt!”
01.
Tôi đoán, ngày hôm qua trong lễ cưới của Chu Thiến, tôi chắc chắn đã trở thành… trò cười lớn.
Vì sao dám khẳng định như vậy ư? Đơn giản thôi, là vì trong lúc lơ mơ nửa tỉnh nửa mê, tôi vẫn cảm nhận được cảm giác không hề dễ chịu – nếu không nốc đủ ba chai rượu vang thì không thể có vị kinh khủng thế này…
Đầu óc còn chưa tỉnh táo hẳn, trong tầm mắt mơ hồ đột nhiên xuất hiện một gương mặt lạnh lùng lãnh đạm. Người kia cau mày nhìn tôi, đôi ngươi màu sáng, đuôi mắt hơi cong cong, vô cùng đẹp trai.
"Tỉnh rồi à?"
Tôi vẫn đang nôn nao.
"Cô hành tôi cả đêm rồi có biết không?"
"Hả???"
Nghe xong, tôi như bị dội thẳng một chậu nước lạnh lên người, tỉnh táo hơn bao giờ hết. Tôi vội vàng vén chăn lên xem. May thay, quần con vẫn còn nguyên…
Từ từ… Váy của tôi… Cmn ai đã cởi rồi treo nó lên trên tường?
Tôi đau lòng chỉ vào chiếc váy, khóc không ra nước mắt:
"Chiếc váy này bằng lụa, chỉ được giặt tay thôi!"
"Tôi giặt bằng tay."
"Vậy thì tốt..."
Khoan…
Nói đến đây, tôi vội kéo chăn qua cằm, chỉ để lộ đôi mắt, kinh hãi:
"Anh lau người cho tôi sao? Tối qua đã xảy ra chuyện gì?"
Nhìn qua đối phương – hắn cũng giống tôi, đang quấn chặt thân thể trong chăn, ủ rũ đứng giữa phòng.
"Cái này không phải cô nên tự hỏi mình à?"
"88 – 64 – 92, quen không?"
"Quen..."
"Chính là số đo của cô, tối qua cô bắt tôi đo."
"Hả?"
"Số 180 xx0088, quen không?"
"Quen..."
"Đương nhiên rồi, cô bắt tôi nhớ số điện thoại của cô mà."
"..."
Không thể tưởng tượng nổi… tối qua chắc chắn vô cùng đặc sắc…
Người đàn ông vẫn quấn khăn trải giường, anh ta đi đến gần tôi rồi ngồi xuống chân giường, đưa điện thoại di động ra cho tôi xem.
"Không những vậy, cô còn ép tôi thêm Wechat của cô, còn nói sau này chúng ta hãy 'ngủ’ với nhau đi..."
Nghe vậy, tôi gào lên: "Rõ ràng tôi nói là ‘thử hẹn hò’!"
Bên kia im lặng một hồi: "Tưởng cô quên rồi chứ!"
Nếu tôi quên thật, anh còn định lừa tôi cái gì nữa hả?
Thấy sắc mặt tôi thay đổi, người đàn ông giơ điện thoại lên: "Vậy hôm qua cô ôm tôi không chịu buông, đòi làm bạn gái tôi, chuyện này có tính không?"
Ngay lúc tôi đang định phủ nhận, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, người bước vào là bạn tốt kiêm đối tác thân yêu của tôi – Khúc Nhược Khương.
Cô ấy mở túi đồ mình cầm đến ra, bày bánh bao hấp, rót sữa đậu nành, sau đó bắt đầu lải nhải:
"Tỉnh rồi à?"
"Cậu thật là, lớn như vậy rồi, nôn ra người mình thì cũng thôi đi, lại còn nôn đầy người Thẩm Hiếu nữa..."
Tôi: …
Thì ra tên của anh ta là Thẩm Hiếu.
Tôi nhìn lên tường, giờ mới để ý có một chiếc áo sơ mi trắng chất liệu vô cùng tốt đang được treo bên cạnh váy của tôi.
Thẩm Hiếu đi đến bên tường, gật đầu với người bạn tốt đang cằn nhằn của tôi.
"Không vấn đề gì. Phiền cô tránh ra ngoài một chút được chứ?"
"Được..."
Sau khi đáp lời anh ta, Khúc Nhược Khương nhanh chân bước ra ngoài, trước khi đi còn nháy mắt với tôi rồi nhanh nhẹn đóng cửa lại.
Tôi tràn đầy nghi hoặc hỏi: "Sao tôi không cần tránh mặt?"
Thẩm Hiếu sầm mặt, lạnh lùng liếc tôi: "Như lời cô nói trước đây, đương nhiên không cần phải tránh mặt."
Nói xong hắn buông tay, tấm chăn lụa mềm mại thuận theo rơi xuống đất... Cơ thể săn chắc ngay lập tức được phơi bày hoàn hảo trong ánh nắng ban mai, đường nét sắc sảo như một tuyệt phẩm điêu khắc. Ngón tay trắng nõn thong thả lấy áo sơ mi, nhẹ nhàng mặc lên, che đi cơ thể hoàn mỹ… Hắn chậm rãi cài từng nút, từng nút…
Chết tiệt, cái cảm giác ham muốn dâng trào này… “Một ngàn lẻ một lý do để từ chối” như đang vả thẳng vào mặt tôi…
"Đương nhiên là tính rồi..."
Nhận được câu trả lời khẳng định, Thẩm Hiếu vẫn rất bình tĩnh, giọng nói lộ ra chút hài lòng: "Vậy thì tốt."
Sau khi sửa soạn chỉnh tề, hắn lấy ra một tâm danh thiếp đưa cho tôi.
"Bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày gọi cho tôi ít nhất ba lần. Đừng quên!"
"Điện thoại?"
"Nếu không thích gọi điện thoại thì gọi video cũng được."
"Để… làm gì?"
"Bồi dưỡng tình cảm."
…
Sau khi người kia rời đi tôi mới hoàn hồn… Cầm tấm danh thiếp lên xem – kiểu dáng rất phổ biến, chính giữa được khắc lên mấy chữ cứng cáp, được giản lược nhưng vẫn vô cùng hoa lệ... giống như con người của hắn vậy.
Thẩm Hiếu – Đối tác cấp cao Công ty luật Shen.
02.
Cả thanh xuân của tôi tràn ngập bóng hình của Chu Thiến. Anh ta cao ráo, ưa nhìn, từ nhỏ đã vô cùng xuất sắc, giành được rất nhiều giải thưởng lớn nhỏ. Sau khi tốt nghiệp, anh ta bắt đầu kinh doanh cùng một vài người bạn, kiếm được không ít tiền. Có một người vô cùng xuất sắc như vậy ở phía trước, trong mắt mọi người tôi rất rất tầm thường, cũng là chuyện đương nhiên thôi.
Lúc biết tin Chu Thiến sắp kết hôn, tâm trạng của tôi nhất thời không điều chỉnh được. Bạn gái của anh ấy mỗi lần giận dỗi đòi chia tay là lại đi biệt tích vài tháng, đến mức người ngoài chẳng ai rõ anh ấy còn đang yêu hay đã độc thân. Lần hẹn này tôi cũng không nghĩ ngợi nhiều, tưởng rằng anh ấy vẫn như mọi lần, chia tay bạn gái xong sẽ đến tìm tôi cùng đi cà phê, rồi đi xem phim…
Trong lúc tôi lơ là mất cảnh giác, anh ấy đưa tấm thiệp cưới cho tôi, khẽ mỉm cười:
"Tiểu Mạn, anh sắp kết hôn rồi."
"Hả?"
Đến bây giờ tôi vẫn nhớ như in cảm giác lúc đó — tôi không thể động đậy, chân tay bủn rủn, người lạnh toát không còn sức lực, đôi môi run run. Mất một lúc tôi mới định thần lại được.
"Vậy sau này khi đi cà phê, em sẽ gọi cho cả hai người..."
Anh ấy bật cười, đưa tay xoa đầu tôi:
"Đồ ngốc."
Anh ấy không nói đồng ý để tôi mua cà phê, cũng không từ chối, chỉ là sau này anh ấy ngày càng ít liên lạc với tôi hơn. Tôi cảm giác, lần đó chính là lời tạm biệt của anh ấy đối với tôi.
Thanh xuân của tôi bị chấm dứt đột ngột như vậy đó.
Trong lúc tôi còn đang ngơ ngác, Khúc Nhược Khương lại đẩy cửa bước vào, trên tay cầm theo vài chiếc váy hai dây, cô ấy trải từng cái một ra để so sánh chúng nó với nhau.
Tôi chết lặng. Mấy cái váy này… lỗ còn nhiều hơn vải…
"Cậu làm gì thế?"
"Nhà có con gái lớn rồi, chị đây đổi phong cách cho bé một chút xem."
Cô ấy nói đến đây, tôi chợt nghĩ đến Thẩm Hiếu, đồng thời nhớ đến ánh mắt lạnh lẽo, con ngươi nhàn nhạt của hắn. Sống lưng đột nhiên lạnh buốt.
"Tớ mới không thèm đổi, mọi chuyện còn chưa đâu vào đâu mà."
Khúc Nhược Khương khoanh tay, nhìn tôi cười lạnh:
"Cậu là bạn tốt của Chu Thiến, hôm nay là ngày lại mặt, sẽ mời khách nha. Cậu không muốn bị cô dâu đè bẹp chứ?"
Ừm, chuyện này…
Khi tôi còn đang do dự, điện thoại chợt có thông báo. Tôi nhấp vào xem, mở ra tin nhắn tự động phát:
"Tiểu Mạn, có đó không?"
"Địa điểm gặp mặt thay đổi, mẹ anh nói hôm nay không lại mặt nữa, bọn anh đang bày tiệc ở nhà anh rồi."
"Em nhớ đến sớm một chút."
???
"Sao thế nhỉ, ngày thứ hai sau hôn lễ mà lại không lại mặt?"
Khúc Nhược Khương nghe xong, tỏ vẻ thần bí:
"Chậc chậc, không biết bọn họ định giở trò quái quỷ gì nha?"
"Nói hắn là tra nam cũng không sai, hừ, kết hôn rồi mà vẫn còn muốn câu cá..."
Nghe cô ấy nói vậy tôi hơi khó chịu:
"Câu cá thì sao chứ? Nếu anh ấy hôm nào cũng câu tớ rồi yêu tớ thì còn gì bằng nữa?!"
Khúc Nhược Khương thở dài, cảm khái:
"Khá lắm."
03.
Chiếc váy mặc hôm qua đã khô, tôi quyết định mặc lại nó, ngồi trang điểm trong ánh mắt tràn ngập khinh bỉ của Khúc Nhược Khương. Sau đó chúng tôi cùng nhau đến nhà Chu Thiến.
Sau khi nghe Khúc Nhược Khương cằn nhằn cả đoạn đường, tôi mới hoàn toàn chấp nhận được sự thật đêm qua: tôi đã ôm Thẩm Hiếu không chịu buông suốt mấy tiếng đồng hồ, còn lớn tiếng bày tỏ tình cảm với anh ta, cướp sạch ánh sáng của nhân vật chính; cuối cùng mọi người không nhìn nổi nữa, người chủ trì hôn lễ, chú rể, mẹ vợ chú rể phải lâm trận, mời (đuổi) chúng tôi lên phòng khách nghỉ tạm…
Đây… chắc cũng không phải chuyện lớn đâu ha?
Nghĩ nghĩ, tôi vội vàng mở vòng bạn bè, đăng một trạng thái:
"Hôm qua có công việc đột xuất cần đi công tác, em họ thay tôi đến tham dự hôn lễ, cảm ơn mọi người đã chiếu cố"
Tôi còn đang bận chọn ảnh, Khúc Nhược Khương ở ghế lái đã thở dài:
"Cậu vừa vào cửa đã nôn khắp nơi, tớ giúp cậu cởi đồ, Thẩm Hiếu thì giặt đồ cho cậu… Đúng là không biết tốt xấu mà."
"Hơn nữa, Chu Thiến đã kết hôn rồi, cậu cũng nên chết tâm đi thôi."
Tôi quay đầu nhìn cảnh vật bên ngoài, không nói gì.
Nhà của Chu Thiến nằm trong một khu cao cấp, có sân thượng rộng tận 200m2, tiệc sẽ được tổ chức ở đây. Vì nhà gần hồ nên khung cảnh cũng rất đẹp.
Cô dâu mặc một bộ váy đỏ liền thân viền ren đứng ở cổng, mỉm cười ngượng ngùng, mẹ Chu Thiến thì đứng bên cạnh, vẻ mặt hơi nghiêm nghị.
Tôi hiếm khi thấy vẻ mặt này của bà. Bố mẹ tôi và bố mẹ Chu Thiến là bạn thân nên bố mẹ anh ấy luôn đối xử tốt với tôi, lễ tết gì cũng đều chúc mừng rất đầy đủ; họ còn nửa đùa nửa thật mà đề cập với bố mẹ tôi chuyện kết thân của hai gia đình, cuối cùng vì Chu Thiến phản đối nên mọi chuyện cũng chẳng đi đến đâu. Vậy mà lần gặp mặt này tôi lại nhìn ra được một mặt khác của gia đình họ.
Cô dâu tên Tống Thước, là thực tập sinh ở công ty Chu Thiến, gia cảnh của hai bên cũng chênh lệch không phải ít, nhưng không hiểu sao người dầu muối không ăn như Chu Thiến vậy mà lại nhất kiến chung tình với cô ấy, thậm chí còn nói không phải cô ấy sẽ không cưới.
Ban đầu tôi cũng không hiểu, mãi đến khi không may ăn nhầm ớt, cay đến vội vàng tìm nước khắp nơi, Tống Thước dù đang tiếp khách, bận trước bận sau, vẫn không quên lấy cho tôi một cốc sữa đậu nành ấm áp, tinh tế dặn dò:
"Tôi nghe A Thiến nói dạ dày cô không được tốt, mỗi lần ăn đồ lạnh sẽ khó chịu, hôm nay trên bàn toàn là đồ lạnh, hay cô uống thứ này nhé?"
Tôi cầm chai thuỷ tinh, vừa muốn khóc lại vừa muốn cười.
Tống Thước không phải vô cùng xinh đẹp, nhưng cô ấy có nụ cười đặc biệt ngọt ngào. Sắc mặt mẹ Chu khó chịu, áp lực hư vậy mà cô ấy vẫn có thể chịu được, chu toàn chào hỏi trong ngoài — có thể thấy cô ấy có tính cách rất tốt, vừa kiên nhẫn lại dịu dàng, ôn hòa, tính cách như vậy dù là nam hay nữ cũng đều sẽ thích cô ấy.
Không có gì ngạc nhiên khi tôi thua cuộc cả.
Tôi đang chìm trong sự tuyệt vọng thì điện thoại trong túi xách đổ chuông, là số lạ gọi đến, tôi vừa định trả lời thì có người đến vỗ vãi .
Quay lại nhìn… là Chu Thiến!
Anh ấy mặc vest, đi giày da, cau mày có vẻ không được vui lắm:
"Tiểu Mạn, đi với anh một chút."
"Hả?"
Cô dâu còn đang ở một bên nhìn đấy anh giai à, không có vấn đề gì chứ?
“Nhanh nào!"
Anh ấy bực bội đưa tay lên gãi đầu, tôi tinh ý nhìn thấy trên ngón tay có một vòng khói màu vàng.
Anh ấy rảo bước đi, tôi nhanh chóng theo anh ấy đi vào căn phòng được trang trí vô cùng đẹp mắt. Trên tường treo ảnh cưới, chắc hẳn đây là phòng tân hôn của bọn họ.
Chu Thiến vừa bước vào trong liền cao giọng nói với tôi:
"Em có thể tưởng tượng được không? Nhà bọn họ vậy mà lại dám làm chuyện này!"
Tôi sửng sốt trước sự giận dữ của anh ấy: "Sao vậy?"
"Bọn anh đã thống nhất ngay từ đầu, nhà trai sẽ làm lễ cưới vào ngày đầu tiên, nhà gái sẽ làm lễ lại mặt. Gia đình anh chọn nhà hàng 5 sao để tổ chức tiệc, vậy mà gia đình cô ấy lại chọn một nơi chưa nổi 4 sao. Anh cảm thấy thật sự rất mất mặt."
Chuyện này...
Tôi vừa định hỏi tại sao anh lại không thương lượng sớm một chút thì điện thoại lại vang lên, tôi dứt khoát tắt máy rồi lại khuyên:
"Có lẽ gia đình cô ấy đã cố gắng hết sức rồi?"
Tiếc là người nghe lại không được an ủi chút nào, vẫn tức giận đi lại trong phòng:
"Anh thấy cô ấy chính là không muốn làm."
"Anh mời đầu bếp về nhà làm còn có thể diện hơn chỗ họ chuẩn bị!"
Đây là sự khác biệt lớn nha?
Tôi đứng đó, chợt nghĩ đến vẻ mặt u ám không thèm che dấu của mẹ Chu. Sự hoang đường ngày càng khuếch đại trong lòng. Coi như nhà thông gia không có kiến thức, hai người trẻ tuổi cũng không có kinh nghiệm, chẳng lẽ hai người lớn Chu gia cũng không biết chuyện này?
Không biết, hay là cố ý?
Sau một hồi làm thùng rác trút giận, cuối cùng tôi không nhịn được nữa, dứt khoát tìm cớ trốn đi. Đúng là tôi luôn ao ước được gả cho Chu Thiến, nhưng không có nghĩa là tôi nguyện ý hầu hạ dạng "bố mẹ chồng" như vậy. Sớm chiều ở chung, nghĩ đến thôi tóc gáy đã dựng đứng hết cả lên. Trở lại bữa tiệc, phía không xa chính là mẹ Chu, hai đường lông mày sắp hằn sâu vào mặt, nhìn một chút cũng cảm thấy có mấy phần khủng bố.
Nhưng mà chuyện kinh khủng hơn còn đang chờ ở phía sau…
”Tinh”
3… 3 cuộc gọi video???
04.
Sau một vài cuộc gọi nhỡ là vài cái tin nhắn thoại đem theo giọng nói vô cùng áp lực:
Thẩm Hiếu: Đâu rồi?
Thẩm Hiếu: [Voice] 5”*
(*Chú thích: tin nhắn thoại dài 5 giây)
Thẩm Hiếu: Là tự cô muốn hẹn hò với tôi. Đây ây là thành ý của cô?
Thẩm Hiếu: Video không nghe, điện thoại cũng không gọi lại?
Thẩm Hiếu: [Voice] 11"
Thẩm Hiếu: [Voice] 18"
Thấy vậy, tôi liền ném điện thoại vào túi, giả bộ như chưa từng mở nó ra.
Tàn tiệc, ngoại trừ mấy người bạn cũ ở lại đánh bài, những người khác đã về hết, tôi và Khúc Nhược Khương đang định rời đi thì thấy Tống Thước ôm mặt chạy qua như một cơn gió.
Cô ấy… hình như đang khóc?
Hình như Chu gia lại xảy ra chuyện gì đó, nhưng thân là một người ngoài, tôi không cần thiết phải biết.
Thấy tôi ngơ ngác, Khúc Nhược Khương chỉ tay về phía trước:
"Nhìn một chút xem ai kìa, đối tượng của cậu đến bắt người rồi."
"Cậu lừa gì vậy."
Tôi nhìn theo hướng tay cô ấy… Vậy mà thực sự là Thẩm Hiếu!
Người đó mặc một bộ vest xám chì hoạ tiết tinh xảo, vẻ mặt lạnh lùng. Anh ta bước về phía chúng tôi, càng lúc càng gần trong sự choáng váng của tôi…
Sau đó... anh ta đi thẳng qua và bước đến chỗ Tống Thước, người đang ngồi xổm trong góc, kéo cô ấy lên.
"Hôm nay không phải ngày lại mặt sao? Chuyện gì đã xảy ra?"
Lớp trang điểm tinh tế trên mặt không còn nữa, lúc này cô ấy mới chậm chạp ngẩng lên, tựa như chim nhỏ đang run rẩy: "Anh Hiếu, sao anh lại ở đây?"
"Anh không tới sao có thể biết em bị người khác bắt nạt như vậy?" — Giọng của Thẩm Hiếu không nhỏ, nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người.
Một lúc sau, Chu Thiến gạt đám người sang một bên, đi tới tức giận nói: "Thẩm Hiếu, anh cẩn thận lời nói!"
"Anh Hiếu, anh đừng nói nữa..."
Tống Thước với khuôn mặt tái nhợt, thân hình gầy gò đang bị kẹp giữa hai người đàn ông đẹp trai, cao 1m85 trở lên, hai phong cách khác nhau — mấy lần cô ấy muốn nói nhưng lại ngập ngừng, trong không khí như phảng phất đầy bong bóng màu hồng.
Cái này có phải là "Tu la tràng" trong truyền thuyết không a!?
05.
Suy cho cùng, họ đều là những người cần thể diện — cả hai nhìn nhau một hồi, thay vì đánh nhau như trong tưởng tượng của tôi, họ lại trao đổi một điếu thuốc, vô cùng bình tĩnh.
Chu Thiến cầm điếu thuốc trong tay, vẻ mặt khinh thường, nhìn Tống Thiến không chớp mắt: “Em tự nói đi, người nhà anh bắt nạt em sao?”
Cô gái vội xua tay: “Không phải, là do em…”
Thẩm Hiếu nhếch mép:
“Có chuyện gì em cứ nói đi.”
“Nói chuyện sao lại ấp úng như vậy, hắn còn có thể ăn thịt em à?”
So sánh hai bên — áp lực từ Thẩm Hiếu đương nhiên là lớn hơn.
Tống Thước toàn thân run rẩy, nhẹ giọng nói đơn giản: “Chuyện đó… em không cẩn thận làm vỡ một cái đĩa của mẹ…”
Cô ấy còn đang định giải thích thêm, một giọng nữ đã lạnh lùng vang lên: “Đĩa đó cũng không phải đĩa bình thường!”
“Trong nhà có giúp việc. Cô không chịu ở yên làm cô dâu lại nhất định đòi phụ giúp, đĩa của Zwiebel Muster đắt như vậy, cô mới tới đã đánh vỡ mất một cái!”
“Con… Con… Con chỉ muốn giúp một chút…”
Tống Thước còn định nói thêm, nhưng chạm phải ánh mắt lạnh lùng của mẹ Chu, cô ấy im bặt như con chim cút bị mắc họng. Tưởng rằng Chu Thiến sẽ ra tay để giải quyết êm đẹp chuyện này, nhưng anh ta lại im lặng không nói gì.
Thẩm Hiếu nhướng mày rồi bật cười: “Zwiebel Muster? Giá bao nhiêu? Nếu tôi nhớ không nhầm thì một bộ bát đũa cũng chỉ có giá vài nghìn tệ. Gia đình bà kinh doanh lớn, vậy mà hôm nay lại đi làm khó dễ với cô dâu vì chút tiền ít ỏi này?”
Mẹ Chu trợn tròn mắt: “Cậu là ai?”
Bên kia giễu cợt: “Tôi là anh trai cô ấy.”
Nghe vậy, trong lòng mẹ Chu không ngừng phỉ nhổ. Anh nào chứ? Rõ ràng là lốp dự phòng của Tống Thước thì có!
Thẩm Hiếu vậy mà lại nhận mình là nhà mẹ đẻ của Tống Thước. Thật là không thể ngờ nha!
Mẹ Chu còn định nói thêm gì đó nhưng lại bị Chu Thiến cản lại: “Được rồi, mẹ đừng nói gì nữa, chuyện này bỏ qua đi…”
Thẩm Hiếu khịt mũi: “Cậu nói kết thúc là kết thúc sao? Sao dễ vậy được?”
Thấy hai người như sắp đánh nhau đến nơi, tôi vội vàng ngăn cản: “Được rồi được rồi, đổ vỡ là điềm lành, điềm lành nha!”
Khúc Nhược Khương cũng can theo: “Đúng vậy, đây là chuyện tốt, chuyện tốt!”
Thẩm Hiếu còn đang cố gắng giãy dụa, tôi vội vàng giật góc áo của anh ta, không ngừng nháy mắt: “Cũng muộn rồi, chúng ta về thôi, nha nha.”
Thẩm Hiếu bất ngờ liếc tôi, tôi lại kéo tay áo anh ta, bên kia cũng chịu phối hợp.
Đang định bước đi, anh ta đột nhiên quay đầu lại, nhìn Tống Thước cười lạnh:
“Theo quy củ, hôm nay là ngày lại mặt của em.”
“Muốn làm thế nào, tự mình cân nhắc!”