-
Chương 3
Ngày tháng cứ thế trôi đi. Tôi bắt đầu thích nghi với việc gọi video với Thẩm Hiếu, thích nghe giọng nói say mê hoặc chậm rãi hoặc hờ hững của anh ấy, tất cả mọi hành động đều điên cuồng tỏ ra mị hoặc quyến rũ tôi.
Tôi thừa nhận mình cũng rất hưởng thụ quá trình này. Mấu chốt là, cảm giác được người khác theo đuổi mãnh liệt… thật sự rất dễ gây nghiện.
Mấy ngày sau, Chu Thiến lại liên lạc với tôi: “Tiểu Mạn, em đã mua điện thoại chưa?”
Lúc ấy tôi còn đang ngồi vẽ, tiện tay nhắn lại: “Chưa mua.”
“Đã một tuần rồi, sao vẫn chưa mua được?”
Tôi cầm điện thoại, nhìn chằm chằm vào câu hỏi tu từ đầy cảm xúc một hồi lâu, sau đó trực tiếp gọi điện.
Chu Thiến không thích trả lời điện thoại. Hắn thích kiểu tán gẫu thụ động, nhắn cho bạn một câu, sau đó bạn sẽ phải chờ cả ngày để nhận câu trả lời.
Vừa mới kết nối được tôi đã mở miệng nhận lỗi trước:
"Không còn cách nào khác nữa, mỗi lần em đến cửa hàng họ đều nói đã bán hết rồi."
"Sao không thử nhờ mua hộ?"
“Giá nhờ mua hộ đã hơn hai ngàn rồi."
Đợi một hồi, lại nghe đầu dây bên kia chỉ còn tiếng hít thở trầm mặc: "Thật là đắt."
"Đúng vậy."
Sau nhiều năm, đây là lần đầu tiên tôi thờ ơ với yêu cầu của Chu Thiến.
Người bên kia như không nghe thấy sự trốn tránh trong lời nói của tôi. Hắn vậy mà còn an ủi ngược lại:
“Không sao đâu. Em chắc chắn có cách giải quyết mà, đúng không Tiểu Mạn? Không gấp, anh có thể đợi thêm vài ngày."
"Chuyện này, em..."
"Càng sớm càng tốt nhé."
Bên kia vội vàng cúp máy. Tôi nhìn chằm chằm khuôn mặt mệt mỏi phản chiếu trên màn hình điện thoại đen kịt, trong tích tắc thực sự muốn tát cho mình vài cái.
Mấy hôm nay mọi người muốn điên rồi, ngoại trừ những sản phẩm được đặt trước, mọi người hoặc là phải xếp hàng, hoặc là sẽ phải mua sản phẩm được độn giá lên, không còn phương pháp khác.
10 giờ tối, đội ngũ fan Apple đã xếp hàng kéo dài đến cả mấy cửa hàng khác. Tôi đang lơ mơ đứng chờ thì nhận được tin nhắn điện thoại:
“Phiên toà đã được tiến hành, chiều mai sẽ kết thúc. Em có muốn ra ngoài gặp anh không?”
12.
Tôi đồng ý. Thẩm Hiếu có vẻ rất vui, anh ấy chúc tôi ngủ ngon. Nhưng anh ấy không biết tôi, người lấy lý do đi ngủ, lại đang khổ sở xếp hàng trong đêm tối, phải dựa vào ly cà phê miễn phí trong cửa hàng để tỉnh táo chịu đựng cả đêm.
Mặc dù có sảnh để ngồi nghỉ, nhưng sau khi đứng liên tục 7, 8 tiếng, thắt lưng tôi đã không thể gập xuống nổi nữa rồi. Nhận được hai chiếc điện thoại, tôi không tài nào vui vẻ cho được.
Khi Thẩm Hiếu gửi lời mời gọi video, tôi đang nằm trên giường nghiến răng nghiến lợi. Sợ anh ấy nhìn thấy sắc mặt thiếu sức sống và quầng thâm gấu trúc của tôi, tôi vội nhắn lại cho anh ấy.
Lộ Mạn Mạn: Không gọi video được không, em hơi mệt.
Thẩm Hiếu: Có chuyện gì vậy?
Tôi không dám nói với anh ấy chuyện mình mới làm xong, hàm hồ trả lời.
Lộ Mạn Mạn: Ừm, em không được khoẻ.
Thẩm Hiếu: …
Thẩm Hiếu: Vậy hẹn em vào lúc khác, tuần tới thì sao?
Mặc dù giọng điệu vẫn như thường lệ, nhưng tôi nhận ra được sự thất vọng nho nhỏ của anh ấy, đành phải nghiến răng trả lời.
Lộ Mạn Mạn: Chúng ta có thể gặp nhau hôm nay, muộn một chút cũng được.
Thẩm Hiếu: Tốt quá!
Thẩm Hiếu: Đồ ăn ở khách sạn này rất ngon, còn có rạp chiếu phim và cả hồ bơi riêng nữa!
Thẩm Hiếu: [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh]
Nhưng mà, tôi cũng chưa kịp xem tấm nào đã nghiêng đầu thiếp đi mất rồi.
13.
Lần nữa thức dậy, ngoài trời đã sẩm tối. Da đầu tôi căng lên, vội vàng mở điện thoại xem tin nhắn.
Thẩm Hiếu: Khoảng bảy giờ có được không?
Thẩm Hiếu: [Định vị]
Nhìn lại thời gian, tôi hít thật sâu. Đã sáu giờ rưỡi rồi?
Sau khi vội vàng trang điểm, tôi mặc chiếc váy liền thân yêu thích, phối với giày cao gót cùng màu, xuống lầu bắt taxi, mọi việc vô cùng suôn sẻ không vướng mắc.
Vậy mà lại trúng giờ cao điểm, xe của tôi bị kẹt cả tiếng đồng hồ mới ra được khỏi cao tốc. Phía trước vẫn còn kẹt xe khoảng 5km nữa, tôi đành xuống xe và đi bộ đến ga tàu điện ngầm gần nhất.
Điện thoại rung lên, người kia gửi tin nhắn mới.
Thẩm Hiếu: Anh đợi em ở nhà hàng.
Tôi không kịp trả lời anh ấy, nhanh chóng chạy một mạch đến ga tàu điện ngầm, đoán rằng chuyến này sẽ phải chuyển tuyến, lên xuống đến hai ga…
Cuối cùng khi tôi bước chân đến khách sạn đã là gần 9 giờ.
Tôi đến trễ gần hai tiếng đồng hồ, đầu tóc rối tinh rối mù, quần áo xộc xệch, một bên chân bị rách da, bước đi như chịu phạt vậy.
Nhân viên phục vụ đứng ở cửa nhìn tôi như nhìn người bị tâm thần. Mở điện thoại ra, tin nhắn cuối cùng của Thẩm Hiếu vẫn là 7 giờ 30 phút.
Tôi chạy thật nhanh vào nhà hàng, lại được thông báo rằng đã đến giờ đóng cửa và sẽ không nhận khách nữa, sau đó họ bắt đầu dọn dẹp.
Tôi đi lên rạp phim trên lầu, khán giả thưa thớt, cũng chẳng tìm được gương mặt quen thuộc kia.
Cuối cùng, bất lực, tôi đành lên tầng cao nhất. Không còn một ai để hỏi thăm cả, toàn bộ hồ bơi chỉ còn hai ngọn đèn mờ nhạt, xung quanh là bóng tối bao trùm. Đối diện với mặt nước tĩnh lặng trước mắt, lòng tôi thắt lại.
Anh ấy đi rồi.
14.
Tôi gọi liên tục mấy cuộc điện thoại, âm thanh trả lời đều giống như nhau: [Đối phương đang không ở trong vùng phủ sóng.]
Bóng tối bao trùm xung quanh, phía xa xa mặt nước phản quang hơi lăn tăn, mơ hồ nghe thấy được tiếng nước náo động.
"Thẩm Hiếu, là anh sao?"
Tôi đi dọc theo bể bơi, tiền về phía phát ra âm thanh.
Dưới chân đột nhiên hụt hẫng.
Giây đầu tiên rơi xuống nước tôi còn tiếc nuối, hoá ra đây là tiếng ống thoát nước.
Gây thứ hai, tôi đọc được biển báo dán trên thành bể: [Vùng nước sâu, mực nước 2,2m]
Cứu! Tôi không biết bơi!
Ngay lúc ngụp lặn trong làn nước, trong lòng tôi vẫn còn rất vui vẻ — may mắn thay, mascara và chì kẻ mày hôm nay tôi sử dụng đều không thấm nước, nếu Thẩm Hiếu đến nhận xác thì lớp trang điểm vẫn hoàn hảo…
Trong lúc tôi còn đang nghĩ lung tung, một lực mạnh từ phía sau bất ngờ đỡ rồi nâng tôi lên trên mặt nước. Ngay sau đó, người kia lặng lẽ kéo tôi đến vùng nước nông.
Tôi đứng vững lại, đầu bù tóc rối, vừa xấu hổ vừa buồn cười.
Thẩm Hiếu lặn xuống nước không nói lời nào, tôi vừa lau nước trên mặt xong, mở mắt ra thì chỉ thấy được bóng người, không khỏi thở dài.
"Anh bơi giỏi thật đấy."
Anh ấy phớt lờ tôi.
"Em cũng muốn học, nhưng mẹ em không cho."
Tiếp tục mặc kệ.
“Anh dạy em có được không?"
Dưới ánh đèn tường mờ ảo, bóng người đen kịt vọt ra khỏi mặt nước, ánh mắt chăm chú nhìn tôi, lông mi ướt sũng.
Nhìn anh như vậy, lòng tôi cũng trở nên mềm mại.
"Không được sao?"
Tôi biết anh ấy là người kiêu ngạo, dù đã chịu thua tôi một lần, nhưng lần này có lẽ đã hơi vượt quá sức chịu đựng của anh.
15.
"Em muốn học?"
“Vâng.”
Ánh mắt anh ấy quét qua, giờ tôi mới để ý quần áo của mình đang ướt đẫm, dán chặt lên cơ thể, may mà là váy màu đậm, không thì thực sự rất lúng túng.
"Đúng vậy đó, hôm nay em thử chịu ấm ức một chút."
" A, em còn biết ấm ức sao?"
Tôi: ...
Thẩm Hiếu và Chu Thiến hoàn toàn khác biệt — anh ta rất ác miệng, mặc dù nói không nhiều nhưng từng chữ từng chữ đều làm cho người khác cảm thấy lúng túng.
"Không cần ấm ức, đầu tiên em luyện cho gan lớn chút đi."
"Luyện gan cho lớn?"
Thẩm Hiếu cười một tiếng, sau đó quay lưng lại, hướng về phía tôi.
"Đến đây, nằm sấp trên lưng tôi."
"Sao cơ…”
"Không phải muốn học bơi sao? Sợ em chưa xuống nước đã ngất xỉu mất rồi."
Tôi ôm chặt lấy Thẩm Hiếu từ phía sau, giống như đang cố bấu víu vào con thuyền rộng lớn trong giông bão, tim như muốn vọt lên tận cổ họng.
"Ôm chặt."
“Nhắm mắt lại."
"3"
"2"
"1"
"Bắt đầu lặn."
Ngũ quan của tôi bị nước từ bốn phương tám hướng xâm nhập vào, dòng nước mát lạnh lẩn quẩn luồn qua tứ chi, màng nhĩ toàn tiếng ong ong, mí mắt dù đã đóng chặt lại vẫn bị đau nhức dưới áp lực nước…
Nhưng chưa kịp để tôi cảm nhận thêm cảm giác đó, trong nháy mắt, Thẩm Hiếu lại trồi lên mặt nước. Tôi còn đang nằm trên lưng anh, thanh âm đối phương có chút đùa cợt:
"Còn muốn học không?"
Tôi quay đầu lại ho khan, thở không ra hơi, kiên trì nói:
"Muốn."
Nghe vậy, sắc mặt của Thẩm Hiếu loé lên vẻ kinh ngạc, hình như còn thêm chút vui vẻ, sau đó anh đem kính lặn trên cổ đưa cho tôi.
"Lần này em thử mở mắt nhìn xem."
"Mở mắt?"
"Thử đi."
Tôi cảm thấy thực sự hưng phấn, vội đeo kính lặn sau đó nằm vững trên lưng anh ấy. Nhưng lần này tôi đếm, chắc chỉ có 30 giây đã qua được bờ bên kia.
Thẩm Hiếu nhìn biểu hiện vô cùng vui vẻ của tôi, ánh mắt tỏa sáng.
"Chơi vui không?"
"Vui lắm!"
"Một lần nữa nhé?
"Một lần nữa."
Trọn vẹn một tiếng đồng hồ, Thẩm Hiếu để tôi nằm trên lưng, bản thân thì vừa đi vừa lặn qua lại giữa hai bờ của hồ bơi.
Tôi yêu cái cảm giác này chết mất!
Rất hưng phấn, rất kích thích, còn kèm theo cảm giác mất cân bằng, không thể tự chủ.
Cảm giác này giống như bạn đột nhiên yêu một người, lại như là đại hoạ ập xuống đầu khiến bạn hoảng hốt; có vui có buồn, ngọt bùi cay đắng đan xen, giống như đứa trẻ lần đầu tiên nghịch ngợm, tư vị đúng là khó quên.
Sau đó, chúng tôi cùng ngồi ở cầu thang nơi mực nước ngang eo nghỉ ngơi. Thẩm Hiếu vẫn im lặng, toát ra sự ngạo mạn.
"Em thích cảnh vật dưới nước chứ?"
"Em có nhìn thấy thứ gì đâu, rất tối nha."
"... Thật có lỗi, anh quên nơi này không phải biển."
Nghe vậy, tôi mười phần ngạc nhiên: "Anh còn lặn biển nữa sao?"
Đối phương nhìn tôi một cái xem thường: "Đùa em làm gì. Lúc học đại học, anh có vài người bạn thích bơi lội, hàng năm đều sẽ ra biển thi lặn với nhau."
Tôi cũng không nói thêm gì, chỉ dùng đôi mắt không chớp mà nhìn anh ấy. Thẩm Hiếu nhìn thấy ánh mắt sùng bái của tôi, bỗng dưng quay mặt nhìn hướng khác, giọng điệu hơi ngại ngùng.
"Sau này em có thể đi cùng anh."
Lời mời khiến cho tôi giao động, nhưng nhất thời không biết trả lời ra sao. Nhìn thấy tôi trầm mặc, Thẩm Hiếu khẽ cười một tiếng.
"Em biết không, sau này chúng ta già đi, tim cũng sẽ đập khó khăn hơn..."
"Vậy nên, phải cố gắng hơn..."
Dưới ánh đèn mờ ảo, cơ thể ẩm ướt của anh được mạ lên một lớp ánh sáng dịu dàng, thuần khiết như trong mộng.
Lúc này, tôi nhìn anh, anh ngắm tôi. Hồ nước lạnh lẽo thuận tiện cho chúng tôi có cớ để trao nhau cái ôm.
Ôm thật ấm, hôn… cũng rất thuận lợi.
Vừa chạm vào liền vội tách ra, giật mình như tỉnh mộng. Thẩm Hiếu cũng không làm thêm chuyện gì khác, mà ôm lấy mặt tôi, ngón tay thon dài không ngừng lau đi vệt nước còn đọng lại trên mắt, thận trọng, dịu dàng nhưng cũng rất nóng bỏng.
Tôi bỗng nhiên cảm nhận được tình cảm của anh ấy...
Người này cần tôi, tựa như tôi cần anh ấy.
Chúng tôi giống nhau.