Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 248-250
CHƯƠNG 248 HÌNH NHƯ ĐANG HÔN
Cả đám ngưởi bay nửa ngày, cuối cùng buổi chiều cũng tới nước E.
Ba người ra khỏi sân bay, đã có xe đón họ đưa tới khách sạn.
Bọn họ đặt 2 phòng, Mộ Triều Ca nhìn hai chiếc thẻ phòng mà lễ tân đưa, mắt lóe lên.
“Diệp Chương, lát nữa tắm rửa nghỉ ngơi một lát, tối đến chúng ta bàn việc hợp tác ngày mai.”
Cô ta chủ động cầm một thẻ phòng, khẽ cười nhìn Phong Diệp Chương.
Phong Diệp Chương cũng không từ chối, gật đầu.
Mộ Triều Ca thấy anh đồng ý, nhấc vali lên, không hề nhìn Cố Tuyết Trinh mà đi thẳng về phòng.
Cố Tuyết Trinh nhìn bóng lưng cô ta rời đi, cô có thể cảm nhận được, từ lúc cô xuất hiện, người phụ nữ này bắt đầu không chào đón cô.
Trong đó không chỉ là vì chuyện trước kia mà còn có một suy nghĩ mà cô không dám tin.
“Đi thôi.”
Ngay khi cô tập trung suy nghĩ, Phong Diệp Chương nắm lấy tay cô, đi về phía phòng của bọn họ.
Cố Tuyết Trinh nhìn bóng lưng anh, trong mắt tràn đầy cảm xúc không rõ.
Lần này Phong Diệp Chương dẫn cô theo, có phải là vì đã nhận ra gì đó rồi không?
Cô thầm đoán, rồi nhịn không được mà hỏi thành lời.
“Vì sao anh lại dẫn em đi công tác cùng chứ, anh biết rõ em và cô Mộ không có ấn tượng tốt đẹp gì.”
Phong Diệp Chương không hề biết suy đoán trong lòng cô, khẽ cười, nói: “Đương nhiên là để tránh người khác ăn nói linh tinh.”
Cố Tuyết Trinh nghe vậy, bỗng hơi thấy vọng, thế nhưng cô che giấu đi rất nhanh.
Mặc dù khác với cô dự đoán, nhưng Phong Diệp Phong có thể nghĩ tới điều này, vẫn khiến trái tim đang phiền muộn của cô thấy hơi ngọt ngào.
Ít nhất anh còn để ý đến cảm nhận của cô.
Sau đó, hai người nghỉ ngơi một lát, dùng xong bữa tối thì Mộ Triều Ca tới tìm.
Cố Tuyết Trinh thấy bọn họ bàn việc nghiêm chỉnh, chủ động rót nước cho hai người, sau đó đi ra ban công.
Dù sao hai người họ bàn công việc, cô không chen lời được, cũng không có hứng thú.
Cô đứng ở ban công nhìn cảnh đêm bên ngoài, thành phố tràn đầy cảnh đẹp khác lạ khiến cô không nhịn được mà giương cao khóe miệng, mỉm cười ngắm nhìn.
Đây coi như là lần đầu tiên cô ra nước ngoài, thật ra trong lòng rất vui vẻ, và mong đợi.
Cô định lát nữa, chờ Phong Diệp Chương bàn chuyện xong, thì rủ anh cùng ra ngoài đi dạo.
Cũng không biết cô đứng ngoài ban công bao lâu, phía sau bỗng vang lên giọng nói trầm ấm của Phong Diệp Chương.
“Đang nhìn gì thế?”
Cố Tuyết Trinh nghe thế, vô thức xoay người, ánh mắt lướt về phía sau lưng Phong Diệp Chương.
Liền thấy Mộ Triều Ca đã không còn ở trong phòng nữa.
“Hai người bàn xong rồi?”
Cô khẽ cười, hỏi.
Phong Diệp Chương gật đầu.
Cố Tuyết Trinh thấy thế, nhớ tới suy nghĩ vừa rồi của mình, rủ rê: “Giờ còn sớm, hay là ra ngoài đi dạo đi?”
Phong Diệp Chương thấy sự mong đợi trong mắt cô, lại thêm bản thân cũng có ý đồ riêng, liền không từ chối.
Hai người đến con phố thương mại ở gần khách sạn, mặc dù màn đêm đã buông xuống, nhưng trên phố vẫn có không ít người, thậm chí còn có rất nhiều màn biểu diễn đường phố.
Cố Tuyết Trinh nhìn thấy những thứ khác hẳn với văn hóa trong nước này, dường như quên mất gì đó, nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ, rất hưng phấn.
Phong Diệp Chương luôn thong dong đi bên cạnh cô, tỉ mỉ quan sát cô, nghi ngờ chất đống trong lòng càng ngày càng nhiều.
Nhưng Cố Tuyết Trinh căn bản không nhận thấy điều này, cô quá vui vẻ, có lẽ là vì lần đầu ra nước ngoài, khó có dịp thả lỏng thoải mái.
Cũng vì thế, tối đó, cô chơi rất vui.
Phong Diệp Chương cũng thấy được, không hề ngăn cản cô.
Hai người chơi tới rất muộn, Cố Tuyết Trinh hơi mệt, lúc này mới quay về khách sạn.
…
Hôm sau, Cố Tuyết Trinh mơ màng phát hiện người bên cạnh đã dậy, vô thức muốn dậy cùng, thế nhưng bị anh ấn trở lại giường.
“Tôi và Triều Ca đi gặp đối tác, em không cần đi theo, có thể đi dạo xung quanh, tôi sẽ cố gắng về sớm.”
Phong Diệp Chương nói khẽ.
Cố Tuyết Trinh cũng tỉnh táo hơn một chút, gật đầu nói: “Em biết rồi.”
Phong Diệp Chương thấy thế, cũng không nói thêm gì nữa, sau khi mặc quần áo xong thì ra ngoài.
Sau khi anh rời đi, Cố Tuyết Trinh lại không thể ngủ được nữa, cứ cảm thấy bên cạnh thiếu gì đó.
Cuối cùng, cô dứt khoát rời giường, định ra ngoài đi dạo.
Dù sao hiếm khi ra nước ngoài một lần, cô cũng muốn chơi đùa cho đã.
Cả buổi sáng, cô đi dạo không ít nơi, cũng coi như chơi rất vui.
Đến chiều, Phong Diệp Chương cũng không liên lạc với cô, cô nghĩ chắc là bọn họ còn chưa xong việc, mà cô cũng thấy hơi mệt, liền vào một quá cà phê nghỉ.
Cô vừa ngồi liền ngồi cả một buổi chều, tới khi cô giật mình phát hiện ra, sắc trời đã tối.
Cô nghĩ tới, buổi tối ở nước ngoài không quá an toàn, liền định quay về.
Ai ngờ khi vừa đứng dậy, bỗng bị người va phải từ phía sau.
“Xin lỗi.”
Người đi đi vội vàng, chỉ kịp nói câu này rồi rời đi.
Cố Tuyết Trinh lại suýt chút nữa ngã vì anh ta.
Khó khăn lắm cô mới lấy lại thăng bằng, miễn cưỡng đứng lên, đến người kia trông ra sao cũng không kịp để ý.
Cô hơi buồn bực, nhưng nghĩ tới người ta cũng đã xin lỗi, không thể tính toán nữa, liền bỏ qua, tiếp tục đi về phía trước.
Thế nhưng cô phát hiện ra, khi cô chưa đi được mấy bước, bên cạnh cô bỗng có hai người đàn ông mặc đồ đen đi qua, đuổi về phía người vừa rồi.
Cô quay lại khách sạn, phát hiện Phong Diệp Chương vẫn chưa về, không khỏi hơi nhíu mày.
Khi cô đang nghĩ xem có nên gọi điện thoại không, thì điện thoại trên người reo lên.
Là Phong Diệp Chương gọi.
“Tuyết Trâm, tối tôi và Triều Ca phải dùng bữa với khách, tự em gọi đồ ăn ăn đi, đừng đợi tôi.”
Cố Tuyết Trinh nghe thế, trong lòng bỗng hơi thất vọng, thế nhưng cô không hề để ý, gật đầu đáp ứng Phong Diệp Chương.
“Ừ, em biết rồi.”
Nói xong, Phong Diệp Chương ngắt máy, Cố Tuyết Trinh thấy đã ngắt máy, mím môi, bảo khách sạn đưa bữa tối tới.
Sau đó, nhìn bữa tối thịnh soạn nhưng cô lại không quá muốn ăn, một mình ngồi trong phòng khách, lặng lẽ chờ Phong Diệp Chương, không khỏi suy nghĩ miên man.
Bọn họ đi ăn với khách, chắc là sẽ uống rượu nhỉ?
Chắc chắn Phong Diệp Chương sẽ chăm sóc cho Mộ Triều Ca, có khi nào anh uống say không?
Nếu anh uống say, có khi nào Mộ Triều Ca làm ra chuyện gì quá đáng không?
Dù sao hai người ở cùng nhau, Mộ Triều Ca còn có tâm tư như thế, có khi nào bọn họ…
Trong đầu cô xuất hiện vô số suy đoán, thậm chí tới cuối cùng, cô còn không dám nghĩ tiếp nữa.
Vì những suy nghĩ đó, cô chỉ nghĩ thôi đã cực kỳ khó chịu!
Cô buồn bực đứng lên, muốn nghỉ ngơi một lát, nhưng không thể nào ngủ nổi.
Vừa nhắm mắt lại, liền thấy những suy nghĩ khiến người khác lòng dạ rối bời kia, cuối cùng, khi cô sắp bị chính bản thân mình dày vò đến phát điên, dứt khoát rời giường, định xuống sảnh khách sạn chờ Phong Diệp Chương.
Ai ngờ, cô vừa ra khỏi thang máy, liền thấy Mộ Triều Ca và Phong Diệp Chương ôm lấy nhau ở cửa khách sạn.
Thậm chí nhìn từ phía cô, hình như hai người đang hôn nhau.
Nhất thời, cả người cô lạnh đi, đầu óc trống rỗng.
Trái tim giống như bị dao đâm vào, đau đến mức không thở nổi.
Nhưng không hề biết, tất cả chỉ là hiểu lầm.
Phong Diệp Chương uống say, Mộ Triều Ca đang đỡ anh.
Chỉ là sức của nam nữ khác nhau, một cô gái gầy yếu như Mộ Triều Ca sao có thể đỡ được một người cao lớn như Phong Diệp Chương, thế nên mới có cảnh tượng mà Cố Tuyết Trinh nhìn thấy.
CHƯƠNG 248 HÌNH NHƯ ĐANG HÔN
Cả đám ngưởi bay nửa ngày, cuối cùng buổi chiều cũng tới nước E.
Ba người ra khỏi sân bay, đã có xe đón họ đưa tới khách sạn.
Bọn họ đặt 2 phòng, Mộ Triều Ca nhìn hai chiếc thẻ phòng mà lễ tân đưa, mắt lóe lên.
“Diệp Chương, lát nữa tắm rửa nghỉ ngơi một lát, tối đến chúng ta bàn việc hợp tác ngày mai.”
Cô ta chủ động cầm một thẻ phòng, khẽ cười nhìn Phong Diệp Chương.
Phong Diệp Chương cũng không từ chối, gật đầu.
Mộ Triều Ca thấy anh đồng ý, nhấc vali lên, không hề nhìn Cố Tuyết Trinh mà đi thẳng về phòng.
Cố Tuyết Trinh nhìn bóng lưng cô ta rời đi, cô có thể cảm nhận được, từ lúc cô xuất hiện, người phụ nữ này bắt đầu không chào đón cô.
Trong đó không chỉ là vì chuyện trước kia mà còn có một suy nghĩ mà cô không dám tin.
“Đi thôi.”
Ngay khi cô tập trung suy nghĩ, Phong Diệp Chương nắm lấy tay cô, đi về phía phòng của bọn họ.
Cố Tuyết Trinh nhìn bóng lưng anh, trong mắt tràn đầy cảm xúc không rõ.
Lần này Phong Diệp Chương dẫn cô theo, có phải là vì đã nhận ra gì đó rồi không?
Cô thầm đoán, rồi nhịn không được mà hỏi thành lời.
“Vì sao anh lại dẫn em đi công tác cùng chứ, anh biết rõ em và cô Mộ không có ấn tượng tốt đẹp gì.”
Phong Diệp Chương không hề biết suy đoán trong lòng cô, khẽ cười, nói: “Đương nhiên là để tránh người khác ăn nói linh tinh.”
Cố Tuyết Trinh nghe vậy, bỗng hơi thấy vọng, thế nhưng cô che giấu đi rất nhanh.
Mặc dù khác với cô dự đoán, nhưng Phong Diệp Phong có thể nghĩ tới điều này, vẫn khiến trái tim đang phiền muộn của cô thấy hơi ngọt ngào.
Ít nhất anh còn để ý đến cảm nhận của cô.
Sau đó, hai người nghỉ ngơi một lát, dùng xong bữa tối thì Mộ Triều Ca tới tìm.
Cố Tuyết Trinh thấy bọn họ bàn việc nghiêm chỉnh, chủ động rót nước cho hai người, sau đó đi ra ban công.
Dù sao hai người họ bàn công việc, cô không chen lời được, cũng không có hứng thú.
Cô đứng ở ban công nhìn cảnh đêm bên ngoài, thành phố tràn đầy cảnh đẹp khác lạ khiến cô không nhịn được mà giương cao khóe miệng, mỉm cười ngắm nhìn.
Đây coi như là lần đầu tiên cô ra nước ngoài, thật ra trong lòng rất vui vẻ, và mong đợi.
Cô định lát nữa, chờ Phong Diệp Chương bàn chuyện xong, thì rủ anh cùng ra ngoài đi dạo.
Cũng không biết cô đứng ngoài ban công bao lâu, phía sau bỗng vang lên giọng nói trầm ấm của Phong Diệp Chương.
“Đang nhìn gì thế?”
Cố Tuyết Trinh nghe thế, vô thức xoay người, ánh mắt lướt về phía sau lưng Phong Diệp Chương.
Liền thấy Mộ Triều Ca đã không còn ở trong phòng nữa.
“Hai người bàn xong rồi?”
Cô khẽ cười, hỏi.
Phong Diệp Chương gật đầu.
Cố Tuyết Trinh thấy thế, nhớ tới suy nghĩ vừa rồi của mình, rủ rê: “Giờ còn sớm, hay là ra ngoài đi dạo đi?”
Phong Diệp Chương thấy sự mong đợi trong mắt cô, lại thêm bản thân cũng có ý đồ riêng, liền không từ chối.
Hai người đến con phố thương mại ở gần khách sạn, mặc dù màn đêm đã buông xuống, nhưng trên phố vẫn có không ít người, thậm chí còn có rất nhiều màn biểu diễn đường phố.
Cố Tuyết Trinh nhìn thấy những thứ khác hẳn với văn hóa trong nước này, dường như quên mất gì đó, nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ, rất hưng phấn.
Phong Diệp Chương luôn thong dong đi bên cạnh cô, tỉ mỉ quan sát cô, nghi ngờ chất đống trong lòng càng ngày càng nhiều.
Nhưng Cố Tuyết Trinh căn bản không nhận thấy điều này, cô quá vui vẻ, có lẽ là vì lần đầu ra nước ngoài, khó có dịp thả lỏng thoải mái.
Cũng vì thế, tối đó, cô chơi rất vui.
Phong Diệp Chương cũng thấy được, không hề ngăn cản cô.
Hai người chơi tới rất muộn, Cố Tuyết Trinh hơi mệt, lúc này mới quay về khách sạn.
…
Hôm sau, Cố Tuyết Trinh mơ màng phát hiện người bên cạnh đã dậy, vô thức muốn dậy cùng, thế nhưng bị anh ấn trở lại giường.
“Tôi và Triều Ca đi gặp đối tác, em không cần đi theo, có thể đi dạo xung quanh, tôi sẽ cố gắng về sớm.”
Phong Diệp Chương nói khẽ.
Cố Tuyết Trinh cũng tỉnh táo hơn một chút, gật đầu nói: “Em biết rồi.”
Phong Diệp Chương thấy thế, cũng không nói thêm gì nữa, sau khi mặc quần áo xong thì ra ngoài.
Sau khi anh rời đi, Cố Tuyết Trinh lại không thể ngủ được nữa, cứ cảm thấy bên cạnh thiếu gì đó.
Cuối cùng, cô dứt khoát rời giường, định ra ngoài đi dạo.
Dù sao hiếm khi ra nước ngoài một lần, cô cũng muốn chơi đùa cho đã.
Cả buổi sáng, cô đi dạo không ít nơi, cũng coi như chơi rất vui.
Đến chiều, Phong Diệp Chương cũng không liên lạc với cô, cô nghĩ chắc là bọn họ còn chưa xong việc, mà cô cũng thấy hơi mệt, liền vào một quá cà phê nghỉ.
Cô vừa ngồi liền ngồi cả một buổi chều, tới khi cô giật mình phát hiện ra, sắc trời đã tối.
Cô nghĩ tới, buổi tối ở nước ngoài không quá an toàn, liền định quay về.
Ai ngờ khi vừa đứng dậy, bỗng bị người va phải từ phía sau.
“Xin lỗi.”
Người đi đi vội vàng, chỉ kịp nói câu này rồi rời đi.
Cố Tuyết Trinh lại suýt chút nữa ngã vì anh ta.
Khó khăn lắm cô mới lấy lại thăng bằng, miễn cưỡng đứng lên, đến người kia trông ra sao cũng không kịp để ý.
Cô hơi buồn bực, nhưng nghĩ tới người ta cũng đã xin lỗi, không thể tính toán nữa, liền bỏ qua, tiếp tục đi về phía trước.
Thế nhưng cô phát hiện ra, khi cô chưa đi được mấy bước, bên cạnh cô bỗng có hai người đàn ông mặc đồ đen đi qua, đuổi về phía người vừa rồi.
Cô quay lại khách sạn, phát hiện Phong Diệp Chương vẫn chưa về, không khỏi hơi nhíu mày.
Khi cô đang nghĩ xem có nên gọi điện thoại không, thì điện thoại trên người reo lên.
Là Phong Diệp Chương gọi.
“Tuyết Trâm, tối tôi và Triều Ca phải dùng bữa với khách, tự em gọi đồ ăn ăn đi, đừng đợi tôi.”
Cố Tuyết Trinh nghe thế, trong lòng bỗng hơi thất vọng, thế nhưng cô không hề để ý, gật đầu đáp ứng Phong Diệp Chương.
“Ừ, em biết rồi.”
Nói xong, Phong Diệp Chương ngắt máy, Cố Tuyết Trinh thấy đã ngắt máy, mím môi, bảo khách sạn đưa bữa tối tới.
Sau đó, nhìn bữa tối thịnh soạn nhưng cô lại không quá muốn ăn, một mình ngồi trong phòng khách, lặng lẽ chờ Phong Diệp Chương, không khỏi suy nghĩ miên man.
Bọn họ đi ăn với khách, chắc là sẽ uống rượu nhỉ?
Chắc chắn Phong Diệp Chương sẽ chăm sóc cho Mộ Triều Ca, có khi nào anh uống say không?
Nếu anh uống say, có khi nào Mộ Triều Ca làm ra chuyện gì quá đáng không?
Dù sao hai người ở cùng nhau, Mộ Triều Ca còn có tâm tư như thế, có khi nào bọn họ…
Trong đầu cô xuất hiện vô số suy đoán, thậm chí tới cuối cùng, cô còn không dám nghĩ tiếp nữa.
Vì những suy nghĩ đó, cô chỉ nghĩ thôi đã cực kỳ khó chịu!
Cô buồn bực đứng lên, muốn nghỉ ngơi một lát, nhưng không thể nào ngủ nổi.
Vừa nhắm mắt lại, liền thấy những suy nghĩ khiến người khác lòng dạ rối bời kia, cuối cùng, khi cô sắp bị chính bản thân mình dày vò đến phát điên, dứt khoát rời giường, định xuống sảnh khách sạn chờ Phong Diệp Chương.
Ai ngờ, cô vừa ra khỏi thang máy, liền thấy Mộ Triều Ca và Phong Diệp Chương ôm lấy nhau ở cửa khách sạn.
Thậm chí nhìn từ phía cô, hình như hai người đang hôn nhau.
Nhất thời, cả người cô lạnh đi, đầu óc trống rỗng.
Trái tim giống như bị dao đâm vào, đau đến mức không thở nổi.
Nhưng không hề biết, tất cả chỉ là hiểu lầm.
Phong Diệp Chương uống say, Mộ Triều Ca đang đỡ anh.
Chỉ là sức của nam nữ khác nhau, một cô gái gầy yếu như Mộ Triều Ca sao có thể đỡ được một người cao lớn như Phong Diệp Chương, thế nên mới có cảnh tượng mà Cố Tuyết Trinh nhìn thấy.
CHƯƠNG 249 MUỐN CÔ CAM TÂM TÌNH NGUYỆN
Cố Tuyết Trinh không biết cảnh trước mắt chỉ là hiểu lầm, thấy bọn họ “hôn” đến mức khó mà tách ra, căn bản không thể bước tới nữa.
Vì cô ý thức rất rõ ràng rằng, cô không phải là Cố Tuyết Trâm.
Thế nên cô rất kém cỏi, hoảng loạn rời đi.
Nhưng không ngờ, cô vừa xoay người, hai người vốn “hôn” đến mức khó mà tách ra lại rời nhau ra.
Mộ Triều Ca vẻ mặt khó đoán, ngẩng đầu trong lòng Phong Diệp Chương, nhìn bóng lưng cô rời đi, khóe miệng giương lên nụ cười kỳ lạ.
Sau đó, cô ta rời tầm mắt, nhìn Phong Diệp Chương hồ đồ nhất trước mặt, cố gắng khống chế ham muốn trong lòng mình.
Cô ta mới không thèm học theo cái đồ ngu ngốc Lục Kim Yến.
Cho rằng chiếm được thân thể Phong Diệp Chương thì có thể bắt anh chịu trách nhiệm.
Cô ta muốn Phong Diệp Chương cam tâm tình nguyện ở bên cạnh cô ta!
Nghĩ như thế, trong mắt cô ta tràn đầy vẻ nhất định phải có được.
Sau đó, cô ta đỡ Phong Diệp Chương lên tầng, thế nhưng không hề đưa tới phòng của Cố Tuýet Trinh mà đưa về phòng của mình.
Cố Tuyết Trinh không hề hay biết, sau khi cô rời đi, rất lâu vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
Một cảnh dưới tầng vẫn luôn xuất hiện trong đầu cô.
Nghĩ tới lát nữa Phong Diệp Chương sẽ về, nhưng không biết nên đối mặt với anh như nào.
Cuối cùng, cô nghĩ, bản thân nên giả vờ ngủ.
Nhưng nằm trên nệm tatami, cô căn bản không ngủ được.
Nhưng rất lâu sau, Phong Diệp Chương vẫn chưa về, khiến cô vốn đã suy nghĩ linh tinh, giờ lại suy nghĩ viển vông lần nữa.
Đêm nay Phong Diệp Chương không về sao?
Sắc mặt cô tái nhợt, ngồi dậy, không nhịn được mà đi qua phòng bên cạnh.
Nhưng khi nghe thấy âm thanh mà phòng bên truyền ra, cả người cô như sét đánh, run lên bần bật.
Âm thanh kia, căn bản là không cần nghĩ cũng biết bên trong đang làm gì.
Nhất thời, đầu óc cô trống rỗng, cắn chặt môi dưới.
Nhưng không hề biết, căn bản trong phòng không hề giống như cô nghĩ.
Trong phòng, Phong Diệp Chương ngủ như chết trên nệm tatami, chỉ có một mình Mộ Triều Ca diễn trò.
Cố Tuyết Trinh không hề biết, cô đứng ở cửa, không có dũng khí xông vào, giống như trước đây, hoảng loạn bỏ đi.
Mộ Triều Ca nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn ngoài cửa, biết đã đạt được mục đích của mình, đắc ý giương cao khóe miệng.
Cô ta nghiêng đầu nhìn Phong Diệp Chương ngủ như chết, trong mắt là tình yêu không hề che đậy.
“Diệp Chương, anh chỉ có thể là của em.”
Cô ta vuốt ve đường nét khuôn mặt Phong Diệp Chương, mở miệng, khí thế nhất định phải có được.
Nói xong, cô ta nhìn kỹ Phong Diệp Chương, xoay người rời khỏi phòng, xuống tầng thuê một phòng khác.
…
Hôm sau, Phong Diệp Chương tỉnh lại, đầu đau như búa bổ, nhưng phát hiện không phải căn phòng quen thuộc, xong bày đồ của Mộ Triều Ca, anh lập tức ngây người.
Anh còn chưa kịp hiểu đã xảy ra chuyện gì, cửa phòng đã bị mở ra.
Liền thấy Mộ Triều Ca dẫn theo một nhân viên phục cụ đẩy xe đồ ăn đi vào.
“Diệp Chương, anh tỉnh rồi.”
Mộ Triều Ca nhìn Phong Diệp Chương, mỉm cười chào hỏi.
Phong Diệp Chương nhìn thấy cô ta, lập tức tỉnh táo lại, sa sầm mặt hỏi: “Sao tôi lại ở trong phòng của em, có chuyện gì thế?”
Mộ Triều Ca thấy vẻ mặt không vui của anh, mắt ánh lên vẻ kỳ lạ.
Rất nhanh, cô ta thu lại vẻ kỳ lạ đó, giải thích: “Tối qua anh uống say, chúng ta lại về muộn, em sợ làm ồn tới cô Cố nên đưa anh về phòng của em.”
Nói xong, cô ta cố ý dừng lại, quan sát sắc mặt Phong Diệp Chương.
Mặt anh lập tức sa sầm lại, cô ta vội vàng nói tiếp: “Thế nhưng anh yên tâm, chúng ta không xảy ra chuyện gì cả, hôm qua, sau khi đưa anh về, em thuê một phòng khác, nếu anh không tin có thể đi hỏi lễ tân, hơn nữa, nếu thật sự có xảy ra chuyện gì, giờ dáng vẻ của anh cũng không như này.”
Phong Diệp Chương nghe vậy, ngừng một lát, khẽ liếc Mộ Triều Ca, cúi đầu kiểm tra bản thân mình.
Thấy trên người anh vẫn còn mặc quần áo tối qua, thế nhưng trên người toàn mùi rượu, mà nếp nhăn quần áo qua cả một đêm, giống như rau khô vậy.
Dù sao dáng vẻ cũng không quá tốt, nhưng Phong Diệp Chương cũng không để ý.
Anh không nhịn được mà thở phào, xuống giường.
“Xin lỗi, hiểu nhầm em rồi.”
Mộ Triều Ca thấy anh thở phào, trong lòng không thoải mái, thế nhưng không thể hiện ra mặt, lắc đầu, cười nói: “Không sao, em có thể hiểu được.”
Nói xong, cô ta còn chu đáo bảo Phong Diệp Chương quay về.
“Giờ không còn sớm nữa, chắc là cô Cố cũng tinh rồi, anh về tắm rửa đi, vừa khéo dẫn cô Cố đi ăn sáng.”
Phong Diệp Chương gật đầu, xoay người về phòng.
Cố Tuyết Trinh bên này, gần như cả đêm không ngủ.
Cô ngồi trên nệm tatami, cứ ngây người nhìn ra cửa, trong đầu không ngừng hiện ra cảnh tượng tối qua và âm thanh mình nghe thấy, lòng đau đến tê dại.
Ngay lúc này, cô nghe thấy âm thanh vặn cửa, hàng mi cong dài khẽ động.
Thấy Phong Diệp Chương đi vào, lập tức hơi ngây ngốc.
Lúc này Phong Diệp Chương mới để ý thấy Cố Tuyết Trinh ngồi trên giường, hơi sững sờ, vô thức giải thích: “Tối qua tôi uống say.”
Cố Tuyết Trinh tỉnh táo lại, cụp mắt, khẽ ừ một tiếng: “Em biết rồi.”
Cũng không biết có phải vì Cố Tuyết Trinh quá bình tĩnh hay không, Phong Diệp Chương không hề để ý thấy cô đã hiểu lầm.
Anh ngửi mùi rượu trên người, có chút không chịu nổi, đi vào nhà tắm: “Tôi tắm cái đã, lát nữa chúng ta qua chỗ Triều Ca ăn sáng.”
Nói xong, anh đã đi vào trong nhà tắm, không hề biết rằng, lời của anh khiến sắc mặt vốn đã không tốt của Cố Tuyết Trinh trở nên càng thêm khó coi.
Đừng thấy cô thể hiện ra cực kỳ bình tĩnh, nhưng trong lòng cô lại cực kỳ để ý.
Thế nhưng, cô lấy tư cách gì mà chất vấn?
Lẽ nào giống như Cố Tuyết Trâm, xông tới cho hai cái tát sao?
Trong lòng cô hiểu rõ, cô không làm được như thế.
Thế nên, điều duy nhất cô có thể làm chính là khiến bản thân đừng để ý, không ngừng thôi miên chính mình.
Cô là Cố Tuyết Trinh, không phải là Cố Tuyết Trâm, sau khi Cố Tuyết Trâm quay lại, người đàn ông này sẽ không còn bất kỳ quan hệ nào với cô.
Thế nên, anh ta ngủ với ai, căn bản cô không cần để ý!
Thế nhưng, dường như hiệu quả thôi miên không quá tốt, cô khó chịu muốn chết.
Ngay khi cô còn chưa bình ổn lại cảm xúc của mình, Phong Diệp Chương đã tắm rửa thay đồ xong xuôi, đi ra khỏi nhà tắm.
Anh nhìn Cố Tuyết Trinh không hề động đậy trên giường, vừa chỉnh lại quần áo, vừa hỏi: “Hôm nay em có muốn đi đâu không, hôm nay tôi không có việc gì, có thể đi cùng em.”
Cố Tuyết Trinh cảm thấy, nếu hôm qua anh nói những lời này, có khả năng cô sẽ cực kỳ vui vẻ.
Nhưng bây giờ, cô căn bản không hề có tâm tình.
Thế nhưng, cô không muốn Phong Diệp Chương thấy được, thế nên trả lời qua loa: “Sao cũng được.”
Phong Diệp Chương nghe thấy ba chữ này, cũng coi như phát hiện gì đó.
Anh hơi nhíu mày nhìn Cố Tuyết Trinh.
“Em sao thế? Hơi lạ.”
Cố Tuyết Trinh nghe thế, quay đầu nhìn anh.
Trong đầu lại nhớ tới chuyện tối qua.
Mặc dù cô bảo mình đừng để ý, nhưng vẫn có một giọng nói từ tận đáy lòng không ngừng nói với cô, phải hỏi cho rõ ràng.
Khi cô đang định mở lời, bỗng có tiếng gõ cửa, giọng nói thúc giục của Mộ Triều Ca vọng từ ngoài vào.
“Diệp Chương, anh xong chưa? Còn không qua là đồ ăn sáng nguội mất.”
CHƯƠNG 250 KHÔNG CẦN GIẢI THÍCH NHIỀU NHƯ THẾ VỚI EM
Phong Diệp Chương nghe thấy thế, vô thức trả lời: “Biết rồi, qua ngay đây.”
Mộ Triều Ca nghe thấy tiếng trả lời, liền quay về phòng bên cạnh.
Vì cô ta biết, Phong Diệp Chương không thích bị người khác thúc giục.
Nhưng không hề biết, mặc dù Phong Diệp Chương trả lời cô ta, nhưng không hề có ý đi qua.
Ánh mắt anh sa sầm nhìn Cố Tuyết Trinh, đi từng bước về phía cô.
Cố Tuyết Trinh thấy Phong Diệp Chương dần dần lại gần cô, không khỏi trở nên căng thẳng.
Nhưng đáy mắt cô xẹt qua tia bài xích, và chán ghét.
Phong Diệp Chương nhìn thấy, biểu cảm trên mặt anh càng thêm ngưng trọng.
Anh nhíu chặt mày, chăm chú nhìn Cố Tuyết Trinh, lại chất vấn lần nữa: “Hôm nay cảm xúc của em rất lạ, rốt cuộc là sao thế?”
Cố Tuyết Trinh mím môi, không dám nhìn anh, sợ bản thân không nhịn được mà đối chọi với anh.
“Không sao.”
Cô nghiêng mặt lại, lạnh lùng trả lời, điều này khiến Phong Diệp Chương nhướn mày.
Anh cúi mạnh người xuống, một tay chống lên tường, kéo Cố Tuyết Trinh vào lòng mình.
Anh nâng cằm Cố Tuyết Trinh lên, ép cô nhìn thẳng vảo mình.
“Dáng vẻ này của em không giống như không sao, nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Cố Tuyết Trinh chăm chú nhìn anh, ánh mắt hơi lay động, nhưng cô vẫn đè xuống.
“Em nói rồi, thật sự không có chuyện gì cả!”
Cô nói rồi ra sức vùng khỏi tay Phong Diệp Chương, sau đó cụp mắt xuống.
Phong Diệp Chương thấy thế, hai mắt híp lại, hiển nhiên anh không tin.
Đôi mắt sâu nhìn chằm chằm Cố Tuyết Trinh, nghĩ kỹ lại, hình như nghĩ ra gì đó, hỏi: “Có phải là vì chuyện tối qua tôi ngủ ở phòng Triều Ca không?”
Cố Tuyết Trinh nghe vậy, thân thể căng cứng, trở nên trầm mặc.
Phong Diệp Chương thấy thế, sao lại không biết chứ.
“Xem ra đúng là thế.”
Anh nói rồi, lại quay mặt Cố Tuyết Trinh lại, khiến cô nhìn thẳng vào mình, giải thích: “Em hiểu nhầm rồi, tối qua Triều Ca sợ làm ồn tới em nên mới dìu tôi qua bên đó ngủ, còn cô ấy ngủ ở một phòng khác.”
Cố Tuyết Trinh nghe thấy lời giải thích của anh, đáy mắt xẹt qua tia trào phúng.
Cô cụp mắt xuống, khẽ cười: “Anh không cần giải thích nhiều như thế với em.”
Phong Diệp Chương nghe thấy thế, nghĩ chắc là cô hiểu nhầm mình đang ngụy biện, nói: “Không phải là tôi đang giải thích, chỉ là tường thuật là sự thật.”
Vốn Cố Tuyết Trinh đã không để ý, nhưng người đàn ông này lại không chịu buông tha, thậm chí còn ngụy biện, khiến cô không thể kiềm xuống lửa giận trong lòng nữa, hừ một tiếng.
“Tường thuật lại sự thật? Thế nên trong đó bao gồm cả hôn và xảy ra quan hệ bất chính sao? Vậy có phải là anh nên gọi Mộ Triều Ca tới diễn lại một lần?”
Phong Diệp Chương nghe thế, cực kỳ ngạc nhiên.
“Hôn cái gì, quan hệ bất chính cái gì?”
Anh nhíu chặt mày nhìn Cố Tuyết Trinh.
Nhưng sau khi nói xong câu này, Cố Tuyết Trinh cũng cực kỳ hối hận.
Cô cắn môi, ánh mắt đầy buồn bực.
Cô luôn nói với bản thân mình, không thể hỏi, nhưng sau khi Phong Diệp Chương nói những lời vừa rồi, cô không thể khống chết được sự lưu tâm trong lòng mình.
Cô dứt khoát đâm lao thì theo lao, nói rõ ràng mọi chuyện.
“Tối qua em đã thấy hết rồi, ở dưới tầng, hai người hôn nhau, và cả ở trong phòng… dù sao em cũng đã nghe thấy hết rồi, anh không cần giải thích nữa.”
Phong Diệp Chương nghe xong lời cô nói, mày nhíu chặt lại.
Anh thấy vẻ mặt Cố Tuyết Trinh không giống như nói dối, lòng không khỏi trầm xuống.
Xem ra tối qua anh uống say, thật sự đã xảy ra chuyện gì đó kinh khủng lắm.
Nhất thời, anh nhìn Cố Tuyết Trinh, cũng không biết nên nói cái gì, dứt khoát không giải thích nữa, đổi chủ đề: “Tôi ra ngoài một lát, bữa sáng em ăn ở đây đi.”
Vốn Cố Tuyết Trinh cho rằng Phong Diệp Chương sẽ cho mình một lời giải thích hợp lý, nhưng không ngờ lại đợi được kết quả này.
Như này là bị vạch trần, nhưng anh không còn tâm tình giải thích cho cô nữa hay sao? Cứ vội vàng đi ăn cùng Mộ Triều Ca như thế?
Lập tức, đáy mắt cô đầy vẻ tự giễu.
Cô cụp mắt xuống, không trả lời Phong Diệp Chương.
Đương nhiên Phong Diệp Chương nhận ra sự thay đổi của cô, nhưng giờ cũng không có chứng cứ, cảm thấy nói cái gì cũng không đúng, thế nên anh cố nhịn xuống sự khó chịu trong lòng, xoay người rời đi.
Sau khi anh rời đi, cũng không lập tức rời đi ngay, mà qua nói với Mộ Triều Ca ở phòng bên cạnh một tiếng.
“Triều Ca, tôi đột nhiên có chút chuyện, không ăn sáng nữa, em tự mình ăn đi.”
Nói xong, anh định rời đi ngay, nhưng bị Mộ Triều Ca gọi lại.
“Chuyện gì mà không ăn cả bữa sáng thế, có phải là rất nghiêm trọng không, có cần em đi cùng anh không?”
“Không cần, có chút chuyện riêng.”
Phong Diệp Chương lập tức từ chối, sau đó trực tiếp rời đi.
Mộ Triều Ca nhìn bóng lưng anh rời đi, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ.
Lẽ nào Cố Tuyết Trâm và Phong Diệp Chương cãi nhau sao?
Nhưng nhìn không giống, dù sao cô ta cũng không nghe thấy động tĩnh gì.
Nhưng không nghe thấy động tĩnh gì không có nghĩa là không nói gì.
Để chứng minh suy nghĩ của mình, cô ta chủ động sang phòng bên cạnh, gõ cửa.
Cố Tuyết Trinh thấy Mộ Triều Ca ở cửa, hơi ngạc nhiên và không vui, thế nhưng cô vẫn nhịn, hỏi: “Cô Mộ, có chuyện gì sao?”
Mộ Triều Ca vừa quan sát vẻ mặt cô, vừa cười nói: “Tôi thấy cô chưa qua ăn sáng, định gọi cô qua ăn.”
Cô ta không hề nhắc tới chuyện Phong Diệp Chương đã rời đi.
Cố Tuyết Trinh cũng không biết Phong Diệp Chương không ở phòng bên cạnh, chỉ là đơn thuần không muốn đi, sợ là cô nhịn không được sự ghen ghét trong lòng.
“Không cần đây, tôi ăn ở đây là được.”
Mộ Triều Ca nghe thế, mắt lóe lên, cũng không miễn cưỡng, xoay người quay về phòng bên cạnh.
Nhìn biểu cảm của Cố Tuyết Trinh, cô ta có thể khẳng định, chắc chắn hai người đã cãi nhau.
Cùng lúc đó, bên này, Cố Tuyết Trinh tự giễu ngồi trong phòng, ngây ngốc nhìn trần nhà.
Không lâu sau, bữa sáng của cô đã được đưa tới.
Cô ăn mà không biết mùi vị gì, không nhịn được mà suy đoán, có phải Phong Diệp Chương đang ăn sáng trong phòng Mộ Triều Ca hay không.
Nhìn cử chỉ thân mật của hai người tối qua, có lẽ hai người họ vẫn sẽ phát sinh chuyện gì khác nữa.
Cô nghĩ tới đây, hít sâu một hơi, bỗng không muốn ăn nữa, lòng đau đớn giống như bị hàng trăm nghìn con kiến đang gặm nhấm.
Vào lúc này, cửa bỗng bị đẩy ra.
Cô vô thức ngó ra, thấy Phong Diệp Chương đứng ở cửa, tay cầm một túi giấy.
“Anh…”
Cô nhìn Phong Diệp Chương, ánh mắt đầy khó hiểu, muốn hỏi anh, không phải là đang ăn sáng ở phòng bên cạnh sao, sao bỗng nhiên lại về chứ.
Nhưng sắp nói ra đến miệng thì lại không biết nên hỏi thế nào.
Phong Diệp Chương thấy ánh mắt của cô, sao lại không đoán được suy nghĩ trong lòng cô chứ, ánh mắt vẫn rát phức tạp.
Lẽ nào trong lòng người phụ nữ này, anh là người rất tùy tiện sao?
Anh cố gắng đè xuống sự không vui trong lòng,vẫy tay về phía Cố Tuyết Trinh: “Qua đây, cho em xem cái này.”
Vốn Cố Tuyết Trinh không định để ý, nhưng lại không nhịn nổi tò mò.
“Cái gì?”
Cô lạnh giọng hỏi, rồi đi tới.
Phong Diệp Chương đi tới trước bàn, lấy một chiếc USB từ trong túi giấy, cắm vào máy tính.
“Em xem ở đây là được.”
Anh liếc nhìn Cố Tuyết Trinh, khẽ nói.
Sau đó, anh mở máy tính, mở USB, rồi mở một tệp tài liệu, sau đó màn hình chiếu một đoạn video.
Vậy mà lại là video từ camera giám sát của khách sạn.
Cả đám ngưởi bay nửa ngày, cuối cùng buổi chiều cũng tới nước E.
Ba người ra khỏi sân bay, đã có xe đón họ đưa tới khách sạn.
Bọn họ đặt 2 phòng, Mộ Triều Ca nhìn hai chiếc thẻ phòng mà lễ tân đưa, mắt lóe lên.
“Diệp Chương, lát nữa tắm rửa nghỉ ngơi một lát, tối đến chúng ta bàn việc hợp tác ngày mai.”
Cô ta chủ động cầm một thẻ phòng, khẽ cười nhìn Phong Diệp Chương.
Phong Diệp Chương cũng không từ chối, gật đầu.
Mộ Triều Ca thấy anh đồng ý, nhấc vali lên, không hề nhìn Cố Tuyết Trinh mà đi thẳng về phòng.
Cố Tuyết Trinh nhìn bóng lưng cô ta rời đi, cô có thể cảm nhận được, từ lúc cô xuất hiện, người phụ nữ này bắt đầu không chào đón cô.
Trong đó không chỉ là vì chuyện trước kia mà còn có một suy nghĩ mà cô không dám tin.
“Đi thôi.”
Ngay khi cô tập trung suy nghĩ, Phong Diệp Chương nắm lấy tay cô, đi về phía phòng của bọn họ.
Cố Tuyết Trinh nhìn bóng lưng anh, trong mắt tràn đầy cảm xúc không rõ.
Lần này Phong Diệp Chương dẫn cô theo, có phải là vì đã nhận ra gì đó rồi không?
Cô thầm đoán, rồi nhịn không được mà hỏi thành lời.
“Vì sao anh lại dẫn em đi công tác cùng chứ, anh biết rõ em và cô Mộ không có ấn tượng tốt đẹp gì.”
Phong Diệp Chương không hề biết suy đoán trong lòng cô, khẽ cười, nói: “Đương nhiên là để tránh người khác ăn nói linh tinh.”
Cố Tuyết Trinh nghe vậy, bỗng hơi thấy vọng, thế nhưng cô che giấu đi rất nhanh.
Mặc dù khác với cô dự đoán, nhưng Phong Diệp Phong có thể nghĩ tới điều này, vẫn khiến trái tim đang phiền muộn của cô thấy hơi ngọt ngào.
Ít nhất anh còn để ý đến cảm nhận của cô.
Sau đó, hai người nghỉ ngơi một lát, dùng xong bữa tối thì Mộ Triều Ca tới tìm.
Cố Tuyết Trinh thấy bọn họ bàn việc nghiêm chỉnh, chủ động rót nước cho hai người, sau đó đi ra ban công.
Dù sao hai người họ bàn công việc, cô không chen lời được, cũng không có hứng thú.
Cô đứng ở ban công nhìn cảnh đêm bên ngoài, thành phố tràn đầy cảnh đẹp khác lạ khiến cô không nhịn được mà giương cao khóe miệng, mỉm cười ngắm nhìn.
Đây coi như là lần đầu tiên cô ra nước ngoài, thật ra trong lòng rất vui vẻ, và mong đợi.
Cô định lát nữa, chờ Phong Diệp Chương bàn chuyện xong, thì rủ anh cùng ra ngoài đi dạo.
Cũng không biết cô đứng ngoài ban công bao lâu, phía sau bỗng vang lên giọng nói trầm ấm của Phong Diệp Chương.
“Đang nhìn gì thế?”
Cố Tuyết Trinh nghe thế, vô thức xoay người, ánh mắt lướt về phía sau lưng Phong Diệp Chương.
Liền thấy Mộ Triều Ca đã không còn ở trong phòng nữa.
“Hai người bàn xong rồi?”
Cô khẽ cười, hỏi.
Phong Diệp Chương gật đầu.
Cố Tuyết Trinh thấy thế, nhớ tới suy nghĩ vừa rồi của mình, rủ rê: “Giờ còn sớm, hay là ra ngoài đi dạo đi?”
Phong Diệp Chương thấy sự mong đợi trong mắt cô, lại thêm bản thân cũng có ý đồ riêng, liền không từ chối.
Hai người đến con phố thương mại ở gần khách sạn, mặc dù màn đêm đã buông xuống, nhưng trên phố vẫn có không ít người, thậm chí còn có rất nhiều màn biểu diễn đường phố.
Cố Tuyết Trinh nhìn thấy những thứ khác hẳn với văn hóa trong nước này, dường như quên mất gì đó, nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ, rất hưng phấn.
Phong Diệp Chương luôn thong dong đi bên cạnh cô, tỉ mỉ quan sát cô, nghi ngờ chất đống trong lòng càng ngày càng nhiều.
Nhưng Cố Tuyết Trinh căn bản không nhận thấy điều này, cô quá vui vẻ, có lẽ là vì lần đầu ra nước ngoài, khó có dịp thả lỏng thoải mái.
Cũng vì thế, tối đó, cô chơi rất vui.
Phong Diệp Chương cũng thấy được, không hề ngăn cản cô.
Hai người chơi tới rất muộn, Cố Tuyết Trinh hơi mệt, lúc này mới quay về khách sạn.
…
Hôm sau, Cố Tuyết Trinh mơ màng phát hiện người bên cạnh đã dậy, vô thức muốn dậy cùng, thế nhưng bị anh ấn trở lại giường.
“Tôi và Triều Ca đi gặp đối tác, em không cần đi theo, có thể đi dạo xung quanh, tôi sẽ cố gắng về sớm.”
Phong Diệp Chương nói khẽ.
Cố Tuyết Trinh cũng tỉnh táo hơn một chút, gật đầu nói: “Em biết rồi.”
Phong Diệp Chương thấy thế, cũng không nói thêm gì nữa, sau khi mặc quần áo xong thì ra ngoài.
Sau khi anh rời đi, Cố Tuyết Trinh lại không thể ngủ được nữa, cứ cảm thấy bên cạnh thiếu gì đó.
Cuối cùng, cô dứt khoát rời giường, định ra ngoài đi dạo.
Dù sao hiếm khi ra nước ngoài một lần, cô cũng muốn chơi đùa cho đã.
Cả buổi sáng, cô đi dạo không ít nơi, cũng coi như chơi rất vui.
Đến chiều, Phong Diệp Chương cũng không liên lạc với cô, cô nghĩ chắc là bọn họ còn chưa xong việc, mà cô cũng thấy hơi mệt, liền vào một quá cà phê nghỉ.
Cô vừa ngồi liền ngồi cả một buổi chều, tới khi cô giật mình phát hiện ra, sắc trời đã tối.
Cô nghĩ tới, buổi tối ở nước ngoài không quá an toàn, liền định quay về.
Ai ngờ khi vừa đứng dậy, bỗng bị người va phải từ phía sau.
“Xin lỗi.”
Người đi đi vội vàng, chỉ kịp nói câu này rồi rời đi.
Cố Tuyết Trinh lại suýt chút nữa ngã vì anh ta.
Khó khăn lắm cô mới lấy lại thăng bằng, miễn cưỡng đứng lên, đến người kia trông ra sao cũng không kịp để ý.
Cô hơi buồn bực, nhưng nghĩ tới người ta cũng đã xin lỗi, không thể tính toán nữa, liền bỏ qua, tiếp tục đi về phía trước.
Thế nhưng cô phát hiện ra, khi cô chưa đi được mấy bước, bên cạnh cô bỗng có hai người đàn ông mặc đồ đen đi qua, đuổi về phía người vừa rồi.
Cô quay lại khách sạn, phát hiện Phong Diệp Chương vẫn chưa về, không khỏi hơi nhíu mày.
Khi cô đang nghĩ xem có nên gọi điện thoại không, thì điện thoại trên người reo lên.
Là Phong Diệp Chương gọi.
“Tuyết Trâm, tối tôi và Triều Ca phải dùng bữa với khách, tự em gọi đồ ăn ăn đi, đừng đợi tôi.”
Cố Tuyết Trinh nghe thế, trong lòng bỗng hơi thất vọng, thế nhưng cô không hề để ý, gật đầu đáp ứng Phong Diệp Chương.
“Ừ, em biết rồi.”
Nói xong, Phong Diệp Chương ngắt máy, Cố Tuyết Trinh thấy đã ngắt máy, mím môi, bảo khách sạn đưa bữa tối tới.
Sau đó, nhìn bữa tối thịnh soạn nhưng cô lại không quá muốn ăn, một mình ngồi trong phòng khách, lặng lẽ chờ Phong Diệp Chương, không khỏi suy nghĩ miên man.
Bọn họ đi ăn với khách, chắc là sẽ uống rượu nhỉ?
Chắc chắn Phong Diệp Chương sẽ chăm sóc cho Mộ Triều Ca, có khi nào anh uống say không?
Nếu anh uống say, có khi nào Mộ Triều Ca làm ra chuyện gì quá đáng không?
Dù sao hai người ở cùng nhau, Mộ Triều Ca còn có tâm tư như thế, có khi nào bọn họ…
Trong đầu cô xuất hiện vô số suy đoán, thậm chí tới cuối cùng, cô còn không dám nghĩ tiếp nữa.
Vì những suy nghĩ đó, cô chỉ nghĩ thôi đã cực kỳ khó chịu!
Cô buồn bực đứng lên, muốn nghỉ ngơi một lát, nhưng không thể nào ngủ nổi.
Vừa nhắm mắt lại, liền thấy những suy nghĩ khiến người khác lòng dạ rối bời kia, cuối cùng, khi cô sắp bị chính bản thân mình dày vò đến phát điên, dứt khoát rời giường, định xuống sảnh khách sạn chờ Phong Diệp Chương.
Ai ngờ, cô vừa ra khỏi thang máy, liền thấy Mộ Triều Ca và Phong Diệp Chương ôm lấy nhau ở cửa khách sạn.
Thậm chí nhìn từ phía cô, hình như hai người đang hôn nhau.
Nhất thời, cả người cô lạnh đi, đầu óc trống rỗng.
Trái tim giống như bị dao đâm vào, đau đến mức không thở nổi.
Nhưng không hề biết, tất cả chỉ là hiểu lầm.
Phong Diệp Chương uống say, Mộ Triều Ca đang đỡ anh.
Chỉ là sức của nam nữ khác nhau, một cô gái gầy yếu như Mộ Triều Ca sao có thể đỡ được một người cao lớn như Phong Diệp Chương, thế nên mới có cảnh tượng mà Cố Tuyết Trinh nhìn thấy.
CHƯƠNG 248 HÌNH NHƯ ĐANG HÔN
Cả đám ngưởi bay nửa ngày, cuối cùng buổi chiều cũng tới nước E.
Ba người ra khỏi sân bay, đã có xe đón họ đưa tới khách sạn.
Bọn họ đặt 2 phòng, Mộ Triều Ca nhìn hai chiếc thẻ phòng mà lễ tân đưa, mắt lóe lên.
“Diệp Chương, lát nữa tắm rửa nghỉ ngơi một lát, tối đến chúng ta bàn việc hợp tác ngày mai.”
Cô ta chủ động cầm một thẻ phòng, khẽ cười nhìn Phong Diệp Chương.
Phong Diệp Chương cũng không từ chối, gật đầu.
Mộ Triều Ca thấy anh đồng ý, nhấc vali lên, không hề nhìn Cố Tuyết Trinh mà đi thẳng về phòng.
Cố Tuyết Trinh nhìn bóng lưng cô ta rời đi, cô có thể cảm nhận được, từ lúc cô xuất hiện, người phụ nữ này bắt đầu không chào đón cô.
Trong đó không chỉ là vì chuyện trước kia mà còn có một suy nghĩ mà cô không dám tin.
“Đi thôi.”
Ngay khi cô tập trung suy nghĩ, Phong Diệp Chương nắm lấy tay cô, đi về phía phòng của bọn họ.
Cố Tuyết Trinh nhìn bóng lưng anh, trong mắt tràn đầy cảm xúc không rõ.
Lần này Phong Diệp Chương dẫn cô theo, có phải là vì đã nhận ra gì đó rồi không?
Cô thầm đoán, rồi nhịn không được mà hỏi thành lời.
“Vì sao anh lại dẫn em đi công tác cùng chứ, anh biết rõ em và cô Mộ không có ấn tượng tốt đẹp gì.”
Phong Diệp Chương không hề biết suy đoán trong lòng cô, khẽ cười, nói: “Đương nhiên là để tránh người khác ăn nói linh tinh.”
Cố Tuyết Trinh nghe vậy, bỗng hơi thấy vọng, thế nhưng cô che giấu đi rất nhanh.
Mặc dù khác với cô dự đoán, nhưng Phong Diệp Phong có thể nghĩ tới điều này, vẫn khiến trái tim đang phiền muộn của cô thấy hơi ngọt ngào.
Ít nhất anh còn để ý đến cảm nhận của cô.
Sau đó, hai người nghỉ ngơi một lát, dùng xong bữa tối thì Mộ Triều Ca tới tìm.
Cố Tuyết Trinh thấy bọn họ bàn việc nghiêm chỉnh, chủ động rót nước cho hai người, sau đó đi ra ban công.
Dù sao hai người họ bàn công việc, cô không chen lời được, cũng không có hứng thú.
Cô đứng ở ban công nhìn cảnh đêm bên ngoài, thành phố tràn đầy cảnh đẹp khác lạ khiến cô không nhịn được mà giương cao khóe miệng, mỉm cười ngắm nhìn.
Đây coi như là lần đầu tiên cô ra nước ngoài, thật ra trong lòng rất vui vẻ, và mong đợi.
Cô định lát nữa, chờ Phong Diệp Chương bàn chuyện xong, thì rủ anh cùng ra ngoài đi dạo.
Cũng không biết cô đứng ngoài ban công bao lâu, phía sau bỗng vang lên giọng nói trầm ấm của Phong Diệp Chương.
“Đang nhìn gì thế?”
Cố Tuyết Trinh nghe thế, vô thức xoay người, ánh mắt lướt về phía sau lưng Phong Diệp Chương.
Liền thấy Mộ Triều Ca đã không còn ở trong phòng nữa.
“Hai người bàn xong rồi?”
Cô khẽ cười, hỏi.
Phong Diệp Chương gật đầu.
Cố Tuyết Trinh thấy thế, nhớ tới suy nghĩ vừa rồi của mình, rủ rê: “Giờ còn sớm, hay là ra ngoài đi dạo đi?”
Phong Diệp Chương thấy sự mong đợi trong mắt cô, lại thêm bản thân cũng có ý đồ riêng, liền không từ chối.
Hai người đến con phố thương mại ở gần khách sạn, mặc dù màn đêm đã buông xuống, nhưng trên phố vẫn có không ít người, thậm chí còn có rất nhiều màn biểu diễn đường phố.
Cố Tuyết Trinh nhìn thấy những thứ khác hẳn với văn hóa trong nước này, dường như quên mất gì đó, nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ, rất hưng phấn.
Phong Diệp Chương luôn thong dong đi bên cạnh cô, tỉ mỉ quan sát cô, nghi ngờ chất đống trong lòng càng ngày càng nhiều.
Nhưng Cố Tuyết Trinh căn bản không nhận thấy điều này, cô quá vui vẻ, có lẽ là vì lần đầu ra nước ngoài, khó có dịp thả lỏng thoải mái.
Cũng vì thế, tối đó, cô chơi rất vui.
Phong Diệp Chương cũng thấy được, không hề ngăn cản cô.
Hai người chơi tới rất muộn, Cố Tuyết Trinh hơi mệt, lúc này mới quay về khách sạn.
…
Hôm sau, Cố Tuyết Trinh mơ màng phát hiện người bên cạnh đã dậy, vô thức muốn dậy cùng, thế nhưng bị anh ấn trở lại giường.
“Tôi và Triều Ca đi gặp đối tác, em không cần đi theo, có thể đi dạo xung quanh, tôi sẽ cố gắng về sớm.”
Phong Diệp Chương nói khẽ.
Cố Tuyết Trinh cũng tỉnh táo hơn một chút, gật đầu nói: “Em biết rồi.”
Phong Diệp Chương thấy thế, cũng không nói thêm gì nữa, sau khi mặc quần áo xong thì ra ngoài.
Sau khi anh rời đi, Cố Tuyết Trinh lại không thể ngủ được nữa, cứ cảm thấy bên cạnh thiếu gì đó.
Cuối cùng, cô dứt khoát rời giường, định ra ngoài đi dạo.
Dù sao hiếm khi ra nước ngoài một lần, cô cũng muốn chơi đùa cho đã.
Cả buổi sáng, cô đi dạo không ít nơi, cũng coi như chơi rất vui.
Đến chiều, Phong Diệp Chương cũng không liên lạc với cô, cô nghĩ chắc là bọn họ còn chưa xong việc, mà cô cũng thấy hơi mệt, liền vào một quá cà phê nghỉ.
Cô vừa ngồi liền ngồi cả một buổi chều, tới khi cô giật mình phát hiện ra, sắc trời đã tối.
Cô nghĩ tới, buổi tối ở nước ngoài không quá an toàn, liền định quay về.
Ai ngờ khi vừa đứng dậy, bỗng bị người va phải từ phía sau.
“Xin lỗi.”
Người đi đi vội vàng, chỉ kịp nói câu này rồi rời đi.
Cố Tuyết Trinh lại suýt chút nữa ngã vì anh ta.
Khó khăn lắm cô mới lấy lại thăng bằng, miễn cưỡng đứng lên, đến người kia trông ra sao cũng không kịp để ý.
Cô hơi buồn bực, nhưng nghĩ tới người ta cũng đã xin lỗi, không thể tính toán nữa, liền bỏ qua, tiếp tục đi về phía trước.
Thế nhưng cô phát hiện ra, khi cô chưa đi được mấy bước, bên cạnh cô bỗng có hai người đàn ông mặc đồ đen đi qua, đuổi về phía người vừa rồi.
Cô quay lại khách sạn, phát hiện Phong Diệp Chương vẫn chưa về, không khỏi hơi nhíu mày.
Khi cô đang nghĩ xem có nên gọi điện thoại không, thì điện thoại trên người reo lên.
Là Phong Diệp Chương gọi.
“Tuyết Trâm, tối tôi và Triều Ca phải dùng bữa với khách, tự em gọi đồ ăn ăn đi, đừng đợi tôi.”
Cố Tuyết Trinh nghe thế, trong lòng bỗng hơi thất vọng, thế nhưng cô không hề để ý, gật đầu đáp ứng Phong Diệp Chương.
“Ừ, em biết rồi.”
Nói xong, Phong Diệp Chương ngắt máy, Cố Tuyết Trinh thấy đã ngắt máy, mím môi, bảo khách sạn đưa bữa tối tới.
Sau đó, nhìn bữa tối thịnh soạn nhưng cô lại không quá muốn ăn, một mình ngồi trong phòng khách, lặng lẽ chờ Phong Diệp Chương, không khỏi suy nghĩ miên man.
Bọn họ đi ăn với khách, chắc là sẽ uống rượu nhỉ?
Chắc chắn Phong Diệp Chương sẽ chăm sóc cho Mộ Triều Ca, có khi nào anh uống say không?
Nếu anh uống say, có khi nào Mộ Triều Ca làm ra chuyện gì quá đáng không?
Dù sao hai người ở cùng nhau, Mộ Triều Ca còn có tâm tư như thế, có khi nào bọn họ…
Trong đầu cô xuất hiện vô số suy đoán, thậm chí tới cuối cùng, cô còn không dám nghĩ tiếp nữa.
Vì những suy nghĩ đó, cô chỉ nghĩ thôi đã cực kỳ khó chịu!
Cô buồn bực đứng lên, muốn nghỉ ngơi một lát, nhưng không thể nào ngủ nổi.
Vừa nhắm mắt lại, liền thấy những suy nghĩ khiến người khác lòng dạ rối bời kia, cuối cùng, khi cô sắp bị chính bản thân mình dày vò đến phát điên, dứt khoát rời giường, định xuống sảnh khách sạn chờ Phong Diệp Chương.
Ai ngờ, cô vừa ra khỏi thang máy, liền thấy Mộ Triều Ca và Phong Diệp Chương ôm lấy nhau ở cửa khách sạn.
Thậm chí nhìn từ phía cô, hình như hai người đang hôn nhau.
Nhất thời, cả người cô lạnh đi, đầu óc trống rỗng.
Trái tim giống như bị dao đâm vào, đau đến mức không thở nổi.
Nhưng không hề biết, tất cả chỉ là hiểu lầm.
Phong Diệp Chương uống say, Mộ Triều Ca đang đỡ anh.
Chỉ là sức của nam nữ khác nhau, một cô gái gầy yếu như Mộ Triều Ca sao có thể đỡ được một người cao lớn như Phong Diệp Chương, thế nên mới có cảnh tượng mà Cố Tuyết Trinh nhìn thấy.
CHƯƠNG 249 MUỐN CÔ CAM TÂM TÌNH NGUYỆN
Cố Tuyết Trinh không biết cảnh trước mắt chỉ là hiểu lầm, thấy bọn họ “hôn” đến mức khó mà tách ra, căn bản không thể bước tới nữa.
Vì cô ý thức rất rõ ràng rằng, cô không phải là Cố Tuyết Trâm.
Thế nên cô rất kém cỏi, hoảng loạn rời đi.
Nhưng không ngờ, cô vừa xoay người, hai người vốn “hôn” đến mức khó mà tách ra lại rời nhau ra.
Mộ Triều Ca vẻ mặt khó đoán, ngẩng đầu trong lòng Phong Diệp Chương, nhìn bóng lưng cô rời đi, khóe miệng giương lên nụ cười kỳ lạ.
Sau đó, cô ta rời tầm mắt, nhìn Phong Diệp Chương hồ đồ nhất trước mặt, cố gắng khống chế ham muốn trong lòng mình.
Cô ta mới không thèm học theo cái đồ ngu ngốc Lục Kim Yến.
Cho rằng chiếm được thân thể Phong Diệp Chương thì có thể bắt anh chịu trách nhiệm.
Cô ta muốn Phong Diệp Chương cam tâm tình nguyện ở bên cạnh cô ta!
Nghĩ như thế, trong mắt cô ta tràn đầy vẻ nhất định phải có được.
Sau đó, cô ta đỡ Phong Diệp Chương lên tầng, thế nhưng không hề đưa tới phòng của Cố Tuýet Trinh mà đưa về phòng của mình.
Cố Tuyết Trinh không hề hay biết, sau khi cô rời đi, rất lâu vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
Một cảnh dưới tầng vẫn luôn xuất hiện trong đầu cô.
Nghĩ tới lát nữa Phong Diệp Chương sẽ về, nhưng không biết nên đối mặt với anh như nào.
Cuối cùng, cô nghĩ, bản thân nên giả vờ ngủ.
Nhưng nằm trên nệm tatami, cô căn bản không ngủ được.
Nhưng rất lâu sau, Phong Diệp Chương vẫn chưa về, khiến cô vốn đã suy nghĩ linh tinh, giờ lại suy nghĩ viển vông lần nữa.
Đêm nay Phong Diệp Chương không về sao?
Sắc mặt cô tái nhợt, ngồi dậy, không nhịn được mà đi qua phòng bên cạnh.
Nhưng khi nghe thấy âm thanh mà phòng bên truyền ra, cả người cô như sét đánh, run lên bần bật.
Âm thanh kia, căn bản là không cần nghĩ cũng biết bên trong đang làm gì.
Nhất thời, đầu óc cô trống rỗng, cắn chặt môi dưới.
Nhưng không hề biết, căn bản trong phòng không hề giống như cô nghĩ.
Trong phòng, Phong Diệp Chương ngủ như chết trên nệm tatami, chỉ có một mình Mộ Triều Ca diễn trò.
Cố Tuyết Trinh không hề biết, cô đứng ở cửa, không có dũng khí xông vào, giống như trước đây, hoảng loạn bỏ đi.
Mộ Triều Ca nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn ngoài cửa, biết đã đạt được mục đích của mình, đắc ý giương cao khóe miệng.
Cô ta nghiêng đầu nhìn Phong Diệp Chương ngủ như chết, trong mắt là tình yêu không hề che đậy.
“Diệp Chương, anh chỉ có thể là của em.”
Cô ta vuốt ve đường nét khuôn mặt Phong Diệp Chương, mở miệng, khí thế nhất định phải có được.
Nói xong, cô ta nhìn kỹ Phong Diệp Chương, xoay người rời khỏi phòng, xuống tầng thuê một phòng khác.
…
Hôm sau, Phong Diệp Chương tỉnh lại, đầu đau như búa bổ, nhưng phát hiện không phải căn phòng quen thuộc, xong bày đồ của Mộ Triều Ca, anh lập tức ngây người.
Anh còn chưa kịp hiểu đã xảy ra chuyện gì, cửa phòng đã bị mở ra.
Liền thấy Mộ Triều Ca dẫn theo một nhân viên phục cụ đẩy xe đồ ăn đi vào.
“Diệp Chương, anh tỉnh rồi.”
Mộ Triều Ca nhìn Phong Diệp Chương, mỉm cười chào hỏi.
Phong Diệp Chương nhìn thấy cô ta, lập tức tỉnh táo lại, sa sầm mặt hỏi: “Sao tôi lại ở trong phòng của em, có chuyện gì thế?”
Mộ Triều Ca thấy vẻ mặt không vui của anh, mắt ánh lên vẻ kỳ lạ.
Rất nhanh, cô ta thu lại vẻ kỳ lạ đó, giải thích: “Tối qua anh uống say, chúng ta lại về muộn, em sợ làm ồn tới cô Cố nên đưa anh về phòng của em.”
Nói xong, cô ta cố ý dừng lại, quan sát sắc mặt Phong Diệp Chương.
Mặt anh lập tức sa sầm lại, cô ta vội vàng nói tiếp: “Thế nhưng anh yên tâm, chúng ta không xảy ra chuyện gì cả, hôm qua, sau khi đưa anh về, em thuê một phòng khác, nếu anh không tin có thể đi hỏi lễ tân, hơn nữa, nếu thật sự có xảy ra chuyện gì, giờ dáng vẻ của anh cũng không như này.”
Phong Diệp Chương nghe vậy, ngừng một lát, khẽ liếc Mộ Triều Ca, cúi đầu kiểm tra bản thân mình.
Thấy trên người anh vẫn còn mặc quần áo tối qua, thế nhưng trên người toàn mùi rượu, mà nếp nhăn quần áo qua cả một đêm, giống như rau khô vậy.
Dù sao dáng vẻ cũng không quá tốt, nhưng Phong Diệp Chương cũng không để ý.
Anh không nhịn được mà thở phào, xuống giường.
“Xin lỗi, hiểu nhầm em rồi.”
Mộ Triều Ca thấy anh thở phào, trong lòng không thoải mái, thế nhưng không thể hiện ra mặt, lắc đầu, cười nói: “Không sao, em có thể hiểu được.”
Nói xong, cô ta còn chu đáo bảo Phong Diệp Chương quay về.
“Giờ không còn sớm nữa, chắc là cô Cố cũng tinh rồi, anh về tắm rửa đi, vừa khéo dẫn cô Cố đi ăn sáng.”
Phong Diệp Chương gật đầu, xoay người về phòng.
Cố Tuyết Trinh bên này, gần như cả đêm không ngủ.
Cô ngồi trên nệm tatami, cứ ngây người nhìn ra cửa, trong đầu không ngừng hiện ra cảnh tượng tối qua và âm thanh mình nghe thấy, lòng đau đến tê dại.
Ngay lúc này, cô nghe thấy âm thanh vặn cửa, hàng mi cong dài khẽ động.
Thấy Phong Diệp Chương đi vào, lập tức hơi ngây ngốc.
Lúc này Phong Diệp Chương mới để ý thấy Cố Tuyết Trinh ngồi trên giường, hơi sững sờ, vô thức giải thích: “Tối qua tôi uống say.”
Cố Tuyết Trinh tỉnh táo lại, cụp mắt, khẽ ừ một tiếng: “Em biết rồi.”
Cũng không biết có phải vì Cố Tuyết Trinh quá bình tĩnh hay không, Phong Diệp Chương không hề để ý thấy cô đã hiểu lầm.
Anh ngửi mùi rượu trên người, có chút không chịu nổi, đi vào nhà tắm: “Tôi tắm cái đã, lát nữa chúng ta qua chỗ Triều Ca ăn sáng.”
Nói xong, anh đã đi vào trong nhà tắm, không hề biết rằng, lời của anh khiến sắc mặt vốn đã không tốt của Cố Tuyết Trinh trở nên càng thêm khó coi.
Đừng thấy cô thể hiện ra cực kỳ bình tĩnh, nhưng trong lòng cô lại cực kỳ để ý.
Thế nhưng, cô lấy tư cách gì mà chất vấn?
Lẽ nào giống như Cố Tuyết Trâm, xông tới cho hai cái tát sao?
Trong lòng cô hiểu rõ, cô không làm được như thế.
Thế nên, điều duy nhất cô có thể làm chính là khiến bản thân đừng để ý, không ngừng thôi miên chính mình.
Cô là Cố Tuyết Trinh, không phải là Cố Tuyết Trâm, sau khi Cố Tuyết Trâm quay lại, người đàn ông này sẽ không còn bất kỳ quan hệ nào với cô.
Thế nên, anh ta ngủ với ai, căn bản cô không cần để ý!
Thế nhưng, dường như hiệu quả thôi miên không quá tốt, cô khó chịu muốn chết.
Ngay khi cô còn chưa bình ổn lại cảm xúc của mình, Phong Diệp Chương đã tắm rửa thay đồ xong xuôi, đi ra khỏi nhà tắm.
Anh nhìn Cố Tuyết Trinh không hề động đậy trên giường, vừa chỉnh lại quần áo, vừa hỏi: “Hôm nay em có muốn đi đâu không, hôm nay tôi không có việc gì, có thể đi cùng em.”
Cố Tuyết Trinh cảm thấy, nếu hôm qua anh nói những lời này, có khả năng cô sẽ cực kỳ vui vẻ.
Nhưng bây giờ, cô căn bản không hề có tâm tình.
Thế nhưng, cô không muốn Phong Diệp Chương thấy được, thế nên trả lời qua loa: “Sao cũng được.”
Phong Diệp Chương nghe thấy ba chữ này, cũng coi như phát hiện gì đó.
Anh hơi nhíu mày nhìn Cố Tuyết Trinh.
“Em sao thế? Hơi lạ.”
Cố Tuyết Trinh nghe thế, quay đầu nhìn anh.
Trong đầu lại nhớ tới chuyện tối qua.
Mặc dù cô bảo mình đừng để ý, nhưng vẫn có một giọng nói từ tận đáy lòng không ngừng nói với cô, phải hỏi cho rõ ràng.
Khi cô đang định mở lời, bỗng có tiếng gõ cửa, giọng nói thúc giục của Mộ Triều Ca vọng từ ngoài vào.
“Diệp Chương, anh xong chưa? Còn không qua là đồ ăn sáng nguội mất.”
CHƯƠNG 250 KHÔNG CẦN GIẢI THÍCH NHIỀU NHƯ THẾ VỚI EM
Phong Diệp Chương nghe thấy thế, vô thức trả lời: “Biết rồi, qua ngay đây.”
Mộ Triều Ca nghe thấy tiếng trả lời, liền quay về phòng bên cạnh.
Vì cô ta biết, Phong Diệp Chương không thích bị người khác thúc giục.
Nhưng không hề biết, mặc dù Phong Diệp Chương trả lời cô ta, nhưng không hề có ý đi qua.
Ánh mắt anh sa sầm nhìn Cố Tuyết Trinh, đi từng bước về phía cô.
Cố Tuyết Trinh thấy Phong Diệp Chương dần dần lại gần cô, không khỏi trở nên căng thẳng.
Nhưng đáy mắt cô xẹt qua tia bài xích, và chán ghét.
Phong Diệp Chương nhìn thấy, biểu cảm trên mặt anh càng thêm ngưng trọng.
Anh nhíu chặt mày, chăm chú nhìn Cố Tuyết Trinh, lại chất vấn lần nữa: “Hôm nay cảm xúc của em rất lạ, rốt cuộc là sao thế?”
Cố Tuyết Trinh mím môi, không dám nhìn anh, sợ bản thân không nhịn được mà đối chọi với anh.
“Không sao.”
Cô nghiêng mặt lại, lạnh lùng trả lời, điều này khiến Phong Diệp Chương nhướn mày.
Anh cúi mạnh người xuống, một tay chống lên tường, kéo Cố Tuyết Trinh vào lòng mình.
Anh nâng cằm Cố Tuyết Trinh lên, ép cô nhìn thẳng vảo mình.
“Dáng vẻ này của em không giống như không sao, nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Cố Tuyết Trinh chăm chú nhìn anh, ánh mắt hơi lay động, nhưng cô vẫn đè xuống.
“Em nói rồi, thật sự không có chuyện gì cả!”
Cô nói rồi ra sức vùng khỏi tay Phong Diệp Chương, sau đó cụp mắt xuống.
Phong Diệp Chương thấy thế, hai mắt híp lại, hiển nhiên anh không tin.
Đôi mắt sâu nhìn chằm chằm Cố Tuyết Trinh, nghĩ kỹ lại, hình như nghĩ ra gì đó, hỏi: “Có phải là vì chuyện tối qua tôi ngủ ở phòng Triều Ca không?”
Cố Tuyết Trinh nghe vậy, thân thể căng cứng, trở nên trầm mặc.
Phong Diệp Chương thấy thế, sao lại không biết chứ.
“Xem ra đúng là thế.”
Anh nói rồi, lại quay mặt Cố Tuyết Trinh lại, khiến cô nhìn thẳng vào mình, giải thích: “Em hiểu nhầm rồi, tối qua Triều Ca sợ làm ồn tới em nên mới dìu tôi qua bên đó ngủ, còn cô ấy ngủ ở một phòng khác.”
Cố Tuyết Trinh nghe thấy lời giải thích của anh, đáy mắt xẹt qua tia trào phúng.
Cô cụp mắt xuống, khẽ cười: “Anh không cần giải thích nhiều như thế với em.”
Phong Diệp Chương nghe thấy thế, nghĩ chắc là cô hiểu nhầm mình đang ngụy biện, nói: “Không phải là tôi đang giải thích, chỉ là tường thuật là sự thật.”
Vốn Cố Tuyết Trinh đã không để ý, nhưng người đàn ông này lại không chịu buông tha, thậm chí còn ngụy biện, khiến cô không thể kiềm xuống lửa giận trong lòng nữa, hừ một tiếng.
“Tường thuật lại sự thật? Thế nên trong đó bao gồm cả hôn và xảy ra quan hệ bất chính sao? Vậy có phải là anh nên gọi Mộ Triều Ca tới diễn lại một lần?”
Phong Diệp Chương nghe thế, cực kỳ ngạc nhiên.
“Hôn cái gì, quan hệ bất chính cái gì?”
Anh nhíu chặt mày nhìn Cố Tuyết Trinh.
Nhưng sau khi nói xong câu này, Cố Tuyết Trinh cũng cực kỳ hối hận.
Cô cắn môi, ánh mắt đầy buồn bực.
Cô luôn nói với bản thân mình, không thể hỏi, nhưng sau khi Phong Diệp Chương nói những lời vừa rồi, cô không thể khống chết được sự lưu tâm trong lòng mình.
Cô dứt khoát đâm lao thì theo lao, nói rõ ràng mọi chuyện.
“Tối qua em đã thấy hết rồi, ở dưới tầng, hai người hôn nhau, và cả ở trong phòng… dù sao em cũng đã nghe thấy hết rồi, anh không cần giải thích nữa.”
Phong Diệp Chương nghe xong lời cô nói, mày nhíu chặt lại.
Anh thấy vẻ mặt Cố Tuyết Trinh không giống như nói dối, lòng không khỏi trầm xuống.
Xem ra tối qua anh uống say, thật sự đã xảy ra chuyện gì đó kinh khủng lắm.
Nhất thời, anh nhìn Cố Tuyết Trinh, cũng không biết nên nói cái gì, dứt khoát không giải thích nữa, đổi chủ đề: “Tôi ra ngoài một lát, bữa sáng em ăn ở đây đi.”
Vốn Cố Tuyết Trinh cho rằng Phong Diệp Chương sẽ cho mình một lời giải thích hợp lý, nhưng không ngờ lại đợi được kết quả này.
Như này là bị vạch trần, nhưng anh không còn tâm tình giải thích cho cô nữa hay sao? Cứ vội vàng đi ăn cùng Mộ Triều Ca như thế?
Lập tức, đáy mắt cô đầy vẻ tự giễu.
Cô cụp mắt xuống, không trả lời Phong Diệp Chương.
Đương nhiên Phong Diệp Chương nhận ra sự thay đổi của cô, nhưng giờ cũng không có chứng cứ, cảm thấy nói cái gì cũng không đúng, thế nên anh cố nhịn xuống sự khó chịu trong lòng, xoay người rời đi.
Sau khi anh rời đi, cũng không lập tức rời đi ngay, mà qua nói với Mộ Triều Ca ở phòng bên cạnh một tiếng.
“Triều Ca, tôi đột nhiên có chút chuyện, không ăn sáng nữa, em tự mình ăn đi.”
Nói xong, anh định rời đi ngay, nhưng bị Mộ Triều Ca gọi lại.
“Chuyện gì mà không ăn cả bữa sáng thế, có phải là rất nghiêm trọng không, có cần em đi cùng anh không?”
“Không cần, có chút chuyện riêng.”
Phong Diệp Chương lập tức từ chối, sau đó trực tiếp rời đi.
Mộ Triều Ca nhìn bóng lưng anh rời đi, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ.
Lẽ nào Cố Tuyết Trâm và Phong Diệp Chương cãi nhau sao?
Nhưng nhìn không giống, dù sao cô ta cũng không nghe thấy động tĩnh gì.
Nhưng không nghe thấy động tĩnh gì không có nghĩa là không nói gì.
Để chứng minh suy nghĩ của mình, cô ta chủ động sang phòng bên cạnh, gõ cửa.
Cố Tuyết Trinh thấy Mộ Triều Ca ở cửa, hơi ngạc nhiên và không vui, thế nhưng cô vẫn nhịn, hỏi: “Cô Mộ, có chuyện gì sao?”
Mộ Triều Ca vừa quan sát vẻ mặt cô, vừa cười nói: “Tôi thấy cô chưa qua ăn sáng, định gọi cô qua ăn.”
Cô ta không hề nhắc tới chuyện Phong Diệp Chương đã rời đi.
Cố Tuyết Trinh cũng không biết Phong Diệp Chương không ở phòng bên cạnh, chỉ là đơn thuần không muốn đi, sợ là cô nhịn không được sự ghen ghét trong lòng.
“Không cần đây, tôi ăn ở đây là được.”
Mộ Triều Ca nghe thế, mắt lóe lên, cũng không miễn cưỡng, xoay người quay về phòng bên cạnh.
Nhìn biểu cảm của Cố Tuyết Trinh, cô ta có thể khẳng định, chắc chắn hai người đã cãi nhau.
Cùng lúc đó, bên này, Cố Tuyết Trinh tự giễu ngồi trong phòng, ngây ngốc nhìn trần nhà.
Không lâu sau, bữa sáng của cô đã được đưa tới.
Cô ăn mà không biết mùi vị gì, không nhịn được mà suy đoán, có phải Phong Diệp Chương đang ăn sáng trong phòng Mộ Triều Ca hay không.
Nhìn cử chỉ thân mật của hai người tối qua, có lẽ hai người họ vẫn sẽ phát sinh chuyện gì khác nữa.
Cô nghĩ tới đây, hít sâu một hơi, bỗng không muốn ăn nữa, lòng đau đớn giống như bị hàng trăm nghìn con kiến đang gặm nhấm.
Vào lúc này, cửa bỗng bị đẩy ra.
Cô vô thức ngó ra, thấy Phong Diệp Chương đứng ở cửa, tay cầm một túi giấy.
“Anh…”
Cô nhìn Phong Diệp Chương, ánh mắt đầy khó hiểu, muốn hỏi anh, không phải là đang ăn sáng ở phòng bên cạnh sao, sao bỗng nhiên lại về chứ.
Nhưng sắp nói ra đến miệng thì lại không biết nên hỏi thế nào.
Phong Diệp Chương thấy ánh mắt của cô, sao lại không đoán được suy nghĩ trong lòng cô chứ, ánh mắt vẫn rát phức tạp.
Lẽ nào trong lòng người phụ nữ này, anh là người rất tùy tiện sao?
Anh cố gắng đè xuống sự không vui trong lòng,vẫy tay về phía Cố Tuyết Trinh: “Qua đây, cho em xem cái này.”
Vốn Cố Tuyết Trinh không định để ý, nhưng lại không nhịn nổi tò mò.
“Cái gì?”
Cô lạnh giọng hỏi, rồi đi tới.
Phong Diệp Chương đi tới trước bàn, lấy một chiếc USB từ trong túi giấy, cắm vào máy tính.
“Em xem ở đây là được.”
Anh liếc nhìn Cố Tuyết Trinh, khẽ nói.
Sau đó, anh mở máy tính, mở USB, rồi mở một tệp tài liệu, sau đó màn hình chiếu một đoạn video.
Vậy mà lại là video từ camera giám sát của khách sạn.