Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-77
Chương 78
CHƯƠNG 78: NHÌN ĐẾN NỔI NGẨN NGƯỜI
Cố Tuyết Trinh cũng biết là chuyện này sẽ không thuận lợi như vậy, vì vậy sau khi trở lại ở bên phía nhà mới thì không yên lòng dặn dò một lần nữa.
“Quản lý Trương, bữa tiệc lần này nhất định sẽ cẩn thận, kêu người ở phía dưới làm việc cho chu đáo một chút, đừng bị người khác bắt được bất kỳ sơ hở nào.”
Quản lý Trương nghe nói như vậy thì chỉ cảm thấy có chút kỳ quái.
Bà ta cũng không biết cô cả ở trước mắt này đã bị thay thế, nhưng mà vẫn cung kính trả lại: “Cô chủ yên tâm đi, tôi nhất định sẽ đốc thúc mọi người làm thật tốt.”
Cố Tuyết Trinh gật đầu, chợt lại dặn dò thêm vài câu nữa liền giao toàn quyền xử lý buổi tiệc này cho cô ta.
Mấy ngày tiếp theo, mỗi ngày cô đều đến tượng trưng hỏi thăm vài câu, đến chủ viện đi dạo một vòng, nên đi làm thì nên đi làm, nên nghỉ ngơi thì nên nghỉ ngơi.
Phong Diệp Chương phát hiện mấy ngày nay cô chạy đi chạy lại đến nhà chính cực kỳ chịu khó.
Ngày hôm nay hết giờ làm thì về nhà, nghe quản gia nói cô lại đến nhà chính, liền nhịn không được mà đi vào phòng gõ cửa hỏi: “Tại sao mấy ngày nay em đều đến nhà chính vậy, có chuyện gì đã xảy ra?”
Cố Tuyết Trinh bị giọng nói đột ngột xuất hiện của anh mà giật nảy mình, nhưng mà vẫn trả lời thành thật: “Mẹ kêu em chuẩn bị tiệc sinh nhật cho Lục Kim Yến, đương nhiên em phải đi qua phía bên kia rồi.”
Cô chỉ nói đơn giản chuyện tiệc sinh nhật, Phong Diệp Chương nghe thấy lông mày nhíu chặt lại.
Chỉ cảm thấy yêu cầu này của mẹ quá vô lý và vô ý rồi.
Anh quét mắt liếc nhìn Cố Tuyết Trinh, vốn dĩ là muốn nói cái gì đó, nhưng mà nghĩ đến trong lời nói lúc nãy của cô hình như không có gì là không vui, anh nuốt lời nói đến bên khóe miệng xuống, cũng không nói gì nữa.
“Vậy thì em chuẩn bị cho thật tốt đi.”
Anh nói xong, đang định đi ra ngoài lại không nghĩ đến mà khóe mắt quét nhìn về phía bàn làm việc ở sau lưng của Cố Tuyết Trinh, bỗng nhiên bị thu hút.
Chỉ nhìn thấy bản mẫu quần áo đã được hoàn thành một nửa đặt ở trên bàn làm việc, và điều thật sự thu hút ánh mắt của anh là một vài hình thêu trên váy, đây là nét tô điểm cho bộ quần áo này.
“Đây chính là thành phẩm của bản thiết kế mà lần trước em đã cho tôi xem à?”
Phong Diệp Chương lại nhận ra bản thiết kế này, là tác phẩm mà Cố Tuyết Trinh vẫn chưa công bố, nhưng mà anh đã nhìn thấy bản vẽ thiết kế.
“Đúng vậy, nhưng mà vẫn còn chưa làm xong.”
Cố Tuyết Trinh gật đầu đáp lại, quay lại bàn làm việc dự định tiếp tục công việc lúc nãy.
Chỉ nhìn thấy cô xe chỉ luồn kim thành thạo, bắt đầu thêu lên nơi đã vẽ hoa văn ở trên váy.
Phong Diệp Chương thấy thế, ánh mắt loé lên kinh ngạc.
Anh không ngờ ràng bộ quần áo này là do Cố Tuyết Trinh đã trau chuốt đến từng đường kim mũi chỉ.
Đặc biệt là phần thêu ở trên váy, cô vậy mà lại khâu từng đường.
“Tôi còn tưởng rằng em ngoại trừ dạo phố, mua đồ, chơi đùa, còn lại thì chả biết cái gì cả.”
Hai tay của anh khoanh lại đứng ở bên cạnh trêu đùa nói.
Cố Tuyết Trinh không ngờ là anh vẫn còn chưa đi, nghe nói như thế thì hơi giật mình, có chút hoảng hốt.
Dù sao thì Cố Tuyết Trinh cũng không biết mấy cái này.
Cô miễn cưỡng làm cho mình bình tĩnh lại, có ý nói: “Cái này thì có cái gì chứ? Mỗi người đều có rất nhiều mặt, chỉ là có đôi khi mắt thấy cũng không chắc chắn đó là thật, chứ đừng nói chi là lời đồn.”
Cô nói xong, ánh mắt quan sát nhìn về phía Phong Diệp Chương.
Thật ra thì cô nói những lời này là đang chỉ việc cô thế thân.
Đáng tiếc là Phong Diệp Chương căn bản cũng không nghe ra được, còn tưởng rằng cô đang ám chỉ mấy lời đồn mà người bên ngoài đối với cô, ngược lại cảm thấy có mấy phần đạo lý.
Dù sao anh trở về lâu như vậy rồi cũng chưa từng thấy người phụ nữ này làm chuyện gì quá đáng.
Anh nhìn thật sâu vào mắt của Cố Tuyết Trinh, không nói cái gì nữa, quay người đi vào phòng tắm tắm rửa.
Chờ đến lúc đi ra, vừa vặn nghe thấy được âm thanh mừng rỡ của Cố Tuyết Trinh.
Cuối cùng đã hoàn thành rồi.
Liền nhìn thấy Cố Tuyết Trinh đang treo quần áo đã thành phẩm lên trên móc rồi đang kiểm tra coi có chỗ nào không đúng không, không ngờ chạm phải Phong Diệp Chương vừa đi ra, cả người của cô đều ngây ngốc.
Chỉ nhìn thấy cái áo choàng tắm rộng rãi treo ở trên người của Phong Diệp Chương, phần cuối lại hơi mở ra, lộ ra một phần cơ bắp căng đầy, nhìn thấy mà hai gò má của Cố Tuyết Trinh ửng đỏ.
Nhưng mà Phong Diệp Chương lại không phát giác ra cái gì mà đi đến gần, tinh tế đánh giá bộ quần áo, chỉ cảm thấy thủ công ở phía trên sau khi hoàn thành rồi thì cực kỳ tinh xảo.
Những chi tiết phong cách cổ xưa được kết hợp với những chi tiết đang thịnh hành, do đó cả bộ quần áo có một nét đẹp khác lạ, nhìn thấy cảnh đẹp ý vui.
“Em nghĩ như thế nào mà lại thiết kế một tác phẩm như thế này?”
Anh nhịn không được mà nghiêng đầu hỏi cô.
Cố Tuyết Trinh nghe anh nói như vậy, hốt hoảng hoàn hồn lại, trong mắt đầy vẻ ảo não.
Cô vậy mà lại nhìn người đàn ông này đến nổi ngẩn người.
“À, em nghĩ đến những năm gần đây vẫn luôn phổ biến trang phục cổ truyền, ở trên đường cũng có không ít người trực tiếp mặc cổ trang đi ra ngoài, cảm thấy nên tiếp thu xu hướng thịnh hành không thể thiếu phương diện này, cho nên cứ thiết kế một bộ như vậy thôi.”
Cô che giấu lo lắng ở trong mắt của mình, cố gắng để cho giọng nói của mình nghe như bình thường.
Cũng không biết là có phải bởi vì đang nói chuyện công việc không, cô nói càng nhiều thì sự bối rối ở trong lòng cô dần dần mất đi, chậm rãi nói đến những yếu tố được phổ biến hiện nay.
“Mà em cảm thấy ở trong nước của chúng ta có rất nhiều thủ công để chế tạo quần áo của những bậc thầy ngày xưa, có thể nói đây là một loại kế thừa văn hóa, nó được lưu truyền lại từ các bậc thầy của nhiều thế hệ, như vậy thì văn hóa thủ công nên giữ lại sẽ không bị mai một. Cho dù là tạo ra quần áo truyền thống của chúng ta hay là phương Tây, nó gần như có thể kết hợp lại với nhau.”
Còn có một câu mà cô không nói ra, lúc trước bởi vì ý nghĩ này, cô thậm chí còn đặc biệt đi học rất nhiều loại hình.
Phong Diệp Chương nghe nói đến đạo lý rõ ràng, chợt phát hiện lúc mà người phụ nữ này nghiêm túc thì rất có sức quyến rũ.
Xem ra là quả nhiên không nên tin những lời đồn kia.
Ít nhất thì không thể tin hoàn toàn!
Anh suy nghĩ, như cười mà không phải cười nhìn Cố Tuyết Trinh một chút.
Cố Tuyết Trinh cảm nhận được ánh mắt của anh, nhất thời có chút không được tự nhiên.
Cô tưởng rằng cô nói đến nỗi quên mình, đã khiến Phong Diệp Chương dấy lên sự nghi ngờ, vội vàng che giấu lại mà nói: “Thật xin lỗi, đã lâu rồi không nói chuyện này với ai cả, lôi kéo anh lâu như vậy.”
Phong Diệp Chương cười nhạt không nói.
Cố Tuyết Trinh chột dạ cho nên cũng không biết nên nói cái gì, thấy tóc của anh vẫn còn ướt, nói lảng sang chuyện khác: “Cái đó, tóc của anh vẫn còn đang ướt kìa, hay là đi sấy khô đi, nếu không thì sẽ dễ cảm lạnh.”
Phong Diệp Chương nghe vậy, lại nhìn cô chăm chú một hồi, cười nói: “Đến giúp tôi đi.”
Cố Tuyết Trinh sửng sốt, không hiểu cái gì mà hỏi: “Giúp anh cái gì chứ?”
Phong Diệp Chương trực tiếp ngồi xuống đầu giường, cười nói: “Đương nhiên là sấy tóc rồi.”
Cố Tuyết Trinh thấy như vậy, chần chờ một chút, cuối cùng vẫn tìm máy sấy tóc mà sấy cho anh.
Âm thanh “vù vù” vang lên trong phòng, Phong Diệp Chương nhắm mắt hưởng thụ sự phục vụ của Cố Tuyết Trinh.
Anh phát hiện động tác của người phụ nữ này rất dịu dàng, đặc biệt là ở trong phòng, quả thực khiến cho anh nhìn thấy được có rất nhiều chỗ không giống nhau, thậm chí có thể nói là ngay cả cách làm việc so với những gì mà anh điều tra được cũng hoàn toàn giống như là hai người.
Chờ đã, anh đang suy nghĩ cái gì vậy chứ?
Phong Diệp Chương bị suy nghĩ này đột nhiên ùa tới khiến cho giật mình, anh không biết là tại sao mình lại có những suy nghĩ hoang đường như vậy.
Anh liền nhanh chóng ném những suy nghĩ ở trong đầu ra, ánh mắt nhìn về phía người ở trước mặt.
Vợ của anh, từ đầu đến cuối chính là người ở trước mắt.
Trên người cô mang theo một hương thơm nhàn nhạt, cô có một sức hấp dẫn khó tả đối với anh, có sự hấp dẫn khó nói nên lời.
Chỉ thấy hầu kết của anh nhấp nhô, thừa dịp ngón tay của Cố Tuyết Trinh đang lướt qua đỉnh đầu của anh vô tình xoa đến tai của mình, một tay kéo cô vào trong ngực của mình.
Chỉ nhìn thấy Cố Tuyết Trinh thét lên một tiếng bất ngờ, đôi môi đỏ liền bị ngăn lại.
Bốn cánh môi kề nhau, công thành đoạt đất.
CHƯƠNG 78: NHÌN ĐẾN NỔI NGẨN NGƯỜI
Cố Tuyết Trinh cũng biết là chuyện này sẽ không thuận lợi như vậy, vì vậy sau khi trở lại ở bên phía nhà mới thì không yên lòng dặn dò một lần nữa.
“Quản lý Trương, bữa tiệc lần này nhất định sẽ cẩn thận, kêu người ở phía dưới làm việc cho chu đáo một chút, đừng bị người khác bắt được bất kỳ sơ hở nào.”
Quản lý Trương nghe nói như vậy thì chỉ cảm thấy có chút kỳ quái.
Bà ta cũng không biết cô cả ở trước mắt này đã bị thay thế, nhưng mà vẫn cung kính trả lại: “Cô chủ yên tâm đi, tôi nhất định sẽ đốc thúc mọi người làm thật tốt.”
Cố Tuyết Trinh gật đầu, chợt lại dặn dò thêm vài câu nữa liền giao toàn quyền xử lý buổi tiệc này cho cô ta.
Mấy ngày tiếp theo, mỗi ngày cô đều đến tượng trưng hỏi thăm vài câu, đến chủ viện đi dạo một vòng, nên đi làm thì nên đi làm, nên nghỉ ngơi thì nên nghỉ ngơi.
Phong Diệp Chương phát hiện mấy ngày nay cô chạy đi chạy lại đến nhà chính cực kỳ chịu khó.
Ngày hôm nay hết giờ làm thì về nhà, nghe quản gia nói cô lại đến nhà chính, liền nhịn không được mà đi vào phòng gõ cửa hỏi: “Tại sao mấy ngày nay em đều đến nhà chính vậy, có chuyện gì đã xảy ra?”
Cố Tuyết Trinh bị giọng nói đột ngột xuất hiện của anh mà giật nảy mình, nhưng mà vẫn trả lời thành thật: “Mẹ kêu em chuẩn bị tiệc sinh nhật cho Lục Kim Yến, đương nhiên em phải đi qua phía bên kia rồi.”
Cô chỉ nói đơn giản chuyện tiệc sinh nhật, Phong Diệp Chương nghe thấy lông mày nhíu chặt lại.
Chỉ cảm thấy yêu cầu này của mẹ quá vô lý và vô ý rồi.
Anh quét mắt liếc nhìn Cố Tuyết Trinh, vốn dĩ là muốn nói cái gì đó, nhưng mà nghĩ đến trong lời nói lúc nãy của cô hình như không có gì là không vui, anh nuốt lời nói đến bên khóe miệng xuống, cũng không nói gì nữa.
“Vậy thì em chuẩn bị cho thật tốt đi.”
Anh nói xong, đang định đi ra ngoài lại không nghĩ đến mà khóe mắt quét nhìn về phía bàn làm việc ở sau lưng của Cố Tuyết Trinh, bỗng nhiên bị thu hút.
Chỉ nhìn thấy bản mẫu quần áo đã được hoàn thành một nửa đặt ở trên bàn làm việc, và điều thật sự thu hút ánh mắt của anh là một vài hình thêu trên váy, đây là nét tô điểm cho bộ quần áo này.
“Đây chính là thành phẩm của bản thiết kế mà lần trước em đã cho tôi xem à?”
Phong Diệp Chương lại nhận ra bản thiết kế này, là tác phẩm mà Cố Tuyết Trinh vẫn chưa công bố, nhưng mà anh đã nhìn thấy bản vẽ thiết kế.
“Đúng vậy, nhưng mà vẫn còn chưa làm xong.”
Cố Tuyết Trinh gật đầu đáp lại, quay lại bàn làm việc dự định tiếp tục công việc lúc nãy.
Chỉ nhìn thấy cô xe chỉ luồn kim thành thạo, bắt đầu thêu lên nơi đã vẽ hoa văn ở trên váy.
Phong Diệp Chương thấy thế, ánh mắt loé lên kinh ngạc.
Anh không ngờ ràng bộ quần áo này là do Cố Tuyết Trinh đã trau chuốt đến từng đường kim mũi chỉ.
Đặc biệt là phần thêu ở trên váy, cô vậy mà lại khâu từng đường.
“Tôi còn tưởng rằng em ngoại trừ dạo phố, mua đồ, chơi đùa, còn lại thì chả biết cái gì cả.”
Hai tay của anh khoanh lại đứng ở bên cạnh trêu đùa nói.
Cố Tuyết Trinh không ngờ là anh vẫn còn chưa đi, nghe nói như thế thì hơi giật mình, có chút hoảng hốt.
Dù sao thì Cố Tuyết Trinh cũng không biết mấy cái này.
Cô miễn cưỡng làm cho mình bình tĩnh lại, có ý nói: “Cái này thì có cái gì chứ? Mỗi người đều có rất nhiều mặt, chỉ là có đôi khi mắt thấy cũng không chắc chắn đó là thật, chứ đừng nói chi là lời đồn.”
Cô nói xong, ánh mắt quan sát nhìn về phía Phong Diệp Chương.
Thật ra thì cô nói những lời này là đang chỉ việc cô thế thân.
Đáng tiếc là Phong Diệp Chương căn bản cũng không nghe ra được, còn tưởng rằng cô đang ám chỉ mấy lời đồn mà người bên ngoài đối với cô, ngược lại cảm thấy có mấy phần đạo lý.
Dù sao anh trở về lâu như vậy rồi cũng chưa từng thấy người phụ nữ này làm chuyện gì quá đáng.
Anh nhìn thật sâu vào mắt của Cố Tuyết Trinh, không nói cái gì nữa, quay người đi vào phòng tắm tắm rửa.
Chờ đến lúc đi ra, vừa vặn nghe thấy được âm thanh mừng rỡ của Cố Tuyết Trinh.
Cuối cùng đã hoàn thành rồi.
Liền nhìn thấy Cố Tuyết Trinh đang treo quần áo đã thành phẩm lên trên móc rồi đang kiểm tra coi có chỗ nào không đúng không, không ngờ chạm phải Phong Diệp Chương vừa đi ra, cả người của cô đều ngây ngốc.
Chỉ nhìn thấy cái áo choàng tắm rộng rãi treo ở trên người của Phong Diệp Chương, phần cuối lại hơi mở ra, lộ ra một phần cơ bắp căng đầy, nhìn thấy mà hai gò má của Cố Tuyết Trinh ửng đỏ.
Nhưng mà Phong Diệp Chương lại không phát giác ra cái gì mà đi đến gần, tinh tế đánh giá bộ quần áo, chỉ cảm thấy thủ công ở phía trên sau khi hoàn thành rồi thì cực kỳ tinh xảo.
Những chi tiết phong cách cổ xưa được kết hợp với những chi tiết đang thịnh hành, do đó cả bộ quần áo có một nét đẹp khác lạ, nhìn thấy cảnh đẹp ý vui.
“Em nghĩ như thế nào mà lại thiết kế một tác phẩm như thế này?”
Anh nhịn không được mà nghiêng đầu hỏi cô.
Cố Tuyết Trinh nghe anh nói như vậy, hốt hoảng hoàn hồn lại, trong mắt đầy vẻ ảo não.
Cô vậy mà lại nhìn người đàn ông này đến nổi ngẩn người.
“À, em nghĩ đến những năm gần đây vẫn luôn phổ biến trang phục cổ truyền, ở trên đường cũng có không ít người trực tiếp mặc cổ trang đi ra ngoài, cảm thấy nên tiếp thu xu hướng thịnh hành không thể thiếu phương diện này, cho nên cứ thiết kế một bộ như vậy thôi.”
Cô che giấu lo lắng ở trong mắt của mình, cố gắng để cho giọng nói của mình nghe như bình thường.
Cũng không biết là có phải bởi vì đang nói chuyện công việc không, cô nói càng nhiều thì sự bối rối ở trong lòng cô dần dần mất đi, chậm rãi nói đến những yếu tố được phổ biến hiện nay.
“Mà em cảm thấy ở trong nước của chúng ta có rất nhiều thủ công để chế tạo quần áo của những bậc thầy ngày xưa, có thể nói đây là một loại kế thừa văn hóa, nó được lưu truyền lại từ các bậc thầy của nhiều thế hệ, như vậy thì văn hóa thủ công nên giữ lại sẽ không bị mai một. Cho dù là tạo ra quần áo truyền thống của chúng ta hay là phương Tây, nó gần như có thể kết hợp lại với nhau.”
Còn có một câu mà cô không nói ra, lúc trước bởi vì ý nghĩ này, cô thậm chí còn đặc biệt đi học rất nhiều loại hình.
Phong Diệp Chương nghe nói đến đạo lý rõ ràng, chợt phát hiện lúc mà người phụ nữ này nghiêm túc thì rất có sức quyến rũ.
Xem ra là quả nhiên không nên tin những lời đồn kia.
Ít nhất thì không thể tin hoàn toàn!
Anh suy nghĩ, như cười mà không phải cười nhìn Cố Tuyết Trinh một chút.
Cố Tuyết Trinh cảm nhận được ánh mắt của anh, nhất thời có chút không được tự nhiên.
Cô tưởng rằng cô nói đến nỗi quên mình, đã khiến Phong Diệp Chương dấy lên sự nghi ngờ, vội vàng che giấu lại mà nói: “Thật xin lỗi, đã lâu rồi không nói chuyện này với ai cả, lôi kéo anh lâu như vậy.”
Phong Diệp Chương cười nhạt không nói.
Cố Tuyết Trinh chột dạ cho nên cũng không biết nên nói cái gì, thấy tóc của anh vẫn còn ướt, nói lảng sang chuyện khác: “Cái đó, tóc của anh vẫn còn đang ướt kìa, hay là đi sấy khô đi, nếu không thì sẽ dễ cảm lạnh.”
Phong Diệp Chương nghe vậy, lại nhìn cô chăm chú một hồi, cười nói: “Đến giúp tôi đi.”
Cố Tuyết Trinh sửng sốt, không hiểu cái gì mà hỏi: “Giúp anh cái gì chứ?”
Phong Diệp Chương trực tiếp ngồi xuống đầu giường, cười nói: “Đương nhiên là sấy tóc rồi.”
Cố Tuyết Trinh thấy như vậy, chần chờ một chút, cuối cùng vẫn tìm máy sấy tóc mà sấy cho anh.
Âm thanh “vù vù” vang lên trong phòng, Phong Diệp Chương nhắm mắt hưởng thụ sự phục vụ của Cố Tuyết Trinh.
Anh phát hiện động tác của người phụ nữ này rất dịu dàng, đặc biệt là ở trong phòng, quả thực khiến cho anh nhìn thấy được có rất nhiều chỗ không giống nhau, thậm chí có thể nói là ngay cả cách làm việc so với những gì mà anh điều tra được cũng hoàn toàn giống như là hai người.
Chờ đã, anh đang suy nghĩ cái gì vậy chứ?
Phong Diệp Chương bị suy nghĩ này đột nhiên ùa tới khiến cho giật mình, anh không biết là tại sao mình lại có những suy nghĩ hoang đường như vậy.
Anh liền nhanh chóng ném những suy nghĩ ở trong đầu ra, ánh mắt nhìn về phía người ở trước mặt.
Vợ của anh, từ đầu đến cuối chính là người ở trước mắt.
Trên người cô mang theo một hương thơm nhàn nhạt, cô có một sức hấp dẫn khó tả đối với anh, có sự hấp dẫn khó nói nên lời.
Chỉ thấy hầu kết của anh nhấp nhô, thừa dịp ngón tay của Cố Tuyết Trinh đang lướt qua đỉnh đầu của anh vô tình xoa đến tai của mình, một tay kéo cô vào trong ngực của mình.
Chỉ nhìn thấy Cố Tuyết Trinh thét lên một tiếng bất ngờ, đôi môi đỏ liền bị ngăn lại.
Bốn cánh môi kề nhau, công thành đoạt đất.