Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37
Hồng Hạnh trợn tròn mắt khi nghe câu Thất Thất vừa thốt ra, cô lấy hai tay bụm miệng chặt lại để không phát ra tiếng động, máu của cô thần kì như vậy sao, đến bây giờ cô mới biết, vậy Thất Thất muốn cô làm gì để giúp hắn, cô giữ vai trò gì trong chuyện phá vỡ Mộng Cảnh, thật sự cô đang được giúp đỡ hay chính cô mới là người bị người khác lợi dụng, Hồng Hạnh cảm thấy có phần hoang mang, vẫn giữ chặt tay trên môi,Hồng Hạnh nhẹ nhàng từ từ rời khỏi khung cửa,nhắm hướng ra chỗ bụi tre mà đi thẳng, trước lúc bị Thất Thất và Ngưu Lão phát hiện,cô phải trốn ra khỏi đây, cho dù là lành hay rủi,cô cũng nên tự dựa vào bản thân thì tốt hơn, xung quanh có quá nhiều cảm bẫy,trong khi cô lại không biết gì, càng nghĩ càng thấy sợ Hồng Hạnh co chân chạy hết tốc lực mà cô có, bướm Vân Phong cũng ra sức đập cánh bay theo cô, Hồng Hạnh nhìn nó có phần do dự, nhưng rồi cô đưa tay ra,bướm Vân Phong đậu vào ngón tay cô,sau đó cô cất nó vào trong áo, cứ nhắm lối ra mà chạy một mạch, chạy được một hồi cô nghe thấy có tiếng bước chân chạy theo,cô lại ra sức cố hết sức mà chạy, vừa chạy đến gần tới bụi tre, cô liền đụng trúng một người nào đó, bị phản lực,cô té nhào xuống đất, ngẩn đầu lên nhìn,cô há miệng kinh sợ….
Hồng Hạnh sững sờ nhìn người đang đứng trước mặt, hắn ta cao to,thân hình cũng khá vạm vỡ,ánh mắt đằng đằng sát khí, hắn nhìn Hồng Hạnh như thể một con hổ đói đã rình bắt được con mồi, hắn đứng hai tay chống hông, chiếu tia nhìn từ trên xuống dưới,Hồng Hạnh đang nửa nằm nửa bò ngay dưới chân hắn, bắt giác hắn nở nụ cười ma quái, nhìn Hồng Hạnh một cách thèm thuồng, sau đó hắn cuối xuống,nắm chân cô lôi mạnh về phía hắn, Hồng Hạnh ra sức giẫy giụa cố thoát khỏi bàn tay hắn nhưng vô ích, sức mạnh của hắn không phải dạng vừa, hắn vừa đi vừa kéo chân Hồng Hạnh như thể kéo một con mèo, thân hình Hồng Hạnh chà lết dưới đất, cả người bắt đầu có cảm giác xót xót vì ma sát dưới nền cát, giẫy giụa một lúc lâu nhưng không có tác dụng gì,Hồng Hạnh mệt mỏi,thả lỏng người để tên đó mặc sức kéo đi, chợt nhớ đến bướm Vân Phong trong áo, cô vội đưa tay vào lấy nó ra, kê sát miệng lại gần nó nói nhỏ
_ Em mau chạy đi …chạy càng xa càng tốt,đừng đi theo chị nữa, em sẽ bị luyên lụy đó…chạy đi…chạy nhanh đi
Bướm Vân Phong do dự một hồi thì cũng tung cánh bay đi,Hồng Hạnh thấy nó bay càng lúc càng xa cô thì mỉm cười an tâm, đúng như cô nói,thà một người bị bắt còn hơn là cả hai, tuy rằng không biết sống chết ra sao, nhưng cô vẫn cảm thấy an ủi phần nào khi Vân Phong trốn thoát.
Tên kia kéo Hồng Hạnh đi được một đoạn khá xa thì bất ngờ dừng lại, hắn quay đầu lại nhìn cô bằng ánh mắt nham nhở, hắn hơi cuối người xuống,hai tay xoa xoa lại với nhau,lưỡi liếm mém miệng ra vẻ thèm thuồng, Hồng Hạnh lúc này thật sự thấy sợ hãi, cô dùng chân làm bàn đỡ, đẩy mạnh cả người,từ từ lùi về sau, cô biết nếu bây giờ cô đứng lên cũng chưa chắc sẽ chạy được, với sức mạnh của hắn, cô chỉ cần bước một bước là hắn đã có thể nắm kéo cô lại rồi, thay gì phí sức làm chuyện không có kết quả, cô nên từ từ quan sát tìm sơ hở mà thoát thân còn hơn.
Hồng Hạnh chợt nhớ đến sợi dây chuông bà Hai trao cho cô trước lúc cô đến thôn Kim Bình, nhờ nó mà cô thoát chết tận hai lần, như người mù tìm ra ánh sáng, cô hồ hởi sờ vào thắt lưng, sau đó sờ soạng khắp người, kì lạ sợi dây chuông lúc nào cô cũng mang theo trên người,bây giờ lại không thấy đâu, chưa kịp nhớ ra cô đã để nó ở đâu thì tên kia đã đến rất gần cô, hắn ngồi xuống miệng nở nụ cười kinh dị, một tay giương cao chỉa năm đầu ngón tay xuống bụng cô, Hồng Hạnh lúc này chỉ kịp nhìn thấy bộ móng vuốt sắt nhọn của hắn, đinh ninh rằng lúc này chỉ có chết,nếu năm ngón tay kia đâm thẳng xuống bụng thì chắc chắn lục phủ ngũ tạng của cô sẽ lặp tức lòi ra, cô sẽ chết trong đâu đớn..
Hồng Hạnh nhìn thấy bộ móng vuốt của tên đó đã sắp chạm đến bụng mình thì đành nhắm nghiền mắt lại, trong đầu đã chuẩn bị tâm lý đi đến gặp Diêm Vương Gia, trong khoảnh khắc đó,mọi thứ như bị xoá hết,giống như một tờ giấy trắng,đầu óc Hồng Hạnh trở nên trống rỗng, tâm hồn cảm thấy nhẹ nhàng,giống như cái chết bây giờ đối với cô không còn là gì nữa, bất giác miệng cô nở một nụ cười.
Tên kia trông thấy Hồng Hạnh mỉm cười thì bị khựng lại, năm ngón tay chuẩn bị đâm vào bụng cô cũng tự động đứng yên, nằm lơ lửng trên người Hồng Hạnh, hắn ta cảm thấy kinh ngạc vì trước giờ chưa ai đứng trước bộ móng vuốt của hắn mà lại mỉm cười thư thái như vậy, không một lời van xin được sống, Hồng Hạnh chỉ nhắm mắt buông xuôi, nhưng trên môi lại nở ra nụ cười đầy ẩn ý,khiến hắn bỗng chốc có phần xao động.. Nhưng cũng không khiến hắn do dự thêm bao lâu, hắn mặc kệ Hồng Hạnh mỉm cười vì điều gì,cái hắn muốn là trái tim trinh nữ, vừa nhìn thấy Hồng Hạnh hắn đã biết cô có thứ mà hắn cần, dại gì bỏ lỡ, nghĩ như vậy,hắn liền một lần nữa giương tay cao lên,sẵn sàng trong tâm thế chọc thẳng vô bụng Hồng Hạnh, moi móc ruột gan của cô ra đánh chén trước, phần ngon là quả tim hắn sẽ thưởng thức sau cùng, hắn liếm môi, nhanh chóng đưa bộ móng sắt xuống, trong đầu đã nắm chắc sắp chén được bữa ngon, hắn bật cười khoái chí, nhưng khi bộ móng sắt của hắn sắp chạm vào người Hồng Hạnh thì “phụp” một phát, bàn tay hắn rời ra khỏi cánh tay, rơi tự do xuống đất, còn chưa hết kinh hoàng, hắn chỉ kịp thấy một bóng đen lao nhanh đến hắn, sau đó hắn thấy đau nhói ở ngực, cho đến khi kịp phản ứng thì hắn đã thấy mình hưởng trọn một con dao sắt lạnh ngay ngực,hắn trợn mắt lên nhìn người áo đen, nhưng chưa kịp nhìn thấy mặt thì đã ngã xuống,hắn tắt thở ngay sau đó, hồn lìa khỏi xác mà không biết được ai đã giết mình, tại sao mình lại bị giết, giết bằng cách nào, tội cho hắn chết với vô vàng câu hỏi chưa có lời giải đáp.
Hồng Hạnh giật mình, vội lồm cồm ngồi dậy, tên kia đang nằm chết trên mặt đất,mắt còn chưa kịp nhắm lại, đôi mắt Hồng Hạnh dừng lại chỗ con dao bén ngót, sau đó từ từ quay đầu lại, Thất Thất đang đứng xoay người về phía cô, hay tay chấp ở phía sau, mặt không thèm ngó cô lấy một cái, giọng có phần dè bỉu
_ Cô ghét tôi đến mức thà bỏ chạy để tên ăn thịt người đó bắt được,chứ không chịu cùng tôi thoát khỏi Mộng Cảnh này…
Hồng Hạnh có phần xúc động vì Thất Thất đã xuất hiện kịp thời, nếu không cô đã không toàn mạng đứng ở đây, cho dù là hắn có ý giễu cợt cô, nhưng vì hắn vừa mới cứu mạng cô, cho nên Hồng Hạnh cũng ngó lơ,xem như không nghe thấy gì.
_ Chị …chị..chị có bị thương không? Cũng may là Thất Thất ca ca đến kịp nếu không thì…
Bướm Vân Phong nói tới đó thì không dám nói tiếp nữa, có lẽ kết cục sau đó nó không dám tưởng tượng ra, cho nên nó im lặng bay đến đậu trên vai Hồng Hạnh, Hồng Hạnh quay sang nhìn nó cười dịu dàng, sau đó như nghĩ ra điều gì, cô đi đến trước mặt Thất Thất, hơi cuối đầu xuống,trước con mắt ngạc nhiên của hắn,dõng dạc nói hai từ
_ Cám ơn
_ Không có gì…
Hồng Hạnh thoáng thấy nét mặt của Thất Thất có phần hơi ngượng ngùng, cô cũng không hiểu tại sao hắn lại có phản ứng như vậy, sau khi Thất Thất trả lời cô thì cũng quay người bỏ đi, Hồng Hạnh đứng tần ngần một rồi liếc nhìn tên ăn thịt người kia sau đó cô rùng mình một cái, vội chạy theo sau Thất Thất
Họ lại trở lại ngôi nhà tre của Ngưu Lão, lúc nãy lão đã đi diện kiến Mộng Ma vương, lão đi có vẻ rất vội vàng, chắc có điều quan trọng lắm. Hồng Hạnh ngồi xuống ghế rót một chén trà đầy tràn, đưa lên miệng nốc lấy nốc để, chuyện ban nãy đúng là doạ cô chết khiếp, uống một ly trà để an thần lại là tốt nhất. Thất Thất từ ngoài đi vô, nhìn thấy Hồng Hạnh đang uống trà một cách thô lỗ thì nheo mắt lại, ” hừ ” một cái rõ to
_ Sao trên đời này lại tồn tại một cô gái vừa thô lỗ vừa ngốc nghếch như cô ấy nhỉ?
Hồng Hạnh nghe Thất Thất lại buông lời chế giễu mình thì nhịn không được nữa, cô vội đặt chén trà một cái ” cốp ” lên bàn, ngửa mặt lên nhìn Thất Thất, nhưng cô lại không thèm cãi lại hắn, cô chỉ trừng mắt với hắn một lúc sau đó lại rót thêm một chén trà nữa, lần này cô không ngồi đang hoàng trên ghế,mà đứng bật dậy một chân ở dưới đất,một chân vắt lên ghế,ngửa cổ một hơi nốc hết chén trà, cô còn cố tình để nước trà vãi ra chảy theo cổ xuống phần áo, Thất Thất trố mắt nhìn cô, phản ứng của hắn là thật hết nói nổi Hồng Hạnh, hắn buông một tiếng thở dài, chép miệng đi vào trong.
Hồng Hạnh nhìn thấy thái độ Thất Thất bất lực đi vô thì cô liền bỏ chân xuống, ôm bụng cười khoái chí, tự cảm thấy bản thân thật tài giỏi trong việc trêu ghẹo hắn, hắn ta cứ chế giễu cô thô lỗ thì cô sẽ càng thô lỗ cho hắn xem, không thích nhìn cô ăn uống cởi mở thì cô lại càng cởi mở hơn nữa, không hiểu tại sao từ khi thấy Thất Thất trong hình dáng một nam nhân Hồng Hạnh lại thấy có chút nhớ nhung cậu Hai, nhưng hiện tại lại không thể gặp được cậu,trong lòng cảm thấy rất bức rứt khó chịu, đang vui vẻ bỗng dưng tâm trạng lại trùng xuống, Hồng Hạnh ngồi chống cằm lên bàn thở hắt ra một cái thật mạnh, cô lơ đãng đảo mắt nhìn xa xăm
Bà Hai và Lãnh Tuấn,Tiểu Thúy đã đến trước cửa y quán, không đợi cậu Hai ra đón,bà đi thẳng một mạch vào trong, Hồng Hạnh đang nằm mê man trên chiếc giường tre, cậu Hai vừa nhìn thấy bà đến liền đứng dậy tránh sang bên cạnh, nhường chỗ cho bà ngồi. Bà Hai vừa ngồi xuống liền vạch mắt Hồng Hạnh ra xem, sau đó bà đỡ bàn tay bị thương của cô, nó vẫn đang rỉ máu mặc dù đã mấy ngày trôi qua, bà Hai không nói gì liền lấy trong túi vải ra một lá bùa, rồi đưa lên ngang mặt, nhắm mắt lại bà lẩm nhẩm đọc gì đó mà những người đứng bên cạnh không nghe rõ, một lúc sau bà im lặng mở mắt ra nhìn, thì “bùm ” một phát,là bùa tự động bốc cháy, bà đợi cho nó cháy gần hết thì lấy phần tro của nó áp lên vết thương của Hồng Hạnh, ngay tức thì vết thương khô lại và máu trên đó không còn rỉ ra nữa, sau đó bà lấy một cây nến nhỏ, được đặt trên một đài sen bằng đồng, bà thắp nến lên để trên đầu Hồng Hạnh, bà quay sang căn dặn cậu Hai và mọi người
_ Tối nay ta sẽ đi tìm hồn của Hồng Hạnh trở về,các người phải cố giữ cho cây nến luôn cháy không được tắt,nếu cây nến tắt chẳng những Hồng Hạnh không thể trở về mà cả ta cũng không thể thoát được.
Tất cả khi nghe bà Hai nói xong đều có chút lo lắng, mặt ai nấy đều hiện rõ sự căng thẳng, còn về tiểu Thúy nó lo sợ đến phát khóc, bà Hai thấy vậy liền kêu nó đưa bà đi vào trong chuẩn bị mọi thứ, nó nghe theo bà đi mà cứ thút thít trong suốt quãng đường từ ngoài vào trong.
Bà Hai đang xếp đồ nghề trong phòng thì nghe tiếng gõ cửa, bà nhìn ra ngoài thì thấy bóng cậu Hai đang đứng ngoài đó, bà vẫn không ngừng tay thu dọn, miệng lên tiếng
_ Vào đi…
Hồng Hạnh sững sờ nhìn người đang đứng trước mặt, hắn ta cao to,thân hình cũng khá vạm vỡ,ánh mắt đằng đằng sát khí, hắn nhìn Hồng Hạnh như thể một con hổ đói đã rình bắt được con mồi, hắn đứng hai tay chống hông, chiếu tia nhìn từ trên xuống dưới,Hồng Hạnh đang nửa nằm nửa bò ngay dưới chân hắn, bắt giác hắn nở nụ cười ma quái, nhìn Hồng Hạnh một cách thèm thuồng, sau đó hắn cuối xuống,nắm chân cô lôi mạnh về phía hắn, Hồng Hạnh ra sức giẫy giụa cố thoát khỏi bàn tay hắn nhưng vô ích, sức mạnh của hắn không phải dạng vừa, hắn vừa đi vừa kéo chân Hồng Hạnh như thể kéo một con mèo, thân hình Hồng Hạnh chà lết dưới đất, cả người bắt đầu có cảm giác xót xót vì ma sát dưới nền cát, giẫy giụa một lúc lâu nhưng không có tác dụng gì,Hồng Hạnh mệt mỏi,thả lỏng người để tên đó mặc sức kéo đi, chợt nhớ đến bướm Vân Phong trong áo, cô vội đưa tay vào lấy nó ra, kê sát miệng lại gần nó nói nhỏ
_ Em mau chạy đi …chạy càng xa càng tốt,đừng đi theo chị nữa, em sẽ bị luyên lụy đó…chạy đi…chạy nhanh đi
Bướm Vân Phong do dự một hồi thì cũng tung cánh bay đi,Hồng Hạnh thấy nó bay càng lúc càng xa cô thì mỉm cười an tâm, đúng như cô nói,thà một người bị bắt còn hơn là cả hai, tuy rằng không biết sống chết ra sao, nhưng cô vẫn cảm thấy an ủi phần nào khi Vân Phong trốn thoát.
Tên kia kéo Hồng Hạnh đi được một đoạn khá xa thì bất ngờ dừng lại, hắn quay đầu lại nhìn cô bằng ánh mắt nham nhở, hắn hơi cuối người xuống,hai tay xoa xoa lại với nhau,lưỡi liếm mém miệng ra vẻ thèm thuồng, Hồng Hạnh lúc này thật sự thấy sợ hãi, cô dùng chân làm bàn đỡ, đẩy mạnh cả người,từ từ lùi về sau, cô biết nếu bây giờ cô đứng lên cũng chưa chắc sẽ chạy được, với sức mạnh của hắn, cô chỉ cần bước một bước là hắn đã có thể nắm kéo cô lại rồi, thay gì phí sức làm chuyện không có kết quả, cô nên từ từ quan sát tìm sơ hở mà thoát thân còn hơn.
Hồng Hạnh chợt nhớ đến sợi dây chuông bà Hai trao cho cô trước lúc cô đến thôn Kim Bình, nhờ nó mà cô thoát chết tận hai lần, như người mù tìm ra ánh sáng, cô hồ hởi sờ vào thắt lưng, sau đó sờ soạng khắp người, kì lạ sợi dây chuông lúc nào cô cũng mang theo trên người,bây giờ lại không thấy đâu, chưa kịp nhớ ra cô đã để nó ở đâu thì tên kia đã đến rất gần cô, hắn ngồi xuống miệng nở nụ cười kinh dị, một tay giương cao chỉa năm đầu ngón tay xuống bụng cô, Hồng Hạnh lúc này chỉ kịp nhìn thấy bộ móng vuốt sắt nhọn của hắn, đinh ninh rằng lúc này chỉ có chết,nếu năm ngón tay kia đâm thẳng xuống bụng thì chắc chắn lục phủ ngũ tạng của cô sẽ lặp tức lòi ra, cô sẽ chết trong đâu đớn..
Hồng Hạnh nhìn thấy bộ móng vuốt của tên đó đã sắp chạm đến bụng mình thì đành nhắm nghiền mắt lại, trong đầu đã chuẩn bị tâm lý đi đến gặp Diêm Vương Gia, trong khoảnh khắc đó,mọi thứ như bị xoá hết,giống như một tờ giấy trắng,đầu óc Hồng Hạnh trở nên trống rỗng, tâm hồn cảm thấy nhẹ nhàng,giống như cái chết bây giờ đối với cô không còn là gì nữa, bất giác miệng cô nở một nụ cười.
Tên kia trông thấy Hồng Hạnh mỉm cười thì bị khựng lại, năm ngón tay chuẩn bị đâm vào bụng cô cũng tự động đứng yên, nằm lơ lửng trên người Hồng Hạnh, hắn ta cảm thấy kinh ngạc vì trước giờ chưa ai đứng trước bộ móng vuốt của hắn mà lại mỉm cười thư thái như vậy, không một lời van xin được sống, Hồng Hạnh chỉ nhắm mắt buông xuôi, nhưng trên môi lại nở ra nụ cười đầy ẩn ý,khiến hắn bỗng chốc có phần xao động.. Nhưng cũng không khiến hắn do dự thêm bao lâu, hắn mặc kệ Hồng Hạnh mỉm cười vì điều gì,cái hắn muốn là trái tim trinh nữ, vừa nhìn thấy Hồng Hạnh hắn đã biết cô có thứ mà hắn cần, dại gì bỏ lỡ, nghĩ như vậy,hắn liền một lần nữa giương tay cao lên,sẵn sàng trong tâm thế chọc thẳng vô bụng Hồng Hạnh, moi móc ruột gan của cô ra đánh chén trước, phần ngon là quả tim hắn sẽ thưởng thức sau cùng, hắn liếm môi, nhanh chóng đưa bộ móng sắt xuống, trong đầu đã nắm chắc sắp chén được bữa ngon, hắn bật cười khoái chí, nhưng khi bộ móng sắt của hắn sắp chạm vào người Hồng Hạnh thì “phụp” một phát, bàn tay hắn rời ra khỏi cánh tay, rơi tự do xuống đất, còn chưa hết kinh hoàng, hắn chỉ kịp thấy một bóng đen lao nhanh đến hắn, sau đó hắn thấy đau nhói ở ngực, cho đến khi kịp phản ứng thì hắn đã thấy mình hưởng trọn một con dao sắt lạnh ngay ngực,hắn trợn mắt lên nhìn người áo đen, nhưng chưa kịp nhìn thấy mặt thì đã ngã xuống,hắn tắt thở ngay sau đó, hồn lìa khỏi xác mà không biết được ai đã giết mình, tại sao mình lại bị giết, giết bằng cách nào, tội cho hắn chết với vô vàng câu hỏi chưa có lời giải đáp.
Hồng Hạnh giật mình, vội lồm cồm ngồi dậy, tên kia đang nằm chết trên mặt đất,mắt còn chưa kịp nhắm lại, đôi mắt Hồng Hạnh dừng lại chỗ con dao bén ngót, sau đó từ từ quay đầu lại, Thất Thất đang đứng xoay người về phía cô, hay tay chấp ở phía sau, mặt không thèm ngó cô lấy một cái, giọng có phần dè bỉu
_ Cô ghét tôi đến mức thà bỏ chạy để tên ăn thịt người đó bắt được,chứ không chịu cùng tôi thoát khỏi Mộng Cảnh này…
Hồng Hạnh có phần xúc động vì Thất Thất đã xuất hiện kịp thời, nếu không cô đã không toàn mạng đứng ở đây, cho dù là hắn có ý giễu cợt cô, nhưng vì hắn vừa mới cứu mạng cô, cho nên Hồng Hạnh cũng ngó lơ,xem như không nghe thấy gì.
_ Chị …chị..chị có bị thương không? Cũng may là Thất Thất ca ca đến kịp nếu không thì…
Bướm Vân Phong nói tới đó thì không dám nói tiếp nữa, có lẽ kết cục sau đó nó không dám tưởng tượng ra, cho nên nó im lặng bay đến đậu trên vai Hồng Hạnh, Hồng Hạnh quay sang nhìn nó cười dịu dàng, sau đó như nghĩ ra điều gì, cô đi đến trước mặt Thất Thất, hơi cuối đầu xuống,trước con mắt ngạc nhiên của hắn,dõng dạc nói hai từ
_ Cám ơn
_ Không có gì…
Hồng Hạnh thoáng thấy nét mặt của Thất Thất có phần hơi ngượng ngùng, cô cũng không hiểu tại sao hắn lại có phản ứng như vậy, sau khi Thất Thất trả lời cô thì cũng quay người bỏ đi, Hồng Hạnh đứng tần ngần một rồi liếc nhìn tên ăn thịt người kia sau đó cô rùng mình một cái, vội chạy theo sau Thất Thất
Họ lại trở lại ngôi nhà tre của Ngưu Lão, lúc nãy lão đã đi diện kiến Mộng Ma vương, lão đi có vẻ rất vội vàng, chắc có điều quan trọng lắm. Hồng Hạnh ngồi xuống ghế rót một chén trà đầy tràn, đưa lên miệng nốc lấy nốc để, chuyện ban nãy đúng là doạ cô chết khiếp, uống một ly trà để an thần lại là tốt nhất. Thất Thất từ ngoài đi vô, nhìn thấy Hồng Hạnh đang uống trà một cách thô lỗ thì nheo mắt lại, ” hừ ” một cái rõ to
_ Sao trên đời này lại tồn tại một cô gái vừa thô lỗ vừa ngốc nghếch như cô ấy nhỉ?
Hồng Hạnh nghe Thất Thất lại buông lời chế giễu mình thì nhịn không được nữa, cô vội đặt chén trà một cái ” cốp ” lên bàn, ngửa mặt lên nhìn Thất Thất, nhưng cô lại không thèm cãi lại hắn, cô chỉ trừng mắt với hắn một lúc sau đó lại rót thêm một chén trà nữa, lần này cô không ngồi đang hoàng trên ghế,mà đứng bật dậy một chân ở dưới đất,một chân vắt lên ghế,ngửa cổ một hơi nốc hết chén trà, cô còn cố tình để nước trà vãi ra chảy theo cổ xuống phần áo, Thất Thất trố mắt nhìn cô, phản ứng của hắn là thật hết nói nổi Hồng Hạnh, hắn buông một tiếng thở dài, chép miệng đi vào trong.
Hồng Hạnh nhìn thấy thái độ Thất Thất bất lực đi vô thì cô liền bỏ chân xuống, ôm bụng cười khoái chí, tự cảm thấy bản thân thật tài giỏi trong việc trêu ghẹo hắn, hắn ta cứ chế giễu cô thô lỗ thì cô sẽ càng thô lỗ cho hắn xem, không thích nhìn cô ăn uống cởi mở thì cô lại càng cởi mở hơn nữa, không hiểu tại sao từ khi thấy Thất Thất trong hình dáng một nam nhân Hồng Hạnh lại thấy có chút nhớ nhung cậu Hai, nhưng hiện tại lại không thể gặp được cậu,trong lòng cảm thấy rất bức rứt khó chịu, đang vui vẻ bỗng dưng tâm trạng lại trùng xuống, Hồng Hạnh ngồi chống cằm lên bàn thở hắt ra một cái thật mạnh, cô lơ đãng đảo mắt nhìn xa xăm
Bà Hai và Lãnh Tuấn,Tiểu Thúy đã đến trước cửa y quán, không đợi cậu Hai ra đón,bà đi thẳng một mạch vào trong, Hồng Hạnh đang nằm mê man trên chiếc giường tre, cậu Hai vừa nhìn thấy bà đến liền đứng dậy tránh sang bên cạnh, nhường chỗ cho bà ngồi. Bà Hai vừa ngồi xuống liền vạch mắt Hồng Hạnh ra xem, sau đó bà đỡ bàn tay bị thương của cô, nó vẫn đang rỉ máu mặc dù đã mấy ngày trôi qua, bà Hai không nói gì liền lấy trong túi vải ra một lá bùa, rồi đưa lên ngang mặt, nhắm mắt lại bà lẩm nhẩm đọc gì đó mà những người đứng bên cạnh không nghe rõ, một lúc sau bà im lặng mở mắt ra nhìn, thì “bùm ” một phát,là bùa tự động bốc cháy, bà đợi cho nó cháy gần hết thì lấy phần tro của nó áp lên vết thương của Hồng Hạnh, ngay tức thì vết thương khô lại và máu trên đó không còn rỉ ra nữa, sau đó bà lấy một cây nến nhỏ, được đặt trên một đài sen bằng đồng, bà thắp nến lên để trên đầu Hồng Hạnh, bà quay sang căn dặn cậu Hai và mọi người
_ Tối nay ta sẽ đi tìm hồn của Hồng Hạnh trở về,các người phải cố giữ cho cây nến luôn cháy không được tắt,nếu cây nến tắt chẳng những Hồng Hạnh không thể trở về mà cả ta cũng không thể thoát được.
Tất cả khi nghe bà Hai nói xong đều có chút lo lắng, mặt ai nấy đều hiện rõ sự căng thẳng, còn về tiểu Thúy nó lo sợ đến phát khóc, bà Hai thấy vậy liền kêu nó đưa bà đi vào trong chuẩn bị mọi thứ, nó nghe theo bà đi mà cứ thút thít trong suốt quãng đường từ ngoài vào trong.
Bà Hai đang xếp đồ nghề trong phòng thì nghe tiếng gõ cửa, bà nhìn ra ngoài thì thấy bóng cậu Hai đang đứng ngoài đó, bà vẫn không ngừng tay thu dọn, miệng lên tiếng
_ Vào đi…