Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 71
Khi làn khói trắng vừa tan hết, những quan sai bao quanh khu rừng liền nhanh chóng chạy đến, họ nhìn dáo dác nhìn xung quanh nhưng không thấy gì ngoài không gian vắng lặng đến rợn người. Một trong số các quan sai ở đó tinh mắt liền cuối xuống nhặt một sợi dây lên,trên đó còn có một ngọc bội hình thỏ trắng, họ chia nhau tìm kiếm thì một lúc nữa, nhưng vẫn không tìm được gì, trời đã khuya,họ liền cử người chạy về bẩm báo lại với quan huyện. Diêm lão gia và bà Hai cũng ở đó ngóng chờ tin tức, khi người nha sai trên tay cầm sợi dây đeo cổ của Hồng Hạnh chạy vào, bà Hai thoáng sững người, một linh cảm không lành liền hiện lên trong đầu bà,đến khi người nha sai quỳ xuống bẩm báo lại với quan sự việc xảy ra trong khu rừng, cả bà Hai và Diêm lão gia đều sững sờ chết lặng
….
Đang mê man Hồng Hạnh cảm giác hai bên má như bị ai vỗ mạnh, cô nặng nhọc nhít hai mí mắt của mình lên, lờ mờ nhận ra một khuôn mặt quen thuộc, đến khi tất cả hình ảnh rõ ràng ra trước mắt,cô mới kinh ngạc nhìn trân trân người đối diện với mình,cô ta chính là Doãn Đình Đình
_ Đình Đình….cô không sao chứ…họ có làm gì cô không …
” Chát” một tiếng động chói tai vang lên, Hồng Hạnh theo quán tính định lấy tay xoa lên má mình, nhưng lúc này cô mới nhân ra hai tay mình đã bị trói chặt ở sau lưng,sợi dây siết chặt đến nỗi,cô chỉ mới cử động nhẹ một chút mà nó đã hằn lên da,cảm giác vô cùng bức bối, bây giờ cô đang ở trong tình thế tay bị trói chặt,má vừa “được hưởng” một cái tát như trời giáng, hai chân sớm cũng đã không thể di chuyển, nhìn sang Doãn Đình Đình cô ta chẳng những không bị kiềm hãm như Hồng Hạnh,mà còn có vẻ rất được ưu ái, nhìn cái cách cô ta đi đi lại lại trước mặt mình,cộng thêm bộ y phục sang trọng mà cô ta vẫn hay khoát lên người, Hồng Hạnh thầm nghĩ, vụ việc bắt cóc này phải chăng là do cô ta bày ra
_ Cô biết tôi ghét nhất ở cô điều gì không? Là cái kiểu quê mùa xấu xí mà còn bày đặt tỏ ra thương hại người khác, loại bần tiện như cô, tôi nhìn đã muốn nôn rồi,ai cần cô giả vờ mèo khóc chuột ở đây,đồ tiện nhân..tiện nhân
Mỗi một câu nói thốt lên,là Hồng Hạnh lãnh trọn một cú đá vào bụng. Doãn Đình Đình như một con thú hoang, cô ta cứ nhắm vào bụng và ngực của Hồng Hạnh, ra sức tung những cú đá kinh hoàng vào đó, Hồng Hạnh bị đau đến mức không thể thở được,mắt cũng cảm thấy lờ mờ, hình ảnh trước mặt cũng tự nhiên tối sầm lại
_ Đủ rồi…cô chơi đủ rồi…còn lại hãy để bọn ta…
Một giọng nói ma mị vang lên, Hồng Hạnh vừa nghe thấy thì toàn bộ gai óc đã thay nhau nổi lên bần bật, Hoa phu nhân từ đằng sau Doãn Đình Đình đi tới, vẫn là kiểu ăn mặc gợi cảm, đôi mơ hửng hờ, ánh mắt khêu gợi như muốn giết người, bà ta vừa nhìn thấy Hồng Hạnh,đôi môi bất giác nở nụ cười khinh bỉ
_ Ha…chào mợ Hai Diêm, cô vẫn khoẻ chứ… chỉ mới mấy ngày không gặp,sao bây giờ lại xơ xác thế này, tôi đã nói rồi, cô đừng dại dột động đến Hoa phu nhân này,nếu không tôi sẽ cho cô nếm trải mùi vị “sống không bằng chết”
Nói xong bà ta quay sang ra lệnh cho thuộc hạ mang Hồng Hạnh đi, Doãn Đình Đình cũng theo sau, bọn họ đưa cô tới một nơi tối đen như mực, xung quanh chỉ nghe toàn tiếng la hét, tiếng roi quật vào cơ thể người nghe chát chúa, cô cảm thấy chỗ này có chút quen thuộc, chẳng lẽ đây là Hình Ngục, không phải cô lại bị bắt vô Mộng Ma Cảnh nữa chứ, Hồng Hạnh cảm thấy rợn người, nếu thật sự cô lại bị đưa vào đó, con đường phía trước của cô sẽ là một ngõ cụt,chỉ có vô mà không có lối thoát, Hồng Hạnh bỗng chốc cảm thấy tuyệt vọng, hai hàng nước mắt cũng thay phiên nhau lăn dài trên má cô.
Bỗng dưng một luồng sáng chiếu thẳng vào mắt cô, Hồng Hạnh được đưa đến một căn phòng, mà nói cho chính xác hơn nó là một khu hầm giam giữ rất nhiều người trong đó, Hồng Hạnh để ý tất cả đều là con gái, tuổi còn rất trẻ, có những người đôi mắt còn hiện lên nét ngây thơ ngờ nghệch. Hồng Hạnh được mang đến gần cuối căn hầm, ở đó có thắp rất nhiều nến,cho nên mọi ngóc ngách ở đó cũng được hiện rõ hơn
“Đây không phải là hình ngục”
Hồng Hạnh thở phào nhẹ nhõm,cô cảm thấy như trút được gánh nặng trong lòng, dù là ở đâu cũng được,chỉ cần không phải là nơi ma quỷ kia,khổ mấy cô cũng chịu được
_ Treo cô ta lên
Còn chưa kịp thoả cơn vui sướng trong lòng, Hồng Hạnh liền bị kéo đi đến chỗ có thanh xà ngang, một tên thuộc hạ của Hoa phu nhân luồng một sợi dây qua chân cô,sau đó giật mình, Hồng Hạnh liền hoảng hốt, cô đang trong tình thế hai chân bị trói chặt chổng ngược lên trên,đầu hướng xuống đất, cả thân hình lơ lửng giữa không trung.
Đám người thuộc hạ của Hoa phu nhân làm xong việc liền rời đi,chỉ còn một mình Hồng Hạnh trong tư thế bị treo ngược trên xà nhà,đối diện với gương mặt độc ác của Hoa phu nhân. Hoa phu nhân lúc này mỉm cười hài lòng khi nhìn thấy điều mà Hồng Hạnh đang chịu đựng, bà ta từ từ tiến lại gần, một tay bóp cằm của cô, đôi mắt trừng trừng nhìn vào mắt cô, bà ta nghiến răng ken két buông lời doạ dẫm Hồng Hạnh
_ Sao hả mợ Hai Diêm..? Treo như vậy có thích không? Đây chỉ là mới bắt đầu thôi,trò vui còn đang ở phía sau chờ cô, ráng sống mà hưởng thụ đi nhé….hahaha…hahaha
Hoa phu nhân vừa nói xong,bà ta đẩy mạnh cằm cô ra phía sau, thân thể Hồng Hạnh đang treo lủng lẳng, được thế có đà,đung đưa đung đưa giống như một bao tải thịt người bị người ta cột trên cây, cứ lắc qua lắc lại không có điểm dừng, Hồng Hạnh đang bị chổng ngược xuống đất, cả người còn đu đưa đu đưa liên tục,máu từ dưới chân dồn hết lên đầu, khuôn mặt cô trở nên nóng bừng, đỉnh đầu nặng trĩu,cảm giác như sắp nổ tung đến nơi,ngũ quan như bị nén chặt rất khó chịu.
Doãn Đình Đình lúc này khoanh tay trước ngực,ánh mắt đắc ý nhìn cô, Hồng Hạnh nhắm nghiền mắt lại,chả buồn để ý đến cô ta, cứ xem như đang chơi đánh đu vậy,Hồng Hạnh nhủ thầm.Một lát sau cô nghe có tiếng bước chân, lại có khách đến, người đó đi lại gần cô thì dừng lại,Hồng Hạnh nghe thấy Hoa hậu nhân nói giọng nũng nịu với hắn
_ Lãnh Tuấn…chàng đến rồi…mau giúp em tiếp đãi vị khách này đi…
“Lãnh Tuấn…?Là Lãnh Tuấn sao?”
Cái tên thốt ra từ miệng Hoa phu nhân khiến cho Hồng Hạnh không khỏi ngỡ ngàng, cô vội mở to đôi mắt ra nhìn,dưới kiểu nhìn ngược hướng như vậy cũng không làm khó Hồng Hạnh trong việc quan sát người khác
Lãnh Tuấn đứng trước mặt cô vẫn là một người thần thái uy nghiêm,dáng người vững chãi, nhưng cô lại có cảm giác anh ta rất lạ, không còn vẻ mặt ôn hoà, thân thiện như lúc trước, anh ta đang nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng, thái độ xa cách, rõ ràng đối với Lãnh Tuấn lúc này Hồng Hạnh giống như một người hoàn toàn xa lạ, kể cả nhìn cô, anh ta còn lười nhác chẳng buồn nhìn thêm một cái, anh ta chỉ lướt hờ đôi mắt quét qua cô,sau đó lại đưa sự chú ý lên người Hoa phu nhân.
_ Ở đây giao lại cho chàng…
Hoa phu nhân vuốt nhẹ lên ngực Lãnh Tuấn một cái,sau đó kê sát đôi môi lại gần bên tai anh ta, thủ thỉ điều gì đó rồi quay mắt liếc nhìn Hồng Hạnh,vẻ mặt vô cùng nham hiểm, Doãn Đình Đình cũng theo sau,cả hai cùng lúc đi ra ngoài
_ Lãnh Tuấn…có phải là anh không? Tôi là Hồng Hạnh đây..Anh có nhớ tôi không chúng ta đã từng…á…á
Hồng Hạnh chưa nói hết câu,toàn thân liền cảm thấy đau đớn, Lãnh Tuấn bằng đôi mắt vô hồn, liên tục quật những đường roi da lên người cô, anh ta cứ quật như vậy mặc cho Hồng Hạnh kêu lên đau đớn. Sau một hồi lãnh trọn những nhát roi xé thịt lên người, Hồng Hạnh vì đau đớn quá đã lịm đi, nhưng Lãnh Tuấn vẫn không hề để ý tới,anh ta vẫn thẳng tay vung những trận roi da liên tục xả vào người Hồng Hạnh, máu từ trên người cô vì bị rách thịt, tuông ra thấm ướt cả bộ y phục trên người, Hồng Hạnh vẫn lịm đi trong đau đớn.
….
Toàn bộ người trong Diêm gia như ngồi trên đống lửa, mợ Hai Diêm của họ sau khi tự nguyện đi trao đổi tù binh thay cho Doãn Đình Đình thì đã ba ngày không có tin tức, Diêm lão gia đã chi rất nhiều ngân lượng để tăng cường thêm người lùng sụt tất cả các ngõ ngách trong thôn, trong rừng,và cả trên núi, nhưng hầu như vẫn vô vọng. Cậu Hai Diêm Vạn An nhận được hung tin,tức tốc phi ngựa không quãng ngày đêm để trở về, vừa bước vô nhà, cậu đã xông tới trước mặt Diêm lão gia, không giữ được bình tĩnh liền chất vấn ông tại sao lại để cho Hồng Hạnh phải mạo hiểm như vậy. Diêm lão gia không một lời oán trách, chỉ im lặng lắt đầu, cậu Hai liền quay sang nhìn bà Hai,cái cậu nhận được cũng chỉ là tiếng thở dài bất lực, toàn bộ người trong Diêm gia đều chỉ biết buồn bã nhìn cậu, Diêm Vạn An thật sự đã không thể giữ được bình tĩnh nữa,cậu tức giận lật tung cái bàn giữa nhà, ánh mắt oán giận nhìn mọi người
_ Ai có thể cho tôi biết…phải có manh mối nào đó để tìm được Hồng Hạnh chứ, không thể chỉ biết im lặng chờ thời như thế mãi…
Người trong Diêm gia cũng là lần đầu trong thấy cậu Hai phẫn nộ như vậy, cả Diêm lão gia và bà Hai cũng lấy làm kinh ngạc, nhưng họ cũng hiểu tất cả đều là tâm lý lo lắng cho sự an nguy của Hồng Hạnh mà thôi, cũng đã mấy ngày qua rồi mà một chút tin tức cũng không có, Doãn Đình Đình cũng không thấy trở về, người hầu của cô ta là Ninh Nhi sau đêm Hồng Hạnh mất tích cũng biến mất không một giấu vết,rõ ràng là có điều không ổn. Cậu Hai như nhận ra vấn đề, quay sang nhìn hết một lượt trong nhà,cất tiếng hỏi
_ Ninh Nhi đâu? Cô ta đâu rồi..?
Lúc này tất thảy gia nhân trong nhà mới nhìn nhau khó hiểu, họ đều lắc đầu tỏ vẻ không hề biết về sự mất tích của Ninh Nhi
_ Tiểu Thúy… tiểu Thúy đâu?
Tiểu Thúy lúc này mới mếu máo chạy ra, quỳ trước mặt cậu Hai và Diêm lão gia, cậu nhìn nó có chút chua xót, ở trong nhà này người thân cận với Hồng Hạnh nhất chính là tiểu Thúy, cả hai thường song hành cùng nhau trên khắp các ngõ ngách ở Diêm gia, bây giờ chỉ có một mình nó quỳ khóc ở đây,khiến cậu Hai bất giác thấy nhớ Hồng Hạnh da diết
_ Trước khi mợ Hai đi,có dặn dò lại điều gì không?
_ Dạ thưa cậu, mợ không nói gì hết, mợ chỉ kêu em ở nhà đợi mợ về, mợ nói chỉ cần có cậu mợ sẽ không sao
Câu nói của tiểu Thúy như một con dao đâm thẳng vào tim mình, cậu Hai cảm thấy ở vùng ngực có cảm giác đau nhói, Hồng Hạnh rất hi vọng ở cậu,cho dù cậu không ở đây nhưng cô vẫn tin cậu sẽ có cách cứu cô trở về, cậu Hai liền quay sang ra lệnh cho tất cả gia nhân trong nhà mau chóng tìm cho được Ninh Nhi, cô ta là manh mối duy nhất có thể biết được sự thật đằng sau vụ bắt cóc, còn cậu thì một mình đi điều tra trong thôn và những manh mối mà quan sai có được, nếu đã từng bước chân vào thôn Thiên Thạch chắc chắn bọn chúng sẽ để lại manh mối. Gia nhân sau khi nhận được lệnh của cậu thì tức tốc đi tìm, cậu Hai cũng nhanh chóng rời khỏi Diêm gia, thôn Thiên Thạch ngày hôm đó bỗng trở nên nhộn nhịp đến lạ thường.
….
Đang mê man Hồng Hạnh cảm giác hai bên má như bị ai vỗ mạnh, cô nặng nhọc nhít hai mí mắt của mình lên, lờ mờ nhận ra một khuôn mặt quen thuộc, đến khi tất cả hình ảnh rõ ràng ra trước mắt,cô mới kinh ngạc nhìn trân trân người đối diện với mình,cô ta chính là Doãn Đình Đình
_ Đình Đình….cô không sao chứ…họ có làm gì cô không …
” Chát” một tiếng động chói tai vang lên, Hồng Hạnh theo quán tính định lấy tay xoa lên má mình, nhưng lúc này cô mới nhân ra hai tay mình đã bị trói chặt ở sau lưng,sợi dây siết chặt đến nỗi,cô chỉ mới cử động nhẹ một chút mà nó đã hằn lên da,cảm giác vô cùng bức bối, bây giờ cô đang ở trong tình thế tay bị trói chặt,má vừa “được hưởng” một cái tát như trời giáng, hai chân sớm cũng đã không thể di chuyển, nhìn sang Doãn Đình Đình cô ta chẳng những không bị kiềm hãm như Hồng Hạnh,mà còn có vẻ rất được ưu ái, nhìn cái cách cô ta đi đi lại lại trước mặt mình,cộng thêm bộ y phục sang trọng mà cô ta vẫn hay khoát lên người, Hồng Hạnh thầm nghĩ, vụ việc bắt cóc này phải chăng là do cô ta bày ra
_ Cô biết tôi ghét nhất ở cô điều gì không? Là cái kiểu quê mùa xấu xí mà còn bày đặt tỏ ra thương hại người khác, loại bần tiện như cô, tôi nhìn đã muốn nôn rồi,ai cần cô giả vờ mèo khóc chuột ở đây,đồ tiện nhân..tiện nhân
Mỗi một câu nói thốt lên,là Hồng Hạnh lãnh trọn một cú đá vào bụng. Doãn Đình Đình như một con thú hoang, cô ta cứ nhắm vào bụng và ngực của Hồng Hạnh, ra sức tung những cú đá kinh hoàng vào đó, Hồng Hạnh bị đau đến mức không thể thở được,mắt cũng cảm thấy lờ mờ, hình ảnh trước mặt cũng tự nhiên tối sầm lại
_ Đủ rồi…cô chơi đủ rồi…còn lại hãy để bọn ta…
Một giọng nói ma mị vang lên, Hồng Hạnh vừa nghe thấy thì toàn bộ gai óc đã thay nhau nổi lên bần bật, Hoa phu nhân từ đằng sau Doãn Đình Đình đi tới, vẫn là kiểu ăn mặc gợi cảm, đôi mơ hửng hờ, ánh mắt khêu gợi như muốn giết người, bà ta vừa nhìn thấy Hồng Hạnh,đôi môi bất giác nở nụ cười khinh bỉ
_ Ha…chào mợ Hai Diêm, cô vẫn khoẻ chứ… chỉ mới mấy ngày không gặp,sao bây giờ lại xơ xác thế này, tôi đã nói rồi, cô đừng dại dột động đến Hoa phu nhân này,nếu không tôi sẽ cho cô nếm trải mùi vị “sống không bằng chết”
Nói xong bà ta quay sang ra lệnh cho thuộc hạ mang Hồng Hạnh đi, Doãn Đình Đình cũng theo sau, bọn họ đưa cô tới một nơi tối đen như mực, xung quanh chỉ nghe toàn tiếng la hét, tiếng roi quật vào cơ thể người nghe chát chúa, cô cảm thấy chỗ này có chút quen thuộc, chẳng lẽ đây là Hình Ngục, không phải cô lại bị bắt vô Mộng Ma Cảnh nữa chứ, Hồng Hạnh cảm thấy rợn người, nếu thật sự cô lại bị đưa vào đó, con đường phía trước của cô sẽ là một ngõ cụt,chỉ có vô mà không có lối thoát, Hồng Hạnh bỗng chốc cảm thấy tuyệt vọng, hai hàng nước mắt cũng thay phiên nhau lăn dài trên má cô.
Bỗng dưng một luồng sáng chiếu thẳng vào mắt cô, Hồng Hạnh được đưa đến một căn phòng, mà nói cho chính xác hơn nó là một khu hầm giam giữ rất nhiều người trong đó, Hồng Hạnh để ý tất cả đều là con gái, tuổi còn rất trẻ, có những người đôi mắt còn hiện lên nét ngây thơ ngờ nghệch. Hồng Hạnh được mang đến gần cuối căn hầm, ở đó có thắp rất nhiều nến,cho nên mọi ngóc ngách ở đó cũng được hiện rõ hơn
“Đây không phải là hình ngục”
Hồng Hạnh thở phào nhẹ nhõm,cô cảm thấy như trút được gánh nặng trong lòng, dù là ở đâu cũng được,chỉ cần không phải là nơi ma quỷ kia,khổ mấy cô cũng chịu được
_ Treo cô ta lên
Còn chưa kịp thoả cơn vui sướng trong lòng, Hồng Hạnh liền bị kéo đi đến chỗ có thanh xà ngang, một tên thuộc hạ của Hoa phu nhân luồng một sợi dây qua chân cô,sau đó giật mình, Hồng Hạnh liền hoảng hốt, cô đang trong tình thế hai chân bị trói chặt chổng ngược lên trên,đầu hướng xuống đất, cả thân hình lơ lửng giữa không trung.
Đám người thuộc hạ của Hoa phu nhân làm xong việc liền rời đi,chỉ còn một mình Hồng Hạnh trong tư thế bị treo ngược trên xà nhà,đối diện với gương mặt độc ác của Hoa phu nhân. Hoa phu nhân lúc này mỉm cười hài lòng khi nhìn thấy điều mà Hồng Hạnh đang chịu đựng, bà ta từ từ tiến lại gần, một tay bóp cằm của cô, đôi mắt trừng trừng nhìn vào mắt cô, bà ta nghiến răng ken két buông lời doạ dẫm Hồng Hạnh
_ Sao hả mợ Hai Diêm..? Treo như vậy có thích không? Đây chỉ là mới bắt đầu thôi,trò vui còn đang ở phía sau chờ cô, ráng sống mà hưởng thụ đi nhé….hahaha…hahaha
Hoa phu nhân vừa nói xong,bà ta đẩy mạnh cằm cô ra phía sau, thân thể Hồng Hạnh đang treo lủng lẳng, được thế có đà,đung đưa đung đưa giống như một bao tải thịt người bị người ta cột trên cây, cứ lắc qua lắc lại không có điểm dừng, Hồng Hạnh đang bị chổng ngược xuống đất, cả người còn đu đưa đu đưa liên tục,máu từ dưới chân dồn hết lên đầu, khuôn mặt cô trở nên nóng bừng, đỉnh đầu nặng trĩu,cảm giác như sắp nổ tung đến nơi,ngũ quan như bị nén chặt rất khó chịu.
Doãn Đình Đình lúc này khoanh tay trước ngực,ánh mắt đắc ý nhìn cô, Hồng Hạnh nhắm nghiền mắt lại,chả buồn để ý đến cô ta, cứ xem như đang chơi đánh đu vậy,Hồng Hạnh nhủ thầm.Một lát sau cô nghe có tiếng bước chân, lại có khách đến, người đó đi lại gần cô thì dừng lại,Hồng Hạnh nghe thấy Hoa hậu nhân nói giọng nũng nịu với hắn
_ Lãnh Tuấn…chàng đến rồi…mau giúp em tiếp đãi vị khách này đi…
“Lãnh Tuấn…?Là Lãnh Tuấn sao?”
Cái tên thốt ra từ miệng Hoa phu nhân khiến cho Hồng Hạnh không khỏi ngỡ ngàng, cô vội mở to đôi mắt ra nhìn,dưới kiểu nhìn ngược hướng như vậy cũng không làm khó Hồng Hạnh trong việc quan sát người khác
Lãnh Tuấn đứng trước mặt cô vẫn là một người thần thái uy nghiêm,dáng người vững chãi, nhưng cô lại có cảm giác anh ta rất lạ, không còn vẻ mặt ôn hoà, thân thiện như lúc trước, anh ta đang nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng, thái độ xa cách, rõ ràng đối với Lãnh Tuấn lúc này Hồng Hạnh giống như một người hoàn toàn xa lạ, kể cả nhìn cô, anh ta còn lười nhác chẳng buồn nhìn thêm một cái, anh ta chỉ lướt hờ đôi mắt quét qua cô,sau đó lại đưa sự chú ý lên người Hoa phu nhân.
_ Ở đây giao lại cho chàng…
Hoa phu nhân vuốt nhẹ lên ngực Lãnh Tuấn một cái,sau đó kê sát đôi môi lại gần bên tai anh ta, thủ thỉ điều gì đó rồi quay mắt liếc nhìn Hồng Hạnh,vẻ mặt vô cùng nham hiểm, Doãn Đình Đình cũng theo sau,cả hai cùng lúc đi ra ngoài
_ Lãnh Tuấn…có phải là anh không? Tôi là Hồng Hạnh đây..Anh có nhớ tôi không chúng ta đã từng…á…á
Hồng Hạnh chưa nói hết câu,toàn thân liền cảm thấy đau đớn, Lãnh Tuấn bằng đôi mắt vô hồn, liên tục quật những đường roi da lên người cô, anh ta cứ quật như vậy mặc cho Hồng Hạnh kêu lên đau đớn. Sau một hồi lãnh trọn những nhát roi xé thịt lên người, Hồng Hạnh vì đau đớn quá đã lịm đi, nhưng Lãnh Tuấn vẫn không hề để ý tới,anh ta vẫn thẳng tay vung những trận roi da liên tục xả vào người Hồng Hạnh, máu từ trên người cô vì bị rách thịt, tuông ra thấm ướt cả bộ y phục trên người, Hồng Hạnh vẫn lịm đi trong đau đớn.
….
Toàn bộ người trong Diêm gia như ngồi trên đống lửa, mợ Hai Diêm của họ sau khi tự nguyện đi trao đổi tù binh thay cho Doãn Đình Đình thì đã ba ngày không có tin tức, Diêm lão gia đã chi rất nhiều ngân lượng để tăng cường thêm người lùng sụt tất cả các ngõ ngách trong thôn, trong rừng,và cả trên núi, nhưng hầu như vẫn vô vọng. Cậu Hai Diêm Vạn An nhận được hung tin,tức tốc phi ngựa không quãng ngày đêm để trở về, vừa bước vô nhà, cậu đã xông tới trước mặt Diêm lão gia, không giữ được bình tĩnh liền chất vấn ông tại sao lại để cho Hồng Hạnh phải mạo hiểm như vậy. Diêm lão gia không một lời oán trách, chỉ im lặng lắt đầu, cậu Hai liền quay sang nhìn bà Hai,cái cậu nhận được cũng chỉ là tiếng thở dài bất lực, toàn bộ người trong Diêm gia đều chỉ biết buồn bã nhìn cậu, Diêm Vạn An thật sự đã không thể giữ được bình tĩnh nữa,cậu tức giận lật tung cái bàn giữa nhà, ánh mắt oán giận nhìn mọi người
_ Ai có thể cho tôi biết…phải có manh mối nào đó để tìm được Hồng Hạnh chứ, không thể chỉ biết im lặng chờ thời như thế mãi…
Người trong Diêm gia cũng là lần đầu trong thấy cậu Hai phẫn nộ như vậy, cả Diêm lão gia và bà Hai cũng lấy làm kinh ngạc, nhưng họ cũng hiểu tất cả đều là tâm lý lo lắng cho sự an nguy của Hồng Hạnh mà thôi, cũng đã mấy ngày qua rồi mà một chút tin tức cũng không có, Doãn Đình Đình cũng không thấy trở về, người hầu của cô ta là Ninh Nhi sau đêm Hồng Hạnh mất tích cũng biến mất không một giấu vết,rõ ràng là có điều không ổn. Cậu Hai như nhận ra vấn đề, quay sang nhìn hết một lượt trong nhà,cất tiếng hỏi
_ Ninh Nhi đâu? Cô ta đâu rồi..?
Lúc này tất thảy gia nhân trong nhà mới nhìn nhau khó hiểu, họ đều lắc đầu tỏ vẻ không hề biết về sự mất tích của Ninh Nhi
_ Tiểu Thúy… tiểu Thúy đâu?
Tiểu Thúy lúc này mới mếu máo chạy ra, quỳ trước mặt cậu Hai và Diêm lão gia, cậu nhìn nó có chút chua xót, ở trong nhà này người thân cận với Hồng Hạnh nhất chính là tiểu Thúy, cả hai thường song hành cùng nhau trên khắp các ngõ ngách ở Diêm gia, bây giờ chỉ có một mình nó quỳ khóc ở đây,khiến cậu Hai bất giác thấy nhớ Hồng Hạnh da diết
_ Trước khi mợ Hai đi,có dặn dò lại điều gì không?
_ Dạ thưa cậu, mợ không nói gì hết, mợ chỉ kêu em ở nhà đợi mợ về, mợ nói chỉ cần có cậu mợ sẽ không sao
Câu nói của tiểu Thúy như một con dao đâm thẳng vào tim mình, cậu Hai cảm thấy ở vùng ngực có cảm giác đau nhói, Hồng Hạnh rất hi vọng ở cậu,cho dù cậu không ở đây nhưng cô vẫn tin cậu sẽ có cách cứu cô trở về, cậu Hai liền quay sang ra lệnh cho tất cả gia nhân trong nhà mau chóng tìm cho được Ninh Nhi, cô ta là manh mối duy nhất có thể biết được sự thật đằng sau vụ bắt cóc, còn cậu thì một mình đi điều tra trong thôn và những manh mối mà quan sai có được, nếu đã từng bước chân vào thôn Thiên Thạch chắc chắn bọn chúng sẽ để lại manh mối. Gia nhân sau khi nhận được lệnh của cậu thì tức tốc đi tìm, cậu Hai cũng nhanh chóng rời khỏi Diêm gia, thôn Thiên Thạch ngày hôm đó bỗng trở nên nhộn nhịp đến lạ thường.