Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương-157
Chương 157
Tiểu Nam Quốc, trong phòng dành riêng cho cậu Ba Tống.
Ca hát nhảy nhót, hương rượu thơm nồng.
Một cô gái ăn mặc hở hang ôm lấy cột thép tạo dãng ưỡn ẹo, mái tóc đỏ xoăn như sóng biển buông xõa, hai trái bưởi trước ngực lung lay như sắp rụng tới nơi.
Làm cho một đám cậu ấm bên dưới vô cùng kɧօáϊ chí.
“Chậc chậc, đào ở đâu ra đống cực phẩm này thế? Nhìn ngực kìa, eo kìa, ʍôиɠ kìa, tuyệt thật!”
“Sao nào, muốn véo thử à?”
“Đừng, đó là hàng cao cấp mà thằng nhóc họ Tiền tìm riêng về đấy, tôi đây không tiêu hóa nổi đâu.”
“Nhìn cái bộ dáng nhát chết của cậu đi, chẳng phải chỉ là một con đàn bà thôi sao, còn sợ cô ta ăn thịt cậu chắc?” Cười khinh bỉ.
“Cô ta không ăn nổi tôi, nhưng trêи đầu chẳng phải còn có cái mũ cậu Ba Tống sao? Không trêu vào nổi đâu…” Thở dài khe khẽ, thời đại nào rồi mà còn chơi trò khích tướng chứ.
Nhóm người này phần lớn đều có xuất thân từ gia đình cán bộ cấp cao, những ích lợi phức tạp liên quan trong đó tất nhiên chẳng cần phải nói nhiều, bên ngoài thì xưng anh gọi chú nhưng thực ra lại ngấm ngầm đấu đá với nhau.
“Thằng nhãi Tiền Dũng kia định chơi trò gì thế? Đánh cược cả vốn gốc cơ đấy!”
“Còn chẳng phải là do chuyện bên ngoại nhà cậu ta sao! Có một ông cậu chỉ biết làm hỏng chuyện và kéo chân sau.”
“Nghe nói bên chỗ Ủy viên Kỷ đã ra tay rồi, rơi vào tay ông ấy thì chỉ sợ lành ít dữ nhiều. Chậc chậc, ba trăm vạn kia mà… Cũng biết ăn thật đấy, không sợ bị nghẹn chết sao!”
Mọi người cùng cười vang.
“Cũng không phải hoàn toàn không còn cách nào, xem ý bên trêи thôi,“ giọng nói hơi dừng, tay chỉ lên trời, “Có truy cứu hay không, nói đến cùng cũng chỉ là một câu nói, cực kỳ đơn giản mà!”
“Cũng đúng, chỉ cần cậu Ba Tống chịu giơ tay ra kéo thì đừng nói là ba trăm vạn, cho dù ba nghìn vạn cũng có thể khiến chuyện này lắng xuống được.”
Trong vòng quan hệ này, quan lớn hơn một bậc là có thể đè chết người rồi, cha ông có quyền thì con trai cũng có thể tung hoành ngang dọc được!
Giống như Tống Bạch ấy, tuy tuổi còn rất trẻ nhưng chẳng ai dám khinh thường anh ta, bởi vì sau lưng anh ta chính là Tống Thị – gia tộc quyền quý nổi tiếng ở Hoa Hạ này.
Điệu múa hoàn tất, cô gái hơi vén mái tóc dài lên, cúi người cảm ơn.
Theo động tác cúi người của cô ta, hai quả bưởi trắng nõn trước ngực cũng như sắp nổ tung làm cho cả đám đàn ông trong phòng đều quên cả thở.
“Đệch, ông thấy hơi cứng rồi…”
“Thẳng nhãi Tiền Dũng bỏ ra nhiều tiền như thế, nhìn đi, bắt đầu khoe khoang rồi đấy.”
Trong một góc trêи chiếc sô pha bằng da, Tống Bạch cầm ly rượu đế cao, hai chân vắt lên nhau, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía sân khấu.
Bên cạnh anh ta, Tiền Dũng xoa hai bàn tay, âm thầm vui sướиɠ.
Xem ra có trò hay để xem rồi!
Nghe nói cậu Ba Tống này rất thích mấy cô gái quyến rũ phong tình, mấy bạn gái trước đây của anh ta đều ngực nở ʍôиɠ cong, hắn chọn mãi bên Giang Châu mới được một ưu vật như thế kia, lại lo lắng tìm người dạy dỗ cô ta một phen, hẳn là có thể được việc.
Chỉ cần Tống Bạch đồng ý giơ tay ra thì cậu của hắn có thể thoát được kiếp nạn này rồi!
Lại nói đến đồng chí Tiểu Bạch, ba phút trước anh ta vẫn còn xem rất chăm chú, cô nàng này eo thon, ngực nở, quyến rũ vô cùng, xuất phát từ góc độ mắt thẩm mỹ bản năng của đàn ông, anh ta cũng không nhịn được mà ngắm nhìn một chút, nhưng chẳng xem được bao lâu thì ý thức đã lại bay xa, không thể nào kéo trở về được.
Sao cô nàng kia lại không nghe điện thoại của anh ta?
Thẹn thùng? Muốn chỉnh anh ta? Hay lạt mềm buộc chặt?
Trong tiềm thức, Tống Bạch phủ nhận hết tất cả các lý do trêи, anh ta cảm thấy Đàm Hi không tiếp điện thoại của anh ta chỉ vì — KHÔNG MUỐN TIẾP!
Cái đó mới giống chuyện mà cô nàng đó có thể làm ra được.
Hừ…
Lá gan cũng lớn thật!
Nếu không phải do hoàn cảnh hạn chế, Tống Bạch thật sự rất muốn huýt sáo kiểu lưu manh một cái, không có cách nào cả, ai bảo anh ta thích cái dạng không coi ai ra gì của Đàm Hi kia chứ!
Giống như… thấy được bản thân mình trong một người khác, vô cùng thân thiết.
Đương nhiên, tốt nhất có thể lăn lộn trêи giường được, bản thân đi làʍ ȶìиɦ với chính mình, nghĩ đã thấy kϊƈɦ thích rồi!
Nếu Đàm Hi biết anh ta đang nghĩ gì thì chắc chắn sẽ vả cho anh ta một cái, sau đó chửi một câu, “Biến thái chết tiệt.”
“Cậu Ba? Cậu Ba?”
Suy nghĩ bị cắt đứt, Tống Bạch liếc sang với vẻ không vui làm Tiền Dũng phải rụt cổ lại, “Có việc gì?”
“À, Lộ Ti nói rằng cô ấy muốn làm quen với cậu Ba, nhờ tôi làm người giới thiệu.” Gã đàn ông xoa hai bàn tay vào nhau.
Nói thật, Tống Bạch không ưa nổi cái vẻ ờm ám này của hắn, có phải mùa đông đâu mà xoa tay chứ?
“Lộ Ti? Cô nào nhỉ?”
Trong mắt Tiền Dũng hơi lóe sáng nhưng đã bị Tống Bạch nhìn thấy rõ ràng.
Cánh tay của gã đàn ông hơi duỗi ra, kéo cô nàng bưởi to tới, chẳng phải chính là cô nàng vừa mới uốn a uốn éo trêи khân sấu đó sao?
“Cậu Ba, đây là Lộ Ti.” Tiện thể còn hạ giộng, ghé tai nói thầm, “Tươi mới hàng thật giá thật…”
Tống Bạch nhướn mày, ánh mắt hơi lướt qua người cô gái kia, trong chớp mắt liền tỏ vẻ do dự.
Ừ, nhìn thì đúng là còn zin thật.
Nhưng mà…
Ngực này, ʍôиɠ này, còn cái tuổi này nữa, nhìn có vẻ là loại người không chịu được cô đơn, “Thằng nhãi cậu không đào tạo người để tới dụ dỗ tôi đấy chứ?”
“Ôi trời, cậu Ba oan uổng cho tôi thế. Chuyện bậy bạ như vậy làm sao tôi dám làm chứ?”
Tống Bạch nhìn hắn, gật đầu, tự tay đưa ly rượu vang cho hắn, “Tôi cũng nghĩ là cậu chẳng dám đâu.”
Tiền Dũng thụ sủng nhược kinh, quả nhiên, ánh mắt mọi người nhìn hắn cũng thay đổi hẳn.
Chẳng lẽ… cậu Ba Tống định ra tay thật sao? Được rồi, đêm nay về nhà nhất định phải nói một câu với ông cụ nhà mình, cẩn thận đừng cản đường vị này…
“Qua đây nào, Lộ Ti, hãy giúp tôi tiếp đón cậu Ba cho tốt vào nhé, anh ấy nói đông thì cô tuyệt đối không được đi hướng tây, nhớ kỹ chưa?”
Cô nàng cười tới lẳng lơ, đặt ʍôиɠ ngồi xuống cạnh Tống Bạch: “Cậu chủ Tiền không cần phải nói em cũng hiểu mà, có thể ngồi uống rượu với cậu Ba là vinh hạnh của Lộ Ti, sao có thể dám đắc tội tới khách quý chứ?”
Giọng nói ỏn ẻn riêng biệt của con gái Giang Châu, mềm mại, dịu dàng chính là kiểu mà đàn ông phương bắc rất thích nghe.
Tống Bạch cũng không phụ cái mỹ danh công tử phong lưu của mình, anh ta ôm thân thể mềm mại kia vào lòng, xoa nhè nhẹ bên eo rồi nắn một chút bầu ngực của cô ả, sau đó cầm ly rượu lên, ngửa đầu uống cạn.
Cũng mượn nó để che giấu ánh mắt lạnh lẽo của mình
Đem hai quả núi giả vào để lừa anh ta, tưởng hai chữ “cậu Ba” này chỉ để gọi cho vui thôi sao?
“Tửu lượng tốt lắm!”
“Cậu Ba đúng là hào sảng!”
Tiếng nịnh nọt không ngừng vang lên, nhưng chỉ có Tống Bạch rõ ràng, cái ly của anh ta vẫn còn non nửa.
Hào sảng ư?
Chả thấy được.
Híp mắt, che giấu sự mỉa mai trong ánh mắt.
Người đời cười ta quá điên khùng, ta cười người đời bị mỡ heo che mắt!
Ông đây là loại người ham cái đẹp, thích nghe người a dua nịnh hót sao? Hừ, hoàn toàn chẳng hiểu anh ta chút nào rồi!
Khụ… Nếu đây là sự thật thì xin lỗi, đúng là bọn họ không hiểu thật.
Rốt cuộc hai chữ “Tống Bạch” đã gắn liền với mấy chữ “ăn chơi trác táng” và “công tử đa tình“.
Thế nên, nếu giải thích không có tác dụng gì thì đồng chí Tiểu Bạch cứ lờ đi cho xong. Người đứng trêи cao không thắng nổi phong hàn lạnh lẽo, cũng chỉ hơi cô đơn mà thôi, nếu có người ở bên cạnh…
Trong đầu vừa xuất hiện suy nghĩ này thì hình ảnh thiếu nữ mi mắt cong cong, lúc cười, má lúm đồng tiền như hoa nở liền hiện ra trước mắt.
Ừ, chắc chắn là hắn bị dính một loại thuật mang tên “Đàm Hi” kia rồi!
Lộ Ti thấy Tống Bạch thoải mái như thế thì nghĩ chắc anh ta cũng vừa lòng với mình, thế nên động tác càng thêm bạo dạn hơn.
Đầu tiên, cô ả tự rót cho mình một ly, ngửa đầu uống cạn, cố ý hé cái miệng nhỏ ra để rượu màu đỏ chảy theo khóe miệng ra ngoài, rơi vào giữa khe ngực sâu hoắm.
Xung quanh vang lên vô số tiếng nuốt nước bọt.
Tống Bạch cũng rất nể tình nên liếc sang nhìn một chút, coi như là có tí hứng thú.
Lộ Ti nhoẻn miệng cười, vô cùng quyến rũ, ngón tay trượt từ trêи cổ anh ta xuống ngực, trong lòng lập tức thấy rung động.
Còn tưởng rằng sẽ phải nịnh bợ một lão già khú đế, ai dè lại là một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai thế này, lúc đầu nhìn thì thấy hơi gầy, nhưng giờ sờ vào thì thấy rõ từng cơ bắp luôn!
Nghĩ thì đoán hẳn là kiểu hình “Mặc quần áo thì tưởng gầy, nhưng cởi quần áo thì thớ nào ra thớ nấy“.
“Cậu Ba à, hay là chúng ta đổi chỗ khác đi?”
“Ở đây không vui à?” Hai tay xòe ra.
“Ở trước mặt người khác… người ta thấy hơi ngượng mà, dù sao cũng là lần đầu tiên!”
Tống Bạch cười lạnh, đẩy người ra, lập tức đứng lên, Tiền Dũng liền thấy hoảng hốt trong lòng.
“Cậu… cậu Ba?”
“Coi ông đây là khỉ mà đùa giỡn à? Ngực cứng như thế, lót nhiều silicon lắm đúng không? Da ở eo thì nhão như mấy bà già, hút ra được mấy cân mỡ thế? Cô mà còn zin thì heo nái cũng biết trèo cây!”
Sắc mặt cô ả lập tức trắng bệch, đưa ánh mắt cầu cứu về phía Tiền Dũng.
Tiền Dũng còn chưa kịp mở miệng giải thích thì đã cảm thấy một trận gió ào qua trước mặt, Tống Bạch đã cầm áo khoác rời đi rồi.
“Mau đi thôi, vai chính đã không ở đây, chúng ta còn ở lại làm khỉ gì, có tiếp tục cũng chẳng còn vui nữa.”
…
Lúc Tống Bạch về đến nhà thì cũng vừa lúc tới giờ ăn cơm trưa, ông cụ Tống ngồi ngay ngắn ở ghế chính, chậc chậc, cả người toát ra khí thế không ra oai mà vẫn hùng dũng.
“Ế, ông nội cũng ở đây ạ!”
Cậu cảnh vệ cười chào một câu “cậu Ba”, sau đó tự giác lấy bát đũa cho anh ta.
“Hừ! Sao ông không thể ở đây chứ? Thằng nhãi ranh cháu lại đi chơi bời lêu lổng ở đâu về hả? Cả người toàn mùi rượu, hư hỏng!” Gõ quải trượng một cái, Tống Bạch liền sợ khϊế͙p͙ vía…
Rốt cuộc cũng là người ngồi ở vị trí kia, long khí bức người mà…
“Ôi, cháu chẳng qua là vì thương ông bận rộn thôi mà!” Duỗi tay gắp một miếng tai lợn nhét vào miệng, “Khó khăn lắm mới về nhà ăn được một bữa cơm, cháu đây thấy lạ thôi mà! Hơn nữa, đi chơi bời lêu lổng là sao ạ? Cái này gọi là quan hệ xã giao bình thường! He he…”
Ông cụ Tống trừng mắt nhưng không phê bình anh ta nữa.
Ôi, con trai lớn, cháu trai nhỏ, đều là miếng thịt trong lòng, làm gì có chuyện không thương cơ chứ?
Bà cụ Tống cười nói: “Bạch Bạch à, qua đây ngồi gần bà nội nào.”
“Cảm ơn bà ạ!”
“Mẹ, mẹ chiều nó vừa vừa thôi, sớm muộn gì cũng chiều hư nó luôn đấy!” Tống Vũ thật sự không nhịn nổi.
“Ba, ba đang ghen vì bà nội thương con hơn thương ba đấy.” Tống Bạch lon ton chạy tới bên cạnh bà cụ Bạch, cười hì hì chọc tức ba mình.
Hoàn toàn khác xa bộ dạng cao ngạo không kiềm chế được lúc trước, giờ này, Tiểu Bạch chẳng khác nào một thằng con trai to xác, biết trêu tức, biết làm nũng, chọc cho cả nhà cười vang vui vẻ.
Tống Thanh hừ lạnh, nhét một miếng bánh bột ngô vào trong miệng, “Chỉ biết khoe mẽ…”
“Chị, chị nói gì cơ ạ? Nói to lên tí, em chẳng nghe thấy gì.”
Tống Thanh nghiến răng: “Chị nói em hài hước, người gặp người thích!”
“Chuẩn! Quá tinh mắt!”
“Khụ khụ… Bạch Bạch à,“ bà cụ Tống gắp cho anh ta một miếng thịt kho tàu rồi cười tủm tỉm hỏi, “Cô gái lần trước ấy, con định lúc nào dẫn về nhà để bà nhìn một cái thế?”
“Dạ?”
Cô gái? Cô gái nào nhỉ?
Anh ta chưa bao giờ làm bừa ở nhà, bà nội nghe ở đâu ra thế?
“Thì chính là bánh trôi nhân mật ấy…” Bà Tống nhắc nhở con trai, ánh mắt còn sáng hơn cả đèn pha ô tô.
Ánh mắt hơi lóe lên, “Khụ, con nói bậy nói bạ thôi mà mọi người cũng tin!”
“Thế ra là không có à?”
“Vâng!”
“Hóa ra vậy…” Bà cụ Tống thấy hơi thất vọng, bà cụ vẫn đang buồn rầu thối ruột vì chuyện lấy vợ của cháu trai út nhà mình.
Tống Bạch hơi băn khoăn, “Bà, cháu trai bà phong lưu phóng khoáng, đẹp trai khí phách thế này, còn sợ không cưới nổi vợ hay sao ạ?”
“Nếu đã không có bánh trôi nhân mật, thế hay là… đi gặp con gái của Bàng gia đi? Bà nói cho con nghe, Thiệu Đình là một cô bé rất ngoan, xinh đẹp này, tính tình cũng tốt nữa, tuyệt đối xứng đôi với con!”
Tống Bạch: “…”
Hóa ra chơi trò lùi một bước để tiến hai bước, đào hố cho anh ta nhảy vào…