Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương-330
Chương 330
“Hừ! Tức chết đi được ấy!” Đàm Hi ngồi trêи ghế xoay, hai tay khoanh trước ngực.
Lục Nhị gia bị chiếm mất chỗ ngồi đành ngồi trêи ghế sofa cúi đầu đọc tài liệu, “Em còn muốm tức giận đến bao giờ nữa?”
“Giận? Ai giận thế? Còn lâu em mới tức giận nhé!”
Trong mắt người đàn ông hiện lên sự bất đắc dĩ, trong lòng thầm mắng một tiếng “Nhóc điên”.
“Anh nói xem Trương Như Thu có ý gì chứ? Sống an nhàn sung sướиɠ qua ngày quen rồi, cho nên cố ý muốn khiến bà cô đây không được thoải mái à?! Định giở trò gì không biết nữa…”
Lục Chinh không tiếp lời, để mặc cho cô phát tiết, chuyên tâm làm việc của mình.
“Hừ! Em không thèm chấp nhặt với loại người đó…” Cô tiến lại gần, giơ tay gí xuống tập tài liệu.
Năm đầu ngón tay trắng nõn xuất hiện trước mặt, móng tay màu hồng nhạt, đốt ngón tay cân xứng, có lẽ là vì thường xuyên cầm bút vẽ cho nên ngón trỏ và ngón giữa có một lớp chai mỏng. Ánh mắt Lục Chinh tối lại, ngước lên nhìn cô, “Sao thế?”
“Sau này anh không được hợp tác với Đàm thị, đã nghe rõ chưa?”
Lục Chinh đặt bút xuống, dựa vào sau ghế, “Nguyên nhân.”
“Ngứa mắt với gia đình chú Hai, thế đã được chưa? Muốn hợp tác cũng được thôi, đợi em tiếp quản công ty rồi đến ôm đùi anh, he he…”
“Ngốc!”
“Anh mắng em đấy à?”
“Ngoan, ông thương em…”
Đàm Hi kinh hãi bởi sự dịu dàng bất ngờ của anh, còn chưa kịp tăng cường cảnh giác thì bàn tay đã bị người đàn ông nắm lấy, ấn xuống vị trí nào đó.
“Xi…” Cô hít một ngụm khí lạnh, “Anh điên rồi à?! Đây là văn phòng đấy!”
“Không có ai vào đây đâu, bên trong có phòng nghỉ…” Anh có thể nói rằng khi nhìn thấy bàn tay đó anh chỉ nghĩ đến việc làm thế này có được không?
Nửa giờ sau.
Đàm Hi đi từ wc ra, vẩy mạnh tay mấy cái như trút giận, nước bắn tung tóe lên giấy tờ. Lục Chinh cũng không giận, dựa người vào ghế giống như chú gấu lớn, cười vừa thỏa mãn lại vừa ti tiện.
“Đồ khốn!”
Cười nhạt không đáp.
“Tối nay ngủ ở phòng khách.”
Nhị gia thu lại nụ cười, chuyện liên quan đến phúc lợi, không thể giả câm giả điếc được, “Không được.”
“Vậy thì em ngủ ở phòng khách.” Nói xong liền nghênh ngang rời đi.
Sắc mặt Lục Chinh hết đen lại tối sầm xuống, tối sầm rồi lại cứng nhắc, cực kỳ đặc sắc.
Vừa đi ra khỏi tòa nhà Lục thị, điện thoại lại reo vang. Đàm Hi đang bận di chuyển xe, đeo tai nghe bluetooth lên: “A lô…”
“Hi Hi, tôi Tống Bạch đây.”
“Hử?”
“Bây giờ em có thời gian không?”
“Có chuyện gì à?”
“Không… tôi mời em ăn trưa.”
“Được thôi! Gửi địa điểm cho tôi.”
Mười lăm phút sau, Đàm Hi đỗ xe trước sảnh một quán ăn có tên là “Tiểu Ngư Trang”.
Chớ có thấy tên nho nhã không thôi, trang hoàng và đẳng cấp cũng không hề thấp chút nào.
“Chào mừng quý khách. Quý khách đã hẹn trước chưa ạ?”
Đàm Hi nói số phòng, nhân viên phục vụ lập tức trở nên cung kính, đích thân dẫn đường cho cô.
Ngoài Tống Bạch còn có Chu Dịch. Khi cô đẩy cửa bước vào hai vị đại gia đang gác chân lên ghế nhả khói, thấy Đàm Hi vào, liền vội vàng dập thuốc.
“Hi Hi…”
“Chị Đàm…” Chu Dịch không dám làm kiêu nữa, gọi “chị” cực kỳ ngoan ngoãn. Đùa à? Người phụ nữ có thể chinh phục được Nhị gia còn không mau đến nịnh bợ?
Đàm Hi kéo ghế ngồi xuống, để túi xuống bàn, “Sao bỗng nhiên lại hẹn tôi ra đây ăn cơm thế này?”
Tống Bạch rót chén trà ngon đẩy đến trước mặt cô: “Mời em ăn cơm mà còn cần có lý do nữa à?”
“Cảm ơn anh!” Đàm Hi uống một ngụm lớn, ừm, là trà hoa nhài.
Ba người gọi món. Khỏi cần nói nhiều, cậu Tống chọn chỗ chưa bao giờ có chỗ nào đồ ăn không ngon cả. Món ăn nào cũng tinh xảo không gì sánh được, chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến cho người ta chảy nước miếng rồi.
Đàm Hi ăn rất ngon miệng, Chu Dịch muốn gọi bia nhưng đã bị Tống Bạch đá một cái vào bắp chân, “Cậu còn muốn một lần uống say lái xe nữa à? Được lắm, lúc đó đừng có trách tôi không giúp cậu đấy.”
Chu Dịch bị quát hiểu ra, đành hậm hực bỏ qua.
“Sao anh cũng đến thủ đô vậy?” Đàm Hi đột nhiên nhớ ra Chu Dịch là người Tân Thị chính cống.
“Đến chơi thôi, nhân tiện xem một vở kịch.”
“Xem kịch?”
Tống Bạch khẽ ho, cảnh cáo nói: “Cậu yên tĩnh lại đi.”
Chu Dịch bĩu môi, rõ ràng mình còn muốn biết hơn bất cứ ai mà còn không cho hắn hỏi, cứ diễn tiếp đi, tôi xem cậu diễn được đến bao giờ?
Đàm Hi đảo mắt, nhìn cái này, lại nhìn cái kia, cô đặt đũa xuống: “Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Chuyện của cô và Nhị gia bị bại lộ rồi à?” Chu Dịch nói thẳng.
Tống Bạch nhướng mày, tối qua sau khi nhận điện thoại sắc mặt bà Bàng không được tốt lắm, truy hỏi mãi mới nói cho anh ta biết.
“Mẹ, mẹ… tức giận lắm à?”
“Đương nhiên là mẹ tức giận rồi! Tần Thiên Lâm là kẻ hồ đồ, A Chinh cũng hồ đồ theo hắn.”
Lúc đó Tống Bạch phát hiện thấy tình hình không được ổn cho lắm, phải biết một điều rằng, bà Bàng xưa nay chưa bao giờ nói Lục Chinh một câu nào không tốt.
“Không được, mẹ phải gọi điện thoại hỏi xem chuyện này là thế nào, mẹ không tin A Chinh lại làm ra chuyện như vậy!” Tranh giành vợ với Tần Thiên Lâm ư? Đó là cháu dâu của Lục Chinh đấy!
“Đừng mà… trước tiên mẹ bình tĩnh lại đã, biết đâu chỉ là hiểu lầm thì sao?” Câu này Tống Bạch nói không có sức nhất. Tuy anh cũng biết trước sẽ có một ngày chuyện của Lục Chinh và Đàm Hi sẽ bị bại lộ, nhưng không ngờ lại nhanh đến vậy!
“Hiểu lầm ư?! Bà ngoại đích thân gọi điện thoại nói cho mẹ nghe, sao có thể là hiểu lầm được chứ?!”
“Ông ngoại cũng biết rồi ạ?”
“Tạm thời còn đang giấu.”
“Thái độ bà ngoại thế nào ạ?”
“Tần gia đã làm náo loạn đến tận cửa rồi, con nghĩ sao?”
Tống Bạch biết, mọi chuyện đã trở nên phức tạp rồi.
“Mẹ, nếu như, con nói nếu như chuyện này là thật, anh con đã yêu cô gái đó thật thì mẹ ủng hộ hay là phản đối?”
“Đương nhiên là phản đối rồi! Mẹ nói trêи đời này có bao nhiêu con gái, con thỏ không ăn cỏ gần hang, sao nó lại đi thích vợ của Tần Thiên Lâm được chứ? Đây chẳng phải là tự tìm rắc rối cho mình hay sao?”
“Nhỡ chẳng may anh con kiên trì đến cùng thì sao?”
“Thì mẹ…” Bà Bàng trầm mặc, đúng đấy, nếu như Lục Chinh kiên trì đến cùng, thì có ai làm được gì anh ta chứ?
Đứa trẻ này quật cường hơn bất kỳ ai, khi trở nên dữ tợn thì không ai sánh bằng. Huống hồ, Lục Chinh đã có nguồn tài nguyên là hai nhà Lục Bàng, không có gì là không làm được, chỉ có chuyện Lục Chinh muốn hay không mà thôi.
Tống Bạch thở dài, “Cho nên, chuyện này tốt nhất là mẹ đừng có tham gia vào, phía bà ngoại có thể khuyên bảo thì khuyên bảo thôi, còn mấu chốt sự việc vẫn là xem thái độ anh con thế nào, chúng ta đừng làm loạn thêm nữa.”
Bà Bàng rõ ràng đã nghe vào những lời này, nhưng miệng vẫn còn không chịu buông tham “Đó là cháu ruột của mẹ đấy, sao lại không cho mẹ can dự vào?”
Tống Bạch an ủi người mẹ còn đang tức giận, trong lòng thầm nghĩ ngày mai phải hẹn người ra hỏi tình hình cụ thể xem sao, nên mới có bữa cơm ngày hôm nay.
Đàm Hi nghe xong, hồi lâu sau vẫn chưa lên tiếng, cô có dự cảm Tần gia sẽ không khoanh tay đứng nhìn, nhưng không ngờ họ lại dám làm lớn chuyện đến thế này, còn hành sự rất nhanh nữa, nói một cách nghiêm túc, cũng không gọi là làm lớn chuyện, chỉ là lan truyền trong ba gia đình Lục, Bàng, Đàm mà thôi.
Cũng đúng, với tính cách thích sĩ diện đến chết của Tần Tấn Huy, còn không đến nỗi làm lớn chuyện đến mức mọi người đều biết. Dù sao thì người bị cắm sừng là con trai mình, truyền ra ngoài cũng chỉ khiến toàn bộ Tần gia trở thành trò cười.
Muốn dùng Bàng gia và Lục gia để ép Lục Chinh, tính toán cũng ghê gớm đấy chứ!
Điều này càng chứng tỏ Tần Tấn Huy có mưu đồ gì đó với cô, nếu không sẽ không đến nỗi phải làm ra nhiều chuyện như vậy.
“Chị, chị nói gì đi chứ!” Chu Dịch nóng ruột hỏi, “Đã đến lúc này rồi, còn ngây ngẩn gì thế?”
Đàm Hi liếc nhìn Chu Dịch một cái cảnh cáo, “Lo cái gì chứ?”
Chu Dịch quả thực cạn lời, nước đã chảy đến tận chân rồi mà còn bình tĩnh được sao?
Tống Bạch khẽ ho, “Những chuyện này có lẽ anh tôi đều biết cả rồi, anh ấy có nói cho em biết ý anh ấy thế nào không?”
“Không có mà! Chuyện này nghiêm trọng lắm à?” Dù sao thì cô cũng không cảm thấy Lục Chinh có bất cứ áp lực gì, vừa rồi còn có tâm tư giở trò lưu manh trong phòng làm việc nữa cơ mà…
Tống Bạch đỡ trán, “Chuyện liên quan đến ba gia đình tài phiệt lớn nhất thủ đô, em nói xem có nghiêm trọng hay không?”
Chu Dịch khâm phục sát đất: “Chị, chị đúng là quá rộng lòng…”
Đàm Hi nhún vai, “Chuyện này không cần tôi phải lo, Lục Chinh có thể giải quyết được.”
Thực ra, Tống Bạch quan tâm nhất vẫn là vấn đề danh phận. Anh không biết rốt cuộc Lục Chinh có tình cảm như thế nào đối với Đàm Hi, chơi đùa ư? Hay là nghiêm túc?
Không chỉ có anh ta, Tần gia và Bàng gia cũng quan tâm như vậy.
Nếu như Lục Chinh chỉ là ham mê cái mới lạ, theo đuổi sự kϊƈɦ thích, thì Đàm Hi sẽ ở vào thế vô cùng khó xử. Nhưng nếu như là nghiêm túc…
Điểm này, Tống Bạch và Chu Dịch đều không quá tin tưởng.
Theo như những gì hai người biết, hai chữ “Lục Chinh” đại diện cho sự lạnh lùng, khắc chế, cẩn trọng. Anh sẽ không cho phép sự tồn tại bất ngờ như Đàm Hi, có đôi khi vô tình đến đáng sợ, lạnh lùng đến cực điểm.
Giữa Đàm Hi và Lục Chinh, Tống Bạch đứng về phía Đàm Hi. Cho dù Lục Chinh là anh của anh ta, cũng không thể thiên vị được, cho nên vẫn cần thiết phải nghi ngờ vừa đủ để bảo đảm. Còn Chu Dịch là vì thuần túy không tin rằng người lý trí như Nhị gia sẽ vì Đàm Hi mà chống đối lại ba đại gia tộc. Dù sao thì đối với đàn ông vẫn có rất nhiều thứ quan trọng hơn tình cảm yêu đương, ví dụ như tiền bạc, quyền lực…
Đàm Hi uống một ngụm trà, cầm đũa tiếp tục gắp thức ăn: “Tôi tin anh ấy.”
Bốn chữ đã hoàn toàn đánh bại hai người.
Đôi mắt Tống Bạch lộ rõ vẻ lo lắng, nhưng Chu Dịch lại thầm cười trộm, phụ nữ ấy mà, đúng là ngây thơ đến ngốc nghếch…
Ăn cơm xong, Chu Dịch đi thanh toán, Tống Bạch và Đàm Hi ở lại trong phòng riêng.
“Có lẽ Bàng gia sẽ tìm đến em, nếu cần thì có thể gọi điện cho tôi bất cứ lúc nào.”
“Ừm.” Đàm Hi đáp lại một tiếng, không có chút kiểu cách nào, đôi mắt cong thành hình bán nguyệt, dường như có hàng vạn hàng nghìn vì sao rơi vào trong đó. Khoảnh khắc đó thậm chí còn khiến Tống Bạch vô cớ dâng lên một niềm tin rằng Lục Chinh đối với cô không chỉ là chơi đùa mà thôi.
Chính bởi vì cô như vậy, đáng để bất cứ một người đàn ông nào cũng động lòng.
Sau khi ba người chia tay nhau, Đàm Hi trở về chung cư, nhân tiện ngủ trưa một giấc.
Khi mở mắt ra mặt trời đã ngả về phía Tây, nhìn lên đồng hồ, “Năm giờ rồi…”
Nằm trong chăn cuộn một hồi, cô ngồi dậy, chân vừa chạm xuống đất đã nghe thấy có tiếng mở cửa, Lục Chinh về rồi.
Không nhìn thấy người trong phòng khách, anh đi về phía phòng ngủ, cởi áo khoác ra, nới lỏng cà vạt, cả người hiện lên sự lười biếng vừa phải.
“Em vừa dậy à?”
Đàm Hi ngáp một cái, “Vâng.”
“Trưa nay em ăn gì?”
“Ăn cá.”
“Một mình à?”
Đàm Hi liếc mắt nhìn anh: “Anh hỏi cung đấy à?”
Lục Chinh gật đầu.
“Còn dám nói thật à, anh không thấy xấu hổ à… ”
Anh giơ tay ra nhéo mũi cô, “Dậy đi, đưa em ra ngoài ăn cơm.”
“Em không muốn nhúc nhích thì sao?”
“Anh bế em…”
“Ài! Không cần đâu… Lục Chinh, anh buông em xuống đi!”
“Thay quần áo cũng cần anh giúp em không?”
“Khốn nạn!” Mẹ kiếp đồ lưu manh.
“Em muốn ăn gì?” Lục Chinh đặt cô ở trước tủ quần áo, nhìn cô mở vali tìm quần áo, giống như chú chuột chũi nhanh nhẹn.
“Gì cũng được.” Nói thật, cô cũng không đói.
Nhân lúc Đàm Hi thay quần áo, Lục Chinh cũng thay thành quần thun, áo gió. Người đàn ông nghiêm chỉnh trong phút chốc được thêm vài phần anh tuấn tiêu sái.