Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1661: Phu thê đồng mộng
“Lần này thiệt thòi cho nàng…”
Bên trong đại điện, nhìn lấy Thiên Hậu…hay nói đúng hơn là Châu Miên Mạn đang lười biếng nằm trên giường, Lạc Nam mở miệng ôn nhu.
“Nghịch Long, ngươi còn muốn làm gì?” A Bích đang đứng một bên vội vàng nhảy dựng lên, tràn ngập đề phòng nhìn lấy hắn.
Hiển nhiên nàng vẫn còn rất giận dữ vì cách đó không lâu Nghịch Long đã dùng tính mạng của Thiên Hậu để áp chế và thu phục đám Thiên Binh Thiên Tướng.
Lạc Nam cười cười, lột xuống mặt nạ để lộ dung mạo tà dị, uy vũ.
“Ngươi là…Côn Lôn Thiếu Chủ Lạc Nam!?” A Bích kinh hô thành tiếng.
Dạo gần đây tin tức và danh tiếng của Lạc Nam thật sự quá thịnh, rất nhiều người của Thiên Đình đều đang bàn luận về tin tức của hắn, bức hoạt của hắn được lan truyền khắp nơi.
Dù là một cung nữ thiếp thân của Thiên Hậu là A Bích cũng không ít lần nghe các cung nữ và thái giám ở Thiên Đình bí mật nghị luận về Lạc Nam, xem hắn như tình nhân trong mộng.
Vậy mà lúc này Nghịch Long lại lộ ra thân phận thật sự là Lạc Nam?
Điều này quá mức kinh khủng.
“Xong…” A Bích toàn thân run bần bật, một cảm giác sợ hãi dâng trào, hai mắt đẫm lệ, vội vàng chắn trước người Châu Miên Mạn, vẻ tuyệt vọng ẩn sâu trong đôi mắt.
“Nha đầu có bệnh?” Lạc Nam khó hiểu nhìn lấy nàng.
“Ngươi, ngươi đã công khai thân phận trước mặt chúng ta, nói rõ không muốn để cho chúng ta sống, muốn giết người diệt khẩu đúng không?” A Bích hít sâu một hơi, ảm đạm nói chuyện.
“Phốc!” Lạc Nam bật cười, mắng nói: “Nhiều năm như vậy vẫn là nha đầu ngốc, không biết tiểu thư của nàng đã liên minh cùng Côn Lôn rồi sao?”
“A…” A Bích giật mình, lúc này mới nhớ đến tiểu thư quả thật có đề cập đã liên minh cùng Côn Lôn Giới.
Vậy chẳng phải nàng bí mật hợp tác với Lạc Nam qua mặt Thiên Đình tất cả mọi người sao?
A Bích ngơ ngác nhìn lấy Châu Miên Mạn.
Châu Miên Mạn ung dung ngồi dậy, vòng eo và thân thể thướt tha hiện rõ từng đường nét lồi lõm mê người, thản nhiên nhìn lấy hắn:
“Ngươi vừa nói A Bích vẫn là nha đầu ngốc sau nhiều năm, ngươi gặp nàng từ bao giờ?”
“Không có, hoàn toàn không có…” A Bích sợ tiểu thư của mình hiểu lầm, lắc đầu như trống bõi phủ nhận nói:
“A Bích chưa từng tiếp xúc với hắn!”
Lạc Nam cảm thán sự tỉ mỉ của Châu Miên Mạn, chỉ trong một câu nói tùy ý của hắn lại bị nàng nắm được sơ hở.
Bất quá…thân là một nam nhân, hắn đâu cần phủ nhận, ung dung nhìn thẳng vào đôi mắt đen thăm thẳm của nàng, giọng điệu ôn hòa:
“Nếu ta nói…ta từng gặp nàng và A Bích trong giấc mộng, nàng cảm thấy thế nào?”
“Mộng sao?” Châu Miên Mạn nhất thời có chút thất thần.
“Không sai, là mộng…hơn nữa còn là một giấc mộng dài!” Lạc Nam thở dài.
Châu Miên Mạn thổ khí như lan: “Thật trùng hợp, trước khi gả cho Thiên Đế ta cũng từng có một giấc mộng!”
“Nàng mơ thấy thứ gì?” Lạc Nam hiếu kỳ hỏi.
“Cũng là một giấc mộng dài…” Châu Miên Mạn mỉm cười, ánh mắt như chìm vào khoảng không hồi ức, thanh âm như nước nhẹ nhàng vang lên:
“Trong giấc mộng, một nam nhân cường thế bước vào trái tim của ta, cường thế đoạt lấy ta trước mặt Thiên Đế khiến hắn bất lực…”
Lạc Nam trái tim run lên, giọng điệu có chút gấp rút: “Nam nhân đó…là một người như thế nào?”
“Hắn sao?” Châu Miên Mạn lời nói tràn ngập tự hào:
“Hắn thân phận tôn quý kinh người, dã tâm cực lớn, lòng dạ rộng như đại hải mênh mông, dưới tay là binh hùng tướng mạnh, mọi diễn biến trong vũ trụ nằm gọn trong lòng bàn tay của hắn!”
“Mặc dù chính sự quấn thân, hắn vẫn luôn dành thời gian cho ta và các tỷ muội, phu thê luôn tình cảm thắm nồng dù trải qua rất nhiều năm!”
“Ở trong mắt người ngoài hắn là tồn tại duy ngã độc tôn, ở trong mắt thê tử hắn lại là một phu quân tốt!”
“Đáng tiếc…hắn cuối cùng không thoát khỏi vận mệnh trêu đùa, bỏ lại tất cả tỷ muội chúng ta!”
“Giấc mộng đến đó dần trở nên tan biến…”
Nhịp tim Lạc Nam đập mạnh, ngơ ngác nhìn lấy Châu Miên Mạn, giọng điệu đã dần mất bình tĩnh:
“Nàng có thể cho ta biết…hắn tên là gì không?”
“Hắn sao? gọi Long Nghịch!” Châu Miên Mạn chớp chớp bờ mi cong vuốt như muốn che dấu viền mắt dần ửng hồng, nhìn lấy nam nhân ở trước mặt mình, chậm rãi nỉ non:
“Nhưng hắn có một tật xấu, đó là hay ưa thích biến đổi dung mạo thành một nam nhân khác để trêu chọc ta và Cửu Huân Dao muội muội!”
“Ực…” Lạc Nam nuốt một ngụm nước bọt khô khốc, âm thanh khàn khàn:
“Kẻ mà hắn giả dạng gọi là gì?”
“Chuyện của ta, vì sao phải nói cho ngươi?” Châu Miên Mạn nhìn sang một bên, không thèm để ý đến hắn, biểu hiện như hờn như dỗi.
“Mạn Mạn nói cho ta! ngoan!” Lạc Nam ngồi xuống bên cạnh nàng.
Thân thể thành thục mê người của Châu Miên Mạn nhẹ run, cuối cùng cũng lấy can đảm thốt ra mấy chữ:
“Hắn tự xưng Lạc Nam!”
“Ưm…”
Nàng vừa dứt lời, chỉ cảm thấy toàn thân mình đã bị một vòng tay lực lưỡng siết chặt.
Bờ môi đỏ thẳm nhanh chóng bị đôi môi nóng rực phủ lấy, đầu lưỡi nam nhân cuồng dã tách hàm răng ngọc của nàng ra tiến thẳng vào bên trong.
Cảm giác vừa quen thuộc, vừa có chút lạ lẫm khiến Châu Miên Mạn như lơ lửng trên mây, một hàng thanh lệ chảy xuống nơi gò má, cơ thể như bông gòn mềm nhũn mặc cho hắn ôm lấy.
“Đừng khinh nhờn tiểu thư!” A Bích ở bên cạnh tức giận dậm chân khi thấy Lạc Nam cưỡng hôn Châu Miên Mạn.
Nàng liền chụp lấy bình hoa đặt bên giường, hung hăng nện vào đầu hắn.
XOẢNG…
Bình hoa vỡ tan, Lạc Nam dường như không cảm thấy được gì.
Thế giới của hắn lúc này chỉ còn lại nữ nhân nằm gọn trong lòng ngực, chỉ còn lại nhiệt độ cơ thể của nàng, hương thơm quen thuộc có thêm phần thành thục của nàng, môi nàng, lưỡi nàng và nụ hôn có phần ngượng ngịu.
A Bích vừa vội vừa giận, nhưng lại phát hiện hình như tiểu thư của mình không hề kháng cự, trái lại còn đang bắt đầu phối hợp lại với nam nhân.
Chụt…chụt…
Môi lưỡi quấn quít ngày càng nhiệt liệt, âm thanh ẩm ướt vang vọng khắp căn phòng.
Lạc Nam nhấm nháp hương tân ngọc dịch của mỹ nhân nhi, sự ngọt ngào nồng nàn như hảo tưởu ngâm ủ nhiều năm khiến hắn say mê không dứt.
Hơi thở của nàng và hắn hòa quyện cùng nhau, Châu Miên Mạn rủ xuống thân phận Thiên Hậu…nàng lúc này chỉ là một thê tử đang ra sức chiều chuộng nam nhân của mình sau ngày dài xa cách.
Không biết qua bao lâu, nụ hôn kéo dài gần như cả thập kỷ.
Môi lưỡi hai người tê dại, vòng tay siết lấy nhau như muốn dung hợp đối phương vào cơ thể mình.
Lưu luyến tách rời để lại một sợi tơ thủy trong suốt nối liền hai khoang miệng, bốn mắt đắm đuối nhìn lấy nhau.
Lạc Nam cọ mũi mình lên mũi nàng, bàn tay vuốt ve mái tóc dài xuống tận bờ mông bạo mãn, giọng điệu ôn nhu:
“Ông trời đối xử với ta thật tốt…à không, phải là Luân Hồi Thụ tiền bối có ân với ta mới đúng, nàng gặp tiền bối từ bao giờ?”
Để hắn và Châu Miên Mạn cùng trải qua một kiếp tương đồng dù thời gian thực tế nhập mộng cách xa nhau, e rằng chỉ có Luân Hồi Thụ mới đủ bản lĩnh để làm được.
Châu Miên Mạn tận hưởng vòng tay của nam nhân khiến nàng ngày nhớ đêm mong, bờ môi hơi sưng đỏ mang theo hương thơm hé mở:
“Luân Hồi Thụ tiền bối từng ghé qua Bách Lan Sơn, thời điểm thiếp đang trốn vì bị gia tộc ép gả cho Thiên Đế, cho rằng cùng thiếp hữu duyên nên cho một lần được trải nghiệm luân hồi kiếp!”
Lạc Nam than thở, trong lòng cảm khái không thôi.
Bách Lan Sơn trong giấc mộng luân hồi là nơi hắn và nàng gặp mặt, thì ở thực tế…Bách Lan Sơn cũng là nơi nàng để nàng nhập mộng và gặp được hắn.
Bưng bề hai gò má bóng loáng của Châu Miên Mạn, Lạc Nam tươi cười:
“Ta sớm nên nghỉ đến mới đúng, với tu vi Huyễn Trận ở Bách Lan Sơn trước đây của nàng, làm sao có thể qua mặt được Thiên Đế cơ chứ?”
“Không sai!” Châu Miên Mạn gật đầu, bờ môi nhếch lên đắc ý:
“Cũng nhờ lần trải nghiệm luân hồi đó mà tu vi Huyễn Trận và cả Chiến Trận của thiếp gia tăng mạnh đến Thiên Trận Đế, nhờ vậy qua mặt Thiên Đế ngay từ những ngày đầu gả vào Thiên Đình, về sau hắn có chút nghi ngờ nên mới cần đến khung xương Thiên Đế gia tăng độ chân thật!”
“Dù sao cũng là thê tử cưới hỏi đàng hoàng của Long Nghịch, đâu thể yếu kém phải không?”
Mọi thứ huyền diệu ảo mộng đến mức hoàn mỹ, Lạc Nam chỉ biết âm thầm cảm ơn Luân Hồi Thụ đã an bày.
Nói thật, ngày đó khi quyết tâm đến Thiên Đình mang Châu Miên Mạn trở về bên cạnh mình, Lạc Nam đã chuẩn bị tâm lý việc nàng đã thất thân cho Thiên Đế.
Dù sao thì thời điểm gả vào Thiên Đình, Châu Miên Mạn chỉ là một Đế Nữ của Châu Gia, thực lực cùng Thiên Đế chênh lệch quá lớn, hắn muốn cường thế chiếm hữu nàng e rằng Châu Miên Mạn vô pháp phản kháng.
Lạc Nam cũng không để tâm đến tấm màng mỏng manh đó, hắn chỉ cần trái tim và tình cảm chân thành của nữ nhân mà không phải thân thể trinh nguyên của nàng.
Nào ngờ mọi chuyện vui sướng ngoài ý muốn, Châu Miên Mạn nhờ vào kỳ ngộ với Luân Hồi Thụ mà trở thành Thiên Trận Đế, từ đó lừa gạt Thiên Đế đến tận bây giờ.
“Du Thiên Nhai ngay cả một sợi tóc của thiếp cũng chưa được chạm vào!” Châu Miên Mạn ôm cổ hắn nỉ non:
“Có trách thì trách tâm cảnh thiếp quá kém, mộng giả tình thật, đem lòng yêu nam nhân trong luân hồi bằng cả tính mạng dù không biết rằng hắn có tồn tại thật sự hay không…”
Lạc Nam hôn nhẹ lên trán nàng thủ thỉ: “Chẳng trách lần đầu gặp mặt nàng đã đối xử với ta quá tốt khiến ta cũng phải bất ngờ, cương quyết ký kết Đồng Sinh Cộng Tử với ta!”
“Ban đầu thiếp cũng không chắc chàng là người trong mộng, sợ rằng Luân Hồi Thụ tiền bối chỉ mượn dung mạo Lạc Nam ra sử dụng, chúng ta ở thực tế là người xa lạ…” Châu Miên Mạn mỉm cười mãn nguyện:
“Nhưng chính câu nói kia của chàng đã phá vỡ phòng tuyến nơi trái tim thiếp!”
“Câu nói…” Lạc Nam thoáng giật mình, chợt hiểu ý nở nụ cười ôn nhu:
“Mạn Mạn, ta đón nàng trở về!”
Châu Miên Mạn cười tươi như trăm hoa đua nở, chính là như vậy đó…
Ngoài phu quân của nàng, chưa từng ai gọi nàng bằng cái tên Mạn Mạn.
“À…xin lỗi vì đã xen vào, nhưng các người đang nói cái gì thế?” A Bích rốt cuộc nhịn không nổi phải lên tiếng.
Đôi nam nữ này kẻ xướng người họa như đã sống cùng nhau vô số năm, cử chỉ lại cực kỳ thân mật.
Nhưng A Bích xin thề, nàng theo hầu hạ tiểu thư từ nhỏ, chưa từng nhìn thấy tiểu thư và Lạc Nam có tiếp xúc a.
“Khanh khách, chỉ tiếc A Bích không được trải nghiệm lần luân hồi đó, nên không nhận biết chàng!” Châu Miên Mạn cười đến run rẩy bầu sữa.
“Haha, trước lạ sau quen mà!” Lạc Nam cũng thoải mái cười lớn.
“A Bích, mau chào cô gia!” Châu Miên Mạn ra hiệu nói.
A Bích mặc dù không hiểu ra sao, trong lòng tò mò ngứa ngáy đến cực điểm, vẫn ngoan ngoãn cúi đầu:
“Tiểu tỳ ra mắt cô gia!”
“Hắc hắc, ngoan!” Lạc Nam xoa xoa đầu nàng nói:
“Thời gian tới phải ủy khuất cho hai người, chịu khó ở nơi này đóng vai giam lỏng, chờ Tiểu Điệp hoàn toàn khống chế Thiên Binh Thiên Tướng rồi xuất hiện trở lại!”
“Tiểu cô nương kia có làm được không? mức độ trung thành của Thiên Binh Thiên Tướng đối với Thiên Đế gần như là tuyệt đối…” Châu Miên Mạn có chút hoài nghi năng lượng của Quân Trích Điệp.
“Nàng yên tâm đi, truyền nhân độc nhất của Quân Gia không phải nói chơi!” Lạc Nam mỉm cười.
Bên trong truyền thừa từ Ma Ấn của Quân Trích Điệp không phải thiên vi năng lượng để gia tăng tu vi hay phát triển sức mạnh, mà đa phần đều là những bí quyết để thao binh luyện mã, thuần phục quân đội, đa dụng vô cùng.
Lạc Nam đã gặp qua 1998 Tiên Ma Quân, hắn dám cam đoan chỉ có quân đội tinh nhuệ bậc nhất của Long Tộc là Long Kỵ Binh mới có thể sánh bằng.
Ngoài ra dù là Chấp Pháp Săn Ma của Săn Ma Điện cũng kém hơn một bậc.
…
Rời khỏi chỗ ở của Châu Miên Mạn, Lạc Nam bắt gặp một nữ tử tuyệt sắc đoan trang, toàn thân áo trắng phiêu dật, bộ mặt lạnh lùng đang nhìn mình.
“Thế nào rồi? đã nghĩ thông suốt chưa?” Lạc Nam mỉm cười hỏi Ngọc La Yên.
“Hừ, bằng vào thủ đoạn bẩn thỉu ngươi dùng thu phục Thiên Binh Thiên Tướng, bịa chuyện để vu oan giá họa cho Tru Tiên Điện không phải là không được!” Ngọc La Yên thẳng thừng nói, tràn đầy không tin tưởng nhìn lấy Lạc Nam.
Hiển nhiên đối với một thế lực đã thu nhận và nuôi dưỡng mình từ nhỏ cùng với một kẻ đang bắt cóc mình, Ngọc La Yên lựa chọn tin tưởng cái trước.
Lạc Nam vuốt vuốt cằm, có chút suy tư.
Nói thật nếu hắn muốn Ngọc La Yên tin tưởng mình, chỉ cần dùng Thiên Cơ Bảng tìm kiếm vị trí mà Tru Tiên Điện phạm tội trong quá khứ, lại nhờ Tuế Nguyệt Nữ Đế dùng hình chiếu quay ngược thời gian để Ngọc La Yên chứng kiến toàn bộ sự việc, nàng sẽ có được đáp án.
Bởi vì chuyện đã xảy ra quá lâu vượt khỏi khả năng của Chiếu Ảnh Kính, chỉ có cách nhờ đến nhân vật tinh thông thời không đến mức siêu tuyệt của Tuế Nguyệt mà thôi.
Nhưng đây chỉ là chuyện nhỏ, Lạc Nam không muốn làm phiến đến Tuế Nguyệt.
Nghĩ đến đây, hắn ra hiệu cho Ngọc La Yên thả lỏng tinh thần.
Ngọc La Yên lập tức đề phòng, tinh thần siết chặt, giận dữ nói: “Ngươi muốn làm gì?”
Thả lỏng tinh thần để đối thủ khống chế, nàng mới không ngốc như vậy.
“Ngũ Sắc Giới!” Lạc Nam nghiêm nghị quát.
Không gian Ngũ Sắc Giới nghe lệnh tác động lên toàn thân Ngọc La Yên, ép nàng phải thả lỏng toàn thân, không thể phản kháng.
Ở trong thế giới của mình thì Lạc Nam chính là thần, trừ khi có rất nhiều Thiên Đế liên thủ chống lại, phá nát Ngũ Sắc Giới mới có thể đối nghịch với hắn.
Nhưng Ngọc La Yên chỉ có một thân một mình, rất dễ dàng bị khống chế.
Lạc Nam đem một tia linh hồn ẩn chứa lượng thông tin khổng lồ truyền vào trong đầu Ngọc La Yên.
Những thông tin này bao gồm hành vi của Tru Tiên Điện đối với Ngọc Gia trong quá khứ, kẻ thù bên trên và vai trò quấy rối phiến vũ trụ này của Tru Tiên Điện.
Nói tóm lại, vượt khỏi tầm nhận thức của Ngọc La Yên, để nàng trong lúc nhất thời ánh mắt trở nên si ngốc, khuôn mặt mỹ miều trắng bệch.
“Thấy rồi chứ? Tru Tiên Điện và Săn Ma Điện thực chất chính là một bọn, việc cố chấp tiêu diệt Tiên Tu và Ma Tu mà bọn hắn lập ra chỉ vì muốn gây mâu thuẫn giữa hai thế giới, để phiến vũ trụ này vĩnh viễn bất ổn mà thôi!”
“Nàng sẽ không ngu xuẩn cho rằng một con sâu lớn như vậy sẽ hảo tâm cứu vớt cuộc đời nàng chứ hả?”
Lạc Nam điềm nhiên nói, phất óng tay áo rời đi, để lại Ngọc La Yên chôn chân tại chỗ.
…
Chúc cả nhà sáng cuối tuần vui vẻ <3
...
Ai có lòng ủng hộ e thì đây ạ
Số TK: 1809205083252
NGUYEN PHUOC HAU
Ngân hàng Agribank ạ. (Chi nhánh: Cờ Đỏ - Cần Thơ II)
Paypal:
[email protected]
Momo: 0942973261
Viettelpay: 9704229212704295
Bên trong đại điện, nhìn lấy Thiên Hậu…hay nói đúng hơn là Châu Miên Mạn đang lười biếng nằm trên giường, Lạc Nam mở miệng ôn nhu.
“Nghịch Long, ngươi còn muốn làm gì?” A Bích đang đứng một bên vội vàng nhảy dựng lên, tràn ngập đề phòng nhìn lấy hắn.
Hiển nhiên nàng vẫn còn rất giận dữ vì cách đó không lâu Nghịch Long đã dùng tính mạng của Thiên Hậu để áp chế và thu phục đám Thiên Binh Thiên Tướng.
Lạc Nam cười cười, lột xuống mặt nạ để lộ dung mạo tà dị, uy vũ.
“Ngươi là…Côn Lôn Thiếu Chủ Lạc Nam!?” A Bích kinh hô thành tiếng.
Dạo gần đây tin tức và danh tiếng của Lạc Nam thật sự quá thịnh, rất nhiều người của Thiên Đình đều đang bàn luận về tin tức của hắn, bức hoạt của hắn được lan truyền khắp nơi.
Dù là một cung nữ thiếp thân của Thiên Hậu là A Bích cũng không ít lần nghe các cung nữ và thái giám ở Thiên Đình bí mật nghị luận về Lạc Nam, xem hắn như tình nhân trong mộng.
Vậy mà lúc này Nghịch Long lại lộ ra thân phận thật sự là Lạc Nam?
Điều này quá mức kinh khủng.
“Xong…” A Bích toàn thân run bần bật, một cảm giác sợ hãi dâng trào, hai mắt đẫm lệ, vội vàng chắn trước người Châu Miên Mạn, vẻ tuyệt vọng ẩn sâu trong đôi mắt.
“Nha đầu có bệnh?” Lạc Nam khó hiểu nhìn lấy nàng.
“Ngươi, ngươi đã công khai thân phận trước mặt chúng ta, nói rõ không muốn để cho chúng ta sống, muốn giết người diệt khẩu đúng không?” A Bích hít sâu một hơi, ảm đạm nói chuyện.
“Phốc!” Lạc Nam bật cười, mắng nói: “Nhiều năm như vậy vẫn là nha đầu ngốc, không biết tiểu thư của nàng đã liên minh cùng Côn Lôn rồi sao?”
“A…” A Bích giật mình, lúc này mới nhớ đến tiểu thư quả thật có đề cập đã liên minh cùng Côn Lôn Giới.
Vậy chẳng phải nàng bí mật hợp tác với Lạc Nam qua mặt Thiên Đình tất cả mọi người sao?
A Bích ngơ ngác nhìn lấy Châu Miên Mạn.
Châu Miên Mạn ung dung ngồi dậy, vòng eo và thân thể thướt tha hiện rõ từng đường nét lồi lõm mê người, thản nhiên nhìn lấy hắn:
“Ngươi vừa nói A Bích vẫn là nha đầu ngốc sau nhiều năm, ngươi gặp nàng từ bao giờ?”
“Không có, hoàn toàn không có…” A Bích sợ tiểu thư của mình hiểu lầm, lắc đầu như trống bõi phủ nhận nói:
“A Bích chưa từng tiếp xúc với hắn!”
Lạc Nam cảm thán sự tỉ mỉ của Châu Miên Mạn, chỉ trong một câu nói tùy ý của hắn lại bị nàng nắm được sơ hở.
Bất quá…thân là một nam nhân, hắn đâu cần phủ nhận, ung dung nhìn thẳng vào đôi mắt đen thăm thẳm của nàng, giọng điệu ôn hòa:
“Nếu ta nói…ta từng gặp nàng và A Bích trong giấc mộng, nàng cảm thấy thế nào?”
“Mộng sao?” Châu Miên Mạn nhất thời có chút thất thần.
“Không sai, là mộng…hơn nữa còn là một giấc mộng dài!” Lạc Nam thở dài.
Châu Miên Mạn thổ khí như lan: “Thật trùng hợp, trước khi gả cho Thiên Đế ta cũng từng có một giấc mộng!”
“Nàng mơ thấy thứ gì?” Lạc Nam hiếu kỳ hỏi.
“Cũng là một giấc mộng dài…” Châu Miên Mạn mỉm cười, ánh mắt như chìm vào khoảng không hồi ức, thanh âm như nước nhẹ nhàng vang lên:
“Trong giấc mộng, một nam nhân cường thế bước vào trái tim của ta, cường thế đoạt lấy ta trước mặt Thiên Đế khiến hắn bất lực…”
Lạc Nam trái tim run lên, giọng điệu có chút gấp rút: “Nam nhân đó…là một người như thế nào?”
“Hắn sao?” Châu Miên Mạn lời nói tràn ngập tự hào:
“Hắn thân phận tôn quý kinh người, dã tâm cực lớn, lòng dạ rộng như đại hải mênh mông, dưới tay là binh hùng tướng mạnh, mọi diễn biến trong vũ trụ nằm gọn trong lòng bàn tay của hắn!”
“Mặc dù chính sự quấn thân, hắn vẫn luôn dành thời gian cho ta và các tỷ muội, phu thê luôn tình cảm thắm nồng dù trải qua rất nhiều năm!”
“Ở trong mắt người ngoài hắn là tồn tại duy ngã độc tôn, ở trong mắt thê tử hắn lại là một phu quân tốt!”
“Đáng tiếc…hắn cuối cùng không thoát khỏi vận mệnh trêu đùa, bỏ lại tất cả tỷ muội chúng ta!”
“Giấc mộng đến đó dần trở nên tan biến…”
Nhịp tim Lạc Nam đập mạnh, ngơ ngác nhìn lấy Châu Miên Mạn, giọng điệu đã dần mất bình tĩnh:
“Nàng có thể cho ta biết…hắn tên là gì không?”
“Hắn sao? gọi Long Nghịch!” Châu Miên Mạn chớp chớp bờ mi cong vuốt như muốn che dấu viền mắt dần ửng hồng, nhìn lấy nam nhân ở trước mặt mình, chậm rãi nỉ non:
“Nhưng hắn có một tật xấu, đó là hay ưa thích biến đổi dung mạo thành một nam nhân khác để trêu chọc ta và Cửu Huân Dao muội muội!”
“Ực…” Lạc Nam nuốt một ngụm nước bọt khô khốc, âm thanh khàn khàn:
“Kẻ mà hắn giả dạng gọi là gì?”
“Chuyện của ta, vì sao phải nói cho ngươi?” Châu Miên Mạn nhìn sang một bên, không thèm để ý đến hắn, biểu hiện như hờn như dỗi.
“Mạn Mạn nói cho ta! ngoan!” Lạc Nam ngồi xuống bên cạnh nàng.
Thân thể thành thục mê người của Châu Miên Mạn nhẹ run, cuối cùng cũng lấy can đảm thốt ra mấy chữ:
“Hắn tự xưng Lạc Nam!”
“Ưm…”
Nàng vừa dứt lời, chỉ cảm thấy toàn thân mình đã bị một vòng tay lực lưỡng siết chặt.
Bờ môi đỏ thẳm nhanh chóng bị đôi môi nóng rực phủ lấy, đầu lưỡi nam nhân cuồng dã tách hàm răng ngọc của nàng ra tiến thẳng vào bên trong.
Cảm giác vừa quen thuộc, vừa có chút lạ lẫm khiến Châu Miên Mạn như lơ lửng trên mây, một hàng thanh lệ chảy xuống nơi gò má, cơ thể như bông gòn mềm nhũn mặc cho hắn ôm lấy.
“Đừng khinh nhờn tiểu thư!” A Bích ở bên cạnh tức giận dậm chân khi thấy Lạc Nam cưỡng hôn Châu Miên Mạn.
Nàng liền chụp lấy bình hoa đặt bên giường, hung hăng nện vào đầu hắn.
XOẢNG…
Bình hoa vỡ tan, Lạc Nam dường như không cảm thấy được gì.
Thế giới của hắn lúc này chỉ còn lại nữ nhân nằm gọn trong lòng ngực, chỉ còn lại nhiệt độ cơ thể của nàng, hương thơm quen thuộc có thêm phần thành thục của nàng, môi nàng, lưỡi nàng và nụ hôn có phần ngượng ngịu.
A Bích vừa vội vừa giận, nhưng lại phát hiện hình như tiểu thư của mình không hề kháng cự, trái lại còn đang bắt đầu phối hợp lại với nam nhân.
Chụt…chụt…
Môi lưỡi quấn quít ngày càng nhiệt liệt, âm thanh ẩm ướt vang vọng khắp căn phòng.
Lạc Nam nhấm nháp hương tân ngọc dịch của mỹ nhân nhi, sự ngọt ngào nồng nàn như hảo tưởu ngâm ủ nhiều năm khiến hắn say mê không dứt.
Hơi thở của nàng và hắn hòa quyện cùng nhau, Châu Miên Mạn rủ xuống thân phận Thiên Hậu…nàng lúc này chỉ là một thê tử đang ra sức chiều chuộng nam nhân của mình sau ngày dài xa cách.
Không biết qua bao lâu, nụ hôn kéo dài gần như cả thập kỷ.
Môi lưỡi hai người tê dại, vòng tay siết lấy nhau như muốn dung hợp đối phương vào cơ thể mình.
Lưu luyến tách rời để lại một sợi tơ thủy trong suốt nối liền hai khoang miệng, bốn mắt đắm đuối nhìn lấy nhau.
Lạc Nam cọ mũi mình lên mũi nàng, bàn tay vuốt ve mái tóc dài xuống tận bờ mông bạo mãn, giọng điệu ôn nhu:
“Ông trời đối xử với ta thật tốt…à không, phải là Luân Hồi Thụ tiền bối có ân với ta mới đúng, nàng gặp tiền bối từ bao giờ?”
Để hắn và Châu Miên Mạn cùng trải qua một kiếp tương đồng dù thời gian thực tế nhập mộng cách xa nhau, e rằng chỉ có Luân Hồi Thụ mới đủ bản lĩnh để làm được.
Châu Miên Mạn tận hưởng vòng tay của nam nhân khiến nàng ngày nhớ đêm mong, bờ môi hơi sưng đỏ mang theo hương thơm hé mở:
“Luân Hồi Thụ tiền bối từng ghé qua Bách Lan Sơn, thời điểm thiếp đang trốn vì bị gia tộc ép gả cho Thiên Đế, cho rằng cùng thiếp hữu duyên nên cho một lần được trải nghiệm luân hồi kiếp!”
Lạc Nam than thở, trong lòng cảm khái không thôi.
Bách Lan Sơn trong giấc mộng luân hồi là nơi hắn và nàng gặp mặt, thì ở thực tế…Bách Lan Sơn cũng là nơi nàng để nàng nhập mộng và gặp được hắn.
Bưng bề hai gò má bóng loáng của Châu Miên Mạn, Lạc Nam tươi cười:
“Ta sớm nên nghỉ đến mới đúng, với tu vi Huyễn Trận ở Bách Lan Sơn trước đây của nàng, làm sao có thể qua mặt được Thiên Đế cơ chứ?”
“Không sai!” Châu Miên Mạn gật đầu, bờ môi nhếch lên đắc ý:
“Cũng nhờ lần trải nghiệm luân hồi đó mà tu vi Huyễn Trận và cả Chiến Trận của thiếp gia tăng mạnh đến Thiên Trận Đế, nhờ vậy qua mặt Thiên Đế ngay từ những ngày đầu gả vào Thiên Đình, về sau hắn có chút nghi ngờ nên mới cần đến khung xương Thiên Đế gia tăng độ chân thật!”
“Dù sao cũng là thê tử cưới hỏi đàng hoàng của Long Nghịch, đâu thể yếu kém phải không?”
Mọi thứ huyền diệu ảo mộng đến mức hoàn mỹ, Lạc Nam chỉ biết âm thầm cảm ơn Luân Hồi Thụ đã an bày.
Nói thật, ngày đó khi quyết tâm đến Thiên Đình mang Châu Miên Mạn trở về bên cạnh mình, Lạc Nam đã chuẩn bị tâm lý việc nàng đã thất thân cho Thiên Đế.
Dù sao thì thời điểm gả vào Thiên Đình, Châu Miên Mạn chỉ là một Đế Nữ của Châu Gia, thực lực cùng Thiên Đế chênh lệch quá lớn, hắn muốn cường thế chiếm hữu nàng e rằng Châu Miên Mạn vô pháp phản kháng.
Lạc Nam cũng không để tâm đến tấm màng mỏng manh đó, hắn chỉ cần trái tim và tình cảm chân thành của nữ nhân mà không phải thân thể trinh nguyên của nàng.
Nào ngờ mọi chuyện vui sướng ngoài ý muốn, Châu Miên Mạn nhờ vào kỳ ngộ với Luân Hồi Thụ mà trở thành Thiên Trận Đế, từ đó lừa gạt Thiên Đế đến tận bây giờ.
“Du Thiên Nhai ngay cả một sợi tóc của thiếp cũng chưa được chạm vào!” Châu Miên Mạn ôm cổ hắn nỉ non:
“Có trách thì trách tâm cảnh thiếp quá kém, mộng giả tình thật, đem lòng yêu nam nhân trong luân hồi bằng cả tính mạng dù không biết rằng hắn có tồn tại thật sự hay không…”
Lạc Nam hôn nhẹ lên trán nàng thủ thỉ: “Chẳng trách lần đầu gặp mặt nàng đã đối xử với ta quá tốt khiến ta cũng phải bất ngờ, cương quyết ký kết Đồng Sinh Cộng Tử với ta!”
“Ban đầu thiếp cũng không chắc chàng là người trong mộng, sợ rằng Luân Hồi Thụ tiền bối chỉ mượn dung mạo Lạc Nam ra sử dụng, chúng ta ở thực tế là người xa lạ…” Châu Miên Mạn mỉm cười mãn nguyện:
“Nhưng chính câu nói kia của chàng đã phá vỡ phòng tuyến nơi trái tim thiếp!”
“Câu nói…” Lạc Nam thoáng giật mình, chợt hiểu ý nở nụ cười ôn nhu:
“Mạn Mạn, ta đón nàng trở về!”
Châu Miên Mạn cười tươi như trăm hoa đua nở, chính là như vậy đó…
Ngoài phu quân của nàng, chưa từng ai gọi nàng bằng cái tên Mạn Mạn.
“À…xin lỗi vì đã xen vào, nhưng các người đang nói cái gì thế?” A Bích rốt cuộc nhịn không nổi phải lên tiếng.
Đôi nam nữ này kẻ xướng người họa như đã sống cùng nhau vô số năm, cử chỉ lại cực kỳ thân mật.
Nhưng A Bích xin thề, nàng theo hầu hạ tiểu thư từ nhỏ, chưa từng nhìn thấy tiểu thư và Lạc Nam có tiếp xúc a.
“Khanh khách, chỉ tiếc A Bích không được trải nghiệm lần luân hồi đó, nên không nhận biết chàng!” Châu Miên Mạn cười đến run rẩy bầu sữa.
“Haha, trước lạ sau quen mà!” Lạc Nam cũng thoải mái cười lớn.
“A Bích, mau chào cô gia!” Châu Miên Mạn ra hiệu nói.
A Bích mặc dù không hiểu ra sao, trong lòng tò mò ngứa ngáy đến cực điểm, vẫn ngoan ngoãn cúi đầu:
“Tiểu tỳ ra mắt cô gia!”
“Hắc hắc, ngoan!” Lạc Nam xoa xoa đầu nàng nói:
“Thời gian tới phải ủy khuất cho hai người, chịu khó ở nơi này đóng vai giam lỏng, chờ Tiểu Điệp hoàn toàn khống chế Thiên Binh Thiên Tướng rồi xuất hiện trở lại!”
“Tiểu cô nương kia có làm được không? mức độ trung thành của Thiên Binh Thiên Tướng đối với Thiên Đế gần như là tuyệt đối…” Châu Miên Mạn có chút hoài nghi năng lượng của Quân Trích Điệp.
“Nàng yên tâm đi, truyền nhân độc nhất của Quân Gia không phải nói chơi!” Lạc Nam mỉm cười.
Bên trong truyền thừa từ Ma Ấn của Quân Trích Điệp không phải thiên vi năng lượng để gia tăng tu vi hay phát triển sức mạnh, mà đa phần đều là những bí quyết để thao binh luyện mã, thuần phục quân đội, đa dụng vô cùng.
Lạc Nam đã gặp qua 1998 Tiên Ma Quân, hắn dám cam đoan chỉ có quân đội tinh nhuệ bậc nhất của Long Tộc là Long Kỵ Binh mới có thể sánh bằng.
Ngoài ra dù là Chấp Pháp Săn Ma của Săn Ma Điện cũng kém hơn một bậc.
…
Rời khỏi chỗ ở của Châu Miên Mạn, Lạc Nam bắt gặp một nữ tử tuyệt sắc đoan trang, toàn thân áo trắng phiêu dật, bộ mặt lạnh lùng đang nhìn mình.
“Thế nào rồi? đã nghĩ thông suốt chưa?” Lạc Nam mỉm cười hỏi Ngọc La Yên.
“Hừ, bằng vào thủ đoạn bẩn thỉu ngươi dùng thu phục Thiên Binh Thiên Tướng, bịa chuyện để vu oan giá họa cho Tru Tiên Điện không phải là không được!” Ngọc La Yên thẳng thừng nói, tràn đầy không tin tưởng nhìn lấy Lạc Nam.
Hiển nhiên đối với một thế lực đã thu nhận và nuôi dưỡng mình từ nhỏ cùng với một kẻ đang bắt cóc mình, Ngọc La Yên lựa chọn tin tưởng cái trước.
Lạc Nam vuốt vuốt cằm, có chút suy tư.
Nói thật nếu hắn muốn Ngọc La Yên tin tưởng mình, chỉ cần dùng Thiên Cơ Bảng tìm kiếm vị trí mà Tru Tiên Điện phạm tội trong quá khứ, lại nhờ Tuế Nguyệt Nữ Đế dùng hình chiếu quay ngược thời gian để Ngọc La Yên chứng kiến toàn bộ sự việc, nàng sẽ có được đáp án.
Bởi vì chuyện đã xảy ra quá lâu vượt khỏi khả năng của Chiếu Ảnh Kính, chỉ có cách nhờ đến nhân vật tinh thông thời không đến mức siêu tuyệt của Tuế Nguyệt mà thôi.
Nhưng đây chỉ là chuyện nhỏ, Lạc Nam không muốn làm phiến đến Tuế Nguyệt.
Nghĩ đến đây, hắn ra hiệu cho Ngọc La Yên thả lỏng tinh thần.
Ngọc La Yên lập tức đề phòng, tinh thần siết chặt, giận dữ nói: “Ngươi muốn làm gì?”
Thả lỏng tinh thần để đối thủ khống chế, nàng mới không ngốc như vậy.
“Ngũ Sắc Giới!” Lạc Nam nghiêm nghị quát.
Không gian Ngũ Sắc Giới nghe lệnh tác động lên toàn thân Ngọc La Yên, ép nàng phải thả lỏng toàn thân, không thể phản kháng.
Ở trong thế giới của mình thì Lạc Nam chính là thần, trừ khi có rất nhiều Thiên Đế liên thủ chống lại, phá nát Ngũ Sắc Giới mới có thể đối nghịch với hắn.
Nhưng Ngọc La Yên chỉ có một thân một mình, rất dễ dàng bị khống chế.
Lạc Nam đem một tia linh hồn ẩn chứa lượng thông tin khổng lồ truyền vào trong đầu Ngọc La Yên.
Những thông tin này bao gồm hành vi của Tru Tiên Điện đối với Ngọc Gia trong quá khứ, kẻ thù bên trên và vai trò quấy rối phiến vũ trụ này của Tru Tiên Điện.
Nói tóm lại, vượt khỏi tầm nhận thức của Ngọc La Yên, để nàng trong lúc nhất thời ánh mắt trở nên si ngốc, khuôn mặt mỹ miều trắng bệch.
“Thấy rồi chứ? Tru Tiên Điện và Săn Ma Điện thực chất chính là một bọn, việc cố chấp tiêu diệt Tiên Tu và Ma Tu mà bọn hắn lập ra chỉ vì muốn gây mâu thuẫn giữa hai thế giới, để phiến vũ trụ này vĩnh viễn bất ổn mà thôi!”
“Nàng sẽ không ngu xuẩn cho rằng một con sâu lớn như vậy sẽ hảo tâm cứu vớt cuộc đời nàng chứ hả?”
Lạc Nam điềm nhiên nói, phất óng tay áo rời đi, để lại Ngọc La Yên chôn chân tại chỗ.
…
Chúc cả nhà sáng cuối tuần vui vẻ <3
...
Ai có lòng ủng hộ e thì đây ạ
Số TK: 1809205083252
NGUYEN PHUOC HAU
Ngân hàng Agribank ạ. (Chi nhánh: Cờ Đỏ - Cần Thơ II)
Paypal:
[email protected]
Momo: 0942973261
Viettelpay: 9704229212704295