Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 24
Ads “Từ nơi này đi vào trong ạ?” Phỉ Lệ hiếu kì đứng trên một đài đá nhỏ, không ngừng nhìn bốn phía xung quanh, đài đá kì quái này nằm ở phía trước bảo khố Phan Đa Lạp chừng một trăm thước, hơn nữa khắp nơi xung quanh là phù hiệu quái dị, cảm giác quỷ dị không nói nên lời.
“Đúng vậy, muốn đi vào trong bảo khố Phan Đa Lạp chỉ có thể đi qua ma pháp đài này, phương pháp khởi động chỉ có các thế hệ tộc trưởng mới biết, những đường khác đi vào bảo khố sẽ bị ma thú bên trong và tiền bối trong tộc chúng ta giết chết.” Mạt Đức nghiêm túc nói, nói cho cùng thì khởi động ma pháp đài này cực kì hao phí ma lực.
“Vâng.” Phỉ Lệ nghiêm túc đứng trên đài không nhúc nhích nhìn chăm chú Mạt Đức và Thánh Nhật Nhĩ Mạn thủ thế, phức tạp còn có thiêng liêng không nói nên lời.
Dường như có chút quen thuộc, nhưng cảm giác quen thuộc này là từ đâu tới? Phỉ Lệ hơi nhíu mày, rõ ràng có chút hoang mang và bất an.
Khi Mạt Đức và Thánh Nhật Nhĩ Mạn thủ thế phức tạp càng lúc càng nhanh thì bầu không khí xung quanh dần dần trở nên đặc quánh, không phải tản ra một cổ khí tức tử vong và là mùi thối phát ra từ các thi thể mục nát. Đây, đây là có chuyện gì? Hơn nữa không gian xung quanh không ngừng đè ép cô, đây chẳng lẽ là cái gọi là Không gian ma pháp sao? Dường như không giống Lạp Mạc Nhĩ mô tả với cô.
“Phan Đa Lạp phong bạo, mau dừng lại, Mạt Đức, mau dừng lại!” Thánh Nhật Nhĩ Mạn nôn nóng quát lên. Thế là thế nào? Phan Đa Lạp phong bạo không phải còn một năm nữa sao? Sao lại có thể đến sớm chứ?
“Cái gì? Phan Đa Lạp phong bạo không phải còn một năm nữa sao?” Mạt Đức mạo hiểm bị nguy cơ phản phệ dừng ma lực trong tay, chết tiệt nếu như là Phan Đa Lạp phong bạo thật thì hiện tại Phỉ Lệ tiểu bảo bối gặp nguy hiểm rồi.
Phan Đa Lạp phong bạo dù là tộc nhân bên trong bí cảnh cũng không dám tùy tiện thử nghiệm, nên khi nó hình thành thì mọi người đều bị cấm xuất nhập. Nhưng vì sao lại đến sớm, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
“La Tư, Đế Á, mau, mau qua đây!” Mạt Đức lớn tiếng kêu, chết tiệt, là xảy ra chuyện gì chứ? Phan Đa Lạp phong bạo đến sớm, không phải là một trăm năm mới hình thành một lần sao?
Phỉ Lệ mờ mịt nhìn cảnh tượng trước mắt, đây là thế nào? Vì sao lại không giống như Mạt Đức gia gia mô tả trước kia, không phải gia gia đã nói bên trong Phan Đa Lạp tự hình thành một thế giới, hơn nữa rất đẹp, chỉ cần bản thân đi qua truyền tống ma pháp trận này sẽ có tộc nhân Đức Cổ Lạp nghênh đón mình đi bảo khố Phan Đa Lạp sao?
Vì sao trước mắt cô lại hoang vu như vậy, khắp nơi xung quanh là quang cảnh vắng lặng, ngay cả bùn đất dưới chân cũng không ngừng tản ra từng trận mùi tanh tưởi, theo bầu không khí không ngừng dồn nén xung quanh, cỗ khí tức khó ngửi kia càng mãnh liệt hơn, mà uy áp xung quanh cũng ngày càng mạnh. Rốt cuộc là chuyện gì đây?
Đây thật sự là bảo khố Phan Đa Lạp sao? Khẳng định nơi này không phải địa ngục chứ?
“Cha, xảy ra chuyện gì?” Đám người La Tư kinh ngạc đi qua. Bởi vì theo tổ huấn, khi khởi động ma pháp đài chỉ được có hai tộc trưởng hoặc hai người mạnh nhất hai tộc mới có thể ở xung quanh ma pháp đài, những người khác không được đến gần.
“Có phải Phỉ Lệ xảy ra chuyện rồi không?” Đế Á là người đầu tiên phản ứng kịp, bởi vì nàng đứng ở chỗ không xa Phỉ Lê, nhưng Phỉ Lệ lại giống như không thấy nàng, phụ thân thì tình hình có vẻ không ổn lắm, giống như bị ma lực phản phệ, Thánh Nhật Nhĩ Mạn thúc thúc cũng như vậy. Đế Á lập tức muốn xông tới chỗ Phỉ Lệ đứng.
Nhưng phía trước có một bức tường mỏng manh trong suốt không ngừng ngăn trở Đế Á tiến lên. Nhất thời Đế Á sốt ruột, lớn tiếng hô với Phỉ Lệ phía trước.
“Phỉ Lệ bảo bối nghe được không? Mau rời khỏi đó, Phỉ Lệ bảo bối có nghe mụ mụ nói không?” Đế Á nhất thời bất chấp hình tượng, thủy hệ ma pháp không ngừng tuôn ra từ trong tay nàng, nhưng khi ma pháp đụng đến tầng lá chắn kia đều bị thôn phệ.
Ngay lập tức mọi người đều biết xảy ra chuyện lớn rồi, không ai đình chỉ dùng ma pháp công kích tầng lá chắn trên ma pháp đài kia nhưng lại không có chút phản ứng nào.
Mọi người kinh sợ nhìn bóng dáng tiểu Phỉ Lệ dần dần phai nhạt trên ma pháp đài, cuối cùng biến mất. Đế Á toàn thân vô lực ngã vào lòng La Tư.
Cảm giác đau lòng từ trái tim lan ra toàn thân, giống như cảm giác đau lòng khi lúc trước nàng biết được Phỉ Lệ vừa sinh ra đã bắt đầu ngủ say, chẳng qua là bây giờ tựa hồ mãnh liệt hơn lần trước rất nhiều.
“Cha, đây là có chuyện gì?” La Tư không dám tin tưởng chuyện xảy ra trước mắt, không phải là cho Phỉ Lệ bảo bối đi bảo khố Phan Đa Lạp thôi sao? Đây đều là chuyện từng tộc nhân đều phải trải qua không phải sao? Nhưng vì sao trước mắt lại không phải chuyện như vậy?
“Phan Đa Lạp phong bạo.” Sắc mặt Mạt Đức u ám nói ra năm chữ, sau đó nhắm hai mắt lại. Vì sao Phan Đa Lạp phong bạo lại tới sớm, thậm chí ngay cả bí cảnh bên kia cũng không có tin tức gì, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? (sao hỏi câu này hoài vậy? )
“Cái gì? Đó không phải chỉ là truyền thuyết thôi sao? La Tư và La Bá Đặc là hai người biết rõ nội tình khi nghe đến năm chữ này thì sắc mặt nháy mắt trở nên trắng bệch, bọn họ cũng chỉ là thấy trong bí văn của gia tộc, không nghĩ đến thì ra thực sự tồn tại. Nghĩ đến bản thân được chứng kiến tràng diện đáng sợ cuả Phan Đa Lạp phong bạo được mô tả trong sách thì nhất thời cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
“Không, Phan Đa Lạp phong bạo mỗi một trăm năm sẽ xuất hiện bên trong Phan Đa Lạp. Chỉ vì không gây hoang mang không cần thiết nên chuyện này chỉ có lưỡng đại tộc trưởng các đời mới biết được.” Mạt Đức được La Bá Đức đỡ run run đứng lên, còn Thánh Nhật Nhĩ Mạn vẫn đang còn điều tức, Khải Kỳ bọn họ không có thiên phú cường đại như gia tộc Đức Cổ Lạp.
Cho nên bọn họ cũng không dám tìu tiện chạm vào lão, chỉ có thể để lão chậm rãi điều tức.
“Vậy Phỉ Lệ nó…” Đế Á chưa nói xong thì đã hôn mê bất tỉnh. La Tư bên cạnh và An Na thì vẻ mặt đã trắng bệch, nhìn chăm chú vào ma pháp đài đã trống không phía trước.
“Phỉ Lệ sẽ thế nào?” La Tư khàn khàn hỏi, vừa gắt gao ôm Đế Á vào trong lòng. Vì sao khi cho bọn họ hi vọng thì lại bóp chết rành rành như thế.
“Rất khó nói, có khả năng là bị cuốn vào trong không gian phong bạo, cũng có thể là tiến vào không gian bất kì bên trong Phan Đa Lạp, chờ lát nữa ta sẽ đi bí cảnh gia tộc, hỏi nhận định của bọn họ xem. Con chăm sóc Đế Á thật tốt đi. Nói không chừng Phỉ Lệ sẽ trực tiếp tiến vào lịch lãm bí cảnh gia tộc thì sao? Mạt Đức vô thần nhìn chăm chú ma pháp đài nơi xa kia. Phỉ Lệ chính là người có thiên phú cao nhất ở gia tộc Đức Cổ Lạp gần một ngàn năm nay. Nên lão không tin sẽ bị bóp chết như thế, kì tích luôn tồn tại không phải sao? Nhất thời một cỗ khí thế kinh người truyền ra từ hoàng cung Khải Kỳ đế quốc, hù dọa vô số cường giả hoang mang sợ hãi, xem ra bầu trời cũng sắp phải đổi rồi.
“Đúng vậy, muốn đi vào trong bảo khố Phan Đa Lạp chỉ có thể đi qua ma pháp đài này, phương pháp khởi động chỉ có các thế hệ tộc trưởng mới biết, những đường khác đi vào bảo khố sẽ bị ma thú bên trong và tiền bối trong tộc chúng ta giết chết.” Mạt Đức nghiêm túc nói, nói cho cùng thì khởi động ma pháp đài này cực kì hao phí ma lực.
“Vâng.” Phỉ Lệ nghiêm túc đứng trên đài không nhúc nhích nhìn chăm chú Mạt Đức và Thánh Nhật Nhĩ Mạn thủ thế, phức tạp còn có thiêng liêng không nói nên lời.
Dường như có chút quen thuộc, nhưng cảm giác quen thuộc này là từ đâu tới? Phỉ Lệ hơi nhíu mày, rõ ràng có chút hoang mang và bất an.
Khi Mạt Đức và Thánh Nhật Nhĩ Mạn thủ thế phức tạp càng lúc càng nhanh thì bầu không khí xung quanh dần dần trở nên đặc quánh, không phải tản ra một cổ khí tức tử vong và là mùi thối phát ra từ các thi thể mục nát. Đây, đây là có chuyện gì? Hơn nữa không gian xung quanh không ngừng đè ép cô, đây chẳng lẽ là cái gọi là Không gian ma pháp sao? Dường như không giống Lạp Mạc Nhĩ mô tả với cô.
“Phan Đa Lạp phong bạo, mau dừng lại, Mạt Đức, mau dừng lại!” Thánh Nhật Nhĩ Mạn nôn nóng quát lên. Thế là thế nào? Phan Đa Lạp phong bạo không phải còn một năm nữa sao? Sao lại có thể đến sớm chứ?
“Cái gì? Phan Đa Lạp phong bạo không phải còn một năm nữa sao?” Mạt Đức mạo hiểm bị nguy cơ phản phệ dừng ma lực trong tay, chết tiệt nếu như là Phan Đa Lạp phong bạo thật thì hiện tại Phỉ Lệ tiểu bảo bối gặp nguy hiểm rồi.
Phan Đa Lạp phong bạo dù là tộc nhân bên trong bí cảnh cũng không dám tùy tiện thử nghiệm, nên khi nó hình thành thì mọi người đều bị cấm xuất nhập. Nhưng vì sao lại đến sớm, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
“La Tư, Đế Á, mau, mau qua đây!” Mạt Đức lớn tiếng kêu, chết tiệt, là xảy ra chuyện gì chứ? Phan Đa Lạp phong bạo đến sớm, không phải là một trăm năm mới hình thành một lần sao?
Phỉ Lệ mờ mịt nhìn cảnh tượng trước mắt, đây là thế nào? Vì sao lại không giống như Mạt Đức gia gia mô tả trước kia, không phải gia gia đã nói bên trong Phan Đa Lạp tự hình thành một thế giới, hơn nữa rất đẹp, chỉ cần bản thân đi qua truyền tống ma pháp trận này sẽ có tộc nhân Đức Cổ Lạp nghênh đón mình đi bảo khố Phan Đa Lạp sao?
Vì sao trước mắt cô lại hoang vu như vậy, khắp nơi xung quanh là quang cảnh vắng lặng, ngay cả bùn đất dưới chân cũng không ngừng tản ra từng trận mùi tanh tưởi, theo bầu không khí không ngừng dồn nén xung quanh, cỗ khí tức khó ngửi kia càng mãnh liệt hơn, mà uy áp xung quanh cũng ngày càng mạnh. Rốt cuộc là chuyện gì đây?
Đây thật sự là bảo khố Phan Đa Lạp sao? Khẳng định nơi này không phải địa ngục chứ?
“Cha, xảy ra chuyện gì?” Đám người La Tư kinh ngạc đi qua. Bởi vì theo tổ huấn, khi khởi động ma pháp đài chỉ được có hai tộc trưởng hoặc hai người mạnh nhất hai tộc mới có thể ở xung quanh ma pháp đài, những người khác không được đến gần.
“Có phải Phỉ Lệ xảy ra chuyện rồi không?” Đế Á là người đầu tiên phản ứng kịp, bởi vì nàng đứng ở chỗ không xa Phỉ Lê, nhưng Phỉ Lệ lại giống như không thấy nàng, phụ thân thì tình hình có vẻ không ổn lắm, giống như bị ma lực phản phệ, Thánh Nhật Nhĩ Mạn thúc thúc cũng như vậy. Đế Á lập tức muốn xông tới chỗ Phỉ Lệ đứng.
Nhưng phía trước có một bức tường mỏng manh trong suốt không ngừng ngăn trở Đế Á tiến lên. Nhất thời Đế Á sốt ruột, lớn tiếng hô với Phỉ Lệ phía trước.
“Phỉ Lệ bảo bối nghe được không? Mau rời khỏi đó, Phỉ Lệ bảo bối có nghe mụ mụ nói không?” Đế Á nhất thời bất chấp hình tượng, thủy hệ ma pháp không ngừng tuôn ra từ trong tay nàng, nhưng khi ma pháp đụng đến tầng lá chắn kia đều bị thôn phệ.
Ngay lập tức mọi người đều biết xảy ra chuyện lớn rồi, không ai đình chỉ dùng ma pháp công kích tầng lá chắn trên ma pháp đài kia nhưng lại không có chút phản ứng nào.
Mọi người kinh sợ nhìn bóng dáng tiểu Phỉ Lệ dần dần phai nhạt trên ma pháp đài, cuối cùng biến mất. Đế Á toàn thân vô lực ngã vào lòng La Tư.
Cảm giác đau lòng từ trái tim lan ra toàn thân, giống như cảm giác đau lòng khi lúc trước nàng biết được Phỉ Lệ vừa sinh ra đã bắt đầu ngủ say, chẳng qua là bây giờ tựa hồ mãnh liệt hơn lần trước rất nhiều.
“Cha, đây là có chuyện gì?” La Tư không dám tin tưởng chuyện xảy ra trước mắt, không phải là cho Phỉ Lệ bảo bối đi bảo khố Phan Đa Lạp thôi sao? Đây đều là chuyện từng tộc nhân đều phải trải qua không phải sao? Nhưng vì sao trước mắt lại không phải chuyện như vậy?
“Phan Đa Lạp phong bạo.” Sắc mặt Mạt Đức u ám nói ra năm chữ, sau đó nhắm hai mắt lại. Vì sao Phan Đa Lạp phong bạo lại tới sớm, thậm chí ngay cả bí cảnh bên kia cũng không có tin tức gì, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? (sao hỏi câu này hoài vậy? )
“Cái gì? Đó không phải chỉ là truyền thuyết thôi sao? La Tư và La Bá Đặc là hai người biết rõ nội tình khi nghe đến năm chữ này thì sắc mặt nháy mắt trở nên trắng bệch, bọn họ cũng chỉ là thấy trong bí văn của gia tộc, không nghĩ đến thì ra thực sự tồn tại. Nghĩ đến bản thân được chứng kiến tràng diện đáng sợ cuả Phan Đa Lạp phong bạo được mô tả trong sách thì nhất thời cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
“Không, Phan Đa Lạp phong bạo mỗi một trăm năm sẽ xuất hiện bên trong Phan Đa Lạp. Chỉ vì không gây hoang mang không cần thiết nên chuyện này chỉ có lưỡng đại tộc trưởng các đời mới biết được.” Mạt Đức được La Bá Đức đỡ run run đứng lên, còn Thánh Nhật Nhĩ Mạn vẫn đang còn điều tức, Khải Kỳ bọn họ không có thiên phú cường đại như gia tộc Đức Cổ Lạp.
Cho nên bọn họ cũng không dám tìu tiện chạm vào lão, chỉ có thể để lão chậm rãi điều tức.
“Vậy Phỉ Lệ nó…” Đế Á chưa nói xong thì đã hôn mê bất tỉnh. La Tư bên cạnh và An Na thì vẻ mặt đã trắng bệch, nhìn chăm chú vào ma pháp đài đã trống không phía trước.
“Phỉ Lệ sẽ thế nào?” La Tư khàn khàn hỏi, vừa gắt gao ôm Đế Á vào trong lòng. Vì sao khi cho bọn họ hi vọng thì lại bóp chết rành rành như thế.
“Rất khó nói, có khả năng là bị cuốn vào trong không gian phong bạo, cũng có thể là tiến vào không gian bất kì bên trong Phan Đa Lạp, chờ lát nữa ta sẽ đi bí cảnh gia tộc, hỏi nhận định của bọn họ xem. Con chăm sóc Đế Á thật tốt đi. Nói không chừng Phỉ Lệ sẽ trực tiếp tiến vào lịch lãm bí cảnh gia tộc thì sao? Mạt Đức vô thần nhìn chăm chú ma pháp đài nơi xa kia. Phỉ Lệ chính là người có thiên phú cao nhất ở gia tộc Đức Cổ Lạp gần một ngàn năm nay. Nên lão không tin sẽ bị bóp chết như thế, kì tích luôn tồn tại không phải sao? Nhất thời một cỗ khí thế kinh người truyền ra từ hoàng cung Khải Kỳ đế quốc, hù dọa vô số cường giả hoang mang sợ hãi, xem ra bầu trời cũng sắp phải đổi rồi.