Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 354
"Ta biết nên làm như thế nào rồi." La Tư đồng ý gật đầu một cái, sau đó ung dung đi ra ngoài. Lát nữa có nên đi tìm đám người Lạp Mạc Nhĩ hay không đây? Dù sao Phỉ Lệ đã ngủ say ở Phan Đa Lạp hai năm rưỡi, có lẽ đã đủ lâu. Không biết bọn họ có biết gì hay không? Thời gian Long Vực mở ra càng lúc càng gần, đế quốc Thú Nhân và đế quốc Phong Hành đang rục rịch muốn ngóc đầu dậy, lần này không biết ai sẽ là kẻ cười đến cuối cùng. La Tư khát máu nhìn bầu trời, ánh mặt trời nóng rực chiếu xuống khắp vùng đất, làm cho người ta có cảm giác xông thẳng tới mê ly.
"Đám người Lạp Mạc Nhĩ đang ở nơi nào?" La Tư nhìn nhìn chằm chằm tấm bản đồ quân sự trên mặt bàn. Còn Phỉ Khắc Tư và Bào Địch thì có vẻ mặt không sao cả đùa bỡn ma hạch trong tay, không biết đang suy nghĩ cái gì?
"Đang ở trong viện trước kia của Phỉ Lệ, Cửu Ngân cùng Kỳ Dương cũng đã tới, hình như là do đã cảm nhận được Phỉ Lệ thức tỉnh." Phỉ Khắc Tư ngẩng đầu lên, sau đó lại cúi đầu, cho dù Phỉ Lệ trở lại, cũng không tới phiên bọn hắn quan tâm, bọn hắn bây giờ đã bị Phỉ Lệ ruồng bỏ, Phỉ Khắc Tư bất mãn lẩm bẩm trong lòng, đụng phải mấy tên đánh cũng đánh không lại, mắng cũng không được, bọn hắn chỉ có thể lựa chọn im lặng.
"Con nghe thấy lúc nào?" La Tư kích động hỏi, Phỉ Lệ đã thức tỉnh, vậy có phải đại biểu rằng bọn họ có thể tiến hành tất cả các hành động trước thời hạn hay không? Khó trách La Bá Đặc lại nói hắn đã nhận được lệnh của các Trưởng lão ở Thần điện, không cần phải ẩn nhẫn nữa, xem ra là ý tứ của Phỉ Lệ!
Thật ra thì từ lúc Phỉ Lệ vừa được sinh ra, bọn họ cũng đã biết nha đầu này không tầm thường, nhưng Trưởng lão trong Thần điện của bí cảnh đã dặn dò bọn họ, không thể tùy ý tiết lộ. Dù cho Phỉ Lệ có thân phận gì, thì cả đời này Phỉ Lệ vẫn là nữ nhi bảo bối quý giá nhất của bọn họ, đây là sự thật tuyệt đối không thể thay đổi.
"Cách đây không lâu, những người đó nói cho gia gia, gia gia liền không đợi được đi tìm gia gia Thánh Nhật Nhĩ Man, nói là có chuyện hay sắp xảy ra rồi." Phỉ Khắc Tư nhẹ giọng nói, khẽ bĩu môi, chuyện hay ở gia tộc Đức Cổ Lạp chính là bắt đầu chém giết.
Bọn họ vốn là người ở trong bóng tối, cho nên nhạy cảm với hơi thở máu tanh hơn so với bất cứ kẻ nào, vì thế bọn họ có thói quen chém giết, thậm chí còn yêu thích chém giết.
"Cha hiểu rồi, Phỉ Khắc Tư, bây giờ con cùng Bào Địch lập tức tới quân doanh Thanh Y quân, phân phó bọn họ chuẩn bị chiến tranh, rất nhanh chúng ta sẽ được chém giết rồi, gia tộc Đức Cổ Lạp chúng ta sẽ có thể đứng ở nơi cao nhất trên Đại lục này một lần nữa." La Tư hưng phấn khát máu, trước vẫn luôn cẩn thận đè nén triển khai Thanh Y quân, lần này hẳn là nên triệt để cướp sạch một lần. Không ai có thể cản được đường đi của Đức Cổ Lạp.
"Tuân lệnh!" Phỉ Khắc Tư cùng Bào Địch nhìn nhau, hưng phấn cười lên, lúm đồng tiền dần dần xuất hiện trên gò má bọn họ, nổi lên máu tanh quen thuộc.
Khi mấy bóng dáng biến mất khỏi phủ Công tước Đức Cổ Lạp, thì chỉ còn mỗi La Tư, ông lắc mình một cái liền đi vào trong viện của Phỉ Lệ.
"Ta muốn biết khi nào thì Phỉ Lệ sẽ trở về, còn có tam giới của các ngươi đã chuẩn bị đến đâu rồi?" La Tư không quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi chuyện mà mình muốn biết.
Hắn biết một khi chiến tranh nổ ra, thì chắc chắn là tới chết mới thôi, Đại lục Phi Long có mối quan hệ quá mức chặt chẽ với tam giới, cho nên tam giới nhất định không cho phép xảy ra bất kỳ sai lầm nào, bởi vì bất cứ sai sót nào, đều có thể làm thay đổi toàn cục. Đức Cổ Lạp chưa bao giờ chiến đấu mà không nắm chắc phần thắng.
"Rất nhanh, chúng ta sẽ xử lý tốt chuyện của tam giới, ngươi không phải cần lo lắng, ngươi chỉ cần kiềm hãm Đại lục Phi Long cho tốt là được rồi, nếu như đến lúc đó cần ta ra tay, thì cứ nói một tiếng!" Lạp Mạc Nhĩ lạnh lùng nói, khi nhắc đến Phỉ Lệ rất nhanh sẽ trở lại, trong mắt lại lộ ra sự nhớ nhung, còn Cửu Ngân cùng Kỳ Dương đứng bên cạnh Lạp Mạc Nhĩ đều im lặng không lên tiếng, có lẽ giống như Lạp Mạc Nhĩ, lặng lẽ nhìn về phương xa.
"Cha La Tư không cần lo lắng nữa! Con đã trở lại." Ngay lúc La Tư đanh định nói gì đó, thì đột nhiên giữa không trung lại xuất hiện một chút dao động, ba bóng người đột ngột đứng ở nơi đó.
Váy dài màu trắng đơn giản, mặt nạ màu bạc toàn là hoa văn của hoa Mạn Đà La, thân hình thon dài cứ đứng yên ở trên không trung như thế, không phóng thích ra một chút ma lực nào, đám người Lạp Mạc Nhĩ đều khiếp sợ nhìn nữ tử này.
Thời gian hai năm rưỡi, khiến Phỉ Lệ càng thành thục hơn, càng có hơi thở của cường giả cấp thượng vị, chỉ tùy ý đứng ở nơi đó, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác khí thế không thể bỏ qua, da thịt dưới ánh mặt trời, phát ra ánh sáng trong suốt lấp lánh, giống như chỉ cần cấu nhẹ một cái, sẽ chảy ra nước. Đôi môi đỏ mọng khẽ mở không ngừng dụ hoặc người khác nếm thử, tóc dài bay lượn giống như bao trọn nàng vào trong không gian màu tím.
"Chào mừng trở lại! Không biết chúng ta nên gọi nàng như thế nào? Là đại nhân Vân Tiêu hay là Phỉ Lệ?" Khi Lạp Mạc Nhĩ thấy bóng dáng kia, hai mắt co lại một chút, sợ hãi, sợ hãi, rồi mừng rỡ. Các loại cảm xúc khác nhau nhanh chóng lướt qua tròng mắt màu vàng của Lạp Mạc Nhĩ.
Hai người đứng bên cạnh Lạp Mạc Nhĩ cũng có vẻ mặt giống như thế, chỉ là trong bọn hắn thì cảm xúc của Cửu Ngân là lộ ra rõ ràng nhất, gò má tái nhợt không còn chút máu, không biết làm sao nhìn bóng dáng của Phỉ Lệ, mặc dù cách lớp mặt nạ màu bạc, nhưng khí thế bức người kia, lại càng làm nổi bật thêm.
Lời nói của Vân Tiêu kiếp trước, lại một lần nữa lặp lại trong đầu Cửu Ngân. Trí nhớ đã được dung hợp toàn bộ rồi sao? Như vậy nàng có cần chúng ta nữa không? Cửu Ngân chợt phát hiện ra chỉ là một câu nói đơn giản, nhưng hắn lại không nói ra được, đôi tay đang run rẩy đang nhắc nhở hắn, sự sợ hãi trong thâm tâm mình.
"Gọi ta là Phỉ Lệ được rồi, cái tên Vân Tiêu này đã là quá khứ, kiếp này ta chỉ là Phỉ Lệ, Phỉ Lệ. Pháp. Đức Cổ Lạp." Phỉ Lệ từ từ hạ xuống, dĩ nhiên không bỏ qua biểu tình chỉ lóe lên một chút rồi biến mất của bọn họ, khóe miệng thoáng qua một nụ cười giảo hoạt, tiểu hài tử không nghe lời, cần phải dạy dỗ! Cho nên đây là sự trừng phạt cho bọn hắn, ai bảo không chịu nghe lời của nàng..., cứ đòi đi Thiên giới, không phải là muốn chết sao? Cho nên để nàng giáo huấn một chút, đám tiểu hài tử không biết nghe lời này.
"Bảo bối Phỉ Lệ thế nhưng không để ý tới cha, cha rất đau lòng đấy!" La Tư tỉnh bơ quan sát mấy người đang nhìn nhau, dĩ nhiên cũng không bỏ qua hai người đứng bên cạnh Phỉ Lệ, không cách nào thăm dò được thực lực yếu hay mạnh, vậy thì họ hẳn là trưởng lão trong bí cảnh. Xem ra thân phận thật sự của Phỉ Lệ không phải bình thường, nhưng mà mặc kệ Phỉ Lệ có thân phận gì, con bé vẫn là nữ nhi của hắn, không phải sao? La Tư cao hứng nhìn thiên hạ xinh đẹp kia, dù là Đế Á cũng không bằng một phần vạn của con bé, không hổ là nữ nhi của hắn mà!
"Không có mà, Phỉ Lệ làm sao có thể không để ý tới cha La Tư cơ chứ? Con mới biết được tin đế quốc Thú nhân sắp động thủ rồi! Cha La Tư không cần chuẩn bị sao?" Phỉ Lệ ngây thơ nhìn La Tư, sau đó dựa vào trong ngực La Tư làm nũng, thật ra thì lúc xuất hiện, nàng đã sợ, sợ ánh mắt xa lạ trong mắt ông ấy, nhưng khi thấy La Tư từ đầu đến cuối vẫn là ánh mắt cưng chiều, Phỉ Lệ rốt cuộc cũng đã thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên không khiến nàng thất vọng, gia tộc Đức Cổ Lạp vẫn là người thân nhất của nàng.
Cho dù nàng có thân phận như thế nào, bọn họ vẫn luôn là người thân nhất của nàng. Điều này tuyệt đối sẽ không thay đổi, Phỉ Lệ thỏa mãn tựa đầu tựa vào trong ngực La Tư, hưởng thụ sự ấm áp này.
"Không thể nào! Bắt đầu nhanh như vậy sao, bảo bối Phỉ Lệ, lần sau cha sẽ tới tìm con." La Tư nghe Phỉ Lệ nói xong, thì nhanh chóng xông ra ngoài. Dĩ nhiên là ông đã bỏ qua sự giảo hoạt trong mắt Phỉ Lệ chỉ lóe lên rồi biến mất.
“Cha La Tư, Phỉ Lệ thật sự không lừa người mà, chỉ là con không nói cho người biết, đế quốc Thú nhân chuẩn bị 15 tháng sau sẽ tiến công mà thôi, hôm nay mới là mùng 1, nhưng mà cũng không sao, cha La Tư sẽ không để ý đúng không?”
"Phỉ Lệ?" Kỳ Dương co quắp khóe miệng mấy cái, im lặng nhìn cái tính trẻ con của Phỉ Lệ, cái vẻ mặt vô tội này, lúc ở ngọn núi Thác Tháp, hắn đã thấy rất nhiều lần, mỗi lần chỉ cần Phỉ Lệ muốn trêu cợt người khác, liền xuất hiện vẻ mặt ngây thơ như vậy, hơn nữa những lúc đó, đều sẽ là vẻ mặt thuần khiết, mặc dù không phải nàng cố ý, nhưng thật sự đúng là rất đáng đánh đòn.
"Sao thế?" Phỉ Lệ khó hiểu nhìn gương mặt tuấn tú của Kỳ Dương đang vặn vẹo, còn có bộ dạng cười như không cười của Cửu Ngân cùng Lạp Mạc Nhĩ, không biết làm sao sờ sờ mặt của mình, chẳng lẽ trên mặt của nàng có cái gì bẩn sao? Nếu không tại sao bọn họ lại có bộ dạng như gặp phải quỷ thế.
Không lấy được câu trả lời, Phỉ Lệ không thể làm gì khác hơn là nhờ Vân Lôi cùng Vân Hỏa sau lưng giúp đỡ.
"Chủ nhân chính người đã nói rồi." Vân Lôi nghiêm trang nói, nhưng là sâu trong đáy mắt lại xuất hiện chút bất đắc dĩ cùng ý cười, thật sự là rất khác biệt với kiếp trước, nhưng mà mặc kệ chủ nhân biến thành như thế nào, vĩnh viễn đều là chủ nhân mà bọn họ tôn kính nhất.
"A! Ta nói ra rồi." Phỉ Lệ ngây thơ nói, chỉ là trong lòng lại liên tục chửi bậy, mất hết cả mặt mũi rồi, trước kia ở ngọn núi Thác Tháp, nàng hình như cũng làm ra chuyện như thế này, vì thế không ít lần bị Tước Nhiên chỉnh đốn, vốn cho rằng đó là di chứng của việc bị đám người Khoa Đặc hành hạ, không nghĩ tới bây giờ lại không cẩn thận nói ra, quả nhiên là không thể làm chuyện xấu. Phỉ Lệ buồn bực lẩm bẩm, không biết là đang nói cái gì?
"Phỉ Lệ, nàng không có lời gì muốn nói với ta sao?" Kỳ Dương lắc mình một cái, liền tới sau lưng Phỉ Lệ, nhanh nhẹn kéo nàng vào trong ngực, hai tay ôm chặt cái eo thon của nàng, hơi thở nam tính ấm áp vây nàng vào bên trong, đầu lưỡi mịn màng, trêu đùa mơn trớn vành tai nàng, sau đó khiêu khích nhìn Lạp Mạc Nhĩ cùng Cửu Ngân, về phần Vân Lôi cùng Vân Hỏa thì còn lại là hoàn toàn bị bọn họ xem nhẹ.
Mặc dù họ rất muốn ra tay, nhưng vì Phỉ Lệ không ra lệnh, bọn họ cũng chỉ có thể đứng ở một bên, cứ trợn mắt lên, phóng sát khí về phía Kỳ Dương.
Đối mặt với sự khiêu khích của Kỳ Dương, Lạp Mạc Nhĩ thú vị nhíu đầu lông mày, không biến sắc nhìn, cũng không tính ra tay. Cửu Ngân thì liều mạng nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Kỳ Dương, hận không thể xông lên xé xác Kỳ Dương, nhưng lại nề hà Phỉ Lệ vẫn còn ở trong tay Kỳ Dương, cho nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.
"Đám người Lạp Mạc Nhĩ đang ở nơi nào?" La Tư nhìn nhìn chằm chằm tấm bản đồ quân sự trên mặt bàn. Còn Phỉ Khắc Tư và Bào Địch thì có vẻ mặt không sao cả đùa bỡn ma hạch trong tay, không biết đang suy nghĩ cái gì?
"Đang ở trong viện trước kia của Phỉ Lệ, Cửu Ngân cùng Kỳ Dương cũng đã tới, hình như là do đã cảm nhận được Phỉ Lệ thức tỉnh." Phỉ Khắc Tư ngẩng đầu lên, sau đó lại cúi đầu, cho dù Phỉ Lệ trở lại, cũng không tới phiên bọn hắn quan tâm, bọn hắn bây giờ đã bị Phỉ Lệ ruồng bỏ, Phỉ Khắc Tư bất mãn lẩm bẩm trong lòng, đụng phải mấy tên đánh cũng đánh không lại, mắng cũng không được, bọn hắn chỉ có thể lựa chọn im lặng.
"Con nghe thấy lúc nào?" La Tư kích động hỏi, Phỉ Lệ đã thức tỉnh, vậy có phải đại biểu rằng bọn họ có thể tiến hành tất cả các hành động trước thời hạn hay không? Khó trách La Bá Đặc lại nói hắn đã nhận được lệnh của các Trưởng lão ở Thần điện, không cần phải ẩn nhẫn nữa, xem ra là ý tứ của Phỉ Lệ!
Thật ra thì từ lúc Phỉ Lệ vừa được sinh ra, bọn họ cũng đã biết nha đầu này không tầm thường, nhưng Trưởng lão trong Thần điện của bí cảnh đã dặn dò bọn họ, không thể tùy ý tiết lộ. Dù cho Phỉ Lệ có thân phận gì, thì cả đời này Phỉ Lệ vẫn là nữ nhi bảo bối quý giá nhất của bọn họ, đây là sự thật tuyệt đối không thể thay đổi.
"Cách đây không lâu, những người đó nói cho gia gia, gia gia liền không đợi được đi tìm gia gia Thánh Nhật Nhĩ Man, nói là có chuyện hay sắp xảy ra rồi." Phỉ Khắc Tư nhẹ giọng nói, khẽ bĩu môi, chuyện hay ở gia tộc Đức Cổ Lạp chính là bắt đầu chém giết.
Bọn họ vốn là người ở trong bóng tối, cho nên nhạy cảm với hơi thở máu tanh hơn so với bất cứ kẻ nào, vì thế bọn họ có thói quen chém giết, thậm chí còn yêu thích chém giết.
"Cha hiểu rồi, Phỉ Khắc Tư, bây giờ con cùng Bào Địch lập tức tới quân doanh Thanh Y quân, phân phó bọn họ chuẩn bị chiến tranh, rất nhanh chúng ta sẽ được chém giết rồi, gia tộc Đức Cổ Lạp chúng ta sẽ có thể đứng ở nơi cao nhất trên Đại lục này một lần nữa." La Tư hưng phấn khát máu, trước vẫn luôn cẩn thận đè nén triển khai Thanh Y quân, lần này hẳn là nên triệt để cướp sạch một lần. Không ai có thể cản được đường đi của Đức Cổ Lạp.
"Tuân lệnh!" Phỉ Khắc Tư cùng Bào Địch nhìn nhau, hưng phấn cười lên, lúm đồng tiền dần dần xuất hiện trên gò má bọn họ, nổi lên máu tanh quen thuộc.
Khi mấy bóng dáng biến mất khỏi phủ Công tước Đức Cổ Lạp, thì chỉ còn mỗi La Tư, ông lắc mình một cái liền đi vào trong viện của Phỉ Lệ.
"Ta muốn biết khi nào thì Phỉ Lệ sẽ trở về, còn có tam giới của các ngươi đã chuẩn bị đến đâu rồi?" La Tư không quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi chuyện mà mình muốn biết.
Hắn biết một khi chiến tranh nổ ra, thì chắc chắn là tới chết mới thôi, Đại lục Phi Long có mối quan hệ quá mức chặt chẽ với tam giới, cho nên tam giới nhất định không cho phép xảy ra bất kỳ sai lầm nào, bởi vì bất cứ sai sót nào, đều có thể làm thay đổi toàn cục. Đức Cổ Lạp chưa bao giờ chiến đấu mà không nắm chắc phần thắng.
"Rất nhanh, chúng ta sẽ xử lý tốt chuyện của tam giới, ngươi không phải cần lo lắng, ngươi chỉ cần kiềm hãm Đại lục Phi Long cho tốt là được rồi, nếu như đến lúc đó cần ta ra tay, thì cứ nói một tiếng!" Lạp Mạc Nhĩ lạnh lùng nói, khi nhắc đến Phỉ Lệ rất nhanh sẽ trở lại, trong mắt lại lộ ra sự nhớ nhung, còn Cửu Ngân cùng Kỳ Dương đứng bên cạnh Lạp Mạc Nhĩ đều im lặng không lên tiếng, có lẽ giống như Lạp Mạc Nhĩ, lặng lẽ nhìn về phương xa.
"Cha La Tư không cần lo lắng nữa! Con đã trở lại." Ngay lúc La Tư đanh định nói gì đó, thì đột nhiên giữa không trung lại xuất hiện một chút dao động, ba bóng người đột ngột đứng ở nơi đó.
Váy dài màu trắng đơn giản, mặt nạ màu bạc toàn là hoa văn của hoa Mạn Đà La, thân hình thon dài cứ đứng yên ở trên không trung như thế, không phóng thích ra một chút ma lực nào, đám người Lạp Mạc Nhĩ đều khiếp sợ nhìn nữ tử này.
Thời gian hai năm rưỡi, khiến Phỉ Lệ càng thành thục hơn, càng có hơi thở của cường giả cấp thượng vị, chỉ tùy ý đứng ở nơi đó, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác khí thế không thể bỏ qua, da thịt dưới ánh mặt trời, phát ra ánh sáng trong suốt lấp lánh, giống như chỉ cần cấu nhẹ một cái, sẽ chảy ra nước. Đôi môi đỏ mọng khẽ mở không ngừng dụ hoặc người khác nếm thử, tóc dài bay lượn giống như bao trọn nàng vào trong không gian màu tím.
"Chào mừng trở lại! Không biết chúng ta nên gọi nàng như thế nào? Là đại nhân Vân Tiêu hay là Phỉ Lệ?" Khi Lạp Mạc Nhĩ thấy bóng dáng kia, hai mắt co lại một chút, sợ hãi, sợ hãi, rồi mừng rỡ. Các loại cảm xúc khác nhau nhanh chóng lướt qua tròng mắt màu vàng của Lạp Mạc Nhĩ.
Hai người đứng bên cạnh Lạp Mạc Nhĩ cũng có vẻ mặt giống như thế, chỉ là trong bọn hắn thì cảm xúc của Cửu Ngân là lộ ra rõ ràng nhất, gò má tái nhợt không còn chút máu, không biết làm sao nhìn bóng dáng của Phỉ Lệ, mặc dù cách lớp mặt nạ màu bạc, nhưng khí thế bức người kia, lại càng làm nổi bật thêm.
Lời nói của Vân Tiêu kiếp trước, lại một lần nữa lặp lại trong đầu Cửu Ngân. Trí nhớ đã được dung hợp toàn bộ rồi sao? Như vậy nàng có cần chúng ta nữa không? Cửu Ngân chợt phát hiện ra chỉ là một câu nói đơn giản, nhưng hắn lại không nói ra được, đôi tay đang run rẩy đang nhắc nhở hắn, sự sợ hãi trong thâm tâm mình.
"Gọi ta là Phỉ Lệ được rồi, cái tên Vân Tiêu này đã là quá khứ, kiếp này ta chỉ là Phỉ Lệ, Phỉ Lệ. Pháp. Đức Cổ Lạp." Phỉ Lệ từ từ hạ xuống, dĩ nhiên không bỏ qua biểu tình chỉ lóe lên một chút rồi biến mất của bọn họ, khóe miệng thoáng qua một nụ cười giảo hoạt, tiểu hài tử không nghe lời, cần phải dạy dỗ! Cho nên đây là sự trừng phạt cho bọn hắn, ai bảo không chịu nghe lời của nàng..., cứ đòi đi Thiên giới, không phải là muốn chết sao? Cho nên để nàng giáo huấn một chút, đám tiểu hài tử không biết nghe lời này.
"Bảo bối Phỉ Lệ thế nhưng không để ý tới cha, cha rất đau lòng đấy!" La Tư tỉnh bơ quan sát mấy người đang nhìn nhau, dĩ nhiên cũng không bỏ qua hai người đứng bên cạnh Phỉ Lệ, không cách nào thăm dò được thực lực yếu hay mạnh, vậy thì họ hẳn là trưởng lão trong bí cảnh. Xem ra thân phận thật sự của Phỉ Lệ không phải bình thường, nhưng mà mặc kệ Phỉ Lệ có thân phận gì, con bé vẫn là nữ nhi của hắn, không phải sao? La Tư cao hứng nhìn thiên hạ xinh đẹp kia, dù là Đế Á cũng không bằng một phần vạn của con bé, không hổ là nữ nhi của hắn mà!
"Không có mà, Phỉ Lệ làm sao có thể không để ý tới cha La Tư cơ chứ? Con mới biết được tin đế quốc Thú nhân sắp động thủ rồi! Cha La Tư không cần chuẩn bị sao?" Phỉ Lệ ngây thơ nhìn La Tư, sau đó dựa vào trong ngực La Tư làm nũng, thật ra thì lúc xuất hiện, nàng đã sợ, sợ ánh mắt xa lạ trong mắt ông ấy, nhưng khi thấy La Tư từ đầu đến cuối vẫn là ánh mắt cưng chiều, Phỉ Lệ rốt cuộc cũng đã thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên không khiến nàng thất vọng, gia tộc Đức Cổ Lạp vẫn là người thân nhất của nàng.
Cho dù nàng có thân phận như thế nào, bọn họ vẫn luôn là người thân nhất của nàng. Điều này tuyệt đối sẽ không thay đổi, Phỉ Lệ thỏa mãn tựa đầu tựa vào trong ngực La Tư, hưởng thụ sự ấm áp này.
"Không thể nào! Bắt đầu nhanh như vậy sao, bảo bối Phỉ Lệ, lần sau cha sẽ tới tìm con." La Tư nghe Phỉ Lệ nói xong, thì nhanh chóng xông ra ngoài. Dĩ nhiên là ông đã bỏ qua sự giảo hoạt trong mắt Phỉ Lệ chỉ lóe lên rồi biến mất.
“Cha La Tư, Phỉ Lệ thật sự không lừa người mà, chỉ là con không nói cho người biết, đế quốc Thú nhân chuẩn bị 15 tháng sau sẽ tiến công mà thôi, hôm nay mới là mùng 1, nhưng mà cũng không sao, cha La Tư sẽ không để ý đúng không?”
"Phỉ Lệ?" Kỳ Dương co quắp khóe miệng mấy cái, im lặng nhìn cái tính trẻ con của Phỉ Lệ, cái vẻ mặt vô tội này, lúc ở ngọn núi Thác Tháp, hắn đã thấy rất nhiều lần, mỗi lần chỉ cần Phỉ Lệ muốn trêu cợt người khác, liền xuất hiện vẻ mặt ngây thơ như vậy, hơn nữa những lúc đó, đều sẽ là vẻ mặt thuần khiết, mặc dù không phải nàng cố ý, nhưng thật sự đúng là rất đáng đánh đòn.
"Sao thế?" Phỉ Lệ khó hiểu nhìn gương mặt tuấn tú của Kỳ Dương đang vặn vẹo, còn có bộ dạng cười như không cười của Cửu Ngân cùng Lạp Mạc Nhĩ, không biết làm sao sờ sờ mặt của mình, chẳng lẽ trên mặt của nàng có cái gì bẩn sao? Nếu không tại sao bọn họ lại có bộ dạng như gặp phải quỷ thế.
Không lấy được câu trả lời, Phỉ Lệ không thể làm gì khác hơn là nhờ Vân Lôi cùng Vân Hỏa sau lưng giúp đỡ.
"Chủ nhân chính người đã nói rồi." Vân Lôi nghiêm trang nói, nhưng là sâu trong đáy mắt lại xuất hiện chút bất đắc dĩ cùng ý cười, thật sự là rất khác biệt với kiếp trước, nhưng mà mặc kệ chủ nhân biến thành như thế nào, vĩnh viễn đều là chủ nhân mà bọn họ tôn kính nhất.
"A! Ta nói ra rồi." Phỉ Lệ ngây thơ nói, chỉ là trong lòng lại liên tục chửi bậy, mất hết cả mặt mũi rồi, trước kia ở ngọn núi Thác Tháp, nàng hình như cũng làm ra chuyện như thế này, vì thế không ít lần bị Tước Nhiên chỉnh đốn, vốn cho rằng đó là di chứng của việc bị đám người Khoa Đặc hành hạ, không nghĩ tới bây giờ lại không cẩn thận nói ra, quả nhiên là không thể làm chuyện xấu. Phỉ Lệ buồn bực lẩm bẩm, không biết là đang nói cái gì?
"Phỉ Lệ, nàng không có lời gì muốn nói với ta sao?" Kỳ Dương lắc mình một cái, liền tới sau lưng Phỉ Lệ, nhanh nhẹn kéo nàng vào trong ngực, hai tay ôm chặt cái eo thon của nàng, hơi thở nam tính ấm áp vây nàng vào bên trong, đầu lưỡi mịn màng, trêu đùa mơn trớn vành tai nàng, sau đó khiêu khích nhìn Lạp Mạc Nhĩ cùng Cửu Ngân, về phần Vân Lôi cùng Vân Hỏa thì còn lại là hoàn toàn bị bọn họ xem nhẹ.
Mặc dù họ rất muốn ra tay, nhưng vì Phỉ Lệ không ra lệnh, bọn họ cũng chỉ có thể đứng ở một bên, cứ trợn mắt lên, phóng sát khí về phía Kỳ Dương.
Đối mặt với sự khiêu khích của Kỳ Dương, Lạp Mạc Nhĩ thú vị nhíu đầu lông mày, không biến sắc nhìn, cũng không tính ra tay. Cửu Ngân thì liều mạng nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Kỳ Dương, hận không thể xông lên xé xác Kỳ Dương, nhưng lại nề hà Phỉ Lệ vẫn còn ở trong tay Kỳ Dương, cho nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.