Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 20
Mặt hồ yên lặng, gió nhẹ nhàng thổi.
Đối mặt với hồ nước mênh mông, Phó Dung thoải mái duỗi thẳng lưng, mặc cho làn gió lùa qua kẽ tay. "Tuyệt thật,chả trách những văn nhân nhã sĩ thích du thuyền xuyên hồ, lênh đênh trên sóng nước, thì chút phiền não của thế gian có đáng là gì."
Phó Uyển cười kéo tay nàng xuống, Phó Tuyên ngước mắt nhìn tỷ tỷ, vừa định phụ họa một tiếng thì Tam tỷ tỷ đã chạy đến bên một cành liễu cong, tinh nghịch ngậm vào trong miệng.
Phó Dung trong lòng vốn còn chút khó chịu, cố ý dùng cành liễu làm roi nhẹ nhàng đánh Lương Ánh Phương.
Ánh Phương để cho nàng đánh hai cái thì chạy đến trốn sau lưng Lương Thông:”Ca Ca mau cản nàng ta lại, Nùng Nùng xuống tay thật ác a!”
Lương Thông không biết ý nghĩ của mình đã bị nàng nhìn ra, tới trước mặt tiểu cô nương :”một lát khi thuyền cập bến, Tam muội muội cùng Ánh Phương lại chơi đùa, nơi này có chút không thích hợp”. Vốn nghe Phó Uyển nhẹ nhàng khuyên các nàng vài lần rồi, trưởng tẩu như mẹ, nếu Phó Uyển có cơ hội giáo dục muội muội mình thì thật tốt.
Lại không kìm lòng được nhìn qua nàng.
Phó Uyển vẫn đứng bên cạnh Phó Thần trốn tránh hắn, khi Phó Dung bắt đầu nháo thì nàng đứng lên khuyên bảo, nghe Lương Thông cũng khuyên muội muội nàng lặng lẽ nhìn qua, vừa vặn bắt gặp ánh mắt vừa khen ngợi vừa chờ mong cảm mến.
Mặt nhanh nóng lên, Phó Uyển nhanh chóng tránh đi.
Lại bị phát hiện?
Lương Thông ảo não sờ mũi, cảm thấy gan của nàng thật giống con thỏ nhỏ, mỗi lần hắn không thành thật, nàng đều trốn thật nhanh.
Bề ngoài thì cảm thấy ảo não, thật ra bên trong lại vô cùng vui vẻ, rung động. Có thể ở cùng nàng dù một chút cũng thấy thật cao hứng, trong lòng vừa nóng nảy lại hy vọng, chờ khi cưới được nàng, để xem nàng có thể trốn đến nơi nào.
“Nùng Nùng!” một tiếng gọi kinh hỉ từ xa vang lên.
Mí mắt nhẹ nhàng nảy lên, Phó Dung xoay người lại thấy một thiếu nữ đội mũ sa vừa đi vừa vẩy tay với nàng, Tề Giản, đi theo sau là Tề Sách.
Vừa định đáp lời, Lương Ánh Phương liền ôm lấy tay nàng, Phó Dung trừng mắt liếc nàng, đợi huynh muội Tề gia đến gần mới chào hỏi Tề Trúc:” Nghe tiểu sư phụ nói lão thái thái cùng bá mẫu đều tới, ta vốn nghĩ ngày mai sẽ được gặp ngươi, không ngờ lại nhanh như vậy”
Tề Trúc vui mừng kéo lấy tay nàng, thấy hạ nhân của Phó Thần đang chỉ huy một chiếc thuyền tới hướng này, vui vẻ nói” Mọi người cũng muốn đi thuyền sao? Ta cùng đại ca cũng định du thuyền, không bằng chúng ta cùng đi, nhiều người càng thêm náo nhiệt”
Phó Dung đương nhiên không thích, nàng vừa định khéo léo từ chối thì nghe Tề Sách nói với Phó Thần và Lương Thông:” Lần trước từ biệt, huynh đệ chúng ta đã lâu chưa gặp, một lát để các cô nương ngắm cảnh, chúng ta cùng đến gần hồ hàn huyên.
Lương Thông lên không muốn lên tiếng trả lời, hắn đang tìm cơ hội nói chuyện vơi Phó Uyển, đương nhiên hy vọng càng ít người càng tốt.
Phó Thần nhìn Tam muội nhà mình rồi nhìn Tề Giản, theo bản năng muốn cự tuyệt, chỉ là khi thấy Tề Sách cười ôn hòa như ngọc lại có chút do dự.
Dùng lý do gì để cự tuyệt?
Giao tình giữa nhà mình và Lương gia vốn rất thân thương, nhưng với Tề gia cũng không tệ, không thể nào không hề kiêng dè Lương Thông lại kiêng dè huynh đệ Tề gia. Tuy rằng hắn cũng không chắc chắn Lương Thông có hay không có ý nghĩ khác với các muội muội.
“Cũng được, nhưng mà chúng ta nên thuê hai chiếc thuyền. cùng tách ra, khỏi phải làm các nàng mất hứng, mà chúng ta cũng đỡ bị các nàng làm cho đau đầu”
Trong vòng vài giây do dự, Phó Thần đã nghĩ ra biện pháp toàn vẹn cả đôi đường.
Tề Sách vui vẻ đồng ý, Lưu Thông lại u ám sinh hờn dỗi.
Phó Dung cảm thấy ca ca thật tốt.
Hai chiếc thuyền đã đến, Phó Dung và các cô nương lên chiếc thuyền trước, đám người Phó Thần lên chiếc thuyền phía sau. Thấy các muội muội chơi đùa, ngẫu nhiên chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng màu sắc quần áo, Phó Thần cảm thấy rất hài lòng.
Tề Sách âm thầm quan sát Phó Thần, nâng chén rượu uống. Vừa rồi nhìn từ xa xa, hắn cảm thấy Phó Dung tinh nghịch làm rung động lòng người, nhưng hắn vẫn thích Phó Uyển luôn trốn sau lưng Phó Thần, dịu dàng hiểu lễ, xinh đẹp lại uyển chuyển, chính là vợ hiền dâu thảo mà hắn luôn tưởng tượng.
hắn vốn biết Lương thông cũng có tâm tư, mà Phó gia lại cố tình xa cách nhà mình, nên đành phải làm tiểu nhân một lần, sau này khi cưới được nàng, hắn sẽ đối xử với nàng thật tốt, chắc chắn nàng sẽ động tâm.
Chiếc thuyền chậm rãi rẽ nước trôi, mơ hồ có thể nghe được tiếng cười đùa của các tiểu thư.
Phó Uyển và Phó Tuyên ngồi ngay khoang thuyền, vừa cười vừa nhìn Tề Trúc hái hoa sen. Mỹ nhân ngửi hoa, thú vị lại phong nhã.
“Muội có muốn hái sen không? Tỷ giúp muội a” Phó Uyển không có ý nghĩ hái hoa, đương nhiên nàng sẽ không hái nhưng muội muội còn nhỏ, có thể chơi đùa đúng với lứa tuổi của minh, có nàng ở bên cạnh xem, sẽ không sợ nàng rơi xuống nước.
Cảm nhận được ý tốt của tỷ tỷ, Phó Tuyên vui vẻ đứng lên :”được a, chúng ta cùng chọn một đóa thật đẹp tặng nương!”
Hai tỷ muội cùng nắm tay đi ra phía ngoài, Phó Uyển lặng lẽ quayđầu nhìn lại, thấy mình đã bị che khuất, chiếc thuyền phía sau khó thể nhìn thấy, cảm thấy yên lòng.
“Để muội chỉ cho” Tề Trúc luôn chú ý đến Phó Uyển, nhiệt tình đi tới “Uyển tỷ tỷ và Tuyên Tuyên chắc là lần đầu tiên hái sen rồi!
Phó Dung đang dùng lưới để bắt cá nghe tiếng liền quay đầu lại nhìn, thấy tỷ tỷ và muội muội đều ra chơi, cười nói:”Đợi muội bắt xong cá, chúng ta cùng thi xem ai hái được hoa đẹp nhất!”
Phó Uyển lại không yên tâm nhìn nàng “Muội cẩn thận một chút, con chừng ngã xuống nước!
Phó Dung cười hì hì, nàng biết bơi a, rớt xuống cũng không sợ.
Chợt lòng nàng khẽ động, Phó quay lại nhìn Tề Trúc luôn đứng bên cạnh tỷ tỷ, nàng thu hồi đồ lại, nói với Lương Ánh Phương :”Ngươi tiếp tục bắt đi, ta vào trong uống ngụm trà đã”
Lương Ánh Phương làm dấu đồng ý, nhẹ giọng dặn nàng đi nhanh về nhanh.
Phó Dung cười nhìn ba người , bước nhẹ nhàng vào bên trong thuyền, cố ý ngồi gần cửa, giả vờ đang uống trà, ánh mắt xuyên qua màn trúc nhìn Tề Trúc.
Lương Thông có thể nhờ muội muội giúp đỡ, Tề Sách cũng có thể như vậy. Cảm thấy khó chịu một lần là đủ, nếu Tề Trúc không có ác ý thì tốt, nếu nàng có….
Phó Dung đặt chén trà xuống, lặng lẽ đi ra.
Phó Tuyên nhìn trúng một đóa hoa hơi xa, Phó Uyển có vóc dáng cao, tay lại dài nên thay muội muội hái. Phó Tuyên vốn muốn đỡ tỷ tỷ Tề Trúc đã vững vàng ôm lấy cánh tay còn lại của phó Uyển “Để tỷ, Tuyên Tuyên muội còn nhỏ”
nói xong giơ tay vuốt mái tóc bị gió thổi rối, làm như lơ đãng liếc nhìn một vòng, thấy Lương Ánh Phương đang bắt cá ở mạn thuyền, Phó Dung thì ở trong khoang thuyền không biết đang làm gì, nàng vô thức siết chặt tay.
Nàng vốn không thích Phó Dung, cảm giác với Phó Uyển cũng như vậy, nhưng trước khi lên thuyền ca ca đã nhờ nàng, tuy nàng không muốn nhưng cũng phải hỗ trợ.
Ngay khi nàng có cơ hội, làm như không cẩn thận đẩy Phó Uyển xuống nước thì Phó Dung đột nhiên cao giọng kêu tỷ tỷ, Tề Trúc có tật giật mình, chân mềm nhũn, vội buông Phó Uyển ra lùi nhanh về phía sau, lo sợ hoảng loạn trượt chân rơi xuống nước.
Phó Dung thấy ý đồ của nàng rất rõ ràng, làm sao để cho nàng thành công. Nhanh chân chạy đến, nhìn như muốn đỡ tỷ tỷ, quay người lui về sau dùng sức đụng vào người Tề Trúc.
Có tiếng rơi xuống nước, tiếng la hoảng loạn của các cô nương trước sau truyền ra ngoài.
trên thuyền đằng sau các thiếu niên đột ngột đứng dậy, Tề Sách ngồi ngay đầu thuyền liền nhanh chân nhảy xuống trước, Lương Thông Phó Thần nghe tiếng Phó Dung kêu tỷ tỷ liền biến sắc nhảy theo sau. Tề Giản vốn không biết bơi, sốt ruột nhìn theo.
Lương Ánh Phương cùng ba tỷ muội Phó Gia đang cùng nhau giúp kéo Tề Trúc lên, quay lại nhìn đầu thuyền thì thấy ba thân ảnh, Lương Thông ở trước, gần như chỉ dẫn trước Tề Sách một chút.
Lương Ánh Phương hô to ca ca.
Lương Thông ngẩng đầu, không nhìn muội muội, tìm hình ảnh cô nương có dáng người cao nhất. Nàng không che mũ sa, gương mặt thanh tú trắng bệnh, dường như phát hiện cái nhìn của hắn, nghiêng đầu nhìn lại, ánh mắt long lanh sánh nước.
thì ra nàng không bị rơi xuống nước…
Lương Thông đứng lặng trong nước, nghĩ tới vừa rồi chính mình liều mạng như vậy, cảm thấy thật buồn cười.
Vừa thấy mình liền dừng lại không bơi tiếp, lại cười ngốc như vậy, Phó Uyển làm sao lại không hiểu tâm ý của hắn.
Gấp gáp đến như vậy, so với ca ca còn nhanh hơn…..
Tim phó Uyển đạp thật nhanh, nhất thời quên mất Tề Trúc còn ở dưới nước giãy giụa, nhanh chóng trốn vào trong thuyền để có thể ngăn cản ánh mắt nóng bỏng làm nàng rung động kia.
Phó Dung cũng thấy được hành động của Lương Thông, nói không cảm kích thì là giả nhưng nàng càng quan tâm phản ứng của Tề Sách hơn.
Tề Sách mặt không biểu cảm, khi nhìn rõ người rớt nước là Tề Trúc, một bên bơi về hướng muội muội, một mặt liếc nhìn về hướng đầu thuyền.
Chạm vào ánh mắt âm trầm của Phó Dung.
Phó Dung rất muốn tỏ ra vô tội, nhưng nàng thật căm hận Tề Sách, trong lòng còn đang do dự nên tỏ thái độ như thế nào thì khóe miệng đã tự chủ trương mà cong lên, trong mắt hiện lên sự vui sướng khi người khác gặp họa.
Tề Sách nhìn nàng thật sâu, nắm lấy muội muội bơi về phía thuyền. “Chính Đường Thiếu Cừ tiếp tục đi dạo đi, ta trước mang nàng trở về, ngày khác lại gặp”
Phó Thần và Lương Thông lên thuyền dành cho các cô nương, Phó Thần muốn tìm hiểu sự việc, Phó Dung chỉ ra sau mui thuyền giục :”hai người mau chóng đi đổi quần áo, chỉnh tề rồi chúng ta lại nói chuyện”
Phó Thần đồng ý, dẫn Lương Thông đi ra phía sau :” Đệ có 2 xiêm y, sư huynh thay tạm một chút đi”
Lương Thông “Ân” một tiếng
Hai người thay xiêm y xong thì Phó Dung một mình đi vào nhìn chằm chằm Phó Thần Lương Thông, lại thấp giọng nói ra tình hình sự việc, cuối cùng phân tích:” huynh nói Tề Sách nhảy xuống nước trước, nếu tỷ tỷ thực sự rớt xuống nước thì Tề Sách là người cứu tỷ tỷ, hậu quả như thế nào chắc các huynh cũng đã biết.
Phó Thần biến sắc, Lương Thông nắm chặt kiếm trong tay.
Kiếp trước khi tỷ tỷ chết, Phó gia cùng Tề gia trở mặt, trên quan trường Ca ca đối đầu với Tề Sách, hiện giơg Tề Sách lại nhiều lần dây dưa, nàng không thể không giải thích rõ ràng. Lương Thông vốn là người tốt, lại thật lòng yêu thích tỷ tỷ, nàng không cần lo lắng cho tương lai của tỷ tỷ.
Phó Thần bình tĩnh suy nghĩ, có chút thông suốt. Lương Thông lại xúc động, người trong lòng bị dòm ngó tính kế, hắn làm sao có thể nhịn?
hắn bỗng dưng bật dậy, Phó Thần cho rằng hắn muốn đi tìm huynh muội Tề gia, vội túm lấy cánh tay của Lương Thông:”Sư huynh bình tĩnh, việc này làm lớn chuyện sẽ ảnh hưởng đến Uyển Uyển.”
Lương Thông vốn chỉ tức giận chứ không phải muốn nháo, hắn đương hiểu chuyện, gạt tay Phó Thần ra, di chuyển hai vòng,thật lâu mới nghẹn ra một câu:” Tam muội muội mời tỷ tỷ của muội ra, ta có việc muốn nói với nàng”
Quay đầu nhìn Phó Thần:”Đệ ra ngoài trước”
Cái gì mà chờ cơ hội, Tề Sách sút cướp người trước mặt hắn, hắn mà tiếp tục lề mề, nàng thành nương tử của người khác mất.
Phó Dung trợn tròn mắt, người này quá trực tiếp đi?
Phó Thần so với nàng càng hoang mang hơn, Lương Thông đuổi hắn ra ngoài là muốn cùng muội muội bảo bối ngoan của mình nói chuyện gì a?
hắn dựa vào cái gì a?
Vừa định truy hỏi, Lương Thông đột nhiên vượt ngang qua, trực tiếp sải bước qua Phó Dung, tiến vào khoang thuyền.
Huynh muội Phó Dung còn chưa kịp phản ứng đã thấy Lương Ánh Phương ôm Phó Tuyên đang phẫn nộ ra, chột dạ hướng bọn họ cười làm lành:” Ca ca muội chỉ muốn nói mấy câu, mọi người đợi chút nữa được không?”
Phó Thần tức đỏ mặt, Phó Dung cắn môi ôm lấy eo đại ca ngăn hắn xông vào, không quên trừng mắt với Lương Ánh Phương: “ chỉ được một lần thôi, nếu ca ca ngươi chọc tỷ tỷ ta giận, ta liền…liền đem ném ngươi xuống nước”
Hai chữ tuyệt giao không thể nói ra, tỷ tỷ tuy là người nhà, nhưng huynh muội Lương Ánh Phương cũng được coi như một nữa người nhà, nàng không muốn nhất thời xúc động làm tồn thương tỷ muội tốt.
Phó Dung đồng ý Lương Ánh Phương nên cao hứng mới đúng, không biết vì sao lại xoay người che giấu đi ánh mắt :” mọi người yên tâm, ca ca dám khi dễ Uyển tỷ tỷ, người đầu tiên không tha cho hắn là ta”
Phó Dung nhìn về phía khoang thuyền.
Lương Thông là đi thổ lộ sao?
Tỷ tỷ cự tuyệt, Lương Thông khổ sở, nhưng nếu nàng dung túng cho Lương Thông đến ve vãn tỷ tỷ cũng là một sai lầm lớn. Tỷ tỷ đồng ý, thì dung túng đó mới có ý tốt, mọi người đều vui vẻ
Nhưng một đóa hoa kiều diễm, thật sự thích bùn đen sao? Hoa cắm trên bùn, sẽ hạnh phúc sao?
Phó Dung thật đau đầu, không biết kết quả mà mình chờ mong là gì?
Đối mặt với hồ nước mênh mông, Phó Dung thoải mái duỗi thẳng lưng, mặc cho làn gió lùa qua kẽ tay. "Tuyệt thật,chả trách những văn nhân nhã sĩ thích du thuyền xuyên hồ, lênh đênh trên sóng nước, thì chút phiền não của thế gian có đáng là gì."
Phó Uyển cười kéo tay nàng xuống, Phó Tuyên ngước mắt nhìn tỷ tỷ, vừa định phụ họa một tiếng thì Tam tỷ tỷ đã chạy đến bên một cành liễu cong, tinh nghịch ngậm vào trong miệng.
Phó Dung trong lòng vốn còn chút khó chịu, cố ý dùng cành liễu làm roi nhẹ nhàng đánh Lương Ánh Phương.
Ánh Phương để cho nàng đánh hai cái thì chạy đến trốn sau lưng Lương Thông:”Ca Ca mau cản nàng ta lại, Nùng Nùng xuống tay thật ác a!”
Lương Thông không biết ý nghĩ của mình đã bị nàng nhìn ra, tới trước mặt tiểu cô nương :”một lát khi thuyền cập bến, Tam muội muội cùng Ánh Phương lại chơi đùa, nơi này có chút không thích hợp”. Vốn nghe Phó Uyển nhẹ nhàng khuyên các nàng vài lần rồi, trưởng tẩu như mẹ, nếu Phó Uyển có cơ hội giáo dục muội muội mình thì thật tốt.
Lại không kìm lòng được nhìn qua nàng.
Phó Uyển vẫn đứng bên cạnh Phó Thần trốn tránh hắn, khi Phó Dung bắt đầu nháo thì nàng đứng lên khuyên bảo, nghe Lương Thông cũng khuyên muội muội nàng lặng lẽ nhìn qua, vừa vặn bắt gặp ánh mắt vừa khen ngợi vừa chờ mong cảm mến.
Mặt nhanh nóng lên, Phó Uyển nhanh chóng tránh đi.
Lại bị phát hiện?
Lương Thông ảo não sờ mũi, cảm thấy gan của nàng thật giống con thỏ nhỏ, mỗi lần hắn không thành thật, nàng đều trốn thật nhanh.
Bề ngoài thì cảm thấy ảo não, thật ra bên trong lại vô cùng vui vẻ, rung động. Có thể ở cùng nàng dù một chút cũng thấy thật cao hứng, trong lòng vừa nóng nảy lại hy vọng, chờ khi cưới được nàng, để xem nàng có thể trốn đến nơi nào.
“Nùng Nùng!” một tiếng gọi kinh hỉ từ xa vang lên.
Mí mắt nhẹ nhàng nảy lên, Phó Dung xoay người lại thấy một thiếu nữ đội mũ sa vừa đi vừa vẩy tay với nàng, Tề Giản, đi theo sau là Tề Sách.
Vừa định đáp lời, Lương Ánh Phương liền ôm lấy tay nàng, Phó Dung trừng mắt liếc nàng, đợi huynh muội Tề gia đến gần mới chào hỏi Tề Trúc:” Nghe tiểu sư phụ nói lão thái thái cùng bá mẫu đều tới, ta vốn nghĩ ngày mai sẽ được gặp ngươi, không ngờ lại nhanh như vậy”
Tề Trúc vui mừng kéo lấy tay nàng, thấy hạ nhân của Phó Thần đang chỉ huy một chiếc thuyền tới hướng này, vui vẻ nói” Mọi người cũng muốn đi thuyền sao? Ta cùng đại ca cũng định du thuyền, không bằng chúng ta cùng đi, nhiều người càng thêm náo nhiệt”
Phó Dung đương nhiên không thích, nàng vừa định khéo léo từ chối thì nghe Tề Sách nói với Phó Thần và Lương Thông:” Lần trước từ biệt, huynh đệ chúng ta đã lâu chưa gặp, một lát để các cô nương ngắm cảnh, chúng ta cùng đến gần hồ hàn huyên.
Lương Thông lên không muốn lên tiếng trả lời, hắn đang tìm cơ hội nói chuyện vơi Phó Uyển, đương nhiên hy vọng càng ít người càng tốt.
Phó Thần nhìn Tam muội nhà mình rồi nhìn Tề Giản, theo bản năng muốn cự tuyệt, chỉ là khi thấy Tề Sách cười ôn hòa như ngọc lại có chút do dự.
Dùng lý do gì để cự tuyệt?
Giao tình giữa nhà mình và Lương gia vốn rất thân thương, nhưng với Tề gia cũng không tệ, không thể nào không hề kiêng dè Lương Thông lại kiêng dè huynh đệ Tề gia. Tuy rằng hắn cũng không chắc chắn Lương Thông có hay không có ý nghĩ khác với các muội muội.
“Cũng được, nhưng mà chúng ta nên thuê hai chiếc thuyền. cùng tách ra, khỏi phải làm các nàng mất hứng, mà chúng ta cũng đỡ bị các nàng làm cho đau đầu”
Trong vòng vài giây do dự, Phó Thần đã nghĩ ra biện pháp toàn vẹn cả đôi đường.
Tề Sách vui vẻ đồng ý, Lưu Thông lại u ám sinh hờn dỗi.
Phó Dung cảm thấy ca ca thật tốt.
Hai chiếc thuyền đã đến, Phó Dung và các cô nương lên chiếc thuyền trước, đám người Phó Thần lên chiếc thuyền phía sau. Thấy các muội muội chơi đùa, ngẫu nhiên chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng màu sắc quần áo, Phó Thần cảm thấy rất hài lòng.
Tề Sách âm thầm quan sát Phó Thần, nâng chén rượu uống. Vừa rồi nhìn từ xa xa, hắn cảm thấy Phó Dung tinh nghịch làm rung động lòng người, nhưng hắn vẫn thích Phó Uyển luôn trốn sau lưng Phó Thần, dịu dàng hiểu lễ, xinh đẹp lại uyển chuyển, chính là vợ hiền dâu thảo mà hắn luôn tưởng tượng.
hắn vốn biết Lương thông cũng có tâm tư, mà Phó gia lại cố tình xa cách nhà mình, nên đành phải làm tiểu nhân một lần, sau này khi cưới được nàng, hắn sẽ đối xử với nàng thật tốt, chắc chắn nàng sẽ động tâm.
Chiếc thuyền chậm rãi rẽ nước trôi, mơ hồ có thể nghe được tiếng cười đùa của các tiểu thư.
Phó Uyển và Phó Tuyên ngồi ngay khoang thuyền, vừa cười vừa nhìn Tề Trúc hái hoa sen. Mỹ nhân ngửi hoa, thú vị lại phong nhã.
“Muội có muốn hái sen không? Tỷ giúp muội a” Phó Uyển không có ý nghĩ hái hoa, đương nhiên nàng sẽ không hái nhưng muội muội còn nhỏ, có thể chơi đùa đúng với lứa tuổi của minh, có nàng ở bên cạnh xem, sẽ không sợ nàng rơi xuống nước.
Cảm nhận được ý tốt của tỷ tỷ, Phó Tuyên vui vẻ đứng lên :”được a, chúng ta cùng chọn một đóa thật đẹp tặng nương!”
Hai tỷ muội cùng nắm tay đi ra phía ngoài, Phó Uyển lặng lẽ quayđầu nhìn lại, thấy mình đã bị che khuất, chiếc thuyền phía sau khó thể nhìn thấy, cảm thấy yên lòng.
“Để muội chỉ cho” Tề Trúc luôn chú ý đến Phó Uyển, nhiệt tình đi tới “Uyển tỷ tỷ và Tuyên Tuyên chắc là lần đầu tiên hái sen rồi!
Phó Dung đang dùng lưới để bắt cá nghe tiếng liền quay đầu lại nhìn, thấy tỷ tỷ và muội muội đều ra chơi, cười nói:”Đợi muội bắt xong cá, chúng ta cùng thi xem ai hái được hoa đẹp nhất!”
Phó Uyển lại không yên tâm nhìn nàng “Muội cẩn thận một chút, con chừng ngã xuống nước!
Phó Dung cười hì hì, nàng biết bơi a, rớt xuống cũng không sợ.
Chợt lòng nàng khẽ động, Phó quay lại nhìn Tề Trúc luôn đứng bên cạnh tỷ tỷ, nàng thu hồi đồ lại, nói với Lương Ánh Phương :”Ngươi tiếp tục bắt đi, ta vào trong uống ngụm trà đã”
Lương Ánh Phương làm dấu đồng ý, nhẹ giọng dặn nàng đi nhanh về nhanh.
Phó Dung cười nhìn ba người , bước nhẹ nhàng vào bên trong thuyền, cố ý ngồi gần cửa, giả vờ đang uống trà, ánh mắt xuyên qua màn trúc nhìn Tề Trúc.
Lương Thông có thể nhờ muội muội giúp đỡ, Tề Sách cũng có thể như vậy. Cảm thấy khó chịu một lần là đủ, nếu Tề Trúc không có ác ý thì tốt, nếu nàng có….
Phó Dung đặt chén trà xuống, lặng lẽ đi ra.
Phó Tuyên nhìn trúng một đóa hoa hơi xa, Phó Uyển có vóc dáng cao, tay lại dài nên thay muội muội hái. Phó Tuyên vốn muốn đỡ tỷ tỷ Tề Trúc đã vững vàng ôm lấy cánh tay còn lại của phó Uyển “Để tỷ, Tuyên Tuyên muội còn nhỏ”
nói xong giơ tay vuốt mái tóc bị gió thổi rối, làm như lơ đãng liếc nhìn một vòng, thấy Lương Ánh Phương đang bắt cá ở mạn thuyền, Phó Dung thì ở trong khoang thuyền không biết đang làm gì, nàng vô thức siết chặt tay.
Nàng vốn không thích Phó Dung, cảm giác với Phó Uyển cũng như vậy, nhưng trước khi lên thuyền ca ca đã nhờ nàng, tuy nàng không muốn nhưng cũng phải hỗ trợ.
Ngay khi nàng có cơ hội, làm như không cẩn thận đẩy Phó Uyển xuống nước thì Phó Dung đột nhiên cao giọng kêu tỷ tỷ, Tề Trúc có tật giật mình, chân mềm nhũn, vội buông Phó Uyển ra lùi nhanh về phía sau, lo sợ hoảng loạn trượt chân rơi xuống nước.
Phó Dung thấy ý đồ của nàng rất rõ ràng, làm sao để cho nàng thành công. Nhanh chân chạy đến, nhìn như muốn đỡ tỷ tỷ, quay người lui về sau dùng sức đụng vào người Tề Trúc.
Có tiếng rơi xuống nước, tiếng la hoảng loạn của các cô nương trước sau truyền ra ngoài.
trên thuyền đằng sau các thiếu niên đột ngột đứng dậy, Tề Sách ngồi ngay đầu thuyền liền nhanh chân nhảy xuống trước, Lương Thông Phó Thần nghe tiếng Phó Dung kêu tỷ tỷ liền biến sắc nhảy theo sau. Tề Giản vốn không biết bơi, sốt ruột nhìn theo.
Lương Ánh Phương cùng ba tỷ muội Phó Gia đang cùng nhau giúp kéo Tề Trúc lên, quay lại nhìn đầu thuyền thì thấy ba thân ảnh, Lương Thông ở trước, gần như chỉ dẫn trước Tề Sách một chút.
Lương Ánh Phương hô to ca ca.
Lương Thông ngẩng đầu, không nhìn muội muội, tìm hình ảnh cô nương có dáng người cao nhất. Nàng không che mũ sa, gương mặt thanh tú trắng bệnh, dường như phát hiện cái nhìn của hắn, nghiêng đầu nhìn lại, ánh mắt long lanh sánh nước.
thì ra nàng không bị rơi xuống nước…
Lương Thông đứng lặng trong nước, nghĩ tới vừa rồi chính mình liều mạng như vậy, cảm thấy thật buồn cười.
Vừa thấy mình liền dừng lại không bơi tiếp, lại cười ngốc như vậy, Phó Uyển làm sao lại không hiểu tâm ý của hắn.
Gấp gáp đến như vậy, so với ca ca còn nhanh hơn…..
Tim phó Uyển đạp thật nhanh, nhất thời quên mất Tề Trúc còn ở dưới nước giãy giụa, nhanh chóng trốn vào trong thuyền để có thể ngăn cản ánh mắt nóng bỏng làm nàng rung động kia.
Phó Dung cũng thấy được hành động của Lương Thông, nói không cảm kích thì là giả nhưng nàng càng quan tâm phản ứng của Tề Sách hơn.
Tề Sách mặt không biểu cảm, khi nhìn rõ người rớt nước là Tề Trúc, một bên bơi về hướng muội muội, một mặt liếc nhìn về hướng đầu thuyền.
Chạm vào ánh mắt âm trầm của Phó Dung.
Phó Dung rất muốn tỏ ra vô tội, nhưng nàng thật căm hận Tề Sách, trong lòng còn đang do dự nên tỏ thái độ như thế nào thì khóe miệng đã tự chủ trương mà cong lên, trong mắt hiện lên sự vui sướng khi người khác gặp họa.
Tề Sách nhìn nàng thật sâu, nắm lấy muội muội bơi về phía thuyền. “Chính Đường Thiếu Cừ tiếp tục đi dạo đi, ta trước mang nàng trở về, ngày khác lại gặp”
Phó Thần và Lương Thông lên thuyền dành cho các cô nương, Phó Thần muốn tìm hiểu sự việc, Phó Dung chỉ ra sau mui thuyền giục :”hai người mau chóng đi đổi quần áo, chỉnh tề rồi chúng ta lại nói chuyện”
Phó Thần đồng ý, dẫn Lương Thông đi ra phía sau :” Đệ có 2 xiêm y, sư huynh thay tạm một chút đi”
Lương Thông “Ân” một tiếng
Hai người thay xiêm y xong thì Phó Dung một mình đi vào nhìn chằm chằm Phó Thần Lương Thông, lại thấp giọng nói ra tình hình sự việc, cuối cùng phân tích:” huynh nói Tề Sách nhảy xuống nước trước, nếu tỷ tỷ thực sự rớt xuống nước thì Tề Sách là người cứu tỷ tỷ, hậu quả như thế nào chắc các huynh cũng đã biết.
Phó Thần biến sắc, Lương Thông nắm chặt kiếm trong tay.
Kiếp trước khi tỷ tỷ chết, Phó gia cùng Tề gia trở mặt, trên quan trường Ca ca đối đầu với Tề Sách, hiện giơg Tề Sách lại nhiều lần dây dưa, nàng không thể không giải thích rõ ràng. Lương Thông vốn là người tốt, lại thật lòng yêu thích tỷ tỷ, nàng không cần lo lắng cho tương lai của tỷ tỷ.
Phó Thần bình tĩnh suy nghĩ, có chút thông suốt. Lương Thông lại xúc động, người trong lòng bị dòm ngó tính kế, hắn làm sao có thể nhịn?
hắn bỗng dưng bật dậy, Phó Thần cho rằng hắn muốn đi tìm huynh muội Tề gia, vội túm lấy cánh tay của Lương Thông:”Sư huynh bình tĩnh, việc này làm lớn chuyện sẽ ảnh hưởng đến Uyển Uyển.”
Lương Thông vốn chỉ tức giận chứ không phải muốn nháo, hắn đương hiểu chuyện, gạt tay Phó Thần ra, di chuyển hai vòng,thật lâu mới nghẹn ra một câu:” Tam muội muội mời tỷ tỷ của muội ra, ta có việc muốn nói với nàng”
Quay đầu nhìn Phó Thần:”Đệ ra ngoài trước”
Cái gì mà chờ cơ hội, Tề Sách sút cướp người trước mặt hắn, hắn mà tiếp tục lề mề, nàng thành nương tử của người khác mất.
Phó Dung trợn tròn mắt, người này quá trực tiếp đi?
Phó Thần so với nàng càng hoang mang hơn, Lương Thông đuổi hắn ra ngoài là muốn cùng muội muội bảo bối ngoan của mình nói chuyện gì a?
hắn dựa vào cái gì a?
Vừa định truy hỏi, Lương Thông đột nhiên vượt ngang qua, trực tiếp sải bước qua Phó Dung, tiến vào khoang thuyền.
Huynh muội Phó Dung còn chưa kịp phản ứng đã thấy Lương Ánh Phương ôm Phó Tuyên đang phẫn nộ ra, chột dạ hướng bọn họ cười làm lành:” Ca ca muội chỉ muốn nói mấy câu, mọi người đợi chút nữa được không?”
Phó Thần tức đỏ mặt, Phó Dung cắn môi ôm lấy eo đại ca ngăn hắn xông vào, không quên trừng mắt với Lương Ánh Phương: “ chỉ được một lần thôi, nếu ca ca ngươi chọc tỷ tỷ ta giận, ta liền…liền đem ném ngươi xuống nước”
Hai chữ tuyệt giao không thể nói ra, tỷ tỷ tuy là người nhà, nhưng huynh muội Lương Ánh Phương cũng được coi như một nữa người nhà, nàng không muốn nhất thời xúc động làm tồn thương tỷ muội tốt.
Phó Dung đồng ý Lương Ánh Phương nên cao hứng mới đúng, không biết vì sao lại xoay người che giấu đi ánh mắt :” mọi người yên tâm, ca ca dám khi dễ Uyển tỷ tỷ, người đầu tiên không tha cho hắn là ta”
Phó Dung nhìn về phía khoang thuyền.
Lương Thông là đi thổ lộ sao?
Tỷ tỷ cự tuyệt, Lương Thông khổ sở, nhưng nếu nàng dung túng cho Lương Thông đến ve vãn tỷ tỷ cũng là một sai lầm lớn. Tỷ tỷ đồng ý, thì dung túng đó mới có ý tốt, mọi người đều vui vẻ
Nhưng một đóa hoa kiều diễm, thật sự thích bùn đen sao? Hoa cắm trên bùn, sẽ hạnh phúc sao?
Phó Dung thật đau đầu, không biết kết quả mà mình chờ mong là gì?