Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-376
Chương 377
Hạ Lăng đáp: “Tôi biết” Cô nhớ tới những chuyện trước kia, con mèo nhỏ cô nhặt về thích nửa đêm trèo lên giường ngủ, Bùi Tử Hoành ngại nó làm phiền nên không được mấy ngày đã lấy nó đi.
Cô không muốn Cục Bông cũng có kết cục như vậy.
“Để lại cho Lạc Lạc đi.” Cô nhẹ giọng nói: “Dù sao Lạc Lạc cũng thích động vật.” Hơn nữa để nó ở lại đây cô cũng có thể hỏi thăm tình hình bất cứ lúc nào, chứ nếu mang về mà bị Bùi Tử Hoành vứt bỏ thì có lẽ còn không gặp lại được.
Cô đứng dậy, tìm một tờ giấy trắng viết cho Lạc Lạc mấy chữ.
Đại khái là bảo mình chuyển đi, mang cả đồ theo, Cục Bông thì để lại, nhờ cô ấy chăm sóc tốt cho nó. Nếu như không nuôi được thì nhờ giao cho người của Thiên Nghệ, bảo bọn họ chuyển cho Lệ Lôi.
Viết xong cô vẫn quyến luyến không thôi nhìn quanh nhà trọ một lúc.
Nơi này có quá nhiều kỉ niệm đẹp, thời gian quay chương trình Trò chơi đại mạo hiểm đó, vì né tránh đội săn ảnh mà Lệ Lôi hóa trang thành nhiều loại người tới gõ cửa, thợ sửa ống nước, nhân viên bán hàng… Có một lần còn leo tường. Khóe môi cô hiện ý cười, nhớ tới bộ dạng ngốc nghếch khi anh nhảy từ cửa cổ xuất hiện trước mặt cô, còn cầm túi trái cây nhỏ trong tay nói với cô lúc đó còn đang kinh ngạc: ‘Em cầm đi, đồ bán bên ngoài.’
Chuyện đó sẽ không bao giờ lặp lại nữa.
Cô nhắm mắt rồi lại mở mắt, lúc sau khôi phục vẻ lạnh lùng.
“Đi thôi.” Cô lạnh nhạt nói với Sở Sâm, ôm mấy thùng giấy lớn nhỏ vừa gom lại rời khỏi nhà trọ.
Sở Sâm đưa cô về đến nhà, nhìn mẹ Chu ra đón nhận lấy đồ cô xách trong tay, sau khi xác nhận mọi chuyện đã xong mới rời đi.
Anh ta gọi cho Bùi Tử Hoành, báo cáo cặn kẽ tình hình bên này, liệt kê từng món đồ cô mang theo khỏi nhà trọ, cuối cùng còn bổ sung thêm: “Lúc cô Diệp vào thu dọn không cho tôi đi vào.”
“Tôi biết rồi, chuyện này anh không cần phải để ý, trước tiên đi điều tra một chút xem những thứ kia có lai lịch thế nào. Nói xong Bùi Tử Hoành cúp điện thoại, ngón tay thon dài bám chặt xuống mặt bàn, trong mắt lộ ra suy nghĩ sâu xa.
Phòng ngủ thì Hạ Lăng không cho Sở Sâm đi vào là đúng. Nhưng chắc chắn cô không chỉ đơn thuần là thu dọn đồ đạc mà còn có thứ khác? Nếu cô đã để cho Sở Sâm nhìn thấy những thứ đó thì e là có tra cũng không tra ra điều gì. Quan trọng là những thứ cô không cho Sở Sâm nhìn kia…
Khi về nhà anh ta sẽ mở ra xem là thứ gì.
Đã 12 giờ đêm, trong nhà để đèn sáng trưng, mẹ Chu đang đợi anh ta.
“Cô Diệp thế nào?” Bùi Tử Hoành hỏi.
“Hôm nay cô Diệp bê đồ hơi mệt nên ngủ rồi.” Mẹ Chu đáp.
“Đồ hôm nay cô ấy dọn về để ở đâu?”
Mẹ Chu đáp: “Đều để trong phòng ngủ, cô Diệp không cho chúng tôi dọn giúp.”
Bùi Tử Hoành đi về phía phòng ngủ, đến cửa anh ta phát hiện cửa không khóa. Anh kinh ngạc, mấy ngày qua lúc ngủ cô luôn khóa chặt cửa, rất sợ hắn thừa dịp đi vào. Nhưng cô không biết rằng, đề phòng khi cô ở một mình xảy ra chuyện bất ngờ anh ta đã sớm động tay động chân trên khóa cửa, lúc này chỉ cần vặn nhẹ là mở được ra.
Anh ta đi vào, phát hiện trên giường trống không nên không khỏi cau mày. Cô ở đâu? Tầm mắt quét khắp phòng, phút chốc anh ta đã thấy một thân hình nhỏ bé nằm co rúc bên cửa sổ, trên người đắp mấy bộ quần áo cũ, ngủ không yên giấc.
Sao cô lại ngủ ở đây?
Chân mày Bùi Tử Hoành càng nhíu chặt, anh đi tới khom người định bế cô lên giường lại bất ngờ phát hiện trong nắm tay đặt trước ngực của cô hình như đang cầm thứ gì đó, dưới ánh đèn ngủ yếu ớt nó ánh lên tia sáng bạc.
Anh ta kéo tay cô ra, mở bàn tay đang nắm chặt của cô. Trong tay cô là một chiếc nhẫn nhỏ làm từ vàng trắng, được mài giũa rất tinh tế, có thể thấy được bảo dưỡng rất tốt, hẳn là thường ngày được người đeo giữ gìn cẩn thận.
Thần sắc Bùi Tử Hoành trầm xuống, lấy chiếc nhẫn trong tay cô ra.
Anh ta giơ chiếc nhẫn về phía ánh đèn ngủ yếu ớt, nhìn kĩ, quả nhiên ở vị trí thường gặp khắc hai chữ viết tắt ưu nhã… Là tên cô ở kiếp này, và tên của Lệ Lôi.
Anh ta nắm chặt chiếc nhẫn, cúi đầu nhìn cô.
Trông mơ Hạ Lăng cảm thấy hơi lạnh, cô khó chịu co người.
Thật lạnh.
Cô nắm chặt tay theo bản năng, đưa tay lên sát ngực hơn, nhưng lại cảm thấy lòng bàn tay như thiếu đi thứ gì, vì thế cô tỉnh dậy, mơ màng mở mắt thì thấy…
Bùi Tử Hoành.
Lúc này anh ta đang tỉnh bơ nhìn cô, trong tay còn cầm một thứ, dưới ánh đèn u ám, vật đó ánh lên sắc bạc kim loại sang bóng, là thứ cô không thể quen thuộc hơn, chiếc nhận được lồng trên cổ.
Trong nháy mắt Hạ Lăng cảm thấy như ngừng thở.
Người đàn ông cao lớn đó không nói một lời, sắc mặt âm u nguy hiểm mà áp lực. Sau lưng anh ta là ánh đèn ngủ ảm đạm càng phóng đại bóng người vặn vẹo, chiếc bóng lớn phủ lên tấm thảm hoa văn tinh tế, phủ lên cả người Hạ Lăng.
Giọng cô khô khốc, tứ chi lạnh ngắt không cách nào nhúc nhích.
Một tay Bùi Tử Hoành nắm thành quyền, từ từ ghìm chặt chiếc nhẫn vào lòng bàn tay, anh ta nắm mạnh như thể muốn nghiền nát nó. Trái tim Hạ Lăng cũng theo động tác đó mà thắt lại, giống như bị anh ta tùy ý nắn bóp, máu chảy đầm đìa, vỡ nát.
“Trả lại cho tôi.” Cô cố nén sợ hãi, run rẩy nói.
Bùi Tử Hoành lạnh lùng nhìn cô: “Đây không phải thứ em nên giữ lại.”
“Tôi…” Giọng cô vẫn run run, giống như con thú nhỏ đang đối mặt với mãnh hổ, cả người đều bị nỗi sợ hãi và áp lực bao phủ. Nhưng dù thế nào cô vẫn ngẩng đầu không muốn lùi bước.
Bùi Tử Hoành chợt giơ tay ném chiếc nhẫn rực rỡ sáng ngời kia ra ngoài.
Hạ Lăng chỉ cảm thấy đầu mình ‘ong’ một tiếng, trong lòng như có dây đàn đứt lìa, cô không kịp suy nghĩ nữa, chỉ nhào tới theo bản năng, muốn giữ lại chiếc nhẫn kia.
Nhưng Bùi Tử Hoành đã ôm lấy eo cô.
“Buông tôi ra!” Cô hét ầm lên, liều mạng đấm đá khàn cả giọng.
Anh ta đặt cô về trên tấm thảm ấm áp, dùng cơ thể mạnh mẽ trấn áp cô: “Hạ Lăng, em ngoan ngoãn một chút cho anh.” Anh ta rất tức giận, chỉ có những lúc như thế anh mới gọi đầy đủ cả họ tên cô ra như vậy, trong tròng mắt chứa đầy bão tố.
“Buông ra!” Cô vẫn thét chói tai, nhìn theo hướng chiếc nhẫn rơi xuống, ánh bạc đẹp đẽ trong đêm tối lấp lánh, lặng lẽ chờ cô tìm kiếm. Cô cũng không biết mình lấy sức lực ở đâu ra mà đẩy Bùi Tử Hoành, bất kể mọi thứ: “Đó là đồ của tôi! Tôi…!”
Bùi Tử Hoành lập tức kéo cổ tay cô lên phía trên đỉnh đầu, anh ta cúi người, chóp mũi đụng phải chóp mũi cô, giọng âm trầm: “Hạ Lăng, đừng ép anh.”
Hạ Lăng đáp: “Tôi biết” Cô nhớ tới những chuyện trước kia, con mèo nhỏ cô nhặt về thích nửa đêm trèo lên giường ngủ, Bùi Tử Hoành ngại nó làm phiền nên không được mấy ngày đã lấy nó đi.
Cô không muốn Cục Bông cũng có kết cục như vậy.
“Để lại cho Lạc Lạc đi.” Cô nhẹ giọng nói: “Dù sao Lạc Lạc cũng thích động vật.” Hơn nữa để nó ở lại đây cô cũng có thể hỏi thăm tình hình bất cứ lúc nào, chứ nếu mang về mà bị Bùi Tử Hoành vứt bỏ thì có lẽ còn không gặp lại được.
Cô đứng dậy, tìm một tờ giấy trắng viết cho Lạc Lạc mấy chữ.
Đại khái là bảo mình chuyển đi, mang cả đồ theo, Cục Bông thì để lại, nhờ cô ấy chăm sóc tốt cho nó. Nếu như không nuôi được thì nhờ giao cho người của Thiên Nghệ, bảo bọn họ chuyển cho Lệ Lôi.
Viết xong cô vẫn quyến luyến không thôi nhìn quanh nhà trọ một lúc.
Nơi này có quá nhiều kỉ niệm đẹp, thời gian quay chương trình Trò chơi đại mạo hiểm đó, vì né tránh đội săn ảnh mà Lệ Lôi hóa trang thành nhiều loại người tới gõ cửa, thợ sửa ống nước, nhân viên bán hàng… Có một lần còn leo tường. Khóe môi cô hiện ý cười, nhớ tới bộ dạng ngốc nghếch khi anh nhảy từ cửa cổ xuất hiện trước mặt cô, còn cầm túi trái cây nhỏ trong tay nói với cô lúc đó còn đang kinh ngạc: ‘Em cầm đi, đồ bán bên ngoài.’
Chuyện đó sẽ không bao giờ lặp lại nữa.
Cô nhắm mắt rồi lại mở mắt, lúc sau khôi phục vẻ lạnh lùng.
“Đi thôi.” Cô lạnh nhạt nói với Sở Sâm, ôm mấy thùng giấy lớn nhỏ vừa gom lại rời khỏi nhà trọ.
Sở Sâm đưa cô về đến nhà, nhìn mẹ Chu ra đón nhận lấy đồ cô xách trong tay, sau khi xác nhận mọi chuyện đã xong mới rời đi.
Anh ta gọi cho Bùi Tử Hoành, báo cáo cặn kẽ tình hình bên này, liệt kê từng món đồ cô mang theo khỏi nhà trọ, cuối cùng còn bổ sung thêm: “Lúc cô Diệp vào thu dọn không cho tôi đi vào.”
“Tôi biết rồi, chuyện này anh không cần phải để ý, trước tiên đi điều tra một chút xem những thứ kia có lai lịch thế nào. Nói xong Bùi Tử Hoành cúp điện thoại, ngón tay thon dài bám chặt xuống mặt bàn, trong mắt lộ ra suy nghĩ sâu xa.
Phòng ngủ thì Hạ Lăng không cho Sở Sâm đi vào là đúng. Nhưng chắc chắn cô không chỉ đơn thuần là thu dọn đồ đạc mà còn có thứ khác? Nếu cô đã để cho Sở Sâm nhìn thấy những thứ đó thì e là có tra cũng không tra ra điều gì. Quan trọng là những thứ cô không cho Sở Sâm nhìn kia…
Khi về nhà anh ta sẽ mở ra xem là thứ gì.
Đã 12 giờ đêm, trong nhà để đèn sáng trưng, mẹ Chu đang đợi anh ta.
“Cô Diệp thế nào?” Bùi Tử Hoành hỏi.
“Hôm nay cô Diệp bê đồ hơi mệt nên ngủ rồi.” Mẹ Chu đáp.
“Đồ hôm nay cô ấy dọn về để ở đâu?”
Mẹ Chu đáp: “Đều để trong phòng ngủ, cô Diệp không cho chúng tôi dọn giúp.”
Bùi Tử Hoành đi về phía phòng ngủ, đến cửa anh ta phát hiện cửa không khóa. Anh kinh ngạc, mấy ngày qua lúc ngủ cô luôn khóa chặt cửa, rất sợ hắn thừa dịp đi vào. Nhưng cô không biết rằng, đề phòng khi cô ở một mình xảy ra chuyện bất ngờ anh ta đã sớm động tay động chân trên khóa cửa, lúc này chỉ cần vặn nhẹ là mở được ra.
Anh ta đi vào, phát hiện trên giường trống không nên không khỏi cau mày. Cô ở đâu? Tầm mắt quét khắp phòng, phút chốc anh ta đã thấy một thân hình nhỏ bé nằm co rúc bên cửa sổ, trên người đắp mấy bộ quần áo cũ, ngủ không yên giấc.
Sao cô lại ngủ ở đây?
Chân mày Bùi Tử Hoành càng nhíu chặt, anh đi tới khom người định bế cô lên giường lại bất ngờ phát hiện trong nắm tay đặt trước ngực của cô hình như đang cầm thứ gì đó, dưới ánh đèn ngủ yếu ớt nó ánh lên tia sáng bạc.
Anh ta kéo tay cô ra, mở bàn tay đang nắm chặt của cô. Trong tay cô là một chiếc nhẫn nhỏ làm từ vàng trắng, được mài giũa rất tinh tế, có thể thấy được bảo dưỡng rất tốt, hẳn là thường ngày được người đeo giữ gìn cẩn thận.
Thần sắc Bùi Tử Hoành trầm xuống, lấy chiếc nhẫn trong tay cô ra.
Anh ta giơ chiếc nhẫn về phía ánh đèn ngủ yếu ớt, nhìn kĩ, quả nhiên ở vị trí thường gặp khắc hai chữ viết tắt ưu nhã… Là tên cô ở kiếp này, và tên của Lệ Lôi.
Anh ta nắm chặt chiếc nhẫn, cúi đầu nhìn cô.
Trông mơ Hạ Lăng cảm thấy hơi lạnh, cô khó chịu co người.
Thật lạnh.
Cô nắm chặt tay theo bản năng, đưa tay lên sát ngực hơn, nhưng lại cảm thấy lòng bàn tay như thiếu đi thứ gì, vì thế cô tỉnh dậy, mơ màng mở mắt thì thấy…
Bùi Tử Hoành.
Lúc này anh ta đang tỉnh bơ nhìn cô, trong tay còn cầm một thứ, dưới ánh đèn u ám, vật đó ánh lên sắc bạc kim loại sang bóng, là thứ cô không thể quen thuộc hơn, chiếc nhận được lồng trên cổ.
Trong nháy mắt Hạ Lăng cảm thấy như ngừng thở.
Người đàn ông cao lớn đó không nói một lời, sắc mặt âm u nguy hiểm mà áp lực. Sau lưng anh ta là ánh đèn ngủ ảm đạm càng phóng đại bóng người vặn vẹo, chiếc bóng lớn phủ lên tấm thảm hoa văn tinh tế, phủ lên cả người Hạ Lăng.
Giọng cô khô khốc, tứ chi lạnh ngắt không cách nào nhúc nhích.
Một tay Bùi Tử Hoành nắm thành quyền, từ từ ghìm chặt chiếc nhẫn vào lòng bàn tay, anh ta nắm mạnh như thể muốn nghiền nát nó. Trái tim Hạ Lăng cũng theo động tác đó mà thắt lại, giống như bị anh ta tùy ý nắn bóp, máu chảy đầm đìa, vỡ nát.
“Trả lại cho tôi.” Cô cố nén sợ hãi, run rẩy nói.
Bùi Tử Hoành lạnh lùng nhìn cô: “Đây không phải thứ em nên giữ lại.”
“Tôi…” Giọng cô vẫn run run, giống như con thú nhỏ đang đối mặt với mãnh hổ, cả người đều bị nỗi sợ hãi và áp lực bao phủ. Nhưng dù thế nào cô vẫn ngẩng đầu không muốn lùi bước.
Bùi Tử Hoành chợt giơ tay ném chiếc nhẫn rực rỡ sáng ngời kia ra ngoài.
Hạ Lăng chỉ cảm thấy đầu mình ‘ong’ một tiếng, trong lòng như có dây đàn đứt lìa, cô không kịp suy nghĩ nữa, chỉ nhào tới theo bản năng, muốn giữ lại chiếc nhẫn kia.
Nhưng Bùi Tử Hoành đã ôm lấy eo cô.
“Buông tôi ra!” Cô hét ầm lên, liều mạng đấm đá khàn cả giọng.
Anh ta đặt cô về trên tấm thảm ấm áp, dùng cơ thể mạnh mẽ trấn áp cô: “Hạ Lăng, em ngoan ngoãn một chút cho anh.” Anh ta rất tức giận, chỉ có những lúc như thế anh mới gọi đầy đủ cả họ tên cô ra như vậy, trong tròng mắt chứa đầy bão tố.
“Buông ra!” Cô vẫn thét chói tai, nhìn theo hướng chiếc nhẫn rơi xuống, ánh bạc đẹp đẽ trong đêm tối lấp lánh, lặng lẽ chờ cô tìm kiếm. Cô cũng không biết mình lấy sức lực ở đâu ra mà đẩy Bùi Tử Hoành, bất kể mọi thứ: “Đó là đồ của tôi! Tôi…!”
Bùi Tử Hoành lập tức kéo cổ tay cô lên phía trên đỉnh đầu, anh ta cúi người, chóp mũi đụng phải chóp mũi cô, giọng âm trầm: “Hạ Lăng, đừng ép anh.”