Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-121
Chương 121
Chương 121 Đệ nhất công tử Giang Châu Lúc này, Lý Hàng bỗng tiến lên.
Nắm đấm!
Nắm đấm của Lý Hàng xuyên qua không khí.
“Rầm’ một tiếng, đập thẳng lên khuôn mặt điển trai của Tô Phương Hoa.
Tô Phương Hoa bỗng chốc bị đánh trở đến ngây người.
Anh ta cảm thấy một dòng máu nóng từ trong mũi chảy ra, vội vã đưa tay sờ lên mũi.
Rồi anh ta lập tức gào lên như một người đàn bà: “Máu!
Tao chảy máu rồi!”
“Thằng khốn, mày dám đánh tao?”
“Tao là Tô Phương Hoa, là đệ nhất công tử Giang Châu!”
chỉ cần một câu nói thôi, mẹ “Tao muốn giết mày cũ kiếp, mày chán sống rồi Khắp sảnh đều vang dội tiếng kêu the thé như đàn bà của Tô Phương Hoa.
“Cậu Tô này làm sao thế nhỉ? Chẳng giống với đệ nhất công tử Giang Châu mà mọi người nói chút nào hết.”
“Còn đâu ôn tồn lễ độ? Còn đâu phong thái đĩnh đạc?”
“Sao giờ nhìn có vẻ giống đàn bà thế này?”
Những nhân viên nữ lúc nãy còn mê mẩn lập tức tỉnh táo.
lại, tất cả đều nhìn Tô Phương Hoa bằng ánh mắt ghét bỏ.
Cô lao công đẩy chiếc xe dọn dẹp bên cạnh cũng vừa đi vừa lắc đầu nói: ‘Chậc chậc chậc, dạo này đàn ông đẹp mã đều không đáng tin cậy”
“Chuyện gì thế? Ai dám bất kính với cậu Tô thế?”
Lúc này, ngoài cửa vang lên giọng nói kinh ngạc của một người phụ nữ.
Tiếp đó, một người phụ nữ ăn mặc sành điệu, mái tóc uốn gợn sóng, nhìn có vẻ lẳng lơ bước vào.
Khi nhìn thấy người phụ nữ này, Hứa Mộc Tình khẽ chau mày.
Nhưng cô vẫn lịch sự bước đến chào hỏi cô ta: “Chị họ, đã lâu không gặp.”
“Hứa Mộc Tình, không ngờ thật sự là mày.”
“Mày thế mà lại thật sự trở thành Tổng giám đốc của tập đoàn Lăng Tiêu.”
Trương Diệu Diệu là chị họ của Hứa Mộc Tình, hai tay cô †a khoanh trước ngực, bày ra một tư thế kiêu ngạo.
Từ nhỏ đến lớn, cô ta luôn là công chúa nhỏ được cả nhà cưng chiều.
Thành tích của cô ta cũng luôn rất xuất sắc.
Sau khi tốt nghiệp, cô ta dựa vào thành tích vượt trội của mình xin vào làm việc ở tập đoàn Tô Thị.
Tuổi đời còn trẻ thế nhưng hiện tại cô ta đã là quản lý cấp cao của công ty con của tập đoàn Tô Thị.
Sau khi ngủ vài đêm với Tô Phương Hoa, cô ta được đề bạt thẳng lên làm nhân viên hành chính chính thức của trụ sở chính tập đoàn.
“Tao nói này Hứa Mộc Tình, mày chẳng qua chỉ là Tổng giám đốc của một tập đoàn quê mùa, mày có biết thân phận của cậu Tô cao quý thế nào không?”
“Nếu là bình thường thì các người có quỳ xuống khấu đầu cũng không cầu được cậu Tô của chúng tao đâu.”
“Lần này nếu không vì cậu Tô phải tham gia tiệc mừng đại thọ bảy mươi của Hổ Gia, thì cả đời mấy người cũng không gặp được cậu Tô.”
“Các người đã không cảm ơn, lại còn dám làm khó cậu Tô, thật là hèn hạ! Không biết tốt xấu!”
“Ê, mũi cô lệch rồi kìa.”
Lý Hàng bất thình lình nói một câu khiến Trương Diệu Diệu giật mình.
Cô ta vội vã quay đầu, đưa tay sờ lên mũi.
Trương Diệu Diệu quắc mắt, hàng mi được chuốt bằng mascara nhập khẩu, chỉ ngón tay được sơn màu đỏ chót vào Lý Hàng.
“Một thẳng lang thang khắp người hôi hám như mày lại dám chọc ghẹo tao!?”
“Lang thang cũng còn hơn người mũi giả, mặt giả, ngực giả, mông giả, vá trinh những ba lần, nhiễm bệnh phụ khoa nặng sáu lần như cô chứ nhỉ?”
“Mày nói bậy! Tao xinh đẹp tự nhiên, trên người tao từ trên xuống dưới chưa hề động qua dao kéo!”
Kết quả, Lý Hàng tùy tiện nói ra tên của ba bệnh viện thẩm mỹ, khiến Trương Diệu Diệu thật sự chết khiếp.
Sao hắn lại biết được?
Ngay cả chuyện cô ta vá trinh.
Bị lây nhiễm bệnh phụ khoa mấy lần hắn đều biết rõ như thế!.
Chương 121 Đệ nhất công tử Giang Châu Lúc này, Lý Hàng bỗng tiến lên.
Nắm đấm!
Nắm đấm của Lý Hàng xuyên qua không khí.
“Rầm’ một tiếng, đập thẳng lên khuôn mặt điển trai của Tô Phương Hoa.
Tô Phương Hoa bỗng chốc bị đánh trở đến ngây người.
Anh ta cảm thấy một dòng máu nóng từ trong mũi chảy ra, vội vã đưa tay sờ lên mũi.
Rồi anh ta lập tức gào lên như một người đàn bà: “Máu!
Tao chảy máu rồi!”
“Thằng khốn, mày dám đánh tao?”
“Tao là Tô Phương Hoa, là đệ nhất công tử Giang Châu!”
chỉ cần một câu nói thôi, mẹ “Tao muốn giết mày cũ kiếp, mày chán sống rồi Khắp sảnh đều vang dội tiếng kêu the thé như đàn bà của Tô Phương Hoa.
“Cậu Tô này làm sao thế nhỉ? Chẳng giống với đệ nhất công tử Giang Châu mà mọi người nói chút nào hết.”
“Còn đâu ôn tồn lễ độ? Còn đâu phong thái đĩnh đạc?”
“Sao giờ nhìn có vẻ giống đàn bà thế này?”
Những nhân viên nữ lúc nãy còn mê mẩn lập tức tỉnh táo.
lại, tất cả đều nhìn Tô Phương Hoa bằng ánh mắt ghét bỏ.
Cô lao công đẩy chiếc xe dọn dẹp bên cạnh cũng vừa đi vừa lắc đầu nói: ‘Chậc chậc chậc, dạo này đàn ông đẹp mã đều không đáng tin cậy”
“Chuyện gì thế? Ai dám bất kính với cậu Tô thế?”
Lúc này, ngoài cửa vang lên giọng nói kinh ngạc của một người phụ nữ.
Tiếp đó, một người phụ nữ ăn mặc sành điệu, mái tóc uốn gợn sóng, nhìn có vẻ lẳng lơ bước vào.
Khi nhìn thấy người phụ nữ này, Hứa Mộc Tình khẽ chau mày.
Nhưng cô vẫn lịch sự bước đến chào hỏi cô ta: “Chị họ, đã lâu không gặp.”
“Hứa Mộc Tình, không ngờ thật sự là mày.”
“Mày thế mà lại thật sự trở thành Tổng giám đốc của tập đoàn Lăng Tiêu.”
Trương Diệu Diệu là chị họ của Hứa Mộc Tình, hai tay cô †a khoanh trước ngực, bày ra một tư thế kiêu ngạo.
Từ nhỏ đến lớn, cô ta luôn là công chúa nhỏ được cả nhà cưng chiều.
Thành tích của cô ta cũng luôn rất xuất sắc.
Sau khi tốt nghiệp, cô ta dựa vào thành tích vượt trội của mình xin vào làm việc ở tập đoàn Tô Thị.
Tuổi đời còn trẻ thế nhưng hiện tại cô ta đã là quản lý cấp cao của công ty con của tập đoàn Tô Thị.
Sau khi ngủ vài đêm với Tô Phương Hoa, cô ta được đề bạt thẳng lên làm nhân viên hành chính chính thức của trụ sở chính tập đoàn.
“Tao nói này Hứa Mộc Tình, mày chẳng qua chỉ là Tổng giám đốc của một tập đoàn quê mùa, mày có biết thân phận của cậu Tô cao quý thế nào không?”
“Nếu là bình thường thì các người có quỳ xuống khấu đầu cũng không cầu được cậu Tô của chúng tao đâu.”
“Lần này nếu không vì cậu Tô phải tham gia tiệc mừng đại thọ bảy mươi của Hổ Gia, thì cả đời mấy người cũng không gặp được cậu Tô.”
“Các người đã không cảm ơn, lại còn dám làm khó cậu Tô, thật là hèn hạ! Không biết tốt xấu!”
“Ê, mũi cô lệch rồi kìa.”
Lý Hàng bất thình lình nói một câu khiến Trương Diệu Diệu giật mình.
Cô ta vội vã quay đầu, đưa tay sờ lên mũi.
Trương Diệu Diệu quắc mắt, hàng mi được chuốt bằng mascara nhập khẩu, chỉ ngón tay được sơn màu đỏ chót vào Lý Hàng.
“Một thẳng lang thang khắp người hôi hám như mày lại dám chọc ghẹo tao!?”
“Lang thang cũng còn hơn người mũi giả, mặt giả, ngực giả, mông giả, vá trinh những ba lần, nhiễm bệnh phụ khoa nặng sáu lần như cô chứ nhỉ?”
“Mày nói bậy! Tao xinh đẹp tự nhiên, trên người tao từ trên xuống dưới chưa hề động qua dao kéo!”
Kết quả, Lý Hàng tùy tiện nói ra tên của ba bệnh viện thẩm mỹ, khiến Trương Diệu Diệu thật sự chết khiếp.
Sao hắn lại biết được?
Ngay cả chuyện cô ta vá trinh.
Bị lây nhiễm bệnh phụ khoa mấy lần hắn đều biết rõ như thế!.