Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-354
Chương 354
Chương 354
Khoảnh khắc nhìn thấy hai người này, Châu Vũ phá lên cười.
“Ha ha ha! Thật không ngờ, thật không ngờ đó!”
“Tao còn tưởng phải tốn thời gian bắt hai con chuột chạy.
trốn này về”
“Các người đã ngu xuẩn đến mức tự quay về nộp mạng, vậy thì tiết kiệm không ít thời gian cho tao rồi”
Trong lấn nói, Tai phất tuiệp thì một nhóm thủ xông đến.
Lúc này, lại một chiếc xe nhanh chóng lao đến.
Trên xe bước xuống hai người.
Cam Hưng Bá! Mãnh hổ Phú Châu.
Ngay khi nhìn thấy hắn, đám người Châu Vũ biến sắc.
Họ không ngờ rằng Tôn Thượng Hương lại tìm Cam Hưng Bá về.
Châu Vũ hạ quyết tâm, lạnh lùng nói: “Các người gọi Cam Bá Hưng đến thì đã sao? Tối nay ai đến người đó chết!”
“Hừ..” Cam Bá Hưng gần giọng nói: “Mày đừng hiểu nhầm, tao chỉ đến xem thôi”
Châu Vũ và Lục Chính Bình bên cạnh đưa mắt nhìn nhau, hai người đồng loạt bật cười.
“Kẻ thức thời là người tài giỏi, có thành viên mãnh hổ như Cam lão đệ gia nhập, có thể nói chúng ta như hổ thêm cánh rồi!”
Cam Hưng Bá khinh bỉ: “Chỉ hai con chó chúng mày mà muốn ông đây cúi đầu khom lưng với chúng mày, nằm mơI”
Nói xong, Cam Hưng Bá chủ động mở cửa sau ô tô.
Một đôi giày da lười từ bên trong bước ra.
Lý Hàng mặc trang phục bình thường, vẻ mặt bình thản xuất hiện trước mắt mọi người.
Khoảnh khắc nhìn thấy Lý Hàng xuất hiện, Tôn Bách Đang cười như điên dại: “Ha ha ha ha! A ha ha ha hat Ông trời không tuyệt đường sống của Tôn gia tal”
‘Vốn dĩ Tôn Bách Đang vẫn đang cố nín hơi thở cuối cùng.
Vậy mà khi nhìn thấy Lý Hàng xuất hiện, đột nhiên nhẹ nhõm hết người, lập tức phun ra một ngụm máu, sau đó cả người quy xuống đất.
Cho dù là dầu khô đèn cạn, trên mặt Tôn Bách Đang vẫn nở nụ cười.
Ông ta biết rằng, Tôn gia không chết được!
Chỉ cần có Lý Hàng, đừng nói hai nhà Châu Lục.
Cho dù là cao thủ của tất cả các gia tộc ở Phú Châu cùng đến.
Cũng đều phải chết!
Sau khi giao thủ với Lý Hàng, Tôn Bách Đang đã biết thực lực của anh đã vượt xa ông ta, vượt qua Tông sư!
Đại tông sư?
Không!
Thậm chí là còn trên cả cảnh giới trong truyền thuyết kia.
Châu Vũ và Lục Chính Bình không quen biết Lý Hàng.
Hơn nữa, bây giờ cũng đã đến nước này, họ cũng không cách nào quay lại, chỉ có thể gầm lên: “Giết cho tao! Giết sạch tất cả những người ở đây!”
Khi tất cả cao thủ của hai nhà Châu Lục la hét om sòm xông về phía nhóm Lý Hàng.
Lý Hàng đột nhiên biến mất!
Giây phút này, chỉ có gió.
Gió lạnh.
Cơn gió lạnh buốt mang theo hơi lạnh thấu xương khiến người người đều run rẩy toàn thân.
Keng!
Tiếng đao.
Thanh đao trong tay một cao thủ đột nhiên rơi xuống đất.
Kengl Keng!
Kengl Hàng loạt tiếng leng keng phát ra liên tiếp không ngừng.
Từng thanh đao nối tiếp nhau rơi xuống.
Cùng với đó là thân thể nặng nề của chủ nhân những thanh đao.
Từng cơ thể nối tiếp nhau bắn lên rồi rơi xuống đất.
Sau khi những người này rơi xuống đất thì không cách nào bò dậy được nữa.
‘Và càng khiến người khác cảm thấy khiếp sợ hơn là, cho dù ở khoảng cách gần như vậy, nhưng không một ai nhìn rõ Lý Hàng ra tay như thế nào?
Nhanh đến mức mắt thường không nhìn kịp!
Nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi!
Kinh ngạc!
Sợ hãi!
Châu Vũ lần đầu tiên cảm thấy khiếp sợ.
Mãi đến lúc này ông ta mới phản ứng lại.
Chương 354
Khoảnh khắc nhìn thấy hai người này, Châu Vũ phá lên cười.
“Ha ha ha! Thật không ngờ, thật không ngờ đó!”
“Tao còn tưởng phải tốn thời gian bắt hai con chuột chạy.
trốn này về”
“Các người đã ngu xuẩn đến mức tự quay về nộp mạng, vậy thì tiết kiệm không ít thời gian cho tao rồi”
Trong lấn nói, Tai phất tuiệp thì một nhóm thủ xông đến.
Lúc này, lại một chiếc xe nhanh chóng lao đến.
Trên xe bước xuống hai người.
Cam Hưng Bá! Mãnh hổ Phú Châu.
Ngay khi nhìn thấy hắn, đám người Châu Vũ biến sắc.
Họ không ngờ rằng Tôn Thượng Hương lại tìm Cam Hưng Bá về.
Châu Vũ hạ quyết tâm, lạnh lùng nói: “Các người gọi Cam Bá Hưng đến thì đã sao? Tối nay ai đến người đó chết!”
“Hừ..” Cam Bá Hưng gần giọng nói: “Mày đừng hiểu nhầm, tao chỉ đến xem thôi”
Châu Vũ và Lục Chính Bình bên cạnh đưa mắt nhìn nhau, hai người đồng loạt bật cười.
“Kẻ thức thời là người tài giỏi, có thành viên mãnh hổ như Cam lão đệ gia nhập, có thể nói chúng ta như hổ thêm cánh rồi!”
Cam Hưng Bá khinh bỉ: “Chỉ hai con chó chúng mày mà muốn ông đây cúi đầu khom lưng với chúng mày, nằm mơI”
Nói xong, Cam Hưng Bá chủ động mở cửa sau ô tô.
Một đôi giày da lười từ bên trong bước ra.
Lý Hàng mặc trang phục bình thường, vẻ mặt bình thản xuất hiện trước mắt mọi người.
Khoảnh khắc nhìn thấy Lý Hàng xuất hiện, Tôn Bách Đang cười như điên dại: “Ha ha ha ha! A ha ha ha hat Ông trời không tuyệt đường sống của Tôn gia tal”
‘Vốn dĩ Tôn Bách Đang vẫn đang cố nín hơi thở cuối cùng.
Vậy mà khi nhìn thấy Lý Hàng xuất hiện, đột nhiên nhẹ nhõm hết người, lập tức phun ra một ngụm máu, sau đó cả người quy xuống đất.
Cho dù là dầu khô đèn cạn, trên mặt Tôn Bách Đang vẫn nở nụ cười.
Ông ta biết rằng, Tôn gia không chết được!
Chỉ cần có Lý Hàng, đừng nói hai nhà Châu Lục.
Cho dù là cao thủ của tất cả các gia tộc ở Phú Châu cùng đến.
Cũng đều phải chết!
Sau khi giao thủ với Lý Hàng, Tôn Bách Đang đã biết thực lực của anh đã vượt xa ông ta, vượt qua Tông sư!
Đại tông sư?
Không!
Thậm chí là còn trên cả cảnh giới trong truyền thuyết kia.
Châu Vũ và Lục Chính Bình không quen biết Lý Hàng.
Hơn nữa, bây giờ cũng đã đến nước này, họ cũng không cách nào quay lại, chỉ có thể gầm lên: “Giết cho tao! Giết sạch tất cả những người ở đây!”
Khi tất cả cao thủ của hai nhà Châu Lục la hét om sòm xông về phía nhóm Lý Hàng.
Lý Hàng đột nhiên biến mất!
Giây phút này, chỉ có gió.
Gió lạnh.
Cơn gió lạnh buốt mang theo hơi lạnh thấu xương khiến người người đều run rẩy toàn thân.
Keng!
Tiếng đao.
Thanh đao trong tay một cao thủ đột nhiên rơi xuống đất.
Kengl Keng!
Kengl Hàng loạt tiếng leng keng phát ra liên tiếp không ngừng.
Từng thanh đao nối tiếp nhau rơi xuống.
Cùng với đó là thân thể nặng nề của chủ nhân những thanh đao.
Từng cơ thể nối tiếp nhau bắn lên rồi rơi xuống đất.
Sau khi những người này rơi xuống đất thì không cách nào bò dậy được nữa.
‘Và càng khiến người khác cảm thấy khiếp sợ hơn là, cho dù ở khoảng cách gần như vậy, nhưng không một ai nhìn rõ Lý Hàng ra tay như thế nào?
Nhanh đến mức mắt thường không nhìn kịp!
Nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi!
Kinh ngạc!
Sợ hãi!
Châu Vũ lần đầu tiên cảm thấy khiếp sợ.
Mãi đến lúc này ông ta mới phản ứng lại.