Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 386-393
Chương 386
“Không phải mày là Uông Nghị Sênh sao? Nào, sủa một tiếng xem nào”
“Sủa, mau sủa tiếng chó cho tao!”
Sau khi bị Trình Lỗi đá hai cái, Uông Nghị Sênh như một con chó con bị thương bắt đầu rên ư ử.
“Sủa chưa đủ lớn đâu, ông đây muốn nghe to hơn!”
“Gâu !@âu!” “ Z\VW ) Càng như vậy, Trình Lỗi càng cảm thấy thoải mái.
Cảm giác được bắt nạt mạnh mẽ khiến anh ta cảm thấy mình như đang đứng trên đỉnh cao của thế giới.
Anh ta từ trên cao nhìn ra cả thế giới, anh ta là vua của thế giới này!
Tất cả mọi người đều sẽ bị anh ta giãm lên.
Thế là, anh ta càng đá Uông Nghị Sênh mạnh hơn!
Trong lúc Trình Lỗi không ngừng tra tấn Uông Nghị ‘Sênh, sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng động lớn.
“Rầm!”
Khi Trình Lỗi quay đầu nhìn qua thì mới phát hiện chiếc Audi màu đỏ đã rời đi.
Lý Hàng, người như một vị thần xuống trần gian vừa nấy đã không còn ở đó nữa.
Trong thùng xe, ngoại trừ hai vị tông sư đã chết thì chỉ có Trình Lỗi và Uông Nghị Sênh.
Xe tải lớn vẫn đang chạy trên đường không dừng lại.
Sau một hồi kinh ngạc, Trình Lỗi đột nhiên bạo phát, khóe mất lóe lên một tia khát máu!
“Khốn kiếp, khốn kiếp, khốn kiếp!”
¡ chết đi! Đi chết đi! Chỉ có mày chết rồi thì người khác mới không biết!”
“Đi chết đi, chết Điều mà Trình Lỗi không biết là trong góc bên cạnh anh.
†a có một cái giá ba chân.
Trên đó có một chiếc điện thoại di động vẫn luôn ghi hình.
Dinh thự nhà họ Lỗ.
Lỗ Diệu Quang và Ngô Chí Vinh đang ngồi trong phòng khách, không nói một lời.
Thời gian gần đây, Ngô Chí Vinh luôn bên cạnh Uông Nghị Sênh.
Uông Nghị Sênh muốn gì, Ngô Chí Vinh sẽ lập tức đáp ứng.
Ngô Chí Vinh biết rõ, hiện tại chỉ cần hầu hạ tốt thiếu gia được nuông chiều từ nhỏ Uông Nghị Sênh này.
Tiếp theo chắc chắn sẽ có lợi ích lớn.
Ngô Chí Vinh nhìn Lỗ Diệu Quang nói: “Ông Lỗ, chuyến đi Cô Tô lần này của cậu Uông là một trải nghiệm bổ ích”
“Ngôi sao, người mẫu, thiếu nữ thuần khiết, con gái nhà lành, cậu ta muốn chơi loại nào tôi đều có thể tìm cho cậu ta”
“Mỗi người bọn họ đều thay đổi địa điểm chơi, thay đổi dáng vẻ khác nhau”
“Cậu Uông có sở thích đặc biệt ở một số khía cạnh, ông phải thỏa mãn cậu ấy thật tốt”
“Yên tâm, yên tâm, quý nhân như cậu Uông đây, tôi làm sao có thể sơ suất chứ?” Lỗ Diệu Quang thuận tiện nói thêm.
“Đúng vậy, đối với chúng ta, cậu Uông chính là bậc thang lên đỉnh”
“Chỉ khi chiếc bậc thang này hoàn thành, chúng ta mới có thể đi lên”
“Cái danh gia tộc đứng đầu Thượng Hải của nhà họ Lỗ mới xứng đáng và vững vàng”
“Ông Ngô không phải cũng vậy sao?” Lỗ Diệu Quang nói tiếp: “Nếu không có sự hậu thuẫn của nhà họ Uông thì nhà họ Ngô các ông ở Cô Tô làm sao có thể xưng vương, lộng hành như bây giờ?
Hai ông già nhìn nhau rồi chợt phá lên cười.
Đúng lúc này, điện thoại của Ngô Chí Vinh đột nhiên rung lên.
Ai đó đã gửi cho ông ta một đoạn video.
Ngô Chí Vinh đang định bấm vào, Lỗ Diệu Quang ở bên cạnh liền cười nói: “Đoạn phim này chắc chắn là do Trình Lỗi gửi”
“Tên này có rất nhiều ý tưởng ma quái, chắc chắn rất thú vị?
“Có lẽ là cảnh cậu Uông bạo hành người phụ nữ tên Hứa Mộc Tình đó”
“Dù sao thì bây giờ chúng ta cũng đang nhàn rỗi, chỉ bằng phóng to lên TV để thưởng thức đi.”
Hai tên khốn già này mặc dù bây giờ đã bất lực với phụ nữ.
Nhưng trong lòng vẫn ngứa ngáy.
Không làm gì được vậy thì xem cũng tốt.
Thế là bọn họ thực sự chiếu màn hình điện thoại di động lên TV lớn.
“Ha ha ha ha hai”
Âm thanh TV trong phòng khách vô cùng tốt.
Ngay khi đoạn video được mở lên, tiếng cười điên cuồng của Trình Lỗi liền truyền đến.
“Thằng khốn này, mày liếm đi chứ, mau liếm đế giày cho ông!”
Bởi vì cảnh lúc đầu hơi tối, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của Trình Lỗi.
Chương 387
Lỗ Diệu Quang lập tức cười nói với Ngô Chí Vinh bên cạnh: “Ông Ngô, ông thấy rồi chứ?”
“Người hộ tống mà tôi chọn cho cậu Uông rất chuyên nghiệp, đúng không?”
“Bây giờ chắc chắn cậu ta đang bày cho cậu Uông cách hành hạ phụ nữ?”
“Chờ chút nữa, cậu Uông nhất định sẽ tự mình ra trận”
“Hai người chúng ta phải quan sát thật kỹ”
Ngô Chí Vinh lúc này mới khẽ cau mày nói: “Nhưng sao.
tôi nghe tiếng hét đó có chút quen tai”
“Không giống phụ nữ, mà là đàn ông.”
Lỗ Diệu Quang cười nói: “Không phải vừa rồi ông nói cậu Uông có khẩu vị độc đáo sao, không chừng cậu ấy thích chơi cả nam với nữ cùng lúc thì sao”
Lỗ Diệu Quang lúc này rất vui.
Bởi vì ông rất muốn nhìn thấy vẻ mặt nhận thua của Ngô Chí Vinh.
Ông chỉ cần so sánh với Ngô Chí Vinh.
Thì liền có thể để lại ấn tượng sâu sắc hơn trong lòng Uông Nghị Sênh.
Nếu cứ như vậy, sau khi Uông Nghị Sênh trở về, ông sẽ nhận được nhiều ưu ái hơn.
Tuy nhiên, Ngô Chí Vinh càng nghe càng thấy có điều gì đó không ổn.
Bởi vì Trình Lỗi liên tục lắc lư.
Mà người nằm dưới đất lại lấy hai tay che mặt, không ngừng vặn vẹo.
Khiến cho Ngô Chí Vinh không rõ người đàn ông bị đánh đó là ai.
Tuy nhiên, giọng nói này thực sự nghe rất quen.
Càng nghe ông càng cảm thấy giống giọng nói của Uông Nghị Sênh.
Nhưng ông lại cảm thấy chuyện này là không thể.
Trình Lỗi là cái thá gì chứ?
Cậu ta nào dám đối xử với Uông Nghị Sênh như vậy?
Quần áo của người đàn ông nằm trên đất đã bị lột sạch.
Toàn thân anh ta đều là vết thương.
Trình Lỗi lấy tất cả mọi thứ có thể nhét đang treo trên tường bên cạnh để nhét vào trong người Uông Nghị Sênh.
Lúc này, Trình Lỗi mới lấy ra hai cái kẹp sắt lớn trên kệ bên cạnh.
Tiếng cười anh ta vô cùng điên cuồng.
“Lúc tới đây, không phải mày nói với tao rằng rất muốn dùng loại kẹp sát này để kẹp phụ nữ sao?”
“Bây giờ tao dùng hai chiếc kẹp sắt này cho mày cảm nhận một chút cảm giác bị kẹp là như thế nào”
Nói xong, Trình Lỗi cầm hai chiếc kẹp sắt lên.
“ÁN”
La hét!
Tiếng la hét thảm thiết vang khắp phòng khách.
Nhìn thấy cảnh này, Lỗ Diệu Quang ngược lại ngồi ở đó vỗ tay cười lớn.
“Tên Trình Lỗi này quả nhiên rất thú vị”
“Bây giờ cậu ta thị phạm chân thực như vậy”
“Đợi chút nữa cậu Uông mà dùng thì chắc chắn rất thoải mái?
Lúc này, người đàn ông đang hét đột nhiên mắng chửi Trình Lỗi.
“Tao sẽ không bỏ qua cho mày, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mày!”
“Tao phải giết mày, tao phải giết cả nhà mày!”
“Mày chết chắc rồi, cả nhà mày chết chắc rồi!”
Trình Lỗi kéo tóc Uông Nghị Sênh.
Cho đến giờ phút này, khuôn mặt của Uông Nghị Sênh cuối cùng cũng xuất hiện trước mắt Lỗ Diệu Quang và Ngô Chí Vinh.
Ngây ngố!
c Hai người đứng đầu hai gia tốc lập tức ngây ngốc giống như bị bệnh Alzheimer.
Há miệng kinh ngạc, trừng mắt nhìn mọi thứ trước mặt!
“Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!”
Trong video, Trình Lỗi liên tục tát vào mặt Uông Nghị Sênh.
Anh ta cảm thấy như vậy vẫn chưa hết giận.
Thế là lại túm đầu Uông Nghị Sênh đập mạnh vào bức.
tường sắt bên cạnh!
“Mày muốn tao chết, vậy tao sẽ giết mày trước!”
“Chỉ cần mày chết thì ai biết tao đã ra tay chứ?”
“Ha ha ha hai! Mày có trách thì trách Lý Hàng đó là được!”
Trong lúc nói chuyện, Trình Lỗi nắm lấy đầu Uông Nghị Sênh mà đánh!
“Rầm! Rầm!”
Chương 388
Âm thanh va chạm dữ dội kích thích màng nhĩ.
“Dừng lại! Dừng lại!”
Lỗ Diệu Quang lập tức từ trên sô pha nhảy dựng lên.
Ngô Chí Vinh phản ứng nhanh hơn.
Ông ta lập tức lao ra khỏi phòng khách, hét vào mặt đám vệ sĩ bên ngoài: “Mau! Mau! Mau đi cứu cậu Uông!”
Các vệ sĩ được điều động theo nhóm!
“Vèo!”
“Vèo!”
“Vèol”
Từng chiếc ô tô lao ra khỏi dinh thự.
Khi Lỗ Diệu Quang từ phòng khách đi ra, Ngô Chí Vinh quay đầu trừng mắt nhìn ông.
“Ông Lõ, đây rốt cuộc là chuyện gì?”
“Nói đi! Mau nói đi chứ!”
Lỗ Diệu Quang cũng sợ đến toát mồ hôi hột.
Trong video, Uông Nghị Sênh đã bị đánh đến chảy cả máu.
Ông ta xông lên đẩy Ngô Chí Vinh ra: “Sao mà tôi biết được? Thay vì trách cứ nhau ở đây thì mau đi cứu cậu Uông đi”
Mắt Ngô Chí Vinh đã đỏ.
Ông ta tức giận nhìn chăm chằm vào Lỗ Diệu Quang nói: “Nếu cậu Uông thật sự đã chết, vậy thì cả hai nhà chúng †a đều không thể chạy thoát đâu!”
Sau hơn nửa giờ, cuối cùng họ cũng xác định được vị trí của chiếc xe tải có Uông Nghị Sênh.
Lúc này, chiếc xe tải đang dừng trên đường cao tốc ở ngoại thành.
Khi các vệ sĩ đến nơi, tài xế đã bỏ chạy.
Trình Lỗi cũng đã biến mất.
Bên trong thùng xe có ba thi thể.
Hai vị tông sư đã qua đời!
Uông Nghị Sênh chết càng thê thảm!
Toàn thân anh ta không có một mảnh da nào còn nguyên vẹn.
Máu thịt lẫn lộn!
Vô cùng thê thảm!
Nhìn thấy xác chết của Uông Nghị Sênh, Lỗ Diệu Quang ngã ngồi trên đất.
“Xong rồi, xong thật rồi!” Ông đưa tay ôm đầu, run lên vì sợ.
Uông Nghị Sênh là đứa con trai mà Uông Tố Lang — người đứng đầu nhà họ Uông yêu thương nhất.
Bây giờ cậu ta lại chết ở Thượng Hải.
Hơn nữa còn chết dưới mắt của hai người họ.
Hai gia tộc của họ không thể thoát khỏi sự liên quan được.
So với Lỗ Diệu Quang, Ngô Chí Vinh phản ứng nhanh hơn một chút.
Ông ta cau mày nhìn thi thể hai vị tông sư: “Chuyện gì đã xảy ra? Sao hai tông sư lại có thể chết ở đây?”
“Ở cái đất Thượng Hải rộng lớn này, đại gia tộc nào có khả năng cùng lúc giết chết hai tông sư?”
Lỗ Diệu Quang không ngừng lắc đầu: “Ta không biết, ta không biết”
Lúc này, Lỗ Diệu Quang hoàn toàn không nghĩ ra bất kì biện pháp để đối phó nào.
Tất cả những gì ông ta có thể nghĩ tới là bản thân nên chọn cách chết như thế nào.
Nhà họ Uông nhất định sẽ không buông tha cho ông!
Đúng lúc này, Ngô Chí Vinh bước tới tát mạnh Lỗ Diệu Quang một cái.
“Bây giờ ông giống như một thứ phế vật vậy, ngồi ở đây thì có tác dụng gì?”
“Mau động não nghĩ cách cho ta!”
“Nếu không, hai nhà chúng ta sẽ bị nhà họ Uông tiêu diệt!”
Cái tát của Ngô Chí Vinh khiến Lỗ Diệu Quang chảy cả máu miệng.
Nhưng Lõ Diệu Quang vẫn không ngừng lắc đầu.
“Ta thực sự không biết!”
“Cho dù ta dẫn theo tất cả những người ưu tú nhất của gia tộc thì cũng không thể cùng lúc giết hai vị tông sư trong một không gian nhỏ như vậy!”
Ngô Chí Vinh trầm giọng nói: “Không lẽ là Trình Lỗi luôn che giấu thực lực sao?”
“Ta không biết” Lỗ Diệu Quang vẫn lác đầu.
Ngô Chí Vinh nắm lấy cả cái cổ áo của Lỗ Diệu Quang lên.
Ông ta nhìn chằm chằm Lỗ Diệu Quang nói: “Ông phải nói là ông biết!”
“Tất cả những chuyện này đều do Trình Lỗi làm”
Chương 389
“Trước tiên cậu ta đánh lừa ánh hai chúng ta”
“Sau đó dùng âm mưu giết chết hai vị tông sư”
“Cuối cùng là tra tấn cậu Uông đến chết!”
“Nhưng…”
Ngô Chí Vinh hung ác nhìn Lỗ Diệu Quang: “Không nhưng nhị gì cả! Sự thật chính là như vậy!”
“Tôi sẽ lập tức liêf lạe với sư mi ng cũng hãy sử dụng toàn bộ lực lượng của gia tộc mình!”
“Trước mười hai giờ đêm nay, phải giết sạch nhà họ Trình, thay cậu Uông báo thù!”
Sau khi Thượng Hải trải qua thời kỳ ba gia tộc đấu đá lẫn nhau, cùng nhau đi đến diệt vong.
Một lần nữa mở ra một đêm đẫm máu!
Nhà họ Uông ở ngoại ô phía nam kinh đô.
Trong một gian hàng đồ cổ.
Người đứng đầu gia tộc họ Uông hiên tại – Uông Tố Lang đang lặng lẽ pha trà.
Ông ta vừa hay tin người con trai yêu quý nhất của mình đã chết ở Thượng Hải.
Nếu đổi thành người khác, chắc hản bây giờ đang điên tiết gào thét!
Nhưng Uông Tố Lang không phải là người như vậy.
Ông là trưởng tộc, là người đứng đầu của một gia tộc.
Ngoài việc yêu thương con cháu ra thì ông còn phải tính đến tương lai của cả dòng họ.
Đồng thời ông cũng là người giỏi suy nghĩ và tự soi xét bản thân.
Lần này, việc phái Uông Nghị Sênh đến Thượng Hải.
Ông ta đã sai rồi.
Hiện tại Thượng Hải là nơi đầy sóng gió, hiểm nguy.
Ông đã phái đứa con trai thiếu kinh nghiệm của mình đến đó, chính là đi trên mũi dao.
Quả thực ông đã sai.
Nếu sai thì phải sửa.
Đồng thời, cũng phải biết mình sai ở đâu.
“Lão Lục”
“Vâng”
Đột nhiên, một bóng đen lóe lên và xuất hiện bên cạnh.
cách Uông Tố Lang không xa.
Nếu đổi thành người khác, chắc hản bây giờ đang điên tiết gào thét!
Nhưng Uông Tố Lang không phải là người như vậy.
Ông là trưởng tộc, là người đứng đầu của một gia tộc.
Ngoài việc yêu thương con cháu ra thì ông còn phải tính đến tương lai của cả dòng họ.
Đồng thời ông cũng là người giỏi suy nghĩ và tự soi xét bản thân.
Lần này, việc phái Uông Nghị Sênh đến Thượng Hải.
Ông ta đã sai rồi.
Hiện tại Thượng Hải là nơi đầy sóng gió, hiểm nguy.
Ông đã phái đứa con trai thiếu kinh nghiệm của mình đến đó, chính là đi trên mũi dao.
Quả thực ông đã sai.
Nếu sai thì phải sửa.
Đồng thời, cũng phải biết mình sai ở đâu.
“Lão Lục”
“Vâng”
Đột nhiên, một bóng đen lóe lên và xuất hiện bên cạnh.
cách Uông Tố Lang không xa.
“Có vẻ phải tìm một cây gậy để rẽ hoàn toàn vũng nước này ra”
“Ngoài ra, nếu mười gia tộc đứng đầu của Thượng Hải đều đã bị tiêu diệt gần hết”
“Vậy thì chỉ cần cử ai đó đến và thống nhất là xong”
Lão Lục nói: “Gia chủ, những gia tộc khác của Thượng Hải đều được đại gia tộc phía Bắc bảo hộ, nếu chúng ta ra tay hấp tấp, không biết bọn họ có làm phản không?”
“Phản thì phản, ta đã để ý đến miếng thịt béo bở Thượng Hải này từ rất lâu rồi”
“Nếu còn không ra tay, ta sợ nước miếng của miếng sẽ chảy ròng ròng mất”
Nói xong, Uông Tố Lang bất giác nhìn về phía Bắc.
“Thời gian gần đây, ông không cảm thấy gia tộc họ Lý quá yên tĩnh sao?”
Lão Lục gật đầu: “Gia chủ của Lý gia thời gian gần đây luôn ở nhà luyện thư pháp, đóng cửa không tiếp khách.
Không ai biết rốt cuộc ông ta đang có dự tính gì?”
“Hai người con trai của ông ta đều đã chết, cho đến nay vẫn chưa chọn được người thừa kế từ những người trẻ tuổi khác trong gia tộc”
“Chứng tỏ ông ta chác chán đã có dự tính”
“Vùng đất phía bắc bề ngoài trông vô cùng bình yên, nhưng trên thực tế, dưới đáy ẩn chứa những dòng chảy ngầm đang dâng cao”
“Bây giờ ai cũng không dám hành động hấp tấp”
Chương 390
“Tốt hơn hết là tận dụng cơ hội này tập trung sức lực vào.
Thượng Hải”
“Nếu những gia tộc khác muốn can thiệp thì không chừng chúng ta còn có thể cùng bọn họ chém giết ở Thượng Hải!”
Nói đến đây, ánh mắt của Uông Tố Lang đã lộ ra vẻ dữ tợn.
“\| trí gia tộc hạng Hai của Uông,gïa từ lâu ta đã muốn gỡ xuống!” cai _ Lão Lục đã theo Uông Tố Lang hơn bốn mươi năm.
Ông ta hiểu rất rõ tính cách Uông Tố Lang.
Ông ta biết rằng từ trước đến nay, Uông Tố Lang làm việc luôn làm người khác kinh ngạc vào phút chót.
Bây giờ, Uông Tố Lang muốn dẫn dắt cả gia tộc võ cánh bay lên trời xanh!
Thân là một phần của gia tộc, Lão Lục cũng mong Uông.
gia có thể đứng trên hàng ngũ đại gia tộc ở Bắc Kinh và trở thành một sự tồn tại được cả thế giới tôn kính.
“Gia chủ, xin ngài hãy hạ lệnh!”
“Ông và Lão Tam dẫn theo hai mươi người ưu tú của gia tộc đến Thượng Hải”
“Mượn danh điều tra nguyên nhân cái chết của con trai ta, làm cho Thượng Hải phải hỗn loạn, càng hỗn loạn càng tốt!”
“Đợi đến thời điểm thích hợp, ta sẽ đích thân dẫn người đến đó tàn sát!”
Nghe vậy, Lão Lục hai mãt phát sáng!
‘Vô cùng hùng mạnh.
Hào khí ngút trời.
Đây mới là bản lĩnh mà một trưởng tộc của đại gia tộc nên có!
“Đúng rồi, mặc dù tin tức mà Ngô Chí Vinh báo cáo là không đúng sự thật.”
“Nhưng con trai ta thực sự đã chết vì hai người phụ nữ”
“Một người là Hứa Mộc Tình, người còn lại là Cố Ngôn Hy”
“Ông hãy cử người đi bắt cả hai về đây cho ta”
Nói đến đây, Uông Tố Lang dừng lại một chút.
“Ta muốn chôn chúng cùng với con trai ta”
“A, mệt chết đi được.”
Từ ba giờ bận rộn cho đến tám giờ sáng.
Vừa trở lại công ty, Cố Ngôn Hy liền nằm xuống ghế sô pha mềm mại.
Lúc này, cô nào có phong thái của một đại minh tinh nữa.
Cô giống như một cô gái bình thường ở nhà, lười biếng nằm sấp, không muốn động đậy chút nào.
Phương Văn Văn từ bên cạnh đưa cho cô một tách trà đen rồi cười nói: “Nếu để anh Lý nhìn thấy bộ dạng bây.
giờ của chị, anh ấy sẽ cười chị đó.”
Khi nhắc đến Lý Hàng, Cố Ngôn Hy nhanh chóng ngồi thẳng người dậy.
Nhưng ngay sau đó, cô nhớ ra Lý Hàng và Hứa Mộc Tình đã trở về Ninh Châu, thế là lại giận dữ liếc Phương Văn ‘Văn một cái.
“Em đừng giễu cợt chị”
“Người ta thậm chí còn không nhìn thằng vào chị nữa kìa”
“Trong mắt anh ấy chỉ có Tình Tình”
“Nói ra thì có đôi khi chị thực sự ngưỡng mộ cô ấy”
Phương Văn Văn vỗ vai Cố Ngôn Hy: “Phụ nữ chúng ta ấy à, muốn tìm một người đàn ông thích hợp cả đời thực sự không hề dễ dàng”
“Người đàn ông có một không hai như anh Lý thì lại càng hiếm!”
¡ đó, nhìn xa hơn đi, đừng cứ dán mát vào anh ấy, anh ấy không thuộc về chị”
“Chị biết, chị cũng rất muốn coi anh ấy như một người bạn bình thường”
“Nhưng trong lòng lại luôn có một âm thanh khiến chị muốn gần anh ấy hơn, hiểu anh ấy hơn”
“Ngay cả khi tình cảm này có kết thúc mà không có kết quả gì, cho dù cuối cùng chị sẽ bị ngọn lửa thiêu chết như con thiêu thân lao vào lửa”
“Chị cảm thấy quá trình như vậy mới thực sự là đẹp nhất”
Cố Ngôn Hy vừa nói xong, ngoài cửa liền truyền đến giọng nói của trợ lý.
“Cô chủ chúng tôi đang nghỉ ngơi, anh không thể vào”
Lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
Cố Ngôn Hy và Phương Văn Văn đồng thời quay đầu lại.
Chỉ thấy một người đàn ông lạ với cái bụng bự đi vào.
Sau lưng anh ta còn có hai vệ sĩ mặc đồ đen.
Người đàn ông này giống như một phụ nữ mang thai, bụng phệ, mặt mũi thì đầy dầu mỡ.
Anh ta đi thẳng đến trước mặt Cố Ngôn Hy “bốp” một tiếng, ném một tập tài liệu lên trên bàn.
“Ký tên”
Tư thế ngạo mạn.
Giọng điệu lạnh lùng cứng rắn.
Chương 391
Khí thế của đối phương rất mạnh.
Anh ta từ trên cao nhìn xuống Cố Ngôn Hy và Phương Văn Văn.
Phương Văn Văn bước lên trước mặt Cố Ngôn Hy, chặn ánh mắt đầy hung hăng và tham lam của đối phương lại.
“Anh là ai?” “Cô không cần biết tôi là ai. Bây giờ’cát cô phải ký hợp đồng này cho tôi”.
Phương Văn Văn cau mày cầm hợp đồng trên bàn lên.
Cô chỉ tùy tiện lật hai trang rồi đóng nó lại ngay lập tức.
“Không thể! Công ty chúng tôi sẽ không bán!” Thái độ của Phương Văn Văn vô cùng cứng rắn.
“Tôi không biết anh là ai” “Nhưng bây giờ tôi đang rất nghiêm túc nói với anh rằng mặc dù công ty giải trí của chúng tôi không lớn, nhưng bây giờ chúng tôi có đủ vốn và sẽ không gặp bất kỳ khủng hoảng nào” “Cho nên công ty chúng tôi không cần tài trợ, huống chỉ là ký bản hợp đồng ngang ngược của các người!” Người đàn ông lạ mặt cười lạnh.
Anh ta lấy danh thiếp ra.
Rồi tiện tay ném xuống đất: “Nhặt lên” Phương Văn Văn bị đối phương làm cho tức giận đến mức bật cười: “Danh thiếp là anh tự mình vứt xuống, tại sao tôi lại phải nhặt nó lên?” “Bởi vì tôi đến từ phía Nam, gia tộc đứng sau tôi là nhà họ Chu” Nghe vậy, Phương Văn Văn không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Gia tộc hàng đầu phía Nam”
Nhìn thấy Phương Văn Văn lộ ra vẻ mặt này, nụ cười của đối phương càng thêm ngạo mạn.
“Tôi cho cô một tiếng để suy nghĩ” “Sau một tiếng, nếu các cô không đồng ý, các cô sẽ phải chết!” Người đàn ông quay lưng bỏ đi.
Khi anh ta bước tới cửa, Cố Ngôn Hy đột nhiên lên tiếng.
“Công ty giải trí này là do bạn tôi tặng cho tôi” “Dù thế nào đi chăng nữa tôi cũng không bán, anh hãy từ bỏ ý định này đi” Người đàn ông chậm rãi xoay người, duỗi một ngón tay ra chỉ vào Cố Ngôn Hy.
Rồi tiện tay ném xuống đất: “Nhặt lên” Phương Văn Văn bị đối phương làm cho tức giận đến mức bật cười: “Danh thiếp là anh tự mình vứt xuống, tại sao tôi lại phải nhặt nó lên?” “Bởi vì tôi đến từ phía Nam, gia tộc đứng sau tôi là nhà họ Chu” Nghe vậy, Phương Văn Văn không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Gia tộc hàng đầu phía Nam”
Nhìn thấy Phương Văn Văn lộ ra vẻ mặt này, nụ cười của đối phương càng thêm ngạo mạn.
“Tôi cho cô một tiếng để suy nghĩ” “Sau một tiếng, nếu các cô không đồng ý, các cô sẽ phải chết!” Người đàn ông quay lưng bỏ đi.
Khi anh ta bước tới cửa, Cố Ngôn Hy đột nhiên lên tiếng.
“Công ty giải trí này là do bạn tôi tặng cho tôi” “Dù thế nào đi chăng nữa tôi cũng không bán, anh hãy từ bỏ ý định này đi” Người đàn ông chậm rãi xoay người, duỗi một ngón tay ra chỉ vào Cố Ngôn Hy.
Cô không ngừng đi đi lại lại trước mặt Cố Ngôn Hy.
“Bình thường chúng ta luôn làm việc cẩn thận, cũng không đắc tội với ai khác, tại sao lại có người muốn giết chúng †a?” Cố Ngôn Hy cũng có chút hoảng loạn.
Cô vẫn còn rất nhiều việc chưa làm, tất nhiên cô không muốn chết.
Thế nhưng cô cũng không muốn bị người khác kiểm soát.
Vừa thoát khỏi miệng sói, giờ lại sắp chui vào miệng cọp.
Cô chỉ muốn hát mà thôi.
Nếu công ty giải trí của cô bị Hoa Hạ Thời Không mua lại.
Cô sẽ lại rơi vào vòng kiểm soát của người khác.
Quay trở lại cảnh khó xử như trước đây, giống như một con rối để người khác sắp xếp.
Cố Ngôn Hy đột nhiên vươn tay nắm lấy cổ tay Phương Ôn Noãn.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn Phương Văn Văn bằng ánh mắt như thiêu đốt: “Chúng ta tới Ninh Châu đi!” “Chúng ta chuyển công ty đến Ninh Châu! Ở Ninh Châu, có sự bảo vệ của anh ấy, sẽ không ai dám động đến chúng tai”
Chương 392
Cùng lúc đó, tại Ninh Châu.
“Ôi mẹ thân yêu, mẹ về rồi đấy à” “Mẹ có biết không, trong thời gian mẹ vắng mặt, con trai ngoan của mẹ đã phải sống như thế nào chứ?” “Một ngày ba bữa đều ăn mì gói!” “Buổi sáng là mì gói và dưa chua” “Buổi trưa là mì gói và xúc xích, buổi tối là mì gói và…” Ngay sau khi Liễu Ngọc Phần và Hứa Hiếu Dương bước vào cửa, Hứa Hạo Nhiên liền kể khổ với họ.
Hứa Hạo Nhiên còn chưa nói xong, Liễu Ngọc Phần liền dùng hai tay ôm mặt Hứa Hạo Nhiên.
“Trông con không gầy mà, ngược lại còn hơi béo lên” Nói xong, Liễu Ngọc Phần nhìn về phía phòng khách.
Lúc này, Lý Hàng cười với bà và nói: “Mẹ, mẹ đã về rồi!” “Tiểu Hàng à, sao mẹ cảm thấy con gầy đi vậy?” Liễu Ngọc Phần nhanh chóng đẩy Hứa Hạo Nhiên ra, bước nhanh đến trước mặt Lý Hàng, Cẩn thận nhìn từ trên xuống dưới Lý Hàng một lượt.
“Ừm, chắc chắn là gầy đi rồi” “Hai ngày qua con ăn ở ngoài chắc là không được tốt” “Không sao, tối nay mẹ sẽ đích thân nấu cho con ăn món ngon” Hứa Hạo Nhiên bên cạnh hậm hực: “Mẹ, con có còn là con của mẹ không vậy?” Hứa Mộc Tình lúc này cũng đã xuống lầu.
Hai mẹ con cô đồng thanh: “Con/em là do người thu tiền điện gửi đến đó” Buổi tối, khi gia đình họ đang vui vẻ dùng bữa, Hứa Hiếu Dương hỏi Hứa Mộc Tình: “Phía Thượng Hải khảo sát thế nào rồi?” Hứa Mộc Tình đáp: “Chúng ta đã thiết lập quan hệ tốt với tập đoàn họ Liễu ở Thượng Hải: “Còn có một số nhà cung cấp khác cũng đã liên hệ xong.” “Nhưng trước mắt có một vấn đề, chính là văn phòng của chúng ta ở Thượng Hải vẫn chưa giải quyết xong” Lúc Hứa Mộc Tình và Hứa Hiếu Dương đang bàn luận muốn thuê văn phòng trong một khu ở Thượng Hải sau khi ổn định.
Chuông cửa liền vang lên.
Liễu Ngọc Phần đứng dậy ra ngoài mở cửa.
Không lâu sau liền nghe thấy giọng nói ngạc nhiên của Liễu Ngọc Phần: “Các người tìm ai?” “ÁI Các người làm gì vậy!? Buông tôi raI” Khi nghe thấy Liễu Ngọc Phần kêu la.
Lý Hàng đang ăn lập tức đứng dậy, biến thành một bóng người xông ra lối vào”
Lúc này, ở lối vào có hai người đàn ông.
Một người trong số họ đứng ở cửa với vẻ mặt ngạo mạn.
Người này chính là Lão Lục.
Một người khác đang đẩy và túm tóc Liễu Ngọc Phần.
Gã ta cầm một bức ảnh lên rồi so sánh.
“Soạt!” Người đàn ông đang nắm tóc Liễu Ngọc Phần đột nhiên bị Lý Hàng nắm chặt.
Không đợi người đàn ông kịp phản ứng lại thì liên nghe thấy một tiếng “răng rắc”, tay gã ta đã nhanh chóng bị Lý Hàng bẻ gãy”
Đối phương chưa kịp phản ứng, nằm đấm của Lý Hàng đã đánh mạnh vào bụng gã.
“Bốp!” Cú đấm này đã phá vỡ các cơ trên cơ thế đối thủ”
Lý Hàng nắm lấy đầu anh, kéo như kéo bao rác, chậm rãi đi về phía cửa.
Lúc này, Lão Lục đứng ở cửa, vẻ mặt nghiêm nghị như: thể đang đối mặt với kẻ địch.
“Hóa ra cậu là người đứng sau cái chết của công tử nhà ta: “Hai Tông Sư bảo vệ công tử cũng đã chết trong tay.
cậu” Lý Hàng tiện tay ném người đàn ông hoàn toàn yếu ớt vào sân.
Anh nhìn Lão Lục đang ở trước mắt, vẻ mặt bình thản nhả ra một câu: “Các người không nên đến đây” “Ha ha” Lão Lục cười chế nhạo: “Cậu cho rằng bản thân làm việc thần không biết quỷ không hay sao?” “Tôi nói cho cậu biết, gia chủ nhà ta chính là Gia Cát Lượng sống đấy” “Bất cứ ai trên thế giới này đều không thể qua mặt được ngài ấy” “Gia chủ đã nói sẽ chôn cất người phụ nữ tên Hứa Mộc.
Tình và Cố Ngôn Hy cùng công tử nhà tôi.” “Bây giờ cậu giao Hứa Mộc Tình ra đây, có thể tôi sẽ tha cho cậu một mạng!”
Chương 393
Khi nói chuyện, trên người Lão Lục phát ra một luồng khí.
Hoa cỏ trong sân không gió mà động đậy.
Cùng lúc đó, cá koi trong ao nhanh chóng chìm xuống đáy, ẩn mình trong những góc tối.
“Đại Tông Sư?” Lý Hàng không nhanh không chậm nói, giọng điệu không chút cảm xúc.
“Đúng vậy, tuy tôi vừa mới đột phá cảnh giới trở thành Đại Tông Sư” “Nhưng đã quá đủ để đối phó với cấp độ Tông Sư như cậu rồi” “Giữa Tông Sư và Đại Tông Sư tuy chỉ khác nhau một chữ” “Nhưng thực lực của tôi mạnh hơn cậu chục lần, thậm chí là mấy chục lần!” Lý Hàng nhàn nhạt nói: “Vừa rồi ông đã nói sai một câu” “Ô?” Lão Lục chế nhạo: “Câu gì?” “Vừa rồi ông nói tôi đổ chuyện này lên người Trình Lỗi là Vì muốn qua mắt các ông” Trong khi Lý Hàng đang nói, sau lưng Lão Lục xuất hiện vài người.
Người đến chính là Dương Thiện Tề, Lý Nhị Ngưu và những người khác.
“Chẳng lẽ không phải?” Lý Hàng lắc đầu: “Không phải.” ‘Trên khuôn mặt Lão Lục xuất hiện một sự khinh miệt.
“Tuổi còn trẻ mà đã tu luyện đến mức độ như vậy là vô cùng hiếm rồi” “Chỉ đáng tiếc, tâm thuật của cậu không đứng đắn, đầu óc cũng có vấn đề” “Trước mặt Đại Tông Sư như tôi mà còn muốn trì hoãn thời gian” “Gọi đám chó mèo này đến đấu với tôi, có phải là có chút coi thường Đại Tông Sư rồi không?” Lý Hàng liếc nhìn đấm người Lý Nhị Ngưu.
“Họ không đến đây để giúp đỡ, chỉ là đến quan sát rồi tiện thể thu dọn xác chết” “Ha ha ha ha! Không ngờ cậu cũng biết mình biết ta như vậy, gọi đồng bọn đến thu dọn xác cho mình! Xem ra cậu muốn quyết chiến một phen” Lý Hàng vẫn lắc đầu: “Ông lại sai rồi” “Họ đến để thu dọn xác ông” “Muốn chết!” Lão Lục mở to mắt, luồng khí mạnh mẽ tập trung vào.
người ông ta rồi tản ra trên diện rộng Dưới tác động của luồng khí tức này, thậm chí những người như Lý Nhị Ngưu còn không thể đứng vững.
Họ không ngừng lùi bước.
Mãi cho đến khi tựa lưng vào tường thì họ mới ổn định được cơ thể.
Nhưng luồng không khí trước mặt khiến tóc họ rối tung.
Cơ thể họ giống như bị người vô hình ép vào tường, không thể động đậy.
Đây là sức mạnh của Đại Tông Sư”
Rất mạnh”
Vô cùng mạnh”
Còn Lý Hàng thì dáng vẻ nhàn nhã, như đang đứng trong làn gió nhẹ.
Từng cơn gió thoảng qua mặt anh, nhẹ nhàng lay động những ngọn tóc.
Tất cả năng lượng đều bị tiêu tán.
“Không tồi, ở tuổi này mà đã có sức mạnh như vậy là đã khá lắm rồi” “Nhưng hôm nay cậu sẽ phải chết trong tay tôi Ngay trước khi Lão Lục ra tay, Lý Hàng lại hỏi.
“Câu hỏi cuối cùng, Uông Tố Lang đã phái bao nhiêu người như ông tới đây?” “Nhảm nhí, dám gọi thẳng tên gia chủ nhà tao”
“Chậc” Trên mặt Lý Hàng lộ ra một chút sốt ruột.
Trong tích tắc, bóng dáng của anh đã biến mất.
Lão Lục kinh ngạc.
Ông phát hiện tầm mắt của mình không thể bắt kịp bóng dáng của Lý Hàng”
Thoát cái.
Lý Hàng đột nhiên đứng sau Lão Lục.
Tay anh đặt nhẹ nhàng lên vai ông ta .
Khoảnh khắc tay Lý Hàng chạm vào vai Lão Lục.
“Rầm!” Cơ thể Lão Lục đột nhiên quỳ xuống”
“Không phải mày là Uông Nghị Sênh sao? Nào, sủa một tiếng xem nào”
“Sủa, mau sủa tiếng chó cho tao!”
Sau khi bị Trình Lỗi đá hai cái, Uông Nghị Sênh như một con chó con bị thương bắt đầu rên ư ử.
“Sủa chưa đủ lớn đâu, ông đây muốn nghe to hơn!”
“Gâu !@âu!” “ Z\VW ) Càng như vậy, Trình Lỗi càng cảm thấy thoải mái.
Cảm giác được bắt nạt mạnh mẽ khiến anh ta cảm thấy mình như đang đứng trên đỉnh cao của thế giới.
Anh ta từ trên cao nhìn ra cả thế giới, anh ta là vua của thế giới này!
Tất cả mọi người đều sẽ bị anh ta giãm lên.
Thế là, anh ta càng đá Uông Nghị Sênh mạnh hơn!
Trong lúc Trình Lỗi không ngừng tra tấn Uông Nghị ‘Sênh, sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng động lớn.
“Rầm!”
Khi Trình Lỗi quay đầu nhìn qua thì mới phát hiện chiếc Audi màu đỏ đã rời đi.
Lý Hàng, người như một vị thần xuống trần gian vừa nấy đã không còn ở đó nữa.
Trong thùng xe, ngoại trừ hai vị tông sư đã chết thì chỉ có Trình Lỗi và Uông Nghị Sênh.
Xe tải lớn vẫn đang chạy trên đường không dừng lại.
Sau một hồi kinh ngạc, Trình Lỗi đột nhiên bạo phát, khóe mất lóe lên một tia khát máu!
“Khốn kiếp, khốn kiếp, khốn kiếp!”
¡ chết đi! Đi chết đi! Chỉ có mày chết rồi thì người khác mới không biết!”
“Đi chết đi, chết Điều mà Trình Lỗi không biết là trong góc bên cạnh anh.
†a có một cái giá ba chân.
Trên đó có một chiếc điện thoại di động vẫn luôn ghi hình.
Dinh thự nhà họ Lỗ.
Lỗ Diệu Quang và Ngô Chí Vinh đang ngồi trong phòng khách, không nói một lời.
Thời gian gần đây, Ngô Chí Vinh luôn bên cạnh Uông Nghị Sênh.
Uông Nghị Sênh muốn gì, Ngô Chí Vinh sẽ lập tức đáp ứng.
Ngô Chí Vinh biết rõ, hiện tại chỉ cần hầu hạ tốt thiếu gia được nuông chiều từ nhỏ Uông Nghị Sênh này.
Tiếp theo chắc chắn sẽ có lợi ích lớn.
Ngô Chí Vinh nhìn Lỗ Diệu Quang nói: “Ông Lỗ, chuyến đi Cô Tô lần này của cậu Uông là một trải nghiệm bổ ích”
“Ngôi sao, người mẫu, thiếu nữ thuần khiết, con gái nhà lành, cậu ta muốn chơi loại nào tôi đều có thể tìm cho cậu ta”
“Mỗi người bọn họ đều thay đổi địa điểm chơi, thay đổi dáng vẻ khác nhau”
“Cậu Uông có sở thích đặc biệt ở một số khía cạnh, ông phải thỏa mãn cậu ấy thật tốt”
“Yên tâm, yên tâm, quý nhân như cậu Uông đây, tôi làm sao có thể sơ suất chứ?” Lỗ Diệu Quang thuận tiện nói thêm.
“Đúng vậy, đối với chúng ta, cậu Uông chính là bậc thang lên đỉnh”
“Chỉ khi chiếc bậc thang này hoàn thành, chúng ta mới có thể đi lên”
“Cái danh gia tộc đứng đầu Thượng Hải của nhà họ Lỗ mới xứng đáng và vững vàng”
“Ông Ngô không phải cũng vậy sao?” Lỗ Diệu Quang nói tiếp: “Nếu không có sự hậu thuẫn của nhà họ Uông thì nhà họ Ngô các ông ở Cô Tô làm sao có thể xưng vương, lộng hành như bây giờ?
Hai ông già nhìn nhau rồi chợt phá lên cười.
Đúng lúc này, điện thoại của Ngô Chí Vinh đột nhiên rung lên.
Ai đó đã gửi cho ông ta một đoạn video.
Ngô Chí Vinh đang định bấm vào, Lỗ Diệu Quang ở bên cạnh liền cười nói: “Đoạn phim này chắc chắn là do Trình Lỗi gửi”
“Tên này có rất nhiều ý tưởng ma quái, chắc chắn rất thú vị?
“Có lẽ là cảnh cậu Uông bạo hành người phụ nữ tên Hứa Mộc Tình đó”
“Dù sao thì bây giờ chúng ta cũng đang nhàn rỗi, chỉ bằng phóng to lên TV để thưởng thức đi.”
Hai tên khốn già này mặc dù bây giờ đã bất lực với phụ nữ.
Nhưng trong lòng vẫn ngứa ngáy.
Không làm gì được vậy thì xem cũng tốt.
Thế là bọn họ thực sự chiếu màn hình điện thoại di động lên TV lớn.
“Ha ha ha ha hai”
Âm thanh TV trong phòng khách vô cùng tốt.
Ngay khi đoạn video được mở lên, tiếng cười điên cuồng của Trình Lỗi liền truyền đến.
“Thằng khốn này, mày liếm đi chứ, mau liếm đế giày cho ông!”
Bởi vì cảnh lúc đầu hơi tối, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của Trình Lỗi.
Chương 387
Lỗ Diệu Quang lập tức cười nói với Ngô Chí Vinh bên cạnh: “Ông Ngô, ông thấy rồi chứ?”
“Người hộ tống mà tôi chọn cho cậu Uông rất chuyên nghiệp, đúng không?”
“Bây giờ chắc chắn cậu ta đang bày cho cậu Uông cách hành hạ phụ nữ?”
“Chờ chút nữa, cậu Uông nhất định sẽ tự mình ra trận”
“Hai người chúng ta phải quan sát thật kỹ”
Ngô Chí Vinh lúc này mới khẽ cau mày nói: “Nhưng sao.
tôi nghe tiếng hét đó có chút quen tai”
“Không giống phụ nữ, mà là đàn ông.”
Lỗ Diệu Quang cười nói: “Không phải vừa rồi ông nói cậu Uông có khẩu vị độc đáo sao, không chừng cậu ấy thích chơi cả nam với nữ cùng lúc thì sao”
Lỗ Diệu Quang lúc này rất vui.
Bởi vì ông rất muốn nhìn thấy vẻ mặt nhận thua của Ngô Chí Vinh.
Ông chỉ cần so sánh với Ngô Chí Vinh.
Thì liền có thể để lại ấn tượng sâu sắc hơn trong lòng Uông Nghị Sênh.
Nếu cứ như vậy, sau khi Uông Nghị Sênh trở về, ông sẽ nhận được nhiều ưu ái hơn.
Tuy nhiên, Ngô Chí Vinh càng nghe càng thấy có điều gì đó không ổn.
Bởi vì Trình Lỗi liên tục lắc lư.
Mà người nằm dưới đất lại lấy hai tay che mặt, không ngừng vặn vẹo.
Khiến cho Ngô Chí Vinh không rõ người đàn ông bị đánh đó là ai.
Tuy nhiên, giọng nói này thực sự nghe rất quen.
Càng nghe ông càng cảm thấy giống giọng nói của Uông Nghị Sênh.
Nhưng ông lại cảm thấy chuyện này là không thể.
Trình Lỗi là cái thá gì chứ?
Cậu ta nào dám đối xử với Uông Nghị Sênh như vậy?
Quần áo của người đàn ông nằm trên đất đã bị lột sạch.
Toàn thân anh ta đều là vết thương.
Trình Lỗi lấy tất cả mọi thứ có thể nhét đang treo trên tường bên cạnh để nhét vào trong người Uông Nghị Sênh.
Lúc này, Trình Lỗi mới lấy ra hai cái kẹp sắt lớn trên kệ bên cạnh.
Tiếng cười anh ta vô cùng điên cuồng.
“Lúc tới đây, không phải mày nói với tao rằng rất muốn dùng loại kẹp sát này để kẹp phụ nữ sao?”
“Bây giờ tao dùng hai chiếc kẹp sắt này cho mày cảm nhận một chút cảm giác bị kẹp là như thế nào”
Nói xong, Trình Lỗi cầm hai chiếc kẹp sắt lên.
“ÁN”
La hét!
Tiếng la hét thảm thiết vang khắp phòng khách.
Nhìn thấy cảnh này, Lỗ Diệu Quang ngược lại ngồi ở đó vỗ tay cười lớn.
“Tên Trình Lỗi này quả nhiên rất thú vị”
“Bây giờ cậu ta thị phạm chân thực như vậy”
“Đợi chút nữa cậu Uông mà dùng thì chắc chắn rất thoải mái?
Lúc này, người đàn ông đang hét đột nhiên mắng chửi Trình Lỗi.
“Tao sẽ không bỏ qua cho mày, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mày!”
“Tao phải giết mày, tao phải giết cả nhà mày!”
“Mày chết chắc rồi, cả nhà mày chết chắc rồi!”
Trình Lỗi kéo tóc Uông Nghị Sênh.
Cho đến giờ phút này, khuôn mặt của Uông Nghị Sênh cuối cùng cũng xuất hiện trước mắt Lỗ Diệu Quang và Ngô Chí Vinh.
Ngây ngố!
c Hai người đứng đầu hai gia tốc lập tức ngây ngốc giống như bị bệnh Alzheimer.
Há miệng kinh ngạc, trừng mắt nhìn mọi thứ trước mặt!
“Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!”
Trong video, Trình Lỗi liên tục tát vào mặt Uông Nghị Sênh.
Anh ta cảm thấy như vậy vẫn chưa hết giận.
Thế là lại túm đầu Uông Nghị Sênh đập mạnh vào bức.
tường sắt bên cạnh!
“Mày muốn tao chết, vậy tao sẽ giết mày trước!”
“Chỉ cần mày chết thì ai biết tao đã ra tay chứ?”
“Ha ha ha hai! Mày có trách thì trách Lý Hàng đó là được!”
Trong lúc nói chuyện, Trình Lỗi nắm lấy đầu Uông Nghị Sênh mà đánh!
“Rầm! Rầm!”
Chương 388
Âm thanh va chạm dữ dội kích thích màng nhĩ.
“Dừng lại! Dừng lại!”
Lỗ Diệu Quang lập tức từ trên sô pha nhảy dựng lên.
Ngô Chí Vinh phản ứng nhanh hơn.
Ông ta lập tức lao ra khỏi phòng khách, hét vào mặt đám vệ sĩ bên ngoài: “Mau! Mau! Mau đi cứu cậu Uông!”
Các vệ sĩ được điều động theo nhóm!
“Vèo!”
“Vèo!”
“Vèol”
Từng chiếc ô tô lao ra khỏi dinh thự.
Khi Lỗ Diệu Quang từ phòng khách đi ra, Ngô Chí Vinh quay đầu trừng mắt nhìn ông.
“Ông Lõ, đây rốt cuộc là chuyện gì?”
“Nói đi! Mau nói đi chứ!”
Lỗ Diệu Quang cũng sợ đến toát mồ hôi hột.
Trong video, Uông Nghị Sênh đã bị đánh đến chảy cả máu.
Ông ta xông lên đẩy Ngô Chí Vinh ra: “Sao mà tôi biết được? Thay vì trách cứ nhau ở đây thì mau đi cứu cậu Uông đi”
Mắt Ngô Chí Vinh đã đỏ.
Ông ta tức giận nhìn chăm chằm vào Lỗ Diệu Quang nói: “Nếu cậu Uông thật sự đã chết, vậy thì cả hai nhà chúng †a đều không thể chạy thoát đâu!”
Sau hơn nửa giờ, cuối cùng họ cũng xác định được vị trí của chiếc xe tải có Uông Nghị Sênh.
Lúc này, chiếc xe tải đang dừng trên đường cao tốc ở ngoại thành.
Khi các vệ sĩ đến nơi, tài xế đã bỏ chạy.
Trình Lỗi cũng đã biến mất.
Bên trong thùng xe có ba thi thể.
Hai vị tông sư đã qua đời!
Uông Nghị Sênh chết càng thê thảm!
Toàn thân anh ta không có một mảnh da nào còn nguyên vẹn.
Máu thịt lẫn lộn!
Vô cùng thê thảm!
Nhìn thấy xác chết của Uông Nghị Sênh, Lỗ Diệu Quang ngã ngồi trên đất.
“Xong rồi, xong thật rồi!” Ông đưa tay ôm đầu, run lên vì sợ.
Uông Nghị Sênh là đứa con trai mà Uông Tố Lang — người đứng đầu nhà họ Uông yêu thương nhất.
Bây giờ cậu ta lại chết ở Thượng Hải.
Hơn nữa còn chết dưới mắt của hai người họ.
Hai gia tộc của họ không thể thoát khỏi sự liên quan được.
So với Lỗ Diệu Quang, Ngô Chí Vinh phản ứng nhanh hơn một chút.
Ông ta cau mày nhìn thi thể hai vị tông sư: “Chuyện gì đã xảy ra? Sao hai tông sư lại có thể chết ở đây?”
“Ở cái đất Thượng Hải rộng lớn này, đại gia tộc nào có khả năng cùng lúc giết chết hai tông sư?”
Lỗ Diệu Quang không ngừng lắc đầu: “Ta không biết, ta không biết”
Lúc này, Lỗ Diệu Quang hoàn toàn không nghĩ ra bất kì biện pháp để đối phó nào.
Tất cả những gì ông ta có thể nghĩ tới là bản thân nên chọn cách chết như thế nào.
Nhà họ Uông nhất định sẽ không buông tha cho ông!
Đúng lúc này, Ngô Chí Vinh bước tới tát mạnh Lỗ Diệu Quang một cái.
“Bây giờ ông giống như một thứ phế vật vậy, ngồi ở đây thì có tác dụng gì?”
“Mau động não nghĩ cách cho ta!”
“Nếu không, hai nhà chúng ta sẽ bị nhà họ Uông tiêu diệt!”
Cái tát của Ngô Chí Vinh khiến Lỗ Diệu Quang chảy cả máu miệng.
Nhưng Lõ Diệu Quang vẫn không ngừng lắc đầu.
“Ta thực sự không biết!”
“Cho dù ta dẫn theo tất cả những người ưu tú nhất của gia tộc thì cũng không thể cùng lúc giết hai vị tông sư trong một không gian nhỏ như vậy!”
Ngô Chí Vinh trầm giọng nói: “Không lẽ là Trình Lỗi luôn che giấu thực lực sao?”
“Ta không biết” Lỗ Diệu Quang vẫn lác đầu.
Ngô Chí Vinh nắm lấy cả cái cổ áo của Lỗ Diệu Quang lên.
Ông ta nhìn chằm chằm Lỗ Diệu Quang nói: “Ông phải nói là ông biết!”
“Tất cả những chuyện này đều do Trình Lỗi làm”
Chương 389
“Trước tiên cậu ta đánh lừa ánh hai chúng ta”
“Sau đó dùng âm mưu giết chết hai vị tông sư”
“Cuối cùng là tra tấn cậu Uông đến chết!”
“Nhưng…”
Ngô Chí Vinh hung ác nhìn Lỗ Diệu Quang: “Không nhưng nhị gì cả! Sự thật chính là như vậy!”
“Tôi sẽ lập tức liêf lạe với sư mi ng cũng hãy sử dụng toàn bộ lực lượng của gia tộc mình!”
“Trước mười hai giờ đêm nay, phải giết sạch nhà họ Trình, thay cậu Uông báo thù!”
Sau khi Thượng Hải trải qua thời kỳ ba gia tộc đấu đá lẫn nhau, cùng nhau đi đến diệt vong.
Một lần nữa mở ra một đêm đẫm máu!
Nhà họ Uông ở ngoại ô phía nam kinh đô.
Trong một gian hàng đồ cổ.
Người đứng đầu gia tộc họ Uông hiên tại – Uông Tố Lang đang lặng lẽ pha trà.
Ông ta vừa hay tin người con trai yêu quý nhất của mình đã chết ở Thượng Hải.
Nếu đổi thành người khác, chắc hản bây giờ đang điên tiết gào thét!
Nhưng Uông Tố Lang không phải là người như vậy.
Ông là trưởng tộc, là người đứng đầu của một gia tộc.
Ngoài việc yêu thương con cháu ra thì ông còn phải tính đến tương lai của cả dòng họ.
Đồng thời ông cũng là người giỏi suy nghĩ và tự soi xét bản thân.
Lần này, việc phái Uông Nghị Sênh đến Thượng Hải.
Ông ta đã sai rồi.
Hiện tại Thượng Hải là nơi đầy sóng gió, hiểm nguy.
Ông đã phái đứa con trai thiếu kinh nghiệm của mình đến đó, chính là đi trên mũi dao.
Quả thực ông đã sai.
Nếu sai thì phải sửa.
Đồng thời, cũng phải biết mình sai ở đâu.
“Lão Lục”
“Vâng”
Đột nhiên, một bóng đen lóe lên và xuất hiện bên cạnh.
cách Uông Tố Lang không xa.
Nếu đổi thành người khác, chắc hản bây giờ đang điên tiết gào thét!
Nhưng Uông Tố Lang không phải là người như vậy.
Ông là trưởng tộc, là người đứng đầu của một gia tộc.
Ngoài việc yêu thương con cháu ra thì ông còn phải tính đến tương lai của cả dòng họ.
Đồng thời ông cũng là người giỏi suy nghĩ và tự soi xét bản thân.
Lần này, việc phái Uông Nghị Sênh đến Thượng Hải.
Ông ta đã sai rồi.
Hiện tại Thượng Hải là nơi đầy sóng gió, hiểm nguy.
Ông đã phái đứa con trai thiếu kinh nghiệm của mình đến đó, chính là đi trên mũi dao.
Quả thực ông đã sai.
Nếu sai thì phải sửa.
Đồng thời, cũng phải biết mình sai ở đâu.
“Lão Lục”
“Vâng”
Đột nhiên, một bóng đen lóe lên và xuất hiện bên cạnh.
cách Uông Tố Lang không xa.
“Có vẻ phải tìm một cây gậy để rẽ hoàn toàn vũng nước này ra”
“Ngoài ra, nếu mười gia tộc đứng đầu của Thượng Hải đều đã bị tiêu diệt gần hết”
“Vậy thì chỉ cần cử ai đó đến và thống nhất là xong”
Lão Lục nói: “Gia chủ, những gia tộc khác của Thượng Hải đều được đại gia tộc phía Bắc bảo hộ, nếu chúng ta ra tay hấp tấp, không biết bọn họ có làm phản không?”
“Phản thì phản, ta đã để ý đến miếng thịt béo bở Thượng Hải này từ rất lâu rồi”
“Nếu còn không ra tay, ta sợ nước miếng của miếng sẽ chảy ròng ròng mất”
Nói xong, Uông Tố Lang bất giác nhìn về phía Bắc.
“Thời gian gần đây, ông không cảm thấy gia tộc họ Lý quá yên tĩnh sao?”
Lão Lục gật đầu: “Gia chủ của Lý gia thời gian gần đây luôn ở nhà luyện thư pháp, đóng cửa không tiếp khách.
Không ai biết rốt cuộc ông ta đang có dự tính gì?”
“Hai người con trai của ông ta đều đã chết, cho đến nay vẫn chưa chọn được người thừa kế từ những người trẻ tuổi khác trong gia tộc”
“Chứng tỏ ông ta chác chán đã có dự tính”
“Vùng đất phía bắc bề ngoài trông vô cùng bình yên, nhưng trên thực tế, dưới đáy ẩn chứa những dòng chảy ngầm đang dâng cao”
“Bây giờ ai cũng không dám hành động hấp tấp”
Chương 390
“Tốt hơn hết là tận dụng cơ hội này tập trung sức lực vào.
Thượng Hải”
“Nếu những gia tộc khác muốn can thiệp thì không chừng chúng ta còn có thể cùng bọn họ chém giết ở Thượng Hải!”
Nói đến đây, ánh mắt của Uông Tố Lang đã lộ ra vẻ dữ tợn.
“\| trí gia tộc hạng Hai của Uông,gïa từ lâu ta đã muốn gỡ xuống!” cai _ Lão Lục đã theo Uông Tố Lang hơn bốn mươi năm.
Ông ta hiểu rất rõ tính cách Uông Tố Lang.
Ông ta biết rằng từ trước đến nay, Uông Tố Lang làm việc luôn làm người khác kinh ngạc vào phút chót.
Bây giờ, Uông Tố Lang muốn dẫn dắt cả gia tộc võ cánh bay lên trời xanh!
Thân là một phần của gia tộc, Lão Lục cũng mong Uông.
gia có thể đứng trên hàng ngũ đại gia tộc ở Bắc Kinh và trở thành một sự tồn tại được cả thế giới tôn kính.
“Gia chủ, xin ngài hãy hạ lệnh!”
“Ông và Lão Tam dẫn theo hai mươi người ưu tú của gia tộc đến Thượng Hải”
“Mượn danh điều tra nguyên nhân cái chết của con trai ta, làm cho Thượng Hải phải hỗn loạn, càng hỗn loạn càng tốt!”
“Đợi đến thời điểm thích hợp, ta sẽ đích thân dẫn người đến đó tàn sát!”
Nghe vậy, Lão Lục hai mãt phát sáng!
‘Vô cùng hùng mạnh.
Hào khí ngút trời.
Đây mới là bản lĩnh mà một trưởng tộc của đại gia tộc nên có!
“Đúng rồi, mặc dù tin tức mà Ngô Chí Vinh báo cáo là không đúng sự thật.”
“Nhưng con trai ta thực sự đã chết vì hai người phụ nữ”
“Một người là Hứa Mộc Tình, người còn lại là Cố Ngôn Hy”
“Ông hãy cử người đi bắt cả hai về đây cho ta”
Nói đến đây, Uông Tố Lang dừng lại một chút.
“Ta muốn chôn chúng cùng với con trai ta”
“A, mệt chết đi được.”
Từ ba giờ bận rộn cho đến tám giờ sáng.
Vừa trở lại công ty, Cố Ngôn Hy liền nằm xuống ghế sô pha mềm mại.
Lúc này, cô nào có phong thái của một đại minh tinh nữa.
Cô giống như một cô gái bình thường ở nhà, lười biếng nằm sấp, không muốn động đậy chút nào.
Phương Văn Văn từ bên cạnh đưa cho cô một tách trà đen rồi cười nói: “Nếu để anh Lý nhìn thấy bộ dạng bây.
giờ của chị, anh ấy sẽ cười chị đó.”
Khi nhắc đến Lý Hàng, Cố Ngôn Hy nhanh chóng ngồi thẳng người dậy.
Nhưng ngay sau đó, cô nhớ ra Lý Hàng và Hứa Mộc Tình đã trở về Ninh Châu, thế là lại giận dữ liếc Phương Văn ‘Văn một cái.
“Em đừng giễu cợt chị”
“Người ta thậm chí còn không nhìn thằng vào chị nữa kìa”
“Trong mắt anh ấy chỉ có Tình Tình”
“Nói ra thì có đôi khi chị thực sự ngưỡng mộ cô ấy”
Phương Văn Văn vỗ vai Cố Ngôn Hy: “Phụ nữ chúng ta ấy à, muốn tìm một người đàn ông thích hợp cả đời thực sự không hề dễ dàng”
“Người đàn ông có một không hai như anh Lý thì lại càng hiếm!”
¡ đó, nhìn xa hơn đi, đừng cứ dán mát vào anh ấy, anh ấy không thuộc về chị”
“Chị biết, chị cũng rất muốn coi anh ấy như một người bạn bình thường”
“Nhưng trong lòng lại luôn có một âm thanh khiến chị muốn gần anh ấy hơn, hiểu anh ấy hơn”
“Ngay cả khi tình cảm này có kết thúc mà không có kết quả gì, cho dù cuối cùng chị sẽ bị ngọn lửa thiêu chết như con thiêu thân lao vào lửa”
“Chị cảm thấy quá trình như vậy mới thực sự là đẹp nhất”
Cố Ngôn Hy vừa nói xong, ngoài cửa liền truyền đến giọng nói của trợ lý.
“Cô chủ chúng tôi đang nghỉ ngơi, anh không thể vào”
Lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
Cố Ngôn Hy và Phương Văn Văn đồng thời quay đầu lại.
Chỉ thấy một người đàn ông lạ với cái bụng bự đi vào.
Sau lưng anh ta còn có hai vệ sĩ mặc đồ đen.
Người đàn ông này giống như một phụ nữ mang thai, bụng phệ, mặt mũi thì đầy dầu mỡ.
Anh ta đi thẳng đến trước mặt Cố Ngôn Hy “bốp” một tiếng, ném một tập tài liệu lên trên bàn.
“Ký tên”
Tư thế ngạo mạn.
Giọng điệu lạnh lùng cứng rắn.
Chương 391
Khí thế của đối phương rất mạnh.
Anh ta từ trên cao nhìn xuống Cố Ngôn Hy và Phương Văn Văn.
Phương Văn Văn bước lên trước mặt Cố Ngôn Hy, chặn ánh mắt đầy hung hăng và tham lam của đối phương lại.
“Anh là ai?” “Cô không cần biết tôi là ai. Bây giờ’cát cô phải ký hợp đồng này cho tôi”.
Phương Văn Văn cau mày cầm hợp đồng trên bàn lên.
Cô chỉ tùy tiện lật hai trang rồi đóng nó lại ngay lập tức.
“Không thể! Công ty chúng tôi sẽ không bán!” Thái độ của Phương Văn Văn vô cùng cứng rắn.
“Tôi không biết anh là ai” “Nhưng bây giờ tôi đang rất nghiêm túc nói với anh rằng mặc dù công ty giải trí của chúng tôi không lớn, nhưng bây giờ chúng tôi có đủ vốn và sẽ không gặp bất kỳ khủng hoảng nào” “Cho nên công ty chúng tôi không cần tài trợ, huống chỉ là ký bản hợp đồng ngang ngược của các người!” Người đàn ông lạ mặt cười lạnh.
Anh ta lấy danh thiếp ra.
Rồi tiện tay ném xuống đất: “Nhặt lên” Phương Văn Văn bị đối phương làm cho tức giận đến mức bật cười: “Danh thiếp là anh tự mình vứt xuống, tại sao tôi lại phải nhặt nó lên?” “Bởi vì tôi đến từ phía Nam, gia tộc đứng sau tôi là nhà họ Chu” Nghe vậy, Phương Văn Văn không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Gia tộc hàng đầu phía Nam”
Nhìn thấy Phương Văn Văn lộ ra vẻ mặt này, nụ cười của đối phương càng thêm ngạo mạn.
“Tôi cho cô một tiếng để suy nghĩ” “Sau một tiếng, nếu các cô không đồng ý, các cô sẽ phải chết!” Người đàn ông quay lưng bỏ đi.
Khi anh ta bước tới cửa, Cố Ngôn Hy đột nhiên lên tiếng.
“Công ty giải trí này là do bạn tôi tặng cho tôi” “Dù thế nào đi chăng nữa tôi cũng không bán, anh hãy từ bỏ ý định này đi” Người đàn ông chậm rãi xoay người, duỗi một ngón tay ra chỉ vào Cố Ngôn Hy.
Rồi tiện tay ném xuống đất: “Nhặt lên” Phương Văn Văn bị đối phương làm cho tức giận đến mức bật cười: “Danh thiếp là anh tự mình vứt xuống, tại sao tôi lại phải nhặt nó lên?” “Bởi vì tôi đến từ phía Nam, gia tộc đứng sau tôi là nhà họ Chu” Nghe vậy, Phương Văn Văn không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Gia tộc hàng đầu phía Nam”
Nhìn thấy Phương Văn Văn lộ ra vẻ mặt này, nụ cười của đối phương càng thêm ngạo mạn.
“Tôi cho cô một tiếng để suy nghĩ” “Sau một tiếng, nếu các cô không đồng ý, các cô sẽ phải chết!” Người đàn ông quay lưng bỏ đi.
Khi anh ta bước tới cửa, Cố Ngôn Hy đột nhiên lên tiếng.
“Công ty giải trí này là do bạn tôi tặng cho tôi” “Dù thế nào đi chăng nữa tôi cũng không bán, anh hãy từ bỏ ý định này đi” Người đàn ông chậm rãi xoay người, duỗi một ngón tay ra chỉ vào Cố Ngôn Hy.
Cô không ngừng đi đi lại lại trước mặt Cố Ngôn Hy.
“Bình thường chúng ta luôn làm việc cẩn thận, cũng không đắc tội với ai khác, tại sao lại có người muốn giết chúng †a?” Cố Ngôn Hy cũng có chút hoảng loạn.
Cô vẫn còn rất nhiều việc chưa làm, tất nhiên cô không muốn chết.
Thế nhưng cô cũng không muốn bị người khác kiểm soát.
Vừa thoát khỏi miệng sói, giờ lại sắp chui vào miệng cọp.
Cô chỉ muốn hát mà thôi.
Nếu công ty giải trí của cô bị Hoa Hạ Thời Không mua lại.
Cô sẽ lại rơi vào vòng kiểm soát của người khác.
Quay trở lại cảnh khó xử như trước đây, giống như một con rối để người khác sắp xếp.
Cố Ngôn Hy đột nhiên vươn tay nắm lấy cổ tay Phương Ôn Noãn.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn Phương Văn Văn bằng ánh mắt như thiêu đốt: “Chúng ta tới Ninh Châu đi!” “Chúng ta chuyển công ty đến Ninh Châu! Ở Ninh Châu, có sự bảo vệ của anh ấy, sẽ không ai dám động đến chúng tai”
Chương 392
Cùng lúc đó, tại Ninh Châu.
“Ôi mẹ thân yêu, mẹ về rồi đấy à” “Mẹ có biết không, trong thời gian mẹ vắng mặt, con trai ngoan của mẹ đã phải sống như thế nào chứ?” “Một ngày ba bữa đều ăn mì gói!” “Buổi sáng là mì gói và dưa chua” “Buổi trưa là mì gói và xúc xích, buổi tối là mì gói và…” Ngay sau khi Liễu Ngọc Phần và Hứa Hiếu Dương bước vào cửa, Hứa Hạo Nhiên liền kể khổ với họ.
Hứa Hạo Nhiên còn chưa nói xong, Liễu Ngọc Phần liền dùng hai tay ôm mặt Hứa Hạo Nhiên.
“Trông con không gầy mà, ngược lại còn hơi béo lên” Nói xong, Liễu Ngọc Phần nhìn về phía phòng khách.
Lúc này, Lý Hàng cười với bà và nói: “Mẹ, mẹ đã về rồi!” “Tiểu Hàng à, sao mẹ cảm thấy con gầy đi vậy?” Liễu Ngọc Phần nhanh chóng đẩy Hứa Hạo Nhiên ra, bước nhanh đến trước mặt Lý Hàng, Cẩn thận nhìn từ trên xuống dưới Lý Hàng một lượt.
“Ừm, chắc chắn là gầy đi rồi” “Hai ngày qua con ăn ở ngoài chắc là không được tốt” “Không sao, tối nay mẹ sẽ đích thân nấu cho con ăn món ngon” Hứa Hạo Nhiên bên cạnh hậm hực: “Mẹ, con có còn là con của mẹ không vậy?” Hứa Mộc Tình lúc này cũng đã xuống lầu.
Hai mẹ con cô đồng thanh: “Con/em là do người thu tiền điện gửi đến đó” Buổi tối, khi gia đình họ đang vui vẻ dùng bữa, Hứa Hiếu Dương hỏi Hứa Mộc Tình: “Phía Thượng Hải khảo sát thế nào rồi?” Hứa Mộc Tình đáp: “Chúng ta đã thiết lập quan hệ tốt với tập đoàn họ Liễu ở Thượng Hải: “Còn có một số nhà cung cấp khác cũng đã liên hệ xong.” “Nhưng trước mắt có một vấn đề, chính là văn phòng của chúng ta ở Thượng Hải vẫn chưa giải quyết xong” Lúc Hứa Mộc Tình và Hứa Hiếu Dương đang bàn luận muốn thuê văn phòng trong một khu ở Thượng Hải sau khi ổn định.
Chuông cửa liền vang lên.
Liễu Ngọc Phần đứng dậy ra ngoài mở cửa.
Không lâu sau liền nghe thấy giọng nói ngạc nhiên của Liễu Ngọc Phần: “Các người tìm ai?” “ÁI Các người làm gì vậy!? Buông tôi raI” Khi nghe thấy Liễu Ngọc Phần kêu la.
Lý Hàng đang ăn lập tức đứng dậy, biến thành một bóng người xông ra lối vào”
Lúc này, ở lối vào có hai người đàn ông.
Một người trong số họ đứng ở cửa với vẻ mặt ngạo mạn.
Người này chính là Lão Lục.
Một người khác đang đẩy và túm tóc Liễu Ngọc Phần.
Gã ta cầm một bức ảnh lên rồi so sánh.
“Soạt!” Người đàn ông đang nắm tóc Liễu Ngọc Phần đột nhiên bị Lý Hàng nắm chặt.
Không đợi người đàn ông kịp phản ứng lại thì liên nghe thấy một tiếng “răng rắc”, tay gã ta đã nhanh chóng bị Lý Hàng bẻ gãy”
Đối phương chưa kịp phản ứng, nằm đấm của Lý Hàng đã đánh mạnh vào bụng gã.
“Bốp!” Cú đấm này đã phá vỡ các cơ trên cơ thế đối thủ”
Lý Hàng nắm lấy đầu anh, kéo như kéo bao rác, chậm rãi đi về phía cửa.
Lúc này, Lão Lục đứng ở cửa, vẻ mặt nghiêm nghị như: thể đang đối mặt với kẻ địch.
“Hóa ra cậu là người đứng sau cái chết của công tử nhà ta: “Hai Tông Sư bảo vệ công tử cũng đã chết trong tay.
cậu” Lý Hàng tiện tay ném người đàn ông hoàn toàn yếu ớt vào sân.
Anh nhìn Lão Lục đang ở trước mắt, vẻ mặt bình thản nhả ra một câu: “Các người không nên đến đây” “Ha ha” Lão Lục cười chế nhạo: “Cậu cho rằng bản thân làm việc thần không biết quỷ không hay sao?” “Tôi nói cho cậu biết, gia chủ nhà ta chính là Gia Cát Lượng sống đấy” “Bất cứ ai trên thế giới này đều không thể qua mặt được ngài ấy” “Gia chủ đã nói sẽ chôn cất người phụ nữ tên Hứa Mộc.
Tình và Cố Ngôn Hy cùng công tử nhà tôi.” “Bây giờ cậu giao Hứa Mộc Tình ra đây, có thể tôi sẽ tha cho cậu một mạng!”
Chương 393
Khi nói chuyện, trên người Lão Lục phát ra một luồng khí.
Hoa cỏ trong sân không gió mà động đậy.
Cùng lúc đó, cá koi trong ao nhanh chóng chìm xuống đáy, ẩn mình trong những góc tối.
“Đại Tông Sư?” Lý Hàng không nhanh không chậm nói, giọng điệu không chút cảm xúc.
“Đúng vậy, tuy tôi vừa mới đột phá cảnh giới trở thành Đại Tông Sư” “Nhưng đã quá đủ để đối phó với cấp độ Tông Sư như cậu rồi” “Giữa Tông Sư và Đại Tông Sư tuy chỉ khác nhau một chữ” “Nhưng thực lực của tôi mạnh hơn cậu chục lần, thậm chí là mấy chục lần!” Lý Hàng nhàn nhạt nói: “Vừa rồi ông đã nói sai một câu” “Ô?” Lão Lục chế nhạo: “Câu gì?” “Vừa rồi ông nói tôi đổ chuyện này lên người Trình Lỗi là Vì muốn qua mắt các ông” Trong khi Lý Hàng đang nói, sau lưng Lão Lục xuất hiện vài người.
Người đến chính là Dương Thiện Tề, Lý Nhị Ngưu và những người khác.
“Chẳng lẽ không phải?” Lý Hàng lắc đầu: “Không phải.” ‘Trên khuôn mặt Lão Lục xuất hiện một sự khinh miệt.
“Tuổi còn trẻ mà đã tu luyện đến mức độ như vậy là vô cùng hiếm rồi” “Chỉ đáng tiếc, tâm thuật của cậu không đứng đắn, đầu óc cũng có vấn đề” “Trước mặt Đại Tông Sư như tôi mà còn muốn trì hoãn thời gian” “Gọi đám chó mèo này đến đấu với tôi, có phải là có chút coi thường Đại Tông Sư rồi không?” Lý Hàng liếc nhìn đấm người Lý Nhị Ngưu.
“Họ không đến đây để giúp đỡ, chỉ là đến quan sát rồi tiện thể thu dọn xác chết” “Ha ha ha ha! Không ngờ cậu cũng biết mình biết ta như vậy, gọi đồng bọn đến thu dọn xác cho mình! Xem ra cậu muốn quyết chiến một phen” Lý Hàng vẫn lắc đầu: “Ông lại sai rồi” “Họ đến để thu dọn xác ông” “Muốn chết!” Lão Lục mở to mắt, luồng khí mạnh mẽ tập trung vào.
người ông ta rồi tản ra trên diện rộng Dưới tác động của luồng khí tức này, thậm chí những người như Lý Nhị Ngưu còn không thể đứng vững.
Họ không ngừng lùi bước.
Mãi cho đến khi tựa lưng vào tường thì họ mới ổn định được cơ thể.
Nhưng luồng không khí trước mặt khiến tóc họ rối tung.
Cơ thể họ giống như bị người vô hình ép vào tường, không thể động đậy.
Đây là sức mạnh của Đại Tông Sư”
Rất mạnh”
Vô cùng mạnh”
Còn Lý Hàng thì dáng vẻ nhàn nhã, như đang đứng trong làn gió nhẹ.
Từng cơn gió thoảng qua mặt anh, nhẹ nhàng lay động những ngọn tóc.
Tất cả năng lượng đều bị tiêu tán.
“Không tồi, ở tuổi này mà đã có sức mạnh như vậy là đã khá lắm rồi” “Nhưng hôm nay cậu sẽ phải chết trong tay tôi Ngay trước khi Lão Lục ra tay, Lý Hàng lại hỏi.
“Câu hỏi cuối cùng, Uông Tố Lang đã phái bao nhiêu người như ông tới đây?” “Nhảm nhí, dám gọi thẳng tên gia chủ nhà tao”
“Chậc” Trên mặt Lý Hàng lộ ra một chút sốt ruột.
Trong tích tắc, bóng dáng của anh đã biến mất.
Lão Lục kinh ngạc.
Ông phát hiện tầm mắt của mình không thể bắt kịp bóng dáng của Lý Hàng”
Thoát cái.
Lý Hàng đột nhiên đứng sau Lão Lục.
Tay anh đặt nhẹ nhàng lên vai ông ta .
Khoảnh khắc tay Lý Hàng chạm vào vai Lão Lục.
“Rầm!” Cơ thể Lão Lục đột nhiên quỳ xuống”