Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-437
Chương 437
“Điều kiện là tôi đến ẩn cư ở Ninh Châu, cho đến một ngày, có người cầm tấm danh thiếp này xuất hiện trước mặt tôi”
Hứa Mộc Tình và Âu Dương Miểu Miểu đưa mắt nhìn nhau.
Bọn họ đều biết thiếu niên mà Châu Tôn Mậu nói tới chính là Lý Hàng.
Không ngờ mười năm trước Lý Hàng đã tính được sẽ có ngày hôm nay.
Hứa Mộc Tình bịt chặt miệng.
Sau cơn kinh ngạc, lại càng thêm cảm động.
Sự cảm động này là vì sự hi sinh mà Lý Hàng dành cho.
cô.
Mười mấy năm chuẩn bị, sự chờ đợi hi sinh dài đằng đãng.
Và bây giờ, cuối cùng cũng khai hoa kết quả.
Cũng trong lúc này, tại biệt thự nhà họ Uông.
Hai ngày nay Uông Tố Lang bận rộn như chó.
Ông ta không còn được ung dung nhàn hạ như xưa nữa.
Ngày nào cũng chạy đôn chạy đáo, hơn nữa lại còn là làm công cho người ta.
Bảy phần sản nghiệp của gia tộc họ đều đã chia cho gia tộc Hầu Thị.
Tuy ông ta cũng có thể đạt được ít lợi nhuận trong những sản nghiệp này.
Nhưng so với lúc trước, lợi ích của gia tộc họ đã bị cắt giảm rất nhiều.
Quan trọng hơn là, sau khi mất đi cao thủ cập bậc đại tông sư, gia tộc họ đã từ trên bảng xếp hạng thế gia hạng hai rớt xuống.
Trừ phi xuất hiện cao thủ cập bậc đại tông sư, nếu không từ nay về sau gia tộc họ sẽ không ngóc đầu lên được nữa.
Chỉ có thể làm chân chạy vặt vô tri vô giác sống qua ngày dưới trướng gia tộc Hầu Thị.
Uông Tố Lang vừa về đến nhà, còn chưa kịp uống cốc trà nóng.
Lúc này quản gia đã vội vã từ ngoài cửa chạy vào.
“Chủ nhân, chủ nhân”
Quản gia tỏ ra rất kích động, ông ta vừa nói vừa giơ tay chỉ ra ngoài cửa.
Hai ngày nay Uông Tố Lang đều mơ thấy ác mộng.
Ông ta luôn mơ thấy đám người ở Ninh Châu đánh tới phương bắc, gây sự với ông ta.
Bây giờ nhìn thấy bộ dạng này của quản gia, ông ta bất giác đứng bật dậy: “Sao thế? Có phải là người của Ninh Châu đánh tới đây rồi không?”
Quản gia vội lắc đầu: “Không phải, là cậu tư, cậu tư về rồi!”
Cậu tư mà quản gia nói đến là Uông Nghị Thừa – con riêng của Uông Tố Lang Xếp thứ tư trong nhà.
Uông Nghị Thừa là đứa con được sinh ra sau một lần Uông Tố Lang uống say, nảy sinh quan hệ với một vũ nữ mà có.
Cô vũ nữ này lén lút sinh đứa bé ra, đợi đến khi đứa bé được ba tuổi mới ôm con đến.
Khi đó Uông Tố Lang vì muốn che giấu tin tức nên đã đưa Uông Nghị Thừa đến một môn phái.
Thấm thoát đã mười mấy năm.
ngôn tình tổng tài
Thời gian dài đằng đẳng trong quá khứ, hai cha con họ gặp thì ít mà xa thì nhiều.
Nghe nói Uông Nghị Thừa trở về, trên mặt Uông Tố Lang không có cảm xúc gì, lạnh lùng đáp một tiếng.
Đối với ông ta, thêm hay bớt một đứa con cũng chẳng có gì khác biệt.
Bây giờ gia tộc Uông Thị đã hết rồi.
Chỉ có thể lệ thuộc vào gia tộc Hầu Thị.
Sự kỳ vọng của gia tộc, dã tâm của ông ta đều vứt xuống dòng nước thối.
Bây giờ bận rộn cũng chỉ để giữ lại gốc rễ cho gia tộc.
Quản gia thấy Uông Tố Lang không có phản ứng, lại nói thêm một tiếng: “Chủ nhân, cậu tư mang về một vị đại Tông sư”
“Cái gì?”
Uông Tố Lang túm cổ áo quản gia, kéo ông ta đến trước mặt mình.
Ông ta phun nước miếng như trút xuống đầy mặt quản gia: “Lúc nấy ông nói cái gì? Ông nói lại lần nữa tôi nghe xem!”
“Chủ nhân, cậu tư nói, cậu ấy dẫn theo một vị đại tông sư từ sư môn về đây”
“Hơn nữa bây giờ cậu tư cũng đã là tông sư rồi.”
Sau một hồi ngập ngừng, Uông Tố Lang đẩy quản gia ra, bật cười lớn: “Ha ha ha ha! Ông trời không phụ nhà họ Uông chúng ta!”
Uông Tố Lang đứng bật dậy như lò xo, lập tức xông ra cửa.
Hai người đứng ngoài cửa.
Người trẻ tuổi là Uông Nghị Thừa.
Hắn mặc âu phục đi giày da như những con cháu thế gia bình thường.
Bên cạnh hắn có một người đàn ông trung niên tóc ngắn, mặc áo dài.
“Điều kiện là tôi đến ẩn cư ở Ninh Châu, cho đến một ngày, có người cầm tấm danh thiếp này xuất hiện trước mặt tôi”
Hứa Mộc Tình và Âu Dương Miểu Miểu đưa mắt nhìn nhau.
Bọn họ đều biết thiếu niên mà Châu Tôn Mậu nói tới chính là Lý Hàng.
Không ngờ mười năm trước Lý Hàng đã tính được sẽ có ngày hôm nay.
Hứa Mộc Tình bịt chặt miệng.
Sau cơn kinh ngạc, lại càng thêm cảm động.
Sự cảm động này là vì sự hi sinh mà Lý Hàng dành cho.
cô.
Mười mấy năm chuẩn bị, sự chờ đợi hi sinh dài đằng đãng.
Và bây giờ, cuối cùng cũng khai hoa kết quả.
Cũng trong lúc này, tại biệt thự nhà họ Uông.
Hai ngày nay Uông Tố Lang bận rộn như chó.
Ông ta không còn được ung dung nhàn hạ như xưa nữa.
Ngày nào cũng chạy đôn chạy đáo, hơn nữa lại còn là làm công cho người ta.
Bảy phần sản nghiệp của gia tộc họ đều đã chia cho gia tộc Hầu Thị.
Tuy ông ta cũng có thể đạt được ít lợi nhuận trong những sản nghiệp này.
Nhưng so với lúc trước, lợi ích của gia tộc họ đã bị cắt giảm rất nhiều.
Quan trọng hơn là, sau khi mất đi cao thủ cập bậc đại tông sư, gia tộc họ đã từ trên bảng xếp hạng thế gia hạng hai rớt xuống.
Trừ phi xuất hiện cao thủ cập bậc đại tông sư, nếu không từ nay về sau gia tộc họ sẽ không ngóc đầu lên được nữa.
Chỉ có thể làm chân chạy vặt vô tri vô giác sống qua ngày dưới trướng gia tộc Hầu Thị.
Uông Tố Lang vừa về đến nhà, còn chưa kịp uống cốc trà nóng.
Lúc này quản gia đã vội vã từ ngoài cửa chạy vào.
“Chủ nhân, chủ nhân”
Quản gia tỏ ra rất kích động, ông ta vừa nói vừa giơ tay chỉ ra ngoài cửa.
Hai ngày nay Uông Tố Lang đều mơ thấy ác mộng.
Ông ta luôn mơ thấy đám người ở Ninh Châu đánh tới phương bắc, gây sự với ông ta.
Bây giờ nhìn thấy bộ dạng này của quản gia, ông ta bất giác đứng bật dậy: “Sao thế? Có phải là người của Ninh Châu đánh tới đây rồi không?”
Quản gia vội lắc đầu: “Không phải, là cậu tư, cậu tư về rồi!”
Cậu tư mà quản gia nói đến là Uông Nghị Thừa – con riêng của Uông Tố Lang Xếp thứ tư trong nhà.
Uông Nghị Thừa là đứa con được sinh ra sau một lần Uông Tố Lang uống say, nảy sinh quan hệ với một vũ nữ mà có.
Cô vũ nữ này lén lút sinh đứa bé ra, đợi đến khi đứa bé được ba tuổi mới ôm con đến.
Khi đó Uông Tố Lang vì muốn che giấu tin tức nên đã đưa Uông Nghị Thừa đến một môn phái.
Thấm thoát đã mười mấy năm.
ngôn tình tổng tài
Thời gian dài đằng đẳng trong quá khứ, hai cha con họ gặp thì ít mà xa thì nhiều.
Nghe nói Uông Nghị Thừa trở về, trên mặt Uông Tố Lang không có cảm xúc gì, lạnh lùng đáp một tiếng.
Đối với ông ta, thêm hay bớt một đứa con cũng chẳng có gì khác biệt.
Bây giờ gia tộc Uông Thị đã hết rồi.
Chỉ có thể lệ thuộc vào gia tộc Hầu Thị.
Sự kỳ vọng của gia tộc, dã tâm của ông ta đều vứt xuống dòng nước thối.
Bây giờ bận rộn cũng chỉ để giữ lại gốc rễ cho gia tộc.
Quản gia thấy Uông Tố Lang không có phản ứng, lại nói thêm một tiếng: “Chủ nhân, cậu tư mang về một vị đại Tông sư”
“Cái gì?”
Uông Tố Lang túm cổ áo quản gia, kéo ông ta đến trước mặt mình.
Ông ta phun nước miếng như trút xuống đầy mặt quản gia: “Lúc nấy ông nói cái gì? Ông nói lại lần nữa tôi nghe xem!”
“Chủ nhân, cậu tư nói, cậu ấy dẫn theo một vị đại tông sư từ sư môn về đây”
“Hơn nữa bây giờ cậu tư cũng đã là tông sư rồi.”
Sau một hồi ngập ngừng, Uông Tố Lang đẩy quản gia ra, bật cười lớn: “Ha ha ha ha! Ông trời không phụ nhà họ Uông chúng ta!”
Uông Tố Lang đứng bật dậy như lò xo, lập tức xông ra cửa.
Hai người đứng ngoài cửa.
Người trẻ tuổi là Uông Nghị Thừa.
Hắn mặc âu phục đi giày da như những con cháu thế gia bình thường.
Bên cạnh hắn có một người đàn ông trung niên tóc ngắn, mặc áo dài.