Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-447
Chương 447
Vừa nghe thấy lời này, Châu Tôn Mậu vội vã kéo nhân viên kỹ thuật sang một bên.
Châu Tôn Mậu không rõ thân phận thật sự của Lý Hàng, nhưng ông từng tận mát nhìn thấy một mình Lý Hàng: đánh gục mấy chục tên sát thủ nổi tiếng!
Trong số những sát thủ đó, có một số người tốc độ còn nhanh hơn súng đạn.
N hưng trước mặt Hàng, họ chỉ6 thể chịu trận! 3 Ký ức ngày hôm đố Văn còn khắc sâu trong đầu Châu Tôn Mậu cho đến tận bây giờ, không hề phai nhạt.
Và hôm nay, ông lại nhìn thấy cảnh tượng khiến người ta xúc động.
Dù đã trên sáu mươi tuổi, Châu Tôn Mậu vẫn không kìm được nhiệt huyết bừng bừng, Điền Vong Hỉ từng bước đến gần Lý Hàng.
Mỗi mét hắn tiến sát gần Lý Hàng, khí tức trên người lại càng mạnh thêm.
Ánh mắt hẳn lạnh thấu xương, lạnh lùng nhả ra mấy chữ: “Mày chính là Lý Hàng”
Lý Hàng lạnh lùng gật đầu: “Chính là tôi”
“Rất tốt, mày có dũng khí thừa nhận, vậy thì chịu chết đi!”
“Vèo!”
Vừa dứt lời, Điền Vong Hỉ đột nhiên biến thành một cái bóng, lao đến Lý Hàng với tốc độ mắt thường không thấy được.
“Bịch!”
Một đòn nặng nề!
Tiếng va chạm như thuốc nổ nổ tung!
Rền vang!
Rung chuyển!
Cú đấm này của Điền Vong Hỉ đấm chắc nịch lên tay Lý Hàng!
Hắn kinh ngạc sửng sốt.
Hắn không ngờ Lý Hàng lại đón lấy cú đấm này của hán.
Phải biết rằng, cho dù là cao thủ cấp bậc đại tông sư cũng không thể dễ dàng đón được cú đấm này.
Lý Hàng mặt không biến sắc, thậm chí cơ thể anh cũng không hề suy suyển chút nào.
Tất cả sức mạnh đều dễ dàng bị hóa giải trong phút chốc, tan biến mất tăm mất tích.
Ánh mắt Điền Vong Hỉ dần trở nên lạnh lẽo: “Không ngờ thực lực của mày còn mạnh hơn tao tưởng tượng”
Lý Hàng chậm rãi nói: “Không ngờ ông còn vô dụng hơn tôi tưởng”
“Nói khoác không biết ngượng mồm!”
Kèm theo tiếng gầm của Điền Vong Hi.
Cơ thể hản bỗng biến mất khỏi tầm nhìn của Lý Hàng.
Bỗng nhiên, một luồng khí mạnh mẽ rít qua.
Trong chớp mắt, Điền Vong Hỉ đã đứng sau lưng Lý Hàng.
Hắn lại ra tay lần nữa!
Chiêu này, tiếng đấm đá liên tiếp!
Như sấm bên tai!
“Bang!”
Nắm đấm của Điền Vong Hỉ vị năm ngón tay túm gọn, Lý Hàng vẫn đứng yên bất động.
Năm đầu ngón tay của Lý Hàng khẽ siết lại.
Chỉ nghe một tiếng “Rắc”.
Điền Vong Hỉ lập tức đau đớn mồ hôi lạnh trên trán túa ra, một luồng điện lan kháp người hắn!
Và khi hắn định thu tay lại tấn công đòn mạnh hơn về phía Lý Hàng.
Nắm đấm bị giữ chặt.
Không thể động đậy!
Điền Vong Hỉ kinh hãi phát hiện!
Nắm đấm của hắn đã bị Lý Hàng giữ chặt rồi!
Bất kể hắn cố gắng thế nào cũng không thể thoát ra đượ!
c Lúc này, Lý Hàng lạnh lùng nói một câu: “Lực đấm của ông cũng khá tốt”
“Tiếp theo, phải xem cơ thể ông dẻo dai đến mức nào”
Vừa dứt lời, n Vong Hỉ đột nhiên bị một sức mạnh khổng lồ tác động.
Cơ thể hắn bay lên!
Xoay vòng!
Lý Hàng coi hắn như bao cát!
Vừa nghe thấy lời này, Châu Tôn Mậu vội vã kéo nhân viên kỹ thuật sang một bên.
Châu Tôn Mậu không rõ thân phận thật sự của Lý Hàng, nhưng ông từng tận mát nhìn thấy một mình Lý Hàng: đánh gục mấy chục tên sát thủ nổi tiếng!
Trong số những sát thủ đó, có một số người tốc độ còn nhanh hơn súng đạn.
N hưng trước mặt Hàng, họ chỉ6 thể chịu trận! 3 Ký ức ngày hôm đố Văn còn khắc sâu trong đầu Châu Tôn Mậu cho đến tận bây giờ, không hề phai nhạt.
Và hôm nay, ông lại nhìn thấy cảnh tượng khiến người ta xúc động.
Dù đã trên sáu mươi tuổi, Châu Tôn Mậu vẫn không kìm được nhiệt huyết bừng bừng, Điền Vong Hỉ từng bước đến gần Lý Hàng.
Mỗi mét hắn tiến sát gần Lý Hàng, khí tức trên người lại càng mạnh thêm.
Ánh mắt hẳn lạnh thấu xương, lạnh lùng nhả ra mấy chữ: “Mày chính là Lý Hàng”
Lý Hàng lạnh lùng gật đầu: “Chính là tôi”
“Rất tốt, mày có dũng khí thừa nhận, vậy thì chịu chết đi!”
“Vèo!”
Vừa dứt lời, Điền Vong Hỉ đột nhiên biến thành một cái bóng, lao đến Lý Hàng với tốc độ mắt thường không thấy được.
“Bịch!”
Một đòn nặng nề!
Tiếng va chạm như thuốc nổ nổ tung!
Rền vang!
Rung chuyển!
Cú đấm này của Điền Vong Hỉ đấm chắc nịch lên tay Lý Hàng!
Hắn kinh ngạc sửng sốt.
Hắn không ngờ Lý Hàng lại đón lấy cú đấm này của hán.
Phải biết rằng, cho dù là cao thủ cấp bậc đại tông sư cũng không thể dễ dàng đón được cú đấm này.
Lý Hàng mặt không biến sắc, thậm chí cơ thể anh cũng không hề suy suyển chút nào.
Tất cả sức mạnh đều dễ dàng bị hóa giải trong phút chốc, tan biến mất tăm mất tích.
Ánh mắt Điền Vong Hỉ dần trở nên lạnh lẽo: “Không ngờ thực lực của mày còn mạnh hơn tao tưởng tượng”
Lý Hàng chậm rãi nói: “Không ngờ ông còn vô dụng hơn tôi tưởng”
“Nói khoác không biết ngượng mồm!”
Kèm theo tiếng gầm của Điền Vong Hi.
Cơ thể hản bỗng biến mất khỏi tầm nhìn của Lý Hàng.
Bỗng nhiên, một luồng khí mạnh mẽ rít qua.
Trong chớp mắt, Điền Vong Hỉ đã đứng sau lưng Lý Hàng.
Hắn lại ra tay lần nữa!
Chiêu này, tiếng đấm đá liên tiếp!
Như sấm bên tai!
“Bang!”
Nắm đấm của Điền Vong Hỉ vị năm ngón tay túm gọn, Lý Hàng vẫn đứng yên bất động.
Năm đầu ngón tay của Lý Hàng khẽ siết lại.
Chỉ nghe một tiếng “Rắc”.
Điền Vong Hỉ lập tức đau đớn mồ hôi lạnh trên trán túa ra, một luồng điện lan kháp người hắn!
Và khi hắn định thu tay lại tấn công đòn mạnh hơn về phía Lý Hàng.
Nắm đấm bị giữ chặt.
Không thể động đậy!
Điền Vong Hỉ kinh hãi phát hiện!
Nắm đấm của hắn đã bị Lý Hàng giữ chặt rồi!
Bất kể hắn cố gắng thế nào cũng không thể thoát ra đượ!
c Lúc này, Lý Hàng lạnh lùng nói một câu: “Lực đấm của ông cũng khá tốt”
“Tiếp theo, phải xem cơ thể ông dẻo dai đến mức nào”
Vừa dứt lời, n Vong Hỉ đột nhiên bị một sức mạnh khổng lồ tác động.
Cơ thể hắn bay lên!
Xoay vòng!
Lý Hàng coi hắn như bao cát!