Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 34
Khánh chở Hạnh dạo quanh thành phố, từ ngày cô theo học ở đây, thỉnh thoảng hẹn hò hai người lại đưa nhau đi khám phá những ngõ phố, những hàng cây, tản mạn tâm sự, tưởng chừng như vậy là hạnh phúc lắm. Cũng như mọi lần, sau khi chiếc xe đã đi qua rất nhiều ngõ phố thì hai người quyết định chọn một nơi vắng vẻ để ngồi tâm sự. Tiết mục này chưa bao giờ là thiếu đối với các đôi yêu nhau, Dương lái xe đi theo luôn phải cách một đoạn khá xa để họ không nghi ngờ. Theo dõi kiểu này cũng khó chịu thật, chẳng biết họ nói với nhau những gì mà đi vòng vèo khắp cái thành phố này, đã vậy còn ôm eo tình tứ. Thật muốn anh tức chết mà!!
Dưới gốc cây cổ thụ tán lá rộng ngợp cả lối đi, ánh đèn đường không hắt qua đó được, ngồi trong xe từ phía xa Dương cố căng mắt nhưng không tài nào nhìn thấy được dưới bóng cây, hai người họ đang làm gì với nhau. Máu ghen vẫn âm ỉ từ khi nhìn thấy cặp đôi ấy, đi theo cả chặng đường dài, giờ nghĩ ngợi linh tinh Dương càng không chịu nổi.
Ra khỏi xe, anh lững thững đi tản bộ, mục đích chính là đến gần chỗ của hai người họ, muốn mục sở thị xem bạn trai Hạnh định giở trò gì với cô. Theo như anh đoán, bạn trai của Hạnh chắc cũng thuộc loại không ra gì, nếu tốt đẹp thì đâu khiến Hạnh phải buồn phiền, sầu não như đêm hôm đó. Không được, để một tên sở khanh đụng chạm vào cô gái mà anh thích thì bất công quá! Nghĩ vậy, Dương hăm hở bước đi thật nhanh.
Con đường này khá vắng, đứng đó cũng lâu Dương phát hiện ra xe cộ chạy qua chạy lại rất ít, chà chà, chọn nơi vắng người để thịt con gái nhà lành hả thằng cha mất dạy kia, có bản lĩnh thì đem con người ta vào khách sạn kìa. Dương thầm nghĩ rồi khẽ nhếch mép, chính vì không có ai qua lại nên đôi bạn trẻ khá nhập tâm. Thời gian đầu mới quen Linh Đan, Khánh chưa quen với việc nói dối cùng lúc cả Hạnh và Linh Đan nên cảm xúc khi ở bên Hạnh khá gượng gạo. Nhưng lâu dần, khi bản thân đã thích nghi được với việc nói dối thì mồm anh dẻo như kẹo, luôn biết đưa ra những lý do, những lời ngon ngọt để Hạnh tin. Dù mê mẩn Linh Đan nhưng Khánh vẫn tiếc Hạnh, không muốn chia tay cô, đơn giản vì sự tham lam chính là bản chất của đàn ông, chỉ muốn có thêm mà không muốn mất gì. Hơn nữa, sĩ diện hơi cao nên Khánh không muốn mang tiếng là người phản bội. Người Bắc, kẻ Nam, Linh Đan và Hạnh sẽ chẳng khi nào biết được nhau đâu, Khánh nghĩ thế và ung dung đong đưa cả hai người. Đi đến chỗ nào cũng có người mong ngóng và chờ đợi, cảm giác này cũng đã lắm!
Chuyện trò mãi rồi, chọn góc khuất như thế, đơn giản là ôm ấp nhau mà thôi. Ngồi bên gốc cây, Khánh ôm Hạnh thật chặt, cả người cô ghì sát vào anh, cảm giác cả tuần trời mới được ở bên bạn trai khiến Hạnh rất thích, những cái ôm thế này cô mong đợi lắm. Chẳng biết như vậy có bị nói là hư hỏng không nhưng tâm lý khi thích một ai đó là vậy, dù miệng nói không muốn, đừng động vào em, nhưng mỗi lần Khánh làm tới ôm hôn, sờ soạng quả thực Hạnh thấy dễ chịu lắm.
Dương đứng núp ở gốc cây phía đối diện, huy động toàn bộ năng lực nhãn quan mình có để quan sát động tĩnh của đôi trai gái kia. Thỉnh thoảng có con muỗi bay vo ve quanh người anh không dám đuổi, sợ họ phát hiện. Nghe tiếng thở thều thào phát ra dưới gốc cây, Dương tức đến nghẹt thở, anh hận không thể chạy đến đấm cho tên kia một nhát rồi kéo Hạnh về tay mình.
Đang vui thì Khánh có điện thoại, tiếng chuông cất lên phá tan sự yên tĩnh cũng như cảm xúc của cả hai. Dù không muốn ngắt đoạn nhưng Khánh buộc phải dừng nụ hôn ấy lại xem ai gọi tới. Là Linh Đan, Khánh đã nhanh trí lưu số cô là Mẹ trong đó rồi nên Hạnh không phát hiện ra, thấy anh không nghe, cô nói:
Mẹ gọi sao anh không nghe?
Bà già lắm chuyện, anh mới về qua nhà chiều nay xong giờ lại gọi tiếp!
Khánh vờ bực bội.
Anh hay thật... chắc bác gái có việc gì mới gọi cho anh, người lớn chứ có phải trẻ con gì đâu mà động tí lại gọi?
Đang dở miếng, thôi, lát về anh gọi, cứ coi như anh đang nhậu với bạn...
Anh cứ gọi lại cho mẹ đi, mẹ quan tâm thế mà cứ bơ lác đi... chẳng bù cho em, đi đâu, làm gì chẳng còn mẹ quan tâm lo lắng nữa.
Đúng là... anh có phúc không biết hưởng!!
Bỗng nhiên Hạnh nhớ về mẹ, hơn 5 năm có lẻ rồi, mẹ đã rời xa cô, nghĩ đến Khánh được mẹ quan tâm hỏi han cô lại chạnh lòng. Chẳng dám ước mơ nhiều, chỉ mong sớm tối có người lo lắng và hỏi han như vậy thôi cũng chẳng còn cơ hội nữa. Khóe mi lại ngấn lệ từ bao giờ, chẳng ngờ vì một cuộc điện thoại mà Hạnh lại khóc như thế, Khánh bối rối không biết phải làm sao.
Anh gọi cho mẹ đi!
Khánh gượng gạo mở máy, run run không dám bấm gọi đi, vì thực sự đó đâu phải mẹ anh? Nếu nghe máy chẳng phải sẽ lộ hết bí mật bấy lâu nay à? Nhưng rồi Khánh vẫn gọi, anh ấn volume ở mức nhỏ nhất, ngay khi đầu dây bên kia bắt máy, Khánh liền nói:
Mẹ à, con đang có việc, lát con gọi lại nhé!
Đầu dây bên kia nghe xong chưa kịp nói gì Khánh đã tắt đi, nội dung cuộc gọi không mấy liên quan, Linh Đan phán đoán anh chàng này lại tán tỉnh đò đưa cô nào rồi đây, bởi những chiêu trò này cô có lạ gì đâu? Linh Đan chẳng dắt nũi người khác thì thôi, cớ gì lại để mấy thằng ham của lạ như Khánh dắt mũi đi được? Biết mình bị lừa, Linh Đan cay cú lắm, cô soạn một tin nhắn gửi lại cho Khánh:
Anh nghe máy đi, em có chuyện này quan trọng lắm!
Tin nhắn đến nhưng Khánh không đọc, anh ôm Hạnh để che đậy cảm xúc, Hạnh có vẻ không tin anh, gọi cho mẹ chưa hỏi han xem mẹ có việc gì đã tắt vội đi, chưa kể, anh đang rảnh rỗi chứ không hề bận bịu công việc gì. Khánh không đáp lại, Linh Đan giận lắm, cô thấy tự ái nên gọi tiếp cuộc nữa, Khánh vẫn không nghe. Hay rồi, để xem vỏ quýt dày có móng tay nhọn không nhé, nghĩ vậy Linh Đan soạn tiếp một tin:
Em có thai rồi, anh ơi, chúng mình có con với nhau rồi!
Tin nhắn đến, cuộc gọi đến Khánh cứ lờ đi như không biết gì. Hạnh không chịu được nữa, cảm giác bị phản bội nó ứ lên cổ họng, cô nói:
Anh có điều gì giấu em đúng không?
Khánh ngượng ngùng, anh lắp bắp:
Anhhh... anhh có thể giấu em điều gì được chứ?
Tại sao có điện thoại anh không dám nghe, tin nhắn đến liên tục...
Hạnh chất vấn.
Vì không có gì quan trọng nên anh không nghe, có vậy mà em nghi ngờ anh à?
Em không tin!
Không tin thì em xem đi, đây, số mẹ anh đây!
Khánh hùng hồn mở máy ra để thanh minh với Hạnh.
Cả tin nhắn đến nữa, em vừa thấy có hai tin nhắn đến, anh đưa đây em đọc, nếu không đừng bắt em phải tin anh!
Tin nhắn tổng đài thôi mà, ngoài em ra, làm gì có ai nhắn tin cho anh?
Anh cứ đưa đây em xem!
Hạnh nói như cùn lên.
Đây là quyền riêng tư của anh, anh không thích điều đó, anh nói em phải tin anh là phải tin, em thích kiểm soát anh từ khi nào thế?
Hạnh tròn mắt nhìn Khánh, bạn trai cô thuở đầu mới yêu đâu rồi, tại sao anh lại như thế này chứ, lúc mới yêu nhau ngay cả điện thoại anh cũng không cài mật khẩu, bây giờ thì... một tin nhắn cũng không cho Hạnh đọc. Khóe môi khẽ mấp máy, ánh mắt long lanh như muốn khóc, Hạnh chậm rãi nói:
Em chỉ muốn giữ anh cho riêng mình mà thôi, đó không phải là kiểm soát!!
Rõ ràng, lời nói của Hạnh chứa đựng bao nhiêu ý tứ sâu xa, nghe qua Khánh đã hiểu, cô ấy đang nghi ngờ anh, nghi ngờ tình yêu của anh.
Chẳng phải anh vẫn là của em đây sao? Em lo lắng điều gì thế hả?
Tại sao anh không cho em xem điện thoại?
Anh nói rồi, đó là quyền riêng tư của anh, cả em cũng vậy, có bao giờ anh đòi xem điện thoại của em đâu?
Vì điện thoại của em có gì đâu mà xem!
Hạnh hờ hững đáp.
Em nghĩ điện thoại anh có à?
Khánh hỏi lại.
Có hay không tự anh biết rõ nhất!
Em là đang nghi ngờ anh?
Em không nghi ngờ, chỉ là... có chút không yên tâm!
Chỉ cần em xem điện thoại của anh thì sẽ yên tâm à?
Hạnh gật gật.
Nếu không có gì thì từ nay không được xem điện thoại anh nữa nhé!
Khánh giao hẹn, anh định bụng sẽ mở máy và cho Hạnh xem 1 lượt, ngoài Linh Đan ra thì anh không còn qua lại với ai khác ngoài Hạnh nên anh tự tin cho cô xem. Hơn nữa, số Linh Đan lưu tên "Mẹ", chắc hẳn cô ấy sẽ không nghi ngờ gì. Nào ngờ, Hạnh ghen hơn Khánh tưởng, anh vừa bấm mật khẩu cô đã lấy điện thoại từ tay anh, một khi đã yêu thì ai cũng có những nỗi ghen tuông đến đáng sợ.
Đứng ở bên kia đường, Dương sung sướng và chờ đợi xem kịch hay, thấy họ cãi vã nhau anh vui lắm. Hộp thư đến, Mẹ, Hạnh tò mò mở ra xem thì hỡi ôi, chuyện gì thế này? Mẹ...
Em có thai rồi,... chúng mình có con...
Cái quái gì thế? Một tia sợ hãi chợt lóe lên trong đầu, Hạnh giật thót vì cô ngây thơ nghĩ rằng Khánh và mẹ của mình loạn luân với nhau. Tại sao mẹ lại xưng em với anh... không thể tin được, cô trả điện thoại lại cho Khánh, bất giác nghĩ lại chuyện xưa, ông Ưng- bố đẻ của Hạnh, một người đàn ông biến thái đòi làm trò loạn luân với con gái của mình. Không ngờ, Khánh cũng làm thế với mẹ mình, và có thai nữa. Ghê tởm, thực sự quá ghê tởm!!!
Khi nãy tin nhắn đến Khánh chưa kịp xem, mải tranh luận với Hạnh anh cũng quên phéng đi mất, tưởng đâu Linh Đan nhắn tin bình thường... khi thấy Hạnh ngồi thất thần ra Khánh mới giành lại điện thoại và xem. Không chỉ Hạnh ngạc nhiên mà lúc này Khánh còn ngạc nhiên hơn, Linh Đan nói cô ấy có thai. Sao có thể chứ? Cô ấy nói đã uống thuốc rồi mà? Những lần sau này anh luôn chủ động phòng tránh, vì thực lòng, anh chỉ muốn yêu đương chơi bời, tạm thời lấp chỗ trống và thỏa mãn bản năng đàn ông mà thôi. Chuyện con cái và lập gia đình, Khánh chưa hoàn toàn nghiêm túc. Bạn gái còn đang giận dỗi ghen tuông, cái thai ở đâu lại xuất hiện đúng lúc...
Đi đêm lắm có ngày gặp ma!
Câu nói ấy tự nhiên xuất hiện trong đầu Khánh, anh mải nghĩ đến chuyện cái thai mà tay chân rụng rời, quên cả thanh minh với Hạnh. Nhìn biểu hiện ấy, Hạnh buồn bã đứng dậy lắc đầu:
Tưởng anh thế nào, hóa ra....
Cô nấc nghẹn, không nỡ nói ra mấy lời bẩn thỉu dành cho bạn trai, Hạnh vẫn đang nghĩ rằng Khánh loạn luân với mẹ đẻ chứ không biết thủ đoạn của anh ta, lưu tên bồ thành tên mẹ. Sự nhầm lẫn đến tai hại.
Tâm trí đang rối rắm, nghe Hạnh úp mở nói câu trách móc, Khánh khùng lên, anh điên đú như một người hoàn toàn khác. Không đúng, có lẽ đây mới đúng là bản chất thật sự của anh:
Tôi làm sao?
Cô tưởng tôi thế nào?
Khánh nói như hét lên, hai mắt trợn ngược toàn lòng trắng trông đến là dữ tợn.
Cô tưởng cô tốt đẹp lắm à? Ở đó mà ra vẻ đường hoàng đạo mạo?
Cái gì mà yêu đến điên dại, không có em thì anh không sống được? Cái gì mà không bao giờ phụ bạc em? Hàng loạt câu hỏi hiện hữu ở trong đầu Hạnh lúc này khi Khánh thốt ra những lời lẽ kia kèm theo cử chỉ vô sỉ đó. Rốt cục, tình yêu của anh cũng chỉ có thế! Đến giờ phút này, sự cố gắng và tình yêu của Hạnh dành cho anh ấy gần như là vụn vỡ toàn bộ. Khóe mắt cay cay, Hạnh mím chặt môi...
Em có nói là em tốt đẹp sao?
Em không đường hoàng đạo mạo vậy anh yêu tôi làm gì?
Hạnh đối đáp một câu khiến Khánh chết lặng, nhưng đã bộc lộ mặt thật ra rồi thì anh cũng không ngại phô bày nốt sự liêm sỉ ấy nữa, Khánh chỉ tay vào mặt cô:
Cô đừng ở đó mà đạo đức giả nữa, người như cô ở ngoài xã hội kia chém không hết!!
Đạo đức giả cũng chưa bằng cái loại biến thái như anh! Ngay cả mẹ mình mà cũng không tha.
Hạnh nói như gào lên.
Hỗn!
Nói rồi Khánh thẳng tay tát bốp vào mặt Hạnh, cái tát làm cô đau điếng sa xẩm mặt mày. Khánh cảm thấy lòng tự tôn bị sỉ nhục, chửi anh đã đành, Hạnh còn định lôi mẹ anh vào chuyện này. Nhưng Khánh đâu ngờ, chính anh đã gây ra sự hiểu nhầm tai hại ấy.
Bố mẹ tôi còn chưa từng đánh tôi, anh có quyền gì mà đánh?
Khốn nạn, anh cút đi.
Tôi với anh từ nay chấm dứt!
Nhìn sự đáp trả của Hạnh, chứng kiến thái độ dứt khoát của cô, ở phía gốc cây bên kia Dương hả hê vô cùng, cuối cùng tên khốn kia cũng bại trận. Xem ra, anh sắp được sếp lốt rồi. Có ai như anh chàng này không, người ta đau khổ, cãi vã, anh ở đó hí hửng như mình bắt được của vậy...
Chấm dứt thì chấm dứt... cô tưởng tôi muốn tiếp tục với cô lắm à?
Cái loại như cô thì có gì mà phải làm căng?
Nứt mắt ra đã dụ dỗ cả bố đẻ?
Cô tưởng cả cái xã này không ai biết chuyện nhà cô đấy?
Dễ chừng cô đoan trang lắm đấy mà bố đẻ lại đòi ngủ với con gái!
Đẹp mặt!!
Hạnh lặng người khi KHÁNH thốt ra những lời nói như cứa nát trái tim cô. Sự việc đau đớn nhất trong cuộc đời mà cô luôn cố gắng quên đi ấy bây giờ lại bị một người mà Hạnh đã dùng cả trái tim để yêu thương đem ra giày vò và sỉ nhục cô. Nước mắt không hẹn mà gặp thi nhau rơi xuống hai gò má, Hạnh nghẹn ngào, nhất thời không biết đối đáp lại ra sao...
Lời nói ra miệng rồi thì sao thu hồi lại được nữa? Khánh dù giận nhưng cũng biết mình sai, do quá thẹn nên anh ta bỏ mặc Hạnh ở đó, lên xe máy và đi thẳng. Hạnh đơ ra, mặc kệ tất cả, cô cứ đứng ngây dại dưới gốc cây, câu nói "Dễ chừng cô đoan trang lắm đấy mà bố đẻ lại đòi ngủ với con gái" cứ vang lên trong đầu. Nhục, nhục quá, cô không ngờ lại có ngày này, thì ra chuyện trong quá khứ tưởng chừng như đã chôn vùi thì nay nó lại bị đào bới lên. Sau này, Hạnh còn có thể lấy chồng được không?
Dưới gốc cây cổ thụ tán lá rộng ngợp cả lối đi, ánh đèn đường không hắt qua đó được, ngồi trong xe từ phía xa Dương cố căng mắt nhưng không tài nào nhìn thấy được dưới bóng cây, hai người họ đang làm gì với nhau. Máu ghen vẫn âm ỉ từ khi nhìn thấy cặp đôi ấy, đi theo cả chặng đường dài, giờ nghĩ ngợi linh tinh Dương càng không chịu nổi.
Ra khỏi xe, anh lững thững đi tản bộ, mục đích chính là đến gần chỗ của hai người họ, muốn mục sở thị xem bạn trai Hạnh định giở trò gì với cô. Theo như anh đoán, bạn trai của Hạnh chắc cũng thuộc loại không ra gì, nếu tốt đẹp thì đâu khiến Hạnh phải buồn phiền, sầu não như đêm hôm đó. Không được, để một tên sở khanh đụng chạm vào cô gái mà anh thích thì bất công quá! Nghĩ vậy, Dương hăm hở bước đi thật nhanh.
Con đường này khá vắng, đứng đó cũng lâu Dương phát hiện ra xe cộ chạy qua chạy lại rất ít, chà chà, chọn nơi vắng người để thịt con gái nhà lành hả thằng cha mất dạy kia, có bản lĩnh thì đem con người ta vào khách sạn kìa. Dương thầm nghĩ rồi khẽ nhếch mép, chính vì không có ai qua lại nên đôi bạn trẻ khá nhập tâm. Thời gian đầu mới quen Linh Đan, Khánh chưa quen với việc nói dối cùng lúc cả Hạnh và Linh Đan nên cảm xúc khi ở bên Hạnh khá gượng gạo. Nhưng lâu dần, khi bản thân đã thích nghi được với việc nói dối thì mồm anh dẻo như kẹo, luôn biết đưa ra những lý do, những lời ngon ngọt để Hạnh tin. Dù mê mẩn Linh Đan nhưng Khánh vẫn tiếc Hạnh, không muốn chia tay cô, đơn giản vì sự tham lam chính là bản chất của đàn ông, chỉ muốn có thêm mà không muốn mất gì. Hơn nữa, sĩ diện hơi cao nên Khánh không muốn mang tiếng là người phản bội. Người Bắc, kẻ Nam, Linh Đan và Hạnh sẽ chẳng khi nào biết được nhau đâu, Khánh nghĩ thế và ung dung đong đưa cả hai người. Đi đến chỗ nào cũng có người mong ngóng và chờ đợi, cảm giác này cũng đã lắm!
Chuyện trò mãi rồi, chọn góc khuất như thế, đơn giản là ôm ấp nhau mà thôi. Ngồi bên gốc cây, Khánh ôm Hạnh thật chặt, cả người cô ghì sát vào anh, cảm giác cả tuần trời mới được ở bên bạn trai khiến Hạnh rất thích, những cái ôm thế này cô mong đợi lắm. Chẳng biết như vậy có bị nói là hư hỏng không nhưng tâm lý khi thích một ai đó là vậy, dù miệng nói không muốn, đừng động vào em, nhưng mỗi lần Khánh làm tới ôm hôn, sờ soạng quả thực Hạnh thấy dễ chịu lắm.
Dương đứng núp ở gốc cây phía đối diện, huy động toàn bộ năng lực nhãn quan mình có để quan sát động tĩnh của đôi trai gái kia. Thỉnh thoảng có con muỗi bay vo ve quanh người anh không dám đuổi, sợ họ phát hiện. Nghe tiếng thở thều thào phát ra dưới gốc cây, Dương tức đến nghẹt thở, anh hận không thể chạy đến đấm cho tên kia một nhát rồi kéo Hạnh về tay mình.
Đang vui thì Khánh có điện thoại, tiếng chuông cất lên phá tan sự yên tĩnh cũng như cảm xúc của cả hai. Dù không muốn ngắt đoạn nhưng Khánh buộc phải dừng nụ hôn ấy lại xem ai gọi tới. Là Linh Đan, Khánh đã nhanh trí lưu số cô là Mẹ trong đó rồi nên Hạnh không phát hiện ra, thấy anh không nghe, cô nói:
Mẹ gọi sao anh không nghe?
Bà già lắm chuyện, anh mới về qua nhà chiều nay xong giờ lại gọi tiếp!
Khánh vờ bực bội.
Anh hay thật... chắc bác gái có việc gì mới gọi cho anh, người lớn chứ có phải trẻ con gì đâu mà động tí lại gọi?
Đang dở miếng, thôi, lát về anh gọi, cứ coi như anh đang nhậu với bạn...
Anh cứ gọi lại cho mẹ đi, mẹ quan tâm thế mà cứ bơ lác đi... chẳng bù cho em, đi đâu, làm gì chẳng còn mẹ quan tâm lo lắng nữa.
Đúng là... anh có phúc không biết hưởng!!
Bỗng nhiên Hạnh nhớ về mẹ, hơn 5 năm có lẻ rồi, mẹ đã rời xa cô, nghĩ đến Khánh được mẹ quan tâm hỏi han cô lại chạnh lòng. Chẳng dám ước mơ nhiều, chỉ mong sớm tối có người lo lắng và hỏi han như vậy thôi cũng chẳng còn cơ hội nữa. Khóe mi lại ngấn lệ từ bao giờ, chẳng ngờ vì một cuộc điện thoại mà Hạnh lại khóc như thế, Khánh bối rối không biết phải làm sao.
Anh gọi cho mẹ đi!
Khánh gượng gạo mở máy, run run không dám bấm gọi đi, vì thực sự đó đâu phải mẹ anh? Nếu nghe máy chẳng phải sẽ lộ hết bí mật bấy lâu nay à? Nhưng rồi Khánh vẫn gọi, anh ấn volume ở mức nhỏ nhất, ngay khi đầu dây bên kia bắt máy, Khánh liền nói:
Mẹ à, con đang có việc, lát con gọi lại nhé!
Đầu dây bên kia nghe xong chưa kịp nói gì Khánh đã tắt đi, nội dung cuộc gọi không mấy liên quan, Linh Đan phán đoán anh chàng này lại tán tỉnh đò đưa cô nào rồi đây, bởi những chiêu trò này cô có lạ gì đâu? Linh Đan chẳng dắt nũi người khác thì thôi, cớ gì lại để mấy thằng ham của lạ như Khánh dắt mũi đi được? Biết mình bị lừa, Linh Đan cay cú lắm, cô soạn một tin nhắn gửi lại cho Khánh:
Anh nghe máy đi, em có chuyện này quan trọng lắm!
Tin nhắn đến nhưng Khánh không đọc, anh ôm Hạnh để che đậy cảm xúc, Hạnh có vẻ không tin anh, gọi cho mẹ chưa hỏi han xem mẹ có việc gì đã tắt vội đi, chưa kể, anh đang rảnh rỗi chứ không hề bận bịu công việc gì. Khánh không đáp lại, Linh Đan giận lắm, cô thấy tự ái nên gọi tiếp cuộc nữa, Khánh vẫn không nghe. Hay rồi, để xem vỏ quýt dày có móng tay nhọn không nhé, nghĩ vậy Linh Đan soạn tiếp một tin:
Em có thai rồi, anh ơi, chúng mình có con với nhau rồi!
Tin nhắn đến, cuộc gọi đến Khánh cứ lờ đi như không biết gì. Hạnh không chịu được nữa, cảm giác bị phản bội nó ứ lên cổ họng, cô nói:
Anh có điều gì giấu em đúng không?
Khánh ngượng ngùng, anh lắp bắp:
Anhhh... anhh có thể giấu em điều gì được chứ?
Tại sao có điện thoại anh không dám nghe, tin nhắn đến liên tục...
Hạnh chất vấn.
Vì không có gì quan trọng nên anh không nghe, có vậy mà em nghi ngờ anh à?
Em không tin!
Không tin thì em xem đi, đây, số mẹ anh đây!
Khánh hùng hồn mở máy ra để thanh minh với Hạnh.
Cả tin nhắn đến nữa, em vừa thấy có hai tin nhắn đến, anh đưa đây em đọc, nếu không đừng bắt em phải tin anh!
Tin nhắn tổng đài thôi mà, ngoài em ra, làm gì có ai nhắn tin cho anh?
Anh cứ đưa đây em xem!
Hạnh nói như cùn lên.
Đây là quyền riêng tư của anh, anh không thích điều đó, anh nói em phải tin anh là phải tin, em thích kiểm soát anh từ khi nào thế?
Hạnh tròn mắt nhìn Khánh, bạn trai cô thuở đầu mới yêu đâu rồi, tại sao anh lại như thế này chứ, lúc mới yêu nhau ngay cả điện thoại anh cũng không cài mật khẩu, bây giờ thì... một tin nhắn cũng không cho Hạnh đọc. Khóe môi khẽ mấp máy, ánh mắt long lanh như muốn khóc, Hạnh chậm rãi nói:
Em chỉ muốn giữ anh cho riêng mình mà thôi, đó không phải là kiểm soát!!
Rõ ràng, lời nói của Hạnh chứa đựng bao nhiêu ý tứ sâu xa, nghe qua Khánh đã hiểu, cô ấy đang nghi ngờ anh, nghi ngờ tình yêu của anh.
Chẳng phải anh vẫn là của em đây sao? Em lo lắng điều gì thế hả?
Tại sao anh không cho em xem điện thoại?
Anh nói rồi, đó là quyền riêng tư của anh, cả em cũng vậy, có bao giờ anh đòi xem điện thoại của em đâu?
Vì điện thoại của em có gì đâu mà xem!
Hạnh hờ hững đáp.
Em nghĩ điện thoại anh có à?
Khánh hỏi lại.
Có hay không tự anh biết rõ nhất!
Em là đang nghi ngờ anh?
Em không nghi ngờ, chỉ là... có chút không yên tâm!
Chỉ cần em xem điện thoại của anh thì sẽ yên tâm à?
Hạnh gật gật.
Nếu không có gì thì từ nay không được xem điện thoại anh nữa nhé!
Khánh giao hẹn, anh định bụng sẽ mở máy và cho Hạnh xem 1 lượt, ngoài Linh Đan ra thì anh không còn qua lại với ai khác ngoài Hạnh nên anh tự tin cho cô xem. Hơn nữa, số Linh Đan lưu tên "Mẹ", chắc hẳn cô ấy sẽ không nghi ngờ gì. Nào ngờ, Hạnh ghen hơn Khánh tưởng, anh vừa bấm mật khẩu cô đã lấy điện thoại từ tay anh, một khi đã yêu thì ai cũng có những nỗi ghen tuông đến đáng sợ.
Đứng ở bên kia đường, Dương sung sướng và chờ đợi xem kịch hay, thấy họ cãi vã nhau anh vui lắm. Hộp thư đến, Mẹ, Hạnh tò mò mở ra xem thì hỡi ôi, chuyện gì thế này? Mẹ...
Em có thai rồi,... chúng mình có con...
Cái quái gì thế? Một tia sợ hãi chợt lóe lên trong đầu, Hạnh giật thót vì cô ngây thơ nghĩ rằng Khánh và mẹ của mình loạn luân với nhau. Tại sao mẹ lại xưng em với anh... không thể tin được, cô trả điện thoại lại cho Khánh, bất giác nghĩ lại chuyện xưa, ông Ưng- bố đẻ của Hạnh, một người đàn ông biến thái đòi làm trò loạn luân với con gái của mình. Không ngờ, Khánh cũng làm thế với mẹ mình, và có thai nữa. Ghê tởm, thực sự quá ghê tởm!!!
Khi nãy tin nhắn đến Khánh chưa kịp xem, mải tranh luận với Hạnh anh cũng quên phéng đi mất, tưởng đâu Linh Đan nhắn tin bình thường... khi thấy Hạnh ngồi thất thần ra Khánh mới giành lại điện thoại và xem. Không chỉ Hạnh ngạc nhiên mà lúc này Khánh còn ngạc nhiên hơn, Linh Đan nói cô ấy có thai. Sao có thể chứ? Cô ấy nói đã uống thuốc rồi mà? Những lần sau này anh luôn chủ động phòng tránh, vì thực lòng, anh chỉ muốn yêu đương chơi bời, tạm thời lấp chỗ trống và thỏa mãn bản năng đàn ông mà thôi. Chuyện con cái và lập gia đình, Khánh chưa hoàn toàn nghiêm túc. Bạn gái còn đang giận dỗi ghen tuông, cái thai ở đâu lại xuất hiện đúng lúc...
Đi đêm lắm có ngày gặp ma!
Câu nói ấy tự nhiên xuất hiện trong đầu Khánh, anh mải nghĩ đến chuyện cái thai mà tay chân rụng rời, quên cả thanh minh với Hạnh. Nhìn biểu hiện ấy, Hạnh buồn bã đứng dậy lắc đầu:
Tưởng anh thế nào, hóa ra....
Cô nấc nghẹn, không nỡ nói ra mấy lời bẩn thỉu dành cho bạn trai, Hạnh vẫn đang nghĩ rằng Khánh loạn luân với mẹ đẻ chứ không biết thủ đoạn của anh ta, lưu tên bồ thành tên mẹ. Sự nhầm lẫn đến tai hại.
Tâm trí đang rối rắm, nghe Hạnh úp mở nói câu trách móc, Khánh khùng lên, anh điên đú như một người hoàn toàn khác. Không đúng, có lẽ đây mới đúng là bản chất thật sự của anh:
Tôi làm sao?
Cô tưởng tôi thế nào?
Khánh nói như hét lên, hai mắt trợn ngược toàn lòng trắng trông đến là dữ tợn.
Cô tưởng cô tốt đẹp lắm à? Ở đó mà ra vẻ đường hoàng đạo mạo?
Cái gì mà yêu đến điên dại, không có em thì anh không sống được? Cái gì mà không bao giờ phụ bạc em? Hàng loạt câu hỏi hiện hữu ở trong đầu Hạnh lúc này khi Khánh thốt ra những lời lẽ kia kèm theo cử chỉ vô sỉ đó. Rốt cục, tình yêu của anh cũng chỉ có thế! Đến giờ phút này, sự cố gắng và tình yêu của Hạnh dành cho anh ấy gần như là vụn vỡ toàn bộ. Khóe mắt cay cay, Hạnh mím chặt môi...
Em có nói là em tốt đẹp sao?
Em không đường hoàng đạo mạo vậy anh yêu tôi làm gì?
Hạnh đối đáp một câu khiến Khánh chết lặng, nhưng đã bộc lộ mặt thật ra rồi thì anh cũng không ngại phô bày nốt sự liêm sỉ ấy nữa, Khánh chỉ tay vào mặt cô:
Cô đừng ở đó mà đạo đức giả nữa, người như cô ở ngoài xã hội kia chém không hết!!
Đạo đức giả cũng chưa bằng cái loại biến thái như anh! Ngay cả mẹ mình mà cũng không tha.
Hạnh nói như gào lên.
Hỗn!
Nói rồi Khánh thẳng tay tát bốp vào mặt Hạnh, cái tát làm cô đau điếng sa xẩm mặt mày. Khánh cảm thấy lòng tự tôn bị sỉ nhục, chửi anh đã đành, Hạnh còn định lôi mẹ anh vào chuyện này. Nhưng Khánh đâu ngờ, chính anh đã gây ra sự hiểu nhầm tai hại ấy.
Bố mẹ tôi còn chưa từng đánh tôi, anh có quyền gì mà đánh?
Khốn nạn, anh cút đi.
Tôi với anh từ nay chấm dứt!
Nhìn sự đáp trả của Hạnh, chứng kiến thái độ dứt khoát của cô, ở phía gốc cây bên kia Dương hả hê vô cùng, cuối cùng tên khốn kia cũng bại trận. Xem ra, anh sắp được sếp lốt rồi. Có ai như anh chàng này không, người ta đau khổ, cãi vã, anh ở đó hí hửng như mình bắt được của vậy...
Chấm dứt thì chấm dứt... cô tưởng tôi muốn tiếp tục với cô lắm à?
Cái loại như cô thì có gì mà phải làm căng?
Nứt mắt ra đã dụ dỗ cả bố đẻ?
Cô tưởng cả cái xã này không ai biết chuyện nhà cô đấy?
Dễ chừng cô đoan trang lắm đấy mà bố đẻ lại đòi ngủ với con gái!
Đẹp mặt!!
Hạnh lặng người khi KHÁNH thốt ra những lời nói như cứa nát trái tim cô. Sự việc đau đớn nhất trong cuộc đời mà cô luôn cố gắng quên đi ấy bây giờ lại bị một người mà Hạnh đã dùng cả trái tim để yêu thương đem ra giày vò và sỉ nhục cô. Nước mắt không hẹn mà gặp thi nhau rơi xuống hai gò má, Hạnh nghẹn ngào, nhất thời không biết đối đáp lại ra sao...
Lời nói ra miệng rồi thì sao thu hồi lại được nữa? Khánh dù giận nhưng cũng biết mình sai, do quá thẹn nên anh ta bỏ mặc Hạnh ở đó, lên xe máy và đi thẳng. Hạnh đơ ra, mặc kệ tất cả, cô cứ đứng ngây dại dưới gốc cây, câu nói "Dễ chừng cô đoan trang lắm đấy mà bố đẻ lại đòi ngủ với con gái" cứ vang lên trong đầu. Nhục, nhục quá, cô không ngờ lại có ngày này, thì ra chuyện trong quá khứ tưởng chừng như đã chôn vùi thì nay nó lại bị đào bới lên. Sau này, Hạnh còn có thể lấy chồng được không?