Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 150: Trở về nhà
Sau khi chiến thắng trận thách đấu, Công Nam không trở về khách sạn mà bảo Andrew đưa mình thẳng ra sân bay, trong lúc này, cậu cố gắng dùng ý thức liên lạc với Trường Quân, nhưng thứ nhận lại được là sự im lặng đến đáng sợ, thậm chí cậu cho rằng việc mình nhìn thấy anh chỉ là giấc mơ, vậy điều 001 nói với cậu liệu có đúng hay không?
- 001, tại sao tôi không liên lạc được với anh Quân? - Sau nhiều lần thử nhưng thất bại, rốt cuộc Công Nam cũng không chịu được nữa mà hỏi 001.
[Đối phương không kết nối với cậu, đương nhiên cậu không gặp được người rồi.]
Công Nam nghe vậy định hỏi tại sao anh không muốn gặp cậu, nhưng nghĩ đến điều gì đó, cậu bỗng đổi lời:
- Vậy cậu giúp tôi kết nối với anh ấy đi, đừng nói là cậu không thể, rõ ràng lúc trước cậu đã giúp tôi liên lạc với anh ấy qua sóng não rồi.
001 bị Công Nam chặn miệng nhất thời không nghĩ ra được câu trả lời thích đáng, vì thế đèn tín hiệu của nó liên tục nhấp nháy cho thấy nó đang căng thẳng, may mắn cậu không thấy được hiện tượng này, nếu không cậu sẽ không nghi ngờ nó nói dối nữa mà khẳng định chắc nịch luôn.
Tuy nhiên, mặc dù không nhìn thấy phản ứng khác thường của 001, nhưng sự nghi ngờ trong lòng Công Nam đã ngày một lớn, suốt quãng đường bay, cậu luôn cụp mắt cúi đầu không nói chuyện, Andrew vốn là người kiệm lời cho nên càng sẽ không quấy rầy cậu, chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn sang xem xét tình hình.
Một lúc sau, khi Andrew cho rằng Công Nam sẽ im lặng cho đến khi tới nơi thì bỗng cậu hỏi:
- Mấy hôm nay anh có liên lạc được với anh Quân không?
Nói xong, cậu nhìn chằm chằm vào biểu cảm trên mặt Andrew, chỉ thấy anh ta mặt không cảm xúc đáp:
- Không có.
Dừng một chút, anh ta bổ sung:
- Nhưng Boss đã nhờ người chuyển lời lại cho tôi rằng phải bảo vệ cậu thật tốt.
Công Nam không nhìn ra biểu cảm khác thường trên mặt Andrew, có vẻ như anh ta đã nói sự thật, nhưng dù vậy thì cậu cũng không thể thả lỏng, Andrew là vệ sĩ được huấn luyện đặc biệt, có thể anh ta biết cách khống chế cơ mặt của mình, một người bình thường như cậu đương nhiên sẽ bị biểu hiện của anh ta lừa dối.
Vì thế sau khi hỏi xong, Công Nam không lên tiếng nữa mà xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
[Tích! Hệ thống trí năng 001 muốn kết nối với ký chủ, xin hỏi ngài có đồng ý hay không?]
Công Nam không thèm nhìn thấy một cái đã chọn không.
Từ sau khi nhận được câu trả lời mờ ám từ 001, Công Nam đã quyết đưa nó vào chế độ ẩn, đây là tính năng gần đây cậu tự mài mò ra được, lúc trước sở dĩ không sử dụng là vì đối với cậu, 001 vừa là bạn vừa là đồng minh, nhưng dạo gần đây cậu không còn cho rằng như vậy nữa.
001 giấu giếm quá nhiều thứ mà đáng lẽ cậu có quyền biết.
Nếu đã vậy, cậu chỉ có thể nhốt nó lại, sau đó tự mình tìm hiểu mọi chuyện.
Mà đây không phải lần đầu tiên 001 gửi tín hiệu muốn được đối thoại với ký chủ, mỗi lần như thế, cậu đều vô tình chọn từ chối, cậu không thể để nó xen vào chuyện của cậu nữa.
Máy bay đáp xuống sân bay Tân Sơn Nhất, Andrew nói đã có xe đậu sẵn bên ngoài, chỉ cần ngồi vào và trở về nhà mà thôi, bảo Công Nam theo sát anh ta, cậu không hiểu tại sao anh ta lại nói những câu dư thừa như thế, cậu không theo sát anh ta thì còn làm gì nữa.
Nhưng rất nhanh sau đó, Công Nam đã hiểu lý do, bởi vì cậu vừa mới đi qua cửa kiểm tra để nhận hành lý thì một đám đông người đang giơ cao hình của cậu đột nhiên lao tới, hú hét inh ỏi cả sân bay.
Rất nhiều người có mặt tại hiện trường cho rằng họ đang đón ngôi sao nổi tiếng nào đó, nhưng hỏi ra thì mới biết là thí sinh chiến thắng cả hai giải thi đấu quốc tế về nước.
Mặc dù không biết tại sao chỉ là thí sinh mà được đám đông hoan nghênh đến thế, nhưng lại có không ít người lấy điện thoại ra quay phim chụp hình, ngay cả khách nước ngoài cũng nhảy vào góp vui la to chung với đám đông.
Công Nam bị dồn dính sát vào vách tường không có chỗ di chuyển, may mắn Andrew và nhóm vệ sĩ đi cùng ra sức tách cậu khỏi đám đông và hộ tống cậu đi đến chiếc xe đậu sẵn.
Ngồi được vào xe, Công Nam mới thở phào nhẹ nhõm, cậu nói với Andrew:
- Cám ơn anh nhiều lắm Andrew, nếu không có anh, chắc tôi bị chôn sống tại sân bay luôn rồi.
Andrew chỉ gật đầu một cái chứ không đáp lời, Công Nam đã quen cho nên cũng tỏ vẻ không vấn đề gì, xe nhanh chóng chạy về nhà của ông Tuân bà Liên, lúc còn ngồi trên xe, cậu đã thấy cha mẹ nuôi và ông nội đang đứng đợi sẵn ở trước cổng.
Công Nam nhìn thấy cảnh này mà hốc mắt cay cay, có người thân chờ đợi mình trở về thật tốt.
Xe dừng lại trước cổng, Công Nam vội vàng mở cửa xe ra, nhào tới phía trước ôm ông cụ Hà vào lòng, sau đó hôn lên hai má của ông cụ hai cái.
- Cháu nhớ nội quá.
Ông cụ Hà đánh yêu lên vai thằng cháu một cái rồi nói:
- Nhớ thằng cha mày, để nội xem, đi gần một tháng mà gầy đi nhiều quá, vết thương trên người cháu thế nào rồi? Ôi nhìn mặt mũi này, trầy xước nhiều quá, đi đứng kiểu gì mà gặp tai nạn thế hả?
Bà Liên tiếp lời:
- Đúng đấy, mẹ thấy trên báo viết con bị nặng lắm, hay lát nữa bảo cha chở con đi khám tổng quát thử xem sao?
Ông Tuân đi tới xoa đầu cậu, sau đó nói với cha và vợ mình:
- Thôi tạm thời cho Nam vào nhà nghỉ ngơi đi, để anh gọi bác sĩ gia đình tới khám sơ cho thằng bé, nếu có vấn đề nghiêm trọng hẵng đến bệnh viện.
Công Nam cũng cảm thấy không cần phiền phức như thế, bèn nói:
- Cha nói đúng đấy, con khỏe rồi, trước khi trở về con đã đến bệnh viện bên nước A khám sơ qua, kết quả không sao, chỉ còn vài vết thương ngoài da thôi.
Ông cụ Hà và bà Liên nghe vậy cũng không bắt cậu đến bệnh viện nữa, sau đó bà Liên kéo cậu vào nhà, đi được vài bước, bà quay lại nhìn Andrew rồi hỏi:
- Cậu này là ai vậy, bạn của con hả?
Công Nam lắc đầu:
- Là cấp dưới của anh Quân phái đi đón con, mẹ không biết đâu, lúc nãy ở sân bay suýt nữa con bị người ta ép dẻo luôn rồi.
Bà Liên nghe xong cười cười, nói:
- Vậy mời cậu vào nhà uống nước luôn nhé.
Andrew lắc đầu từ chối:
- Cháu còn phải trở về làm việc, không thể nán lại lâu.
Nói xong, Andrew gập người chào mọi người một cái rồi xoay người ngồi vào xe.
Công Nam nhìn theo chiếc xe khuất dần rồi mới đi theo người nhà vào trong.
Bốn người vừa ngồi xuống sô pha, ông Tuân đã vui vẻ nói:
- Nam à, lần này con làm tốt lắm, mấy ông bạn của cha cứ khen con suốt, đợi mấy ngày nữa mặt mũi của con lành lặn rồi, cha sẽ tổ chức tiệc chúc mừng con chiến thắng giải đấu quốc tế, lúc đó cha sẽ mời hết tất cả đối tác làm ăn của cha tới, một mặt mở rộng mạng lưới quan hệ cho con, mặt khác phải cho người khác biết con trai của cha giỏi như thế nào.
Công Nam nghe xong suy nghĩ một lúc rồi quyết đoán lắc đầu:
- Mở tiệc thì không cần đâu cha, chỉ là giải đấu cho học sinh, không cần phải làm rùm beng như vậy, hơn nữa sắp tới đây con sẽ rất bận, giáo sư Tiến Đạt đã đợi con rất lâu rồi, không thể kéo dài nữa.
Ông Tuân tặc lưỡi nói:
- Không cần con chuẩn bị gì cả, đến lúc đó con chỉ cần có mặt, xuất hiện thật đẹp trai là được.
Cha nuôi đã nói đến mức đó, Công Nam cũng không tiện tiếp tục từ chối, vì thế bèn gật đầu đồng ý.
Bà Liên nắm lấy tay cậu, cười tươi như hoa hào hứng nói:
- Mẹ nói cho con nghe chuyện này, lúc con đang thi đấu ở Nam Phi, nhà nước đã liên hệ với cha mẹ và nói rằng họ muốn trao bằng khen cho con, nhưng sau đó con lại đến nước A thi đấu, cho nên mẹ đại diện nhận rồi, bây giờ nhà mình trích ra thêm một phòng để cúp, huy chương và bằng khen cho con đấy.
Công Nam ngại ngùng gãi đầu, sau đó móc từ trong ba lô ra vài cái huy chương đưa cho bà Liên.1
- Vậy mẹ giữ giúp con mấy cái này nữa nhé.
Bà Liên vui vẻ nhận lấy rồi đi vào một căn phòng dưới tầng trệt, bà vừa đi, chuông điện thoại của Công Nam đã vang lên.
Người gọi tới là bà Hương, thím tư của cậu.
- Có chuyện gì vậy ạ? - Công Nam bắt máy lên nghe.
Ngay lập tức, giọng nói gấp gáp và có phần run rẩy của bà Hương truyền tới:
- Nam à, thằng Đức nó có liên lạc với cháu không?
Công Nam nghe xong cảm thấy khó hiểu, nhưng vẫn đáp:
- Không, sao vậy thím?
- Nó bỏ nhà đi từ hôm qua tới giờ, thím không biết nó đi đâu, gọi điện không nghe, thằng Đức có chuyện gì chắc thím không sống nổi Nam ơi.
Tiếng khóc ròng của bà Hương truyền tới, chui vào trong lỗ tai của Công Nam khiến cậu cảm thấy rất chói.
Ông cụ Hà nghe loáng thoáng được tiếng khóc ở bên trong điện thoại bèn hỏi:
- Sao cái Hương lại khóc thế Nam?
Công Nam đáp:
- Thím ấy nói Bảo Đức bỏ nhà đi từ hôm qua đến giờ chưa thấy về.
- Cái gì? - Ông cụ Hà đứng phắt dậy.
- Cháu thử gọi cho nó xem sao? Cái thằng này, sao lại bỏ nhà đi kia chứ?
Công Nam vội vàng móc điện thoại ra, gọi vào số của Bảo Đức.
Chuông điện thoại vang lên một lúc, đầu dây bên kia bắt máy.
- A lô, Đức, ông đang ở đâu vậy?
Ngay sau đó, giọng nói khàn khàn pha thêm sự tức giận của thiếu niên vang lên:
- Ông nói với mẹ tôi là tôi không về đâu, tôi không xứng làm con của bà ấy, kêu bà ấy kiếm đứa khác đi, tốt nhất là thông minh như ông vậy đó.1
Vừa dứt câu, Bảo Đức đã cúp máy, tiếng tút tút vang lên inh ỏi, Công Nam, ông cụ Hà và ông Tuân ba mặt nhìn nhau không biết phải nói gì, dường như họ đã hiểu phần nào câu chuyện đang diễn ra rồi.
- 001, tại sao tôi không liên lạc được với anh Quân? - Sau nhiều lần thử nhưng thất bại, rốt cuộc Công Nam cũng không chịu được nữa mà hỏi 001.
[Đối phương không kết nối với cậu, đương nhiên cậu không gặp được người rồi.]
Công Nam nghe vậy định hỏi tại sao anh không muốn gặp cậu, nhưng nghĩ đến điều gì đó, cậu bỗng đổi lời:
- Vậy cậu giúp tôi kết nối với anh ấy đi, đừng nói là cậu không thể, rõ ràng lúc trước cậu đã giúp tôi liên lạc với anh ấy qua sóng não rồi.
001 bị Công Nam chặn miệng nhất thời không nghĩ ra được câu trả lời thích đáng, vì thế đèn tín hiệu của nó liên tục nhấp nháy cho thấy nó đang căng thẳng, may mắn cậu không thấy được hiện tượng này, nếu không cậu sẽ không nghi ngờ nó nói dối nữa mà khẳng định chắc nịch luôn.
Tuy nhiên, mặc dù không nhìn thấy phản ứng khác thường của 001, nhưng sự nghi ngờ trong lòng Công Nam đã ngày một lớn, suốt quãng đường bay, cậu luôn cụp mắt cúi đầu không nói chuyện, Andrew vốn là người kiệm lời cho nên càng sẽ không quấy rầy cậu, chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn sang xem xét tình hình.
Một lúc sau, khi Andrew cho rằng Công Nam sẽ im lặng cho đến khi tới nơi thì bỗng cậu hỏi:
- Mấy hôm nay anh có liên lạc được với anh Quân không?
Nói xong, cậu nhìn chằm chằm vào biểu cảm trên mặt Andrew, chỉ thấy anh ta mặt không cảm xúc đáp:
- Không có.
Dừng một chút, anh ta bổ sung:
- Nhưng Boss đã nhờ người chuyển lời lại cho tôi rằng phải bảo vệ cậu thật tốt.
Công Nam không nhìn ra biểu cảm khác thường trên mặt Andrew, có vẻ như anh ta đã nói sự thật, nhưng dù vậy thì cậu cũng không thể thả lỏng, Andrew là vệ sĩ được huấn luyện đặc biệt, có thể anh ta biết cách khống chế cơ mặt của mình, một người bình thường như cậu đương nhiên sẽ bị biểu hiện của anh ta lừa dối.
Vì thế sau khi hỏi xong, Công Nam không lên tiếng nữa mà xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
[Tích! Hệ thống trí năng 001 muốn kết nối với ký chủ, xin hỏi ngài có đồng ý hay không?]
Công Nam không thèm nhìn thấy một cái đã chọn không.
Từ sau khi nhận được câu trả lời mờ ám từ 001, Công Nam đã quyết đưa nó vào chế độ ẩn, đây là tính năng gần đây cậu tự mài mò ra được, lúc trước sở dĩ không sử dụng là vì đối với cậu, 001 vừa là bạn vừa là đồng minh, nhưng dạo gần đây cậu không còn cho rằng như vậy nữa.
001 giấu giếm quá nhiều thứ mà đáng lẽ cậu có quyền biết.
Nếu đã vậy, cậu chỉ có thể nhốt nó lại, sau đó tự mình tìm hiểu mọi chuyện.
Mà đây không phải lần đầu tiên 001 gửi tín hiệu muốn được đối thoại với ký chủ, mỗi lần như thế, cậu đều vô tình chọn từ chối, cậu không thể để nó xen vào chuyện của cậu nữa.
Máy bay đáp xuống sân bay Tân Sơn Nhất, Andrew nói đã có xe đậu sẵn bên ngoài, chỉ cần ngồi vào và trở về nhà mà thôi, bảo Công Nam theo sát anh ta, cậu không hiểu tại sao anh ta lại nói những câu dư thừa như thế, cậu không theo sát anh ta thì còn làm gì nữa.
Nhưng rất nhanh sau đó, Công Nam đã hiểu lý do, bởi vì cậu vừa mới đi qua cửa kiểm tra để nhận hành lý thì một đám đông người đang giơ cao hình của cậu đột nhiên lao tới, hú hét inh ỏi cả sân bay.
Rất nhiều người có mặt tại hiện trường cho rằng họ đang đón ngôi sao nổi tiếng nào đó, nhưng hỏi ra thì mới biết là thí sinh chiến thắng cả hai giải thi đấu quốc tế về nước.
Mặc dù không biết tại sao chỉ là thí sinh mà được đám đông hoan nghênh đến thế, nhưng lại có không ít người lấy điện thoại ra quay phim chụp hình, ngay cả khách nước ngoài cũng nhảy vào góp vui la to chung với đám đông.
Công Nam bị dồn dính sát vào vách tường không có chỗ di chuyển, may mắn Andrew và nhóm vệ sĩ đi cùng ra sức tách cậu khỏi đám đông và hộ tống cậu đi đến chiếc xe đậu sẵn.
Ngồi được vào xe, Công Nam mới thở phào nhẹ nhõm, cậu nói với Andrew:
- Cám ơn anh nhiều lắm Andrew, nếu không có anh, chắc tôi bị chôn sống tại sân bay luôn rồi.
Andrew chỉ gật đầu một cái chứ không đáp lời, Công Nam đã quen cho nên cũng tỏ vẻ không vấn đề gì, xe nhanh chóng chạy về nhà của ông Tuân bà Liên, lúc còn ngồi trên xe, cậu đã thấy cha mẹ nuôi và ông nội đang đứng đợi sẵn ở trước cổng.
Công Nam nhìn thấy cảnh này mà hốc mắt cay cay, có người thân chờ đợi mình trở về thật tốt.
Xe dừng lại trước cổng, Công Nam vội vàng mở cửa xe ra, nhào tới phía trước ôm ông cụ Hà vào lòng, sau đó hôn lên hai má của ông cụ hai cái.
- Cháu nhớ nội quá.
Ông cụ Hà đánh yêu lên vai thằng cháu một cái rồi nói:
- Nhớ thằng cha mày, để nội xem, đi gần một tháng mà gầy đi nhiều quá, vết thương trên người cháu thế nào rồi? Ôi nhìn mặt mũi này, trầy xước nhiều quá, đi đứng kiểu gì mà gặp tai nạn thế hả?
Bà Liên tiếp lời:
- Đúng đấy, mẹ thấy trên báo viết con bị nặng lắm, hay lát nữa bảo cha chở con đi khám tổng quát thử xem sao?
Ông Tuân đi tới xoa đầu cậu, sau đó nói với cha và vợ mình:
- Thôi tạm thời cho Nam vào nhà nghỉ ngơi đi, để anh gọi bác sĩ gia đình tới khám sơ cho thằng bé, nếu có vấn đề nghiêm trọng hẵng đến bệnh viện.
Công Nam cũng cảm thấy không cần phiền phức như thế, bèn nói:
- Cha nói đúng đấy, con khỏe rồi, trước khi trở về con đã đến bệnh viện bên nước A khám sơ qua, kết quả không sao, chỉ còn vài vết thương ngoài da thôi.
Ông cụ Hà và bà Liên nghe vậy cũng không bắt cậu đến bệnh viện nữa, sau đó bà Liên kéo cậu vào nhà, đi được vài bước, bà quay lại nhìn Andrew rồi hỏi:
- Cậu này là ai vậy, bạn của con hả?
Công Nam lắc đầu:
- Là cấp dưới của anh Quân phái đi đón con, mẹ không biết đâu, lúc nãy ở sân bay suýt nữa con bị người ta ép dẻo luôn rồi.
Bà Liên nghe xong cười cười, nói:
- Vậy mời cậu vào nhà uống nước luôn nhé.
Andrew lắc đầu từ chối:
- Cháu còn phải trở về làm việc, không thể nán lại lâu.
Nói xong, Andrew gập người chào mọi người một cái rồi xoay người ngồi vào xe.
Công Nam nhìn theo chiếc xe khuất dần rồi mới đi theo người nhà vào trong.
Bốn người vừa ngồi xuống sô pha, ông Tuân đã vui vẻ nói:
- Nam à, lần này con làm tốt lắm, mấy ông bạn của cha cứ khen con suốt, đợi mấy ngày nữa mặt mũi của con lành lặn rồi, cha sẽ tổ chức tiệc chúc mừng con chiến thắng giải đấu quốc tế, lúc đó cha sẽ mời hết tất cả đối tác làm ăn của cha tới, một mặt mở rộng mạng lưới quan hệ cho con, mặt khác phải cho người khác biết con trai của cha giỏi như thế nào.
Công Nam nghe xong suy nghĩ một lúc rồi quyết đoán lắc đầu:
- Mở tiệc thì không cần đâu cha, chỉ là giải đấu cho học sinh, không cần phải làm rùm beng như vậy, hơn nữa sắp tới đây con sẽ rất bận, giáo sư Tiến Đạt đã đợi con rất lâu rồi, không thể kéo dài nữa.
Ông Tuân tặc lưỡi nói:
- Không cần con chuẩn bị gì cả, đến lúc đó con chỉ cần có mặt, xuất hiện thật đẹp trai là được.
Cha nuôi đã nói đến mức đó, Công Nam cũng không tiện tiếp tục từ chối, vì thế bèn gật đầu đồng ý.
Bà Liên nắm lấy tay cậu, cười tươi như hoa hào hứng nói:
- Mẹ nói cho con nghe chuyện này, lúc con đang thi đấu ở Nam Phi, nhà nước đã liên hệ với cha mẹ và nói rằng họ muốn trao bằng khen cho con, nhưng sau đó con lại đến nước A thi đấu, cho nên mẹ đại diện nhận rồi, bây giờ nhà mình trích ra thêm một phòng để cúp, huy chương và bằng khen cho con đấy.
Công Nam ngại ngùng gãi đầu, sau đó móc từ trong ba lô ra vài cái huy chương đưa cho bà Liên.1
- Vậy mẹ giữ giúp con mấy cái này nữa nhé.
Bà Liên vui vẻ nhận lấy rồi đi vào một căn phòng dưới tầng trệt, bà vừa đi, chuông điện thoại của Công Nam đã vang lên.
Người gọi tới là bà Hương, thím tư của cậu.
- Có chuyện gì vậy ạ? - Công Nam bắt máy lên nghe.
Ngay lập tức, giọng nói gấp gáp và có phần run rẩy của bà Hương truyền tới:
- Nam à, thằng Đức nó có liên lạc với cháu không?
Công Nam nghe xong cảm thấy khó hiểu, nhưng vẫn đáp:
- Không, sao vậy thím?
- Nó bỏ nhà đi từ hôm qua tới giờ, thím không biết nó đi đâu, gọi điện không nghe, thằng Đức có chuyện gì chắc thím không sống nổi Nam ơi.
Tiếng khóc ròng của bà Hương truyền tới, chui vào trong lỗ tai của Công Nam khiến cậu cảm thấy rất chói.
Ông cụ Hà nghe loáng thoáng được tiếng khóc ở bên trong điện thoại bèn hỏi:
- Sao cái Hương lại khóc thế Nam?
Công Nam đáp:
- Thím ấy nói Bảo Đức bỏ nhà đi từ hôm qua đến giờ chưa thấy về.
- Cái gì? - Ông cụ Hà đứng phắt dậy.
- Cháu thử gọi cho nó xem sao? Cái thằng này, sao lại bỏ nhà đi kia chứ?
Công Nam vội vàng móc điện thoại ra, gọi vào số của Bảo Đức.
Chuông điện thoại vang lên một lúc, đầu dây bên kia bắt máy.
- A lô, Đức, ông đang ở đâu vậy?
Ngay sau đó, giọng nói khàn khàn pha thêm sự tức giận của thiếu niên vang lên:
- Ông nói với mẹ tôi là tôi không về đâu, tôi không xứng làm con của bà ấy, kêu bà ấy kiếm đứa khác đi, tốt nhất là thông minh như ông vậy đó.1
Vừa dứt câu, Bảo Đức đã cúp máy, tiếng tút tút vang lên inh ỏi, Công Nam, ông cụ Hà và ông Tuân ba mặt nhìn nhau không biết phải nói gì, dường như họ đã hiểu phần nào câu chuyện đang diễn ra rồi.