Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1053
Chương 1053: Đừng xin lỗi nữa, ôm em đi
Tô Kỳ hiểu rằng, ở một góc độ nào đó, Đường Thi và Bạc Dạ giống nhau, chuyện gì hai người họ đã nhận định, thì sẽ không bao giờ thay đổi. Tô Kỳ và Đường Duy nhìn theo bóng lưng Đường Thi đi ra ngoài, Bạc Nhan ở một bên chỉ im lặng, cô bé biết bây giờ không phải lúc nói chuyện.
Cô bé chỉ yếu ớt đứng trong góc nhìn cô gái vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ bước lên xe, chiếc xe nhanh chóng lao đi, biến mất hoàn toàn khỏi tầm mắt của họ
Bạc Nhan trong lòng thầm nhủ, chị Đường Thi, em mong chị... có một mái nhà.
Khi Đường Thi tới cổng nhà giam, cô cảm thấy cả thế giới giống như bị ai đó ấn nút tạm dừng.
Khi cô mới ra tù, cô cảm thấy mình lạc lõng với xã hội, thể giới bên ngoài phát triển quá nhanh, nhưng khi đó cô ở trong tù, cắt đứt tất cả liên lạc với thế giới bên ngoài, vì thế khi cô bước ra, cô giống như một đứa trẻ vừa được sinh ra. Cô không hiểu gì cả, không biết thế giới bên ngoài có thay đổi gì, có thay đổi như thế nào..
Lúc này, cô tự hỏi, trong những năm Bạc Dạ ở trong tù, liệu anh có giống cô năm đó, vô hồn và đau đớn nhìn xung quanh, nhưng không nhận được bất kỳ phản hồi nào. "Anh ấy." "Hôm nay là ngày anh ấy mãn hạn tù."
Giọng nói của Vinh Nam rất hờ hững, ngồi ở phía sau xe, nhìn Đường Thi đang đứng bên ngoài xe nhìn về phía cổng trại giam, người đàn ông từ từ nhắm mắt nói: "Hôm nay, Bạc Dạ ra tù."
Anh không thông báo cho ai cả, anh chỉ muốn gọi cho
Đường Thi.
Anh chỉ muốn gọi Đường Thi đến chứng giám, Bạc Da đã ra
Hai mắt Đường Thi đỏ lên: "Anh bí mật tuyên án cho anh tù. ấy?"
Vinh Nam quay đầu lại nói: "Không liên quan gì đến cô. Tôi là Tổng thống, đương nhiên tôi cũng cần nhân tài trong xã hội nà."
Bạc Dạ là một tài năng hiếm có, nói cách khác, là một thiên
Nói xong, Vinh Nam đưa tay lên, liếc nhìn đồng hồ. "Còn một phút."
Vinh Nam nhẹ giọng nói: "Cửa sắp mở."
Trái tim của Đường Thi như bị treo lên, cô lo làng nhìn về phía cửa, nhưng đến lúc cánh cửa từ từ được mở ra, tất cả tâm trạng lo lăng của cô bỗng nhiên thả lỏng trở lại.
Giống như tất cả gánh nặng, vào lúc này, cuối cùng rơi xuống khỏi vai cô. Tuyết lại rơi, những bông tuyết mịn rơi trên mặt Đường
Thiến mang đến cảm giác mát lạnh. Một lớp bông tuyết nhỏ trong suốt bóng manh tích tụ trên lông mi Đường Thi, khuôn mặt trắng bệch của cô càng trở nên lạnh lẽo.
Vinh Nam cảm thấy Đường Thi thực sự có một vẻ đẹp tuyệt trần, nên mới có thể khiến Bạc Dạ vì cô, dù chết chín lần vẫn không hối hận.
Bạc Da được thả ra khỏi nhà tù, anh thở dài, một màn sương trắng hiện ra trước mặt anh, anh cảm thấy hơi lạnh, nhưng trong nhà tù không có nhiều quần áo, anh bước ra ngoài, ăn mặc mỏng manh, có chút khó chịu.
Trước cổng trại giam vắng tanh, chỉ có một chiếc ô tô màu đen đang đỗ. tài.
Ngay khi Bạc Dạ định bước thêm hai bước, một người đã bước tới trước mặt anh.
Anh sững người.
Máu toàn thân anh lúc này đang chảy ngược lại về tim.
Đường Thi đứng trong băng tuyết, bóng dáng gầy gò đập vào mắt Bạc Dạ, cô ấy chậm rãi đến gần, giọng nói lạnh lùng, cô vẫn là cô tiểu thư nhà họ Đường xinh đẹp năm xưa, cô chi nói một câu: “Đã lâu không gặp"
Yết hầu của Bạc Dạ di chuyển lên xuống: "Anh..." "Em đang đợi anh" Nhiều năm trôi qua, không mệt mỏi. "Xin lỗi.."
Đường Thi mim cười. Cô giang rộng hai tay, như một chiến binh cô đơn nhất trên thế giới, ôm người đàn ông như bóng đêm này vào trong vòng tay. "Đừng xin lỗi, ôm em đi."
Tô Kỳ hiểu rằng, ở một góc độ nào đó, Đường Thi và Bạc Dạ giống nhau, chuyện gì hai người họ đã nhận định, thì sẽ không bao giờ thay đổi. Tô Kỳ và Đường Duy nhìn theo bóng lưng Đường Thi đi ra ngoài, Bạc Nhan ở một bên chỉ im lặng, cô bé biết bây giờ không phải lúc nói chuyện.
Cô bé chỉ yếu ớt đứng trong góc nhìn cô gái vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ bước lên xe, chiếc xe nhanh chóng lao đi, biến mất hoàn toàn khỏi tầm mắt của họ
Bạc Nhan trong lòng thầm nhủ, chị Đường Thi, em mong chị... có một mái nhà.
Khi Đường Thi tới cổng nhà giam, cô cảm thấy cả thế giới giống như bị ai đó ấn nút tạm dừng.
Khi cô mới ra tù, cô cảm thấy mình lạc lõng với xã hội, thể giới bên ngoài phát triển quá nhanh, nhưng khi đó cô ở trong tù, cắt đứt tất cả liên lạc với thế giới bên ngoài, vì thế khi cô bước ra, cô giống như một đứa trẻ vừa được sinh ra. Cô không hiểu gì cả, không biết thế giới bên ngoài có thay đổi gì, có thay đổi như thế nào..
Lúc này, cô tự hỏi, trong những năm Bạc Dạ ở trong tù, liệu anh có giống cô năm đó, vô hồn và đau đớn nhìn xung quanh, nhưng không nhận được bất kỳ phản hồi nào. "Anh ấy." "Hôm nay là ngày anh ấy mãn hạn tù."
Giọng nói của Vinh Nam rất hờ hững, ngồi ở phía sau xe, nhìn Đường Thi đang đứng bên ngoài xe nhìn về phía cổng trại giam, người đàn ông từ từ nhắm mắt nói: "Hôm nay, Bạc Dạ ra tù."
Anh không thông báo cho ai cả, anh chỉ muốn gọi cho
Đường Thi.
Anh chỉ muốn gọi Đường Thi đến chứng giám, Bạc Da đã ra
Hai mắt Đường Thi đỏ lên: "Anh bí mật tuyên án cho anh tù. ấy?"
Vinh Nam quay đầu lại nói: "Không liên quan gì đến cô. Tôi là Tổng thống, đương nhiên tôi cũng cần nhân tài trong xã hội nà."
Bạc Dạ là một tài năng hiếm có, nói cách khác, là một thiên
Nói xong, Vinh Nam đưa tay lên, liếc nhìn đồng hồ. "Còn một phút."
Vinh Nam nhẹ giọng nói: "Cửa sắp mở."
Trái tim của Đường Thi như bị treo lên, cô lo làng nhìn về phía cửa, nhưng đến lúc cánh cửa từ từ được mở ra, tất cả tâm trạng lo lăng của cô bỗng nhiên thả lỏng trở lại.
Giống như tất cả gánh nặng, vào lúc này, cuối cùng rơi xuống khỏi vai cô. Tuyết lại rơi, những bông tuyết mịn rơi trên mặt Đường
Thiến mang đến cảm giác mát lạnh. Một lớp bông tuyết nhỏ trong suốt bóng manh tích tụ trên lông mi Đường Thi, khuôn mặt trắng bệch của cô càng trở nên lạnh lẽo.
Vinh Nam cảm thấy Đường Thi thực sự có một vẻ đẹp tuyệt trần, nên mới có thể khiến Bạc Dạ vì cô, dù chết chín lần vẫn không hối hận.
Bạc Da được thả ra khỏi nhà tù, anh thở dài, một màn sương trắng hiện ra trước mặt anh, anh cảm thấy hơi lạnh, nhưng trong nhà tù không có nhiều quần áo, anh bước ra ngoài, ăn mặc mỏng manh, có chút khó chịu.
Trước cổng trại giam vắng tanh, chỉ có một chiếc ô tô màu đen đang đỗ. tài.
Ngay khi Bạc Dạ định bước thêm hai bước, một người đã bước tới trước mặt anh.
Anh sững người.
Máu toàn thân anh lúc này đang chảy ngược lại về tim.
Đường Thi đứng trong băng tuyết, bóng dáng gầy gò đập vào mắt Bạc Dạ, cô ấy chậm rãi đến gần, giọng nói lạnh lùng, cô vẫn là cô tiểu thư nhà họ Đường xinh đẹp năm xưa, cô chi nói một câu: “Đã lâu không gặp"
Yết hầu của Bạc Dạ di chuyển lên xuống: "Anh..." "Em đang đợi anh" Nhiều năm trôi qua, không mệt mỏi. "Xin lỗi.."
Đường Thi mim cười. Cô giang rộng hai tay, như một chiến binh cô đơn nhất trên thế giới, ôm người đàn ông như bóng đêm này vào trong vòng tay. "Đừng xin lỗi, ôm em đi."