Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1082
Chương 1082
Bạc Nhan chưa ba giờ nghĩ lời nói vô ý của mình lại chọc giận Tô Nghiêu thẳng thừng như vậy, có chút bối rối một hồi mới hoàn hồn, đỏ mặt nói: “Tô Nghiêu, em thật là! Em học chuyện xấu! Nói bậy bạ gì đó!”
“Hir.”
Tô Nghiêu đứng đó nheo mắt cười, khuôn mặt trẻ trung bất phàm, hệt như thiếu niên tràn đầy sức sống dưới ánh nắng mặt trời trong phim, cậu khô khan nói: “Ai bảo chị… nói chuyện không suy nghĩ kỹ.”
Bạc Nhan dứt khoát im lặng, mím môi cúi đầu rửa rau, má Vương đang ở bên kia chảo nóng nhìn thấy hai cô cậu cãi nhau, cũng không có truy cứu cẩn thận, tưởng rằng chỉ có chút chuyện nhỏ nói: “Cô cậu chủ, cả hai đều là chị em, đừng ầm ĩ nữa.”
“Không có ầm ĩ”
Thay vào đó, Bạc Nhan bước vào Má Vương, lần này cô với Tô Nghiêu cách nhau rất xa, cô nói: “Là Nghiêu Nghiêu học cái xấu, cháu phải nói chuyện với ba mới được.”
“Nói cái gì mà nói, cả ngày chỉ biết tố cáo mách lẻo thôi.”
Tô Nghiêu từ trong lỗ mũi hừ một tiếng: “Đường Duy hẳn là cũng không thích dáng vẻ này của chị.”
Bạc Nhan đang định đang cắt rau, nghe xong những lời này, cô nhất thời phân tâm, không cẩn thận bị lưỡi dao sắc bén cửa vào đầu ngón tay, tạo thành một vết cắt, máu chảy tuôn ra trên làn da mềm mại.
Con dao này cứa xuống… vết thương rất sâu.
Suy nghĩ của Bạc Nhan lập tức bị chặn vì đau đớn, não bộ ý thức được tín hiệu thương của chính mình, cô cúi đầu nhìn lại thì thấy máu rơi trên thớt, cả người hốt hoảng, má Vương hét lên: “A! Nhan Nhan, cháu làm sao cắt trúng tay vậy?”
Vừa nói lời này, sắc mặt Tô Nghiêu đột ngột thay đổi, cậu lao tới như một cơn gió, nắm lấy tay Bạc Nhan để dưới vòi nước, cậu thiếu niên giận dữ hét lên: “Bạc Nhan, chị là đồ ngốc à! Cắt đồ ăn sao lại có thể cắt trúng tay mình vậy hả?”
Cậu có vẻ ngoài dữ tợn vượt ra ngoài phạm vi của một cậu thiếu niên mười sáu tuổi.
Bạc Nhan sững sờ cả người, còn chưa kịp kêu một tiếng, Tô Nghiêu đã mở ngăn kéo, từ bên trong lấy ra miếng băng dán vết thương: “Xừ, sao chị lại cắt sâu như vậy! Chị cả ngày suy nghĩ cái gì trong đầu vậy hả?”
Cậu cúi đầu mắng nhiếc rồi lấy tay che mặt.
Bạc Nhan muốn mở miệng nói gì đó, nhưng không biết tại sao, ân oán tích tụ mấy ngày gần đây dường như đã lên đến đỉnh điểm, mọi khổ sợ gánh chịu ở chỗ Đường Duy, nay lại bị Tô Nghiêu mắng, tâm tình bị kích động đến cực điểm.
Cô không thể chịu đựng được nữa.
Tại sao ngay cả khi cô bị thương cũng bị mắng? Khi Bạc Nhan ngẩng đầu nhìn Tô Nghiêu, em trai giật mình, kèm theo đó là một cơn đau nhói ở nơi sâu thẳm trái tim.
Bạc Nhan khóc.
Cậu ta… cậu ta lại có thể… khiến cho Bạc Nhan khóc.
Má Vương tưởng là Bạc Nhan khóc vì đau nên vội vàng dỗ dành: “Thôi Nhan Nhan để dì nấu, cháu mau nghỉ ngơi đi, dì đúng lúc vừa mua chân gà về. Dì sẽ hấp cho cháu ăn, ăn gì bổ đó, đúng không?”
Bạc Nhan không nói, nước mắt lưng tròng rồi rơi xuống, Tô Nghiêu lúc này cảm thấy mình như chết lặng, không biết nói gì để an ủi, cũng không biết nói gì để giải thích cho mình.
Cậu ta… cậu ta không thực sự muốn mång cô.
Cậu chưa bao giờ nghĩ sẽ làm cho Bạc Nhan khó
Trong ấn tượng của Tô Nghiêu, Bạc Nhan từ nhỏ đến lớn trông luôn mềm mại và mỏng manh, giống như một bông hoa trong nhà kính, có vẻ như sẽ gãy bất cứ lúc nào nếu bị chạm vào, nhưng cậu biết được sâu sắc là Bạc Nhan bướng bỉnh ngang ngược muốn chết.
Cô yếu đuối như vậy nhưng chưa bao giờ khóc trước mặt ai. Cô thường bị tẩy chay trong trường, nhưng dù trong ánh mắt có đau khổ và buồn bã như thế nào, cô cũng sẽ không phát ra một tiếng nào.
Nhưng vào lúc này…
Tô Nghiêu cảm thấy ảo giác nghẹt thở, cậu ta cũng không biết tại sao.
Có lẽ là do cậu ta khiến cho Bạc Nhan yếu đuối mà kiên cường, lại phải rơi lệ.
Bạc Nhan chưa ba giờ nghĩ lời nói vô ý của mình lại chọc giận Tô Nghiêu thẳng thừng như vậy, có chút bối rối một hồi mới hoàn hồn, đỏ mặt nói: “Tô Nghiêu, em thật là! Em học chuyện xấu! Nói bậy bạ gì đó!”
“Hir.”
Tô Nghiêu đứng đó nheo mắt cười, khuôn mặt trẻ trung bất phàm, hệt như thiếu niên tràn đầy sức sống dưới ánh nắng mặt trời trong phim, cậu khô khan nói: “Ai bảo chị… nói chuyện không suy nghĩ kỹ.”
Bạc Nhan dứt khoát im lặng, mím môi cúi đầu rửa rau, má Vương đang ở bên kia chảo nóng nhìn thấy hai cô cậu cãi nhau, cũng không có truy cứu cẩn thận, tưởng rằng chỉ có chút chuyện nhỏ nói: “Cô cậu chủ, cả hai đều là chị em, đừng ầm ĩ nữa.”
“Không có ầm ĩ”
Thay vào đó, Bạc Nhan bước vào Má Vương, lần này cô với Tô Nghiêu cách nhau rất xa, cô nói: “Là Nghiêu Nghiêu học cái xấu, cháu phải nói chuyện với ba mới được.”
“Nói cái gì mà nói, cả ngày chỉ biết tố cáo mách lẻo thôi.”
Tô Nghiêu từ trong lỗ mũi hừ một tiếng: “Đường Duy hẳn là cũng không thích dáng vẻ này của chị.”
Bạc Nhan đang định đang cắt rau, nghe xong những lời này, cô nhất thời phân tâm, không cẩn thận bị lưỡi dao sắc bén cửa vào đầu ngón tay, tạo thành một vết cắt, máu chảy tuôn ra trên làn da mềm mại.
Con dao này cứa xuống… vết thương rất sâu.
Suy nghĩ của Bạc Nhan lập tức bị chặn vì đau đớn, não bộ ý thức được tín hiệu thương của chính mình, cô cúi đầu nhìn lại thì thấy máu rơi trên thớt, cả người hốt hoảng, má Vương hét lên: “A! Nhan Nhan, cháu làm sao cắt trúng tay vậy?”
Vừa nói lời này, sắc mặt Tô Nghiêu đột ngột thay đổi, cậu lao tới như một cơn gió, nắm lấy tay Bạc Nhan để dưới vòi nước, cậu thiếu niên giận dữ hét lên: “Bạc Nhan, chị là đồ ngốc à! Cắt đồ ăn sao lại có thể cắt trúng tay mình vậy hả?”
Cậu có vẻ ngoài dữ tợn vượt ra ngoài phạm vi của một cậu thiếu niên mười sáu tuổi.
Bạc Nhan sững sờ cả người, còn chưa kịp kêu một tiếng, Tô Nghiêu đã mở ngăn kéo, từ bên trong lấy ra miếng băng dán vết thương: “Xừ, sao chị lại cắt sâu như vậy! Chị cả ngày suy nghĩ cái gì trong đầu vậy hả?”
Cậu cúi đầu mắng nhiếc rồi lấy tay che mặt.
Bạc Nhan muốn mở miệng nói gì đó, nhưng không biết tại sao, ân oán tích tụ mấy ngày gần đây dường như đã lên đến đỉnh điểm, mọi khổ sợ gánh chịu ở chỗ Đường Duy, nay lại bị Tô Nghiêu mắng, tâm tình bị kích động đến cực điểm.
Cô không thể chịu đựng được nữa.
Tại sao ngay cả khi cô bị thương cũng bị mắng? Khi Bạc Nhan ngẩng đầu nhìn Tô Nghiêu, em trai giật mình, kèm theo đó là một cơn đau nhói ở nơi sâu thẳm trái tim.
Bạc Nhan khóc.
Cậu ta… cậu ta lại có thể… khiến cho Bạc Nhan khóc.
Má Vương tưởng là Bạc Nhan khóc vì đau nên vội vàng dỗ dành: “Thôi Nhan Nhan để dì nấu, cháu mau nghỉ ngơi đi, dì đúng lúc vừa mua chân gà về. Dì sẽ hấp cho cháu ăn, ăn gì bổ đó, đúng không?”
Bạc Nhan không nói, nước mắt lưng tròng rồi rơi xuống, Tô Nghiêu lúc này cảm thấy mình như chết lặng, không biết nói gì để an ủi, cũng không biết nói gì để giải thích cho mình.
Cậu ta… cậu ta không thực sự muốn mång cô.
Cậu chưa bao giờ nghĩ sẽ làm cho Bạc Nhan khó
Trong ấn tượng của Tô Nghiêu, Bạc Nhan từ nhỏ đến lớn trông luôn mềm mại và mỏng manh, giống như một bông hoa trong nhà kính, có vẻ như sẽ gãy bất cứ lúc nào nếu bị chạm vào, nhưng cậu biết được sâu sắc là Bạc Nhan bướng bỉnh ngang ngược muốn chết.
Cô yếu đuối như vậy nhưng chưa bao giờ khóc trước mặt ai. Cô thường bị tẩy chay trong trường, nhưng dù trong ánh mắt có đau khổ và buồn bã như thế nào, cô cũng sẽ không phát ra một tiếng nào.
Nhưng vào lúc này…
Tô Nghiêu cảm thấy ảo giác nghẹt thở, cậu ta cũng không biết tại sao.
Có lẽ là do cậu ta khiến cho Bạc Nhan yếu đuối mà kiên cường, lại phải rơi lệ.