Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1094
Chương 1094: Bạo lực học đường, lời nói lạnh nhạt
Lời này vừa nói ra, biểu cảm của những người xung quanh lại thay đổi. Dường như nam sinh này đã nói hết những điều bọn họ muốn nói nhưng không dám nói. Khi đối diện với Bạc Nhan, mọi người đều mang nghỉ ky ác ý nhất bàn tán chuyện xưa của cô ở sau lưng Thậm chí họ còn không nghĩ tới đi tìm hiểu rốt cuộc cô đã từng trải qua chuyện gì trước đây.
Bạc Nhan nhìn lướt qua những người xung quanh, nhìn thấy tất cả bọn họ đều đang dùng ánh mắt kỳ lạ đánh giá cô. Lúc này cảm giác bị xa lánh rõ ràng đã lên đến đỉnh điểm. Bị loại ánh mắt trào phúng cùng lạnh nhạt này nhìn chăm chú, so với thân thể chịu bạo lực học đường càng thêm mãnh liệt đau đớn hơn.
Trái tìm cô quặn thắt lại, cô không hiểu chính mình vì cái gì lại trở nên như thế này.
Rõ ràng cô không làm gì sai nhưng lại trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người.
“Không phải”
Bạc Nhan không biết phải bắt đầu giải thích từ đâu: “Tô Nghiêu không phải bạn trai của tôi, tôi cũng không… cũng không làm loại chuyện đó.”
“Nhìn cậu vậy mà thật ra rất đơn thuần nha Nam sinh đặt hai tay ôm ở trước ngực, phía sau là một cô gái dùng ánh mắt không mấy thân thiện nhìn Bạc Nhan. Cô đoán chắc là nữ sinh này đã khiến nam sinh đứng ra công kích mình.
“Không nghĩ tới nha, lần trước không phải đàn anh Nhậm Cầu đặc biệt đến nói chuyện với cậu ở lớp chúng ta sao? Nói không có quan hệ gì, ai tin nha.”
Bạc Nhan nắm chặt tay: “Trong lòng các người không tin tôi, cho nên tôi cũng không có sức lực mà phản bác. Nhưng mà tôi chỉ muốn chứng minh chính mình cũng không có làm cái gì sai cả..”
“Cậu như vậy là đang đố lỗi cho bạn cùng lớp sao?”
Nữ sinh núp sau đám con trai châm ngòi thổi gió cuối cùng cũng không nhịn được, cô ta đứng ra khơi mào cho mọi người nổi giận với Bạc Nhan: “Cậu nghe này, mọi người đều là bạn cùng lớp, vậy tại sao lại chỉ nhằm vào.
một mình cậu vậy? Cậu đây là cảm thấy ủy khuất sao? Nói cái gì mà trong lòng mọi người không tin cậu? Đây là chúng tôi sai sao?”
Bị lời nói thêm mắm thêm muối của nữ sinh kia tác động, các bạn cùng lớp của Bạc Nhan đều nổi lên cảm xúc ghen tị, sôi nổi chỉ trích Bạc Nhan: “Đúng vậy, mọi người chỉ là cảm thấy tò mò tùy tiện hỏi một câu, cậu nói như vậy là có ý gì?
“Đều là bạn học, tôi thấy cậu mới là cái người tự do ở bên ngoài kia. Chính mình như thế nào lại không tự tìm nguyên nhân?”
“Một cây làm chẳng nên non, không có lửa thì làm sao có khói, nhất định là cậu đã làm sai rồi. Nếu không, tại sao nhiều người lại nói cậu như vậy chứ?”
Trong mắt Bạc Nhan mờ mịt lại thống khổ.
Cô đã làm gì sai cái gì?
Tại sao cô lại trở thành kẻ tội đồ như vậy trong mắt mọi người?
Nếu muốn bàn về có tội, cô cũng chỉ có tội với Đường Duy mà thôi… Tại sao… Tại sao bây giờ cô lại bị mọi người trách móc như vậy rồi?
“Bạc Nhan mỗi lần đều như vậy, nam sinh bên người nhiều như vậy, còn muốn giả vờ đơn thuần. Bây giờ lại làm cho mọi người tức giận. Chính cậu nên tự ngẫm lại bản thân mình đi!”
Những lời này như một nhát dao cứa vào tim Bạc Nhan. Cô hít ngược một hơi khí lạnh, vừa đứng lên liền cảm thấy cả người đang lung lay sắp đổ.
Tất cả những thanh âm đều bị cô xóa sạch ra khỏi tai, những ánh mắt đánh giá và bình luận không mấy thiện cảm đó như những chiếc định thép đóng vào sống lưng của cô vậy, một tấc lại một tấc muốn đem cô nghiền nát Nhưng vào lúc này, chính là đôi mắt đen láy của Đường Duy xẹt qua tâm trí của Bạc Dạ.
Cậu chưa bao giờ nói thêm cái gì, thậm chí cậu còn trào phúng Bạc Nhan, cũng là không lưu tình thẳng tắp đâm cô bị thương.
Đối với Đường Duy mà nói, loại chuyện âm dương quái khí quanh co lòng vòng quả thực không tồn tại.
Cậu là một tên cặn bã, cậu cũng đã làm được một tên cặn bã đường đường chính chính.
Bạc Nhan cắn răng, lựa chọn ngồi xuống, lựa chọn tránh mà không nói những nghỉ vấn này. Ban đầu bọn họ cũng không mang ý tốt chất vấn cô. Dựa vào cái gì muốn cô trả lời?
Chỉ là sự im lặng của cô ở trong mắt bạn cùng lớp lại là một loại phản kháng.
Lời này vừa nói ra, biểu cảm của những người xung quanh lại thay đổi. Dường như nam sinh này đã nói hết những điều bọn họ muốn nói nhưng không dám nói. Khi đối diện với Bạc Nhan, mọi người đều mang nghỉ ky ác ý nhất bàn tán chuyện xưa của cô ở sau lưng Thậm chí họ còn không nghĩ tới đi tìm hiểu rốt cuộc cô đã từng trải qua chuyện gì trước đây.
Bạc Nhan nhìn lướt qua những người xung quanh, nhìn thấy tất cả bọn họ đều đang dùng ánh mắt kỳ lạ đánh giá cô. Lúc này cảm giác bị xa lánh rõ ràng đã lên đến đỉnh điểm. Bị loại ánh mắt trào phúng cùng lạnh nhạt này nhìn chăm chú, so với thân thể chịu bạo lực học đường càng thêm mãnh liệt đau đớn hơn.
Trái tìm cô quặn thắt lại, cô không hiểu chính mình vì cái gì lại trở nên như thế này.
Rõ ràng cô không làm gì sai nhưng lại trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người.
“Không phải”
Bạc Nhan không biết phải bắt đầu giải thích từ đâu: “Tô Nghiêu không phải bạn trai của tôi, tôi cũng không… cũng không làm loại chuyện đó.”
“Nhìn cậu vậy mà thật ra rất đơn thuần nha Nam sinh đặt hai tay ôm ở trước ngực, phía sau là một cô gái dùng ánh mắt không mấy thân thiện nhìn Bạc Nhan. Cô đoán chắc là nữ sinh này đã khiến nam sinh đứng ra công kích mình.
“Không nghĩ tới nha, lần trước không phải đàn anh Nhậm Cầu đặc biệt đến nói chuyện với cậu ở lớp chúng ta sao? Nói không có quan hệ gì, ai tin nha.”
Bạc Nhan nắm chặt tay: “Trong lòng các người không tin tôi, cho nên tôi cũng không có sức lực mà phản bác. Nhưng mà tôi chỉ muốn chứng minh chính mình cũng không có làm cái gì sai cả..”
“Cậu như vậy là đang đố lỗi cho bạn cùng lớp sao?”
Nữ sinh núp sau đám con trai châm ngòi thổi gió cuối cùng cũng không nhịn được, cô ta đứng ra khơi mào cho mọi người nổi giận với Bạc Nhan: “Cậu nghe này, mọi người đều là bạn cùng lớp, vậy tại sao lại chỉ nhằm vào.
một mình cậu vậy? Cậu đây là cảm thấy ủy khuất sao? Nói cái gì mà trong lòng mọi người không tin cậu? Đây là chúng tôi sai sao?”
Bị lời nói thêm mắm thêm muối của nữ sinh kia tác động, các bạn cùng lớp của Bạc Nhan đều nổi lên cảm xúc ghen tị, sôi nổi chỉ trích Bạc Nhan: “Đúng vậy, mọi người chỉ là cảm thấy tò mò tùy tiện hỏi một câu, cậu nói như vậy là có ý gì?
“Đều là bạn học, tôi thấy cậu mới là cái người tự do ở bên ngoài kia. Chính mình như thế nào lại không tự tìm nguyên nhân?”
“Một cây làm chẳng nên non, không có lửa thì làm sao có khói, nhất định là cậu đã làm sai rồi. Nếu không, tại sao nhiều người lại nói cậu như vậy chứ?”
Trong mắt Bạc Nhan mờ mịt lại thống khổ.
Cô đã làm gì sai cái gì?
Tại sao cô lại trở thành kẻ tội đồ như vậy trong mắt mọi người?
Nếu muốn bàn về có tội, cô cũng chỉ có tội với Đường Duy mà thôi… Tại sao… Tại sao bây giờ cô lại bị mọi người trách móc như vậy rồi?
“Bạc Nhan mỗi lần đều như vậy, nam sinh bên người nhiều như vậy, còn muốn giả vờ đơn thuần. Bây giờ lại làm cho mọi người tức giận. Chính cậu nên tự ngẫm lại bản thân mình đi!”
Những lời này như một nhát dao cứa vào tim Bạc Nhan. Cô hít ngược một hơi khí lạnh, vừa đứng lên liền cảm thấy cả người đang lung lay sắp đổ.
Tất cả những thanh âm đều bị cô xóa sạch ra khỏi tai, những ánh mắt đánh giá và bình luận không mấy thiện cảm đó như những chiếc định thép đóng vào sống lưng của cô vậy, một tấc lại một tấc muốn đem cô nghiền nát Nhưng vào lúc này, chính là đôi mắt đen láy của Đường Duy xẹt qua tâm trí của Bạc Dạ.
Cậu chưa bao giờ nói thêm cái gì, thậm chí cậu còn trào phúng Bạc Nhan, cũng là không lưu tình thẳng tắp đâm cô bị thương.
Đối với Đường Duy mà nói, loại chuyện âm dương quái khí quanh co lòng vòng quả thực không tồn tại.
Cậu là một tên cặn bã, cậu cũng đã làm được một tên cặn bã đường đường chính chính.
Bạc Nhan cắn răng, lựa chọn ngồi xuống, lựa chọn tránh mà không nói những nghỉ vấn này. Ban đầu bọn họ cũng không mang ý tốt chất vấn cô. Dựa vào cái gì muốn cô trả lời?
Chỉ là sự im lặng của cô ở trong mắt bạn cùng lớp lại là một loại phản kháng.