Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1165
Chương 1165: Mang theo Bạc Nhan đi gặp người khác
Sau đó, hai chị em ngồi trên sô pha một lúc, tình cờ gặp được Tô Kỳ và người bạn đang muốn tìm chỗ ngồi, lúc vội vàng chạy tới thì thấy hai người đang ngồi cùng nhau, ba của hai người bước lại đó cười cười với bọn họ, các con trốn ở trong này làm gì?
Chị con nói đi lại ở đây một lúc lâu nên bị mệt con liền ngồi cùng chị một lát. Tô Nghiêu nói với ba cậu ấy, ba ở trong hội trường gặp được người quen sao? Con thấy ba cười vô cùng vui vẻ đó.
Đúng rồi có mấy người bạn cũ lâu rồi không gặp nhau, tối nay sau khi kết thúc bọn ta sẽ tìm một chỗ thật tốt để tụ tập trò chuyện.
Tô Kỳ dừng lại bên cạnh Bạc Nhan, nhìn xuống vẻ mặt của Bạc Nhan, cười cười nhéo mặt Bạc Nhan, con có chuyện gì vậy? Không vui sao?
Vâng ạ, Bạc Nhan căn bản không có trốn tránh mà còn nghiêm túc nhìn Tô Kỳ, sau đó nhỏ giọng nói, ba ba con đã gặp Đường Duy.
Tô Kỳ sửng sốt, không nghĩ tới Bạc Nhan có thể nói thẳng chuyện này ra như vậy. Vốn nghĩ rằng chuyện của Bạc Nhan và Đường Duy trước đây là được người lớn mạnh mẽ sắp đặt, chờ hai người trưởng thành thì quan hệ cũng trở thành quá khứ rồi...nhưng hiện tại Tô Kỳ mới phát hiện suy nghĩ của mình sai rồi.
Cảm thấy bị trói buộc, cảm thấy được chỉ có Đường Duy là tội phạm duy nhất.
Con gái Bạc Nhan của anh ta là thật lòng thích người ta.
Hai năm qua không thấy Đường Duy thì có khó chịu không?
Tô Kỳ nhìn khuôn mặt của Bạc Nhan, cô có đôi mắt giống anh ta, thậm chí một nửa dòng máu của anh ta cũng đang chảy trên người cô bé, nguồn gốc của nửa dòng máu còn lại của con bé cũng chính là đầu sỏ khiến Đường Duy chán ghét Bạc Nhan như vậy.
Thở dài ở trong lòng, Tô Kỳ cũng không biết nói gì với Đường Duy nữa. Khi còn nhỏ cậu ấy có cuộc sống không dễ dàng gì, khi lớn lên cậu ấy càng trở nên lạnh lùng cực đoạn. Cho nên Bạc Nhan à, ba hy vọng con không tiếp tục thích cậu ấy nữa, như vậy chỉ khiến con đau khổ thôi. Bây giờ Đường Duy đã trưởng thành, ba thấy rằng cậu ấy là một người đàn ông tốt, nhưng chắc chắn cậu ấy không phải là một người bạn trai tốt.
Bởi vì cho tới bây giờ cũng không có ai dạy cho Đường Duy yêu một người phải như thế nào.
Bên ngoài cậu ấy có IQ cao ngất ngưởng, trong lòng lại không có sự dịu dàng và tình yêu thương, vì từ khi sinh ra Đường Duy đã phải gánh vác quá nhiều thứ, lúc đó mẹ cậu ấy là Đường Thi đang ngồi tù, còn ba cậu ấy Bạc Dạ thì độc ác... điều kiện như vậy nuôi dưỡng một cậu bé trở nên cứng rắn, quá trình sống của cậu ấy thiếu đi một yếu tố quan trọng, quan trọng đến mức dù sau này có bù đắp nhiều hơn nữa thì cũng chỉ sợ... cậu ấy sẽ không lấy vợ.
Tô Kỳ không hy vọng Bạc Nhan tiếp tục phung phí tình cảm của mình để lấp đầy chỗ trống không thể lấp đầy trong lòng Đường Duy nữa.
Sau đó, hai chị em ngồi trên sô pha một lúc, tình cờ gặp được Tô Kỳ và người bạn đang muốn tìm chỗ ngồi, lúc vội vàng chạy tới thì thấy hai người đang ngồi cùng nhau, ba của hai người bước lại đó cười cười với bọn họ, các con trốn ở trong này làm gì?
Chị con nói đi lại ở đây một lúc lâu nên bị mệt con liền ngồi cùng chị một lát. Tô Nghiêu nói với ba cậu ấy, ba ở trong hội trường gặp được người quen sao? Con thấy ba cười vô cùng vui vẻ đó.
Đúng rồi có mấy người bạn cũ lâu rồi không gặp nhau, tối nay sau khi kết thúc bọn ta sẽ tìm một chỗ thật tốt để tụ tập trò chuyện.
Tô Kỳ dừng lại bên cạnh Bạc Nhan, nhìn xuống vẻ mặt của Bạc Nhan, cười cười nhéo mặt Bạc Nhan, con có chuyện gì vậy? Không vui sao?
Vâng ạ, Bạc Nhan căn bản không có trốn tránh mà còn nghiêm túc nhìn Tô Kỳ, sau đó nhỏ giọng nói, ba ba con đã gặp Đường Duy.
Tô Kỳ sửng sốt, không nghĩ tới Bạc Nhan có thể nói thẳng chuyện này ra như vậy. Vốn nghĩ rằng chuyện của Bạc Nhan và Đường Duy trước đây là được người lớn mạnh mẽ sắp đặt, chờ hai người trưởng thành thì quan hệ cũng trở thành quá khứ rồi...nhưng hiện tại Tô Kỳ mới phát hiện suy nghĩ của mình sai rồi.
Cảm thấy bị trói buộc, cảm thấy được chỉ có Đường Duy là tội phạm duy nhất.
Con gái Bạc Nhan của anh ta là thật lòng thích người ta.
Hai năm qua không thấy Đường Duy thì có khó chịu không?
Tô Kỳ nhìn khuôn mặt của Bạc Nhan, cô có đôi mắt giống anh ta, thậm chí một nửa dòng máu của anh ta cũng đang chảy trên người cô bé, nguồn gốc của nửa dòng máu còn lại của con bé cũng chính là đầu sỏ khiến Đường Duy chán ghét Bạc Nhan như vậy.
Thở dài ở trong lòng, Tô Kỳ cũng không biết nói gì với Đường Duy nữa. Khi còn nhỏ cậu ấy có cuộc sống không dễ dàng gì, khi lớn lên cậu ấy càng trở nên lạnh lùng cực đoạn. Cho nên Bạc Nhan à, ba hy vọng con không tiếp tục thích cậu ấy nữa, như vậy chỉ khiến con đau khổ thôi. Bây giờ Đường Duy đã trưởng thành, ba thấy rằng cậu ấy là một người đàn ông tốt, nhưng chắc chắn cậu ấy không phải là một người bạn trai tốt.
Bởi vì cho tới bây giờ cũng không có ai dạy cho Đường Duy yêu một người phải như thế nào.
Bên ngoài cậu ấy có IQ cao ngất ngưởng, trong lòng lại không có sự dịu dàng và tình yêu thương, vì từ khi sinh ra Đường Duy đã phải gánh vác quá nhiều thứ, lúc đó mẹ cậu ấy là Đường Thi đang ngồi tù, còn ba cậu ấy Bạc Dạ thì độc ác... điều kiện như vậy nuôi dưỡng một cậu bé trở nên cứng rắn, quá trình sống của cậu ấy thiếu đi một yếu tố quan trọng, quan trọng đến mức dù sau này có bù đắp nhiều hơn nữa thì cũng chỉ sợ... cậu ấy sẽ không lấy vợ.
Tô Kỳ không hy vọng Bạc Nhan tiếp tục phung phí tình cảm của mình để lấp đầy chỗ trống không thể lấp đầy trong lòng Đường Duy nữa.