Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1245
Chương 1245: Chuyện gì đã qua hãy để nó trôi qua
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cậu đã nghĩ tới vô số khả năng, nhưng lại không ngờ rằng Bạc Nhan đã được Tô Kỳ tổng xuất đi huấn luyện, mà mục đích của việc huấn luyện, là vì để Bạc Nhan có thể chính thức trở thành một cô chủ thực sự, trở thành cô chủ danh giá của nhà họ Tô, rồi sau đó kết hôn cùng người đàn ông khác.
Hôn nhân có thực sự quan trọng như vậy không?
Đường Duy nhìn Tô Kỳ, từ trước đến nay Tô Kỳ đều yêu thương người phụ nữ của mình, tại sao lại đột nhiên tổng Bạc Nhan đi?
Vẻ mặt này của Đường Duy đều lọt vào trong mắt Tô Kỳ, anh ta trầm mặc một hồi lâu mới thở dài: "Đường Duy, ở trong mắt cháu, rốt cuộc Bạc Nhan là một người như thế nào?"
Đột nhiên lại có người hỏi chuyện này, Đường Duy sững sờ, sau đó nói: "Chú Tô Kỳ, cháu..."
"Bạc Nhan đã tự mình lựa chọn, chú cũng không biết giữa hai người đã từng phát sinh chuyện gì, nhưng chuyện trước kia đã là quá khứ."
Quá khứ, vậy cứ để nó kết thúc đi.
Tô Kỳ chắc hẳn đã biết điều gì đó nên mới ngầm ám chỉ với Đường Duy rằng tất cả những chuyện này là do Bạc Nhan tự lựa chọn.
Đường Duy không nói gì.
Tô Kỳ nói: "Nhưng cháu nửa đêm đi ra ngoài rất nguy hiểm, vẫn nên về sớm đi."
Đây là muốn đuổi người.
Đường Duy cảm giác xa lạ từ từ lan tràn giữa cậu và nhà họ Tô!
Trước kia không như vậy, ở nhà họ Tô trước đây cậu đều ra vào tự do, giống như trở về nhà của chính mình.
Cậu chậm rãi thở ra: "Chú Tô không tiện nói cho cháu biết bây giờ Bạc Nhan đang huấn luyện ở đâu?"
"Nói cho cậu biết, cậu cũng không vào được."
Tô Kỳ nhìn sắc mặt Đường Duy: "Không ai có thể dễ dàng tiến vào căn cứ huấn luyện đặc biệt của nhà họ Diệp."
Nhà của Diệp Kinh Đường?
Căn cứ huấn luyện của Diệp Kinh Đường?
Tô Kỳ thực sự nhẫn tâm, trực tiếp gửi Bạc Nhan đến một nơi tàn nhẫn như vậy để huấn luyện đặc biệt.
Đường Duy nghiến chặt răng chỉ có thể nói lời cảm ơn, rồi xoay người rời đi, trong lòng chợt dâng lên cảm giác thất bại, kéo theo sự thất vọng đó là một nỗi đau khó tả, trái tim như đang bị ai đó chầm chậm xé nát.
Nỗi đau này không sâu, nhưng nó chậm rãi âm ỉ, từ từ, từng chút một thấm vào cơ thể cậu.
Cậu cũng không biết mình bị làm sao, có lẽ sau khi suy nghĩ cẩn thận bản thân sẽ có được câu trả lời, nhưng Đường Duy lại không chịu nghĩ tiếp.
Màn đêm càng sâu, Đường Duy lái một chiếc xe thể thao đi qua đường cao tốc trên cao, giống như một tia sao băng, tăng tốc biến mất trong tích tắc.
Bạc Nhan, Bạc Nhan.
Cái tên này chảy ngược trở về tim khiến cậu vô cùng đau đớn, Đường Duy liền đạp ga, dùng sức nắm chặt tay lái.
Kết hôn thật sao?
Cậu thật sự muốn nhìn xem người đàn ông nào dám cùng nhà họ Tô kết hôn.
"Cô có nhớ nhà không?"
Trong võ đường luyện tập khổng lồ, Bạc Nhan mặc kimono, trên tay cầm một cây kiếm, thở hổn hển nhìn chằm chằm vào chiếc cọc gỗ trước mặt, rồi vung tay chém nó ngay trong giây tiếp theo.
"Lực quá nhẹ."
"Anh nói chuyện với tôi khiến tôi mất tập trung."
Bạc Nhan cởi bỏ mũ đội đầu, hít một hơi, cất kiếm đi: "Diệp Tiêu, tôi mới bắt đầu học kiếm đạo." "Nói chuyện phải chú ý giọng điệu."
Người đàn ông cao lớn trẻ tuổi ở đối diện hai tay khoanh trước ngực, thờ ơ lạnh lùng đi về phía Bạc Nhan: "Nghỉ ngơi mười phút, trận tiếp theo liền bắt đầu."
"Tôi rất mệt."
"Cô không đủ tư cách mệt mỏi." Diệp Tiêu sắc mặt không chút thay đổi: “Đây là võ đường của nhà họ Diệp, ba cô đã đem cô đưa đến đây, chính là đưa tới nơi huấn luyện khắc nghiệt nhất."
"Huấn luyện khắc nghiệt không có nghĩa là tra tấn, nếu thể lực của tôi
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cậu đã nghĩ tới vô số khả năng, nhưng lại không ngờ rằng Bạc Nhan đã được Tô Kỳ tổng xuất đi huấn luyện, mà mục đích của việc huấn luyện, là vì để Bạc Nhan có thể chính thức trở thành một cô chủ thực sự, trở thành cô chủ danh giá của nhà họ Tô, rồi sau đó kết hôn cùng người đàn ông khác.
Hôn nhân có thực sự quan trọng như vậy không?
Đường Duy nhìn Tô Kỳ, từ trước đến nay Tô Kỳ đều yêu thương người phụ nữ của mình, tại sao lại đột nhiên tổng Bạc Nhan đi?
Vẻ mặt này của Đường Duy đều lọt vào trong mắt Tô Kỳ, anh ta trầm mặc một hồi lâu mới thở dài: "Đường Duy, ở trong mắt cháu, rốt cuộc Bạc Nhan là một người như thế nào?"
Đột nhiên lại có người hỏi chuyện này, Đường Duy sững sờ, sau đó nói: "Chú Tô Kỳ, cháu..."
"Bạc Nhan đã tự mình lựa chọn, chú cũng không biết giữa hai người đã từng phát sinh chuyện gì, nhưng chuyện trước kia đã là quá khứ."
Quá khứ, vậy cứ để nó kết thúc đi.
Tô Kỳ chắc hẳn đã biết điều gì đó nên mới ngầm ám chỉ với Đường Duy rằng tất cả những chuyện này là do Bạc Nhan tự lựa chọn.
Đường Duy không nói gì.
Tô Kỳ nói: "Nhưng cháu nửa đêm đi ra ngoài rất nguy hiểm, vẫn nên về sớm đi."
Đây là muốn đuổi người.
Đường Duy cảm giác xa lạ từ từ lan tràn giữa cậu và nhà họ Tô!
Trước kia không như vậy, ở nhà họ Tô trước đây cậu đều ra vào tự do, giống như trở về nhà của chính mình.
Cậu chậm rãi thở ra: "Chú Tô không tiện nói cho cháu biết bây giờ Bạc Nhan đang huấn luyện ở đâu?"
"Nói cho cậu biết, cậu cũng không vào được."
Tô Kỳ nhìn sắc mặt Đường Duy: "Không ai có thể dễ dàng tiến vào căn cứ huấn luyện đặc biệt của nhà họ Diệp."
Nhà của Diệp Kinh Đường?
Căn cứ huấn luyện của Diệp Kinh Đường?
Tô Kỳ thực sự nhẫn tâm, trực tiếp gửi Bạc Nhan đến một nơi tàn nhẫn như vậy để huấn luyện đặc biệt.
Đường Duy nghiến chặt răng chỉ có thể nói lời cảm ơn, rồi xoay người rời đi, trong lòng chợt dâng lên cảm giác thất bại, kéo theo sự thất vọng đó là một nỗi đau khó tả, trái tim như đang bị ai đó chầm chậm xé nát.
Nỗi đau này không sâu, nhưng nó chậm rãi âm ỉ, từ từ, từng chút một thấm vào cơ thể cậu.
Cậu cũng không biết mình bị làm sao, có lẽ sau khi suy nghĩ cẩn thận bản thân sẽ có được câu trả lời, nhưng Đường Duy lại không chịu nghĩ tiếp.
Màn đêm càng sâu, Đường Duy lái một chiếc xe thể thao đi qua đường cao tốc trên cao, giống như một tia sao băng, tăng tốc biến mất trong tích tắc.
Bạc Nhan, Bạc Nhan.
Cái tên này chảy ngược trở về tim khiến cậu vô cùng đau đớn, Đường Duy liền đạp ga, dùng sức nắm chặt tay lái.
Kết hôn thật sao?
Cậu thật sự muốn nhìn xem người đàn ông nào dám cùng nhà họ Tô kết hôn.
"Cô có nhớ nhà không?"
Trong võ đường luyện tập khổng lồ, Bạc Nhan mặc kimono, trên tay cầm một cây kiếm, thở hổn hển nhìn chằm chằm vào chiếc cọc gỗ trước mặt, rồi vung tay chém nó ngay trong giây tiếp theo.
"Lực quá nhẹ."
"Anh nói chuyện với tôi khiến tôi mất tập trung."
Bạc Nhan cởi bỏ mũ đội đầu, hít một hơi, cất kiếm đi: "Diệp Tiêu, tôi mới bắt đầu học kiếm đạo." "Nói chuyện phải chú ý giọng điệu."
Người đàn ông cao lớn trẻ tuổi ở đối diện hai tay khoanh trước ngực, thờ ơ lạnh lùng đi về phía Bạc Nhan: "Nghỉ ngơi mười phút, trận tiếp theo liền bắt đầu."
"Tôi rất mệt."
"Cô không đủ tư cách mệt mỏi." Diệp Tiêu sắc mặt không chút thay đổi: “Đây là võ đường của nhà họ Diệp, ba cô đã đem cô đưa đến đây, chính là đưa tới nơi huấn luyện khắc nghiệt nhất."
"Huấn luyện khắc nghiệt không có nghĩa là tra tấn, nếu thể lực của tôi